Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tham thì thâm
Trong nhà Tống Thành, người làm đều đã ra về gần hết. Ngay cả bà Hai cùng Hà Văn Nhĩ cũng rút xuống nhà dưới, để lại bốn người đang ăn cơm ngồi lại với nhau. Sở dĩ họ đi hết như vậy là do lúc trước Tống Thành không muốn có người làm phiền hắn cùng An Nhiên, thành ra bây giờ ăn xong, An Nhiên lại mang bát đũa dọn đi.
Cô từ nhỏ đã quen phải làm việc tay chân, cũng không nề hà gì. Hơn nữa, cũng không thể trông cậy việc rửa dọn bát đũa ở một ông tổng giám đốc suốt ngày hét ra lửa, một cô tiểu thư chỉ biết mỗi trò chỉ tay năm ngón với một anh bác sĩ làm bạn với cơm hàng cháo chợ, món duy nhất biết làm là hành ngâm. An Nhiên ăn xong, cứ thế dọn cả bàn ăn. Cái gì cần cất thì cất, cái gì cần rửa thì rửa.
Tống Thành tự nhiên nổi hứng lách cách leng keng đi pha trà. Hắn tuy nấu ăn dở ẹc nhưng trà lại biết pha rất ngon. Nguyễn Vũ Như thần kinh không vững, bị một bữa cơm hạ gục hoàn toàn, vừa buông đũa là lập tức lên phòng tắm gội toàn thân. Ngay cả bộ đồ đồ vừa thay ra cũng ném vào sọt rác. Bị cái thứ mùi hổ lốn đó ám vào, đem giặt rồi mặc lên người vẫn rất ám ảnh!
Còn lại Lê Hiền chơ vơ đứng giữa phòng ăn, vô công rồi nghề. Hắn lại mon men mang thân đến cho An Nhiên sai sử. Vừa làm việc vừa bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.
Thế là phòng bếp lại vang lên tiếng la oai oái của An Nhiên: “Anh vặn nhỏ nước thôi! Bản tung tóe hết rồi! Cái này phải đổ sọt rác, đổ vào bồn rửa sẽ tắc cống.. Ối trời ơi, chỗ mắm thừa phải đổ vào bồn rửa, đừng trút vào sọt rác, mùi kinh lắm!… Khoan, khoan, cái kia…”
“CHOANGII”
chiếc bát ăn cơm viền hoa văn khảm bạc rất tinh tế vỡ tan thành ba mảnh lớn trên nền gạch. Tống Thành bên ngoài cũng bị giật mình, ghé mắt vào xem.
“Bát… trượt khỏi tay..”, Lê Hiền ngượng nghịu nói.
An Nhiên thở dài ngán ngẩm, xua anh ta ra ngoài chờ uống trà của Tống Thành đi, còn ở đây làm rối loạn nữa thì đến đêm cô cũng chưa dọn xong đâu. Nhưng Lê Hiền không chịu, vẫn ra sức năn nỉ: “Anh sẽ làm cẩn thận mà… Thật đấy, hay để anh giúp em lau khô bát nhé.”
Chưa nói dứt lời đã “CHOANGI!!” một tiếng nữa. To hơn lúc trước.
An Nhiên cùng Tống Thành: “…”
Mặt Lê Hiền đần ra, cực kì ngớ ngẩn: “Tay… tay trượt khỏi bát…”
Nhìn anh ta vụng về hệt như Cá Chép, cô phì cười, không nỡ trách thêm nữa, bèn chỉ chỗ để chổi xẻng cho Lê Hiền mang đến quét dọn. Anh ta biết điều, im lặng làm, không dám mè nheo gì nữa. Đã đến ăn chực rồi còn làm vỡ tới hai món đồ của chủ nhà, dù sao cũng quá mất mặt!
Vậy mà An Nhiên không những không mắng mỏ, lại còn cười độ lượng với mình, Lê Hiền thấy trong lòng thật ấm áp. Anh ta dọn dẹp đống đổ vỡ xong, lại sán đến gần, meo meo nịnh nọt: “Em đúng là đảm đang nha, rửa bát nhanh như vậy. Lúc nãy ăn cơm, dáng vẻ lại dễ thương nữa”
Tống Thành nghe thấy những lời có cánh bưồn nôn đó, lập tức bay vào tận phòng bếp, lởn vởn xung quanh. An Nhiên dừng tay tráng bát, cảm thấy áp lực trong phòng đột nhiên tăng lên, không khí ngột ngạt hơn hẳn. Cô quay lại hỏi Tống Thành: “Anh tìm gì?”
