Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Để em mang thai đứa trẻ đó
Cửa phòng đọc sách đóng lại một lúc lâu khiến Vũ Như muốn đi vào nhưng lại chẩn chừ. Ngày hôm nay, cô đã thu hoạch được nhiều hơn kì vọng, không những được Tống Thành đồng ý cho ở lại nhà hắn, lại được Hạ Cẩm công khai ủng hộ. Lời nhắn nhủ mau sinh cháu đích cháu đích tôn cho bà khiến cô rất vui sướng, muốn tìm Tống Thành để trao đổi.
Chờ mãi vẫn không thấy Tống Nguyệt Sương đi ra, Vũ Như sốt ruột, quyết định gõ cửa.
Chưa gõ đến lần hai, cánh cửa đã mở toang, Tống Nguyệt Sương từ bên trong đi thằng ra, không thèm nhìn lại một lần. Không biết cô đang bực tức cái gì mà thấy Vũ Như cũng không thèm chào hỏi, cứ thế một mạch chạy về phòng mình.
Vũ Như không mất nhiều thời gian, lập tức tiến vào phòng, đem cánh cửa khép lại cẩn thận.
Lúc này, Tống Thành vừa mới ngồi xuống ghế mây, chưa kịp thoải mái đã thấy một củ cải phiền phức tiến vào. Hắn cau mày nhưng vẫn không nói gì.
‘Vũ Như ngồi xuống đối diện Tống Thành, khéo léo mở lời: “Hôm nay sắc mặt anh không được tốt. Có phải anh ghét bỏ em không?”
Vừa nói, hai bàn tay cô vừa nắm chặt gấu áo, giống như trong lòng đang rối như tơ vò. Khóe mắt Tống Thành nheo lại, hắn chậm rãi cất tiếng: “Cô thử nói xem.”
Vẫn là khuôn mặt điển trai không vui không giận, chỉ một biểu cảm lạnh nhạt, xa cách. Vũ Như thở dài, bất đắc dĩ không dám nhìn thằng vào ánh mắt thâm thúy của hắn, nhỏ nhẹ phân trần: “Em cũng biết là mình quá phận. Nhưng ở vị trí của em cũng không có cách nào khác. Anh cũng hiểu mong ước có cháu đích tôn của bác gái cũng là điều mà mọi bà mẹ đều mong muốn. Dù sao Cá Chép cũng là con riêng của An Nhiên, anh vẫn nên có một đứa con mang dòng máu của chính mình.”
Tống Thành ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế uốn cong cách điệu, trầm tư. Thấy hắn im lặng, Vũ Như lại nói tiếp: “An Nhiên còn nhỏ tuổi, nếu bây giờ sinh thêm đứa nữa cũng không tốt cho sức khỏe.” Cô ngừng lại một lát, chờ đợi cái gật đầu đồng tình của Tống Thành rồi mới nói tiếp. “Em biết chúng ta có duyên nhưng không có phận nên cũng không dám đòi hỏi nhiều.
Danh phận phu nhân của tổng giám đốc đành nhường cho em gái thôi, tránh làm hai bên đều khó xử”
Thanh âm nhỏ nhẹ rót vào tai Tống Thành khiến hắn không khỏi bật cười: “Cô biết điểu như thế cũng tốt”
Vẫn biết là tự mình khơi ra trước, nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của Tống Thành như vậy, Vũ Như không khỏi nhói lòng. Cô vẫn kiên trì tiếp tục, ánh mắt đượm buồn: “Giờ em chỉ muốn có một đứa con làm chỗ dựa tinh thần, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng mà… hiện tại danh phận của em bị hủy rồi, có thể kết hôn được với ai…”
Nghe đến đây, Tống Thành không khỏi nhướn mày. Nói tới nói lui cả một buổi, còn mất công bày ra dáng vẻ nhu mì khơi dậy lòng thương cảm của hắn, rốt cuộc cũng chỉ có một mục đích duy nhất thôi.
“Cho nên?”
“Cho nên.., Vũ Như nuốt khan, lấy can đảm nói nốt ý định của mình, “Dù sao mẹ anh cũng muốn có cháu đích tôn, anh thì muốn cho An Nhiên thêm thời gian tự do, còn em cũng chỉ muốn một đứa con. Vậy chỉ bằng… để em mang thai đứa trẻ đó. Em sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
Khi nói những tiếng cuối cùng, giọng Vũ Như cứ nhỏ dần, nhưng ánh mắt lại ngời sáng nhìn Tống Thành, làm hắn nổi gai ốc. Không cần hắn mà lại cần con của hắn ư? Nghe mới mỉa mai làm sao!
