Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
Editor: May
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, không thể bỏ lại một mình anh, có rất nhiều chuyện, chúng ra còn chưa kịp làm... Hảo Hảo, em có biết, ở đáy lòng anh, đẹp không phải là thế giới này, đẹp là vì thế giới này có em.”
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, anh liền cưới em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ trải qua khó khăn gì, anh cũng sẽ không không cần em, anh cũng sẽ cùng nhau đối mặt với em... Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy, anh là Lương Niên, anh còn đang chờ cưới em...”
Sao những lời này lại quen thuộc như vậy chứ? Cô tựa hồ là từng nghe qua ở nơi nào rồi... Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhíu nhíu mày, tiếp tục nhấn ghi âm phía dưới.
Cô lại phát hiện, tập hợp lời nói những đoạn ghi âm mà mình vừa mới nghe qua, nội dung là giống nhau như đúc, chỉ là âm điệu, không phải là Lương Thần, mà là Thẩm Lương Niên.
Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Cảnh Hảo Hảo mím cánh môi gắt gao, nhìn Lương Thần bị người nâng thật cẩn thận đi lên trên ở phía trước, hậu tri hậu giác nghĩ đến, những lời này, rõ ràng là lúc trước chính mình bị Lương Thần bức bách, nghĩa vô phản cố đụng vào cầu vượt, lúc hôn mê bất tỉnh, là những lời mà Thẩm Lương Niên từng nói với cô!
Lúc Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, trái tim chợt co rụt một chút, lúc này mới đột nhiên hiểu được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Hóa ra... Lần đó ở bên tai cô, người gọi cô từ bên bờ sinh tử trở về, hoàn toàn không phải là Thẩm Lương Niên, mà là Lương Thần!
Người đàn ông kia, lúc đó, chỉ biết bức bách cô khắp nơi, nếu cô biểu hiện ra chút phản kháng với anh, anh sẽ trở mặt vô tình. Lúc đó, đáy lòng của cô thật là hận anh không thể chết đi.
Nhưng hiện tại, cô mới biết được, hóa ra, hóa ra từ lúc đó, đáy lòng anh, thật ra đã muốn thật tâm đối đãi cô.
...
Mấy người trở lại trên đường cao tốc, xe cứu thương đã muốn chạy tới.
Bác sĩ cấp cứu chạy tới, dặn người đặt Lương Thần ở trên cáng, nâng lên xe cứu thương, luống cuống tay chân làm kiểm tra, cầm máu, băng bó miệng vết thương, truyền máu cho anh.
Cảnh Hảo Hảo luôn mãi cảm tạ với người đã giúp đỡ, sau đó mới leo lên xe cứu thương, lái về thành phố Giang Sơn.
...
Trở lại bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, Lương Thần trực tiếp bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Cảnh Hảo Hảo lo lắng Lương Thần, chết sống không chịu rời đi nửa bước, cuối cùng vẫn là y tá bệnh viện, cầm băng bó xử lý vết thương của cô ngay ngoài phòng phẫu thuật.
Trên cơ bản cô chưa từng trải qua trường hợp giải phẫu như vậy, cũng không biết rốt cuộc bác sĩ an bài có thể cứu tánh mạng Lương Thần trở về hay không.
Cảnh Hảo Hảo cũng không quen biết bác sĩ nổi tiếng nào ở thành phố Giang Sơn, cô cầm di động do dự trong chốc lát, sau đó liền trực tiếp tìm số điện thoại của Từ Dung từ trong di động Lương Thần gọi đi.
Lúc này đã là mười một giờ khuya, điện thoại vang vài tiếng, mới bị người tiếp nghe, ngữ khí nghe hơi có vài phần buồn ngủ: “A Thần, muộn như vậy gọi điện thoại làm cái gì?”
Cảnh Hảo Hảo nắm di động dừng một chút, mở miệng nói: “Từ Dung, là tôi.”
Đầu kia điện thoại kia rõ ràng sững sờ hai giây, sau đó mới có giọng nói truyền tới: “Cô là? Cảnh Hảo Hảo?”
“Ừ.”
“Sao cô lại cầm điện thoại của A Thần? Cậu ấy ở đâu? Có chuyện gì, khiến cho cô gọi điện thoại cho tôi?”
Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, toàn bộ đều là nhờ vả: “Từ Dung, tôi không biết phải liên hệ với ai, hiện tại tình huống của Lương Thần thực không xong, anh ấy, trên đường anh ấy đi đường cao tốc đón tôi, lốp xe bị nổ, xe rơi xuống núi, sau đó anh ấy liền bị thương, tình huống thực không xong...”
