Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
'Cháu không sao.' Tiếng nói khàn khàn từ trong cổ họng truyền đến, trí nhớ của Tiết Tuyết càng phát ra rõ ràng.
Bác Trần? Vị này vẫn được ông nội phái làm lái xe của cô từ nhỏ, lúc trước không phải bị Tiết Nhu sắp xếp nên đã bỏ mình trong sự cố rồi sao?
Chẳng lẽ chính mình thật sự trở lại? Trở lại thời gian ba tháng trước khi Tiết Nhu tiến vào Tiết gia.
Tiết Tuyết trừng mắt to, chống thân thể dậy cầm lấy điện thoại ở trong túi xách, nhìn thời gian bên trong, nước mắt chậm rãi trượt từ khóe mắt xuống.
Là trận tai nạn xe kia, chính mình vậy mà thật sự trở lại.
Cô còn nhớ rõ trận tai nạn xe này là do một tay chị họ xa Lãnh Sương bày ra, chỉ là khi đó mình ngu muội vụng về, dễ dàng tin tưởng đây là sai lầm vô tâm của đối phương, hoàn toàn không hề phát hiện từ nhỏ ở trong mắt của Lãnh Sương đã cất giấu ghen tỵ và âm ngoan.
Rất không dễ dàng mới bò ra từ trong xe, Tiết Tuyết chỉ cảm thấy cả người trên dưới không có chỗ nào không đau đớn, một bé gái rất nhanh vọt lên, đưa tay liền muốn đỡ lấy Tiết Tuyết, lòng bàn tay có ý vô ý hướng tới nơi có vết thương nghiêm trọng nhất trên vòng eo của cô, trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị.
'Em gái Tiểu Tuyết, em không sao chứ.'
Âm thanh khổ sở động lòng người vang lên ở bên tai, giống như một đóa tiểu bạch hoa lay động trong gió, từ góc độ nào nhìn cũng đều là hoàn mỹ sạch sẽ như thế, lại không chú ý đến cây hoa đã sớm đen đúa hoàn toàn.
Một tay này nếu thực sự dùng sức, chỉ sợ sẽ làm thắt lưng sớm đã bị thương nghiêm trọng trực tiếp gãy luôn rồi.
Bốp một cái, nửa gương mặt của Lãnh Sương bị tát lệch ra, trong mắt chỉ còn kinh ngạc.
Làm sao có thể, làm sao Tiết Tuyết có thể ra tay với cô?
Tuy là thiên kim của Tiết gia làm cha mẹ không thích không yêu, để cho tính cách của Tiết Tuyết trở nên cực kỳ phản nghịch, nhưng Lãnh Sương là người cùng lớn lên từ nhỏ, biết rõ nội tâm của Tiết Tuyết yếu ớt, dường như đã dạy dỗ đối phương thành một sủng vật chỉ biết nghe lời, cho dù là thiên kim của Tiết gia, dù sao cũng chỉ là một con chó hạng sang!
Hôm nay chính mình lại bị cô ta đánh.
Tiết Tuyết khoanh tay mà đứng, cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến tê dại đau đớn, một tát này là cô dùng hết sức lực cả người quất xuống, lực tác dụng quả nhiên là tương hỗ, chính mình cũng thấy đau đớn.
Trên mặt dần trở nên hồng, Lãnh Sương quay đầu đi, xem Tiểu Tuyết, trên người nhu nhược vẫn còn có vết thương.
'Tiểu Tuyết, sao em có thể đánh chị, chị vẫn là chị họ của em mà.'
Đáng tiếc là không biết chị họ xa đến phương nào, nếu không có đại nghiệp lớn mạnh của Tiết gia, chỉ sợ Lãnh gia cũng sẽ không mạnh mẽ muốn đặt lên lớp thân thích này.
'Thật xin lỗi, mới vừa xuống xe liền thấy thứ gì đó là muốn đánh tới, trong chốc lát không có chú ý, làm tổn thương đến chị rồi.'
Tiết Tuyết nhíu lông mày lại, làm như thật sự đau lòng, trong lòng Lãnh Sương yên tâm, xem ra một phen vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, sủng vật đã sớm bị chính mình dạy dỗ ngoan ngoãn sao có thể đột nhiên bạo động.
'Không sao, em cũng là sai lầm vô tâm, chị không đau, thật sự...' Lãnh Sương rũ mắt xuống, nói không đau xong, nước mắt lại hạ xuống, giống như chịu oan ức lớn lao, nếu là người ngoài không xem màn bức hình chỉ nghe tiếng khóc, dường như cho rằng người bị thương nghiêm trọng sau tai nạn xe cộ chính là Lãnh Sương.
