Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 76
Sao cô lại ngu như vậy chứ? Lúc về đến nhà vì sao lại không nghĩ tới có dấu vết gì đó đã để lại làm cho mẹ nhìn thấy?
"Mẹ, con không có mà, mẹ hãy tin con, thật sự con cũng không hề bị bất luận kẻ nào chạm vào, mẹ..." Nước mắt của Tri Tri chảy ra thành chuỗi rơi xuống. Tống Như Mi lại giống như bị điên loạn, hoàn toàn không nghe thấy gì hết. Đôi con người của bà tựa hồ đã có chút lạc thần , xương quai hàm đỏ rực lên vẻ không bình thường... Bà túm lấy tóc của Tri Tri kéo cô hướng ra phía ngoài cửa. Căn phòng nhỏ mà hai mẹ con Tri Tri thuê trọ nằm ở tầng hai, phía góc cầu thang có một chiếc gương cũ loang lổ, đầy vết bẩn của gia đình trọ trước đây hộ để lại. Tống Như Mi tóm tóc Tri Tri, lôi cô ra đứng ở trước gương, ngón tay chọc vào giữa lông mày của cô, bắt cô nhìn vào trong gương, bà gào khàn cả giọng, nước miếng văng khắp nơi: "Mày nhìn đi, trên cổ mày là cái gì vậy? Chẳng trách, thím Trần nói nhìn thấy mày chạy đi ôm ấp với một gã đàn ông ngang tàng, mới đầu tao còn không tin... Bây giờ mày hãy nói cho tao biết, mày và cái thằng đàn ông xấu xa kia đã làm những chuyện gì? Có phải chúng mày đã lên giường rồi phải không?"
Tri Tri hốt hoảng nhìn thấy mình ở trong gương thật nhếch nhác. Mái tóc ngắn của cô rối tung, quần áo không chỉnh tề, mà mẹ đã nóng giận đến gần như phát điên lên rồi. Mẹ tóm lấy mái tóc của cô dí mặt cô vào tấm gương dơ bẩn. Mặt Tri Tri bị áp sát vào chiếc gương lạnh lẽo, dính dấp, ẩm ướt, mỗi một tấc da thịt mỗi một khớp xương dường như đều đau nhức, mà cô lại không còn sức để phản kháng nữa, giống như kiểu đã chết rồi, cứ để cho cô được giải thoát luôn đi... thật sự, cô cũng không thiết sống nữa, dù chỉ một chút cũng không...
"Sao mày không nói gì thế? A! Mày đã thừa nhận rồi có phải không? Sao mày lại có thể hạ lưu như vậy chứ? Một ngày không được lên giường với đàn ông là mày bị ngứa da ngứa thịt phải không?"
Tống Như Mi thấy cô trầm mặc lại cho rằng cô đã bị mình nói trúng, trong lòng càng nổi lên cơn tức giận. Bà nhìn gương mặt đang bày ra ở trước mặt mình kia, nét mặt cũng có phần tương tự giống mình, dღđ。l。qღđ bà chỉ hận không thể mang cô xé nát ra, để xoa đi hết những vết nhơ không sao chịu nổi của bản thân mình trong cuộc đời này... tất cả đều do nó, là do nó...!
Nếu như con gái bà biết xấu hổ, không tư thông với người đàn ông khác mà mang thai loại nghiệt chủng kia, thì sao có thể làm nhà họ Mạnh tức giận mà đuổi đi, làm sao có thể báo hại Chính Tắc phải chịu sự nhục nhã, mà chết uất ức như vậy chứ? Bà vốn đang trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng ở nước Mĩ, hiện giờ lại phải sống cuộc sống không bằng kẻ ăn mày! Bà hận nó, hận tại sao từ trong bụng của bà lại bò ra đứa con gái hạ lưu như thế được chứ!
Các hộ hộ gia đình khác cũng ở thuê trong khu nhà đều đã ào ào nhô đầu ra nhìn ngó sang phía bên này. Mấy gã đàn ông còn có hành vi đáng khinh thò đầu ra nhìn vào ngực của Tri Tri. Chiếc áo T-shirt của cô bị kéo doãng rộng, trễ xuống, để lộ ra nội y bên trong, một mảng lớn da thịt trắng noãn như tuyết, sáng chói dưới ánh mặt trời khiến mỗi ánh mắt nhìn vào đều đau nhức...
"Ấy... Tôi nói này, bà Tống à, dù sao Tri Tri cũng đã như vậy rồi, có ngủ với ai thì cũng đều giống nhau thôi, làm gì mà bà lại đánh nó thế!"
