Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 628
Editor: May
Khi tay của cô xuyên qua trong mái tóc ướt sũng của hắn, một lúc lâu sau hắn mới tìm được giọng nói của mình, nhưng tìm không được tầm mắt của mình.
Hắn nhìn chằm chằm hai điểm đỏ sẫm kia, hầu kết khó khăn chuyển động lên xuống, thời gian cô chà lau tóc hắn, ngực non mịn giống như túi chứa nước liền hơi lay động, ở trong ánh mặt trời chói mắt sáng sớm, cô giống như một yêu tinh sẽ dần dần biến thành nửa trong suốt, sau đó biến mất không thấy gì nữa, vạch đầu quả tim của hắn đều run lên.
“Văn Tương Tư...” Hắn gọi tên của cô.
Tương Tư ừ một tiếng, còn mang theo biếng nhác và trầm thấp giống như chưa tỉnh ngủ, cô lại nâng thân thể lên một chút, gần sát thân thể của hắn thêm một chút, chóp mũi của hắn liền cọ xát mềm mại của cô. Trong đầu Hà Dĩ Kiệt choáng váng ngắn ngủi, thời gian một đêm, sao cô lại như là thay đổi thành một người khác?
Chẳng lẽ không cần dẫn cô đến cao ốc Vân Đỉnh dạy dỗ một phen ư? Phải biết rằng, công phu của phụ nữ trong đó là tốt nhất, cũng không làm cho hắn quá không khống chế được, hắn luôn luôn thành thạo trong phương diện đối đãi với phụ nữ này!
“Cô thật giống như không mặc quần áo.”
Lúc nói chuyện, hơi thở nhợt nhạt, da thịt trơn mịn của cô ở ngay bên miệng.
Lúc này Tương Tư đã lau tóc cho hắn xong rồi, cô ném khăn lông ướt một nửa sang bên cạnh, vén chăn lên đi xuống giường, cho hắn một bóng lưng eo nhỏ mông hẹp thành thật đi tới phòng tắm, giọng nói của cô gái trẻ tuổi mang theo ngọt ngào ôn nhu truyền đến rõ ràng: “Không phải anh đều nhìn rồi ư? Tôi còn sợ gì.”
Nói xong, lại là trực tiếp khóa trái cửa phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu, thẳng đến hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi dần dần tan đi, hắn mới chợt tỉnh ngộ lại. Tiểu mèo hoang đáng chết này, cô cũng dám trêu chọc hắn sao!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, như là một cái tay nhỏ bé đang gãi trái tim của hắn từng chút, hận không thể liền đá văng cửa xông vào, ấn cô ở dưới thân thể, hung hăng muốn hơn một lần!
Hắn chịu một chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô, chỉ nhìn mà không ăn được làm cho dục hỏa đốt người, hận đến cắn răng. Yêu tinh này! Mệt hắn tối hôm qua còn tưởng rằng cô là cô gái thanh thuần trong sáng nhất mà hắn từng gặp, hôm nay liền lộ ra nguyên hình! Phụ nữ trong thiên hạ này đều như nhau, sau khi lên trên lập tức biến thành dâm phụ! Hắn còn tưởng rằng cô phải cần rất lâu mới có thể tiêu hóa sự thật này, không ngờ, người ta đã thành thạo hưởng thụ rồi!
Bên này Hà Dĩ Kiệt còn đang giận dữ bốc hỏa, bên kia Tương Tư đã quấn một khăn lông nho nhỏ đi ra. Sau khi tắm xong, cô như là một đóa hoa phù dung sau cơn mưa, cô cười xinh đẹp, thoải mái liếc nhìn hắn, giòn tan mở miệng: “Sắc mặt anh thật khó coi, sinh bệnh sao?”
Hắn nhất thời chán nản, nét mặt lại giấu giếm thanh sắc, mở chân thon dài đi tới trước mặt cô, lại vẫn không dừng lại. Trên mặt Tương Tư trấn định, kì thực tim đập đã giống như nổi trống, nhịn không được lui về phía sau một bước, lộ ra e sợ. Cô, có phải chơi lớn rồi không?
