-
Chương 122
Nhìn thấy các con đã trưởng thành, khôn lớn, lại hiếu thảo, ông gật gật đầu, mắt đã cay xè đi. Nghĩ về đứa con đã mất của mình, có đau xót, nhưng ông biết, những người trước mắt chính là tâm huyết cả đời của ông. Chẳng cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu cả nhà bình an vui vẻ.
Mẹ Lan cũng cảm nhận được điều đó từ chồng mình, bà thoáng lau nước mắt vừa tràn qua khóe mi, gật đầu đầy mãn nguyện. Một người mẹ như bà, nỗi đau mất con còn lớn hơn cả một người cha.
Diệp Minh Châu cũng rất nhạy cảm, cô cũng biết gia đình Dương Tuấn Vũ trước đây, nghe hắn tâm sự về cha mẹ nuôi, cô cũng đầy đồng cảm với họ. Thấy cô Lan khóc, Diệp Minh Châu hơi nắm chặt lại bàn tay của cô hơn.
Cảm nhận được có bàn tay hơi bối rối nắm tay mình, mẹ Lan quay sang, mỉm cười với cô, rồi xoa đầu cô, lắc đầu ý nói bà không sao.
Dương Tuấn Vũ biết mình cần phải phá vỡ sự im lặng này, hắn cũng không muốn cha mẹ phải nghĩ
nhiều về chuyện cũ, hắn nói:
- Cha xem có thích không? Con chọn rất lâu mới được đó.
- Ừm, rất đẹp. Cha rất thích. Con lớn rồi.
Giang Tấn mỉm cười hiền lành, ông gật đầu thỏa mãn.
- Mẹ cũng thử mở quà ra xem, đảm bảo mẹ sẽ rất thích.
Mai Tuyết Yên cũng không cần đợi Dương Tuấn Vũ nhắc, cô đã chạy đến giúp mẹ mở quà rồi. Khi mở ra cô vui vẻ nói:
- Oa, là váy dạ hội.
Mẹ Lan cười mắng:
- Mẹ già rồi, mặc váy dạ hội này làm gì.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả, chạy đến lắc lắc tay mẹ rồi nói:
- Mẹ con còn rất trẻ và xinh đẹp. Mẹ đi vào thử đi, con đảm bảo cha con sẽ nhìn không chớp mắt cho mà xem.
- Con khỉ nhỏ, đừng có trêu cha mẹ.
- Mai mai, em hộ tống mẹ vào thay đồ đi, nhớ là thay xong phải đi ra cho mọi người thưởng thức đó. Đừng để mẹ thay ra mất.
- Hì hì, ok anh. Mẹ ơi, đi vào thử đồ thôi, con thấy màu này rất hợp với mẹ đó.
Mai Tuyết Yên kéo mẹ Lan vào trong.
Cả nhà trong lúc đợi thì Diệp Minh Châu giúp hai người đàn ông châm trà, cô tuy làm những hành động nhỏ nhưng rất lễ phép và tinh tế. Giang Tấn thầm gật đầu, đây chính là một cô con dâu tốt a, vừa hiền lành, vừa xinh đẹp, lại chu đáo. Không biết thằng nhãi này phải tu mấy kiếp mới được một người vợ như vậy. Tốt, rất tốt. Ông rất vui vẻ nghĩ.
Khi ba người đang nói chuyện phiếm, thì nghe thấy tiếng bước chân đi ra. Giang Tấn quay lại thấy vợ mình thì ngạc nhiên, ông đã bao nhiêu lâu rồi không nhận ra vợ mình rất đẹp. Trước đây ai cũng nói ông may mắn khi lấy được cô, một người dịu dàng, rất xinh đẹp.
Cuộc sống hai người rất hạnh phúc, rồi công việc vất vả bận rộn mà ít ở gần nhau hơn, sau đó lại chịu nỗi đau mất con, rồi lại trải qua những ngày tháng nghèo khó, ông đã quên mất vợ mình còn rất đẹp rồi.
