Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
CHƯƠNG 5: CÓ THÙ KHÔNG BÁO KHÔNG PHẢI QUÂN TỬ
CHƯƠNG 5: CÓ THÙ KHÔNG BÁO KHÔNG PHẢI QUÂN TỬ
“Ôi chao! Khóc rồi, chỉ là hai đường rạch nhẹ nhàng, cô chủ Hà lại khóc sao?”
Sự chế nhạo của Hoàng Mạnh khiến Hà Ngân xấu hổ vô cùng, cắn chặt môi dưới không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống.
Hoàng Mạnh không hề vì vậy mà buông tha cho cô, con dao trong tay vỗ vỗ trên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói vô cùng khinh thường: “Không biết hai má cô chủ Hà xinh đẹp như vậy, nếu để lại vài đường sẹo thì hiệu quả sẽ thế nào nhỉ? Chi bằng tôi tặng cho cô vài đường, cũng tiện cho cô ghi nhớ lòng tốt của họ Hoàng tôi.”
“Đừng, nếu anh không cảm thấy nguôi giận có thể rạch thêm vài đường trên người tôi, cho dù tôi có lỗi trước anh cũng không nên quá tuyệt tình.”
Ánh mắt yếu ớt của Hà Ngân kèm theo chút cầu xin, Hoàng Mạnh nhìn lại cười ha ha hai tiếng: “Thì ra cô cũng biết sợ, thật là hiếm thấy.”
Đôi mắt hẹp dài của Hoàng Mạnh nhìn lại phía mép giường, đưa tay bưng lên một cái ly, đôi mắt cười nhìn vẻ mặt đau đớn của Hà Ngân, giọng nói dịu dàng: “Bỏ đi, thù thì không thể bắt cô trả gấp đôi rồi! Có điều, chuyện tôi đã trải qua thì cô phải trả lại y như thế, không được thiếu.”
Hà Ngân còn chưa kịp phản ứng với ý trong lời Hác Nhan, miệng đã bị bóp chặt, rượu trong ly chảy sạch vào miệng cô, vị rượu nóng ran khiến cô choáng váng, trong khi giãy giụa cổ họng bị siết chặt lại, nước mắt khó chịu lại lăn xuống.
Cô muốn mở miệng nói nhưng không nói nên lời, kịch liệt ho khan hai tiếng, cô thật sự khó chịu chết mất.
Không cần hỏi cô cũng biết Hoàng Mạnh rót cho cô cái gì? Trước đây trong bar cô đã từng bỏ thuốc cho Hoàng Mạnh, anh sao có thể quên mối thù này.
Hoàng Mạnh đặt cái ly lại chỗ cũ, ánh mắt biết cười thưởng thức sự đau khổ của Hà Ngân, giọng nói lại dịu dàng: “Biết không? Thuốc của cô khiến tôi phải truyền ba chai nước ở bệnh viện mới giảm bớt, lúc đó tôi nghĩ, một ngày nào đó tôi cũng sẽ khiến cô nếm thử mùi vị này, cô cứ từ từ hưởng thụ! Trời không còn sớm nữa, tôi phải tắm rửa đi ngủ.”
Hoàng Mạnh từ trên giường bước xuống, nhìn có vẻ lười biếng đi vào phòng tắm. Hơn mười phút sau anh quấn khăn tắm ở nử người dưới rồi bước ra ngoài, lúc này thuốc trong người Hà Ngân hoàn toàn phát huy tác dụng, cô khó chịu sống chết giãy giụa hai tay hai chân, tiếc rằng Hoàng Mạnh trói cô vô cùng chặt, hơn nữa cổ cũng bị trói, cô chỉ có thể tốn công vô ích.
Hoàng Mạnh đứng ở giường nhìn Hà Ngân, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ, áo phanh ra, cơ thể trắng nõn khắp nơi đều là máu.
Thở dài một hơi, giả mù sa mưa nói: “Tôi ngủ bên sofa kia, thật sự không thể chịu nổi thì có thể gọi tôi, tôi có thể miễn cưỡng hầu hạ cô chủ Hà, coi như là tôi tốt bụng bố thí, có điều nhớ kỹ là phải cầu xin, nếu không tôi thật sự chả buồn cứng nổi đâu!”