Hắn ngơ ra một lúc, sau đó buột miệng nói: “Thìa.”
Cô liền tốt bụng bảo Lê Hiền đang đứng gần ngăn tủ để thìa mau lấy cho hắn. Tống Thành thấy thật chướng mắt, bọn họ người nói kẻ làm, còn hắn như một củ cải thừa thấi vậy. Cho nên, lúc Lê Hiền chìa cái thìa bạc ra trước mặt, hắn không cầm, còn nhìn Lê Hiền, thản nhiên hất đầu, nói: “Khuấy trà đi. Nhẹ tay”
Ông chủ nhà đã bảo thì làm sao từ chối được. Lê Hiền tiu nghỉu đi ra, vừa khuấy trà, vừa nói vọng vào trong tán phét với An Nhiên, bất chấp Tống Thành đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, ngăn cách đôi bên.
Mặt mũi hẳn tối om, cảm thấy mình giống một tên ngu vậy, nhưng không hiểu sao vẫn trấn giữ cái cửa, không cho kẻ bên ngoài bước vào cũng chẳng cho người bên trong đi ra.
Một lát sau thì Hà Văn Nhĩ cùng bà Hai đã đến. Bọn họ ở nhà dưới nghe loáng thoáng tiếng đổ vỡ thì vội chạy lên. Hà Văn Nhĩ lo cậu chủ đánh ghen với Lê Hiền còn bà Hai sợ cậu chủ không ăn được cơm nên tức giận với An Nhiên. Bọn họ vừa thò mặt ra, Tống Thành lập tức túm lấy, kêu quản gia nhà mình đi tiếp khách còn đầu bếp nhà mình đi rửa nốt bát đũa. Hắn muốn túm cô vợ phiền phức này để “hỏi thăm” lắm rồi.
An Nhiên cứ thế bị lôi về phòng, phản kháng thế nào cũng không có tác dụng Cuộc “hỏi thăm” kéo dài khá lâu, cho đến lúc khách ăn chực ra về vẫn chưa kết thúc.
An Nhiên biết Tống Thành một bữa này chịu đói, bao nhiêu ấm ức cũng bay biến đi rất nhiều. Cô cười khì khì: “Tay nghề nấu nướng của em được chứ?”
“Tàm tạm” Tống Thành lim dim mắt, nghĩ đến bát cơm trắng ăn cùng đậu rán chấm mắm tôm. May mắn thế nào hẳn lại ăn được các loại mắm. “Nhưng chờ qua đêm nay xem bụng dạ thế nào đã”
An Nhiên đạp hẳn một cái nhưng tay hẳn nhanh hơn, bắt được chân cô. Bị người ta nằm được cổ chân mảnh mai, lại còn bị ngón cái thô to nham nhám của hắn chà xát lên vết lõm dưới mắt cá, toàn thân cô nhộn nhạo không yên. Vùng vằng một hồi vẫn không thoát ra được, cô đành hậm hực chui đầu vào chăn, ủ ê nói: “Muộn rồi. Anh về phòng đi”
“Hừm?”, Tống Thành nhướn mày, cảm thấy bây giờ mà về phòng thì mình đúng là thằng ngu. Hắn bò lên giường, mặt dày ăn vạ: “Không về. Đêm nay đau bụng phải cho em thấy rõ chứng cứ”
Chứng cứ của việc đau bụng tiêu chảy là cái gì? Cô dở cười dở mếu, chui đầu ra khỏi chăn lại thấy mắt phượng sáng ngời của hẳn chiếu xuống, cô lúng túng không biết nên trốn đi đâu, đành nằm im chịu trận. Tống Thành ghé sát xuống mặt cô, rèm mi dày và đậm phủ lên mắt hắn một bóng tối mờ mờ, khóa chặt An Nhiên không buông, “Anh… định làm… gì?” Cô ấp úng, cố thoái thác quay mặt đi.
