Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Editor: May
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền không có huyết sắc.
Thẩm Lương Niên nhận thấy được Cảnh Hảo Hảo khác thường, cũng ngẩng đầu theo, cả người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền mấp máy môi.
Xe Lương Thần, giống như người của anh, vênh váo dừng ở giữa đường cái, trong nháy mắt chắn ngã tư đường khiến giao thông tê liệt, chận đến nước chảy không lọt, tiếng còi nổi lên bốn phía, hoàn toàn rối loạn.
Hết thảy đều do Lương Thần gây ra, nhưng lại dùng một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, cao ngạo ngồi ở trong xe, trên mặt không có thần thái gì, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao.
Cách hai cửa kính xe, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể cảm giác được rét lạnh vỡ toang trong mắt Lương Thần, tay bị Thẩm Lương Niên nắm của cô nhẹ run rẩy, theo bản năng muốn rụt trở về, nhưng Thẩm Lương Niên lại hơi dùng sức, nắm cô càng chặt.
Ba người, ai cũng không có dẫn đầu xuống xe, cũng không có động tác gì, giống như hình ảnh dừng lại toàn bộ, chính là giằng co.
Cảnh sát giao thông vội vàng tới đây, nhìn thấy là xe của Lương Thần, mỗi người đứng ở một bên, không dám tiến lên xử lý sự cố giao thông này.
Không biết qua bao lâu, tiếng còi chung quanh đều dần dần yên tĩnh xuống, cửa xe ghế sau của Lương Thần bị đẩy ra, một người đàn ông mặc chỉnh trang xuống dưới, mở bước chân, trực tiếp đi tới bên cạnh cửa xe Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, mở cửa xe ra, như làm việc công nhìn Cảnh Hảo Hảo bên trong, mở miệng nói: “Cảnh tiểu thư, Lương tổng bảo cô đi qua.”
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe không hề động, cô rõ ràng cảm giác được tay mình bị Thẩm Lương Niên nắm càng chặt.
Người đàn ông kia cũng không có chút không kiên nhẫn, vẫn duy trì thần thái trấn định giải quyết chuyện chung như trước, lại không có cảm xúc gì mở miệng một lần nữa, nói: “Lương tổng bảo tôi nhắn cho cô một câu, chính là, cô cho rằng các người còn có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?”
Cô cho là các người còn có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?
Một câu đơn giản như vậy, nói trúng tim đen như thế, tràn đầy phong cách nói chuyện của Lương Thần.
Trong nháy mắt, liền đâm vào chỗ sâu trong đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cô theo bản năng xoay qua, nhìn thấy Lương Thần vẫn duy trì thần thái và ánh mắt vừa rồi, bình tĩnh nhìn cô.
Lúc này anh, rõ ràng không có sinh khí, cũng không có tức giận, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại loáng thoáng cảm giác ra một tầng khí thô bạo và phá hủy nồng đậm, cô mạc danh kỳ diệu đã nghĩ đến hai ngày trước Lương Thần ở trong quán bar, giống như Tu La địa ngục, xuống tay ngoan lệ với những người suýt nữa mang cô đi.
Trong lòng Cảnh Hảo Hảo thất kinh, chợt rút tay của mình ra từ trong lòng bàn tay của Thẩm Lương Niên.
“Hảo Hảo, em không thể đi!” Thẩm Lương Niên cảm giác được trong lòng bàn tay trống trơn, tâm cũng đi rơi xuống theo, theo bản năng liền bắt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo: “Đừng đi, Hảo Hảo!”
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nhìn thấy Lương Thần nhìn chằm chằm tay Thẩm Lương Niên nắm cánh tay cô, hơi hơi nhíu nhíu mày, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo trầm xuống theo, theo bản năng giọng nói liền mang theo chút mềm nhũn nói với Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, anh buông.”
“Hảo Hảo......” Thẩm Lương Niên vừa mới hô tên của cô, Lương Thần liền đột nhiên nâng tay lên đẩy cửa xe ra, tư thái tao nhã cao quý xuống xe, sau khi đóng cửa xe, còn thuận đường sửa sang lại một chút quần áo, liền mở bước chân không nhanh không chậm đi về phía xe của Thẩm Lương Niên.
Nhìn Lương Thần chậm rãi đi tới, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tay chân mình đều lạnh lẽo lên, cô vội vàng nghiêng đầu, đáy mắt nhìn Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt chứa đầy nước mắt: “Buông.”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền không có huyết sắc.