Hắn cười khẩy: “Vậy tôi bắn bluetooth sang cho cô có thai sao?”
Vũ Như đỏ mặt, ấp úng: “Ơ… không… ý em là…
Ánh mắt giễu cợt của Tống Thành như bóc trần ý nghĩ lằng lơ được ngụy trang dưới lớp mặt nạ chính chuyên của cô ta. “Nếu anh không muốn gần gũi với em, chúng ta có thể nhờ tới bác sĩ…”
Đúng là không biết trời cao đất dày! Tống Thành khinh bỉ đứng dậy, buông một câu: “Muốn mang thai con của tôi cũng phải nhìn lại chính mình xem có xứng đáng hay không.”
Nói xong, hắn bỏ về phòng ngủ, để lại Vũ Như bế bàng ngồi như trời trồng. Hắn chê cô không xứng, vậy chẳng nhẽ An Nhiên lại xứng? Rõ ràng lúc trước hắn ghét con nhỏ như thế, khi ở nhà cha mẹ cô, hắn còn không ngại xuống tay bóp cổ nó để cứu cô cơ mà. Vì sao mới có mấy ngày mà thái độ đã quay ngoắt như vậy?
Vũ Như nghiến răng tiếc hận. Chẳng lẽ Nguyễn An Nhiên có kĩ thuật tốt lắm sao, khiến cho Tống Thành mới gần gũi đã đem lòng quyến luyến? Cô ta cay nghiệt nhiếc móc thầm trong bụng: Cũng phải thôi, thuở học cấp ba đã lằng lơ chơi bời đến độ mang thai.
Nhưng Vũ Như cô cũng không phải củ khoai tây, lên giường là nằm lăn ra như con cá chết, Nói về kĩ thuật, cô được khá nhiều bạn tình ngưỡng mộ. Kiểu chơi nào cô cũng từng thử qua, không tin là không quyến rũ được Tống Thành. Nếu hòa nhã, duyên dáng không khơi dậy được dụcvọng của hắn thì cô sẽ thêm vào một chút kích thích, chắc chắn sẽ tìm được điểm G của hắn thôi.
Lại nói về Hoàng Kiên, đêm đầu tiên bị giam khiến anh bức bối không thể tả. Sau buổi thẩm vấn của những người đã từng là đồng đội mình mà không thu được kết quả gì, Hoàng Kiên dành toàn bộ thời gian để rà soát lại tất cả những sự việc đã diễn ra.
Chiến dịch lần này, anh được giao chỉ huy một nhóm tiến công, đón lõng nhánh chính của đường mòn vận chuyển hàng lậu gần cửa khẩu Na Mèo. Đường dây buôn lậu này có quy mô lớn và tập hợp nhiều phần tử cáo già. Chúng thuê những người dân tộc miền núi không biết chữ vận chuyển hàng bằng lối đường mòn mà chỉ có thổ dân mới biết, ngụy trang thành những người đi làm nương để qua mắt lực lượng chức năng.
Mỗi đội vận chuyển lại có một cá nhân áp tải mang theo súng, cực kì manh động, sẵn sàng bắn chết bất cứ ai mà chúng thấy khả nghi.
Hoàng Kiên theo sự chỉ điểm của một thành viên trong tổ trinh sát, xông xáo điều động anh em trong đội mai phục cẩn thận, chờ đợi hai ngày hai đêm vẫn không thấy đội vận chuyển chính đi qua. Cho đến khi cả đội bị đánh úp, hóa ra nơi bọn họ mai phục lại chính là trong tầm ngắm của kẻ địch. Hai bên giao chiến ác liệt, cuối cùng, một đồng đội của Hoàng Kiên bị trọng thương. Một lát sau, quân cứu viện tới thì nhóm buôn lậu cũng đã rút êm.
Vừa nhìn thấy chỉ huy hầm hầm đi tới, Hoàng Kiên chưa kịp mang tình hình báo cáo lại thì đã bị đồng đội còng tay, nói anh bị tình nghi là gián điệp, cố tình đưa cả đội vào bẫy. Rốt cuộc bị áp tải về Hà Nội ngay tức khắc, chờ cục trưởng xử lý.
