Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Editor: May
Lương Thần thả chậm bước chân, đi tới, sau đó liền nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trên giường.
Người hầu nằm úp sấp ngủ đột nhiên mê mê màng màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước đứng một bóng người, đầu tiên là cúi đầu kêu một tiếng, sau đó liền vội vàng khẩn trương hề hề đứng lên, hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Mỗi tối Lương Thần đều sẽ tới, đại đa số người hầu đều là canh giữ mệt mỏi, ngủ rất sâu, cho nên anh không nghĩ tới người hầu sẽ đột nhiên tỉnh lại, cả người đầu tiên là sửng sốt một chút, biểu tình hơi có vài phần không được tự nhiên, sau đó mặt không chút thay đổi gật gật đầu, “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
“Thần thiếu gia, ngài ngồi.” Người hầu vội vàng nhường chỗ ngồi.
Lương Thần không ngồi, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo mê man, nói: “Cô ngồi đi, thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ trước.”
Người hầu không ngừng gật gật đầu.
Lương Thần đi phía trước, lại nhìn Cảnh Hảo Hảo vài lần, sau đó cũng không quay đầu lại nữa, tiêu sái đi ra ngoài.
Người hầu nâng tay lên, vỗ vỗ ngực của mình, ngồi trở lại trên vị trí, đáy lòng âm thầm nghĩ, sao Thần thiếu gia hơn nửa đêm lại đột nhiên chạy tới đây...
Nghĩ đến đây, người hầu nhất thời ngạc nhiên một chút, sau đó liền hậu tri hậu giác hiểu được, khó trách có vài lần, lúc mình tỉnh lại, phát hiện nước trong phòng vốn đã nguội lại còn bốc hơi nước, còn có tại sao mình chưa đút Cảnh tiểu thư cháo thuốc, nhưng trong bát lại đột nhiên trở nên sạch sẽ...
Ai nói Thần thiếu gia không quan tâm Cảnh tiểu thư, hơn nửa đêm Thần thiếu gia không ngủ được chạy tới đây, rõ ràng là tới thăm Cảnh tiểu thư... Hơn nữa cháo thuốc kia, chỉ sợ đều là Thần thiếu gia dút đi... Chỉ là, cô cầm thìa đều không thể nào đút cháo thuốc được, Thần thiếu gia đã đút như thế nào?
...
Trong chớp mắt, đi đến cuối tháng 8, nghênh đón một tháng nóng bức nhất thành phố Giang Sơn.
Vào ngày thứ năm bắt đầu từ tháng này, thương giới thành phố Giang Sơn đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Đó chính là công ty Thiên Vinh của Thẩm Lương Niên, không chỉ khất nợ khoản vay ngân hàng, theo chuyện này ra ánh sáng, cổ phiếu công ty Thiên Vinh, trực tiếp rơi xuông.
Ở chạng vạng ngày thứ ba cổ phiếu công ty Thiên Vinh liên tục rơi xuống, Từ Dung đến tập đoàn Giang Sơn, ngăn cản Lương Thần, lấy lý do tốt đẹp anh em đã lâu không gặp, đêm nay đi ra ngoài uống một ly thật tốt.
Lương Thần tự nhiên đã sớm biết chuyện cổ phiếu Thẩm Lương Niên rơi xuống, cho nên lúc Từ Dung xuất hiện, anh cũng hiểu được Từ Dung làm như vậy rốt cuộc là đang ôm tâm tình gì.
Chỉ là, Lương Thần vẫn là làm như không biết gì đáp ứng Từ Dung.
Đến “Golden Age”, Lương Thần quả nhiên ở cửa phòng bao bọn họ thích nhất, gặp được Thẩm Lương Niên.
“U... Thẩm tổng cũng ở đây?” Lương Thần như là tâm tình rất tốt, lười biếng ngồi ở ghế mềm, cười lên tiếng chào hỏi Thẩm Lương Niên.
Khí sắc Thẩm Lương Niên thoạt nhìn cũng không tốt, lúc đáp lời Lương Thần, nụ cười vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Từ Dung ngồi xuống, cầm lấy chai rượu, rót rượu cho ba người, cũng không có đi thẳng vào chủ đề, ngược lại kéo một ít lời nói vô nghĩa.
Kéo kéo, Từ Dung liền chuyển đề tài đến trên người Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, ngân hàng cho cậu vay không phải đáp ứng cho cậu trả chậm nửa năm ư? Sao lại đột nhiên bắt đầu thúc giục kết toán rồi.”
