-
Chương 212
Tên mập này chính là có tính ăn chắc, nên trường học hiện Báo Chí này điểm sàn chỉ khoảng 20, cộng thêm cái tính bép xép của hắn thì đúng là không có nơi nào hợp hơn. Nhưng cũng không phải chia xa gì, hai trường này ở không xa nhau là bao, nếu cần chỉ cần hú một cái là 30 phút sau sẽ lại thấy một con lợn chạy đến.
Thủ Đô Hà Đô tuy đã mấy lần sáp nhập thêm các huyện và các tỉnh xung quanh để tăng thêm diện tích sử dụng, nhưng những quận nội thành thì vẫn có gì đó khác biệt. Mà các quận nội thành chính là rất nhỏ hẹp, vì thế các trường đại học cũng không cách xa nhau là mấy. Tuy vậy, nạn tắc đường chính là thường xuyên xảy ra, có thể nói nó đã đi vào thói quen sinh hoạt của người dân nơi đây.
Mà Dương Tuấn Vũ tất nhiên không thích cái điều này, nhưng ở đây hắn còn chưa có quyền lên tiếng, dù có đưa tiền đầu tư miễn phí nhưng chưa chắc đã được phê duyệt. Cái này không phải giải quyết ngày một ngày hai là được.
Đơn giản nhất là việc giải tỏa mặt bằng, đặc biệt các quận nội thành, giá đất mấy chục mắt vuông mà đủ ở Vĩnh Hà mua được cả căn biệt thự 200-300 m2 rồi. Nếu được chọn, hắn vẫn thích ở Vĩnh Hà hơn, và thuế mà Thịnh Thế đã nộp cho nhà nước hàng năm đang làm cho tỉnh Vĩnh Hà dần dần trở thành một tỉnh có GDP cao trong top 15 cả nước. Sau này leo lên top 5 cũng không phải là viển vông.
Dương Tuấn Vũ chính là muốn trong tương lai sẽ xây dựng lên hệ thống các trường từ tiểu học đến đại học có chất lượng cao đạt chuẩn quốc gia thậm chí là chuẩn quốc tế.
Khi đó nguồn học sinh, sinh viên chất lượng sẽ đổ dồn về Vĩnh Hà, và khi ra trường sẽ có cơ hội được làm ở tập đoàn Thịnh Thế, đây chính là một tương lai đầy hứa hẹn với các bạn trẻ tài năng.
Dần dần hắn muốn biến quê hương của mình thành trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước.
Để tránh cho tình trạng cơ sở hạ tầng phát triển không kịp so với tốc độ phát triển kinh tế, Dương Tuấn Vũ cũng đã yêu cầu ban giám đốc làm việc trực tiếp với các vị lãnh đạo của tỉnh, trong đó Bí thư Tỉnh ủy- Lê Công Tráng và Bí thư Thành ủy- Trịnh Vĩnh Đạt là không thể thiếu.
Ở buổi gặp mặt với các lãnh đạo cấp cao, hai bên đã cùng thống nhất được quan điểm về phướng
hướng phát triển của tỉnh Vĩnh Hà trong những năm tới.
Trong đó, việc phát triển cơ sở hạ tầng và quy hoạch đô thị được đại diện Thịnh Thế là giám đốc Lê Khôi đã đưa ra quan điểm “cần có tầm nhìn xa vài chục năm”.
Cụ thể, Thịnh Thế sẽ hộ trợ tài chính cho tỉnh với mục đích cao tốc hóa những tuyến đường lớn,
mỗi đường cao tốc sẽ có ít nhất 8 làn đường, đảm bảo giao thông đi từ các tỉnh đến Vĩnh Hà và ngược lại từ Vĩnh Hà đi các tỉnh sẽ luôn ở trong tình trạng linh hoạt.
Và sau các tuyến đường cao tốc sẽ là các tuyến đường đến mọi nơi trong tỉnh, đảm bảo cũng sẽ có 8 làn đường, kết hợp với các tuyến cầu vượt tại các nút giao thông quan trọng, đảm bảo những giờ cao điểm sẽ không có tình trạng tắc đường.
