-
Chương 146
P/s: Cảm ơn bác
[email protected] đã tặng 1,000 đậu. Mình sẽ cố gắng tìm hiểu thêm nhiều thông tin để viết cho anh chị em một bộ truyện hấp dẫn.
………..
Ba tên còn lại thấy vậy thì mới rút dao ra, chúng không phải là điên loạn không biết gì. Chẳng qua trước nay chưa có ai thoát khỏi sự liên thủ của bốn người nên bọn chúng muốn chơi một chút. Không ngờ tên Karik này đã dễ dàng nằm xuống rồi. Ba bọn chúng rút ra ba thanh kiếm, đi thành một vòng tròn xung quanh Dương Tuấn Vũ rồi đột nhiên cả ba cùng lao vào.
“Thì ra là chúng không bị ngu” Dương Tuấn Vũ cũng rất nhanh đưa ra kết luận. Tuy vậy, chơi vui vẻ mà lại chết mất một thằng đúng là bọn chúng ta sơ suất rồi.
Hắn nhếch mép nở nụ cười khoái chí, sau đó chẳng biết từ khi nào đã nắm lấy sợi dây cước rồi giật mạnh, đồng thời nằm sấp xuống và lăn đi tránh ba lưỡi kiếm sắc bén.
Ba tên này cùng lao vào một chỗ, đột nhiên chẳng biết từ đâu có hai mũi tên bắn đến. “Chẳng lẽ có tiếp viện”, chưa kịp nghĩ thì hai trong số ba tên đã bị mũi tên găm vào mông và chân phải. Mũi tên xuyên phá này khiến chỗ nào nó đi qua đều bị nát vụn.
Nhưng chúng đang ở chạng thái điên cuồng, cảm giác đau như không có, chúng chỉ thấy vướng víu nên rút phựt mũi tên ra. Sau đó lại lao về hướng Dương Tuấn Vũ chém. Lần này mỗi tên hướng đến những vị trí khác nhau.
Dương Tuấn Vũ thấy mấy tên này không biết đau thì thầm chậc lưỡi, loại thuốc này cũng chẳng khác gì mấy tên cảm tử của mình. Thấy ba tên cùng chém đến, hắn nhanh chóng lùi lại, mũi kiếm chém sát qua ngực, Dương Tuấn Vũ đã kịp thời lấy con dao găn đỡ lại. Hắn không liều mạng mà tiếp tục lùi.
Vì là công trường nên không ít sắt thép. Dương Tuấn Vũ rất nhanh cất đi hai con dao. Chúng dùng kiếm mình dùng dao găm thì quá không công bằng rồi. Hắn nhanh chóng rút ra một thanh sắt dài khoảng 2m2, đường kính khoảng 5cm. Hạ thế, người khác nhìn vào sẽ cảm giác như hắn cầm một cây thương chứ không phải một thanh sắt.
Dương Tuấn Vũ đỡ những lưỡi kém bén nhọn, tốc độ ra đòn của ba kẻ địch rất nhanh. Hắn xoay vòng tròn thanh thép tạo thành một vòng chắn trước mặt. Tia lửa do kiếm và thanh sắt va chạm bắn ra tung tóe. Kiếm của mấy tên này rất sắc bén, nó cứa vào thanh sắt mà không hề hấn gì, còn Dương Tuấn Vũ thì thấy thanh sắt đã bị chém sâu vào nửa phân (0,5cm). Cứ bị mài như thế này chẳng mấy mà cây sắt sẽ đứt.
Dương Tuấn Vũ sau khi xoay vòng đã đòn, hắn đột ngột dừng lại, lưng quay về phía kẻ địch, hai tay cầm thành sắt giơ chéo lên một góc 45°, sau đó dùng lưng hông và chân trụ xoay người lại rất nhanh, quật một cái thật mạnh.
Một tên Babarian ở giữa phản xạ chậm một chút chưa kịp giơ kiếm lên đỡ đòn thì bị thanh sắt vụt mạnh vào người một đường từ bả vai xuống ngực trái. Lực vụt cực mạnh làm hắn có khỏe đến đâu cũng phải lùi lại 5 bước. Lồng ngực đã lún xuống, đủ biết lực đánh rất khủng khiếp. Hắn ho ra máu, lao vào liều mạng.
Trong khi hắn bị bay ra, hai tên hai bên trái phải bị Dương Tuấn Vũ lợi dụng khoảng trống mà tên kia để lại, lắc mạnh cổ tay.
Thanh sắt được dồn lực vào ma sát với không khí tạo ra tiếng “vụt vụt” chỉ nghe thôi cũng cảm thấy đau rát, lần lượt đánh vào mạn sườn của chúng mỗi tên một cái.
