Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 619
Editor: May
Tương Tư đi chầm chậm, trong không gian mờ tối, tiếng nói đứt quãng của dì Trương truyền đến, cô không biết bà là đang nói với cô, hay là đang nói với hàng xóm khác. Tương Tư chỉ làm bộ như không có nghe được, yên lặng đi xuống lầu. Lúc đi ra sân nhỏ của khu nhà này, gặp được vài hàng xóm không quá quen thuộc, cô vẫn mỉm cười chào hỏi với người khác như trước, sau đó ra khỏi sân. Trong màn trời hoàng hôn giống như hoa hồng lam, cô mặc một áo khoác ngoài màu xám tro, cúi đầu đi về phía trước. Bầu trời trên đỉnh đầu, không biết là chim bồ câu nhà ai nuôi bay phần phật trở về, tiếng bồ câu kêu đặc biệt động người. Tương Tư đi một hồi, đứng lại ở bên cạnh một cột điện, tay cô che bụng dưới nhô lên, ngẩng đầu lên, khóe mắt có nước mắt lóe ra, cô cũng không muốn lại rơi nước mắt nữa.
Một thành phố, anh đang ở đầu nơi kia, cô ở đầu nơi này, anh kết hôn mở tiệc, cô bơ vơ không chỗ nương tựa.
Tình yêu thiên bình, cho tới bây giờ đều chưa từng bình đẳng, cô không biết lựa chọn của mình, rốt cuộc là đúng, hay là sai.
Gió đêm thổi tới mùi thơm bùn đất trong không khí, Tương Tư giật mình nhớ tới mùa hè nóng bức kia, cô mặc váy màu xanh, ở trong sân nho nhỏ của nhà chú, có một cây quế nở đầy hoa nhỏ vàng óng, cô tắm rửa đi ra, khoác tóc ướt sũng, nghe thím nói với chú muốn cô lấy thân báo ân, cô nhớ cô không chần chừ quá lâu, chỉ là yên lặng đi tới, nói ‘được, anh ta an táng cha mẹ giúp cháu, vậy anh ta chính là ân nhân của nhà chúng ta, cháu đáp ứng.’
Sau đó cô đi ra ngoài, cô tự mình đi tới bên cạnh người đàn ông kia, cuối cùng, thay đổi số mạng cả đời.
Trước kia, cô cẩm y ngọc thực không buồn không lo, mà sau đó, cô như là chim hoàng yến được nuôi ở trong lồng, vẫn vẻ vang, mê người, nhưng cảm thấy sinh mệnh bỗng nhiên sẽ không có ánh mặt trời.
Mà bây giờ, cô đứng ở trong ngõ hẻm chật hẹp, người chung quanh đều không qua lại nữa, trôi qua cuộc sống đơn giản bình thường. Cô và anh, cuối cùng biến thành người của hai thế giới, giống như lúc trước.
“Aizz, ngày mai hệ nghệ thuật muốn cử hành công diễn kịch nói ở hội trưởng lớn của thư viện, chúng ta cùng đi xem được không? Nghe nói La học trưởng anh ấy cũng muốn đi nha.”
“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, ngày mai vô luận như thế nào tớ cũng phải đi! Đúng rồi, biết là vở kịch gì không?”
“Nghe nói là 《 Romeo và Juliet 》, tác phẩm kinh điển của William Shakespeare đó.”
“Ái chà tớ thích, tớ muốn đi... Còn có thể cùng xem với La học trưởng, quả thực quá tuyệt vời...”
Hai cô gái trẻ tuổi cười cười nói nói đi tới bên cạnh Tương Tư, những lời này truyền vào trong tai của cô, cô bỗng nhiên hoảng hốt một trận, nhẹ nhàng quay đầu lại ở trong dòng người như mắc cửi. Cô xuyên qua ánh sáng mờ mờ, ở trên đường cái phía xa, dòng xe cộ sau biển người, cô giống như thấy được Văn Tương Tư mười chín tuổi. Cô ấy mặc áo màu xanh da trời, quần soóc màu trắng, mang giày La Mã, một đầu tóc ngắn đen nhánh xinh đẹp, đứng ở dưới màn trời màu xanh trước thư viện trường cô. Cô ấy nhìn cô bây giờ, cười xán lạn với cô, giống như đó chính là sinh mệnh lúc ban đầu của cô.
Cô sững sờ đuổi về phía trước hai bước, Văn Tương Tư kia lại bỗng nhiên mất tích, đèn đường chợt sáng lên ở đầu đường, chỉ có thân ảnh một mình cô, bên tai cô bỗng nhiên vang lên tiếng gọi trầm thấp của ai đó, một tiếng tiếp một tiếng, Tương Tư, Tương Tư...
Trời đất quay cuồng, trời đất quay cuồng.
Từng chuyện đã trải qua hiện lên trước mặt cô, giống như muốn cô trở lại bốn năm trước.