Vân Tú cũng đứng ra phân tích các mặt lợi và hại của cơ sở hạ tầng thấp kém, và tất nhiên lợi chỉ là tiết kiệm được chút tiền nhỏ, còn hại chính là: Tổng lượng thời gian lãng phí cho việc tham gia giao thông lên đến hàng chục triệu giờ mỗi ngày, điều này sẽ làm giảm lượng GDP mỗi năm đi hàng trăm tỉ.
Mà đây mới là một tỉnh, còn nhiều tỉnh phát triển khác đã và đang bị tình trạng này gây tổn thất nguồn kinh tế của cả nước, kéo nước ta tụt lùi hơn các nước trên thế giới mỗi năm chỉ một chút, nhưng nhiều năm sẽ là khoảng cách vĩnh viễn không bù đắp lại được. Tất cả chỉ vì tắc đường.
Nhận ra điều đó nên thủ đô và trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước Thành Phố Chiến Thắng ở miền nam đã ra sức tìm cách nâng cấp cơ sở hạ tầng, nhưng hiện thực là sao? Rất khó khăn mà hiện tại vẫn chưa có cách giải quyết.
Vậy thì vì sao Vĩnh Hà, một con rồng nhỏ đang phát triển lại không sớm nhận ra điều này, nếu không làm ngay chỉ sợ sẽ không còn kịp nữa, vì chỉ riêng Thịnh Thế đã làm cho tình trạng di dân từ các tỉnh sang Vĩnh Hà tăng cao, kết hợp với các công ty khác đang mọc lên như nấm, chẳng mấy chốc Vĩnh Hà lại sẽ đi vào vết xe đổ của các tỉnh khác.
Khi con số phân tích và ý kiến này được nêu ra thì các vị lãnh đạo tỉnh đã lo lắng trông thấy. Đúng
là họ đang bị những con số kinh tế của tỉnh làm cho bay cao, bay xa, nếu không có buổi hôm nay có lẽ đến khi tỉnh lại đúng là không kịp nữa rồi.
Chưa kể, hiện nay theo chỉ thị của Trung Ương đưa xuống, các nhà lãnh đạo đều muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với Thịnh Thế. Những lần đưa tên tuổi Việt nam ra trường quốc tế đều được các lãnh đạo hết sức coi trọng.
Cũng không cần Trung Ương ra chỉ thị như vậy, hiện nay ở tỉnh Vĩnh Hà, lời nói của Thịnh Thế đã rất có uy lực rồi. Bây giờ Thịnh Thế muốn phát triển kinh tế Tỉnh tốt hơn, lại còn hỗ trợ đầu tư một phần lớn kinh phí làm đường. Tội gì mà từ chối, từ chối chính là kẻ ngốc.
Vì vậy, sau buổi gặp mặt lần thứ 5 với đầy đủ các cấp lãnh đạo của tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy Lê Công Tráng đã đứng ra quyết định ngay lập tức xin ý kiến lãnh đạo Trung Ương và hứa hẹn sẽ bắt tay ngay vào quá trình nâng cấp cơ sở hạ tầng.
Lê Khôi cũng chỉ ra rằng, việc xây dựng cơ sở hạ tầng từ trong lòng tỉnh ra ngoại vi sẽ đạt được hiệu quả lớn nhất, vì nếu đi theo hướng ngược lại (xây dựng các cao tốc từ ngoại vi đi vào trung tâm tỉnh) thì sẽ gây ra tình trạng tắc đường trong nội bộ.
Đây có thể hình dung như nhiều con sông chỉ đổ vào một cái hồ nhỏ, và tất nhiên hồ nước sẽ đầy và tràn ra.
Nghe quan điểm này, các vị lãnh đạo cũng rất nhất trí.
Khi Dương Tuấn Vũ nghe Vân Tú báo cáo lại cũng rất hài lòng, hắn chính là muốn biến tỉnh mình thành một đế chế nhỏ xinh đẹp nhất, sau đó mới phát triển dần ra cả nước. Quê hương lúc nào cũng nên được ưu tiên số một.