Tống Thành đưa bàn tay ấm nóng của mình lên sờ mặt cô, khẽ nhéo một chút, thì thầm: “Trả tiền cơm”
Đôi môi vừa hạ xuống, mặt dán sát mặt, không khí ngọt ngào thấm đẫm căn phòng, An Nhiên chợt thấy họng mình đau nhói. Cô y mùi hành ngâm bay ra, xộc thẳng vào mũi Tống Thành khiến hắn choáng váng. Lập tức nín thở, hẳn gục đầu xuống hõm vai cô, phì phò như một con trâu nước, ra sức hít lấy hít để mùi tóc An Nhiên để thanh lọc buồng phổi.
Dáng vẻ khổ sở của hẳn khiến An Nhiên muốn lăn ra cười mà không được, mỗi lần cất tiếng đều thấy họng đau rát. Tống Thành thấy có sự bất thường, liền nhịn thở ngẩng lên xem xét.
“Họng đau quá.” Xem ra vì ăn nhiều hành ngâm và tỏi xào quá độ nên cổ họng bị nóng rồi.
Tống Thành lườm cô một cái: “Đáng đời. Ngậm miệng vào.”
An Nhiên ngoan ngoãn làm theo, cơn đau ban đầu chỉ là cay cay tê tê, bây giờ đã chuyển thành bỏng rát. Tống Thành rót cho cô một ly nước thật to nhưng cũng chẳng ăn thua. Hắn liền gọi bà Hai, kêu bà làm cái gì cho cô làm sạch cổ họng.
“Cậu cho cô ấy uống cốc sữa trước. Tôi đi nấu chè đậu xanh đường phèn thanh nhiệt”
Tống Thành lại vội vội vàng vàng bưng một cốc sữa lên. An Nhiên uống thật chậm, vừa uống vừa ngậm cho dòng sữa mát lành làm dịu đi cơn nóng đến cào xé cuống họng.
Đã lâu mới ăn nhiều hành tỏi như vậy, cô không kiềm chế được, đúng là mất mặt.
Tống Thành thấy mặt cô đỏ gay gắt, vâng trán lấm tấm mồ hôi. Hẳn luống cuống lấy tay áo lau lung tung “Thế nào? Đau lắm hả?”
An Nhiên gật đầu, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng Tống Thành lúc này làm gì còn đủ bình tĩnh mà trêu chọc cô nữa. Hẳn còn bận lục tủ lạnh, lấy đá vụn cho cô ngậm làm mát khoang miệng.
Nước đá lạnh buốt làm hai hàm răng của An Nhiên nhức ê ẩm nhưng cô không dám kêu. Tống Thành nghiêm túc quan sát, thấy đá tan hết lại nhét thêm vào cái miệng đang sưng phồng vì cay nóng. Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột. Chè đậu xanh sao mà lâu chín thế?
Đã lâu mới được người khác chăm sóc như vậy, trong lòng An Nhiên bỗng mềm nhũn. Cô vỗ nhè nhẹ vào bàn tay đang cầm thìa xúc đá của hắn, ý nói: Em không sao.
Đừng lo lắng. Nhưng Tống Thành không hiểu, hắn nghĩ cô vẫn bị cay họng, lại xúc thêm một thìa đá nữa nhét vào miệng cô.
Đá lạnh vào khoang miệng nóng ấm thì tan ra rất nhanh, An Nhiên không kịp nuốt.
Nước đá chảy trào ra ngoài, theo khóe miệng lăn xuống cằm, thấm ướt cả cổ. Cô nhăn nhó giữ tay hẳn lại, lắc lắc đầu.
Tống Thành lúc này mới giật mình nhìn lại. Khuôn mặt An Nhiên vẫn đỏ bừng, mồ hôi tuôn ướt cả vầng trán, làm những sợi tóc mai dính dấp bừa bãi, lộn xộn. Đôi môi sưng mọng của cô hé mở, ướt át mọng nước khiến máu trong người Tống Thành chảy rần rật.
Hản khó nhọc nuốt khan, cảm thấy chính mình dù không ăn chút hành ngâm nào cũng đang nóng đến phát điên. Cơn tê dại từ sâu trong lồng ngực bùng lên, thiêu đốt cổ họng hẳn, đòi hỏi một nguồn nước ngọt lành làm dịu.