Bốn năm trước, ở trang viên Tây Khê của Hàng Châu, cô và Hà Dĩ Kiệt gặp mặt lần đầu tiên, sau đó thất thân, làm người phụ nữ của anh.
Mà sau khi quay về thành phố A rất lâu, cô lại chưa từng nhìn thấy anh, đợi đến thời gian khai giảng tháng chín, cô tự chủ trương dời đến ký túc xá của trường học.
Những ngày đầu không khỏi run như cầy sấy, qua vài ngày anh lại vẫn không có xuất hiện, Tương Tư liền dần dần yên lòng, suy nghĩ đến một khả năng, anh đã chán ghét cô - kẻ giống như mộc cọc gỗ này.
Buổi trưa cô đang cười cười nói nói với mấy người bạn đi đến ký túc xá, nơi phía sau không xa, Quý Quảng Nguyên vẫn đi theo như trước. Một tuần này, hắn vẫn luôn theo cô, cô mắng mấy lần, tranh cãi mấy lần, hắn lại làm theo ý mình như cũ. Chẳng qua là khi thật sự đi hỏi hắn, hắn lại nói không nên lời được mấy câu, Tương Tư không muốn mỗi lần đều cãi lộn với hắn ở trong trường học, chỉ đành để hắn đi theo.
Đi tới dưới lầu ký túc xá, một cô gái bên cạnh bỗng nhiên thọt cô: “Tương Tư cậu xem, Maybach kìa! Thật khí thế!”
Dưới ánh mặt trời chói chang, Tương Tư bỗng nhiên cảm giác mình rơi vào vết nứt, cô sững sờ nhìn chiếc xe thể thao màu bạc xinh đẹp kia, tùy ý biểu diễn thân thể đẹp đẽ quý giá và mê người của nó dưới ánh mặt trời. Cô bỗng nhiên không thể nhúc nhích, mà từ đó rất lâu về sau, ba chữ Maybach này, giống như là một ma chú, mỗi khi cô nghe được, sẽ vô ý thức kinh sợ, tim nhảy thình thịch thình thịch thật lâu mới có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Cô cứng ngắc buông lỏng cánh tay cô gái đang kéo cô ra, sau đó liền nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống một chút, lộ ra khuôn mặt tuấn dật âm trầm của người đàn ông kia. Khí trời nóng bức như vậy, nhưng chung quanh anh lại như là hiện đầy băng sơn, đến nhiệt độ không khí cũng giống như đột nhiên giảm hơn mười mấy độ.
Tương Tư đi chầm chậm, trong không gian mờ tối, tiếng nói đứt quãng của dì Trương truyền đến, cô không biết bà là đang nói với cô, hay là đang nói với hàng xóm khác. Tương Tư chỉ làm bộ như không có nghe được, yên lặng đi xuống lầu. Lúc đi ra sân nhỏ của khu nhà này, gặp được vài hàng xóm không quá quen thuộc, cô vẫn mỉm cười chào hỏi với người khác như trước, sau đó ra khỏi sân. Trong màn trời hoàng hôn giống như hoa hồng lam, cô mặc một áo khoác ngoài màu xám tro, cúi đầu đi về phía trước. Bầu trời trên đỉnh đầu, không biết là chim bồ câu nhà ai nuôi bay phần phật trở về, tiếng bồ câu kêu đặc biệt động người. Tương Tư đi một hồi, đứng lại ở bên cạnh một cột điện, tay cô che bụng dưới nhô lên, ngẩng đầu lên, khóe mắt có nước mắt lóe ra, cô cũng không muốn lại rơi nước mắt nữa.
Một thành phố, anh đang ở đầu nơi kia, cô ở đầu nơi này, anh kết hôn mở tiệc, cô bơ vơ không chỗ nương tựa.
Tình yêu thiên bình, cho tới bây giờ đều chưa từng bình đẳng, cô không biết lựa chọn của mình, rốt cuộc là đúng, hay là sai.
Gió đêm thổi tới mùi thơm bùn đất trong không khí, Tương Tư giật mình nhớ tới mùa hè nóng bức kia, cô mặc váy màu xanh, ở trong sân nho nhỏ của nhà chú, có một cây quế nở đầy hoa nhỏ vàng óng, cô tắm rửa đi ra, khoác tóc ướt sũng, nghe thím nói với chú muốn cô lấy thân báo ân, cô nhớ cô không chần chừ quá lâu, chỉ là yên lặng đi tới, nói ‘được, anh ta an táng cha mẹ giúp cháu, vậy anh ta chính là ân nhân của nhà chúng ta, cháu đáp ứng.’
Sau đó cô đi ra ngoài, cô tự mình đi tới bên cạnh người đàn ông kia, cuối cùng, thay đổi số mạng cả đời.
Trước kia, cô cẩm y ngọc thực không buồn không lo, mà sau đó, cô như là chim hoàng yến được nuôi ở trong lồng, vẫn vẻ vang, mê người, nhưng cảm thấy sinh mệnh bỗng nhiên sẽ không có ánh mặt trời.
