Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 715
Editor: May
Danh sách ngồi xe buýt cũng dần dần được công bố, anh liếc mắt một cái, liền thấy được tên Cảnh Hảo Hảo ở trong đó.
...
Ngay lúc đó Lương Thần đang nhận nghe điện thoại, từ sau khi tối hôm qua mẹ biết Tô Yên đưa ra hủy bỏ hôn lễ, điện thoại vẫn bị anh chỉnh tĩnh âm.
Anh lười biếng kéo một ghế ăn ra, ngồi ở trên vị trí, đối mặt với menu com trưa thím Lâm đưa tới, tùy ý chỉ mấy món bình thường vẫn quen ăn, sau đó cầm điều khiển từ xa, chỉnh âm thanh ti vi hơi nhỏ đi một chút, vừa xem ti vi, vừa nghe mẹ của mình ở trong điện thoại, chất vấn rốt cuộc anh và Tô Yên xuất hiện vấn đề gì, bị Tô Yên đưa ra hủy bỏ đính hôn.
Lương Thần nhìn trong TV, dây cảnh giới màu đỏ bị kéo ra, nhìn bên trong không ít người mặc giao cảnh phục, không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở bên trong, có vẻ có chút thiếu hưng trí với lời nói lải nhải của mẹ ở trong điện thoại.
“A Thần, A Thần? Rốt cuộc con có nghe mẹ nói chuyện không?” Mẹ Lương Thần nói một chuỗi thật dài, đều không có nghe được con mình đáp lời, âm điệu nhịn không được đề cao một chút, bà thật vất vả mới trông ngóng được con trai nhỏ của mình cuối cùng cũng ổn định một chút, ai biết, đến thời điểm cuối cùng, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lương Thần hơi thu liễm tinh thần một chút, “Dạ?” Một tiếng với trong điện thoại, vẫn nhìn không chuyển mắt lên màn hình ti vi như trước.
Người chủ trì giơ microphone đưa tin sự cố giao thông nghiêm trọng lần này, còn dùng giọng nói rất bi thiết bày tỏ, khe núi sâu hơn mười mét, chỉ sợ người gặp tai nạn lần này không có ai còn sống.
Mẹ Lương Thần bị thái độ không chút để ý như vậy của Lương Thần chọc đến có chút lửa giận công tâm: “A Thần, hiện tại con ở biệt thự sao? Bây giờ mẹ liền chuẩn bị đi qua một chút, con ở nhà chờ mẹ.”
Lương Thần đại khái là nghe ra tức giận của mẹ trong điện thoại, lúc này thái độ mới tốt hơn một chút, nói với trong điện thoại: “Mẹ, mẹ có chuyện gì trực tiếp điện thoại thảo luận là được, không cần phải đến đi một chuyến đâu.”
Mẹ Lương Thần nhìn thấy con của mình rốt cục chịu nói chuyện thật tốt với mình, ngữ khí hơi chuyển vòng vo, hỏi: “A Thần, con thành thật khai báo, rốt cuộc con và Tô Yên là xảy ra chuyện gì?”
Trong TV, người chủ trì vẻ mặt ngưng trọng nói: “Phía dưới chúng ta công bố một chút, danh sách người gặp tai nạn giao thông lần này, hy vọng người nhà có liên quan có thể đến bộ phận có liên quan nhận lấy một phần bồi thường nhất định.”
Lương Thần nhíu mày một chút, nói với mẹ trong điện thoại: “Mẹ, đây là chuyện của con và Tô tiểu thư, mẹ đừng quan tâm.”
“A Thần, Tô Yên là mẹ giới thiệu cho con, cũng là chính con chọn lựa ra, hiện tại nháo ra loại chuyện này, sao mẹ có thể mặc kệ, quan hệ của ba mẹ và ba mẹ Tô Yên rất tốt, mẹ sợ con làm chuyện gì thật có lỗi với Tô Yên, làm cho ba mẹ và ba mẹ Tô Yên huyên náo ra xấu hổ.”
Lương Thần cầm đũa, ăn cơm trưa thím Lâm bưng lên, thỉnh thoảng khi nghe người chủ trì đọc ra tên người, liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua màn hình ti vi, miệng nuốt vào một ngụm cháo, nói với microphone: “Mẹ, mẹ yên tâm, con làm việc có chừng mực...”
Lúc Lương Thần nói tới đây, dư quang khóe mắt lại quét đến một cái tên quen thuộc trên màn hình ti vi.
Mi tâm của anh hung hăng nhíu lại, cả người theo bản năng buông di động xuống, qua còn chưa đến nửa phút, anh liền nghe được ba chữ “Cảnh Hảo Hảo” từ trong miệng người chủ trì.
Cả người Lương Thần, trong nháy mắt, như là hóa đá, dừng ở ghế cơm.