Nhân cách chính trực của Hoàng Kiên khiến cho bao nhiêu đồng đội ngỡ ngàng khi hay tin anh là gián điệp. Nhưng trước khi được điều tra làm rõ, anh không còn cách nào khác ngoài việc phải chịu cảnh giam cầm, thanh danh bị bôi nhọ. Hoàng Kiên khoanh vùng đối tượng một lượt, chỉ có tay trinh sát kia là có vấn đề nhất.
“Chó chết thật!”
Bây giờ phải làm sao để thoát khỏi đây đã. Nếu không ai điều tra hắn, anh sẽ tự mình làm.
Bộ đàm đã bị thu, điện thoại không mang theo, hiện tại anh không có cách nào để liên lạc với bên ngoài.
Căn phòng nơi Hoàng Kiên bị giam giữ vốn là phòng tài liệu cũ, nay người ta đã chuyển hết giấy tờ lưu trữ sang một phòng lớn hơn, căn phòng này không khác nhà kho là mấy. Người ta đã kê tạm một cái giường để anh ngả lưng.
Hoàng Kiên đang nằm suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì bỗng nghe thấy tiếng người đi bên ngoài. Dù tiếng dép rất nhỏ, chứng tỏ người kia đang bước từng bước rất khẽ nhưng đôi tai thính của anh vẫn bắt được âm thanh đó. Anh vội chạy tới, ghé sát khe cửa nhìn ra.
“Chị Liễu? Chị Liễu.”
Tạ Thanh Liễu giật bắn cả mình, đêm hôm tối tăm lại có tiếng thì thào gọi tên mình, mồ hôi chị túa ra, vội vội vàng vàng lầm bẩm như tụng kinh: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Nam mô…”
Hoàng Kiên cố nén cười, vội xưng tên mình để trấn an chị. Thanh Liễu vốn đang nghỉ phép nên không biết chuyện của Hoàng Kiên. Đêm nay do nhớ ra một cái báo cáo quan trọng sát hạn nộp, chị mới vội vàng đến cơ quan lấy máy tính cá nhân mang về làm nốt.
“Sao chú lại ở trong này thế? Làm chị hết hồn.”
Hoàng Kiên cười nhẹ, không đáp. Anh chỉ nói: “Em bỏ quên điện thoại ở ngăn bàn làm việc, chị lấy giúp em được không?”
Tạ Thanh Liễu tuy chỉ là nhân viên bàn giấy, không có kinh nghiệm điều tra tội phạm nhưng cũng cảm thấy việc Hoàng Kiên nửa đêm ở trong phòng tài liệu cũ có điểm khác thường. Chị khéo léo từ chối: “Cửa khóa kín thế này, làm sao tôi đưa điện thoại Vào được.”
Cũng đúng thật. Hoàng Kiên trầm ngâm một lúc, liền nói: “Vậy chị lấy điện thoại của em tới đây, mở loa ngoài cho em được không?”
Thanh Liễu đồng ý, quay về phòng làm việc của Hoàng Kiên. Anh sốt ruột chờ một lúc mà ngỡ như cả một đêm dài, đến khi tiếng dép của Thanh Liễu vang lên, anh vội bổ nhào ra cửa, vội vã nói: “Chị mở máy di.
Mật mã là…”
“Làm gì có mà mở”, tiếng cằn nhằn của Thanh Liễu cắt ngang chuỗi số mà Hoàng Kiên chưa kịp đọc, “Phòng cậu khóa cửa rồi. Có cần tôi gọi bảo vệ không?”
Hầy, như vậy thì đúng là khó khăn thật. Giờ gọi bảo vệ có khác nào vạch áo cho người xem lưng. Lâm Tuyên chắc chắn biết chuyện của anh rồi, nhờ cậu ta giúp rất khó. Nói không chừng chính Lâm Tuyên cũng đang bị đưa vào diện theo dõi đặc biệt, dù cậu ta không tham gia chiến dịch lần này nhưng dẫu sao cũng là trợ lí của anh. Còn em trai cậu ta chắc chắn không thể liên lạc, thằng bé hacker quái kiệt đó chỉ nhận cuộc gọi từ máy của anh, số lạ cậu ta không nghe.
“Này, nếu không cần gì nữa thì tôi về đây. Tạ Thanh Liễu vội vã nói, đứng giữa hành lang vắng lặng, tối om om một hồi, chị cũng run gần chết rồi. “Tôi đi đây nhé!”