Đúng là lực mạnh thì cần vũ khí lớn một chút, tác dụng của thanh sắt khác hẳn với việc dùng tay hoặc dùng dao. Lực mà Dương Tuấn Vũ tạo ra được tận dụng tối đa. Tuy không một nhát đánh gục được nhưng chấn thương mà nó mang lại sẽ truyền sau vào phủ tạng. Hắn đảm bảo một tên bị đánh vào mạn sườn bên phải đã bị dập gan, một tên còn lại bị dập lách, bằng chứng là hai tên này đang ôm bụng nhăn nhó. Khi nãy đấm đá ngoài da mà không truyền lực được vào sâu thì chỉ là gãi ngứa, bây giờ thì đã khác.
Dương Tuấn Vũ thấy tên ở giữa đã cầm kiếm lao đến bất chấp vết thương ở ngực, miệng còn đang ộc máu ra, hắn rụt thanh sắt lại, sau đó đâm đến.
Tên này đã đèn dầu sắp tắt, chỉ có lực lấy kiếm đỡ lại rồi nhanh chóng bị bắn văng ra. Nếu hắn không chắn được thì thanh sắt đã xuyên qua ngực hắn rồi.
Dương Tuấn Vũ không chỉ có lực mạnh, hắn còn rất nhanh nhẹn, không có như bọn Babarian này.
Hai tên còn lại cùng cắn răng tách ra hai hướng rồi lao đến, Dương Tuấn Vũ cười lạnh. Lợi thế của hắn chính là chiều dài thanh sắt hơn thanh kiếm. Thấy chúng lao lên, Dương Tuấn Vũ hai tay giữ vững thanh sắt trước ngực, sau đó quay nhanh thành vòng, nhìn hắn như một con quay vậy.
Hai tên này lao vào, đột nhiên thấy hắn quay như vậy thì vội giơ kiếm lên đỡ, nhưng lực quay rất mạnh, thanh kiếm bị văng ra, chưa kịp lùi lại đã bị đợt quay tiếp theo của nó đập thẳng vào ngực.
Thấy đã bán đủ hành, Dương Tuấn Vũ dừng lại, dùng thành sắt nhanh chóng xuyên qua cổ mấy tên này. Kết thúc cuộc chiến.
…
Ở bên kia Vân Tú cũng đang giẫm lên mặt Garavito- tên bắn AWM còn lại. Cô nàng này vạch một loạt dao lên mặt hắn vì tội dám nói cô là con đàn bà xấu xí.
Đang chơi vui vẻ thì nghe thấy giọng Dương Tuấn Vũ vang lên qua tai nghe: Cô đã chơi đủ chưa? Rút thôi. Hay là đợi cảnh sát đến mời về đồn uống trà. À. Nhớ thu dọn tơ nhện. Cho cô 5 phút.
Vân Tú thầm tiếc nuối, tên Garavito này lại được chết nhanh một chút. Cô lạnh lùng xuyên con dao vào tim hắn rồi cất bước quay đi.
Khi vào trong xe, Elise khoe:
- Tôi đã xử được hai tên, đồng thời tịch thu hết đồ chơi của bọn chúng. Boss có phải nên thưởng một chút?
- Thưởng gì? Tôi còn phải đi sửa xe đây.
- Boss không đến nỗi nghèo thế chứ? Thưởng gì cũng được mà.
Dương Tuấn Vũ bị bà chị này nói nhức cả đầu, hắn xua xua tay:
- Được rồi. Mai tôi sẽ cho chị nghỉ phép 1 ngày.
- Một ngày? Một ngày thì đi được đâu chứ?
- Đi quanh Vĩnh Hà này là được rồi. Chị thích đi đâu kệ chị, tôi đâu rảnh mà quan tâm.
Elise ỉu xìu, cô bĩu môi đành chấp nhận phần thưởng cùi mía này. Ai bảo cô nói thưởng gì cũng được.
…
Dương Tuấn Vũ và Elise về căn cứ thay đồ và tắm rửa một chút, đánh nhau như vậy chắc chắn sẽ có vết máu. Xử lý xong xuôi, Dương Tuấn Vũ khen thương Lau và cả nhóm 5.000 $ (100 triệu đồng), sau đó hắn mới về nhà.
Diệp Minh Châu còn chưa ngủ, hiện tại đã là 12 giờ đêm rồi, hắn cứ nghĩ hôm nay cô ở viện chăm mẹ. Không ngờ lại ngồi một mình ở phòng khách.
Thấy có tiếng cửa, cô quay lại nhìn rồi chạy ra ôm lấy hắn. Rồi đột nhiên cái mũi nhỏ khẽ ngửi ngửi:
- Anh lại gặp kẻ địch? Em ngửi thấy có mùi …tanh của máu. Mau ngồi xuống một chút, để em xem anh có bị thương ở đâu không.
Diệp Minh Châu lo lắng, vội kéo hắn vào phòng, ngồi xuống giường.
