Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289
Dương Tuấn Vũ đỗ xe vào cửa khu căn cứ cũ, nơi này máy móc đã chuyển đi hết nhưng nếu để giam giữ tạm thời hai tên cũng không thành vấn đề. Sau khi cho bọn chúng hít thêm gấp đôi lượng thuốc mê sau đó ném vào trong ngục sắt, phủi phủi hai tay, hắn đi về nhà.
Không ngoài dự đoán, cha mẹ hắn hỏi lên hỏi xuống đủ các chuyện xoay quanh vấn đề hắn dừng học tham gia quân ngũ giữa chừng. Hắn nói khô cả họng, cộng với sự trợ giúp nhiệt tình của em gái thì sau hơn 3 giờ thẩm vấn liên tục cuộc họp gia đình cũng kết thúc và phần thắng may mắn vẫn thuộc về Dương Tuấn Vũ.
Mẹ Lan dặn dò hắn đủ mọi thứ, vừa khóc vừa động viên con trai cố gắng phục vụ đất nước sau đó sớm về với cả nhà.
Cha hắn – Giang Tấn trước kia cũng đi nghĩa vụ quân sự nên ông cũng biết đây là một cơ hội tốt để con trai rèn luyện cách sống có kỷ luật, chuyện công ty nếu hắn đã sắp xếp ổn định rồi thì cũng chẳng phải lo nghĩ gì nữa, tuổi trẻ thì cứ đi mọi nơi mà vượt qua thử thách và trải nghiệm cuộc sống.
Sau khi giải quyết xong chuyện quan trọng nhất là gia đình, hắn xuống căn cứ, kiểm tra lục soát lại một lượt hai tên tù nhân, nhưng tất cả đều tốn công vô ích. Đang lúc định đánh tỉnh bọn chúng dậy thì từ đâu lại rơi ra một chiếc huy hiệu nhỏ. Dương Tuấn Vũ cầm lên hỏi Triệu Cơ:
- Em biết cái thứ này không?
Thật may lần này Triệu Cơ biết đáp án, cô ngạc nhiên nói:
- Là huy hiệu của tổ chức cực đoan “Chúa Quỷ Satan”.
Dương Tuấn Vũ ngẩn ra:
- Cái gì mà Chúa Quỷ Satan cơ?
Triệu Cơ sắp xếp lại dữ liệu của mình sau đấy giải thích:
- Đây là một tổ chức rất lớn từng hoạt động ở khu vực Tây Nam Trung Quốc vào từ những năm 1989 đến năm 2048.
Trong suốt 59 năm hoạt động, tổ chức này đã tạo ra nỗi ám ánh kinh hoàng mang tên Thánh Satan. Đây là một tổ chức cực đoan, bọn họ tôn thờ Quỷ Satan – một trong thất hoàng tử ngục.
Theo tư tưởng của chúng, Quỷ Satan và Chúa trời chính là một thể, lần lượt là hai mặt của một vị thần ác – thiện cùng song hành.
Bọn chúng thường có những nghi lễ rợn người như hành xác, quan hệ tình dục tập thể, uống máu người, giết và hiến tế những cô gái đồng trinh…khiến cho tôn giáo này trở nên rất tàn độc, thậm chí họ sẵn sàng tự tử để hiến mình cho quỷ.
Những đệ tử theo giáo phái này mặc và đeo những đồ kỳ quái như nhẫn đầu dê, chữ thập ngược, lập bàn thờ Satan với đầu lâu, dao, chén máu,..trong những buổi hành lễ 8 lần một năm, họ dùng ma túy và rạch chữ thập lên người, rồi cùng hô lên khẩu hiệu: “Hiến linh hồn cho quỷ Satan”.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế thì cũng buồn nôn, bọn khốn này lại có thể nghĩ ra những trò kinh tởm như vậy, hắn nhíu mày:
- Vì lý do gì mà người ta lại gia nhập cái hội này? Đã vậy nó lại có thể tồn tại suốt 59 năm nữa chứ. Không ai đứng ra thu thập bọn này sao?