"Ấy này, chị Tống, cho dù đứa nhỏ lại làm việc gì đối nghịch đi chăng nữa, lúc này bà xuống tay cũng quá độc ác rồi, huống chi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như chị đánh chết nó, thì biết làm thế nào đây?"
Vài người đàn bà nội trợ rảnh rỗi nổi cơn nhàm chán, thấy có trò hay để xem, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, cứ đây một câu kia một câu, lại lên tiếng thêm mắm thêm muối.
Những lời nói này đối với người trong giờ phút này đang gần như sắp phát điên như Tống Như Mi, thật sự giống như thêm dầu vào lửa vậy. Bà tức run cả người, đưa tay đẩy Tri Tri ra, "Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, mày cút đi cho tao, cút..."
Trước hết thân mình mảnh mai của Tri Tri đập vào trên lan can loang lổ vết rỉ sét, sau đó lại tiếp tục ngã sấp xuống ở trên bậc thang, lăn tròn xuống phía dưới...
Từ đầu đến cuối, cô không hề phát ra một âm thanh nào, cũng không hề nói một câu cầu xin tha thứ lẫn lời nói giải thích, thậm chí thời điểm bị ngã lăn từ trên cầu thang xuống phía dưới, Tri Tri còn nở một nụ cười đầy nhẹ nhõm... Nếu như hiện tại cô ngã chết , có phải rằng mẹ sẽ thấy trong lòng dễ chịu một chút hay không, sẽ không còn vì hận cô mà mắng chửi cô nữa? Nếu như vậy, có phải rằng cô cũng sẽ không phải còn phải nghe những lời nói đả thương người như vậy nữa, sẽ không còn phải sống những ngày không chút tình thương như vậy nữa chăng?
"Đây là chuyện gì vậy, ai da, Tri Tri, sao cháu lại đầy một mặt máu thế kia..." Dì Lâm vừa vòng trở về, khi đi đến nơi cầu thang, vừa vặn đụng phải Tri Tri đang lăn xuống phía dưới chân cầu thang. Bà cuống quít ném các thứ trong tay giữ chặt lấy thân mình Tri Tri, lại đỡ cô đứng lên.
Trên mặtTri Tri đầy vết máu, cả người bị va chạm vào các bậc thang nổi lên cục xanh cục tím, trong đầu cô vang lên tiếng ong ong, trước mắt hoa lên từng vòng từng vòng ánh sáng, cuối cùng cả người đều run lên, rốt cuộc không chịu nổi nữa, trước mặt cô bỗng tối sầm lại rồi mềm nhũn ngã xuống dưới đất...
Tri Tri đã hôn mê trọn vẹn một tuần, trong một tuần này, cô sốt cao không ngừng, nói mê sảng... nếu không phải ngày đó dì Lâm có hảo tâm đưa cô đến phòng khám gần đó để cấp cứu, nhất định cô đã không sống nổi.
Từ đầu đến cuối mẹ chưa hề tới liếc nhìn cô một cái, khi Tri Tri được đưa về nhà, mẹ cô không ở trong phòng, bà đến phòng nước để giặt quần áo. Tri Tri nằm một mình ở trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà bẩn thỉu dơ dáy. Trong góc tường có một tấm mạng nhện thật to, một con nhện đang ở nỗ lực nhả tơ kết võng, không biết nó đã thất bại bao nhiêu lần, nhưng trước giờ đều không chịu buông tha.
Tri Tri nhìn, cũng có chút sự ngây dại.
Cuộc đời này, chẳng lẽ thật sự cứ như vậy mà trôi qua hay sao? Cô cõng trên lưng tội danh như vậy, ngay cả gả mình cho một người mà mình hoàn toàn không thích, thậm chí còn là người đàn ông mình chán ghét, nếu may mắn, nói không chừng người ta còn đối đãi với cô tốt một chút, nếu bất hạnh, chẳng qua chỉ là kéo dài bi kịch của bản thân mà thôi.
Nhưng mà Tri Tri không biết bây giờ bản thân mình nên làm cái gì, sẽ phải làm thế nào nữa? Đến ngay cả ý chí muốn tham sống sợ chết cũng đều trở thành khó khăn, cô chỉ muốn có cuộc sống trôi qua thật yên ổn... ấy đừng có như kẻ ngu ở đó mà nằm mơ đi.
