-
Chương 112
Hai người trước đây đã chiến đấu làm người ta hoa mắt, thì bây giờ, sau một tiếng lại cảm thấy còn điên loạn hơn. Mọi người thầm chửi lớn trong lòng “Lũ quái vật”.
Dương Tuấn Vũ khi trước có thể chiến đấu chỉ một chút thua kém thì bây giờ đã chiếm ưu thế rõ ràng. Hắn nhận ra được điều đó nên càng đẩy nhanh tốc độ.
Bloodthirsty rất nham hiểm, hắn cứ thoáng va chạm rồi lùi nhanh lại. Tuy nhiên, khi Dương Tuấn Vũ tăng thêm tốc độ, thì hắn đã ăn không dưới 10 nhát dao vào lưng và ngực.
Khi chỉ còn khoảng 30 giây, hắn điên cuồng lao vào như muốn cùng chết với Dương Tuấn Vũ, nhưng không thành, Dương Tuấn Vũ đã nhìn thấy ý đồ của sói. Hắn lùi lại rất nhanh, sau đó chạy thẳng.
Mọi người thấy diễn biến như vậy cũng há hốc mồm, rõ ràng đang có lợi thế sao lại chạy? Chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì lại thấy Dương Tuấn Vũ nhảy lên một cái cây cao, sau đó giương cung, bắn “phập” trúng Bloodthirsty đang nhảy lên giữa không trung.
Vì mọi thứ đã tới cực hạn, đồng thời con sói cũng đã muốn lao vào liều chết nên không hề có ý định tránh né bất cứ loại vũ khí gì. Nhưng đen cho hắn là Dương Tuấn Vũ lại kéo dài khoảng cách, sau đó lợi dụng giữa không trung không thể thay đổi được vị trí, bồi ngay cho hắn một mũi tên vào người.
Mũi tên này đâm vào da hắn cũng không găm được vào quá sâu. Hắn chẳng quan tâm, với đà lao tới vẫn không dừng lại.
Nhưng rất nhanh hắn thấy khác thường, đột nhiên một trận buồn ngủ kéo đến, hắn lắc lắc đầu muốn tỉnh táo lại nhưng không được. Chưa kịp ú ở gì thêm lại ăn ngay một cước vào đầu.
Bloodthirsty rơi xuống, rồi ngay lập tức biến thành bộ dạng con người. Trên cơ thể đầy vết chém và máu. Mũi tên vẫn đang găm vào lưng hắn.
Dương Tuấn Vũ nhảy xuống, xác định tên này đã hôn mê thì ra hiệu cho Thomson giải quyết tàn cuộc.
Thomson cũng rất nhanh bình tĩnh lại, hắn ra lệnh bắt Bloodthirsty. Ba tên còn sống cũng biết nếu kháng cự là phải chết nhưng đã xin hàng.
Thomson chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Dương Tuấn Vũ nói:
- Giao lại cho anh, anh có thể báo cáo lại cho chủ tịch Dương.
Sau đó hắn ra hiệu cho Vân Tú, hai người lao đi rất nhanh biến mất trong màn đêm.
…
Đi được khoảng 500m thì Dương Tuấn Vũ nói:
- Đưa tôi về căn cứ.
Elise chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn đang chạy thì gục xuống. Cô lao nhanh đến ôm hắn vụt đi.
Về tới căn cứ, Elise cởi quần áo giáp của hắn ra thì thấy bên trong đã thấm đẫm máu. Vết thương trên người chồng chất, nhất là năm vết vuốt sâu hoắm trên ngực lộ cả xương. Cô bịt miệng cố gắng không khóc, nhưng nước mắt đã chảy ra. Cô không hiểu vì sao nhưng không làm chủ được cảm xúc của mình.
Elise sát trùng nhanh, sau đó bôi thuốc và băng bó lại vết thương. “Hắn cần phải được phẫu thuật” Đó là tất cả những gì cô nghĩ tới bây giờ.
Khi cô dìu hắn ra khỏi căn cứ, định đi tới bệnh viện thì nghe thấy có giọng nói vang lên:
- Cô đang dìu anh tôi?
Elise quay lại thì thấy Mai Tuyết Yên đang mặc chiếc váy ngủ, đứng ở bên cửa hỏi.
Vân Tú tất nhiên là nhận ra người nhà của sếp, dù sao cô cũng tới đây luyện tập nên có những hôm được hắn mời ở lại ăn tối.
Cô biết Dương Tuấn Vũ không hề cho gia đình mình biết hắn hoạt động ngầm như vậy. Đang định nói không thì nghe thấy Tuyết Yên lao tới, giọng lo lắng:
- Anh ấy bị thương?
Elise cũng đành để cho cô tới gần, dù sao cô cũng không được phép làm hại người nhà Boss.
