-
Chương 261
Dương Tuấn Vũ nghĩ đến điều gì đó, hắn hỏi:
- Tuy không phải lúc nhưng tôi muốn hỏi The Night rốt cuộc hoạt động vì ý nghĩa, vì mục tiêu gì vậy?
Mọi người đều ngẩn ra vì hắn đột nhiên chuyển chủ đề, Alethea lên tiếng:
- Chúng tôi mới đầu là tập hợp những kẻ đã quá chán cuộc sống đơn điệu tiền tiền bạc bạc hằng ngày, muốn có một nhóm để vui vẻ, xả áp lực. Rối bọn tôi gặp nhau. Mọi người dần dần chơi bời rồi biết đến cái tổ chức Ngũ Hành Sát bảng này. Có sẵn lợi thế về sức mạnh chiến đấu, chúng tôi muốn theo đuổi đỉnh vinh quang của nó. Tuy vậy chưa một lần lên được tới vị trí đứng đầu. Hiện tại nó đang là mục tiêu lớn nhất của chúng tôi. Chứ nói đúng ra cũng chẳng có gì to tát cả. Thế còn cậu, Ralph, cậu thành lập cái tổ chức gì đó đừng nói với tôi là giải cứu Trái Đất nhé.
Mọi người đều cười vui vẻ, bọn họ đúng là đã quá chán mấy cái đơn điệu của cuộc sống thường
ngày, cái bọn họ cần chính là điên, chính là làm những thứ thật kích thích.
Doris bổ sung:
- Tôi muốn chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu. Chỉ có như vậy tôi mới có đủ sức mạnh để có thể vực dậy cả gia tộc của mình khỏi lũ Vampire ngu xuẩn kia. Tôi sẽ cho chúng thấy một người phụ nữ, một người đàn bà cũng có thể làm được những việc mà bọn chúng cứ nghĩ chỉ đàn ông – những kẻ có dòng máu cao quý mới làm được. Tôi sẽ đập tan cái suy nghĩ Vampire nữ chỉ là phần thưởng, chỉ là công cụ duy trì nòi giống.
Doris tuy nói thô bỉ nhưng mọi người đều cảm nhận được trong đó có rất nhiều sự căm phẫn và tủi nhục. Có lẽ cô công chúa này cũng có những quãng thời gian không yên bình trong cuộc sống xa hoa, quý tộc.
Stranger cũng phát biểu lý do mình gia nhập:
- Sát.
Ừm, rất ngắn gọn và dễ hiểu. Hắn gia nhập nơi này chính là rèn luyện kỹ năng giết người.
Elise tò mò hỏi:
- Lau, em gia nhập nhóm này vì lý do gì thế?
Lau bên kia đang gãi gãi đầu, hắn lý nhí không dám nói.
Flora cười khúc khích nói:
- Lần đó tôi đang mua một chiếc kẹo bông cuối cùng thì có cậu nhóc đòi lấy nó. Tôi đã nói đùa rằng: Nếu em gia nhập nhóm của chị thì chị sẽ cho em chiếc kẹo bông này. Được không? Và thế là cậu ta đã bị chị dùng một chiếc kẹo bông màu hồng mua đứt. Hihi. Ngày đó Lau quá đáng yêu đi.
Tôi đưa cho cậu nhóc chiếc kẹo sau đó quay đi, vậy mà sau ba năm, cậu ta đột nhiên liên hệ với tôi thông qua một chiếc tivi khi tôi đang xem Tom và Jelly, cậu ta nói muốn thực hiện lời hứa khi đó: Gia nhập nhóm của tôi.
Tôi thấy Lau rất thú vị nên cũng đồng ý, và không ngờ cậu ta lại rất có tài năng trong việc sử dụng máy tính. Lau đã giúp chúng tôi rất nhiều trong mấy năm sau đó.
Elise cười hì hì:
- Không ngờ bé Lau lại dễ thương như vậy.
Lau mặt đỏ như quả táo chín không biết phản bác như nào cho được. Đây có lẽ là câu chuyện sẽ làm hắn nhớ đến già không quên.
Mọi người còn lại đa số tham gia cũng vì chơi rất vui. Leo nháy mắt:
- Cậu nhóc, vì sao cậu lại thành lập tổ chức riêng? Không phải như lý do sến sẩm mà cô em Alethea nói chứ?
Mọi người che miệng hoặc mỉm cười cười khúc khích, Dương Tuấn Vũ cũng biết lý do này khá sến nhưng mà đúng là như vậy, hắn cũng không ngại ngùng mà gật đầu mạnh mẽ:
- Nếu tôi nói mọi người cũng không tin nhưng đúng là tôi thành lập tổ chức của mình với mục tiêu giữ gìn hòa bình Trái Đất.
Selena bật cười, nhưng không khí xung quanh lại hơi khác, mọi người không còn cười nữa, ngược lại ai cũng nheo mắt nhìn chằm chằm hắn đánh giá độ chính xác của câu nói này. Selena cũng bịt miệng lại trợn đôi mắt đang yêu lên nhìn hắn.
