Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Vợ chồng bình thường
An Nhiên chạy ra ngoài hành lang thì không thấy Hà Văn Nhĩ đâu, cô lượn một vòng, chỗ nào cũng ngó mà bóng ông vẫn mất hút.
“Quái nhỉ, chú ấy vừa mới đứng đây nghe điện thoại mà”
Không có điện thoại, không thể tìm người. Cuối cùng, cô đành thất thểu quay về phòng.
Cùng lúc đó, bà Hai vừa thấy Hà Văn Nhĩ đang nói say sưa trên điện thoại, đột nhiên im bặt thì sửng sốt: “Ông làm sao đấy?”
Ông quản gia vội vàng thì thào: “Suyt. Tôi trốn”
Bà Hai lại càng không hiểu. Nói chuyện điện thoại thì có gì mà phải trốn? Bọn họ còn đang bàn nhau xem nên đưa Tống Thành về nhà hay để cậu chủ ở lại bệnh viện, có phải bàn chuyện buôn hàng cấm đâu.
*Trốn ai? Ông làm sao mà phải trốn?”
Hà Văn Nhĩ vội vàng bịt chặt loa, để tiếng oang oang của bà Hai không lọt ra ngoài Ông nín thở, nép sát thân hình còm nhom trong một ngách nhỏ sát cầu thang thoát hiểm. Chờ đến khi An Nhiên đi về phòng rồi, ông mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng: “Cậu chủ muốn đi vệ sinh. Tôi phải trốn để tạo cơ hội cho đôi trẻ chăm sóc nhau: Bà Hai khen ông thật thông minh. Già rồi mà vẫn thông minh!
Bà không hề biết An Nhiên phải nhận trách nhiệm đó thì khổ sở đến mức nào. Cô trở vào phòng, mặt mũi đỏ bừng: “Anh nhịn một lát, chắc chú Nhĩ đi đâu đó”
Tống Thành đen mặt: “Nhịn làm sao được?”
Nhịn uống, nhịn ăn thì có thể được. Chứ nhịn xả là nghẹn chết đấy!
An Nhiên thấy hẳn gấp quá, vội nói: “Vậy em đi tìm Hồng Ngọc giúp một tay” Chứ hẳn †o cao như thế, cô lại không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Nào ngờ Tống Thành vừa nghe liền giấy nảy như đỉa phải vôi, vội vàng vòng tay ôm ngang người mình, nhất quyết thủ thân như ngọc: “Không cho phép “Sao không cho phép?”, An Nhiên sốt ruột.
Tống Thành liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng e thẹn giống như thiếu nữ bị xâm phạm: “Lỡ cô ta làm gì anh thì sao?”
Làm gì? Làm cái cục tác nhà anh! An Nhiên muốn ném quách hẳn ra khỏi cửa sổ cho rồi. Tống Thành ngần ngừ một chút rồi nói: “Lúc trước em bị ốm như thế, anh ngày đêm chăm sóc, không chê em câu nào. Giờ em lại chê anh”
Khuôn mặt hắn lạnh tanh nhưng ánh mắt rầu rĩ ẩn hiện sau rèm mi dày khiến An Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng cô lại không cãi được. Đúng là trước kia hẳn chăm sóc cho cô thật.
Thế là không còn cách nào khác, cô đành tự mình ra trận để khỏi bị mang tiếng “qua cầu rút ván”.
Tống Thành rất cẩn thận dựa khẽ vào người cô, chầm chậm để cô dìu vào nhà vệ sinh. Mỗi bước đi, vết thương trên eo hẳn lại đau nhức. Hắn cắn răng để không phát ra tiếng rên rỉ.
An Nhiên đưa hẳn vào nhà vệ sinh xong xuôi, cô định chạy ra thì bị Tống Thành tóm lại.
“Anh đứng một mình, lỡ ngã thì sao?”
“„* Thôi được, cô sẽ là một cây cột để dựa. Cô sẽ chỉ là một cây cột vô tri Tống Thành trơ mặt quàng tay qua người cô, tay còn lại luống cuống hành sự.
“Ầy..” Tiếng quần áo sột soạt vang lên một lúc lâu mà vẫn chưa có thêm động tĩnh gì. An Nhiên vừa tò mò vừa sốt ruột, cô kìm lòng không được, đành he hé mắt liếc nhìn.
Nào ngờ vừa mới quay lại đã gặp ngay.
Tống Thành cũng đang nhìn cô chãm chãm.