Hai mắt mờ đi vì mê muội, Tống Thành vứt cái thìa đi, hai tay giữ chặt lấy gò má nóng bừng của An Nhiên, không cho cô từ chối nữa. Hắn thẳng tay cướp lấy ngụm nước mát mẻ trong miệng cô. Đầu lưỡi linh hoạt lách theo khe hở chui vào, giống hệt một con cá nhỏ thỏa sức vẫy vùng trong đại dương, liên tục khuấy đảo vạn vật.
Nước ngọt lịm. Cơn khát của hắn vừa được xoa dịu lại lập tức bùng lên dữ dội hơn.
Hắn muốn cô nhiều hơn nữa. Tuy người bị cay là An Nhiên mà Tống Thành lại khổ sở hơn gấp mười lần.
Không đủ. Hắn muốn nữa.
An Nhiên bị hẳn càn quấy một hồi, giấy giụa không nổi thì đành chịu trận, để mặc hắn đào xới rồi lại đùa giỡn đầu lưỡi cùng hai cánh môi sưng mọng của mình. Cô than thầm, chắc phen này xong rồi! Đầu óc mơ màng cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo để nghĩ cách “giảm nhiệt” gã dở hơi này đi nhưng nhịp điệu dồn dập của hẳn khiến mỗi khoảnh khắc xao lãng của cô đều phải trả giá, bị cuốn đi không có lối về.
May thay, giữa lúc quay cuồng, tiếng gõ cửa đang vang lên, từng nhịp cộc cộc đều đều thức tỉnh hai con người khỏi cơn mụ mẫm.
“Cậu Thành, tôi mang chè đậu xanh lên đây” Tiếng bà Hai rõ ràng, không nhanh không chậm. “Cậu mau cho cô An Nhiên ăn nhé.”
Tống Thành bị lay gọi, miễn cưỡng lên tiếng gọi bà Hai mang chè vào. Bát chè đậu xanh được nấu cùng đường phèn thanh mát, ngọt dìu dịu, đặt trên cái khay nhỏ. Bà Hai biết ý, đặt khay xuống liền đi ra ngay, không quên dặn: “Vẫn còn nhiều lắm. Đêm nay có thể ăn thêm một bát. Sáng sớm mai tôi làm trà thanh nhiệt cho cô” Liếc thấy bá đá vụn đã tan gần hết, bà lại nói: “Đừng uống nhiều đá, coi chừng viêm họng”
Cô từ nhỏ đã quen phải làm việc tay chân, cũng không nề hà gì. Hơn nữa, cũng không thể trông cậy việc rửa dọn bát đũa ở một ông tổng giám đốc suốt ngày hét ra lửa, một cô tiểu thư chỉ biết mỗi trò chỉ tay năm ngón với một anh bác sĩ làm bạn với cơm hàng cháo chợ, món duy nhất biết làm là hành ngâm. An Nhiên ăn xong, cứ thế dọn cả bàn ăn. Cái gì cần cất thì cất, cái gì cần rửa thì rửa.
Tống Thành tự nhiên nổi hứng lách cách leng keng đi pha trà. Hắn tuy nấu ăn dở ẹc nhưng trà lại biết pha rất ngon. Nguyễn Vũ Như thần kinh không vững, bị một bữa cơm hạ gục hoàn toàn, vừa buông đũa là lập tức lên phòng tắm gội toàn thân. Ngay cả bộ đồ đồ vừa thay ra cũng ném vào sọt rác. Bị cái thứ mùi hổ lốn đó ám vào, đem giặt rồi mặc lên người vẫn rất ám ảnh!
Còn lại Lê Hiền chơ vơ đứng giữa phòng ăn, vô công rồi nghề. Hắn lại mon men mang thân đến cho An Nhiên sai sử. Vừa làm việc vừa bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.
Thế là phòng bếp lại vang lên tiếng la oai oái của An Nhiên: “Anh vặn nhỏ nước thôi! Bản tung tóe hết rồi! Cái này phải đổ sọt rác, đổ vào bồn rửa sẽ tắc cống.. Ối trời ơi, chỗ mắm thừa phải đổ vào bồn rửa, đừng trút vào sọt rác, mùi kinh lắm!… Khoan, khoan, cái kia…”
“CHOANGII”
chiếc bát ăn cơm viền hoa văn khảm bạc rất tinh tế vỡ tan thành ba mảnh lớn trên nền gạch. Tống Thành bên ngoài cũng bị giật mình, ghé mắt vào xem.