Mai Tuyết Yên đỡ anh mình, sau đó nhìn thấy khắp người toàn băng bó, giờ đã ngất đi rồi. Nước mắt tự rơi xuống nhưng cô không dám khóc, hiện tại phải ngay lập tức cứu anh. Giọng cô nghiêm nghị ra lệnh nói:
- Cô cứ đưa anh ấy đến bệnh viện Đông Kinh, tôi sẽ gọi người tới giúp.
Elise chỉ đáp lại một tiếng “rõ”, sau đó lao đi rất nhanh. Đông Kinh cũng là bệnh viện bác sĩ Lan Ngọc làm việc, cô cũng chỉ biết nơi đó gần nhất, mà trước đây chị ấy cũng đã phẫu thuật và chăm sóc cô rất chu đáo. Nhưng Elise biết, lần này Dương Tuấn Vũ bị thương nặng hơn mình rất nhiều, không phải chỉ bị mấy vết cắt và mất máu như cô lúc trước.
Đứng trong bóng cây tỏa rộng dưới ánh trăng sáng, Mai Tuyết Yên gọi một cuộc điện thoại:
- Alo, Tuyết Yên à. Muộn thế này sao còn chưa ngủ mà lại gọi cho anh? Vết thương của em còn đau à?
- Em không sao. Là anh trai em bị thương, anh ấy cần anh giúp đỡ.
- Tuấn Vũ bị thương? Cậu ấy đang ở đâu?
- Anh ấy đang được đưa đến bệnh viện Đông Kinh rồi. Anh vẫn đang ở đây chứ?
- Ừm, anh đang định mai đi về. Được rồi, anh sẽ tới đó ngay. Bệnh viện này có cô trẻ của anh đang làm. Anh sẽ nhắc cô ấy một tiếng trước.
- Vậy cảm ơn anh.
- Không sao. Anh đi luôn đây.
Mai Tuyết Yên cũng lặng lẽ thay đồ, lấy chứng minh nhân dân của cô và anh trai, rồi một mình bắt xe tới bệnh viện, cô không báo cho cha mẹ vì sợ họ lo lắng.
Khi tới nơi, Elise đã giao Dương Tuấn Vũ cho chị Lan Ngọc rồi. Cô đang ở ngoài phòng phẫu thuật đợi.
- Tình hình sao rồi?
- Chị Lan Ngọc nói có thể anh ấy bị tổn thương tạng nên chảy máu trong, họ cần phải phải phẫu thuật gấp cầm máu. Khi nãy cũng có một anh bác sĩ chạy vội đến, anh ta nói là em gọi tới giúp.
- Vâng.
Vân Tú thấy cô không hề bất ngờ khi mình ngồi ở đây, hay cũng không khóc lóc như mấy cô gái bình thường khi thấy người thân gặp nạn. Ngược lại cô lại rất bình tĩnh. Cô hỏi:
- Em biết chị là người đó?
- Em không biết.
- Vậy sao em không hỏi hay bất ngờ gì?
- Em sẽ không hỏi anh trai em làm gì. Tất cả những điều anh ấy làm đều vì gia đình và mọi người. Nếu cần, anh ấy sẽ nói. Nếu không cần, anh ấy sẽ không muốn mọi người biết mà không ngăn cản, hay khi anh ấy cần mà chẳng giúp đỡ được gì thì sẽ rất không thoải mái.
Em chỉ biết rằng anh ấy đã nỗ lực tập luyện rất nhiều gần một năm nay, sau đó lại hay đi cùng chị, mà chị rõ ràng không phải bạn gái anh ấy, cũng không phải là đến để báo cáo công việc, thì chỉ có thể là cùng anh em làm chuyện mà hai người không muốn ai biết. Cho nên em cũng không hỏi anh ấy hay hỏi chị.
Vân Tú nghe thấy cô gái nhỏ này nói thế thì thầm ngạc nhiên, đúng là anh em của Boss. Còn trẻ nhưng suy nghĩ rất trưởng thành và thấy đáo.
Tuy vậy, nhưng Mai Tuyết Yên đúng là rất tò mò, cô đắn đo mãi rồi buột miệng hỏi:
- Hôm nay anh ấy đã gặp phải cái gì?
- Một con sói.
- Hả?
- Chính là một tên người sói.
Mai Tuyết Yên kinh ngạc, giờ cô mới hiểu những điều anh mình làm vô cùng nguy hiểm. Và cô cũng đã biết trên đời này còn tồn tại như trong phim như vậy. Giọng cô lạnh đi, cô hỏi:
- Hắn sao rồi? Làm anh tôi bị thương thì không thể để hắn sống tốt được.
Vân Tú cảm nhận được sự chán ghét và căm hận trong đó, cô thoáng nghĩ rồi nói:
- Đã bị bắt, hắn cũng không khá hơn Boss.
- Boss? Anh tôi cũng rất ngầu nhỉ?
- Ừm, Boss rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất ấm áp.
- Anh trai tôi có người yêu rồi, cô không phải cũng muốn cạnh tranh đấy chứ?
- Tôi không dám, tôi biết cậu ấy yêu Diệp Minh Châu rất nhiều. Tôi chỉ cần âm thầm đứng sau hắn
là được.
