Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Nhưng mà, bước chân của cô còn chưa có mở ra, giọng nói của Lương Thần lạnh như hàn băng ngàn năm, chậm rãi vang lên ở sau thân thể cô: “Thím Lâm, hiện tại đi phân phó tài xế và người làm vườn, đi đến cỗng tiễn Thẩm Lương Niên cho tôi!”
“Vâng, Thần thiếu gia.” Thím Lâm cảm giác được không khí quanh người Lương Thần có chút không thích hợp, vội vàng lên tiếng, ngay lập tức nhanh như chớp chạy ra phòng ăn.
Lúc này Lương Thần mới chậm rãi đứng lên, cầm áo khoác phía sau của mình lên, mặc chỉnh tề, mới mở bước chân, đi tới bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, nhìn cô một cái, nói: “Tôi đi làm, hôm nay mưa lớn như vậy, đimgừ ra ngoài chạy loạn, cẩn thận cảm mạo.”
Nói xong, liền đi về phía cửa phòng ăn
Trong nhà ăn to như vậy, trong nháy mắt liền im lặng xuống.
Qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới cứng ngắc đứng lên, đi tới trước cửa sổ phòng ăn, xuyên qua thủy tinh rộng lớn, cô nhìn thấy tài xế và người làm vườn đi tới cửa, cùng người giữ cửa, không biết nói cái gì với Thẩm Lương Niên, cảm xúc Thẩm Lương Niên có chút kích động bắt đầu vung loạn cánh tay lên.
......
“Tôi muốn gặp Cảnh Hảo Hảo, tôi muốn đi vào, tôi muốn gặp Cảnh Hảo Hảo!
Thẩm Lương Niên vừa la hét, vừa chen lấn về phía cửa lớn biệt thự.
“Thẩm tiên sinh, thật xin lỗi, ngài không thể đi vào, hiện tại tôi đưa ngài trở về.” Tài xế và người làm vườn khách khí ngăn cản Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên lại như là điên rồi, đột nhiên liền dùng lực mạnh đẩy hai người ra, trong chốc lát ba người liền quay dây dưa cùng một chỗ.
Thẩm Lương Niên bệnh nặng chưa khỏi, khí lực vốn không đủ, anh đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, thân thể đã sớm vô cùng suy yếu, hiện tại cảm xúc kích động náo loạn trong chốc lát, cả người liền thở gấp hổn hển bị tài xế và người làm vườn nhét vào trong xe.
Lúc người làm vườn chuẩn bị đóng cửa, Lương Thần lái xe chậm rãi đi ra từ biệt thự, lúc anh tới gần chiếc xe Thẩm Lương Niên ngồi kia thì thả chậm tốc độ xe lại một chút, hạ cửa kính xe xuống, nhìn lướt qua Thẩm Lương Niên vẻ mặt phẫn nộ ở bên trong, quay đầu, nói với tài xế: “Đưa Thẩm tiên sinh đến bệnh viện nhân dân, thuận tiện mang một câu cho Kiều tiểu thư, nói nếu cô ta đã muốn người đàn ông này, vậy phiền toái cô ta nhớ giữ chặt một chút!”
Nói xong, Lương Thần liền hung hăng giẫm chân ga, xe bay nhanh lướt ra.
......
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước kính, nhìn thấy xe Lương Thần ngừng một chút, liền lái đi, ngay sau đó chiếc xe chở Thẩm Lương Niên cũng quay đầu một cái, chậm rãi không thấy.
Toàn bộ thế giới, lập tức liền thanh tĩnh lại.
Mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn, ào ào, tựa như một cái bồn nước lớn giội xuống từ bầu trời.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa sổ hồi lâu, cũng không có động tĩnh.
Người hầu trong phòng đều yên lặng không nói gì đứng ở một bên, không ai lên tiếng.
Toàn bộ phòng ăn im lặng có chút thái quá.
Hồi lâu, thím Lâm mới tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô muốn tiếp tục ăn một chút gì không?”
Thím Lâm vốn tưởng rằng Cảnh Hảo Hảo khóc, nhưng thật không ngờ, Cảnh Hảo Hảo quay đầu, gương mặt bình tĩnh và lãnh đạm.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng cười cười với thím Lâm, nói: “Không cần, tôi ăn no rồi.”
Thím Lâm thở dài một hơi, gọi người thu dọn tất cả đồ trong phòng ăn đi.
Thẳng đến trong phòng ăn chỉ còn lại một mình Cảnh Hảo Hảo, cô mới chậm rãi quay đầu lại lần nữa, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, thật lâu sau, nâng tay lên, hướng chậm rãi viết năm chữ trên cửa sổ thủy tinh.
