Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314: Dã tâm ẩn giấu (1)
Năm ngày sau, thương thế của Tường Vi đã khá lên phân nửa, nhưng hơi thở vẫn hơi suy yếu. Chú Hải đến đón cô ra viện, không ngờ mợ Hắc và Mai Linh cũng tới.
Này thật làm người ta dở khóc dở cười, kể từ khi cô mình lập uy, sai lính đánh thuê đánh đập Mai Linh một chút, cô ta đã thu liễm không ít.
“Tường Vi tiểu thư, nghe chú Hải nói hôm nay cô xuất viện, không có gì đáng ngại chứ?” Gương mặt mập mạp của mợ Hắc nặn ra nụ cười nịnh hót, ngày đó bà ta cũng thực sự bị dọa sợ, người đàn bà mặt mũi dữ tợn đó lại là cô Tường Vi!
Mặc dù trong lòng thì mằng cô là nha đầu chết tiệt ăn cây táo rào cây sung, nhưng lại e ngại bà cô dọa người kia, mợ Hắc không thể làm gì hơn là tiếp tục ẩn nhẫn, rồi sẽ có ngày bà ta giết chết đóa tường vi độc hại này!
Mặc dù sắc mặt Mai Linh có hơi cứng ngắc, ngày đó khuôn mặt cô ta co rút đau đớn vẫn còn lưu lại vết bầm trên mắt, nhưng cô ta vẫn phải im hơi lặng tiếng, đúng như mợ mình nói, với thế cục hiện tại, không thể đắc tội con nha đầu chết tiệt này!
“Đúng thế, Tường Vi, thương thế của cô vừa mới khá lên, vội vã xuất viện làm gì? Cứ ở thêm mấy ngày nữa đi!” Tốt nhất là nằm luôn cả đời! Mai Linh nguyền rủa trong lòng.
“Không, mợ Hắc, Mai Linh, cảm ơn ý tốt của các người, một mình chú Hải đưa tôi về là được, nếu các người có việc bận thì cứ về trước đi.” Tường Vi vừa dọn dẹp hành lý đơn giản vừa nhàn nhạt nói.
“…Này, không quan trọng, không quan trọng, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì cần làm cả, chỉ có điều Mai Linh gặp rắc rối rồi…” Mợ Hắc muốn nói lại thôi, liếc nhìn Mai Linh, đối lấy một cái trợn mắt của cô ta.
Tường Vi thấy một màn này, nhưng không nói gì, chuyện của Mai Linh cô không muốn xen vào nữa, những năm gần đây, cô áy náy mà muốn trả nợ cho Mai Linh vì cái chết của bác Hắc, cũng trả đủ rồi!
Giờ cô chỉ quan tâm đến Tiểu Trạch, tất cả những cái khác, cô đều không muốn quản nữa, cũng chẳng có sức đâu mà quản!
“Chú Hải, cháu thu dọn xong rồi, mình đi thôi.” Tường Vi lạnh nhạt nói, không thèm để ý đến mợ Hắc, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Đợi đã…! Tường Vi tiểu thư!” Mợ Hắc đuổi theo phía sau, lôi kéo tay Mai Linh, chân tập tễnh nện từng bước chân, thở hồng hộc gọi Tường Vi từ phía sau, “Tường Vi tiểu thư, xin cô nhất định phải cứu Mai Linh!”
Tường Vi nhăn mày, nhưng không dừng chân, lòng cô hơi động, cứu Mai Linh? A, cô có tài đức gì?
“Tường Vi tiểu thư, mặc kệ cô có tin hay không, lần này Mai Linh thật sự sẽ chết chắc! Tường Vi tiểu thư cũng biết đấy, khuôn mặt Mai Linh hiện giờ không thể gặp người khác được, nhưng bên trên đang sắp xếp một buổi biểu diễn vô cùng quan trọng, nếu nó không thể tham gia, thì chén cơm cũng mất! Tường Vi tiểu thư…”
Mợ Hắc lôi kéo Mai Linh vội vã đi theo sau Tường Vi, hổn hển nói.
Tường Vi đột nhiên dừng chân, xoay người, hít sâu một hơi, “Nói với tôi chuyện này để làm gì?”
“Không phải vậy, bởi vì công ty đã sắp xếp xong xuôi cả, nhất định phải do Mai Linh đảm nhiệm, những cái khác thì không sợ, nhưng khuôn mặt nó bây giờ không thể gặp người được, sợ là sự nghiệp người mẫu của nó sẽ bị hủy mất! Tôi biết Tường Vi tiểu thư từng làm nghề này, dù sao cũng có kinh nghiệm, với lại cô trình diễn cũng rất thành công, không phải sao? Cho nên cô có thể giúp Mai Linh một chút không?”
