Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 622
Editor: May
Hắn ngồi ở trong xe im lặng không tiếng động, quanh thân tản mát ra khí lạnh cuồng nhiệt và bức người, Tương Tư ngồi ở trong góc bên cạnh rất xa, không dám nhìn hắn. Cô có chút chột dạ, người đàn ông này, không khỏi làm cho cô sợ hãi, không dám có chút tùy hứng ở trước mặt hắn.
Xe dừng lại ở ngoài biệt thự của hắn, tài xế mở cửa xe ra, Hà Dĩ Kiệt liền xuống xe. Tương Tư cũng vội vàng xuống xe đi theo, một đường anh đi, chưa từng dừng, cô cũng không dám dừng, mà anh trực tiếp vào phòng trên lầu. Tương Tư cũng chỉ kiên trì cùng đi qua, tới phòng ngủ lầu hai, hắn đẩy cửa đi vào, Tương Tư chần chừ một giây đồng hồ ở bên ngoài, cũng đi vào theo. Cô vừa mới bước vào cửa phòng, bỗng nhiên có một lực đạo bá đạo giữ cánh tay của cô lại, Tương Tư cả kinh, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, liền bị người kéo cánh tay ngã ở trên giường, mà một giây sau, cô liền bị một thân thể to lớn ép chặn, hai cổ tay bị người nắm chặt ở lòng bàn tay cố định lên đỉnh đầu, không biết hắn lấy dây thừng ra từ nơi nào, hung hăng trói cánh tay của cô một vòng lại một vòng...
Tương Tư kinh sợ, đợi cổ tay bị hắn cột vào trên rào chắn đầu giường, cô mới chợt tỉnh táo lại, muốn giãy giụa tránh thoát, không ngờ hắn liếc nhìn cô một cái, cười lạnh một tiếng, vung đánh ra một bạt tai. Tương Tư bị hắn đánh, mặt nghiêng sang một bên, tóc tán loạn bay xuống che khuất nửa gương mặt, ngực cô nhấp nhô lên xuống, hất đầu tóc, con ngươi màu hổ phách đậm nhìn anh chăm chú: "Hà Dĩ Kiệt, anh biến thái..."
Nói vẫn chưa xong, hắn lại đánh lên mặt cô một cái tát. Tương Tư chỉ cảm thấy lực đạo hắn cực lớn, cô bị hắn đánh đến trong đầu vang lên ong ong, lại xuất hiện một suy nghĩ buồn cười ở trong đầu. Cô sẽ không bị hắn đánh thành não chấn động, sau đó biến thành một đồ ngốc chứ? Vậy thì không thể được, cô còn chưa giải oan cho cha, chưa báo thù cho nhà họ Văn đâu...
Khóe miệng giống như bị một cái tát này của hắn làm rách ra, có chất lỏng mằn mặn trượt ra từ trong miệng, mặt của cô chôn ở trong gối mềm mại, thân thể lại không thể cử động nữa.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô ngoan ngoãn thành thật xuống, lúc này mới cười trào phúng, đứng ở bên giường chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình. Áo sơ mi màu trắng bị hắn thuận tay ném ở một bên, thân thể to lớn của hắn liền bại lộ ở trong không khí. Tương Tư nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cô không thể chết được, nếu cô tự mình lựa chọn con đường này, nếu đã làm người phụ nữ của hắn, như vậy cô còn có quyền lợi lựa chọn sao?
Hắn nghiêng người xuống, ngón tay xuyên qua khe hở mái tóc lộn xộn, nắm chính xác cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên. Thấy cô cắn chặt hàm răng, gò má bên trái sưng cao đỏ lên, mà một dòng máu trên cằm trắng noãn như tuyết, khiến người nhìn thấy liền đau lòng, nhưng hắn lại có một loại khoái cảm khát máu, cô cũng có hôm nay sao! Thực sự là tiếc nuối lão họ Văn kia chết quá sớm, không thấy được tình trạng bi thảm của cô - đứa con gái duy nhất này! Bằng không, đó mới gọi là thú vị!
