Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
“Không nhận ra Romeo và Juliet của chúng ta lại yêu nhau sâu đậm như vậy nha.”- Chu bàn tử vỗ vai Dương Tuấn Vũ mấy cái thật mạnh.
Dương Tuấn Vũ nhe răng nhếch miệng “Mày định vỗ cho tao đi viện à. Sao nào ghen tị tình yêu của tao à.”
“Á. Thằng này khá. Đã dậy thì hết chưa mà cũng nói chuyện yêu đương. Mà sao tao thấy mày không nói như kịch bản.”- Chu bàn tử bĩu môi.
“Thì tao không nhớ rõ, diễn ứng phó thôi.”-Dương Tuấn Vũ viện cớ.
“Thế à. Mày diễn ứng phó khá gớm nhỉ? Hay là lại có gì mập mờ ở đằng sau.” -Mập mạp nghi ngờ tra hỏi.
“Thằng này lại tưởng tượng đi xa tít tắp rồi.” Hắn nghĩ.
“Mập mờ gì. Mày thấy tao có gì mà mập với chả mờ. Có biến gì mày không biết thì đúng là chả ai biết nữa rồi.”
“Ờ. Cũng đúng, nguồn thông tin của tao thì không thể thiếu sót chuyện quan trọng như thế được. Nhìn cũng không giống lắm.”- Chu mập rất đắc ý về tài năng của mình.
“Ừ. Thì đó. Nên mày đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa. Tao không có khả năng gánh nổi áp lực của bọn vệ tinh xung quanh công chúa đâu.”- Dương Tuấn Vũ nhanh chóng bịt mồm Chu mập, nhìn trước ngó sau, thầm lau mồ hôi lạnh.
Mập mạp gật đầu, rất có phong phạm cao nhân nhìn chúng sinh thiên hạ mà suy nghĩ “Mình đã nói mà. Chênh lệch vẫn là chênh lệch. Không sai. Không thể nào.”
Dương Tuấn Vũ nhìn đằng kia, thấy Diệp Minh Châu cũng đang loay hoay giải thích có lẽ cũng rất vất vả, rồi thi thoảng Dương Tuấn Vũ thấy sau gáy ớn lạnh, thì ra là ánh mắt chứa đầy sát khí của cô nàng chiếu qua. “Ôi. Chỉ có hôn nhẹ một cái thôi mà. Không đến mức phải dùng thân báo đáp chứ.
Thật con mẹ nó nguy hiểm. Sau này bớt chơi trò có nguy cơ nhồi máu cơ tim này thôi.”
Giọng nói căm ghét vang lên sau lưng: “Sau này mày biết điều một chút.”
Dương Tuấn Vũ quay lại, thì ra là Đổng Quán.
“Tai họa đến thật nhanh mà, mình đã dự cảm vở kịch này không thơm rồi. Chỉ là diễn xuất nhập tâm thôi mà. Không đến mức đó chứ.”-Hắn nghĩ.
“Ờ. Tao chỉ làm tròn vai diễn thôi. Mà cũng có liên quan gì đến mày đâu.”
Đổng Quán không nói gì, đi thẳng, chỉ để lại tiếng hừ lạnh và khóe môi nhếch lên tà ác.
“Vở kịch có ổn không. Xin lỗi vì lúc quan trọng thế này lại bị đau bụng. Không biết ăn nhầm thứ gì nữa. Rất xin lỗi mọi người.”-Trúc Nhã mặt hơi tái, luôn mồm xin lỗi, nhìn gương mặt đầy nước mắt làm nhòe cả phấn trang điểm lem nhem hết cả.
Hoành Viễn cũng nói xin lỗi, nhưng Dương Tuấn Vũ nhận ra tên này không có gì là muốn xin lỗi lắm.
“Liệu có phải...” Dương Tuấn Vũ nghĩ đến một khả năng tên này có vấn đề.
“Sự cố thôi. Không sao cả. Dương Tuấn Vũ và lớp trưởng đã diễn thay vai hai bạn rồi. Nhưng mà công nhận, họ diễn thật xuất sắc nha, rất ăn ý như kiểu một đôi đang yêu nhau thật vậy. Ôi, đến bây giờ tớ vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc và đau thương đây này. Nếu tớ tìm được một người yêu tớ như vậy thì đời này mãn nguyện rồi.”- Vương Linh hai tay ôm má, mắt tỏa sáng long lanh, mặt đỏ lên, có thể thấy đang tưởng tượng đến tận nơi nào đó rồi.
“Ừ. Vở kịch của nhóm mình thật tuyệt vời. Hai cậu yên tâm, lớp mình chắc chắn sẽ đạt giải nhất cho mà xem.” Lưu Minh cười nói.
“Có thể được đạo diễn nhận xét như thế thì chắc chắn là vậy rồi.”- Trúc Nhã vui mừng nói.
Dương Tuấn Vũ để ý thấy gương mặt Hoành Viễn thoáng âm trầm, rồi sau đó trở lại dáng vẻ vui mừng khi tai qua nạn khỏi, thở phào luôn mồm nói “Tốt rồi. May là không làm ảnh hưởng đến thành quả của cả nhóm trong thời gian qua. Tớ rất áy náy.”
“Không sao nữa rồi. Mọi người chú ý kìa!!! Tiết mục tiếp theo lên sân khấu rồi.”