Một ý nghĩ linh động trong đầu Hoàng Kiên vụt nhảy ra. Anh kêu lên: “Chờ chút. Nhờ chị một việc này.”
Chờ mãi vẫn không thấy Tống Nguyệt Sương đi ra, Vũ Như sốt ruột, quyết định gõ cửa.
Chưa gõ đến lần hai, cánh cửa đã mở toang, Tống Nguyệt Sương từ bên trong đi thằng ra, không thèm nhìn lại một lần. Không biết cô đang bực tức cái gì mà thấy Vũ Như cũng không thèm chào hỏi, cứ thế một mạch chạy về phòng mình.
Vũ Như không mất nhiều thời gian, lập tức tiến vào phòng, đem cánh cửa khép lại cẩn thận.
Lúc này, Tống Thành vừa mới ngồi xuống ghế mây, chưa kịp thoải mái đã thấy một củ cải phiền phức tiến vào. Hắn cau mày nhưng vẫn không nói gì.
‘Vũ Như ngồi xuống đối diện Tống Thành, khéo léo mở lời: “Hôm nay sắc mặt anh không được tốt. Có phải anh ghét bỏ em không?”
Vừa nói, hai bàn tay cô vừa nắm chặt gấu áo, giống như trong lòng đang rối như tơ vò. Khóe mắt Tống Thành nheo lại, hắn chậm rãi cất tiếng: “Cô thử nói xem.”
Vẫn là khuôn mặt điển trai không vui không giận, chỉ một biểu cảm lạnh nhạt, xa cách. Vũ Như thở dài, bất đắc dĩ không dám nhìn thằng vào ánh mắt thâm thúy của hắn, nhỏ nhẹ phân trần: “Em cũng biết là mình quá phận. Nhưng ở vị trí của em cũng không có cách nào khác. Anh cũng hiểu mong ước có cháu đích tôn của bác gái cũng là điều mà mọi bà mẹ đều mong muốn. Dù sao Cá Chép cũng là con riêng của An Nhiên, anh vẫn nên có một đứa con mang dòng máu của chính mình.”
Tống Thành ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế uốn cong cách điệu, trầm tư. Thấy hắn im lặng, Vũ Như lại nói tiếp: “An Nhiên còn nhỏ tuổi, nếu bây giờ sinh thêm đứa nữa cũng không tốt cho sức khỏe.” Cô ngừng lại một lát, chờ đợi cái gật đầu đồng tình của Tống Thành rồi mới nói tiếp. “Em biết chúng ta có duyên nhưng không có phận nên cũng không dám đòi hỏi nhiều.
Danh phận phu nhân của tổng giám đốc đành nhường cho em gái thôi, tránh làm hai bên đều khó xử”
Thanh âm nhỏ nhẹ rót vào tai Tống Thành khiến hắn không khỏi bật cười: “Cô biết điểu như thế cũng tốt”
Vẫn biết là tự mình khơi ra trước, nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của Tống Thành như vậy, Vũ Như không khỏi nhói lòng. Cô vẫn kiên trì tiếp tục, ánh mắt đượm buồn: “Giờ em chỉ muốn có một đứa con làm chỗ dựa tinh thần, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng mà… hiện tại danh phận của em bị hủy rồi, có thể kết hôn được với ai…”
Nghe đến đây, Tống Thành không khỏi nhướn mày. Nói tới nói lui cả một buổi, còn mất công bày ra dáng vẻ nhu mì khơi dậy lòng thương cảm của hắn, rốt cuộc cũng chỉ có một mục đích duy nhất thôi.
“Cho nên?”
“Cho nên.., Vũ Như nuốt khan, lấy can đảm nói nốt ý định của mình, “Dù sao mẹ anh cũng muốn có cháu đích tôn, anh thì muốn cho An Nhiên thêm thời gian tự do, còn em cũng chỉ muốn một đứa con. Vậy chỉ bằng… để em mang thai đứa trẻ đó. Em sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
Khi nói những tiếng cuối cùng, giọng Vũ Như cứ nhỏ dần, nhưng ánh mắt lại ngời sáng nhìn Tống Thành, làm hắn nổi gai ốc. Không cần hắn mà lại cần con của hắn ư? Nghe mới mỉa mai làm sao!