Mợ Hắc thành khẩn nói, mắt cũng không nháy, đến cả chú Hải cũng cảm nhận được tâm trang nóng vội của bà ta.
Nhưng mà, Tường Vi thở dài một hơi, “Mợ Hắc, vết thương của tôi còn đang phải dán thuốc, miệng vết thương trên người vừa mới kết vảy, tôi nghĩ hình dạng như quỷ dữ hiện tại của tôi không thể đi thi trình diễn thay Mai Linh được đâu!”
“Không! Cô có thể!” Mai Linh chợt xông tới, khó có được thái độ ôn hòa nắm lấy tay Tường Vi, cứ như hai người là bạn bè tốt cả mấy trăm năm nay vậy, ánh mắt cô ta vô cùng nghiêm túc, “Cô có thể làm được, Tường Vi, xin cô hãy tha thứ cho những hành động vô lý mà tôi từng làm, lần biểu diễn này vô cùng quan trọng đối với tôi, bà chủ nói nếu như tôi không tìm được người thế thân, tôi sẽ phải cuốn gói… Tường Vi, cô biết đấy, từ lúc tôi mười mấy tuổi, đã mơ ước được lên sàn chữ T (sàn biểu diễn người mẫu), nếu như chuyện lần này hủy mất giấc mộng của tôi, tôi sẽ sống không bằng chết mất!”
Tường Vi nhìn khuôn mặt con lai tinh xảo của Mai Linh, cô sao có thể quên, Mai Linh vẫn mơ ước trở thành một người mẫu danh tiếng, nếu không cô ta cũng đâu có đi phẫu thuật gương mặt đến mức khác hẳn trước đây?
Nhưng, “Mai Linh, xin lỗi cô cơ mà tôi chẳng có cách nào giúp cô đâu! Tôi trình diễn không chuyên nghiệp, chuyện năm năm trước chỉ là ngoài ý muốn thôi! Với lại tôi thương thế đầy mình, sẽ chỉ gây trở ngại thêm cho cô thôi!”
“Không, không đâu! Tường Vi, lần trình diễn này, là trình diễn bộ sưu tập quần áo thu đông châu Âu, vết thương trên người cô không thành vấn đề. Tôi không thể tìm được ai thay mình cả, công ty đang lúc lắm việc, ai cũng phải lo việc của mình, trừ cô ra tôi thật sự không nghĩ ra ai có thể giúp tôi nữa!” Mai Linh nắm chặt tay Tường Vi, đến nước mắt cũng muốn trảo ra.
Tường Vi hơi kinh ngạc, cô rất ít khi thấy Mai Linh cầu xin ai, bởi vì từ trước tới giờ cô ta luôn có một bộ dáng kiêu ngạo khinh người!
“Hay là… cô đi tìm Mỹ Nhi đi …” Lúc này, cô chỉ nghĩ ra cô ta thôi!
“Mỹ Nhi cũng có buổi trình diễn của mình rồi, tôi không đủ bãn lĩnh mời được cô ta! Tường Vi, cô vì bác trai đã mất mà giúp tôi lần này được không? Cầu xin cô đấy!” Mai Linh thấy Tường Vi vẫn lưỡng lự, đành phải lôi bác Hắc ra.
Đúng vậy! Mai Linh rất thông minh! Tường Vi thật sự không có cách nào vượt qua khúc mắc về chuyện bác Hắc!
Mợ Hắc thấy vẻ mặt Tường Vi có biến chuyển, vội vàng chen vào, “Đúng, Tường Vi tiểu thư, giờ tiên sinh sống chết chưa biết, một bà lão như tôi không có chỗ dựa, ông lão qua đời sớm, chỉ còn mỗi đứa cháu gái Mai Linh này hiếu thuận với tôi, nếu như cả nó cũng phải uống gió tây bắc, thì nửa đời sau của tôi sẽ chỉ có thể ôm bài vị của ông ấy mất.”
Hít sâu một hơi, Tường Vi liếc nhìn chú Hải đang là chưa hiểu gì cả, rồi đảo mắt nhìn Mai Linh và mợ Hắc đang khóc, bọn họ hết lần này đến lần khác nhắc nhở, năm đó bác Hắc không may dẫm lên quả táo cô sơ ý làm rơi mà chết, dù cho đó là một tai nạn, nhưng sự sơ ý của cô đã gián tiếp làm bác Hắc gặp chuyện không may, nên cô đã áy náy bao năm qua….