Lần này Dương Tuấn Vũ không có bị chém, hắn chỉ bị ăn mấy cú đấm đá của bốn tên Babarian thôi. Lực của chúng không nhẹ,bả vai và trước ngực và bên mạn sườn cũng bầm máu tím lại, Diệp Minh Châu chu cái miệng nhỏ thổi nhẹ nhẹ, rồi lấy thuốc ra bôi và xoa bóp để nhanh tan máu bầm, cô vừa xoa vừa hỏi:
- Anh có đau lắm không?
Thấy ánh mắt lo lắng của cô nàng, Dương Tuấn Vũ nhéo nhéo cái mũi nhỏ, cười nói:
- Không sao hết. Chỉ hơi nhức một chút. Nhưng được em xoa là đỡ rồi. Ài. Chỉ có thế này mới được em xoa, có lẽ anh nên đánh nhau nhiều một chút.
Diệp Minh Châu bịt mồm hắn, mắt phượng lườm một cái rồi mắng nhỏ:
- Anh nói linh tinh gì đó. Muốn em xoa chỉ cần nói đâu cần phải để bị thương. Anh đừng có để cha mẹ biết mà lo lắng. Lần sau nếu tránh được thì tránh, đừng để vài bữa lại bị thương nữa.
- Được rồi. Anh không sao mà. Em yên tâm, anh cũng không rảnh rỗi đi đánh nhau. Nhưng chúng đã tìm đến thì nên biết trước hậu quả. Thời gian này em đi đâu cũng phải mang theo cái này. Nếu có gì bất lợi thì báo cho anh biết không.
- Vâng. Em biết rồi. Anh cũng nên đưa cho mọi người nữa.
- Mai anh sẽ đưa, em cầm lấy trước đi, giờ này cha mẹ ngủ rồi anh không tiện làm phiền. Ài, đếm nay cho anh ngủ ở đây nhé.
- Không được. Ai biết tên háo sắc như anh định làm gì.
- Đi mà. Anh sẽ ngoan.
- Không là không.
Đấu tranh mãi không giành được lợi thế, Dương Tuấn Vũ ỉu xìu, ngoan ngoãn đi về phòng. Tuy vậy trước khi đi cũng phải kiếm chút lợi tức. Hắn hôn cô một cái sau đó vui vẻ đi về.
…
Dương Tuấn Vũ sau trận chiến này nhận thấy thương là vũ khí rất tốt. Hắn quyết định rèn cho mình một thanh thương.
Chiếc thương hắn rèn ra được đặt cho cái tên Thanh Phong Thương. Ý nói cây thương này sẽ lấy mạng kẻ địch nhanh như một cơn gió. Chiếc thương dài khoảng 2m, nặng 50Kg, nhìn sáng loáng màu bạc, lưỡi thương sắc bén hơn cả con dao M9 của hắn. Đảm bảo giáp chống đạn cũng xuyên qua như xuyên giấy. Thanh thương này có thể tháo ra thành ba đoạn ngắn, cất vào một chiếc hộp gỗ sau đó gọn gàng nhét vào trong balo.
Đồng thời thấy đối thủ dùng kiếm hắn cũng muốn làm cho Vân Tú một chiếc, nhưng cô bảo chưa cần thiết, cô thích dùng dao cắt sẽ có cảm giác tay tốt hơn. Cô nàng này đúng là càng ngày càng biến thái rồi. Dương Tuấn Vũ cũng cảm giác lạnh người thay cho mấy tên đối thủ xui xẻo gặp phải cô.
Từ khi Thanh Phong Thương được làm ra, Dương Tuấn Vũ đã rất yêu thích nó. Cảm giác dùng lực rất tốt. Khi cần sắc bén sẽ dễ dàng cắt cả đá, khi cần lực đạo lớn có thể dùng cán thương đập vụn. Kết hợp với một môn võ chuyên về thương của thế kỷ 22 tên là Phong Thương Quyết, rất hợp với thanh thương này, hắn đã biến thanh thương này linh hoạt như cánh tay của mình. Tất nhiên điều này chỉ diễn ra sau mấy tháng liên tục tập luyện.
Vân Tú thấy hắn có một bộ võ thương vừa đẹp vừa uy vũ thế thì cũng đòi một bộ võ dùng dao. Dương Tuấn Vũ nghĩ mãi cũng chẳng ra được một bộ võ chuyên dùng dao nào. Chỉ có kiếm thôi. Kiếm thì rất nhiều.
Vân Tú thấy vậy thì thất vọng tràn trề, cô bĩu môi, không có thì cô chỉ cần luyện dao đến thuần thục là được. Thế là cô nàng này cứ rảnh là lôi con dao nhỏ ra múa vòng tròn trên tay, múa dao như quay bút vậy. Con dao sắc bén chỉ cần cứa nhẹ cũng đứt ngón tay, vậy mà nhìn cô đùa nghịch nó như không có gì.