Khóe môi hẳn nhếch lên chế giễu: “Lớn nhỏ gì em cũng đã xem rồi, dùng rồi. Giờ em lại hắt hủi nó ư2”
An Nhiên đỏ bừng mặt, lườm hẳn trắng mắt: “Lo làm việc của anh đi, nói nhảm!”
Tống Thành xụ mặt, từ tốn móc ra, chỉ thoáng chốc, âm thanh ngượng muốn chết vang lên. An Nhiên cảm thấy mình sắp ngất được rồi. Mặt cô nóng như rang, nếu đặt một lát thịt bò lên là lập tức có ngay món thịt nướng. Cô tự nhủ: “Hắn cũng như Cá Chép thôi. Trước kia, ngày nào mình chẳng cho thằng bé đi tè”
Nhưng Tống Thành lại không đồng tình, hắn lẩm bẩm: “Vợ chồng giúp nhau chuyện vệ sinh cá nhân là bình thường, vì sao em lại khó chịu?”
Cô muốn cần người! Tôi với anh là vợ chồng bình thường sao?
Đúng là như vậy. Khi đã kết hôn rồi, người ta sẽ không nói đến những chuyện lãng mạn trăng gió nữa mà cuộc sống sẽ chỉ xoay quanh những thứ thật giản đơn, rất đối bình dị. Lúc còn là người yêu, cô gái nào.
cũng có thể dùng nửa ngày để chuẩn bị cho buổi hẹn hò. Nhưng khi đã là gái có chồng, trai có vợ thì việc xì mũi, thả bom hay ợ một cái thật phóng khoáng trước mặt nhau chính là một kiểu bày tỏ tình cảm với đối phương vô cùng dõng dạc.
Thấy An Nhiên vẫn bài xích, hẳn lại nói: “Trước kia em đi nặng xong, anh còn giúp em vệ sinh cẩn thận từng chút một. Lúc đấy anh cũng đâu có phàn nàn gì. Thế mà..”
“Cái gì?” An Nhiên trợn mắt. “Anh nói cái gì”
Tống Thành định lưu loát kể lại sự việc, nhưng nghĩ đến đây là tầng 19, An Nhiên túng quân quá có thể nhảy qua cửa sổ thì hẳn lại thôi. Nhưng như thế cũng đủ để cô đứng ngồi không yên.
Mặc xác hẳn chưa xong việc, cô đùng đùng bỏ ra ngoài, chạy thẳng một mạch xuống sân bệnh viện.
Mất mặt! Quá mất mặt!
An Nhiên vừa lao ra thì gặp ngay Hà Văn Nhĩ đang lảng vảng ngoài hành lang. Ông không hiểu có chuyện gì, thấy cô phừng phừng như tên lửa phóng ra thì vội vàng chạy vào xem cậu chủ nhà mình. Không phải là cậu Thành trêu đùa quá trớn nên bị vợ hành hung rồi đấy chứ?
Lúc này Tống Thành đang ung dung bước từ nhà vệ sinh ra, mặt mũi tỉnh rụi.
Đuôi mắt Hà Văn Nhĩ giật giật.
Vừa nấy… chắc là một kiểu trao đổi tình cảm của giới trẻ đi.
Ông vội tới đỡ Tống Thành về giường, sau đó mang điện thoại đưa cho hẳn xem Tống Thành lại quay về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nghe Hà Văn Nhĩ báo cáo tin tức.
“Đây là hình đã được xử lý xong” Ông mở một hình ảnh vừa được bộ phận an ninh trong nhà gửi tới. “Đúng là có người vào phòng cô An Nhiên bằng đường cửa số. Hơn nữa, cô ấy còn đi ra ngoài ban công Ig hắn. Trên người hắn có mang theo thiết bị làm yếu sóng nên lúc trước tín hiệu của chúng ta không bắt được rõ ràng.”
Tống Thành nheo mắt nhìn hai bóng người mờ mờ trên màn hình. Có vẻ như bọn họ đang giằng co nhau.
Như vậy, vết thương trên mặt An Nhiên chính là do cô bị đập vào ban công, nhưng không phải vì ngã mà vì đã xô xát với người kia.
Nhìn vóc người cả hai tương đương nhau nên chắc chắn người đó không phải là Hoàng Kiên. Nhưng hẳn cũng không loại trừ người này có liên quan đến gã cục phó đó, cho nên An Nhiên mới nhất định giữ im lặng để bảo vệ hẳn.
Trong lòng Tống Thành âm ỉ một sự khó chịu. Lẽ nào vợ hẳn tính cảm cho hẳn một cái sừng thật to sao?