Bị bệnh một tuần,cô lại càng gầy.Lúc này đã tới đầu thu, thời tiết có chút mát mẻ hơn. Trên người Tri Tri đang đắp một chiếc chăn mỏng, mà người nằm dưới chiếc kia lại gần như chưa hề phục hồi... Tống Như Mi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dáng Tri Tri tiều tụy đang nằm yên tĩnh ở đó, rốt cuộc vành mắt đỏ lên.
Ngày đó sau khi cơn điên của bà đã phát tiết ra hết, bà không khổi cảm thấy hối hận...Con gái của bà đương nhien bà phải hiểu biết nhất, huống chi hơn bốn năm vừa qua, từ trước đến nay Tri Tri đều giữ đúng bổn phận, sống an phận thủ thường nhưng điều mà bà thật sự sợ, cái quan trọng nhất của một người phụ nữ là gì? Là thanh danh!
Lúc này Tri Tri đã quá quắt lắm rồi, bà nhất định không thể để cho thanh danh của nó lại tiếp tục xuống dốc thêm nữa. Sở dĩ thân làm người mẹ như bà lại có thể “nhìn cây thành lính” (tương tự câu “trông gà hoá cuốc” của Việt Nam) , căng thẳng đến thành bộ dạng này, chẳng phải cũng chính là do con gái bà đã có những hành vi không tốt đó sao? Dám ở bên đường ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp cùng với đàn ông, giống như cố tình để người ta nhìn thấy! Rất không dễ dàng mới chuyển đến ở nơi này, nơi không có những lời đàm tiếu của mọi người về chuyện trước kia của con gái, hiện giờ nó lại bị người ta ồn ào huyên náo truyền tai nhau... Mấy năm nay bà luôn cẩn thận chặt chẽ nhịn hết mọi chuyện uất ức cũng thành vô dụng, công cốc hết rồi, bảo làm sao bà không tức cho được!
Tống Như Mi đi đến trước giường của Tri Tri, sờ sờ vào trán của cô, đã hết nóng rồi, trong lòng bà cũng nhẹ đi một chút, nhưng bà vẫn lạnh lẽo như trước, nặng nề đặt bát nước cơm đặc ở trên đầu giường: "Ngồi dậy mà ăn một chút gì đi, mày cũng đừng có ý nghĩ muốn chết... mày mà chết, đến ba mày cũng sẽ không thèm gặp mày đâu! Lại càng không thể tha thứ cho mày!"
"Mẹ, con không có mà, mẹ hãy tin con, thật sự con cũng không hề bị bất luận kẻ nào chạm vào, mẹ..." Nước mắt của Tri Tri chảy ra thành chuỗi rơi xuống. Tống Như Mi lại giống như bị điên loạn, hoàn toàn không nghe thấy gì hết. Đôi con người của bà tựa hồ đã có chút lạc thần , xương quai hàm đỏ rực lên vẻ không bình thường... Bà túm lấy tóc của Tri Tri kéo cô hướng ra phía ngoài cửa. Căn phòng nhỏ mà hai mẹ con Tri Tri thuê trọ nằm ở tầng hai, phía góc cầu thang có một chiếc gương cũ loang lổ, đầy vết bẩn của gia đình trọ trước đây hộ để lại. Tống Như Mi tóm tóc Tri Tri, lôi cô ra đứng ở trước gương, ngón tay chọc vào giữa lông mày của cô, bắt cô nhìn vào trong gương, bà gào khàn cả giọng, nước miếng văng khắp nơi: "Mày nhìn đi, trên cổ mày là cái gì vậy? Chẳng trách, thím Trần nói nhìn thấy mày chạy đi ôm ấp với một gã đàn ông ngang tàng, mới đầu tao còn không tin... Bây giờ mày hãy nói cho tao biết, mày và cái thằng đàn ông xấu xa kia đã làm những chuyện gì? Có phải chúng mày đã lên giường rồi phải không?"
Tri Tri hốt hoảng nhìn thấy mình ở trong gương thật nhếch nhác. Mái tóc ngắn của cô rối tung, quần áo không chỉnh tề, mà mẹ đã nóng giận đến gần như phát điên lên rồi. Mẹ tóm lấy mái tóc của cô dí mặt cô vào tấm gương dơ bẩn. Mặt Tri Tri bị áp sát vào chiếc gương lạnh lẽo, dính dấp, ẩm ướt, mỗi một tấc da thịt mỗi một khớp xương dường như đều đau nhức, mà cô lại không còn sức để phản kháng nữa, giống như kiểu đã chết rồi, cứ để cho cô được giải thoát luôn đi... thật sự, cô cũng không thiết sống nữa, dù chỉ một chút cũng không...