Bác Trần? Vị này vẫn được ông nội phái làm lái xe của cô từ nhỏ, lúc trước không phải bị Tiết Nhu sắp xếp nên đã bỏ mình trong sự cố rồi sao?
Chẳng lẽ chính mình thật sự trở lại? Trở lại thời gian ba tháng trước khi Tiết Nhu tiến vào Tiết gia.
Tiết Tuyết trừng mắt to, chống thân thể dậy cầm lấy điện thoại ở trong túi xách, nhìn thời gian bên trong, nước mắt chậm rãi trượt từ khóe mắt xuống.
Là trận tai nạn xe kia, chính mình vậy mà thật sự trở lại.
Cô còn nhớ rõ trận tai nạn xe này là do một tay chị họ xa Lãnh Sương bày ra, chỉ là khi đó mình ngu muội vụng về, dễ dàng tin tưởng đây là sai lầm vô tâm của đối phương, hoàn toàn không hề phát hiện từ nhỏ ở trong mắt của Lãnh Sương đã cất giấu ghen tỵ và âm ngoan.
Rất không dễ dàng mới bò ra từ trong xe, Tiết Tuyết chỉ cảm thấy cả người trên dưới không có chỗ nào không đau đớn, một bé gái rất nhanh vọt lên, đưa tay liền muốn đỡ lấy Tiết Tuyết, lòng bàn tay có ý vô ý hướng tới nơi có vết thương nghiêm trọng nhất trên vòng eo của cô, trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị.
'Em gái Tiểu Tuyết, em không sao chứ.'
Âm thanh khổ sở động lòng người vang lên ở bên tai, giống như một đóa tiểu bạch hoa lay động trong gió, từ góc độ nào nhìn cũng đều là hoàn mỹ sạch sẽ như thế, lại không chú ý đến cây hoa đã sớm đen đúa hoàn toàn.
Một tay này nếu thực sự dùng sức, chỉ sợ sẽ làm thắt lưng sớm đã bị thương nghiêm trọng trực tiếp gãy luôn rồi.
Bốp một cái, nửa gương mặt của Lãnh Sương bị tát lệch ra, trong mắt chỉ còn kinh ngạc.
Làm sao có thể, làm sao Tiết Tuyết có thể ra tay với cô?
Tuy là thiên kim của Tiết gia làm cha mẹ không thích không yêu, để cho tính cách của Tiết Tuyết trở nên cực kỳ phản nghịch, nhưng Lãnh Sương là người cùng lớn lên từ nhỏ, biết rõ nội tâm của Tiết Tuyết yếu ớt, dường như đã dạy dỗ đối phương thành một sủng vật chỉ biết nghe lời, cho dù là thiên kim của Tiết gia, dù sao cũng chỉ là một con chó hạng sang!
Hôm nay chính mình lại bị cô ta đánh.
Tiết Tuyết khoanh tay mà đứng, cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến tê dại đau đớn, một tát này là cô dùng hết sức lực cả người quất xuống, lực tác dụng quả nhiên là tương hỗ, chính mình cũng thấy đau đớn.
Trên mặt dần trở nên hồng, Lãnh Sương quay đầu đi, xem Tiểu Tuyết, trên người nhu nhược vẫn còn có vết thương.
'Tiểu Tuyết, sao em có thể đánh chị, chị vẫn là chị họ của em mà.'
Đáng tiếc là không biết chị họ xa đến phương nào, nếu không có đại nghiệp lớn mạnh của Tiết gia, chỉ sợ Lãnh gia cũng sẽ không mạnh mẽ muốn đặt lên lớp thân thích này.
'Thật xin lỗi, mới vừa xuống xe liền thấy thứ gì đó là muốn đánh tới, trong chốc lát không có chú ý, làm tổn thương đến chị rồi.'
Tiết Tuyết nhíu lông mày lại, làm như thật sự đau lòng, trong lòng Lãnh Sương yên tâm, xem ra một phen vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, sủng vật đã sớm bị chính mình dạy dỗ ngoan ngoãn sao có thể đột nhiên bạo động.
'Không sao, em cũng là sai lầm vô tâm, chị không đau, thật sự...' Lãnh Sương rũ mắt xuống, nói không đau xong, nước mắt lại hạ xuống, giống như chịu oan ức lớn lao, nếu là người ngoài không xem màn bức hình chỉ nghe tiếng khóc, dường như cho rằng người bị thương nghiêm trọng sau tai nạn xe cộ chính là Lãnh Sương.