Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 617
Editor: May
Đỗ Phương Phương trò chuyện vui vẻ bên cạnh Đỗ tướng quân, Đỗ tiên sinh liền kéo Hà Dĩ Kiệt đi qua một bên, hỏi thăm ngắn gọn mấy câu, nghe anh đối đáp trôi chảy, kiến thức không cạn, cũng không phải là loại nhân vật chỉ biết luồn cúi, lúc này Đỗ tiên sinh mới hài lòng, lại kéo tay anh, ôn nhu nói: “Dưới gối của bác và vợ, chỉ có một đứa con gái này, trong ngày thường, người làm cha mẹ và mấy người anh trai của con bé đã chiều hư nó, lại thêm cha ta rất cưng chiều nó, tính tình cũng có chút hư hỏng, con liền bao dung nó một chút, trong xương Phương Phương vẫn là một đứa bé lương thiện...”
“Xin bác yên tâm, Dĩ Kiệt nhất định sẽ chăm sóc tốt Phương Phương, tuy tính cô ấy có chút trẻ con, nhưng phần lớn trường hợp vẫn hiểu biết lễ nghi, lại xinh đẹp hoạt bát như vậy, có được người vợ như thế, người chồng như con còn đòi gì hơn?”
Đỗ tiên sinh nghe anh nói như vậy, liền rất an ủi cười vỗ vỗ tay anh: “Con gái của mình, ta vẫn hiểu biết mấy phần, tính khí này của nó, may mắn là con có thể ngăn chặn một chút, sau này đừng quá chiều chuộng nó, để con bé bớt gây họa đi...”
“Hai người nói xấu sau lưng con đúng không!” Đỗ Phương Phương bỗng nhiên đi qua, leo lên trên vai cha, nhất quyết không tha: “Cha, cha và Dĩ Kiệt nói cái gì đó? Có phải lại vạch trần gốc gác của con không?”
Đỗ phu nhân thấy cô như vậy, cuống quít đưa tay kéo cô lại, cười sẵng giọng: “Đứa nhỏ này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ, cha con và Dĩ Kiệt nói chuyện, con đừng ngắt lời!”
Đỗ Phương Phương vung tay một cái: “Con mặc kệ, không chừng cha nói cái gì đó, dọa Dĩ Kiệt chạy đi thì làm sao bây giờ?” Đỗ Phương Phương nói xong, liền tính trẻ con chạy đến bên người Hà Dĩ Kiệt, kéo cánh tay anh không buông. Đỗ phu nhân nhìn con gái có thái độ dịu dàng đáng yêu ngượng ngùng của cô gái, không khỏi cười mặt mày cong cong; “Vẫn còn bướng bỉnh!”
Hà Dĩ Kiệt cũng ôn nhu cười khẽ, nhẹ vuốt ve đỉnh đầu cô, ôn nhu nói: “Có mệt hay không, có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”
Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân liếc mắt nhìn nhau, thấy hai người khanh khanh ta ta, nhu tình nói không nên lời tự nhiên bộc lộ ra, trong lòng không khỏi quyết định, liền dắt tay lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng tư cho con gái nhỏ của bọn họ.
Đỗ Phương Phương tựa ở trong ngực anh, bỗng nhiên mắt phượng dài nhỏ giương lên, nhẹ giọng nói: “Ông nội nói, qua đại thọ của ông, liền bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, lão nhân gia ông không đợi kịp... Không đợi kịp muốn ôm chắt ngoại trai rồi...”
Dù Đỗ Phương Phương mạnh mẽ, nhưng nói đến đây, cũng không khỏi đỏ mặt nhăn nhó lên.
Lưng Hà Dĩ Kiệt hơi cứng ngắc một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, anh liền tỉnh hồn lại, vẻ mặt cười rực rỡ: “Không chỉ lão nhân gia ông không đợi kịp, anh cũng không đợi kịp, tất cả nghe lão nhân gia ông an bài đi.”
****************************************
Một đêm nghe mưa xuân ở bên ngôi nhà nhỏ.
Mùa đông ở thành phố A luôn luôn rất dài, giống như vĩnh viễn đều không đợi được mùa xuân, mùa xuân thành phố A cũng rất ngắn, giống như ngủ một đêm tỉnh lại, liền trực tiếp từ ngày đông giá rét đi tới giữa hè.