"Văn Tương Tư, mở mắt ra, vẻ mặt nhu nhược và đáng thương của con mèo nhỏ cũng không giống như cô đâu, vật nhỏ..." Hắn có chút hứng thú thưởng thức bộ dáng lúc này của cô, trong đầu lại nghĩ tới ngày đó nhìn thấy Văn Tương Tư giơ dao liều mạng đâm người ta một dao, vật nhỏ nhe ranh múa vuốt không sợ gì cả kia, mới là bộ dáng hắn thích...
Ngữ khí của hắn rất trầm thấp, Tương Tư không khỏi cảm giác quanh thân mình đều lạnh run lên một cái. Cô không dám cự tuyệt, run rẩy mở mắt ra, lại đối diện với gương mặt anh tuấn và yêu nghiệt của hắn, con mắt hắn rất đen rất đen, mắt cũng không lớn, lại đặc biệt trong suốt xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên một chút, khiến hắn thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần khí chất yêu nghiệt. Nếu lúc hắn nhìn ai đó chăm chú, ngàn vạn không nên đối diện với hắn, đôi mắt kia như là giếng cổ hấp dẫn người ta đi tìm hiểu, giữa lúc không dậy nổi gợn sóng liền hút cả người người đó vào trong.
"Nhìn bộ dạng đáng thương này..." Hắn thở dài một tiếng, duỗi tay khẽ vuốt ve từng chút trên mặt cô, động tác của hắn nhìn như ôn nhu, kì thực lại là một loại giày vò, sau khi hắn vuốt ve qua lại mấy lần nơi cô bị đánh sưng, Tương Tư chỉ cảm giác da thịt nơi đó của mình đều đau rát như bị mài rách. Cô cắn răng cứng rắn chống đỡ không động, lại đổi lấy một tiếng ca ngợi của hắn: "Thật là một con mèo nhỏ quật cường..."
"Cô nói, tôi nên nhổ sạch từng cây gai trên người cô như thế nào, để cho cô biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân của cô hả?" Hắn dựa lên trên giường, vén một đầu tóc chạm vai của cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hình trứng ngỗng liền lộ ra toàn bộ. Ngón tay của hắn bắt đầu dao động ở trên mặt cô, trượt một đường từ trán đến môi, đầu ngón tay vuốt ve nếp nhăn môi của cô, từng chút từng chút, dịu dàng và ái muội, mà một cái tay khác của anh, lại đã sớm xâm nhập vào giữa nơi thân thể cô dán sát với giường, dò xét đi vào từ phía dưới áo sơ mi của cô. Tương Tư cảm giác toàn thân mình đều cứng lại, cô kéo căng thân thể, không dám động, toàn thân cơ thể đều cứng ngắc thành một tảng đá kiên cường...
"Vật nhỏ... Đừng giống như đầu gỗ, lấy lòng tôi..." Anh cúi đầu, cắn mạnh một cái trên môi cô, mà cùng lúc này, móc khóa áo ngực của cô lập tức bị đẩy ra. Tương Tư sợ hãi run lên, trong miệng phát ra một tiếng ngâm khẽ trầm thấp. Tròng mắt Hà Dĩ Kiệt hơi sáng lên, tay phủ ở trên mặt cô lập tức dời xuống. Tương Tư chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, áo sơ mi của cô đã bị hắn cuốn lại xếp chồng ở cần cổ, mà áo lót màu trắng nới rộng gần như không che đậy được ngực của cô nữa. Cô cảm giác nhục nhã nói không nên lời, trong viền mắt đã có hơi nước mơ hồ...
Hà Dĩ Kiệt chú ý tới chống cự của cô, khóe môi khẽ nhướng, ngón tay đã bắt đầu nhẹ nhàng trượt theo viền áo lót của cô. Tâm tình của hắn vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Sớm không còn là xử nữ, còn xấu hổ như thế? Cái này không thể được... Tôi không thích phụ nữ như đầu gỗ... Vật nhỏ, cô phải nắm chắc thời gian học hỏi thật tốt, đừng làm cho tôi chán ghét cô..."
