Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 673
Editor: May
Bên trong là từng tấm ảnh, những hình ảnh này, là ảnh chụp và tập họp bản chữ viết tay của Cảnh Hảo Hảo.
Hình ảnh trong file kia, chưa đến 100 tấm, Lương Thần từ chương 1: Ảnh chụp nhìn không sót đến cuối cùng.
Ảnh đầu tiên, là ảnh chụp chung của Cảnh Hảo Hảo và ba mẹ cô, viết đều là lời cô nhớ ba mẹ, còn có một ít là ảnh chụp mới trước đây của cô.
Nhưng đến sau đó, toàn bộ đều là ảnh chụp của Thẩm Lương Niên, hoặc là ảnh chụp chung của Thẩm Lương Niên và cô, bên cạnh viết đều là thơ tình yêu say đắm của một cô gái ôm ấp tình cảm.
Chữ viết của cô thanh tú chỉnh tề, giữa những hàng chữ có thể để cho Lương Thần đọc ra hương vị yêu say đắm sâu đậm.
Anh cố ý nhìn một chút, biết những hình ảnh này, đều là bản Cảnh Hảo Hảo đã lưu vào ba năm trước đây, nhưng lại thật sự chứng kiến, từng hành trình tỉnh yêu của cô với Thẩm Lương Niên.
Mỗi một hình ảnh nơi đó, đều là một cây gai, không chút lưu tình chui vào trong tâm Lương Thần, anh nói với chính mình đừng nhìn, nhưng anh vẫn không khống chế được nhìn từng tấm.
Đợi khi anh nhìn thấy một ảnh chụp phong cảnh, ngón tay cả người anh đột nhiên liền dừng lại.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc... Anh từng thấy ở nơi nào... Lương Thần cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới một đêm kia, lúc chính mình cõng Cảnh Hảo Hảo đi qua cầu vượt, cô nói với mình, Lương Thần, đêm lễ giáng sinh, em sẽ ở nơi này nói cho anh biết, đáp án của em.
Hóa ra, chính là phong cảnh nơi đó.
Hẳn là chụp vào ban đêm, ánh sáng ngọc của ngọn đèn, tất cả đèn nê ông nhẫn kim cương quý báu có vẻ chói mắt như vậy.
Lương Thần hơi nghiêng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo viết xuống chữ ở bên cạnh: Đây là nơi tôi thích nhất, tôi ở nơi này, chính thức cùng một chỗ với Lương Niên.
Hóa ra, nơi này là nơi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo chính thức kết giao...
Ngày lễ giáng sinh đó, Cảnh Hảo Hảo chọn nói này, nói cho anh đáp án, cô có ý tứ gì?
Là ý tứ đang nhớ lại quá khứ của cô và Thẩm Lương Niên, hay là đáy lòng của cô hoàn toàn vẫn không thể quên được Thẩm Lương Niên, liền xem anh thành thế thân của Thẩm Lương Niên, cùng cô ôn lại mộng cũ tốt đẹp trong trí nhớ ư?
Lương Thần nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia, đột nhiên cảm thấy tất cả hết thảy rất châm chọc buồn cười.
Thậm chí, đáy lòng anh xuất hiện một tầng hối hận, anh cảm thấy chính mình quá làm điều thừa, vì sao lại nhàm chán đi mở máy tính của cô, vì sao lại đi xem những thứ cô lưu bên trong, sau đó, khiến cho tâm tình mạnh mẽ thật vất vả mới bình ổn được của cô, lại nhấc lên sóng to gió lớn lần nữa.
Hóa ra, thật sự giống như là lời của người ta vậy, đừng nên biết người mình yêu đã từng trải qua những chuyện gì, biết đến càng nhiều, đáy lòng của bạn sẽ càng không căng bằng.
Lương Thần chợt ngồi ạậy từ trước bàn máy vi tính, đi đến trước ban công, mở cửa sổ ra, tùy ý gió lạnh mùa đông thổi vù vù chính mình, ý đồ thổi tan lo lắng trong đáy lòng mình.
Lương Thần vẫn đang đắm chìm ở trong thế giới của mình, anh không ngừng hút thuốc, hoàn toàn không có nghe được di động bị mình để ở trong phòng khách, vẫn đang không ngừng vang lên.
...
Khi Cảnh Hảo Hảo gọi tới lần mười ba mười bốn, từ đầu đến cuối đều là trạng thái không có người tiếp nghe, đáy lòng của cô đột nhiên trở nên có chút lo lắng.
Cô lôi kéo va ly hành lý, cô đơn đứng ở trên đường phố Thượng Hải xa lạ, gọi cú điện thoại thứ mười lăm cho Lương Thần, vẫn không có người tiếp nghe, nhưng di động của cô đã nhắc nhở lượng điện của cô không đủ 20%.