Elise ôm lấy tay Dương Tuấn Vũ. Tuy cô không bao giờ hỏi lý do mà hắn thành lập tổ chức nhưng cô biết hắn nỗ lực như vậy không phải vì mục đích thống trị tất cả. Những việc mà hắn đã làm luôn bao hàm trong đó những tình cảm và sự chính nghĩa cao nhất. Hắn thừa sức dùng sức mạnh ấy để thống trị và cai quản nhiều nơi nhưng hắn chẳng nghĩ đến điều đó.
Elise nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm hay ngỡ ngàng, cô cười nói:
- Tôi cũng rất bất ngờ nhưng mọi người thử nghĩ mà xem, những gì mà anh ấy đã làm ra chính là để phục vụ cho cuộc sống của người dân được tốt hơn. Tuy ước mơ này có chút quá to lớn và viển vông nhưng nếu đã là ước mơ sao chúng ta không ước nó lớn hơn một chút. Tôi rất tự hào vì người đàn ông của mình đã dám nghĩ, dám làm, đã là hảo hán thì ước mơ cũng phải đội trời đạp đất.
Dương Tuấn Vũ cười:
- Nghe hơi trẻ con nhưng đúng là tôi có suy nghĩ như vậy. Nếu mọi người đã không có mục tiêu nào đủ lớn thì sao không thử chia sẻ giấc mơ này với tôi. Quan niệm của tôi là không có chuyện gì không làm được, chỉ có chuyện không dám làm mà thôi.
Mọi người càng nghĩ càng thấy cái mục tiêu này đúng là đã len lỏi trong mỗi người từ lúc còn bé. Có ai không muốn làm superman giải cứu thế giới, rồi những siêu anh hùng ngầu lòi bá đạo. Càng nghĩ họ càng thấy ước mơ này, mục tiêu này không quá trẻ con nữa, mà hiện tại họ đang có khả năng thực hiện. Vậy! Tại sao không thể?
Leo hú lên:
- Sẽ có một ngày tôi xuất hiện trên tivi không phải vai trò một diễn viên mà là một superhero hàng thật giá thật. Ôi. Sẽ có bao nhiêu em gái mắt sáng lên khi nhìn thấy tôi trên sân khấu.
“Bốp”
Leo đang hai mắt tỏa sáng mơ một ngày say gối bên hàng ngàn mỹ nhân thì bị một cái tát làm tỉnh lại với hiện thực tàn khốc.
Doris coi như việc này là chuyện thường ngày, cô tát hắn xong, hai tay vỗ vỗ như không muốn bẩn tay, cô chống hai tay nói:
- Anh thích say đắm trong biển mỹ nhân phải không?
Doris bóp tay răng rắc nheo mày nhìn hắn.
Leo nhe răng nhếch miệng, cái má đã sưng lên chứng tỏ cái “tát yêu” này không hề nhẹ. Hắn vội xin tha:
- Nào có. Anh chỉ có một mình em thôi. Tất cả những thứ khác chỉ là phù du, là phù du mà thôi. Em việc gì phải ghen với mới mấy thứ đó.
- Tốt nhất anh nên biết điều. Nếu tôi phát hiện ra anh trăng hoa ong bướm thì tôi …
Doris giơ hai ngón tay làm động tác: cắt.
Leo mặt tái mét, hai tay ôm háng gật đầu như gà mổ thóc.
Dương Tuấn Vũ đứng dậy, hắn nói:
- Mọi người cứ suy nghĩ kĩ đi, nếu cảm thấy có nhiệt huyết, có ham muốn như vậy thì hãy cùng tôi thực hiện.
…
Dương Tuấn Vũ và Vân Tú nằm tay nhau đi dạo, cô ngả đầu vào vai hắn:
- Tại sao anh lại nói với họ chuyện đó?
- Vì anh thấy nếu một mình anh thực hiện thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, trong khi những kẻ ăn không ngồi rồi đó sẽ có nhiều thời gian để giúp anh thực hiện ước mơ nhanh hơn. Anh muốn họ giúp anh tìm người, tuyển lính cho tổ chức của chúng ta.
Vân Tú cười hì hì:
- Em biết anh rất xấu xa mà. Họ sẽ bị anh vắt kiệt sức lao động thôi.
- Lao động là vinh quang mà. Mấy tên đó rỗi hơi thì anh tạo cho họ việc làm. Ngày mai chúng ta sẽ quay về nhé.
- Vâng. Em cũng nhớ nhà rồi. Lần này sang đây đúng là được mở rộng tầm mắt rất nhiều, sau khi về em sẽ bắt Walter và DG tập đến chết đi sống lại thì thôi. Hì hì. Chúng ta không thể mãi cứ thấp hơn họ một cái đầu được. Dù gì thì nắm đấm của ai lớn hơn người đó sẽ là người quyết định.