- Người gia nhập thường sẽ là những người có tâm lý vặn vẹo từ trước, sau đấy lại nghe những bài thuyết giáo của chúng ở các nhà thờ. Từng câu kinh quỷ của bọn chúng len lỏi vào tâm lý phản loạn, cực đoan trong mỗi cá nhân, từ đó kích động bọn họ, dẫn dắt bọn họ đi theo con đường tội lỗi.
Còn vì sao tổ chức này tồn tại được lâu như vậy bởi vì bọn chúng thường hoạt động rất kín kẽ, các nghi thức được tổ chức cũng vô cùng bí mật, những chuyện đồi bại mà em vừa nói cũng mãi tới năm 2046 mới bị lộ ra, làn sóng phẫn nộ khắp thế giới bùng lên, các tổ chức trên thế giới mới toàn lực tiêu diệt tổ chức này.
Chưa hết, bọn chúng cũng không phải chỉ là những tay tu sĩ, nhà truyền giáo yếu ớt, mà ngược lại, bọn họ cũng tha hóa tâm linh, tinh thần của không ít binh sĩ, lợi dụng họ làm quân đội riêng của tổ chức. Không chỉ thế, các vị lãnh đạo của chúng đều là những người có sức mạnh không tầm thường, trong đó có không ít người cấp độ sức mạnh đạt tới Bá tước kèm theo những loại Ki quái dị.
- Như thế thì vì lý do gì mà bọn chúng lại nhắm đến Tuyết Yên? Chẳng lẽ ở bên kia thiếu người hay sao mà bọn chúng sang tận đây, theo dõi rồi bắt cóc một cô gái. Chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy.
- Đúng thế, mà bọn chúng đã nằm trong tay anh rồi, anh kiểm tra xem trong miệng chúng có cất gói độc dược nào không? Nếu cứu tỉnh mà để bọn chúng cắn độc tự sát thì đúng là mất công vô ích rồi.
- Ừm.
Dương Tuấn Vũ đi găng tay, cậy miệng bọn chúng ra, kiểm tra lần lượt các vị trí, cuối cùng kết luận không có thứ gì gọi là độc dược hoặc có thể để bọn này tự sát cả.
Hắn treo hai tên này lên, sau đấy hắt nước làm bọn chúng tỉnh lại.
Nhìn khung cảnh xung quanh, kết hợp với cơn đau buốt từ hai đầu gối bị bắn vỡ nát, bọn chúng biết mình đang ở trong hoàn cảnh bị bức cung rồi. Tuy vậy, trái ngược với suy nghĩ của Dương Tuấn Vũ, hai tên này lại lấy đau làm vui, lấy cái chết làm sung sướng, bọn chúng nói với hắn:
- Mau mau. Ngươi hãy giết chúng ta đi để chúng ta có thể về bên chân của ngài- Đấng toàn năng vĩ đại Satan, tới lúc đó chúng ta sẽ được ngài sai khiến làm việc, ôi, thật là vinh hạnh làm sao.
“Bọn này bệnh nặng lắm rồi”, Dương Tuấn Vũ thở dài, không sợ kẻ địch không khai, chỉ sợ bọn đầu óc không bình thường chẳng sợ chết, cũng chẳng sợ đau.
Hắn lên tiếng đe dọa:
- Hai đứa các ngươi đừng giả thần giả quỷ, nếu không khai ra tất cả thì tao sẽ cắt từng khúc thịt của bọn mày xuống, mỗi ngày cắt 2 miếng, sau đấy cứ để phơi ra đó, sau vài ngày sẽ có giòi, nhộng bò lổm ngổm ăn thịt các ngươi, từng chút, từng chút một, cảm giác ấy có vẻ rất thích thú đây.