Chưa kể việc nào dễ làm trước, chỗ nào khó làm sau chính là kinh nghiệm mà cha ông ta để lại. Vĩnh Hà còn non trẻ, dễ uốn nắn thì nên bắt đầu, chứ Hà Đô có quá nhiều những liên quan trong đó, khó mà thay đổi toàn diện được.
…
Hôm nay chính là ngày các thí sinh thi đỗ sẽ đến nhập học. Dương Tuấn Vũ và Mai Tuyết Yên cùng nhau quay trở lại nơi này. Vì hồi ức ba ngày thi không được tốt đẹp lắm nên lần này hai người đi trên đường cũng không có nói gì nhiều, tốt nhất là đừng gặp bà cô lắm lời kia.
Nhưng đời đâu như là mơ, oan gia ngõ hẹp, đã gọi là ngõ hẹp thì chỉ cần đi ra khỏi nhà là sẽ nhìn thấy nhau, mà đã nhìn thấy nhau chắc chắn sẽ không có chuyện tay bắt mặt mừng.
Tuy vậy, lần này Hạ Tuyết Vy lại không còn cười vui vẻ trêu tức nữa, ngược lại, cô ta đang rất kinh ngạc.
Dương Tuấn Vũ và Mai Tuyết Yên đang xếp hàng đợi đến lượt mình xác nhận thông tin thì nghe thấy đằng sau có giọng nói quen thuộc vang lên, hai người chỉ biết thầm hô xui xẻo. Hạ Tuyết Vy đi đến gần, cô ta trợn mắt nhìn cả hai người một lượt rồi nói:
- Này, hai người mà cũng đỗ được vào đại học Thanh Hoa sao? Hay là lại đi cửa sau đó?
Dương Tuấn Vũ tất nhiên không nấp sau em gái, hắn kéo Tuyết Yên ra sau lưng, mặt lạnh lùng nói:
- Sao hả? Lại thích gây chuyện. Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô đừng lấy cặp mắt ngu ngốc của mình mà đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Mà chắc mắt cô cũng có đờm? Con mắt nào cô thấy chúng tôi là mấy kẻ nghèo kiết xác? Hay là cứ cần phải có túi Hermes, mặc đồ hiệu, đi xe Porsche thì mới là nhà giàu. Cô có tin tôi ngay lập tức ra đập cái xe ghẻ của cô không?
Hạ Tuyết Vy bị hắn nói thẳng vào mặt như vậy thì há hốc mồm, cô tức giận chỉ tay vào hắn nói không ra tiếng:
- Cậu…
- Cậu cái con khỉ. Tôi chưa bao giờ là bạn của cô, vì thế đừng gọi cậu tớ, nghe buồn nôn. Mà tôi nói cho cô biết, chưa biết đứa nào đi cửa sau mới vào được trường Thanh Hoa nhé, chúng tôi đi thi đoàng hoàng, điểm cũng thừa sức đỗ. À mà tôi cho cô một lời khuyên, lần sau nhớ lấy đờm ở mắt ra và lắp não vào trước khi đi ra đường. Còn bây giờ: Mời – tránh – đường.
Ba chữ cuối Dương Tuấn Vũ gằn giọng, hắn đã hết bình tĩnh với cái con mụ đanh đá ngu ngốc này rồi.
Hạ Tuyết Vy ngẩn người ra, cô từ nhỏ chưa có ai dám nói những lời vô lễ với cô như vậy, đang định hét lên thì cô nhìn thấy Dương Tuấn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm. Cả người cô lạnh toát, miệng đang há ra cũng không kêu ra được chữ nào, mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng, đã thế hắn còn quẳng lại một câu đe dọa chỉ mình cô nghe thấy: Nếu không muốn thê thảm thì đừng có mà động vào chúng tôi.
Sau khi dọa cô ta xanh mặt xong, Dương Tuấn Vũ kéo tay em gái đi về phía trước, rồi đột nhiên mọi người xung quanh lại vỗ tay:
- Nói rất hay. Tôi ghét nhất cái loại đi học chẳng ra học mà đi học chỉ để khoe nhà mình giàu.
- Đúng vậy, tưởng có tí tiền là cao hơn người khác một cái đầu à? Tao khinh.