Lương Niên, hẹn gặp lại.
“Vâng, Thần thiếu gia.” Thím Lâm cảm giác được không khí quanh người Lương Thần có chút không thích hợp, vội vàng lên tiếng, ngay lập tức nhanh như chớp chạy ra phòng ăn.
Lúc này Lương Thần mới chậm rãi đứng lên, cầm áo khoác phía sau của mình lên, mặc chỉnh tề, mới mở bước chân, đi tới bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, nhìn cô một cái, nói: “Tôi đi làm, hôm nay mưa lớn như vậy, đimgừ ra ngoài chạy loạn, cẩn thận cảm mạo.”
Nói xong, liền đi về phía cửa phòng ăn
Trong nhà ăn to như vậy, trong nháy mắt liền im lặng xuống.
Qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới cứng ngắc đứng lên, đi tới trước cửa sổ phòng ăn, xuyên qua thủy tinh rộng lớn, cô nhìn thấy tài xế và người làm vườn đi tới cửa, cùng người giữ cửa, không biết nói cái gì với Thẩm Lương Niên, cảm xúc Thẩm Lương Niên có chút kích động bắt đầu vung loạn cánh tay lên.
......
“Tôi muốn gặp Cảnh Hảo Hảo, tôi muốn đi vào, tôi muốn gặp Cảnh Hảo Hảo!
Thẩm Lương Niên vừa la hét, vừa chen lấn về phía cửa lớn biệt thự.
“Thẩm tiên sinh, thật xin lỗi, ngài không thể đi vào, hiện tại tôi đưa ngài trở về.” Tài xế và người làm vườn khách khí ngăn cản Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên lại như là điên rồi, đột nhiên liền dùng lực mạnh đẩy hai người ra, trong chốc lát ba người liền quay dây dưa cùng một chỗ.
Thẩm Lương Niên bệnh nặng chưa khỏi, khí lực vốn không đủ, anh đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, thân thể đã sớm vô cùng suy yếu, hiện tại cảm xúc kích động náo loạn trong chốc lát, cả người liền thở gấp hổn hển bị tài xế và người làm vườn nhét vào trong xe.
Lúc người làm vườn chuẩn bị đóng cửa, Lương Thần lái xe chậm rãi đi ra từ biệt thự, lúc anh tới gần chiếc xe Thẩm Lương Niên ngồi kia thì thả chậm tốc độ xe lại một chút, hạ cửa kính xe xuống, nhìn lướt qua Thẩm Lương Niên vẻ mặt phẫn nộ ở bên trong, quay đầu, nói với tài xế: “Đưa Thẩm tiên sinh đến bệnh viện nhân dân, thuận tiện mang một câu cho Kiều tiểu thư, nói nếu cô ta đã muốn người đàn ông này, vậy phiền toái cô ta nhớ giữ chặt một chút!”
Nói xong, Lương Thần liền hung hăng giẫm chân ga, xe bay nhanh lướt ra.
......
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước kính, nhìn thấy xe Lương Thần ngừng một chút, liền lái đi, ngay sau đó chiếc xe chở Thẩm Lương Niên cũng quay đầu một cái, chậm rãi không thấy.
Toàn bộ thế giới, lập tức liền thanh tĩnh lại.
Mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn, ào ào, tựa như một cái bồn nước lớn giội xuống từ bầu trời.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa sổ hồi lâu, cũng không có động tĩnh.
Người hầu trong phòng đều yên lặng không nói gì đứng ở một bên, không ai lên tiếng.
Toàn bộ phòng ăn im lặng có chút thái quá.
Hồi lâu, thím Lâm mới tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô muốn tiếp tục ăn một chút gì không?”
Thím Lâm vốn tưởng rằng Cảnh Hảo Hảo khóc, nhưng thật không ngờ, Cảnh Hảo Hảo quay đầu, gương mặt bình tĩnh và lãnh đạm.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng cười cười với thím Lâm, nói: “Không cần, tôi ăn no rồi.”
Thím Lâm thở dài một hơi, gọi người thu dọn tất cả đồ trong phòng ăn đi.
Thẳng đến trong phòng ăn chỉ còn lại một mình Cảnh Hảo Hảo, cô mới chậm rãi quay đầu lại lần nữa, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, thật lâu sau, nâng tay lên, hướng chậm rãi viết năm chữ trên cửa sổ thủy tinh.
Lương Niên, hẹn gặp lại.