Hai tên này nghe thấy thế thì mặt thoáng tái xanh, nhưng chỉ sau một lát, bọn chúng lại cười dữ tợn:
- Hay lắm, trong kinh đã nói, nếu chết càng đau đớn, càng giày vò thì khả năng chịu đựng sẽ rất vượt trội, như thế sau khi chết chúa Quỷ sẽ ưu tiên chúng ta làm việc, biết đâu lại nhận được chức lãnh đạo tiểu đội cũng nên. Ha ha, mau giúp chúng ta thành toàn nào.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt cạn lời, hắn chỉ quen ép cung mấy tên bình thường, kể cả những tên tâm lý thép hắn cũng chẳng ngán, nhưng gặp kẻ điên thì đúng là làm khó hắn rồi.
Triệu Cơ lại lên tiếng, gợi ý giải vây:
- Bọn này có hành hạ đến chết vẫn điên thôi anh, nhưng có một thứ làm bọn chúng sợ hãi.
- Thứ gì?
- Chính là Kinh Thánh, thứ tín ngưỡng đối lập với Kinh Quỷ của bọn chúng, chỉ cần cho hai tên này nghe Kinh Thánh mấy ngày thời gian đảm bảo sẽ có hiệu quả hơn hành hình, ép cung nhiều.
- Ồ, em nói rất có lý.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười gian ác nhìn hai tên đang treo trên cao. Hai tên này đang sung sướng suy nghĩ cảnh mình bị hành hình mà kích thích sung sướng, nhưng đột nhiên cảm thấy rét lạnh sau gáy, bọn chúng nhìn xuống dưới thì đúng lúc bắt gặp nụ cười như không cười của Dương Tuấn Vũ làm chúng thoáng rùng mình, trong lòng có cảm giác bất an mãnh liệt.
Và cái bọn chúng sợ hãi cũng nhanh chóng xuất hiện, hai chiếc loa công suất không nhỏ được đặt ở hai bên ngục giam, chúng được kết nối với hệ thống máy tính và giọng đọc kinh thánh vang lên rõ ràng từng chữ một.
Hai tên này chuyển từ bộ mặt cười dữ tợn, sang hơi nghệt nghệt khi thấy tên này vác ra hai cái loa, cứ nghĩ là sẽ bật loa to cho bọn chúng ù ai, đau đầu, nhưng không, một giọng nói từ tốn, rõ ràng, mạch lạc mang theo giai điệu du dương truyền cảm thấm sâu vào linh hồn vang lên.
Mới đầu còn chưa hiểu gì, nhưng sau một lúc nghe bọn chúng trợn mắt, từ mặt nghệt chuyển sang sợ hãi, gào thét, lắc đầu, miệng liên tục hú lên những tiếng quái dị, những lời chửi tục tằn. Khổ thân hai kẻ điên cãi nhau inh ỏi với cặp loa công suất lớn.
Dương Tuấn Vũ cười thích thú, hắn cũng chẳng vội vàng gì, đóng và khóa cửa ngục giam cẩn thận, hắn chắp tay sau đít đi từ từ chậm rãi ra cửa. “Đi uống cốc nước đã, cứ để bọn này mấy giờ đồng hồ tham gia chương trình “Tâm sự cùng loa phóng thanh” cũng là ý kiến không tồi. Để xem bọn chúng gào được đến bao giờ, ài, chỉ sợ mất cả tiếng, khản cả giọng thì lát nữa lấy khẩu cung cũng khó a. ừm, tiện tay lấy thêm tập giấy với cái bút đề phòng không nói được thì còn có cái mà viết”.
…
Vừa gác chân ngồi uống trà hoa nhài, vừa quan sát tình hình hai tên điên qua camera, Dương Tuấn Vũ đúng là có thú vui thanh cao nhàn nhã.
Sau hơn 3 tiếng gào thét điên loạn, bọn chúng cũng mệt bở hơi tai, mất cả tiếng, cuối cùng im thin thít, thi thoảng vẫn cố gắng lắc đầu như để phản đối tư tưởng Kinh Thánh.