“Sinh bệnh hay không sinh bệnh, thử trên giường một chút chẳng phải sẽ biết ư!” Hắn một phen xé mở áo choàng tắm của cô, đáy mắt có hỏa diễm rực rỡ bốc lên. Hắn cúi thân thể, nhẹ than ở bên tai cô: “Văn Tương Tư, xem ra, trời sinh cô đã có tiềm chất làm dâm phụ!”
Tương Tư bị hắn bức lui về phía sau từng bước, một chút dũng khí mơ hồ sau khi tỉnh lại từ những cơn ác mộng đột nhiên không còn sót lại chút gì. Cô thối lui đến trước bàn trang điểm, lưng để bên cạnh bàn chất gỗ, lại không còn đường lui.
“Văn Tương Tư, hôm nay tôi sẽ để cho cô biết rõ ràng, ai mới là chủ tử của cô, ai nói mới tính!”
Chuyện sau đó, cô gần như không nhớ rõ, khi tỉnh lại vào lúc hoàng hôn, cô cảm giác mình như là đã mê man một thế kỷ. Hà Dĩ Kiệt giống như là dã thú không biết thỏa mãn, muốn cô một lần rồi một lần, dùng các loại tư thế đến giày vò cô, đến cuối cùng, thân thể này giống như không phải là thân thể của mình, giống như là một búp bê vải rách nát, chỉ có thể mặc cho hắn chà xát vo tròn. Không biết hắn học được những chiêu thức đó ở nơi nào, tới cuối cùng, hắn càng đánh càng hăng, cô lại nhịn không được bắt đầu khóc cầu xin tha thứ. Cô càng khóc lợi hại, hắn lại càng hưng phấn không thôi, thẳng đến cuối cùng cô thật sự không chịu nổi, bị hắn buộc dùng miệng làm cho hắn một lần, hắn mới xem như là buông tha cô.
Khi tay của cô xuyên qua trong mái tóc ướt sũng của hắn, một lúc lâu sau hắn mới tìm được giọng nói của mình, nhưng tìm không được tầm mắt của mình.
Hắn nhìn chằm chằm hai điểm đỏ sẫm kia, hầu kết khó khăn chuyển động lên xuống, thời gian cô chà lau tóc hắn, ngực non mịn giống như túi chứa nước liền hơi lay động, ở trong ánh mặt trời chói mắt sáng sớm, cô giống như một yêu tinh sẽ dần dần biến thành nửa trong suốt, sau đó biến mất không thấy gì nữa, vạch đầu quả tim của hắn đều run lên.
“Văn Tương Tư...” Hắn gọi tên của cô.
Tương Tư ừ một tiếng, còn mang theo biếng nhác và trầm thấp giống như chưa tỉnh ngủ, cô lại nâng thân thể lên một chút, gần sát thân thể của hắn thêm một chút, chóp mũi của hắn liền cọ xát mềm mại của cô. Trong đầu Hà Dĩ Kiệt choáng váng ngắn ngủi, thời gian một đêm, sao cô lại như là thay đổi thành một người khác?
Chẳng lẽ không cần dẫn cô đến cao ốc Vân Đỉnh dạy dỗ một phen ư? Phải biết rằng, công phu của phụ nữ trong đó là tốt nhất, cũng không làm cho hắn quá không khống chế được, hắn luôn luôn thành thạo trong phương diện đối đãi với phụ nữ này!
“Cô thật giống như không mặc quần áo.”
Lúc nói chuyện, hơi thở nhợt nhạt, da thịt trơn mịn của cô ở ngay bên miệng.
Lúc này Tương Tư đã lau tóc cho hắn xong rồi, cô ném khăn lông ướt một nửa sang bên cạnh, vén chăn lên đi xuống giường, cho hắn một bóng lưng eo nhỏ mông hẹp thành thật đi tới phòng tắm, giọng nói của cô gái trẻ tuổi mang theo ngọt ngào ôn nhu truyền đến rõ ràng: “Không phải anh đều nhìn rồi ư? Tôi còn sợ gì.”