Hà Ngân trợn mắt liếc anh một cái, ánh mắt khinh thường liếc sang một bên, Hà Ngân cô có chuyện gì là chưa trải qua chứ, xinh đẹp như cô lại lăn lộn trong bar, bị người ta bỏ thuốc là rất bình thường, cô không có lý do gì không nhẫn nại được.
Hoàng Mạnh thấy thế không thèm để tâm đến ghế sofa nằm.
Hà Ngân cảm giác cơ thể sắp bị lửa đốt cháy, nước mắt nhòa ướt trên hai má, cuối cùng cắn môi, từ từ hôn mê bất tỉnh.
Cô bị trói một đêm và nửa ngày nữa, đến giữa trưa hôm sau Hoàng Mạnh mới cởi trói cho cô, lại sai người đưa đồ ăn tới cho cô, nhưng cô vì vết thương trên người lại bị thứ thuốc kia hành hạ đến chết đi sống lại, cơ thể sốt cao, không nuốt nổi một miếng cơm, một ngụm nước nào.
Cô cảm thấy Hoàng Mạnh đứng bên giường, ánh mắt cười nhạo nhìn cô, nhưng cô lại không có sức mà mở mắt, mãi đến khi có người đến nói với Hoàng Mạnh là cô Hà Dung tới, cô mới tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nếu như Hoàng Mạnh dẫn Hà Dung tới thấy vẻ chật vật của cô thì sao? Nếu Hoàng Mạnh và Hà Dung làm hòa, chẳng phải là cô phí công rồi sao?
Hoàng Mạnh nghe tiếng đi ra ngoài, Hà Ngân cố gắng chống cơ thể khó chịu đứng dậy khỏi giường, vật vã bước vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối mình, cố gắng để mình tỉnh táo, bởi vì nước xối mà vết thương trên người lại khiến cô đau đớn khó chịu, chiếc sơ mi nam kia dính quá nhiều máu, cô chỉ có thể dùng khăn tắm quấn mình, lén ra khỏi phòng xem tình hình dưới lầu.
“Hoàng Mạnh, anh có ý gì? Là anh phản bội trước, bây giờ em tới xin anh làm hòa anh còn dám từ chối.”
Tiếng khóc của Hà Dung vô cùng vang dội, Hà Ngân dựa trên lan can cầu thang, cơ thể vốn khó chịu lại khá hơn một chút.
Thở ra một hơi, chợt nghe Hoàng Mạnh lạnh giọng nói: “Hôn lễ xuất hiện tình huống như vậy trước mặt mọi người, mặt mũi cũng mất hết rồi còn cần gì phải hợp lại? Thôi đi! Cứ để người khác cười nhạo đi, tôi không sao cả.”
“Anh… Hoàng Mạnh, chẳng lẽ thật sự như người khác đồn thổi, anh đón người phụ nữ kia về ở, thân phận ti tiện như cô ta không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, đứa bé đó, đứa bé đó còn không biết là của tên nào đấy! Anh lại nhận bừa như vậy, anh điên rồi có phải không?”
“Chuyện của tôi không cần cô chỉ dạy, nếu đã hủy hôn lễ, tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô, đừng ở trước mặt tôi nói những lời nhảm nhí này, cút!”
Giọng nói Hoàng Mạnh vô cùng tức giận, Hà Ngân ngẩn ra, chợt nghe Hà Dung lớn tiếng hét, xuất phát từ sự tò mò, Hà Ngân bước xuống thêm vài bậc thang nữa liền thấy hai người hầu trực tiếp lôi Hà Dung ra ngoài.
Thì ra Hoàng Mạnh và Hà Dung cũng không phải tình cảm tốt như trong tưởng tượng của cô, thì ra Hoàng Mạnh cũng chỉ là chịu đựng người phụ nữ suýt nữa thì trở thành vợ chồng này.