Dương Tuấn Vũ thấy bọn chúng kiệt sức cũng chẳng vội, hắn nhờ Triệu Cơ theo dõi sau đấy đi đánh một giấc ngon lành đến sáng.
Khi tiếng gà gáy vang lên, Dương Tuấn Vũ bật dậy ngồi thiền một lúc, rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng no nê rồi chậm rãi đi xuống căn cứ.
Tới nơi nhìn hai con giời bị treo đang lõng thõng ủ rũ, bây giờ đến đầu cũng chẳng muốn lắc nữa rồi. Bài kinh thánh tuy rất dài mà cũng đã đọc được 10 lượt, tuy còn chưa đến mức thấm nhuần tư tưởng nhưng các suy nghĩ Kinh Thánh ít nhiều cũng phá tan tinh thần tôn thờ chúa quỷ Satan của bọn chúng.
Nhìn hai đôi mắt đầy tơ máu và mệt mỏi xen lẫn sự cần xin mà lúc trước không hề có, Dương Tuấn Vũ thầm gật đầu hài lòng. Cách này của Triệu Cơ theo một hướng nào đó đúng là quá tàn nhẫn với hai tên tư tưởng lệch lạc này rồi.
Dương Tuấn Vũ tắt loa, hắn hỏi:
- Đã cảm thấy nên khai ra mọi chuyện chưa? Nếu không ta sẽ bật mỗi lần liên tục 10 tiếng cho tới khi bọn ngươi chịu nôn ra hết thì thôi.
Nghe thấy hắn có ý định cho nghe thêm như vậy thì hai tên rùng mình, cả người bủn rủn nhưng vẫn cố gắng gật đầu xin khai.
Dương Tuấn Vũ hạ bọn chúng xuống đất, để cả hai nghỉ ngơi lấy sức trong 5 phút sau đấy ném cái bút chì với quyển sổ về phía chúng.
Hắn cẩn thận tới mức sợ bọn này có chút sắt thì có thể mở được khóa gông cùm xiềng xích, nên hắn mới ném ra chiếc bút chì.
Hai tên này điên nhưng không có ngốc, nhận thấy sự cẩn thận của tên này thì bọn chúng đành từ bỏ chút hi vọng trốn thoát khỏi đây. Tên biết tiếng Việt run run viết vào quyển sổ.
Dương Tuấn Vũ cầm quyển sổ lên đọc, thấy hắn xiên xiên vẹo vẹo ghi:
- Tổ chức chúng tao muốn tìm hiểu về mày. Bắt em gái mày chỉ là để uy hiếp khiến mày chui đầu vào lưới thôi.
- Sao chúng mày lại muốn thông tin về tao?
- Bởi vì pháp sư nhận ra mình có rất nhiều bí mật không bình thường.
- Pháp sư? Hắn là ai?
- Không ai biết. Nói đúng hơn là bọn tao còn chưa đủ khả năng được biết.
- Tổ chức của mày có bao nhiêu người?
- Chúng tao không nói, mà cũng không biết gì để nói. Tất cả là có tướng quân bên trên chỉ đạo xuống. Mày cũng đừng hỏi ngài ấy là ai bởi vì tất cả người có chức quyền ở trên đều đeo mặt nạ hoặc chùm mũ kín đầu. Họ rất bí mật.
…
Mất cả hơn nửa ngày mới biết hóa ra bắt được hai con tốt thí chẳng có chút giá trị lợi dụng nào, Dương Tuấn Vũ sau khi thảo luận với Triệu Cơ về khả năng hoàn tục, quay về con đường chính đạo của hai tên này thì cảm thấy tương lai mờ mịt.