An Nhiên không hề biết cơn sóng ngâm trong lòng Tống Thành bắt đầu trỗi dậy. Cô xuống sân bệnh viện ngồi một lúc thì thấy có một bác sĩ từ xa tiến lại phía mình.
“Cô… là Nguyễn An Nhiên?”
Bác sĩ vừa tới là một phụ nữ xinh đẹp, dáng hình đồng hồ cát. Dù mặc áo blouse như bao đồng nghiệp khác nhưng chị ta vẫn toát ra phong thái quyến rũ lạ thường.
An Nhiên lúng túng chào hỏi, người kia rất tự nhiên giới thiệu: “Tôi là Phạm Linh Chỉ.
Trước kia tôi đã được Tống tổng gọi đến khám cho cô tại nhà riêng. Nhưng lúc đó cô đang hôn mê nên không biết.”
An Nhiên mơ mơ màng màng, nhớ ra hình như có chuyện đó thật. Cô lịch sự nói lời cảm ơn với Linh Chỉ.
Phạm Linh Chỉ tò mò hỏi: “Cô tới viện khám hay thăm bệnh nhân?
Ồ, cô thông cảm, tôi vừa đi công tác xa về nên không nằm rõ tình hình. Mọi công việc chăm sóc sức khỏe của cô đã được tôi bàn giao cho Lê Hiền trước khi đi. Anh ta làm tốt chứ?”
An Nhiên gật đầu: “Vâng, anh ấy làm việc rất có trách nhiệm. Tôi tin tưởng vào tay nghề của anh ấy” Nhưng khả năng rửa bát thì không đâu!
Cô nói thêm: “Hôm nay Tống Thành phải nhập viện.”
Vừa mới nghe tin Tống Thành đang năm viện, Linh Chỉ vội vàng hỏi ngay: “Tống tổng làm sao? Để tôi lên xem sao.”
Chắc chẳn giờ này hẳn đang ở phòng VIP rồi. Phạm Linh Chỉ vội vã đi đến khu nhà gần đó. Dù An Nhiên có thuật lại lời bác sĩ nói rằng hắn sẽ sớm bình phục nhưng có vẻ Linh Chỉ vẫn lo lắng quá độ. Cô nghiêm mặt nói: “Sao lại không có gì đáng lo? Tống tổng là người lãnh đạo tối cao của tập đoàn NC.
Sức khỏe của anh ấy mà có vấn đề gì là sẽ có biết bao nhiêu người bị ảnh hưởng theo.
“Quái nhỉ, chú ấy vừa mới đứng đây nghe điện thoại mà”
Không có điện thoại, không thể tìm người. Cuối cùng, cô đành thất thểu quay về phòng.
Cùng lúc đó, bà Hai vừa thấy Hà Văn Nhĩ đang nói say sưa trên điện thoại, đột nhiên im bặt thì sửng sốt: “Ông làm sao đấy?”
Ông quản gia vội vàng thì thào: “Suyt. Tôi trốn”
Bà Hai lại càng không hiểu. Nói chuyện điện thoại thì có gì mà phải trốn? Bọn họ còn đang bàn nhau xem nên đưa Tống Thành về nhà hay để cậu chủ ở lại bệnh viện, có phải bàn chuyện buôn hàng cấm đâu.
*Trốn ai? Ông làm sao mà phải trốn?”
Hà Văn Nhĩ vội vàng bịt chặt loa, để tiếng oang oang của bà Hai không lọt ra ngoài Ông nín thở, nép sát thân hình còm nhom trong một ngách nhỏ sát cầu thang thoát hiểm. Chờ đến khi An Nhiên đi về phòng rồi, ông mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng: “Cậu chủ muốn đi vệ sinh. Tôi phải trốn để tạo cơ hội cho đôi trẻ chăm sóc nhau: Bà Hai khen ông thật thông minh. Già rồi mà vẫn thông minh!
Bà không hề biết An Nhiên phải nhận trách nhiệm đó thì khổ sở đến mức nào. Cô trở vào phòng, mặt mũi đỏ bừng: “Anh nhịn một lát, chắc chú Nhĩ đi đâu đó”
Tống Thành đen mặt: “Nhịn làm sao được?”
Nhịn uống, nhịn ăn thì có thể được. Chứ nhịn xả là nghẹn chết đấy!
An Nhiên thấy hẳn gấp quá, vội nói: “Vậy em đi tìm Hồng Ngọc giúp một tay” Chứ hẳn †o cao như thế, cô lại không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Nào ngờ Tống Thành vừa nghe liền giấy nảy như đỉa phải vôi, vội vàng vòng tay ôm ngang người mình, nhất quyết thủ thân như ngọc: “Không cho phép “Sao không cho phép?”, An Nhiên sốt ruột.