- Ài.
Mai Tuyết Yên thở dài, anh cô lại làm hại một đời con gái rồi. Đều là do cái thói hi hi ha ha đấy, mặc kệ anh, cô không có tâm trí quản nhiều như vậy. Mà muốn cô cũng không quản được. Tất cả những gì cô làm chỉ là góp ý, lựa chọn đều là tự bản thân anh quyết định.
Trong phòng phẫu thuật, khi tháo băng vết thương ra, nhìn thấy những hình ảnh thương tích này, rất nhanh anh ta gật đầu với cô trẻ của mình, cũng chính là bác sĩ Lan Ngọc. Lan Ngọc hiểu ý, cô nhận lấy vị trí phụ mổ và dụng cụ viên (chuyên đưa các loại dao, kéo, pank, kim chỉ…), rồi mời hết nhân viên y tế khác ra ngoài.
Bác sĩ mổ rất nhanh tiến hành thăm dò lồng ngực qua nội soi, sau đó cũng nội soi ổ bụng kiển tra các tạng. Nhận thấy ở gan có vết vỡ tạng, anh ta nhét gạc cầm máu, sau đó tính toán đủ thời gian, rút gạc rồi khâu lại rất hoàn hảo. Bên lách vỡ cũng được khâu bảo tồn.
Lồng ngực đã được làm sạch vết thương, kiểm tra thấy tim phổi chỉ bầm máu nhẹ, không cần can thiệp gì thêm. Hút sạch máu đọng trong ngực và bụng, anh ta rất nhanh khâu lại vết thương. Từng mũi kim đường chỉ đều cô cùng nhanh chóng. Ca phẫu thuật này chỉ cần đúng 30 phút kể cả thời gian thay đồ mổ.
Khi đi ra ngoài anh ta nói với cô mình:
- Cô đã gặp loại vết thương như vậy bao giờ chưa?
- Chưa từng, đây rõ ràng là vết vuốt thú.
- Đúng vậy, nhưng kích thước rất lớn. Phải lớn bằng tay gấu, nhưng lại không giống dấu chân gấu.
- Cái đó thì cô không rõ, nhưng nếu không phải gấu thì có thể là báo hoặc sói.
- Lại có con sói lớn như con gấu? Rất kỳ quái. À, cô đừng tiết lộ ra ngoài.
- Ừm, thông tin bệnh nhân là bảo mật. Kể cả lát sau thay băng cô cũng sẽ tự làm.
- Chúng ta là bác sĩ, cái gì nên biết thì biết, đừng đi sâu tìm nguyên nhân. Cô hiểu chứ?
- Thằng nhóc, đây không phải là câu cô nói với cháu khi lần đầu cầm dao mổ ư?
- Hì, đúng là thế. Cháu chỉ nhắc lại thôi.
- Được rồi, nhưng cháu quen cậu thanh niên này à?
- À. Đó là một cậu nhóc rất tốt. Là em gái cậu ấy gọi điện nhờ cháu giúp. Cô ấy cũng là bệnh nhân
của cháu.
- Ồ, là ca phẫu thuật u tủy mà cháu kể cho cô đó hả. Cô gái đó đúng là rất có nghị lực.
- Vâng.
- Cậu thanh niên này nói cho cùng cũng là có duyên với cô, lần nào cậu ta vào viện thì đều là ca cô trực.
- Vậy ạ, có duyên với bác sĩ thật không có gì tốt.
- Ý cháu nói là cô làm cậu ta đen đủi.
- Ý cháu không phải vậy. A..aa.. cháu biết sai rồi.
- Lần sau còn như vậy cô bảo mẹ cháu tìm cho cháu một cô gái ở quê rồi ép cưới.
- Cháu xin cô đấy. Mẹ cháu đã nói rát tai rồi.
- Thế cô em gái của thanh niên này có xinh đẹp không? Cậu ta rất đẹp trai chắc em gái cũng rất
đẹp. Có khi nào?
- Cô ấy đúng là rất đẹp, nhưng mà nguyên tắc của cháu là không thể có quan hệ với bệnh nhân của mình.
- Cháu toàn có nguyên tắc vớ vẩn. Cô ấy đã từng làm bệnh nhân của cháu, chứ có phải bây giờ đâu. Hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.
- Cháu đã quyết như vậy rồi. Mà cháu cũng đang làm quen với một cô gái, ừm, hơi ngốc ngếch nhưng rất đáng yêu.
- À, thì ra là có người yêu rồi. Vậy thì hôm nào dẫn về nhà cho cha mẹ xem mặt đi, hai người đó lúc nào gọi điện cũng nhờ cô mai mối cho cháu.
- Mới quen nhau thôi, à, cũng là nhờ cậu thanh niên này giới thiệu.
- Ồ, vậy thì đúng là cháu phải đến phẫu thuật cho ân nhân là đúng rồi.
- Cũng coi như là vậy.
…