Nhưng hôm nay, bộ váy dạ hội này đã giúp ông nhận ra mình còn một người bạn đời luôn lặng yên bên cạnh. Ông thầm cảm ơn ông trời đã cho ông một người bạn luôn ở bên cạnh ông, cùng nhau trải qua vô vàn sóng gió của cuộc đời, một người mà ông rất yêu.
Dương Tuấn Vũ thấy mẹ xinh đẹp đi ra thì cũng ngơ ra, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, hắn cười vui vẻ:
- Con đã nói mà. Mẹ con còn rất trẻ đẹp. Minh Châu, cậu nhìn xem, mẹ tới và Tuyết Yên có giống hai chị em không?
Diệp Minh Châu cười khúc khích, cô gật đầu nói:
- Đúng vậy, cô rất trẻ đẹp.
- Thằng nhóc không đứng đắn.
- Hì, anh con nói đúng đó. Đến con nhìn mẹ còn mê mẩn nữa là.
- Mấy đứa còn trêu mẹ.
Mẹ Lan mặt hơi đỏ lên, len lén nhìn chồng.
Thực ra, phụ nữ dù độ tuổi nào cũng rất chú ý đến nhan sắc của mình. Tuy gia đình khó khăn những bà vẫn cố gắng giữ cho mình trẻ trung, tất cả là vì muốn chồng thấy tự hào.
Dương Tuấn Vũ huých huých vai cha, Giang Tấn lúc này mới tỉnh lại, ông ho khan:
- Khụ, ừm, bà còn rất trẻ đẹp.
- Ông cũng trêu tôi, già rồi mà không đứng đắn.
Giang Tấn khen trước mặt mấy đứa con cũng rất ngại. Ông bị vợ nói thế thì bối rối không biết làm sao.
- Được rồi, cha cũng vẫn còn rất phong độ mà. Hì hì. Hai người nên mặc như vậy nhiều hơn, đừng mặc mấy bộ không hợp tuổi kia nữa. Tuyết Yên, mai em giúp cha mẹ đi mua hết quần áo mới cho anh. ừm, cả em cũng phải thay đổi chút. Dù em gái anh rất xinh đẹp, nhưng mà quần áo cũng rất quan trọng đó. Nếu em cần tư vấn, Minh Châu sẽ sẵn sàng giúp đỡ, nhỉ?
Diệp Minh Châu gật gật đầu, cô nói:
- Đúng vậy, hai cô chú còn rất trẻ, nên mặc đẹp như vậy. Ngày mai con sẽ cùng Tuyết Yên đi mua sắm.
- Được rồi, anh quên mất, quà của em gái cũng cần phải thay, mau mau, Minh Châu, cậu giúp Mai Mai đi.
Khi Mai Tuyết Yên đi ra, cả nhà lại được một phen xuýt xoa. Đúng là không hiểu sao, cả nhà này đều toàn người đẹp. Có lẽ đây cũng là một đặc điểm chung của họ.
Mai Tuyết yên có mấy bộ rất đẹp, nhưng cô chỉ mặc ra ngoài một bộ đơn giản nhất. Nhưng đồ thương hiệu nổi tiếng thì nhìn đơn giản nhưng mặc vào đều vô cùng đẹp, mọi nét đẹp, quyến rũ của người con gái đều được phô bày ra. Đẹp nhưng không phản cảm.
Dương Tuấn Vũ khen không dứt miệng làm Mai Tuyết Yên cũng cảm thấy ngại. Cô nàng da mặt mỏng chỉ dám mặc 1 phút, sau đó chạy vào thay đồ cũ ra.
Mai Tuyết Yên thay đồ đi ra, cô cười cười ranh mãnh, sau đó đi đến chỗ Diệp Minh Châu, nói:
- Quà cả nhà đã mở ra hết rồi, cậu cũng mở ra cho mọi người xem đi. Xem ông anh xấu xa của mình tặng cậu cái gì. Không biết có phải chỉ được mở ra khi có một mình không?
Dương Tuấn Vũ thấy em gái mình trêu làm Diệp Minh Châu mặt đỏ bừng lên quay sang lo lắng nhìn hắn. Hắn cười hì hì nói:
- Không sao đâu, cậu cứ mở ra đi, đảm bảo cậu sẽ thích.
