Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196
“Có thể phiền toái cô xuống lầu mua giúp tôi một dao cạo râu không?”
Kiều Ôn Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo nắm tay Thẩm Lương Niên, chỉ cảm thấy chói mắt, cô nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, qua nửa ngày mới mấp máy môi, xoay người rời đi.
......
Đây là lần thứ hai Lương Thần nếm thử được cảm giác đứng ngồi không yên, sống một ngày bằng một năm.
Lần đầu tiên, là lúc anh chờ Cảnh Hảo Hảo đến biệt thự tìm anh.
Lần thứ hai, là hiện tại.
Thật ra chỉ mới một tiếng, nhưng anh lại cảm thấy đáy lòng mình nôn nóng như là có vô số con kiến bò.
Ngay tại lúc Lương Thần căm tức nâng chân lên, giận giữ đá ghế dựa ra, rốt cuộc trợ lý đã gọi điện thoại tới đây.
“Lương tổng, hiện tại xe của Kiều Ôn Noãn dừng ở bệnh viện nhân dân.”
“Bệnh viện nhân dân?” Lương Thần càng cảm thấy mơ hồ: “Ở bệnh viện nhân dân làm cái gì? Cảnh Hảo Hảo sinh bệnh?”
Không đúng, Cảnh Hảo Hảo sinh bệnh, cũng nên là người trong biệt thự phát hiện trước.
Lương Thần nghĩ, chính mình khẳng định là tức đến hôn mê mới có thể thốt ra một câu không đầu óc như vậy, anh hít sâu một hơi, mới làm rõ suy nghĩ, nói: “Đi thăm dò, đi thăm dò Kiều Ôn Noãn ở trong bệnh viện làm cái gì!”
......
Cảnh Hảo Hảo chờ Kiều Ôn Noãn mua dao cạo râu trở lại, liền bắt đầu cạo râu cho Thẩm Lương Niên.
Cô cạo rất cẩn thận, lực đạo rất nhẹ nhàng.
Suy nghĩ trong đầu, lại dần dần kéo trở về quá khứ.
Lễ giáng sinh hai năm trước, cô vì cho Thẩm Lương Niên một kinh hỉ, liền suốt đêm ngồi máy bay, chạy về thành phố Giang Sơn từ nơi quay phim.
Lúc ấy thành phố Giang Sơn vừa mới rơi tuyết lớn, thời tiết rất lạnh, xe taxi ít đến đáng thương, Cảnh Hảo Hảo liền tùy ý tìm một chỗ, chọn một món quà cho Thẩm Lương Niên.
Chính là dao cạo râu.
Thẩm Lương Niên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, là một áo khoác ngoài giá trị hơn vạn, cho nên lúc Cảnh Hảo Hảo lấy ra dao cạo râu, liền có vẻ hơi ngượng ngùng.
Thẩm Lương Niên vui rạo rực cầm dao cạo râu, cọ xát trên mặt mình hai cái, miệng lại nói lời ghét bỏ: “Hảo Hảo, em tặng quà cho anh cũng quá bình thường rồi.”
Cảnh Hảo Hảo không phục, liền quyệt miệng, nói: “Lương Niên, anh thì biết cái gì, em tặng anh món quà này ý nghĩa là em muốn cạo râu cho anh cả đời!”
Cô nói ra những lời này, mới ý thức được chính mình nói ra lời ngon tiếng ngọt như thế nào, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.
Thẩm Lương Niên lại cao hứng vươn tay, kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm cô, nói: “Hảo Hảo, em đã muốn cả đời của anh, anh liền cho em cả đời của anh.”
Hiện tại nhớ tới hết thảy, giống như là vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua, rõ mồn một ngay trước mắt.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy, hết thảy càng như là một giấc mộng xinh đẹp.
Cô cạo râu xong cho Thẩm Lương Niên, mượn khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch sẽ mặt của anh, ngữ khí có chút khàn khàn nói với Kiều Ôn Noãn đứng ở phía sau: “Anh ấy thích sạch sẽ, anh ấy coi trọng nhất là khuôn mặt này của mình, bình thường không có chuyện gì, sẽ luôn thích soi gương, cho nên cô nhất định phải cạo râu, lau mặt cho anh ấy mỗi ngày, như vậy anh ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng soái khi như bình thường của mình, đáy lòng anh ấy sẽ rất cao hứng.”
Kiều Ôn Noãn đứng ở phía sau, không có hé răng.
“Dà dày xuất huyết, nhất định không thể ăn cay, anh ấy vẫn luôn có bệnh bao tử, đây là bệnh xấu mấy năm trước lúc anh ấy vì công ty mới làm việc một ngày một đêm công tác lưu lại, anh ấy thích ăn cháo ở một tiệm thành nam, trước kia lúc tôi bận rộn ở studio, không thể tự mình mua cho anh ấy, tôi sẽ gọi điện thoại, đặt quán đưa đến cho anh ấy......”