Này thật làm người ta dở khóc dở cười, kể từ khi cô mình lập uy, sai lính đánh thuê đánh đập Mai Linh một chút, cô ta đã thu liễm không ít.
“Tường Vi tiểu thư, nghe chú Hải nói hôm nay cô xuất viện, không có gì đáng ngại chứ?” Gương mặt mập mạp của mợ Hắc nặn ra nụ cười nịnh hót, ngày đó bà ta cũng thực sự bị dọa sợ, người đàn bà mặt mũi dữ tợn đó lại là cô Tường Vi!
Mặc dù trong lòng thì mằng cô là nha đầu chết tiệt ăn cây táo rào cây sung, nhưng lại e ngại bà cô dọa người kia, mợ Hắc không thể làm gì hơn là tiếp tục ẩn nhẫn, rồi sẽ có ngày bà ta giết chết đóa tường vi độc hại này!
Mặc dù sắc mặt Mai Linh có hơi cứng ngắc, ngày đó khuôn mặt cô ta co rút đau đớn vẫn còn lưu lại vết bầm trên mắt, nhưng cô ta vẫn phải im hơi lặng tiếng, đúng như mợ mình nói, với thế cục hiện tại, không thể đắc tội con nha đầu chết tiệt này!
“Đúng thế, Tường Vi, thương thế của cô vừa mới khá lên, vội vã xuất viện làm gì? Cứ ở thêm mấy ngày nữa đi!” Tốt nhất là nằm luôn cả đời! Mai Linh nguyền rủa trong lòng.
“Không, mợ Hắc, Mai Linh, cảm ơn ý tốt của các người, một mình chú Hải đưa tôi về là được, nếu các người có việc bận thì cứ về trước đi.” Tường Vi vừa dọn dẹp hành lý đơn giản vừa nhàn nhạt nói.
“…Này, không quan trọng, không quan trọng, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì cần làm cả, chỉ có điều Mai Linh gặp rắc rối rồi…” Mợ Hắc muốn nói lại thôi, liếc nhìn Mai Linh, đối lấy một cái trợn mắt của cô ta.
Tường Vi thấy một màn này, nhưng không nói gì, chuyện của Mai Linh cô không muốn xen vào nữa, những năm gần đây, cô áy náy mà muốn trả nợ cho Mai Linh vì cái chết của bác Hắc, cũng trả đủ rồi!
Giờ cô chỉ quan tâm đến Tiểu Trạch, tất cả những cái khác, cô đều không muốn quản nữa, cũng chẳng có sức đâu mà quản!
“Chú Hải, cháu thu dọn xong rồi, mình đi thôi.” Tường Vi lạnh nhạt nói, không thèm để ý đến mợ Hắc, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Đợi đã…! Tường Vi tiểu thư!” Mợ Hắc đuổi theo phía sau, lôi kéo tay Mai Linh, chân tập tễnh nện từng bước chân, thở hồng hộc gọi Tường Vi từ phía sau, “Tường Vi tiểu thư, xin cô nhất định phải cứu Mai Linh!”
Tường Vi nhăn mày, nhưng không dừng chân, lòng cô hơi động, cứu Mai Linh? A, cô có tài đức gì?
“Tường Vi tiểu thư, mặc kệ cô có tin hay không, lần này Mai Linh thật sự sẽ chết chắc! Tường Vi tiểu thư cũng biết đấy, khuôn mặt Mai Linh hiện giờ không thể gặp người khác được, nhưng bên trên đang sắp xếp một buổi biểu diễn vô cùng quan trọng, nếu nó không thể tham gia, thì chén cơm cũng mất! Tường Vi tiểu thư…”
Mợ Hắc lôi kéo Mai Linh vội vã đi theo sau Tường Vi, hổn hển nói.
Tường Vi đột nhiên dừng chân, xoay người, hít sâu một hơi, “Nói với tôi chuyện này để làm gì?”
“Không phải vậy, bởi vì công ty đã sắp xếp xong xuôi cả, nhất định phải do Mai Linh đảm nhiệm, những cái khác thì không sợ, nhưng khuôn mặt nó bây giờ không thể gặp người được, sợ là sự nghiệp người mẫu của nó sẽ bị hủy mất! Tôi biết Tường Vi tiểu thư từng làm nghề này, dù sao cũng có kinh nghiệm, với lại cô trình diễn cũng rất thành công, không phải sao? Cho nên cô có thể giúp Mai Linh một chút không?”