Vào lúc hoàng hôn, theo thường lệ đẩy cửa sổ ra, gió lùa mát mẻ thổi vào, Tương Tư thích ý vẫy chút mồ hôi ướt tóc đi, chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở phía trước cửa sổ. Có lẽ là do mang thai, cô rất sợ nóng, đêm qua rơi xuống một trận mưa, nhưng chút hơi nước này đã sớm bị ánh nắng mặt trời làm bốc hơi sạch sẽ. Dưới ánh mặt trời, không khí như là đẩy nước thành bọt biển, khô ráo mà lại nướng cháy cả người.
Chỉ đành chờ qua chạng vạng, sẽ có mát mẻ nho nhỏ, cũng chỉ lúc này, mới có thể nhàn rỗi hưởng thụ yên tĩnh này trong chốc lát.
Cô không có rời khỏi thành phố này, nói không ra là vì sao? Ở trong bệnh viện dưỡng thương nuôi tròn hai tháng, tiêu hết tiền để dành của thím Thẩm, bà vì chăm sóc cho cô, vì bổ thân thể cho cô, lớn tuổi như vậy còn đi ra ngoài làm việc, hơi mệt nhọc liền nhịn không được ngã bệnh. Chờ lúc cô xuất viện, thím Thẩm lại vào bệnh viện, sau khi trở về thu dọn lại va ly, thấy được vé máy bay và chi phiếu ở trong giữa vách va ly.
Sau khi cô chần chừ trong chốc lát, liền hiểu rõ, đây là Hà Dĩ Kiệt cho cô.
Vé máy bay là bay đi Italy, cô biết chi phiếu này là tấm thẻ vàng phụ anh ta thường dùng, anh ta đang dùng phương thức như thế nói cho cô biết, muốn cô rời xa đây, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trong cuộc sống của anh ta, lại tới quấy rầy hạnh phúc của anh ta.
Tại sao có thể theo tâm nguyện của anh ta chứ? Huống chi, cô chưa từng nghĩ tới rời đi.
Vé máy bay bị cô xé thành mảnh nhỏ, chi phiếu khóa ở tầng dưới chót trong ngăn kéo. Thời gian thiếu tiền nhất, cô cũng không có động tới, cắn răng một cái, liền nhẫn nhịn, nhịn đến bây giờ. Xuân về hoa nở, hóa ra đời người cũng không phải đều là mây đen đầy trời, ít nhất sau khi anh rời đi, cô phát hiện mình trôi qua cũng không tính là tệ.
Đỗ Phương Phương trò chuyện vui vẻ bên cạnh Đỗ tướng quân, Đỗ tiên sinh liền kéo Hà Dĩ Kiệt đi qua một bên, hỏi thăm ngắn gọn mấy câu, nghe anh đối đáp trôi chảy, kiến thức không cạn, cũng không phải là loại nhân vật chỉ biết luồn cúi, lúc này Đỗ tiên sinh mới hài lòng, lại kéo tay anh, ôn nhu nói: “Dưới gối của bác và vợ, chỉ có một đứa con gái này, trong ngày thường, người làm cha mẹ và mấy người anh trai của con bé đã chiều hư nó, lại thêm cha ta rất cưng chiều nó, tính tình cũng có chút hư hỏng, con liền bao dung nó một chút, trong xương Phương Phương vẫn là một đứa bé lương thiện...”
“Xin bác yên tâm, Dĩ Kiệt nhất định sẽ chăm sóc tốt Phương Phương, tuy tính cô ấy có chút trẻ con, nhưng phần lớn trường hợp vẫn hiểu biết lễ nghi, lại xinh đẹp hoạt bát như vậy, có được người vợ như thế, người chồng như con còn đòi gì hơn?”
Đỗ tiên sinh nghe anh nói như vậy, liền rất an ủi cười vỗ vỗ tay anh: “Con gái của mình, ta vẫn hiểu biết mấy phần, tính khí này của nó, may mắn là con có thể ngăn chặn một chút, sau này đừng quá chiều chuộng nó, để con bé bớt gây họa đi...”
“Hai người nói xấu sau lưng con đúng không!” Đỗ Phương Phương bỗng nhiên đi qua, leo lên trên vai cha, nhất quyết không tha: “Cha, cha và Dĩ Kiệt nói cái gì đó? Có phải lại vạch trần gốc gác của con không?”
Đỗ phu nhân thấy cô như vậy, cuống quít đưa tay kéo cô lại, cười sẵng giọng: “Đứa nhỏ này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ, cha con và Dĩ Kiệt nói chuyện, con đừng ngắt lời!”