Bên trong là từng tấm ảnh, những hình ảnh này, là ảnh chụp và tập họp bản chữ viết tay của Cảnh Hảo Hảo.
Hình ảnh trong file kia, chưa đến 100 tấm, Lương Thần từ chương 1: Ảnh chụp nhìn không sót đến cuối cùng.
Ảnh đầu tiên, là ảnh chụp chung của Cảnh Hảo Hảo và ba mẹ cô, viết đều là lời cô nhớ ba mẹ, còn có một ít là ảnh chụp mới trước đây của cô.
Nhưng đến sau đó, toàn bộ đều là ảnh chụp của Thẩm Lương Niên, hoặc là ảnh chụp chung của Thẩm Lương Niên và cô, bên cạnh viết đều là thơ tình yêu say đắm của một cô gái ôm ấp tình cảm.
Chữ viết của cô thanh tú chỉnh tề, giữa những hàng chữ có thể để cho Lương Thần đọc ra hương vị yêu say đắm sâu đậm.
Anh cố ý nhìn một chút, biết những hình ảnh này, đều là bản Cảnh Hảo Hảo đã lưu vào ba năm trước đây, nhưng lại thật sự chứng kiến, từng hành trình tỉnh yêu của cô với Thẩm Lương Niên.
Mỗi một hình ảnh nơi đó, đều là một cây gai, không chút lưu tình chui vào trong tâm Lương Thần, anh nói với chính mình đừng nhìn, nhưng anh vẫn không khống chế được nhìn từng tấm.
Đợi khi anh nhìn thấy một ảnh chụp phong cảnh, ngón tay cả người anh đột nhiên liền dừng lại.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc... Anh từng thấy ở nơi nào... Lương Thần cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới một đêm kia, lúc chính mình cõng Cảnh Hảo Hảo đi qua cầu vượt, cô nói với mình, Lương Thần, đêm lễ giáng sinh, em sẽ ở nơi này nói cho anh biết, đáp án của em.
Hóa ra, chính là phong cảnh nơi đó.
Hẳn là chụp vào ban đêm, ánh sáng ngọc của ngọn đèn, tất cả đèn nê ông nhẫn kim cương quý báu có vẻ chói mắt như vậy.
Lương Thần hơi nghiêng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo viết xuống chữ ở bên cạnh: Đây là nơi tôi thích nhất, tôi ở nơi này, chính thức cùng một chỗ với Lương Niên.
Hóa ra, nơi này là nơi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo chính thức kết giao...
Ngày lễ giáng sinh đó, Cảnh Hảo Hảo chọn nói này, nói cho anh đáp án, cô có ý tứ gì?
Là ý tứ đang nhớ lại quá khứ của cô và Thẩm Lương Niên, hay là đáy lòng của cô hoàn toàn vẫn không thể quên được Thẩm Lương Niên, liền xem anh thành thế thân của Thẩm Lương Niên, cùng cô ôn lại mộng cũ tốt đẹp trong trí nhớ ư?
Lương Thần nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia, đột nhiên cảm thấy tất cả hết thảy rất châm chọc buồn cười.
Thậm chí, đáy lòng anh xuất hiện một tầng hối hận, anh cảm thấy chính mình quá làm điều thừa, vì sao lại nhàm chán đi mở máy tính của cô, vì sao lại đi xem những thứ cô lưu bên trong, sau đó, khiến cho tâm tình mạnh mẽ thật vất vả mới bình ổn được của cô, lại nhấc lên sóng to gió lớn lần nữa.
Hóa ra, thật sự giống như là lời của người ta vậy, đừng nên biết người mình yêu đã từng trải qua những chuyện gì, biết đến càng nhiều, đáy lòng của bạn sẽ càng không căng bằng.
Lương Thần chợt ngồi ạậy từ trước bàn máy vi tính, đi đến trước ban công, mở cửa sổ ra, tùy ý gió lạnh mùa đông thổi vù vù chính mình, ý đồ thổi tan lo lắng trong đáy lòng mình.
Lương Thần vẫn đang đắm chìm ở trong thế giới của mình, anh không ngừng hút thuốc, hoàn toàn không có nghe được di động bị mình để ở trong phòng khách, vẫn đang không ngừng vang lên.
...
Khi Cảnh Hảo Hảo gọi tới lần mười ba mười bốn, từ đầu đến cuối đều là trạng thái không có người tiếp nghe, đáy lòng của cô đột nhiên trở nên có chút lo lắng.
Cô lôi kéo va ly hành lý, cô đơn đứng ở trên đường phố Thượng Hải xa lạ, gọi cú điện thoại thứ mười lăm cho Lương Thần, vẫn không có người tiếp nghe, nhưng di động của cô đã nhắc nhở lượng điện của cô không đủ 20%.