Hắn ngồi ở trong xe im lặng không tiếng động, quanh thân tản mát ra khí lạnh cuồng nhiệt và bức người, Tương Tư ngồi ở trong góc bên cạnh rất xa, không dám nhìn hắn. Cô có chút chột dạ, người đàn ông này, không khỏi làm cho cô sợ hãi, không dám có chút tùy hứng ở trước mặt hắn.
Xe dừng lại ở ngoài biệt thự của hắn, tài xế mở cửa xe ra, Hà Dĩ Kiệt liền xuống xe. Tương Tư cũng vội vàng xuống xe đi theo, một đường anh đi, chưa từng dừng, cô cũng không dám dừng, mà anh trực tiếp vào phòng trên lầu. Tương Tư cũng chỉ kiên trì cùng đi qua, tới phòng ngủ lầu hai, hắn đẩy cửa đi vào, Tương Tư chần chừ một giây đồng hồ ở bên ngoài, cũng đi vào theo. Cô vừa mới bước vào cửa phòng, bỗng nhiên có một lực đạo bá đạo giữ cánh tay của cô lại, Tương Tư cả kinh, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, liền bị người kéo cánh tay ngã ở trên giường, mà một giây sau, cô liền bị một thân thể to lớn ép chặn, hai cổ tay bị người nắm chặt ở lòng bàn tay cố định lên đỉnh đầu, không biết hắn lấy dây thừng ra từ nơi nào, hung hăng trói cánh tay của cô một vòng lại một vòng...
Tương Tư kinh sợ, đợi cổ tay bị hắn cột vào trên rào chắn đầu giường, cô mới chợt tỉnh táo lại, muốn giãy giụa tránh thoát, không ngờ hắn liếc nhìn cô một cái, cười lạnh một tiếng, vung đánh ra một bạt tai. Tương Tư bị hắn đánh, mặt nghiêng sang một bên, tóc tán loạn bay xuống che khuất nửa gương mặt, ngực cô nhấp nhô lên xuống, hất đầu tóc, con ngươi màu hổ phách đậm nhìn anh chăm chú: "Hà Dĩ Kiệt, anh biến thái..."
Nói vẫn chưa xong, hắn lại đánh lên mặt cô một cái tát. Tương Tư chỉ cảm thấy lực đạo hắn cực lớn, cô bị hắn đánh đến trong đầu vang lên ong ong, lại xuất hiện một suy nghĩ buồn cười ở trong đầu. Cô sẽ không bị hắn đánh thành não chấn động, sau đó biến thành một đồ ngốc chứ? Vậy thì không thể được, cô còn chưa giải oan cho cha, chưa báo thù cho nhà họ Văn đâu...
Khóe miệng giống như bị một cái tát này của hắn làm rách ra, có chất lỏng mằn mặn trượt ra từ trong miệng, mặt của cô chôn ở trong gối mềm mại, thân thể lại không thể cử động nữa.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô ngoan ngoãn thành thật xuống, lúc này mới cười trào phúng, đứng ở bên giường chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình. Áo sơ mi màu trắng bị hắn thuận tay ném ở một bên, thân thể to lớn của hắn liền bại lộ ở trong không khí. Tương Tư nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cô không thể chết được, nếu cô tự mình lựa chọn con đường này, nếu đã làm người phụ nữ của hắn, như vậy cô còn có quyền lợi lựa chọn sao?
Hắn nghiêng người xuống, ngón tay xuyên qua khe hở mái tóc lộn xộn, nắm chính xác cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên. Thấy cô cắn chặt hàm răng, gò má bên trái sưng cao đỏ lên, mà một dòng máu trên cằm trắng noãn như tuyết, khiến người nhìn thấy liền đau lòng, nhưng hắn lại có một loại khoái cảm khát máu, cô cũng có hôm nay sao! Thực sự là tiếc nuối lão họ Văn kia chết quá sớm, không thấy được tình trạng bi thảm của cô - đứa con gái duy nhất này! Bằng không, đó mới gọi là thú vị!
