Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-726
Chương 727: Dũng khí [20]
Editor: May
Lương Thần yên tâm, cô không có việc gì, chứng minh cô còn có thể bình an vô sự rời đi, chứng minh cô còn có một cơ hội sống.
Lương Thần chịu đựng toàn thân đau đớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, không có.”
Anh đột nhiên nói ra lời như vậy, làm cho cả người Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, sau đó chợt nghe được Lương Thần thong thả mà lại tự nhiên truyền đến từng chữ: “Không có đính hôn.”
Anh chỉ nói bốn chữ, đơn giản mà lại ngắn gọn.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại hiểu được phía sau bốn chữ này, rốt cuộc ẩn dấu ý tứ gì.
Anh là đang nói cho cô biết, không có nghi thức đính hôn.
Đã đến lúc này, anh còn có tâm tình trả lời vấn đề cô hỏi anh trước khi bọn họ lật xe, Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu lung tung, vươn tay đi bắt lấy cánh tay Lương Thần, hỏi: “Anh sao rồi? Anh thế nào?”
“Anh vẫn tốt.” Lương Thần chịu đựng thân thể khó chịu, mặt mày bình tĩnh mở miệng với Cảnh Hảo Hảo, thoạt nhìn thật sự giống như là người không có việc gì, nhưng chỉ có anh biết, anh gần như dùng hết khí lực toàn thân, mới nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của cô, mở miệng nói:“Hảo Hảo, thật ra anh vẫn luôn, không nghĩ tới sẽ đính hôn.”
Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Lương Thần.
Ở thời gian ngày đêm luân chuyển, dưới ảnh sáng mỏng manh, ánh mắt người đàn ông, đen bóng giống nhau đang phát ra ánh sáng, anh mở miệng, ngữ khí thong thả mà đều đặn: “Anh làm như vậy, chính là muốn giống như em, đều có một đoạn quá khứ.”
Lúc Lương Thần nói tới đây, lời nói hơi dừng lại một chút.
Anh có chút muốn ho khan.
Anh tinh tường cảm giác được mùi tanh trong cổ họng của mình.
Anh sợ người phụ nữ trong lòng này, đợi lát nữa biết anh bị thương nghiêm trọng như vậy, không chịu rời đi một mình, sau đó khiến cho miệng vết thương trên cánh tay của mình mất máu quá nhiều, liên lụy đến sinh mạng của cô.
Lương Thần cường ngạnh nuốt máu tanh trong cổ họng trở về trong bụng, sau đó mới mỉm cười mở miệng, nói: "Hảo Hảo, ngày đó, thật sự rất xin lỗi, anh không nên nói như vậy.”
“Nói vậy, khiến cho em hiểu lầm, anh biết anh giải thích nhiều hơn nữa, em cũng sẽ không tin tưởng.”
“Cho nên, anh chỉ có thể lựa chọn dùng phương pháp như vậy, để giải thích cho em nghe.”
“Hảo Hảo, trên thế giới này hoàn toàn không có chuyện cảm động lây, kim không đâm vào trên người mình, vậy thì bản thân vĩnh viễn không biết rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.”
“Cho nên, Hảo Hảo, anh và Tô tiểu thư đính hôn, chính là muốn để cho em tự mình lĩnh hội một chút loại đau đớn này.”
“Sau đó, em sẽ hiểu rõ, anh để ý không phải quá khứ của em, mà là ghen tị quá khứ của em.”
Trời biết, anh nói một chuỗi lời nói dài như vậy, rốt cuộc đã dùng bao nhiêu nghị lực.
Nhưng hiện tại anh không nói, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội nói.
“Hảo Hảo, anh thật sự rất ghen tị Thẩm Lương Niên, anh ta có thể có mười năm quá khứ của em, có thể cùng em trải qua nhiều lần đầu tiên như vậy, có thể...... khiến cho em không hề giữ lại trả giá vì anh ta như vậy.”
Nếu không phải một đêm kia, anh nghe lén được cô nói chuyện với bạn học của cô, anh thật sự sẽ nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo yêu không phải mình.
Khi đó, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo là không có dũng khí.
Ánh mắt Lương Thần trở nên hơi có chút đau thương: “Hảo Hảo, em có biết, anh rất hâm mộ cổ dũng khí em đã thương anh ta lúc ấy không?”
“Hâm mộ đến ghen tị, ghen tị đến phát cuồng.”
Khóe môi Lương Thần vẫn cong như trước, anh gắt gao nhìn chằm chằm hai gò má của cô, như là muốn khắc sâu cô vào đáy lòng của em: “Thực hỏng bét, Hảo Hảo, đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của em quấy rầy em nữa, cuối cùng anh vẫn là không có khống chế được chính mình.”