Tống Thành liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng e thẹn giống như thiếu nữ bị xâm phạm: “Lỡ cô ta làm gì anh thì sao?”
Làm gì? Làm cái cục tác nhà anh! An Nhiên muốn ném quách hẳn ra khỏi cửa sổ cho rồi. Tống Thành ngần ngừ một chút rồi nói: “Lúc trước em bị ốm như thế, anh ngày đêm chăm sóc, không chê em câu nào. Giờ em lại chê anh”
Khuôn mặt hắn lạnh tanh nhưng ánh mắt rầu rĩ ẩn hiện sau rèm mi dày khiến An Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng cô lại không cãi được. Đúng là trước kia hẳn chăm sóc cho cô thật.
Thế là không còn cách nào khác, cô đành tự mình ra trận để khỏi bị mang tiếng “qua cầu rút ván”.
Tống Thành rất cẩn thận dựa khẽ vào người cô, chầm chậm để cô dìu vào nhà vệ sinh. Mỗi bước đi, vết thương trên eo hẳn lại đau nhức. Hắn cắn răng để không phát ra tiếng rên rỉ.
An Nhiên đưa hẳn vào nhà vệ sinh xong xuôi, cô định chạy ra thì bị Tống Thành tóm lại.
“Anh đứng một mình, lỡ ngã thì sao?”
“„* Thôi được, cô sẽ là một cây cột để dựa. Cô sẽ chỉ là một cây cột vô tri Tống Thành trơ mặt quàng tay qua người cô, tay còn lại luống cuống hành sự.
“Ầy..” Tiếng quần áo sột soạt vang lên một lúc lâu mà vẫn chưa có thêm động tĩnh gì. An Nhiên vừa tò mò vừa sốt ruột, cô kìm lòng không được, đành he hé mắt liếc nhìn.
Nào ngờ vừa mới quay lại đã gặp ngay.
Tống Thành cũng đang nhìn cô chãm chãm.
Khóe môi hẳn nhếch lên chế giễu: “Lớn nhỏ gì em cũng đã xem rồi, dùng rồi. Giờ em lại hắt hủi nó ư2”
An Nhiên đỏ bừng mặt, lườm hẳn trắng mắt: “Lo làm việc của anh đi, nói nhảm!”
Tống Thành xụ mặt, từ tốn móc ra, chỉ thoáng chốc, âm thanh ngượng muốn chết vang lên. An Nhiên cảm thấy mình sắp ngất được rồi. Mặt cô nóng như rang, nếu đặt một lát thịt bò lên là lập tức có ngay món thịt nướng. Cô tự nhủ: “Hắn cũng như Cá Chép thôi. Trước kia, ngày nào mình chẳng cho thằng bé đi tè”
Nhưng Tống Thành lại không đồng tình, hắn lẩm bẩm: “Vợ chồng giúp nhau chuyện vệ sinh cá nhân là bình thường, vì sao em lại khó chịu?”
Cô muốn cần người! Tôi với anh là vợ chồng bình thường sao?
Đúng là như vậy. Khi đã kết hôn rồi, người ta sẽ không nói đến những chuyện lãng mạn trăng gió nữa mà cuộc sống sẽ chỉ xoay quanh những thứ thật giản đơn, rất đối bình dị. Lúc còn là người yêu, cô gái nào.
cũng có thể dùng nửa ngày để chuẩn bị cho buổi hẹn hò. Nhưng khi đã là gái có chồng, trai có vợ thì việc xì mũi, thả bom hay ợ một cái thật phóng khoáng trước mặt nhau chính là một kiểu bày tỏ tình cảm với đối phương vô cùng dõng dạc.
Thấy An Nhiên vẫn bài xích, hẳn lại nói: “Trước kia em đi nặng xong, anh còn giúp em vệ sinh cẩn thận từng chút một. Lúc đấy anh cũng đâu có phàn nàn gì. Thế mà..”
“Cái gì?” An Nhiên trợn mắt. “Anh nói cái gì”
Tống Thành định lưu loát kể lại sự việc, nhưng nghĩ đến đây là tầng 19, An Nhiên túng quân quá có thể nhảy qua cửa sổ thì hẳn lại thôi. Nhưng như thế cũng đủ để cô đứng ngồi không yên.
Mặc xác hẳn chưa xong việc, cô đùng đùng bỏ ra ngoài, chạy thẳng một mạch xuống sân bệnh viện.
Mất mặt! Quá mất mặt!