Diệp Minh Châu thấy hắn nói vậy thì hơi yên tâm, cô từ từ mở món quà ra. Một chiếc hộp được bọc rất tinh xảo, khi mở ra bên trong là một chiếc hộp nhỏ nữa. Sau khi lấy hết dũng cảm mở ra, một chiếc dây chuyền đẹp rực rỡ xuất hiện trước con mắt kinh ngạc của cả nhà.
Dây chuyền trắng sáng, các mắt xích nhỏ nhắn với tạo hình tinh xảo, được nối với nhau đều tăm tắp. Mặt dây chuyền chỉ bằng hột xoàn, nhưng trên đó có một viên đá rất đẹp, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng bảy màu.
Dương Tuấn Vũ đắc ý giới thiệu:
- Đây là sợi dây chuyền thất tinh, được làm từ viên ngọc tự nhiên bảy màu, nó phát ra ánh sáng rất đẹp phải không? Chưa hết, đây là tác phẩm của một nhà thiết kế hàng đầu thế giới, tất cả chỉ có đúng 7 chiếc. Hôm đó con đi dạo một vòng, chợt nhìn thấy nó đã cảm thấy rất hợp với Minh Châu, rất may là đã mua được.
- Như vậy chiếc dây này chắc chắn rất đắt rồi, mình không thể nhận được.
Diệp Minh Châu thấy hắn mua cho mình một chiếc dây chuyền rất đẹp. Đúng là cô nhìn thấy đã rất thích. Nhưng cô tưởng là mua ở đâu đó, chứ không nghĩ tới là loại đồ có hạn, cả thế giới chỉ có 7 chiếc, chứng tỏ giá của nó rất lớn.
- Cậu đừng trả lại cho mình, cậu yên tâm, nó cũng không đắt lắm đâu.
Mẹ Lan cũng muốn giải vây cho con, bà cười nói:
- Cháu cứ nhận đi, đắt hay rẻ không quan trọng, đây là tấm lòng của Tuấn Vũ dành cho cháu. Nếu đắt một chút cũng đáng, nó có nhiều tiền cũng đâu biết tiêu cái gì. Đồ mua cho người nhà thì cũn không lãng phí.
- Đúng đấy, mình thấy chiếc dây chuyền này chính là sinh ra làm cho cậu rồi. 7 chiếc mà anh ấy cũng có duyên mua được, tức là cậu xứng đáng được có nó. Hì hì, để mình giúp cậu đeo lên nhé.
- Ừm, cậu giúp mình nhé.
Sau khi đeo sợi dây chuyền lên, ai cũng tấm tắc khen người đẹp vì lụa, đã vậy Diệp Minh Châu và chiếc dây chuyền này đều vô cùng xinh đẹp, hai điều này ở cùng một chỗ, người ta đã không còn gì để nói. Quá đẹp là không đủ để hình dung.
Chiếc cổ trắng nhỏ, thềm ngực đầy đặn, chiếc dây chuyền được đeo lên nhìn vô cùng cân xứng. Hôm nay Diệp Minh Châu mặc một chiếc váy màu trắng, càng làm cô đúng như một nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Dương Tuấn Vũ nhìn cô si mê, tuy kìm chế không đến nỗi chảy nước miếng nhưng cái vẻ mặt cũng không khá hơn. Mẹ Lan thấy hắn ngây ngốc như vậy thì thầm mắng con trai không có tiền đồ, bà cười trêu:
- Mấy người xem có con sói đang định ăn thịt công chúa này. Mau mau bảo vệ.
Cả nhà cười lớn, Diệp Minh Châu thấy người yêu nhìn cô say đắm thì cũng rất tự hào. Có thể nói đây là tiền vốn lớn nhất của cô, rất may là nó rất xuất sắc.
Dương Tuấn Vũ chép chép lại cái miệng, da mặt dày không đỏ lên, hắn nói lảng đi:
- Sói nào? Đâu? Không thể để nó làm hại công chúa được.
…