Editor: May
Lương Thần yên tâm, cô không có việc gì, chứng minh cô còn có thể bình an vô sự rời đi, chứng minh cô còn có một cơ hội sống.
Lương Thần chịu đựng toàn thân đau đớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, không có.”
Anh đột nhiên nói ra lời như vậy, làm cho cả người Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, sau đó chợt nghe được Lương Thần thong thả mà lại tự nhiên truyền đến từng chữ: “Không có đính hôn.”
Anh chỉ nói bốn chữ, đơn giản mà lại ngắn gọn.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại hiểu được phía sau bốn chữ này, rốt cuộc ẩn dấu ý tứ gì.
Anh là đang nói cho cô biết, không có nghi thức đính hôn.
Đã đến lúc này, anh còn có tâm tình trả lời vấn đề cô hỏi anh trước khi bọn họ lật xe, Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu lung tung, vươn tay đi bắt lấy cánh tay Lương Thần, hỏi: “Anh sao rồi? Anh thế nào?”
“Anh vẫn tốt.” Lương Thần chịu đựng thân thể khó chịu, mặt mày bình tĩnh mở miệng với Cảnh Hảo Hảo, thoạt nhìn thật sự giống như là người không có việc gì, nhưng chỉ có anh biết, anh gần như dùng hết khí lực toàn thân, mới nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của cô, mở miệng nói:“Hảo Hảo, thật ra anh vẫn luôn, không nghĩ tới sẽ đính hôn.”
Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Lương Thần.
Ở thời gian ngày đêm luân chuyển, dưới ảnh sáng mỏng manh, ánh mắt người đàn ông, đen bóng giống nhau đang phát ra ánh sáng, anh mở miệng, ngữ khí thong thả mà đều đặn: “Anh làm như vậy, chính là muốn giống như em, đều có một đoạn quá khứ.”
Lúc Lương Thần nói tới đây, lời nói hơi dừng lại một chút.
Anh có chút muốn ho khan.
Anh tinh tường cảm giác được mùi tanh trong cổ họng của mình.
Anh sợ người phụ nữ trong lòng này, đợi lát nữa biết anh bị thương nghiêm trọng như vậy, không chịu rời đi một mình, sau đó khiến cho miệng vết thương trên cánh tay của mình mất máu quá nhiều, liên lụy đến sinh mạng của cô.
Lương Thần cường ngạnh nuốt máu tanh trong cổ họng trở về trong bụng, sau đó mới mỉm cười mở miệng, nói: "Hảo Hảo, ngày đó, thật sự rất xin lỗi, anh không nên nói như vậy.”
“Nói vậy, khiến cho em hiểu lầm, anh biết anh giải thích nhiều hơn nữa, em cũng sẽ không tin tưởng.”
“Cho nên, anh chỉ có thể lựa chọn dùng phương pháp như vậy, để giải thích cho em nghe.”
“Hảo Hảo, trên thế giới này hoàn toàn không có chuyện cảm động lây, kim không đâm vào trên người mình, vậy thì bản thân vĩnh viễn không biết rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.”
“Cho nên, Hảo Hảo, anh và Tô tiểu thư đính hôn, chính là muốn để cho em tự mình lĩnh hội một chút loại đau đớn này.”
“Sau đó, em sẽ hiểu rõ, anh để ý không phải quá khứ của em, mà là ghen tị quá khứ của em.”
Trời biết, anh nói một chuỗi lời nói dài như vậy, rốt cuộc đã dùng bao nhiêu nghị lực.
Nhưng hiện tại anh không nói, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội nói.
“Hảo Hảo, anh thật sự rất ghen tị Thẩm Lương Niên, anh ta có thể có mười năm quá khứ của em, có thể cùng em trải qua nhiều lần đầu tiên như vậy, có thể...... khiến cho em không hề giữ lại trả giá vì anh ta như vậy.”
Nếu không phải một đêm kia, anh nghe lén được cô nói chuyện với bạn học của cô, anh thật sự sẽ nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo yêu không phải mình.
Khi đó, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo là không có dũng khí.
Ánh mắt Lương Thần trở nên hơi có chút đau thương: “Hảo Hảo, em có biết, anh rất hâm mộ cổ dũng khí em đã thương anh ta lúc ấy không?”
“Hâm mộ đến ghen tị, ghen tị đến phát cuồng.”
Khóe môi Lương Thần vẫn cong như trước, anh gắt gao nhìn chằm chằm hai gò má của cô, như là muốn khắc sâu cô vào đáy lòng của em: “Thực hỏng bét, Hảo Hảo, đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của em quấy rầy em nữa, cuối cùng anh vẫn là không có khống chế được chính mình.”