Lương Thần thả chậm bước chân, đi tới, sau đó liền nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trên giường.
Người hầu nằm úp sấp ngủ đột nhiên mê mê màng màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước đứng một bóng người, đầu tiên là cúi đầu kêu một tiếng, sau đó liền vội vàng khẩn trương hề hề đứng lên, hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Mỗi tối Lương Thần đều sẽ tới, đại đa số người hầu đều là canh giữ mệt mỏi, ngủ rất sâu, cho nên anh không nghĩ tới người hầu sẽ đột nhiên tỉnh lại, cả người đầu tiên là sửng sốt một chút, biểu tình hơi có vài phần không được tự nhiên, sau đó mặt không chút thay đổi gật gật đầu, “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
“Thần thiếu gia, ngài ngồi.” Người hầu vội vàng nhường chỗ ngồi.
Lương Thần không ngồi, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo mê man, nói: “Cô ngồi đi, thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ trước.”
Người hầu không ngừng gật gật đầu.
Lương Thần đi phía trước, lại nhìn Cảnh Hảo Hảo vài lần, sau đó cũng không quay đầu lại nữa, tiêu sái đi ra ngoài.
Người hầu nâng tay lên, vỗ vỗ ngực của mình, ngồi trở lại trên vị trí, đáy lòng âm thầm nghĩ, sao Thần thiếu gia hơn nửa đêm lại đột nhiên chạy tới đây...
Nghĩ đến đây, người hầu nhất thời ngạc nhiên một chút, sau đó liền hậu tri hậu giác hiểu được, khó trách có vài lần, lúc mình tỉnh lại, phát hiện nước trong phòng vốn đã nguội lại còn bốc hơi nước, còn có tại sao mình chưa đút Cảnh tiểu thư cháo thuốc, nhưng trong bát lại đột nhiên trở nên sạch sẽ...
Ai nói Thần thiếu gia không quan tâm Cảnh tiểu thư, hơn nửa đêm Thần thiếu gia không ngủ được chạy tới đây, rõ ràng là tới thăm Cảnh tiểu thư... Hơn nữa cháo thuốc kia, chỉ sợ đều là Thần thiếu gia dút đi... Chỉ là, cô cầm thìa đều không thể nào đút cháo thuốc được, Thần thiếu gia đã đút như thế nào?
...
Trong chớp mắt, đi đến cuối tháng 8, nghênh đón một tháng nóng bức nhất thành phố Giang Sơn.
Vào ngày thứ năm bắt đầu từ tháng này, thương giới thành phố Giang Sơn đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Đó chính là công ty Thiên Vinh của Thẩm Lương Niên, không chỉ khất nợ khoản vay ngân hàng, theo chuyện này ra ánh sáng, cổ phiếu công ty Thiên Vinh, trực tiếp rơi xuông.
Ở chạng vạng ngày thứ ba cổ phiếu công ty Thiên Vinh liên tục rơi xuống, Từ Dung đến tập đoàn Giang Sơn, ngăn cản Lương Thần, lấy lý do tốt đẹp anh em đã lâu không gặp, đêm nay đi ra ngoài uống một ly thật tốt.
Lương Thần tự nhiên đã sớm biết chuyện cổ phiếu Thẩm Lương Niên rơi xuống, cho nên lúc Từ Dung xuất hiện, anh cũng hiểu được Từ Dung làm như vậy rốt cuộc là đang ôm tâm tình gì.
Chỉ là, Lương Thần vẫn là làm như không biết gì đáp ứng Từ Dung.
Đến “Golden Age”, Lương Thần quả nhiên ở cửa phòng bao bọn họ thích nhất, gặp được Thẩm Lương Niên.
“U... Thẩm tổng cũng ở đây?” Lương Thần như là tâm tình rất tốt, lười biếng ngồi ở ghế mềm, cười lên tiếng chào hỏi Thẩm Lương Niên.
Khí sắc Thẩm Lương Niên thoạt nhìn cũng không tốt, lúc đáp lời Lương Thần, nụ cười vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Từ Dung ngồi xuống, cầm lấy chai rượu, rót rượu cho ba người, cũng không có đi thẳng vào chủ đề, ngược lại kéo một ít lời nói vô nghĩa.
Kéo kéo, Từ Dung liền chuyển đề tài đến trên người Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, ngân hàng cho cậu vay không phải đáp ứng cho cậu trả chậm nửa năm ư? Sao lại đột nhiên bắt đầu thúc giục kết toán rồi.”