“Bát… trượt khỏi tay..”, Lê Hiền ngượng nghịu nói.
An Nhiên thở dài ngán ngẩm, xua anh ta ra ngoài chờ uống trà của Tống Thành đi, còn ở đây làm rối loạn nữa thì đến đêm cô cũng chưa dọn xong đâu. Nhưng Lê Hiền không chịu, vẫn ra sức năn nỉ: “Anh sẽ làm cẩn thận mà… Thật đấy, hay để anh giúp em lau khô bát nhé.”
Chưa nói dứt lời đã “CHOANGI!!” một tiếng nữa. To hơn lúc trước.
An Nhiên cùng Tống Thành: “…”
Mặt Lê Hiền đần ra, cực kì ngớ ngẩn: “Tay… tay trượt khỏi bát…”
Nhìn anh ta vụng về hệt như Cá Chép, cô phì cười, không nỡ trách thêm nữa, bèn chỉ chỗ để chổi xẻng cho Lê Hiền mang đến quét dọn. Anh ta biết điều, im lặng làm, không dám mè nheo gì nữa. Đã đến ăn chực rồi còn làm vỡ tới hai món đồ của chủ nhà, dù sao cũng quá mất mặt!
Vậy mà An Nhiên không những không mắng mỏ, lại còn cười độ lượng với mình, Lê Hiền thấy trong lòng thật ấm áp. Anh ta dọn dẹp đống đổ vỡ xong, lại sán đến gần, meo meo nịnh nọt: “Em đúng là đảm đang nha, rửa bát nhanh như vậy. Lúc nãy ăn cơm, dáng vẻ lại dễ thương nữa”
Tống Thành nghe thấy những lời có cánh bưồn nôn đó, lập tức bay vào tận phòng bếp, lởn vởn xung quanh. An Nhiên dừng tay tráng bát, cảm thấy áp lực trong phòng đột nhiên tăng lên, không khí ngột ngạt hơn hẳn. Cô quay lại hỏi Tống Thành: “Anh tìm gì?”
Hắn ngơ ra một lúc, sau đó buột miệng nói: “Thìa.”
Cô liền tốt bụng bảo Lê Hiền đang đứng gần ngăn tủ để thìa mau lấy cho hắn. Tống Thành thấy thật chướng mắt, bọn họ người nói kẻ làm, còn hắn như một củ cải thừa thấi vậy. Cho nên, lúc Lê Hiền chìa cái thìa bạc ra trước mặt, hắn không cầm, còn nhìn Lê Hiền, thản nhiên hất đầu, nói: “Khuấy trà đi. Nhẹ tay”
Ông chủ nhà đã bảo thì làm sao từ chối được. Lê Hiền tiu nghỉu đi ra, vừa khuấy trà, vừa nói vọng vào trong tán phét với An Nhiên, bất chấp Tống Thành đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, ngăn cách đôi bên.
Mặt mũi hẳn tối om, cảm thấy mình giống một tên ngu vậy, nhưng không hiểu sao vẫn trấn giữ cái cửa, không cho kẻ bên ngoài bước vào cũng chẳng cho người bên trong đi ra.
Một lát sau thì Hà Văn Nhĩ cùng bà Hai đã đến. Bọn họ ở nhà dưới nghe loáng thoáng tiếng đổ vỡ thì vội chạy lên. Hà Văn Nhĩ lo cậu chủ đánh ghen với Lê Hiền còn bà Hai sợ cậu chủ không ăn được cơm nên tức giận với An Nhiên. Bọn họ vừa thò mặt ra, Tống Thành lập tức túm lấy, kêu quản gia nhà mình đi tiếp khách còn đầu bếp nhà mình đi rửa nốt bát đũa. Hắn muốn túm cô vợ phiền phức này để “hỏi thăm” lắm rồi.
An Nhiên cứ thế bị lôi về phòng, phản kháng thế nào cũng không có tác dụng Cuộc “hỏi thăm” kéo dài khá lâu, cho đến lúc khách ăn chực ra về vẫn chưa kết thúc.