Nói xong, lại là trực tiếp khóa trái cửa phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu, thẳng đến hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi dần dần tan đi, hắn mới chợt tỉnh ngộ lại. Tiểu mèo hoang đáng chết này, cô cũng dám trêu chọc hắn sao!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, như là một cái tay nhỏ bé đang gãi trái tim của hắn từng chút, hận không thể liền đá văng cửa xông vào, ấn cô ở dưới thân thể, hung hăng muốn hơn một lần!
Hắn chịu một chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô, chỉ nhìn mà không ăn được làm cho dục hỏa đốt người, hận đến cắn răng. Yêu tinh này! Mệt hắn tối hôm qua còn tưởng rằng cô là cô gái thanh thuần trong sáng nhất mà hắn từng gặp, hôm nay liền lộ ra nguyên hình! Phụ nữ trong thiên hạ này đều như nhau, sau khi lên trên lập tức biến thành dâm phụ! Hắn còn tưởng rằng cô phải cần rất lâu mới có thể tiêu hóa sự thật này, không ngờ, người ta đã thành thạo hưởng thụ rồi!
Bên này Hà Dĩ Kiệt còn đang giận dữ bốc hỏa, bên kia Tương Tư đã quấn một khăn lông nho nhỏ đi ra. Sau khi tắm xong, cô như là một đóa hoa phù dung sau cơn mưa, cô cười xinh đẹp, thoải mái liếc nhìn hắn, giòn tan mở miệng: “Sắc mặt anh thật khó coi, sinh bệnh sao?”
Hắn nhất thời chán nản, nét mặt lại giấu giếm thanh sắc, mở chân thon dài đi tới trước mặt cô, lại vẫn không dừng lại. Trên mặt Tương Tư trấn định, kì thực tim đập đã giống như nổi trống, nhịn không được lui về phía sau một bước, lộ ra e sợ. Cô, có phải chơi lớn rồi không?
“Sinh bệnh hay không sinh bệnh, thử trên giường một chút chẳng phải sẽ biết ư!” Hắn một phen xé mở áo choàng tắm của cô, đáy mắt có hỏa diễm rực rỡ bốc lên. Hắn cúi thân thể, nhẹ than ở bên tai cô: “Văn Tương Tư, xem ra, trời sinh cô đã có tiềm chất làm dâm phụ!”
Tương Tư bị hắn bức lui về phía sau từng bước, một chút dũng khí mơ hồ sau khi tỉnh lại từ những cơn ác mộng đột nhiên không còn sót lại chút gì. Cô thối lui đến trước bàn trang điểm, lưng để bên cạnh bàn chất gỗ, lại không còn đường lui.
“Văn Tương Tư, hôm nay tôi sẽ để cho cô biết rõ ràng, ai mới là chủ tử của cô, ai nói mới tính!”
Chuyện sau đó, cô gần như không nhớ rõ, khi tỉnh lại vào lúc hoàng hôn, cô cảm giác mình như là đã mê man một thế kỷ. Hà Dĩ Kiệt giống như là dã thú không biết thỏa mãn, muốn cô một lần rồi một lần, dùng các loại tư thế đến giày vò cô, đến cuối cùng, thân thể này giống như không phải là thân thể của mình, giống như là một búp bê vải rách nát, chỉ có thể mặc cho hắn chà xát vo tròn. Không biết hắn học được những chiêu thức đó ở nơi nào, tới cuối cùng, hắn càng đánh càng hăng, cô lại nhịn không được bắt đầu khóc cầu xin tha thứ. Cô càng khóc lợi hại, hắn lại càng hưng phấn không thôi, thẳng đến cuối cùng cô thật sự không chịu nổi, bị hắn buộc dùng miệng làm cho hắn một lần, hắn mới xem như là buông tha cô.