An Nhiên vừa lao ra thì gặp ngay Hà Văn Nhĩ đang lảng vảng ngoài hành lang. Ông không hiểu có chuyện gì, thấy cô phừng phừng như tên lửa phóng ra thì vội vàng chạy vào xem cậu chủ nhà mình. Không phải là cậu Thành trêu đùa quá trớn nên bị vợ hành hung rồi đấy chứ?
Lúc này Tống Thành đang ung dung bước từ nhà vệ sinh ra, mặt mũi tỉnh rụi.
Đuôi mắt Hà Văn Nhĩ giật giật.
Vừa nấy… chắc là một kiểu trao đổi tình cảm của giới trẻ đi.
Ông vội tới đỡ Tống Thành về giường, sau đó mang điện thoại đưa cho hẳn xem Tống Thành lại quay về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nghe Hà Văn Nhĩ báo cáo tin tức.
“Đây là hình đã được xử lý xong” Ông mở một hình ảnh vừa được bộ phận an ninh trong nhà gửi tới. “Đúng là có người vào phòng cô An Nhiên bằng đường cửa số. Hơn nữa, cô ấy còn đi ra ngoài ban công Ig hắn. Trên người hắn có mang theo thiết bị làm yếu sóng nên lúc trước tín hiệu của chúng ta không bắt được rõ ràng.”
Tống Thành nheo mắt nhìn hai bóng người mờ mờ trên màn hình. Có vẻ như bọn họ đang giằng co nhau.
Như vậy, vết thương trên mặt An Nhiên chính là do cô bị đập vào ban công, nhưng không phải vì ngã mà vì đã xô xát với người kia.
Nhìn vóc người cả hai tương đương nhau nên chắc chắn người đó không phải là Hoàng Kiên. Nhưng hẳn cũng không loại trừ người này có liên quan đến gã cục phó đó, cho nên An Nhiên mới nhất định giữ im lặng để bảo vệ hẳn.
Trong lòng Tống Thành âm ỉ một sự khó chịu. Lẽ nào vợ hẳn tính cảm cho hẳn một cái sừng thật to sao?
An Nhiên không hề biết cơn sóng ngâm trong lòng Tống Thành bắt đầu trỗi dậy. Cô xuống sân bệnh viện ngồi một lúc thì thấy có một bác sĩ từ xa tiến lại phía mình.
“Cô… là Nguyễn An Nhiên?”
Bác sĩ vừa tới là một phụ nữ xinh đẹp, dáng hình đồng hồ cát. Dù mặc áo blouse như bao đồng nghiệp khác nhưng chị ta vẫn toát ra phong thái quyến rũ lạ thường.
An Nhiên lúng túng chào hỏi, người kia rất tự nhiên giới thiệu: “Tôi là Phạm Linh Chỉ.
Trước kia tôi đã được Tống tổng gọi đến khám cho cô tại nhà riêng. Nhưng lúc đó cô đang hôn mê nên không biết.”
An Nhiên mơ mơ màng màng, nhớ ra hình như có chuyện đó thật. Cô lịch sự nói lời cảm ơn với Linh Chỉ.
Phạm Linh Chỉ tò mò hỏi: “Cô tới viện khám hay thăm bệnh nhân?
Ồ, cô thông cảm, tôi vừa đi công tác xa về nên không nằm rõ tình hình. Mọi công việc chăm sóc sức khỏe của cô đã được tôi bàn giao cho Lê Hiền trước khi đi. Anh ta làm tốt chứ?”
An Nhiên gật đầu: “Vâng, anh ấy làm việc rất có trách nhiệm. Tôi tin tưởng vào tay nghề của anh ấy” Nhưng khả năng rửa bát thì không đâu!
Cô nói thêm: “Hôm nay Tống Thành phải nhập viện.”
Vừa mới nghe tin Tống Thành đang năm viện, Linh Chỉ vội vàng hỏi ngay: “Tống tổng làm sao? Để tôi lên xem sao.”
Chắc chẳn giờ này hẳn đang ở phòng VIP rồi. Phạm Linh Chỉ vội vã đi đến khu nhà gần đó. Dù An Nhiên có thuật lại lời bác sĩ nói rằng hắn sẽ sớm bình phục nhưng có vẻ Linh Chỉ vẫn lo lắng quá độ. Cô nghiêm mặt nói: “Sao lại không có gì đáng lo? Tống tổng là người lãnh đạo tối cao của tập đoàn NC.
Sức khỏe của anh ấy mà có vấn đề gì là sẽ có biết bao nhiêu người bị ảnh hưởng theo.