Sau đó là rất nhiều tiết mục phong phú: Từ hát solo, hát đôi, hát tốp ca, đến nhảy đèn led, cũng có nhóm diễn kịch vở Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài lại đem đến cho các khán giả một trận nức nở. Rồi kết thúc bằng màn trình diễn thời trang áo sườn xám đẹp mắt. Có thể nói muôn hoa muôn vẻ.
Thầy hiệu trưởng Chu Bình cười không khép được miệng vì nhận được những lời khen của cấp trên.
“Này. Ra đây một chút.”- Dương Tuấn Vũ nói nhỏ với Diệp Minh Châu và Dương Triệu Vũ.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tuấn Vũ, hai người nhìn nhau gật đầu rồi cùng theo tới một góc hơi vắng.
“Có chuyện gì mà không nói được ngay mà phải đi xa thế.”- Dương Triệu Vũ thắc mắc.
“Phải chăng có liên quan tới chuyện Hoành Viễn và Trúc Nhã đau bụng?”- Diệp Minh Châu nhạy bén đoán.
Dương Tuấn Vũ nhìn Diệp Minh Châu đầy tán thưởng: “Đúng vậy, tớ nhận ra có chút gì đó không bình thường. Như Triệu Vũ đã nói lúc trước, không thể nào trong gần 20 suất cơm lại chỉ có 2 suất bất thường, vì mọi người cùng ăn một loại, không ai làm sao mà họ lại bị đau bụng. Tớ có thể loại trừ nguyên nhân dị ứng thức ăn vì trước đây Trúc Nhã hay cùng Minh Châu đi ăn nên biết những gì cô ấy ăn được hay không.”
Diệp Minh Châu gật đầu xác nhận.
Dương Tuấn Vũ tiếp tục: “Tiếp đến là 2 suất dù bất thường nhưng mà cũng quá trùng hợp đi, đều rơi vào hai diễn viên chính, mà như mọi người biết so với bất cứ vai nào, trừ mức độ quan trọng của vai chính ra, thì còn có một điểm mấu chốt.” Nói tới đây hắn dừng lại, thấy hai đứa bạn tò mò muốn chết rồi nhưng không nói tiếp.
Dương Triệu Vũ sốt ruột mắng: “Thằng khỉ, nói thì nói hết đi còn lấp lửng, ra vẻ bí hiểm.”
Diệp Minh Châu cũng nhìn hắn đầy bất mãn, môi bĩu ra nhìn rất đáng yêu, ý nói “đồ khỉ gầy, mắng rất đúng.”
Dương Tuấn Vũ cố nén cười: “Ừm. Phải từ từ để lựa lời chứ. Các cậu thử nghĩ xem vai dự bị của họ có điểm gì khác thường.”
Dương Triệu Vũ vẫn rất xứng vai đạo diễn của mình: “Cậu nhắc tớ mới chú ý, vai Romeo dự bị chính là cậu, mà cậu luôn đi xách nước với đồ cho mọi người, thời gian luyện tập không nhiều, và Hoành Viễn cũng rất xuất sắc nên hầu như ai cũng không nghĩ đến việc vở kịch có thể thiếu cậu ta được.
Còn Juliet thì vốn có Yên Nhiên tập rất chăm chỉ, biểu hiện cũng không thua kém gì Trúc Nhã nên vai diễn này có thể linh hoạt. Nhưng mà hôm qua khi tổng duyệt, Yên Nhiên lại bị chấn thương nên phải nghỉ. Chỉ còn lại Trúc Nhã. Nếu mà Trúc Nhã....”
Dương Tuấn Vũ ngắt lời đúng lúc Dương Triệu Vũ còn đang định nói tiếp cũng phải nuốt lời vào bụng, hắn trừng mắt bất mãn, muốn nói “Cậu đã muốn nói thì nói thẳng ra đi, gợi ra cho tôi nói còn cắt ngang”
“Chính xác. Nếu mà Trúc Nhã và Hoành Viễn có vấn đề thì coi như vở kịch của nhóm mình không thể diễn, chưa đánh đã bại. Nếu đúng như suy đoán, thì kẻ này muốn chúng ta mất mặt trước toàn trường đây mà. Có thể nói kẻ này rất hận chúng ta.”
“Ai lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế chứ?”- Diệp Minh Châu tức giận, giọng đầy lạnh lẽo, nhiệt độ như rơi vào hầm băng.
Dương Tuấn Vũ và Dương Triệu Vũ chợt rùng mình, nhìn nhau cười khổ “Bà cô này mà tức giận thì đúng là không thể trêu vào được.”
Dương Tuấn Vũ rất thức thời dẫn dắn cơn khí lạnh này theo hướng khác: “Khi nãy, lúc chúng ta đang lo lắng nghĩ cách tìm người thế vai, tớ chợt thấy bọn lớp 10C nhìn sang chúng ta chỉ trỏ cười rất mờ ám. Mà rõ là họ đứng cách chúng ta khá xa, không thể nào nghe thấy việc hai vai chính có vấn đề được. Nên họ là nghi phạm lớn nhất.”
“Lại là bọn chúng”- Diệp Minh Châu mày đẹp nhíu chặt, mũi nhỏ thở mạnh, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Dương Tuấn Vũ thầm nuốt nước bọt “Tức giận cũng rất đẹp nha. Đúng là yêu tinh mà.”