Khóe môi không khỏi cong lên cười lạnh, từ từ xoay người, lại bủn rủn bước lên cầu thang, chỉ là lúc bước lên bậc thang cuối cùng chợt nghe Hoàng Mạnh ở phía dưới giương giọng nói: “Tôi biết cô có thù oán với cô ta, tôi đã nghe ngóng quan hệ của hai người lâu rồi, sao hả? Tôi đối xử với cô ta như vậy, có phải cô cảm thấy rất vui không?”
Hà Ngân nghe vậy lại chậm rãi xoay người, tay bám vào lan can nhìn xuống Hoàng Mạnh bên dưới, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười gượng gạo, giọng yếu ớt nói: “Lẽ nào tổng giám đốc Hoàng đối xử với chị ta như vậy là để trút giận giúp tôi? Hừ, Hà Ngân cũng không có phúc phận đấy.”
Bóng lưng mảnh mai quấn khăn tắm từ từ biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Mạnh, đáy mắt Hoàng Mạnh xẹt qua vẻ tự giễu, thở dài xoay người đi ra phòng khách.
Từ khi Hà Ngân tới biệt thự của Hoàng Mạnh chưa uống ngụm nước nào, chưa ăn một miếng cơm nào, cơ thể thì sốt cao, cô mệt lả đi vào phòng rồi nằm lên giường, chỉ là điều khiến cô không ngờ là, sau mười mấy phút có một người giúp việc dẫn bác sĩ tới khám cho cô, còn có người đưa cơm lên cho cô.
Trên tay truyền nước, có người hầu đút cơm và cho cô uống nước, đợi cô ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã tối, kim truyền dịch trên tay đã được rút ra, trong phòng không bật đèn, trong bóng tối lờ mờ cô cảm giác có một người ngồi bên giường.
Cô nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì chợt nghe một giọng nói: “Cô phá hỏng hôn lễ của tôi, tôi cưỡng bức cô, huề nhau. Cô bỏ thuốc làm tôi bị thương giờ cũng huề nhau, chờ cô khỏi bệnh có thể rời đi.”
CHƯƠNG 5: CÓ THÙ KHÔNG BÁO KHÔNG PHẢI QUÂN TỬ
“Ôi chao! Khóc rồi, chỉ là hai đường rạch nhẹ nhàng, cô chủ Hà lại khóc sao?”
Sự chế nhạo của Hoàng Mạnh khiến Hà Ngân xấu hổ vô cùng, cắn chặt môi dưới không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống.
Hoàng Mạnh không hề vì vậy mà buông tha cho cô, con dao trong tay vỗ vỗ trên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói vô cùng khinh thường: “Không biết hai má cô chủ Hà xinh đẹp như vậy, nếu để lại vài đường sẹo thì hiệu quả sẽ thế nào nhỉ? Chi bằng tôi tặng cho cô vài đường, cũng tiện cho cô ghi nhớ lòng tốt của họ Hoàng tôi.”
“Đừng, nếu anh không cảm thấy nguôi giận có thể rạch thêm vài đường trên người tôi, cho dù tôi có lỗi trước anh cũng không nên quá tuyệt tình.”
Ánh mắt yếu ớt của Hà Ngân kèm theo chút cầu xin, Hoàng Mạnh nhìn lại cười ha ha hai tiếng: “Thì ra cô cũng biết sợ, thật là hiếm thấy.”
Đôi mắt hẹp dài của Hoàng Mạnh nhìn lại phía mép giường, đưa tay bưng lên một cái ly, đôi mắt cười nhìn vẻ mặt đau đớn của Hà Ngân, giọng nói dịu dàng: “Bỏ đi, thù thì không thể bắt cô trả gấp đôi rồi! Có điều, chuyện tôi đã trải qua thì cô phải trả lại y như thế, không được thiếu.”
Hà Ngân còn chưa kịp phản ứng với ý trong lời Hác Nhan, miệng đã bị bóp chặt, rượu trong ly chảy sạch vào miệng cô, vị rượu nóng ran khiến cô choáng váng, trong khi giãy giụa cổ họng bị siết chặt lại, nước mắt khó chịu lại lăn xuống.