"Sao mày không nói gì thế? A! Mày đã thừa nhận rồi có phải không? Sao mày lại có thể hạ lưu như vậy chứ? Một ngày không được lên giường với đàn ông là mày bị ngứa da ngứa thịt phải không?"
Tống Như Mi thấy cô trầm mặc lại cho rằng cô đã bị mình nói trúng, trong lòng càng nổi lên cơn tức giận. Bà nhìn gương mặt đang bày ra ở trước mặt mình kia, nét mặt cũng có phần tương tự giống mình, dღđ。l。qღđ bà chỉ hận không thể mang cô xé nát ra, để xoa đi hết những vết nhơ không sao chịu nổi của bản thân mình trong cuộc đời này... tất cả đều do nó, là do nó...!
Nếu như con gái bà biết xấu hổ, không tư thông với người đàn ông khác mà mang thai loại nghiệt chủng kia, thì sao có thể làm nhà họ Mạnh tức giận mà đuổi đi, làm sao có thể báo hại Chính Tắc phải chịu sự nhục nhã, mà chết uất ức như vậy chứ? Bà vốn đang trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng ở nước Mĩ, hiện giờ lại phải sống cuộc sống không bằng kẻ ăn mày! Bà hận nó, hận tại sao từ trong bụng của bà lại bò ra đứa con gái hạ lưu như thế được chứ!
Các hộ hộ gia đình khác cũng ở thuê trong khu nhà đều đã ào ào nhô đầu ra nhìn ngó sang phía bên này. Mấy gã đàn ông còn có hành vi đáng khinh thò đầu ra nhìn vào ngực của Tri Tri. Chiếc áo T-shirt của cô bị kéo doãng rộng, trễ xuống, để lộ ra nội y bên trong, một mảng lớn da thịt trắng noãn như tuyết, sáng chói dưới ánh mặt trời khiến mỗi ánh mắt nhìn vào đều đau nhức...
"Ấy... Tôi nói này, bà Tống à, dù sao Tri Tri cũng đã như vậy rồi, có ngủ với ai thì cũng đều giống nhau thôi, làm gì mà bà lại đánh nó thế!"
"Ấy này, chị Tống, cho dù đứa nhỏ lại làm việc gì đối nghịch đi chăng nữa, lúc này bà xuống tay cũng quá độc ác rồi, huống chi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như chị đánh chết nó, thì biết làm thế nào đây?"
Vài người đàn bà nội trợ rảnh rỗi nổi cơn nhàm chán, thấy có trò hay để xem, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, cứ đây một câu kia một câu, lại lên tiếng thêm mắm thêm muối.
Những lời nói này đối với người trong giờ phút này đang gần như sắp phát điên như Tống Như Mi, thật sự giống như thêm dầu vào lửa vậy. Bà tức run cả người, đưa tay đẩy Tri Tri ra, "Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, mày cút đi cho tao, cút..."
Trước hết thân mình mảnh mai của Tri Tri đập vào trên lan can loang lổ vết rỉ sét, sau đó lại tiếp tục ngã sấp xuống ở trên bậc thang, lăn tròn xuống phía dưới...
Từ đầu đến cuối, cô không hề phát ra một âm thanh nào, cũng không hề nói một câu cầu xin tha thứ lẫn lời nói giải thích, thậm chí thời điểm bị ngã lăn từ trên cầu thang xuống phía dưới, Tri Tri còn nở một nụ cười đầy nhẹ nhõm... Nếu như hiện tại cô ngã chết , có phải rằng mẹ sẽ thấy trong lòng dễ chịu một chút hay không, sẽ không còn vì hận cô mà mắng chửi cô nữa? Nếu như vậy, có phải rằng cô cũng sẽ không phải còn phải nghe những lời nói đả thương người như vậy nữa, sẽ không còn phải sống những ngày không chút tình thương như vậy nữa chăng?
"Đây là chuyện gì vậy, ai da, Tri Tri, sao cháu lại đầy một mặt máu thế kia..." Dì Lâm vừa vòng trở về, khi đi đến nơi cầu thang, vừa vặn đụng phải Tri Tri đang lăn xuống phía dưới chân cầu thang. Bà cuống quít ném các thứ trong tay giữ chặt lấy thân mình Tri Tri, lại đỡ cô đứng lên.