An Nhiên biết Tống Thành một bữa này chịu đói, bao nhiêu ấm ức cũng bay biến đi rất nhiều. Cô cười khì khì: “Tay nghề nấu nướng của em được chứ?”
“Tàm tạm” Tống Thành lim dim mắt, nghĩ đến bát cơm trắng ăn cùng đậu rán chấm mắm tôm. May mắn thế nào hẳn lại ăn được các loại mắm. “Nhưng chờ qua đêm nay xem bụng dạ thế nào đã”
An Nhiên đạp hẳn một cái nhưng tay hẳn nhanh hơn, bắt được chân cô. Bị người ta nằm được cổ chân mảnh mai, lại còn bị ngón cái thô to nham nhám của hắn chà xát lên vết lõm dưới mắt cá, toàn thân cô nhộn nhạo không yên. Vùng vằng một hồi vẫn không thoát ra được, cô đành hậm hực chui đầu vào chăn, ủ ê nói: “Muộn rồi. Anh về phòng đi”
“Hừm?”, Tống Thành nhướn mày, cảm thấy bây giờ mà về phòng thì mình đúng là thằng ngu. Hắn bò lên giường, mặt dày ăn vạ: “Không về. Đêm nay đau bụng phải cho em thấy rõ chứng cứ”
Chứng cứ của việc đau bụng tiêu chảy là cái gì? Cô dở cười dở mếu, chui đầu ra khỏi chăn lại thấy mắt phượng sáng ngời của hẳn chiếu xuống, cô lúng túng không biết nên trốn đi đâu, đành nằm im chịu trận. Tống Thành ghé sát xuống mặt cô, rèm mi dày và đậm phủ lên mắt hắn một bóng tối mờ mờ, khóa chặt An Nhiên không buông, “Anh… định làm… gì?” Cô ấp úng, cố thoái thác quay mặt đi.
Tống Thành đưa bàn tay ấm nóng của mình lên sờ mặt cô, khẽ nhéo một chút, thì thầm: “Trả tiền cơm”
Đôi môi vừa hạ xuống, mặt dán sát mặt, không khí ngọt ngào thấm đẫm căn phòng, An Nhiên chợt thấy họng mình đau nhói. Cô y mùi hành ngâm bay ra, xộc thẳng vào mũi Tống Thành khiến hắn choáng váng. Lập tức nín thở, hẳn gục đầu xuống hõm vai cô, phì phò như một con trâu nước, ra sức hít lấy hít để mùi tóc An Nhiên để thanh lọc buồng phổi.
Dáng vẻ khổ sở của hẳn khiến An Nhiên muốn lăn ra cười mà không được, mỗi lần cất tiếng đều thấy họng đau rát. Tống Thành thấy có sự bất thường, liền nhịn thở ngẩng lên xem xét.
“Họng đau quá.” Xem ra vì ăn nhiều hành ngâm và tỏi xào quá độ nên cổ họng bị nóng rồi.
Tống Thành lườm cô một cái: “Đáng đời. Ngậm miệng vào.”
An Nhiên ngoan ngoãn làm theo, cơn đau ban đầu chỉ là cay cay tê tê, bây giờ đã chuyển thành bỏng rát. Tống Thành rót cho cô một ly nước thật to nhưng cũng chẳng ăn thua. Hắn liền gọi bà Hai, kêu bà làm cái gì cho cô làm sạch cổ họng.
“Cậu cho cô ấy uống cốc sữa trước. Tôi đi nấu chè đậu xanh đường phèn thanh nhiệt”
Tống Thành lại vội vội vàng vàng bưng một cốc sữa lên. An Nhiên uống thật chậm, vừa uống vừa ngậm cho dòng sữa mát lành làm dịu đi cơn nóng đến cào xé cuống họng.
Đã lâu mới ăn nhiều hành tỏi như vậy, cô không kiềm chế được, đúng là mất mặt.
Tống Thành thấy mặt cô đỏ gay gắt, vâng trán lấm tấm mồ hôi. Hẳn luống cuống lấy tay áo lau lung tung “Thế nào? Đau lắm hả?”
An Nhiên gật đầu, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng Tống Thành lúc này làm gì còn đủ bình tĩnh mà trêu chọc cô nữa. Hẳn còn bận lục tủ lạnh, lấy đá vụn cho cô ngậm làm mát khoang miệng.
