Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Lạc Mật Mật đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Văn Y càng lúc càng xa, trong lòng không biết cảm giác gì.
Lúc này Tô Trạch xông tới, ngẹo đầu híp mắt chế giễu, "Ai da, anh không để ý tới mỹ nữ kia, lại dám vài ba lời đuổi chúng ta, anh không để ý tới cô ta!"
Lạc Mật Mật nhẹ nhàng quay đầu lại, liếc mắt khinh miệt như muốn róc xương lóc thịt Tô Trạch.
"Em nói anh nha, người nào với anh là ‘ chúng ta ’? Còn anh, cuối cùng sẽ không cùng chiến tuyến với em."
"Làm sao biết được? Anh vẫn luôn muốn đứng cùng một bên với em nha!" Tô Trạch uất ức giẫm hai chân.
"Thôi đi, cùng em sao? Em thấy anh phải giúp đỡ bánh nướng áp chảo cả ngày? Xem anh, ngu ngốc nhưng giàu sức sáng tạo!"
". . . . . ."
Lạc Mật Mật cười xấu xa, một cánh tay khoác lên vai Tô Trạch, "Ừ, anh d.d.l.q.d thấy cô gái vừa rồi như thế nào?"
"Vô cùng. . . . . . Rất đẹp a!" Tô Trạch nói xong, mặt bất chợt đỏ.
"Nếu là anh chịu giúp em, em sẽ giới thiệu cô ấy cho anh. Anh cảm thấy như thế nào?"
"Làm sao có thể? Em còn không biết người ta !"
Thấy dáng vẻ khinh thường của Tô Trạch, Lạc Mật Mật đẩy anh ra, "Nói anh ngốc anh còn nói xạo, anh biết heo làm thế nào chết sao? Cô ấy gọi là Văn Y, em quen biết nha. Chúng em có thể rất tốt hay không, em có giới thiệu cô ấy cho người khác không, đó là việc của em nha! Thiệt là!"
Thấy Lạc Mật Mật giơ tay lên vung lên, Tô Trạch đột nhiên có cảm giác hối hận, "Cũng tốt, Mật Mật, anh sẽ giúp em một tay?"
"Anh làm cái gì nha?"
"Vậy thì tốt, em nói anh phải giúp em làm gì đây?"
Con ngươi Lạc Mật Mật đảo một vòng, cười khanh khách nói, "Giúp em theo đuổi Lạc Thiểu Trạch!"
"À? ! ——"
Tô Trạch giống như là nhìn thấy quái vật, lập tức bắn đi xa.
"Em nói cái gì đây? Lão đại không phải anh của em sao? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ em muốn loạn. . . . . . Loạn luân?"
Thấy Tô Trạch ôm cây cột ven đường cùng ánh mắt hoảng sợ, Lạc Mật Mật thật muốn một cái tát chết anh ta.
"Đầu của anh có thể bình thường không, bọn em nếu anh em ruột, em sẽ thích anh ấy sao?"
"Hai người không phải anh em ruột?"
Lạc Mật Mật đưa tay khép miệng Tô Trạch, bĩu môi, "Đúng vậy, bọn em không có bất kỳ liên hệ máu mủ. Thật ra em và anh ấy thích nhau cũng rất lâu, chính là lão đại của các anh. . . . . ."
"Không quên được người phụ nữ kia? . . . . . ." Tô Trạch đột nhiên ý thức được mình nói sai lời, vội vàng đưa tay che miệng của mình.
Nghe những lời này, trong lòng Lạc Mật Mật vẫn không khỏi lộp bộp một chút.
Người phụ nữ kia, có lẽ là chướng ngại vật lớn nhất của cô, còn có thể là cái gai suốt đời trong lòng cô.
Thở phào một cái, Lạc Mật Mật giả vờ không quan tâm, "Người phụ nữ nào, em không biết. Em chỉ biết, em thích Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch cũng yêu thích em."
Tô Trạch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lạc Mật Mật, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Anh muốn nói gì? Không có việc gì, tốt nhất nói ra." Lạc Mật Mật phát hiện Tô Trạch có chỗ không đúng, vội vàng đe dọa.
Tô Trạch đưa tay gãi đầu, gương mặt biến dạng, "Em cứ như vậy lão đại sẽ thích em sao? d.d.l.q.d"
Thấy sắc mặt Lạc Mật Mật đột nhiên biến thành đen, Tô Trạch luống cuống, " Anh không phải nói em không có quyến rũ, cũng không phải là nói. . . . . . A, không biết nói gì rồi, dù sao em biết vị trí của người phụ nữ trong lòng lão đại sao?