- Đúng thế. Anh cũng cần luyện tập nhiều hơn. À. Em cũng đã sử dụng được Ki và lưới nhện thành thạo rồi, cũng đến lúc cho em tiếp xúc với những môn võ học cao cấp hơn.
Elise nghe thấy thế mắt cô sáng lên, cô kéo đầu hắn xuống hôn chặt lấy.
Dương Tuấn Vũ đâu có biết từ chối ai bao giờ, hắn điên cuồng hôn cho cô gái nhỏ này cảm thấy như trời đất xoay chuyển, ngày đêm đảo lộn.
Vân Tú đẩy hắn ra thở gấp mấy chục hơi mới lấy lại được chút dưỡng khí, cô véo tay hắn:
- Anh thật xấu, muốn mưu sát em sao?
- Ai bảo em lúc nào cũng ngọt ngào như vậy?
- Không nói chuyện này nữa, mau mau giao nộp bí kíp võ công cao cấp cho em.
Hắn cốc đầu cô sau đó lấy ra một quyển sách mỏng, bìa sách ghi bốn chữ “Ám Dạ Độc Công”.
Vân Tú cầm quyển sách vo tròn lại rồi vỗ vỗ vào tay trước con mắt sốt ruột của Dương Tuấn Vũ, cô nói:
- Sao cái này như kiểu võ công Trung Quốc vậy?
- Cái này là tập hợp nhiều môn độc công: từ cách vận hành Ki, sử dụng ám khí, vũ khí, mùi hương độc… tới cả các cách chữa cực nhiều các loại độc. Nó được sinh ra chính là dành cho em mà. Tên Trung Quốc vì nó được một người Trung tìm kiếm, sưu tập và sáng tạo ra. Mà nếu em không thích thì cứ tự đặt một cái tên cho nó đi.
Vân Tú trợn mắt:
- Như vậy cũng được?
Hắn hất hàm:
- Em muốn là được, mọi chuyện không thành vấn đề.
Trong đầu hắn còn vô sỉ nghĩ thêm: Cái này là bí kíp võ công của hơn 100 năm sau, làm gì có
chuyện hiện tại có Ám Dạ Độc Công nên em muốn đổi thế nào cũng được.
Vân Tú đúng là không thích tên Trung Quốc lắm, cô nghĩ nghĩ sau đó “A” lên một tiếng rồi cười khúc khích nói:
- Tên của nó sẽ là “Ám Độc Vũ Vân”.
- Sao lại là “Ám Độc Vũ Vân”, anh thấy nó cũng sặc mùi Trung Quốc mà.
- Chậc, ừ thì nghe vậy nhưng không phải là vậy, Ám trong từ Ám Sát, Độc trong từ Độc Dược, Độc Chất, Vũ là tên anh, Vân là họ của em. Định lấy tên Ám Độc Vũ Tú nhưng mà nghe kỳ kỳ sao ấy.
Hắn véo véo hai má cô sang hai bên nhìn rất đáng yêu:
- Được rồi, em thích là được. Cái tên này đúng là rất không tồi.
- Phải là quá hay quá ý nghĩa mới đúng. Hihi. Em sẽ học hết những thứ này làm nền tảng, sau đấy phát triển những kỹ năng của nó thành sức mạnh riêng của mình.
- Tốt lắm. Em nghĩ được như vậy thật không dễ dàng. Mọi thứ anh cho em em cần tự thấu hiểu và biến nó thành của mình. Em chính là duy nhất. Trên đời này chỉ có một Vân Tú- người mà anh yêu thương suốt đời.
Nghe những lời như mật ngọt, Vân Tú hạnh phúc ôm lấy hắn. Trong đêm tối, hai người ôm nhau yên bình dạo bước.
…
Sáng hôm sau, mọi người tiễn Dương Tuấn Vũ và Vân Tú ra sân bay, trước khi lên, Dương Tuấn Vũ vẫy tay nói:
- Cảm ơn đã chiêu đãi những ngày vừa qua. Ừm. Phiền hai người nhận thưởng giúp tôi nhé, còn việc đăng ký cũng phiền hai người ghi danh cho chúng tôi ở Kim Sát Bảng. Hẹn ngày gặp lại.
Leo sụt sịt vẫy tay nói:
- Chúc người anh em lên đường bình an. Thi thoảng có thời gian nhớ sang chơi với chúng tôi đấy. Còn câu hỏi của cậu thì chúng tôi cần thêm chút thời gian nữa.
Katherine chìa tập hồ sơ nói:
- Cậu ký vào đây, chúng ta sẽ bắt đầu dự án 5G và GoS (God of the Sky – hàng không, vũ trụ) ngay trong hôm nay.
- Ok. Rất vui khi cô đã chấp nhận chi 80% phí đầu tư. Hì hì.
- Anh đúng là đồ đểu, đừng để tôi bắt được điểm yếu của anh, tôi sẽ cho anh rất thê thảm đó.
- Tôi biết chủ tịch là người rất độ lượng mà. Hợp tác vui vẻ. Hẹn gặp lại.