"Văn Tương Tư, mở mắt ra, vẻ mặt nhu nhược và đáng thương của con mèo nhỏ cũng không giống như cô đâu, vật nhỏ..." Hắn có chút hứng thú thưởng thức bộ dáng lúc này của cô, trong đầu lại nghĩ tới ngày đó nhìn thấy Văn Tương Tư giơ dao liều mạng đâm người ta một dao, vật nhỏ nhe ranh múa vuốt không sợ gì cả kia, mới là bộ dáng hắn thích...
Ngữ khí của hắn rất trầm thấp, Tương Tư không khỏi cảm giác quanh thân mình đều lạnh run lên một cái. Cô không dám cự tuyệt, run rẩy mở mắt ra, lại đối diện với gương mặt anh tuấn và yêu nghiệt của hắn, con mắt hắn rất đen rất đen, mắt cũng không lớn, lại đặc biệt trong suốt xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên một chút, khiến hắn thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần khí chất yêu nghiệt. Nếu lúc hắn nhìn ai đó chăm chú, ngàn vạn không nên đối diện với hắn, đôi mắt kia như là giếng cổ hấp dẫn người ta đi tìm hiểu, giữa lúc không dậy nổi gợn sóng liền hút cả người người đó vào trong.
"Nhìn bộ dạng đáng thương này..." Hắn thở dài một tiếng, duỗi tay khẽ vuốt ve từng chút trên mặt cô, động tác của hắn nhìn như ôn nhu, kì thực lại là một loại giày vò, sau khi hắn vuốt ve qua lại mấy lần nơi cô bị đánh sưng, Tương Tư chỉ cảm giác da thịt nơi đó của mình đều đau rát như bị mài rách. Cô cắn răng cứng rắn chống đỡ không động, lại đổi lấy một tiếng ca ngợi của hắn: "Thật là một con mèo nhỏ quật cường..."
"Cô nói, tôi nên nhổ sạch từng cây gai trên người cô như thế nào, để cho cô biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân của cô hả?" Hắn dựa lên trên giường, vén một đầu tóc chạm vai của cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hình trứng ngỗng liền lộ ra toàn bộ. Ngón tay của hắn bắt đầu dao động ở trên mặt cô, trượt một đường từ trán đến môi, đầu ngón tay vuốt ve nếp nhăn môi của cô, từng chút từng chút, dịu dàng và ái muội, mà một cái tay khác của anh, lại đã sớm xâm nhập vào giữa nơi thân thể cô dán sát với giường, dò xét đi vào từ phía dưới áo sơ mi của cô. Tương Tư cảm giác toàn thân mình đều cứng lại, cô kéo căng thân thể, không dám động, toàn thân cơ thể đều cứng ngắc thành một tảng đá kiên cường...
"Vật nhỏ... Đừng giống như đầu gỗ, lấy lòng tôi..." Anh cúi đầu, cắn mạnh một cái trên môi cô, mà cùng lúc này, móc khóa áo ngực của cô lập tức bị đẩy ra. Tương Tư sợ hãi run lên, trong miệng phát ra một tiếng ngâm khẽ trầm thấp. Tròng mắt Hà Dĩ Kiệt hơi sáng lên, tay phủ ở trên mặt cô lập tức dời xuống. Tương Tư chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, áo sơ mi của cô đã bị hắn cuốn lại xếp chồng ở cần cổ, mà áo lót màu trắng nới rộng gần như không che đậy được ngực của cô nữa. Cô cảm giác nhục nhã nói không nên lời, trong viền mắt đã có hơi nước mơ hồ...
Hà Dĩ Kiệt chú ý tới chống cự của cô, khóe môi khẽ nhướng, ngón tay đã bắt đầu nhẹ nhàng trượt theo viền áo lót của cô. Tâm tình của hắn vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Sớm không còn là xử nữ, còn xấu hổ như thế? Cái này không thể được... Tôi không thích phụ nữ như đầu gỗ... Vật nhỏ, cô phải nắm chắc thời gian học hỏi thật tốt, đừng làm cho tôi chán ghét cô..."