Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-780
Chương 781: Cầu hôn [24]
Vì thế, anh không để ý Cảnh Hảo Hảo ném tới tầm mắt nghi hoặc, sau một lúc lâu, lại mở miệng nói: "Chỉnh gió lạnh trong xe nhỏ đi một chút, thân thể Hảo Hảo không phải đặc biệt tốt, thổi như vậy, sẽ cảm mạo."
Lương Viễn nghe câu này, chợt giẫm một cước phanh lại, xe thẳng tắp dừng ở giữa đường cái.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo hơi nghiêng thân thể về phía trước, rất nhanh Lương Thần liền ổn định thân thể, ngẩng đầu, nhìn sắc mặt cực thối của Lương Viễn, không nhanh không chậm mở miệng, nói: "Nếu không muốn đưa, có thể dừng lại ven đường, tôi và Hảo Hảo đón xe trở về."
Tay nắm tay lái của Lương Viễn hơi dùng sức.
Vợ Lương Viễn, nhìn thấy không khí bên trong xe trở nên có chút ngưng đọng lại, lập tức cười xoay qua, nói với Lương Thần: "A Thần, xem chú nói cái gì kìa, anh cả của chú làm sao không muốn đưa chú về."
Sau đó, vợ Lương Viễn nâng tay lên, đẩy cánh tay chồng của mình: "A Viễn, xe xuất hiện vấn đề à? Sao đột nhiên lại tắt lửa?"
Lương Viễn nuốt một chút nước miếng, không có hé răng, chỉ yên lặng giẫm chân ga một lần nữa, chậm rãi ra đi.
Lương Thần - người này, tựa hồ hoàn toàn không biết được bốn chữ một tấc lại muốn tiến một thước này rốt cuộc là khái niệm gì, vẫn không quên nhớ nhắc nhở một câu: "Gió lạnh điều hòa, hơi chỉnh cao hơn một chút."
Loading...
Sắc mặt Lương Thần lạnh nhạt nhìn lại Lương Viễn.
Lương Viễn nuốt nuốt nước miếng, lại không nói gì nâng tay lên, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.
Cảnh Hảo Hảo làm sao không biết, Lương Thần đây là cố ý để cho Lương Viễn xem.
Thật ra đáy lòng cô hiểu được, đây cũng không thể hoàn toàn trách Lương Viễn, cánh cửa nhà họ Lương vốn rất cao, lúc trước anh ta điều tra ra nhiều tư liệu như vậy, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ hoài nghi cô tiếp cận Lương Thần là có mục đích.
Cho nên, sau khi Cảnh Hảo Hảo ở bên trong xe im lặng mười phút, khi Lương Thần lại chuẩn bị mở miệng nói chuyện lần nữa, lén lút vươn tay, chọc chọc thắt lưng Lương Thần.
Lương Thần há miệng, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, không nói gì nữa.
Bên trong xe thực im lặng, xe ở trên đường phố ban đêm, rất nhanh liền chạy đến con đường đối diện tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Viễn dần dần thả chậm tốc độ xe, quay xe ở đầu đường phía trước, lúc chậm rãi lái về phía cửa tiểu khu Cảnh Hảo Hảo, mở miệng hỏi một câu: "Cảnh tiểu thư về nước khi nào?"
Cảnh Hảo Hảo bị những lời này, hỏi đến tay chân lạnh lẽo, khóe môi cô miễn cưỡng nở nụ cười một chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lương Thần ngồi ở bên cạnh cô, đột nhiên nôn khan một tiếng, sau đó cả người liền cúi đầu: "Tôi muốn ói......"
Nói xong, lại nôn khan một tiếng, sau đó âm thầm vươn tay, đè gốc lưỡi của mình, sau đó liền có một cỗ cảm giác nôn mửa mãnh liệt quay cuồng lên.
Lương Viễn hoàn toàn chưa kịp dừng xe, Lương Thần liền trực tiếp ói ra trong xe.
Bên trong xe nhanh chóng dâng lên một cỗ hơi thở khó ngửi.
Lương Viễn vội vàng mở cửa kính xe ra, dừng xe ở ven đường.
Lúc Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra, lôi kéo Lương Thần chuẩn bị xuống xe, Lương Thần vĩnh viễn cũng không biết cái gì là chuyển biến tốt liền thu tay, lại hung hăng nôn mửa về phía chỗ ngồi sau xe một lần nữa.
Lương Thần nhìn một bãi hỗn độn trên ghế sau da thật kia, nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Viễn, phát hiện người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trầm thấp.
Lương Thần xuống xe, nhận lấy khăn giấy từ trong tay Cảnh Hảo Hảo, lau lau khóe môi.