Vì thế, đã giúp thì giúp cho chót, bọn chúng muốn xuống dưới âm ti làm con tốt thí của Satan thì hắn liền thành toàn nguyện ước ấy. Vậy mà trước khi chết hai tên này còn mỉm cười sung sướng thật. Quá biến thái. Điều này càng chứng tỏ cái tổ chức này nên được dẹp bỏ càng sớm càng tốt.
Tuy nói là không có chút ích lợi gì nhưng thực tế không phải vậy. Ít nhất hai kẻ này xuất hiện cũng giúp hắn cảnh giác hơn với tổ chức này. Bọn chúng đã bắt đầu hành động thì chắc chắn sẽ không vì mất hai con tốt mà dừng lại cả kể hoạch.
Dương Tuấn Vũ biết mình còn chưa đủ xưng hùng xưng bá nhưng hắn xưa nay không ngán kẻ nào, nếu kẻ địch cứ tới trước mặt khiêu chiến thì hắn chẳng ngại ngần mà cùng chúng quyết đấu sinh tử, dù có thua hay thắng đều rất sảng khoái. Chỉ là trước nay không ít lần bọn này cứ nhăm nhe ngắm vào người nhà hắn giở trò bỉ ổi, bắt cóc họ để lấy ưu thế trước hắn, thậm chí là hi vọng hắn giơ tay chịu trói.
Một lần đã khó chịu rồi mà hết bọn này lại tới bọn khác giở chiêu trò này ra khiến Dương Tuấn Vũ cực kỳ khó chịu. Nếu cứ thế này làm sao mấy hôm nữa hắn yên tâm rời khỏi nơi này để tiến quân nhập ngũ đây.
Nếu chỉ với đội quân ở căn cứ luân phiên bảo vệ gia đình hắn, vài ngày vài tuần thì không thành vấn đề nhưng kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, sức mạnh bọn chúng cũng không phải mấy tay mơ, hoàn toàn dựa vào họ không phải là cách hay. Để bọn họ hỗ trợ phần nào mới là thượng sách.
Đi đi lại lại trong phòng, hắn nghĩ lên nghĩ xuống các biện pháp, cuối cùng lục lại trong trí nhớ danh sách các loại thiết bị quân sự mà Triệu Cơ đã đưa lúc trước, Dương Tuấn Vũ đã tìm ra thứ thích hợp:
"Hỗn hợp bom mini", bao gồm các loại bom sốc điện- bom khói- bom hơi cay, thứ này kết hợp với hệ thống thiết bị theo dõi 01 (hệ thống cá mẹ- cá con) thì sẽ đem đến hiệu quả bất ngờ. Cộng với luôn có người thay phiên đi theo bảo vệ thì độ an toàn sẽ rất cao.
Đồ chơi này nếu bản thân hắn có sức mạnh cấp độ Bá Tước muốn bắt được con tin dùng thứ đồ chơi này cũng vô cùng khó khăn, nhất là có người luôn đi kèm bảo vệ thì xác xuất thành công cực thấp. Mà căn cứ của bọn này tuy có những kẻ sức mạnh Bá Tước nhưng không phải cứ thích xuất ra làm nhiệm vụ bắt cóc con tin là được, còn phải xem bọn chúng có đặt mặt mũi của mình xuống hay không đã.
Đấy còn chưa kể, Dương Tuấn Vũ không phải suốt 1 năm thời gian đi không trở về. Nếu đi làm nhiệm vụ hắn sẽ tranh thủ thời gian về thăm mọi người và quản lý công việc. Mà nếu cần thì cả đội quân hắn tốn bao tiền bạc, công sức đào tạo ra cũng chẳng phải chỉ trưng bày cho vui. Tới thời điểm này cần bọn họ ra mặt đảm nhận nhiệm vụ rồi.
Dương Tuấn Vũ nhanh chóng lấy chìa khóa xe. Chiếc Camry lao nhanh về phía căn cứ. Hắn cần phải trong hai ngày cuối cùng này làm cho đủ số lượng bom đủ dùng liên tục trong vòng ít nhất 3 tháng.