Thẩm Lương Niên nhận thấy được Cảnh Hảo Hảo khác thường, cũng ngẩng đầu theo, cả người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền mấp máy môi.
Xe Lương Thần, giống như người của anh, vênh váo dừng ở giữa đường cái, trong nháy mắt chắn ngã tư đường khiến giao thông tê liệt, chận đến nước chảy không lọt, tiếng còi nổi lên bốn phía, hoàn toàn rối loạn.
Hết thảy đều do Lương Thần gây ra, nhưng lại dùng một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, cao ngạo ngồi ở trong xe, trên mặt không có thần thái gì, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao.
Cách hai cửa kính xe, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể cảm giác được rét lạnh vỡ toang trong mắt Lương Thần, tay bị Thẩm Lương Niên nắm của cô nhẹ run rẩy, theo bản năng muốn rụt trở về, nhưng Thẩm Lương Niên lại hơi dùng sức, nắm cô càng chặt.
Ba người, ai cũng không có dẫn đầu xuống xe, cũng không có động tác gì, giống như hình ảnh dừng lại toàn bộ, chính là giằng co.
Cảnh sát giao thông vội vàng tới đây, nhìn thấy là xe của Lương Thần, mỗi người đứng ở một bên, không dám tiến lên xử lý sự cố giao thông này.
Không biết qua bao lâu, tiếng còi chung quanh đều dần dần yên tĩnh xuống, cửa xe ghế sau của Lương Thần bị đẩy ra, một người đàn ông mặc chỉnh trang xuống dưới, mở bước chân, trực tiếp đi tới bên cạnh cửa xe Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, mở cửa xe ra, như làm việc công nhìn Cảnh Hảo Hảo bên trong, mở miệng nói: “Cảnh tiểu thư, Lương tổng bảo cô đi qua.”
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe không hề động, cô rõ ràng cảm giác được tay mình bị Thẩm Lương Niên nắm càng chặt.
Người đàn ông kia cũng không có chút không kiên nhẫn, vẫn duy trì thần thái trấn định giải quyết chuyện chung như trước, lại không có cảm xúc gì mở miệng một lần nữa, nói: “Lương tổng bảo tôi nhắn cho cô một câu, chính là, cô cho rằng các người còn có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?”
Cô cho là các người còn có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?
Một câu đơn giản như vậy, nói trúng tim đen như thế, tràn đầy phong cách nói chuyện của Lương Thần.
Trong nháy mắt, liền đâm vào chỗ sâu trong đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cô theo bản năng xoay qua, nhìn thấy Lương Thần vẫn duy trì thần thái và ánh mắt vừa rồi, bình tĩnh nhìn cô.
Lúc này anh, rõ ràng không có sinh khí, cũng không có tức giận, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại loáng thoáng cảm giác ra một tầng khí thô bạo và phá hủy nồng đậm, cô mạc danh kỳ diệu đã nghĩ đến hai ngày trước Lương Thần ở trong quán bar, giống như Tu La địa ngục, xuống tay ngoan lệ với những người suýt nữa mang cô đi.
Trong lòng Cảnh Hảo Hảo thất kinh, chợt rút tay của mình ra từ trong lòng bàn tay của Thẩm Lương Niên.
“Hảo Hảo, em không thể đi!” Thẩm Lương Niên cảm giác được trong lòng bàn tay trống trơn, tâm cũng đi rơi xuống theo, theo bản năng liền bắt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo: “Đừng đi, Hảo Hảo!”
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nhìn thấy Lương Thần nhìn chằm chằm tay Thẩm Lương Niên nắm cánh tay cô, hơi hơi nhíu nhíu mày, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo trầm xuống theo, theo bản năng giọng nói liền mang theo chút mềm nhũn nói với Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, anh buông.”
“Hảo Hảo......” Thẩm Lương Niên vừa mới hô tên của cô, Lương Thần liền đột nhiên nâng tay lên đẩy cửa xe ra, tư thái tao nhã cao quý xuống xe, sau khi đóng cửa xe, còn thuận đường sửa sang lại một chút quần áo, liền mở bước chân không nhanh không chậm đi về phía xe của Thẩm Lương Niên.
Nhìn Lương Thần chậm rãi đi tới, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tay chân mình đều lạnh lẽo lên, cô vội vàng nghiêng đầu, đáy mắt nhìn Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt chứa đầy nước mắt: “Buông.”