- Nhìn thì cũng xinh đẹp đấy nhưng mà não hình như bị hỏng, thật đáng tiếc.
- Cậu gì ơi, cậu thật soái ca, men lỳ quá đi. Cậu có bạn gái chưa?
- Thôi, tao xin mày, không thấy cậu ta nắm tay cô gái đó à?
- Hic. Cô gái đó thật là xinh đẹp a. Chỉ để mặt mộc mà đã xinh như vậy rồi, thêm chút trang điểm
chắc là không còn gì để nói.
- Ừm, nhìn làn da trắng mịn ấy tao cũng ghen tị.
Dương Tuấn Vũ vỗ trán, hắn đâu có muốn gây sự ngay ngày nhập học. Chỉ tại con ngốc lắm điều kia.
Mai Tuyết Yên thầm giơ ngón tay cái với hắn, rồi kiễng lên nói nhỏ:
- Anh của em thật là uy vũ.
- Được rồi. Cũng phải cho cô ta một bài học.
- Chỉ sợ cô ta sẽ tức chết.
- Như thế càng rộng chỗ. Dân số càng ngày càng tăng a. Mà tăng mấy cái loại không não ấy thì rất phí cơm nuôi, phí đất ở.
Không giống như Mai Tuyết Yên suy đoán, cô nàng Hạ Tuyết Vy này đúng là lúc đầu thì tức giận, nhưng lúc sau nhận được ánh mắt như quỷ dữ của Dương Tuấn Vũ thì cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, lần trước ở trước cửa nhà hàng Luxury cô đã bị hắn nhìn như vậy rồi, lần này lại lặp lại lần nữa. Nhìn thấy ánh mắt đó mọi sự tức giận đã chuyển thành sợ hãi, cô mặt tái đi, bỏ chạy.
Mấy đứa bạn đi cùng tưởng có trò hay để xem nhưng lại thấy cô công chúa đanh đá này chạy mất thì vội đuổi theo, đến đuổi đến nơi giữ cô ta lại thì mới thấy cả chiếc áo đắt tiền đã đổ đầy mồ hôi, đôi mắt cô ta hoảng sợ. Họ tưởng cô bị bệnh nên nhanh chóng đưa Tuyết Vy đến phòng y tế.
Mãi đến khi nằm xuống chiếc đệm trắng, được bác sĩ hỏi thăm thì cô ta mới hoàn hồn trở lại. Tuyết Vy vội lắc đầu liên tục nói không bị sao, chỉ thấy trong người hơi khó chịu một chút, nghỉ ngơi sẽ hết. Bác sĩ chỉ thầm kêu lạ, rồi cho cô ta ít trà gừng, mấy viên vitamin, rồi dặn cô ta uống nhiều nước một chút, sau đó cho ra về.
Khi tới nơi đăng ký nhập học, Tuyết vy không thấy hai người kia đâu, cô thầm thở ra một hơi. Chỉ sợ sau này cô ta sẽ không dám lên mặt với hai người đó nữa. Thậm chí tránh xa, hạn chế gặp mặt một chút cũng nên.
Dương Tuấn Vũ và em gái hắn tất nhiên chẳng để cái chuyện này ở trong lòng, hai người làm xong thủ tục nhập học thì nhanh chóng đến ban quản lý ký túc xá, hai người đều muốn làm quen thêm nhiều bạn mới.
Vì hai người đều ở ngoại tỉnh nên nhà trường cũng ưu tiên, thủ tục cũng được hoàn thành nhanh chóng.
- Em lên xem phòng và làm quen với các bạn mới đi nhé. Sau đó khoảng 1 giờ nữa tập hợp ở bên cạnh bồn phun nước kia để đi mua đồ sinh hoạt.
- Vâng. Hì hì. Chúc anh gặp được nhiều bạn tốt.
- Em cũng vậy.
Dương Tuấn Vũ không muốn chuyển đồ ở nhà đi, vì hắn cũng sẽ thường xuyên có việc về Thịnh Thế và căn cứ. Vì vậy ở nhà luôn cần có đủ đồ đạc. Còn ở đây sắm sửa đồ mới một chút cũng không sao.