Hắn cười khẩy: “Vậy tôi bắn bluetooth sang cho cô có thai sao?”
Vũ Như đỏ mặt, ấp úng: “Ơ… không… ý em là…
Ánh mắt giễu cợt của Tống Thành như bóc trần ý nghĩ lằng lơ được ngụy trang dưới lớp mặt nạ chính chuyên của cô ta. “Nếu anh không muốn gần gũi với em, chúng ta có thể nhờ tới bác sĩ…”
Đúng là không biết trời cao đất dày! Tống Thành khinh bỉ đứng dậy, buông một câu: “Muốn mang thai con của tôi cũng phải nhìn lại chính mình xem có xứng đáng hay không.”
Nói xong, hắn bỏ về phòng ngủ, để lại Vũ Như bế bàng ngồi như trời trồng. Hắn chê cô không xứng, vậy chẳng nhẽ An Nhiên lại xứng? Rõ ràng lúc trước hắn ghét con nhỏ như thế, khi ở nhà cha mẹ cô, hắn còn không ngại xuống tay bóp cổ nó để cứu cô cơ mà. Vì sao mới có mấy ngày mà thái độ đã quay ngoắt như vậy?
Vũ Như nghiến răng tiếc hận. Chẳng lẽ Nguyễn An Nhiên có kĩ thuật tốt lắm sao, khiến cho Tống Thành mới gần gũi đã đem lòng quyến luyến? Cô ta cay nghiệt nhiếc móc thầm trong bụng: Cũng phải thôi, thuở học cấp ba đã lằng lơ chơi bời đến độ mang thai.
Nhưng Vũ Như cô cũng không phải củ khoai tây, lên giường là nằm lăn ra như con cá chết, Nói về kĩ thuật, cô được khá nhiều bạn tình ngưỡng mộ. Kiểu chơi nào cô cũng từng thử qua, không tin là không quyến rũ được Tống Thành. Nếu hòa nhã, duyên dáng không khơi dậy được dụcvọng của hắn thì cô sẽ thêm vào một chút kích thích, chắc chắn sẽ tìm được điểm G của hắn thôi.
Lại nói về Hoàng Kiên, đêm đầu tiên bị giam khiến anh bức bối không thể tả. Sau buổi thẩm vấn của những người đã từng là đồng đội mình mà không thu được kết quả gì, Hoàng Kiên dành toàn bộ thời gian để rà soát lại tất cả những sự việc đã diễn ra.
Chiến dịch lần này, anh được giao chỉ huy một nhóm tiến công, đón lõng nhánh chính của đường mòn vận chuyển hàng lậu gần cửa khẩu Na Mèo. Đường dây buôn lậu này có quy mô lớn và tập hợp nhiều phần tử cáo già. Chúng thuê những người dân tộc miền núi không biết chữ vận chuyển hàng bằng lối đường mòn mà chỉ có thổ dân mới biết, ngụy trang thành những người đi làm nương để qua mắt lực lượng chức năng.
Mỗi đội vận chuyển lại có một cá nhân áp tải mang theo súng, cực kì manh động, sẵn sàng bắn chết bất cứ ai mà chúng thấy khả nghi.
Hoàng Kiên theo sự chỉ điểm của một thành viên trong tổ trinh sát, xông xáo điều động anh em trong đội mai phục cẩn thận, chờ đợi hai ngày hai đêm vẫn không thấy đội vận chuyển chính đi qua. Cho đến khi cả đội bị đánh úp, hóa ra nơi bọn họ mai phục lại chính là trong tầm ngắm của kẻ địch. Hai bên giao chiến ác liệt, cuối cùng, một đồng đội của Hoàng Kiên bị trọng thương. Một lát sau, quân cứu viện tới thì nhóm buôn lậu cũng đã rút êm.
Vừa nhìn thấy chỉ huy hầm hầm đi tới, Hoàng Kiên chưa kịp mang tình hình báo cáo lại thì đã bị đồng đội còng tay, nói anh bị tình nghi là gián điệp, cố tình đưa cả đội vào bẫy. Rốt cuộc bị áp tải về Hà Nội ngay tức khắc, chờ cục trưởng xử lý.
Nhân cách chính trực của Hoàng Kiên khiến cho bao nhiêu đồng đội ngỡ ngàng khi hay tin anh là gián điệp. Nhưng trước khi được điều tra làm rõ, anh không còn cách nào khác ngoài việc phải chịu cảnh giam cầm, thanh danh bị bôi nhọ. Hoàng Kiên khoanh vùng đối tượng một lượt, chỉ có tay trinh sát kia là có vấn đề nhất.