Mợ Hắc thành khẩn nói, mắt cũng không nháy, đến cả chú Hải cũng cảm nhận được tâm trang nóng vội của bà ta.
Nhưng mà, Tường Vi thở dài một hơi, “Mợ Hắc, vết thương của tôi còn đang phải dán thuốc, miệng vết thương trên người vừa mới kết vảy, tôi nghĩ hình dạng như quỷ dữ hiện tại của tôi không thể đi thi trình diễn thay Mai Linh được đâu!”
“Không! Cô có thể!” Mai Linh chợt xông tới, khó có được thái độ ôn hòa nắm lấy tay Tường Vi, cứ như hai người là bạn bè tốt cả mấy trăm năm nay vậy, ánh mắt cô ta vô cùng nghiêm túc, “Cô có thể làm được, Tường Vi, xin cô hãy tha thứ cho những hành động vô lý mà tôi từng làm, lần biểu diễn này vô cùng quan trọng đối với tôi, bà chủ nói nếu như tôi không tìm được người thế thân, tôi sẽ phải cuốn gói… Tường Vi, cô biết đấy, từ lúc tôi mười mấy tuổi, đã mơ ước được lên sàn chữ T (sàn biểu diễn người mẫu), nếu như chuyện lần này hủy mất giấc mộng của tôi, tôi sẽ sống không bằng chết mất!”
Tường Vi nhìn khuôn mặt con lai tinh xảo của Mai Linh, cô sao có thể quên, Mai Linh vẫn mơ ước trở thành một người mẫu danh tiếng, nếu không cô ta cũng đâu có đi phẫu thuật gương mặt đến mức khác hẳn trước đây?
Nhưng, “Mai Linh, xin lỗi cô cơ mà tôi chẳng có cách nào giúp cô đâu! Tôi trình diễn không chuyên nghiệp, chuyện năm năm trước chỉ là ngoài ý muốn thôi! Với lại tôi thương thế đầy mình, sẽ chỉ gây trở ngại thêm cho cô thôi!”
“Không, không đâu! Tường Vi, lần trình diễn này, là trình diễn bộ sưu tập quần áo thu đông châu Âu, vết thương trên người cô không thành vấn đề. Tôi không thể tìm được ai thay mình cả, công ty đang lúc lắm việc, ai cũng phải lo việc của mình, trừ cô ra tôi thật sự không nghĩ ra ai có thể giúp tôi nữa!” Mai Linh nắm chặt tay Tường Vi, đến nước mắt cũng muốn trảo ra.
Tường Vi hơi kinh ngạc, cô rất ít khi thấy Mai Linh cầu xin ai, bởi vì từ trước tới giờ cô ta luôn có một bộ dáng kiêu ngạo khinh người!
“Hay là… cô đi tìm Mỹ Nhi đi …” Lúc này, cô chỉ nghĩ ra cô ta thôi!
“Mỹ Nhi cũng có buổi trình diễn của mình rồi, tôi không đủ bãn lĩnh mời được cô ta! Tường Vi, cô vì bác trai đã mất mà giúp tôi lần này được không? Cầu xin cô đấy!” Mai Linh thấy Tường Vi vẫn lưỡng lự, đành phải lôi bác Hắc ra.
Đúng vậy! Mai Linh rất thông minh! Tường Vi thật sự không có cách nào vượt qua khúc mắc về chuyện bác Hắc!
Mợ Hắc thấy vẻ mặt Tường Vi có biến chuyển, vội vàng chen vào, “Đúng, Tường Vi tiểu thư, giờ tiên sinh sống chết chưa biết, một bà lão như tôi không có chỗ dựa, ông lão qua đời sớm, chỉ còn mỗi đứa cháu gái Mai Linh này hiếu thuận với tôi, nếu như cả nó cũng phải uống gió tây bắc, thì nửa đời sau của tôi sẽ chỉ có thể ôm bài vị của ông ấy mất.”
Hít sâu một hơi, Tường Vi liếc nhìn chú Hải đang là chưa hiểu gì cả, rồi đảo mắt nhìn Mai Linh và mợ Hắc đang khóc, bọn họ hết lần này đến lần khác nhắc nhở, năm đó bác Hắc không may dẫm lên quả táo cô sơ ý làm rơi mà chết, dù cho đó là một tai nạn, nhưng sự sơ ý của cô đã gián tiếp làm bác Hắc gặp chuyện không may, nên cô đã áy náy bao năm qua….