Kiều Ôn Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo nắm tay Thẩm Lương Niên, chỉ cảm thấy chói mắt, cô nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, qua nửa ngày mới mấp máy môi, xoay người rời đi.
......
Đây là lần thứ hai Lương Thần nếm thử được cảm giác đứng ngồi không yên, sống một ngày bằng một năm.
Lần đầu tiên, là lúc anh chờ Cảnh Hảo Hảo đến biệt thự tìm anh.
Lần thứ hai, là hiện tại.
Thật ra chỉ mới một tiếng, nhưng anh lại cảm thấy đáy lòng mình nôn nóng như là có vô số con kiến bò.
Ngay tại lúc Lương Thần căm tức nâng chân lên, giận giữ đá ghế dựa ra, rốt cuộc trợ lý đã gọi điện thoại tới đây.
“Lương tổng, hiện tại xe của Kiều Ôn Noãn dừng ở bệnh viện nhân dân.”
“Bệnh viện nhân dân?” Lương Thần càng cảm thấy mơ hồ: “Ở bệnh viện nhân dân làm cái gì? Cảnh Hảo Hảo sinh bệnh?”
Không đúng, Cảnh Hảo Hảo sinh bệnh, cũng nên là người trong biệt thự phát hiện trước.
Lương Thần nghĩ, chính mình khẳng định là tức đến hôn mê mới có thể thốt ra một câu không đầu óc như vậy, anh hít sâu một hơi, mới làm rõ suy nghĩ, nói: “Đi thăm dò, đi thăm dò Kiều Ôn Noãn ở trong bệnh viện làm cái gì!”
......
Cảnh Hảo Hảo chờ Kiều Ôn Noãn mua dao cạo râu trở lại, liền bắt đầu cạo râu cho Thẩm Lương Niên.
Cô cạo rất cẩn thận, lực đạo rất nhẹ nhàng.
Suy nghĩ trong đầu, lại dần dần kéo trở về quá khứ.
Lễ giáng sinh hai năm trước, cô vì cho Thẩm Lương Niên một kinh hỉ, liền suốt đêm ngồi máy bay, chạy về thành phố Giang Sơn từ nơi quay phim.
Lúc ấy thành phố Giang Sơn vừa mới rơi tuyết lớn, thời tiết rất lạnh, xe taxi ít đến đáng thương, Cảnh Hảo Hảo liền tùy ý tìm một chỗ, chọn một món quà cho Thẩm Lương Niên.
Chính là dao cạo râu.
Thẩm Lương Niên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, là một áo khoác ngoài giá trị hơn vạn, cho nên lúc Cảnh Hảo Hảo lấy ra dao cạo râu, liền có vẻ hơi ngượng ngùng.
Thẩm Lương Niên vui rạo rực cầm dao cạo râu, cọ xát trên mặt mình hai cái, miệng lại nói lời ghét bỏ: “Hảo Hảo, em tặng quà cho anh cũng quá bình thường rồi.”
Cảnh Hảo Hảo không phục, liền quyệt miệng, nói: “Lương Niên, anh thì biết cái gì, em tặng anh món quà này ý nghĩa là em muốn cạo râu cho anh cả đời!”
Cô nói ra những lời này, mới ý thức được chính mình nói ra lời ngon tiếng ngọt như thế nào, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.
Thẩm Lương Niên lại cao hứng vươn tay, kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm cô, nói: “Hảo Hảo, em đã muốn cả đời của anh, anh liền cho em cả đời của anh.”
Hiện tại nhớ tới hết thảy, giống như là vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua, rõ mồn một ngay trước mắt.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy, hết thảy càng như là một giấc mộng xinh đẹp.
Cô cạo râu xong cho Thẩm Lương Niên, mượn khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch sẽ mặt của anh, ngữ khí có chút khàn khàn nói với Kiều Ôn Noãn đứng ở phía sau: “Anh ấy thích sạch sẽ, anh ấy coi trọng nhất là khuôn mặt này của mình, bình thường không có chuyện gì, sẽ luôn thích soi gương, cho nên cô nhất định phải cạo râu, lau mặt cho anh ấy mỗi ngày, như vậy anh ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng soái khi như bình thường của mình, đáy lòng anh ấy sẽ rất cao hứng.”
Kiều Ôn Noãn đứng ở phía sau, không có hé răng.
“Dà dày xuất huyết, nhất định không thể ăn cay, anh ấy vẫn luôn có bệnh bao tử, đây là bệnh xấu mấy năm trước lúc anh ấy vì công ty mới làm việc một ngày một đêm công tác lưu lại, anh ấy thích ăn cháo ở một tiệm thành nam, trước kia lúc tôi bận rộn ở studio, không thể tự mình mua cho anh ấy, tôi sẽ gọi điện thoại, đặt quán đưa đến cho anh ấy......”