Danh sách ngồi xe buýt cũng dần dần được công bố, anh liếc mắt một cái, liền thấy được tên Cảnh Hảo Hảo ở trong đó.
...
Ngay lúc đó Lương Thần đang nhận nghe điện thoại, từ sau khi tối hôm qua mẹ biết Tô Yên đưa ra hủy bỏ hôn lễ, điện thoại vẫn bị anh chỉnh tĩnh âm.
Anh lười biếng kéo một ghế ăn ra, ngồi ở trên vị trí, đối mặt với menu com trưa thím Lâm đưa tới, tùy ý chỉ mấy món bình thường vẫn quen ăn, sau đó cầm điều khiển từ xa, chỉnh âm thanh ti vi hơi nhỏ đi một chút, vừa xem ti vi, vừa nghe mẹ của mình ở trong điện thoại, chất vấn rốt cuộc anh và Tô Yên xuất hiện vấn đề gì, bị Tô Yên đưa ra hủy bỏ đính hôn.
Lương Thần nhìn trong TV, dây cảnh giới màu đỏ bị kéo ra, nhìn bên trong không ít người mặc giao cảnh phục, không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở bên trong, có vẻ có chút thiếu hưng trí với lời nói lải nhải của mẹ ở trong điện thoại.
“A Thần, A Thần? Rốt cuộc con có nghe mẹ nói chuyện không?” Mẹ Lương Thần nói một chuỗi thật dài, đều không có nghe được con mình đáp lời, âm điệu nhịn không được đề cao một chút, bà thật vất vả mới trông ngóng được con trai nhỏ của mình cuối cùng cũng ổn định một chút, ai biết, đến thời điểm cuối cùng, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lương Thần hơi thu liễm tinh thần một chút, “Dạ?” Một tiếng với trong điện thoại, vẫn nhìn không chuyển mắt lên màn hình ti vi như trước.
Người chủ trì giơ microphone đưa tin sự cố giao thông nghiêm trọng lần này, còn dùng giọng nói rất bi thiết bày tỏ, khe núi sâu hơn mười mét, chỉ sợ người gặp tai nạn lần này không có ai còn sống.
Mẹ Lương Thần bị thái độ không chút để ý như vậy của Lương Thần chọc đến có chút lửa giận công tâm: “A Thần, hiện tại con ở biệt thự sao? Bây giờ mẹ liền chuẩn bị đi qua một chút, con ở nhà chờ mẹ.”
Lương Thần đại khái là nghe ra tức giận của mẹ trong điện thoại, lúc này thái độ mới tốt hơn một chút, nói với trong điện thoại: “Mẹ, mẹ có chuyện gì trực tiếp điện thoại thảo luận là được, không cần phải đến đi một chuyến đâu.”
Mẹ Lương Thần nhìn thấy con của mình rốt cục chịu nói chuyện thật tốt với mình, ngữ khí hơi chuyển vòng vo, hỏi: “A Thần, con thành thật khai báo, rốt cuộc con và Tô Yên là xảy ra chuyện gì?”
Trong TV, người chủ trì vẻ mặt ngưng trọng nói: “Phía dưới chúng ta công bố một chút, danh sách người gặp tai nạn giao thông lần này, hy vọng người nhà có liên quan có thể đến bộ phận có liên quan nhận lấy một phần bồi thường nhất định.”
Lương Thần nhíu mày một chút, nói với mẹ trong điện thoại: “Mẹ, đây là chuyện của con và Tô tiểu thư, mẹ đừng quan tâm.”
“A Thần, Tô Yên là mẹ giới thiệu cho con, cũng là chính con chọn lựa ra, hiện tại nháo ra loại chuyện này, sao mẹ có thể mặc kệ, quan hệ của ba mẹ và ba mẹ Tô Yên rất tốt, mẹ sợ con làm chuyện gì thật có lỗi với Tô Yên, làm cho ba mẹ và ba mẹ Tô Yên huyên náo ra xấu hổ.”
Lương Thần cầm đũa, ăn cơm trưa thím Lâm bưng lên, thỉnh thoảng khi nghe người chủ trì đọc ra tên người, liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua màn hình ti vi, miệng nuốt vào một ngụm cháo, nói với microphone: “Mẹ, mẹ yên tâm, con làm việc có chừng mực...”
Lúc Lương Thần nói tới đây, dư quang khóe mắt lại quét đến một cái tên quen thuộc trên màn hình ti vi.
Mi tâm của anh hung hăng nhíu lại, cả người theo bản năng buông di động xuống, qua còn chưa đến nửa phút, anh liền nghe được ba chữ “Cảnh Hảo Hảo” từ trong miệng người chủ trì.
Cả người Lương Thần, trong nháy mắt, như là hóa đá, dừng ở ghế cơm.