Lúc này Tô Trạch xông tới, ngẹo đầu híp mắt chế giễu, "Ai da, anh không để ý tới mỹ nữ kia, lại dám vài ba lời đuổi chúng ta, anh không để ý tới cô ta!"
Lạc Mật Mật nhẹ nhàng quay đầu lại, liếc mắt khinh miệt như muốn róc xương lóc thịt Tô Trạch.
"Em nói anh nha, người nào với anh là ‘ chúng ta ’? Còn anh, cuối cùng sẽ không cùng chiến tuyến với em."
"Làm sao biết được? Anh vẫn luôn muốn đứng cùng một bên với em nha!" Tô Trạch uất ức giẫm hai chân.
"Thôi đi, cùng em sao? Em thấy anh phải giúp đỡ bánh nướng áp chảo cả ngày? Xem anh, ngu ngốc nhưng giàu sức sáng tạo!"
". . . . . ."
Lạc Mật Mật cười xấu xa, một cánh tay khoác lên vai Tô Trạch, "Ừ, anh d.d.l.q.d thấy cô gái vừa rồi như thế nào?"
"Vô cùng. . . . . . Rất đẹp a!" Tô Trạch nói xong, mặt bất chợt đỏ.
"Nếu là anh chịu giúp em, em sẽ giới thiệu cô ấy cho anh. Anh cảm thấy như thế nào?"
"Làm sao có thể? Em còn không biết người ta !"
Thấy dáng vẻ khinh thường của Tô Trạch, Lạc Mật Mật đẩy anh ra, "Nói anh ngốc anh còn nói xạo, anh biết heo làm thế nào chết sao? Cô ấy gọi là Văn Y, em quen biết nha. Chúng em có thể rất tốt hay không, em có giới thiệu cô ấy cho người khác không, đó là việc của em nha! Thiệt là!"
Thấy Lạc Mật Mật giơ tay lên vung lên, Tô Trạch đột nhiên có cảm giác hối hận, "Cũng tốt, Mật Mật, anh sẽ giúp em một tay?"
"Anh làm cái gì nha?"
"Vậy thì tốt, em nói anh phải giúp em làm gì đây?"
Con ngươi Lạc Mật Mật đảo một vòng, cười khanh khách nói, "Giúp em theo đuổi Lạc Thiểu Trạch!"
"À? ! ——"
Tô Trạch giống như là nhìn thấy quái vật, lập tức bắn đi xa.
"Em nói cái gì đây? Lão đại không phải anh của em sao? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ em muốn loạn. . . . . . Loạn luân?"
Thấy Tô Trạch ôm cây cột ven đường cùng ánh mắt hoảng sợ, Lạc Mật Mật thật muốn một cái tát chết anh ta.
"Đầu của anh có thể bình thường không, bọn em nếu anh em ruột, em sẽ thích anh ấy sao?"
"Hai người không phải anh em ruột?"
Lạc Mật Mật đưa tay khép miệng Tô Trạch, bĩu môi, "Đúng vậy, bọn em không có bất kỳ liên hệ máu mủ. Thật ra em và anh ấy thích nhau cũng rất lâu, chính là lão đại của các anh. . . . . ."
"Không quên được người phụ nữ kia? . . . . . ." Tô Trạch đột nhiên ý thức được mình nói sai lời, vội vàng đưa tay che miệng của mình.
Nghe những lời này, trong lòng Lạc Mật Mật vẫn không khỏi lộp bộp một chút.
Người phụ nữ kia, có lẽ là chướng ngại vật lớn nhất của cô, còn có thể là cái gai suốt đời trong lòng cô.
Thở phào một cái, Lạc Mật Mật giả vờ không quan tâm, "Người phụ nữ nào, em không biết. Em chỉ biết, em thích Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch cũng yêu thích em."
Tô Trạch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lạc Mật Mật, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Anh muốn nói gì? Không có việc gì, tốt nhất nói ra." Lạc Mật Mật phát hiện Tô Trạch có chỗ không đúng, vội vàng đe dọa.
Tô Trạch đưa tay gãi đầu, gương mặt biến dạng, "Em cứ như vậy lão đại sẽ thích em sao? d.d.l.q.d"
Thấy sắc mặt Lạc Mật Mật đột nhiên biến thành đen, Tô Trạch luống cuống, " Anh không phải nói em không có quyến rũ, cũng không phải là nói. . . . . . A, không biết nói gì rồi, dù sao em biết vị trí của người phụ nữ trong lòng lão đại sao?