Cô muốn mở miệng nói nhưng không nói nên lời, kịch liệt ho khan hai tiếng, cô thật sự khó chịu chết mất.
Không cần hỏi cô cũng biết Hoàng Mạnh rót cho cô cái gì? Trước đây trong bar cô đã từng bỏ thuốc cho Hoàng Mạnh, anh sao có thể quên mối thù này.
Hoàng Mạnh đặt cái ly lại chỗ cũ, ánh mắt biết cười thưởng thức sự đau khổ của Hà Ngân, giọng nói lại dịu dàng: “Biết không? Thuốc của cô khiến tôi phải truyền ba chai nước ở bệnh viện mới giảm bớt, lúc đó tôi nghĩ, một ngày nào đó tôi cũng sẽ khiến cô nếm thử mùi vị này, cô cứ từ từ hưởng thụ! Trời không còn sớm nữa, tôi phải tắm rửa đi ngủ.”
Hoàng Mạnh từ trên giường bước xuống, nhìn có vẻ lười biếng đi vào phòng tắm. Hơn mười phút sau anh quấn khăn tắm ở nử người dưới rồi bước ra ngoài, lúc này thuốc trong người Hà Ngân hoàn toàn phát huy tác dụng, cô khó chịu sống chết giãy giụa hai tay hai chân, tiếc rằng Hoàng Mạnh trói cô vô cùng chặt, hơn nữa cổ cũng bị trói, cô chỉ có thể tốn công vô ích.
Hoàng Mạnh đứng ở giường nhìn Hà Ngân, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ, áo phanh ra, cơ thể trắng nõn khắp nơi đều là máu.
Thở dài một hơi, giả mù sa mưa nói: “Tôi ngủ bên sofa kia, thật sự không thể chịu nổi thì có thể gọi tôi, tôi có thể miễn cưỡng hầu hạ cô chủ Hà, coi như là tôi tốt bụng bố thí, có điều nhớ kỹ là phải cầu xin, nếu không tôi thật sự chả buồn cứng nổi đâu!”
Hà Ngân trợn mắt liếc anh một cái, ánh mắt khinh thường liếc sang một bên, Hà Ngân cô có chuyện gì là chưa trải qua chứ, xinh đẹp như cô lại lăn lộn trong bar, bị người ta bỏ thuốc là rất bình thường, cô không có lý do gì không nhẫn nại được.
Hoàng Mạnh thấy thế không thèm để tâm đến ghế sofa nằm.
Hà Ngân cảm giác cơ thể sắp bị lửa đốt cháy, nước mắt nhòa ướt trên hai má, cuối cùng cắn môi, từ từ hôn mê bất tỉnh.
Cô bị trói một đêm và nửa ngày nữa, đến giữa trưa hôm sau Hoàng Mạnh mới cởi trói cho cô, lại sai người đưa đồ ăn tới cho cô, nhưng cô vì vết thương trên người lại bị thứ thuốc kia hành hạ đến chết đi sống lại, cơ thể sốt cao, không nuốt nổi một miếng cơm, một ngụm nước nào.
Cô cảm thấy Hoàng Mạnh đứng bên giường, ánh mắt cười nhạo nhìn cô, nhưng cô lại không có sức mà mở mắt, mãi đến khi có người đến nói với Hoàng Mạnh là cô Hà Dung tới, cô mới tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nếu như Hoàng Mạnh dẫn Hà Dung tới thấy vẻ chật vật của cô thì sao? Nếu Hoàng Mạnh và Hà Dung làm hòa, chẳng phải là cô phí công rồi sao?
Hoàng Mạnh nghe tiếng đi ra ngoài, Hà Ngân cố gắng chống cơ thể khó chịu đứng dậy khỏi giường, vật vã bước vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối mình, cố gắng để mình tỉnh táo, bởi vì nước xối mà vết thương trên người lại khiến cô đau đớn khó chịu, chiếc sơ mi nam kia dính quá nhiều máu, cô chỉ có thể dùng khăn tắm quấn mình, lén ra khỏi phòng xem tình hình dưới lầu.