Nước đá lạnh buốt làm hai hàm răng của An Nhiên nhức ê ẩm nhưng cô không dám kêu. Tống Thành nghiêm túc quan sát, thấy đá tan hết lại nhét thêm vào cái miệng đang sưng phồng vì cay nóng. Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột. Chè đậu xanh sao mà lâu chín thế?
Đã lâu mới được người khác chăm sóc như vậy, trong lòng An Nhiên bỗng mềm nhũn. Cô vỗ nhè nhẹ vào bàn tay đang cầm thìa xúc đá của hắn, ý nói: Em không sao.
Đừng lo lắng. Nhưng Tống Thành không hiểu, hắn nghĩ cô vẫn bị cay họng, lại xúc thêm một thìa đá nữa nhét vào miệng cô.
Đá lạnh vào khoang miệng nóng ấm thì tan ra rất nhanh, An Nhiên không kịp nuốt.
Nước đá chảy trào ra ngoài, theo khóe miệng lăn xuống cằm, thấm ướt cả cổ. Cô nhăn nhó giữ tay hẳn lại, lắc lắc đầu.
Tống Thành lúc này mới giật mình nhìn lại. Khuôn mặt An Nhiên vẫn đỏ bừng, mồ hôi tuôn ướt cả vầng trán, làm những sợi tóc mai dính dấp bừa bãi, lộn xộn. Đôi môi sưng mọng của cô hé mở, ướt át mọng nước khiến máu trong người Tống Thành chảy rần rật.
Hản khó nhọc nuốt khan, cảm thấy chính mình dù không ăn chút hành ngâm nào cũng đang nóng đến phát điên. Cơn tê dại từ sâu trong lồng ngực bùng lên, thiêu đốt cổ họng hẳn, đòi hỏi một nguồn nước ngọt lành làm dịu.
Hai mắt mờ đi vì mê muội, Tống Thành vứt cái thìa đi, hai tay giữ chặt lấy gò má nóng bừng của An Nhiên, không cho cô từ chối nữa. Hắn thẳng tay cướp lấy ngụm nước mát mẻ trong miệng cô. Đầu lưỡi linh hoạt lách theo khe hở chui vào, giống hệt một con cá nhỏ thỏa sức vẫy vùng trong đại dương, liên tục khuấy đảo vạn vật.
Nước ngọt lịm. Cơn khát của hắn vừa được xoa dịu lại lập tức bùng lên dữ dội hơn.
Hắn muốn cô nhiều hơn nữa. Tuy người bị cay là An Nhiên mà Tống Thành lại khổ sở hơn gấp mười lần.
Không đủ. Hắn muốn nữa.
An Nhiên bị hẳn càn quấy một hồi, giấy giụa không nổi thì đành chịu trận, để mặc hắn đào xới rồi lại đùa giỡn đầu lưỡi cùng hai cánh môi sưng mọng của mình. Cô than thầm, chắc phen này xong rồi! Đầu óc mơ màng cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo để nghĩ cách “giảm nhiệt” gã dở hơi này đi nhưng nhịp điệu dồn dập của hẳn khiến mỗi khoảnh khắc xao lãng của cô đều phải trả giá, bị cuốn đi không có lối về.
May thay, giữa lúc quay cuồng, tiếng gõ cửa đang vang lên, từng nhịp cộc cộc đều đều thức tỉnh hai con người khỏi cơn mụ mẫm.
“Cậu Thành, tôi mang chè đậu xanh lên đây” Tiếng bà Hai rõ ràng, không nhanh không chậm. “Cậu mau cho cô An Nhiên ăn nhé.”
Tống Thành bị lay gọi, miễn cưỡng lên tiếng gọi bà Hai mang chè vào. Bát chè đậu xanh được nấu cùng đường phèn thanh mát, ngọt dìu dịu, đặt trên cái khay nhỏ. Bà Hai biết ý, đặt khay xuống liền đi ra ngay, không quên dặn: “Vẫn còn nhiều lắm. Đêm nay có thể ăn thêm một bát. Sáng sớm mai tôi làm trà thanh nhiệt cho cô” Liếc thấy bá đá vụn đã tan gần hết, bà lại nói: “Đừng uống nhiều đá, coi chừng viêm họng”