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, không thể bỏ lại một mình anh, có rất nhiều chuyện, chúng ra còn chưa kịp làm... Hảo Hảo, em có biết, ở đáy lòng anh, đẹp không phải là thế giới này, đẹp là vì thế giới này có em.”
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, anh liền cưới em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ trải qua khó khăn gì, anh cũng sẽ không không cần em, anh cũng sẽ cùng nhau đối mặt với em... Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy, anh là Lương Niên, anh còn đang chờ cưới em...”
Sao những lời này lại quen thuộc như vậy chứ? Cô tựa hồ là từng nghe qua ở nơi nào rồi... Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhíu nhíu mày, tiếp tục nhấn ghi âm phía dưới.
Cô lại phát hiện, tập hợp lời nói những đoạn ghi âm mà mình vừa mới nghe qua, nội dung là giống nhau như đúc, chỉ là âm điệu, không phải là Lương Thần, mà là Thẩm Lương Niên.
Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Cảnh Hảo Hảo mím cánh môi gắt gao, nhìn Lương Thần bị người nâng thật cẩn thận đi lên trên ở phía trước, hậu tri hậu giác nghĩ đến, những lời này, rõ ràng là lúc trước chính mình bị Lương Thần bức bách, nghĩa vô phản cố đụng vào cầu vượt, lúc hôn mê bất tỉnh, là những lời mà Thẩm Lương Niên từng nói với cô!
Lúc Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, trái tim chợt co rụt một chút, lúc này mới đột nhiên hiểu được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Hóa ra... Lần đó ở bên tai cô, người gọi cô từ bên bờ sinh tử trở về, hoàn toàn không phải là Thẩm Lương Niên, mà là Lương Thần!
Người đàn ông kia, lúc đó, chỉ biết bức bách cô khắp nơi, nếu cô biểu hiện ra chút phản kháng với anh, anh sẽ trở mặt vô tình. Lúc đó, đáy lòng của cô thật là hận anh không thể chết đi.
Nhưng hiện tại, cô mới biết được, hóa ra, hóa ra từ lúc đó, đáy lòng anh, thật ra đã muốn thật tâm đối đãi cô.
...
Mấy người trở lại trên đường cao tốc, xe cứu thương đã muốn chạy tới.
Bác sĩ cấp cứu chạy tới, dặn người đặt Lương Thần ở trên cáng, nâng lên xe cứu thương, luống cuống tay chân làm kiểm tra, cầm máu, băng bó miệng vết thương, truyền máu cho anh.
Cảnh Hảo Hảo luôn mãi cảm tạ với người đã giúp đỡ, sau đó mới leo lên xe cứu thương, lái về thành phố Giang Sơn.
...
Trở lại bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, Lương Thần trực tiếp bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Cảnh Hảo Hảo lo lắng Lương Thần, chết sống không chịu rời đi nửa bước, cuối cùng vẫn là y tá bệnh viện, cầm băng bó xử lý vết thương của cô ngay ngoài phòng phẫu thuật.
Trên cơ bản cô chưa từng trải qua trường hợp giải phẫu như vậy, cũng không biết rốt cuộc bác sĩ an bài có thể cứu tánh mạng Lương Thần trở về hay không.
Cảnh Hảo Hảo cũng không quen biết bác sĩ nổi tiếng nào ở thành phố Giang Sơn, cô cầm di động do dự trong chốc lát, sau đó liền trực tiếp tìm số điện thoại của Từ Dung từ trong di động Lương Thần gọi đi.
Lúc này đã là mười một giờ khuya, điện thoại vang vài tiếng, mới bị người tiếp nghe, ngữ khí nghe hơi có vài phần buồn ngủ: “A Thần, muộn như vậy gọi điện thoại làm cái gì?”
Cảnh Hảo Hảo nắm di động dừng một chút, mở miệng nói: “Từ Dung, là tôi.”
Đầu kia điện thoại kia rõ ràng sững sờ hai giây, sau đó mới có giọng nói truyền tới: “Cô là? Cảnh Hảo Hảo?”
“Ừ.”
“Sao cô lại cầm điện thoại của A Thần? Cậu ấy ở đâu? Có chuyện gì, khiến cho cô gọi điện thoại cho tôi?”
Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, toàn bộ đều là nhờ vả: “Từ Dung, tôi không biết phải liên hệ với ai, hiện tại tình huống của Lương Thần thực không xong, anh ấy, trên đường anh ấy đi đường cao tốc đón tôi, lốp xe bị nổ, xe rơi xuống núi, sau đó anh ấy liền bị thương, tình huống thực không xong...”