Vì thế, anh không để ý Cảnh Hảo Hảo ném tới tầm mắt nghi hoặc, sau một lúc lâu, lại mở miệng nói: "Chỉnh gió lạnh trong xe nhỏ đi một chút, thân thể Hảo Hảo không phải đặc biệt tốt, thổi như vậy, sẽ cảm mạo."
Lương Viễn nghe câu này, chợt giẫm một cước phanh lại, xe thẳng tắp dừng ở giữa đường cái.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo hơi nghiêng thân thể về phía trước, rất nhanh Lương Thần liền ổn định thân thể, ngẩng đầu, nhìn sắc mặt cực thối của Lương Viễn, không nhanh không chậm mở miệng, nói: "Nếu không muốn đưa, có thể dừng lại ven đường, tôi và Hảo Hảo đón xe trở về."
Tay nắm tay lái của Lương Viễn hơi dùng sức.
Vợ Lương Viễn, nhìn thấy không khí bên trong xe trở nên có chút ngưng đọng lại, lập tức cười xoay qua, nói với Lương Thần: "A Thần, xem chú nói cái gì kìa, anh cả của chú làm sao không muốn đưa chú về."
Sau đó, vợ Lương Viễn nâng tay lên, đẩy cánh tay chồng của mình: "A Viễn, xe xuất hiện vấn đề à? Sao đột nhiên lại tắt lửa?"
Lương Viễn nuốt một chút nước miếng, không có hé răng, chỉ yên lặng giẫm chân ga một lần nữa, chậm rãi ra đi.
Lương Thần - người này, tựa hồ hoàn toàn không biết được bốn chữ một tấc lại muốn tiến một thước này rốt cuộc là khái niệm gì, vẫn không quên nhớ nhắc nhở một câu: "Gió lạnh điều hòa, hơi chỉnh cao hơn một chút."
Loading...
Sắc mặt Lương Thần lạnh nhạt nhìn lại Lương Viễn.
Lương Viễn nuốt nuốt nước miếng, lại không nói gì nâng tay lên, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.
Cảnh Hảo Hảo làm sao không biết, Lương Thần đây là cố ý để cho Lương Viễn xem.
Thật ra đáy lòng cô hiểu được, đây cũng không thể hoàn toàn trách Lương Viễn, cánh cửa nhà họ Lương vốn rất cao, lúc trước anh ta điều tra ra nhiều tư liệu như vậy, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ hoài nghi cô tiếp cận Lương Thần là có mục đích.
Cho nên, sau khi Cảnh Hảo Hảo ở bên trong xe im lặng mười phút, khi Lương Thần lại chuẩn bị mở miệng nói chuyện lần nữa, lén lút vươn tay, chọc chọc thắt lưng Lương Thần.
Lương Thần há miệng, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, không nói gì nữa.
Bên trong xe thực im lặng, xe ở trên đường phố ban đêm, rất nhanh liền chạy đến con đường đối diện tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Viễn dần dần thả chậm tốc độ xe, quay xe ở đầu đường phía trước, lúc chậm rãi lái về phía cửa tiểu khu Cảnh Hảo Hảo, mở miệng hỏi một câu: "Cảnh tiểu thư về nước khi nào?"
Cảnh Hảo Hảo bị những lời này, hỏi đến tay chân lạnh lẽo, khóe môi cô miễn cưỡng nở nụ cười một chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lương Thần ngồi ở bên cạnh cô, đột nhiên nôn khan một tiếng, sau đó cả người liền cúi đầu: "Tôi muốn ói......"
Nói xong, lại nôn khan một tiếng, sau đó âm thầm vươn tay, đè gốc lưỡi của mình, sau đó liền có một cỗ cảm giác nôn mửa mãnh liệt quay cuồng lên.
Lương Viễn hoàn toàn chưa kịp dừng xe, Lương Thần liền trực tiếp ói ra trong xe.
Bên trong xe nhanh chóng dâng lên một cỗ hơi thở khó ngửi.
Lương Viễn vội vàng mở cửa kính xe ra, dừng xe ở ven đường.
Lúc Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra, lôi kéo Lương Thần chuẩn bị xuống xe, Lương Thần vĩnh viễn cũng không biết cái gì là chuyển biến tốt liền thu tay, lại hung hăng nôn mửa về phía chỗ ngồi sau xe một lần nữa.
Lương Thần nhìn một bãi hỗn độn trên ghế sau da thật kia, nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Viễn, phát hiện người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trầm thấp.
Lương Thần xuống xe, nhận lấy khăn giấy từ trong tay Cảnh Hảo Hảo, lau lau khóe môi.