Mà bây giờ, cô đứng ở trong ngõ hẻm chật hẹp, người chung quanh đều không qua lại nữa, trôi qua cuộc sống đơn giản bình thường. Cô và anh, cuối cùng biến thành người của hai thế giới, giống như lúc trước.
“Aizz, ngày mai hệ nghệ thuật muốn cử hành công diễn kịch nói ở hội trưởng lớn của thư viện, chúng ta cùng đi xem được không? Nghe nói La học trưởng anh ấy cũng muốn đi nha.”
“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, ngày mai vô luận như thế nào tớ cũng phải đi! Đúng rồi, biết là vở kịch gì không?”
“Nghe nói là 《 Romeo và Juliet 》, tác phẩm kinh điển của William Shakespeare đó.”
“Ái chà tớ thích, tớ muốn đi... Còn có thể cùng xem với La học trưởng, quả thực quá tuyệt vời...”
Hai cô gái trẻ tuổi cười cười nói nói đi tới bên cạnh Tương Tư, những lời này truyền vào trong tai của cô, cô bỗng nhiên hoảng hốt một trận, nhẹ nhàng quay đầu lại ở trong dòng người như mắc cửi. Cô xuyên qua ánh sáng mờ mờ, ở trên đường cái phía xa, dòng xe cộ sau biển người, cô giống như thấy được Văn Tương Tư mười chín tuổi. Cô ấy mặc áo màu xanh da trời, quần soóc màu trắng, mang giày La Mã, một đầu tóc ngắn đen nhánh xinh đẹp, đứng ở dưới màn trời màu xanh trước thư viện trường cô. Cô ấy nhìn cô bây giờ, cười xán lạn với cô, giống như đó chính là sinh mệnh lúc ban đầu của cô.
Cô sững sờ đuổi về phía trước hai bước, Văn Tương Tư kia lại bỗng nhiên mất tích, đèn đường chợt sáng lên ở đầu đường, chỉ có thân ảnh một mình cô, bên tai cô bỗng nhiên vang lên tiếng gọi trầm thấp của ai đó, một tiếng tiếp một tiếng, Tương Tư, Tương Tư...
Trời đất quay cuồng, trời đất quay cuồng.
Từng chuyện đã trải qua hiện lên trước mặt cô, giống như muốn cô trở lại bốn năm trước.
Bốn năm trước, ở trang viên Tây Khê của Hàng Châu, cô và Hà Dĩ Kiệt gặp mặt lần đầu tiên, sau đó thất thân, làm người phụ nữ của anh.
Mà sau khi quay về thành phố A rất lâu, cô lại chưa từng nhìn thấy anh, đợi đến thời gian khai giảng tháng chín, cô tự chủ trương dời đến ký túc xá của trường học.
Những ngày đầu không khỏi run như cầy sấy, qua vài ngày anh lại vẫn không có xuất hiện, Tương Tư liền dần dần yên lòng, suy nghĩ đến một khả năng, anh đã chán ghét cô - kẻ giống như mộc cọc gỗ này.
Buổi trưa cô đang cười cười nói nói với mấy người bạn đi đến ký túc xá, nơi phía sau không xa, Quý Quảng Nguyên vẫn đi theo như trước. Một tuần này, hắn vẫn luôn theo cô, cô mắng mấy lần, tranh cãi mấy lần, hắn lại làm theo ý mình như cũ. Chẳng qua là khi thật sự đi hỏi hắn, hắn lại nói không nên lời được mấy câu, Tương Tư không muốn mỗi lần đều cãi lộn với hắn ở trong trường học, chỉ đành để hắn đi theo.
Đi tới dưới lầu ký túc xá, một cô gái bên cạnh bỗng nhiên thọt cô: “Tương Tư cậu xem, Maybach kìa! Thật khí thế!”
Dưới ánh mặt trời chói chang, Tương Tư bỗng nhiên cảm giác mình rơi vào vết nứt, cô sững sờ nhìn chiếc xe thể thao màu bạc xinh đẹp kia, tùy ý biểu diễn thân thể đẹp đẽ quý giá và mê người của nó dưới ánh mặt trời. Cô bỗng nhiên không thể nhúc nhích, mà từ đó rất lâu về sau, ba chữ Maybach này, giống như là một ma chú, mỗi khi cô nghe được, sẽ vô ý thức kinh sợ, tim nhảy thình thịch thình thịch thật lâu mới có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Cô cứng ngắc buông lỏng cánh tay cô gái đang kéo cô ra, sau đó liền nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống một chút, lộ ra khuôn mặt tuấn dật âm trầm của người đàn ông kia. Khí trời nóng bức như vậy, nhưng chung quanh anh lại như là hiện đầy băng sơn, đến nhiệt độ không khí cũng giống như đột nhiên giảm hơn mười mấy độ.