Trên mặtTri Tri đầy vết máu, cả người bị va chạm vào các bậc thang nổi lên cục xanh cục tím, trong đầu cô vang lên tiếng ong ong, trước mắt hoa lên từng vòng từng vòng ánh sáng, cuối cùng cả người đều run lên, rốt cuộc không chịu nổi nữa, trước mặt cô bỗng tối sầm lại rồi mềm nhũn ngã xuống dưới đất...
Tri Tri đã hôn mê trọn vẹn một tuần, trong một tuần này, cô sốt cao không ngừng, nói mê sảng... nếu không phải ngày đó dì Lâm có hảo tâm đưa cô đến phòng khám gần đó để cấp cứu, nhất định cô đã không sống nổi.
Từ đầu đến cuối mẹ chưa hề tới liếc nhìn cô một cái, khi Tri Tri được đưa về nhà, mẹ cô không ở trong phòng, bà đến phòng nước để giặt quần áo. Tri Tri nằm một mình ở trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà bẩn thỉu dơ dáy. Trong góc tường có một tấm mạng nhện thật to, một con nhện đang ở nỗ lực nhả tơ kết võng, không biết nó đã thất bại bao nhiêu lần, nhưng trước giờ đều không chịu buông tha.
Tri Tri nhìn, cũng có chút sự ngây dại.
Cuộc đời này, chẳng lẽ thật sự cứ như vậy mà trôi qua hay sao? Cô cõng trên lưng tội danh như vậy, ngay cả gả mình cho một người mà mình hoàn toàn không thích, thậm chí còn là người đàn ông mình chán ghét, nếu may mắn, nói không chừng người ta còn đối đãi với cô tốt một chút, nếu bất hạnh, chẳng qua chỉ là kéo dài bi kịch của bản thân mà thôi.
Nhưng mà Tri Tri không biết bây giờ bản thân mình nên làm cái gì, sẽ phải làm thế nào nữa? Đến ngay cả ý chí muốn tham sống sợ chết cũng đều trở thành khó khăn, cô chỉ muốn có cuộc sống trôi qua thật yên ổn... ấy đừng có như kẻ ngu ở đó mà nằm mơ đi.
Bị bệnh một tuần,cô lại càng gầy.Lúc này đã tới đầu thu, thời tiết có chút mát mẻ hơn. Trên người Tri Tri đang đắp một chiếc chăn mỏng, mà người nằm dưới chiếc kia lại gần như chưa hề phục hồi... Tống Như Mi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dáng Tri Tri tiều tụy đang nằm yên tĩnh ở đó, rốt cuộc vành mắt đỏ lên.
Ngày đó sau khi cơn điên của bà đã phát tiết ra hết, bà không khổi cảm thấy hối hận...Con gái của bà đương nhien bà phải hiểu biết nhất, huống chi hơn bốn năm vừa qua, từ trước đến nay Tri Tri đều giữ đúng bổn phận, sống an phận thủ thường nhưng điều mà bà thật sự sợ, cái quan trọng nhất của một người phụ nữ là gì? Là thanh danh!
Lúc này Tri Tri đã quá quắt lắm rồi, bà nhất định không thể để cho thanh danh của nó lại tiếp tục xuống dốc thêm nữa. Sở dĩ thân làm người mẹ như bà lại có thể “nhìn cây thành lính” (tương tự câu “trông gà hoá cuốc” của Việt Nam) , căng thẳng đến thành bộ dạng này, chẳng phải cũng chính là do con gái bà đã có những hành vi không tốt đó sao? Dám ở bên đường ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp cùng với đàn ông, giống như cố tình để người ta nhìn thấy! Rất không dễ dàng mới chuyển đến ở nơi này, nơi không có những lời đàm tiếu của mọi người về chuyện trước kia của con gái, hiện giờ nó lại bị người ta ồn ào huyên náo truyền tai nhau... Mấy năm nay bà luôn cẩn thận chặt chẽ nhịn hết mọi chuyện uất ức cũng thành vô dụng, công cốc hết rồi, bảo làm sao bà không tức cho được!
Tống Như Mi đi đến trước giường của Tri Tri, sờ sờ vào trán của cô, đã hết nóng rồi, trong lòng bà cũng nhẹ đi một chút, nhưng bà vẫn lạnh lẽo như trước, nặng nề đặt bát nước cơm đặc ở trên đầu giường: "Ngồi dậy mà ăn một chút gì đi, mày cũng đừng có ý nghĩ muốn chết... mày mà chết, đến ba mày cũng sẽ không thèm gặp mày đâu! Lại càng không thể tha thứ cho mày!"