“Chó chết thật!”
Bây giờ phải làm sao để thoát khỏi đây đã. Nếu không ai điều tra hắn, anh sẽ tự mình làm.
Bộ đàm đã bị thu, điện thoại không mang theo, hiện tại anh không có cách nào để liên lạc với bên ngoài.
Căn phòng nơi Hoàng Kiên bị giam giữ vốn là phòng tài liệu cũ, nay người ta đã chuyển hết giấy tờ lưu trữ sang một phòng lớn hơn, căn phòng này không khác nhà kho là mấy. Người ta đã kê tạm một cái giường để anh ngả lưng.
Hoàng Kiên đang nằm suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì bỗng nghe thấy tiếng người đi bên ngoài. Dù tiếng dép rất nhỏ, chứng tỏ người kia đang bước từng bước rất khẽ nhưng đôi tai thính của anh vẫn bắt được âm thanh đó. Anh vội chạy tới, ghé sát khe cửa nhìn ra.
“Chị Liễu? Chị Liễu.”
Tạ Thanh Liễu giật bắn cả mình, đêm hôm tối tăm lại có tiếng thì thào gọi tên mình, mồ hôi chị túa ra, vội vội vàng vàng lầm bẩm như tụng kinh: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Nam mô…”
Hoàng Kiên cố nén cười, vội xưng tên mình để trấn an chị. Thanh Liễu vốn đang nghỉ phép nên không biết chuyện của Hoàng Kiên. Đêm nay do nhớ ra một cái báo cáo quan trọng sát hạn nộp, chị mới vội vàng đến cơ quan lấy máy tính cá nhân mang về làm nốt.
“Sao chú lại ở trong này thế? Làm chị hết hồn.”
Hoàng Kiên cười nhẹ, không đáp. Anh chỉ nói: “Em bỏ quên điện thoại ở ngăn bàn làm việc, chị lấy giúp em được không?”
Tạ Thanh Liễu tuy chỉ là nhân viên bàn giấy, không có kinh nghiệm điều tra tội phạm nhưng cũng cảm thấy việc Hoàng Kiên nửa đêm ở trong phòng tài liệu cũ có điểm khác thường. Chị khéo léo từ chối: “Cửa khóa kín thế này, làm sao tôi đưa điện thoại Vào được.”
Cũng đúng thật. Hoàng Kiên trầm ngâm một lúc, liền nói: “Vậy chị lấy điện thoại của em tới đây, mở loa ngoài cho em được không?”
Thanh Liễu đồng ý, quay về phòng làm việc của Hoàng Kiên. Anh sốt ruột chờ một lúc mà ngỡ như cả một đêm dài, đến khi tiếng dép của Thanh Liễu vang lên, anh vội bổ nhào ra cửa, vội vã nói: “Chị mở máy di.
Mật mã là…”
“Làm gì có mà mở”, tiếng cằn nhằn của Thanh Liễu cắt ngang chuỗi số mà Hoàng Kiên chưa kịp đọc, “Phòng cậu khóa cửa rồi. Có cần tôi gọi bảo vệ không?”
Hầy, như vậy thì đúng là khó khăn thật. Giờ gọi bảo vệ có khác nào vạch áo cho người xem lưng. Lâm Tuyên chắc chắn biết chuyện của anh rồi, nhờ cậu ta giúp rất khó. Nói không chừng chính Lâm Tuyên cũng đang bị đưa vào diện theo dõi đặc biệt, dù cậu ta không tham gia chiến dịch lần này nhưng dẫu sao cũng là trợ lí của anh. Còn em trai cậu ta chắc chắn không thể liên lạc, thằng bé hacker quái kiệt đó chỉ nhận cuộc gọi từ máy của anh, số lạ cậu ta không nghe.
“Này, nếu không cần gì nữa thì tôi về đây. Tạ Thanh Liễu vội vã nói, đứng giữa hành lang vắng lặng, tối om om một hồi, chị cũng run gần chết rồi. “Tôi đi đây nhé!”
Một ý nghĩ linh động trong đầu Hoàng Kiên vụt nhảy ra. Anh kêu lên: “Chờ chút. Nhờ chị một việc này.”