Đỗ Phương Phương vung tay một cái: “Con mặc kệ, không chừng cha nói cái gì đó, dọa Dĩ Kiệt chạy đi thì làm sao bây giờ?” Đỗ Phương Phương nói xong, liền tính trẻ con chạy đến bên người Hà Dĩ Kiệt, kéo cánh tay anh không buông. Đỗ phu nhân nhìn con gái có thái độ dịu dàng đáng yêu ngượng ngùng của cô gái, không khỏi cười mặt mày cong cong; “Vẫn còn bướng bỉnh!”
Hà Dĩ Kiệt cũng ôn nhu cười khẽ, nhẹ vuốt ve đỉnh đầu cô, ôn nhu nói: “Có mệt hay không, có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”
Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân liếc mắt nhìn nhau, thấy hai người khanh khanh ta ta, nhu tình nói không nên lời tự nhiên bộc lộ ra, trong lòng không khỏi quyết định, liền dắt tay lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng tư cho con gái nhỏ của bọn họ.
Đỗ Phương Phương tựa ở trong ngực anh, bỗng nhiên mắt phượng dài nhỏ giương lên, nhẹ giọng nói: “Ông nội nói, qua đại thọ của ông, liền bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, lão nhân gia ông không đợi kịp... Không đợi kịp muốn ôm chắt ngoại trai rồi...”
Dù Đỗ Phương Phương mạnh mẽ, nhưng nói đến đây, cũng không khỏi đỏ mặt nhăn nhó lên.
Lưng Hà Dĩ Kiệt hơi cứng ngắc một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, anh liền tỉnh hồn lại, vẻ mặt cười rực rỡ: “Không chỉ lão nhân gia ông không đợi kịp, anh cũng không đợi kịp, tất cả nghe lão nhân gia ông an bài đi.”
****************************************
Một đêm nghe mưa xuân ở bên ngôi nhà nhỏ.
Mùa đông ở thành phố A luôn luôn rất dài, giống như vĩnh viễn đều không đợi được mùa xuân, mùa xuân thành phố A cũng rất ngắn, giống như ngủ một đêm tỉnh lại, liền trực tiếp từ ngày đông giá rét đi tới giữa hè.
Vào lúc hoàng hôn, theo thường lệ đẩy cửa sổ ra, gió lùa mát mẻ thổi vào, Tương Tư thích ý vẫy chút mồ hôi ướt tóc đi, chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở phía trước cửa sổ. Có lẽ là do mang thai, cô rất sợ nóng, đêm qua rơi xuống một trận mưa, nhưng chút hơi nước này đã sớm bị ánh nắng mặt trời làm bốc hơi sạch sẽ. Dưới ánh mặt trời, không khí như là đẩy nước thành bọt biển, khô ráo mà lại nướng cháy cả người.
Chỉ đành chờ qua chạng vạng, sẽ có mát mẻ nho nhỏ, cũng chỉ lúc này, mới có thể nhàn rỗi hưởng thụ yên tĩnh này trong chốc lát.
Cô không có rời khỏi thành phố này, nói không ra là vì sao? Ở trong bệnh viện dưỡng thương nuôi tròn hai tháng, tiêu hết tiền để dành của thím Thẩm, bà vì chăm sóc cho cô, vì bổ thân thể cho cô, lớn tuổi như vậy còn đi ra ngoài làm việc, hơi mệt nhọc liền nhịn không được ngã bệnh. Chờ lúc cô xuất viện, thím Thẩm lại vào bệnh viện, sau khi trở về thu dọn lại va ly, thấy được vé máy bay và chi phiếu ở trong giữa vách va ly.
Sau khi cô chần chừ trong chốc lát, liền hiểu rõ, đây là Hà Dĩ Kiệt cho cô.
Vé máy bay là bay đi Italy, cô biết chi phiếu này là tấm thẻ vàng phụ anh ta thường dùng, anh ta đang dùng phương thức như thế nói cho cô biết, muốn cô rời xa đây, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trong cuộc sống của anh ta, lại tới quấy rầy hạnh phúc của anh ta.
Tại sao có thể theo tâm nguyện của anh ta chứ? Huống chi, cô chưa từng nghĩ tới rời đi.
Vé máy bay bị cô xé thành mảnh nhỏ, chi phiếu khóa ở tầng dưới chót trong ngăn kéo. Thời gian thiếu tiền nhất, cô cũng không có động tới, cắn răng một cái, liền nhẫn nhịn, nhịn đến bây giờ. Xuân về hoa nở, hóa ra đời người cũng không phải đều là mây đen đầy trời, ít nhất sau khi anh rời đi, cô phát hiện mình trôi qua cũng không tính là tệ.