“Hoàng Mạnh, anh có ý gì? Là anh phản bội trước, bây giờ em tới xin anh làm hòa anh còn dám từ chối.”
Tiếng khóc của Hà Dung vô cùng vang dội, Hà Ngân dựa trên lan can cầu thang, cơ thể vốn khó chịu lại khá hơn một chút.
Thở ra một hơi, chợt nghe Hoàng Mạnh lạnh giọng nói: “Hôn lễ xuất hiện tình huống như vậy trước mặt mọi người, mặt mũi cũng mất hết rồi còn cần gì phải hợp lại? Thôi đi! Cứ để người khác cười nhạo đi, tôi không sao cả.”
“Anh… Hoàng Mạnh, chẳng lẽ thật sự như người khác đồn thổi, anh đón người phụ nữ kia về ở, thân phận ti tiện như cô ta không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, đứa bé đó, đứa bé đó còn không biết là của tên nào đấy! Anh lại nhận bừa như vậy, anh điên rồi có phải không?”
“Chuyện của tôi không cần cô chỉ dạy, nếu đã hủy hôn lễ, tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô, đừng ở trước mặt tôi nói những lời nhảm nhí này, cút!”
Giọng nói Hoàng Mạnh vô cùng tức giận, Hà Ngân ngẩn ra, chợt nghe Hà Dung lớn tiếng hét, xuất phát từ sự tò mò, Hà Ngân bước xuống thêm vài bậc thang nữa liền thấy hai người hầu trực tiếp lôi Hà Dung ra ngoài.
Thì ra Hoàng Mạnh và Hà Dung cũng không phải tình cảm tốt như trong tưởng tượng của cô, thì ra Hoàng Mạnh cũng chỉ là chịu đựng người phụ nữ suýt nữa thì trở thành vợ chồng này.
Khóe môi không khỏi cong lên cười lạnh, từ từ xoay người, lại bủn rủn bước lên cầu thang, chỉ là lúc bước lên bậc thang cuối cùng chợt nghe Hoàng Mạnh ở phía dưới giương giọng nói: “Tôi biết cô có thù oán với cô ta, tôi đã nghe ngóng quan hệ của hai người lâu rồi, sao hả? Tôi đối xử với cô ta như vậy, có phải cô cảm thấy rất vui không?”
Hà Ngân nghe vậy lại chậm rãi xoay người, tay bám vào lan can nhìn xuống Hoàng Mạnh bên dưới, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười gượng gạo, giọng yếu ớt nói: “Lẽ nào tổng giám đốc Hoàng đối xử với chị ta như vậy là để trút giận giúp tôi? Hừ, Hà Ngân cũng không có phúc phận đấy.”
Bóng lưng mảnh mai quấn khăn tắm từ từ biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Mạnh, đáy mắt Hoàng Mạnh xẹt qua vẻ tự giễu, thở dài xoay người đi ra phòng khách.
Từ khi Hà Ngân tới biệt thự của Hoàng Mạnh chưa uống ngụm nước nào, chưa ăn một miếng cơm nào, cơ thể thì sốt cao, cô mệt lả đi vào phòng rồi nằm lên giường, chỉ là điều khiến cô không ngờ là, sau mười mấy phút có một người giúp việc dẫn bác sĩ tới khám cho cô, còn có người đưa cơm lên cho cô.
Trên tay truyền nước, có người hầu đút cơm và cho cô uống nước, đợi cô ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã tối, kim truyền dịch trên tay đã được rút ra, trong phòng không bật đèn, trong bóng tối lờ mờ cô cảm giác có một người ngồi bên giường.
Cô nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì chợt nghe một giọng nói: “Cô phá hỏng hôn lễ của tôi, tôi cưỡng bức cô, huề nhau. Cô bỏ thuốc làm tôi bị thương giờ cũng huề nhau, chờ cô khỏi bệnh có thể rời đi.”