Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
P/s: Trước khi vào truyện mình xin gửi lời cảm ơn tới các bạn đọc đã bỏ thời gian ra thưởng thức bộ truyện mà mình viết.
Đặc biệt tớ rất cảm ơn bạn Prince2409 đề cử 1 Nguyệt Phiếu.
Rất mong được các bạn ủng hộ và đóng góp ý kiến để mình viết ngày càng hoàn thiện hơn. Mỗi lượt view, lượt like, ủng hộ kim đậu và nguyệt phiếu của các bạn chính là động lực của mình.
....
Giang Mẫn vào lớp rồi đưa tập bài kiểm tra hôm qua cho Diệp Minh Châu để cô trả bài.
Dương Tuấn Vũ ngó sang bên cạnh mình “Quái vật thật, không biết đầu bà cô này chứa cái gì nữa, 100/. **, biến thái quá đi.”
Rồi hắn lại nhìn sang bài của mình 82/100. Đây cũng là những bài hắn làm được. Nhưng mà hắn còn sai những lỗi nhỏ trong cách trình bày, còn cô bạn bên cạnh này thậm chí còn không viết thừa một dấu phẩy.
“Học cùng lũ quái vật này cũng không đến nỗi thấy mình quá khác người.” Dương Tuấn Vũ cảm khái.
Những bạn học khác điểm cũng giao động từ 80-90 điểm. “May mà siêu cấp biến thái cũng không có nhiều như vậy”. Hắn cũng lấy lại thăng bằng cuộc sống một chút.
...
Sau buổi học hôm nay thì các dạng bài tập mới cũng không làm hắn thấy khó khăn như ngày đầu. Những dạng đề mà cô Giang Mẫn và Diệp Minh Châu đưa cho hắn tham khảo thì hắn cũng làm mỗi dạng được 1-2 câu rồi. Hôm nay hắn đã giải được 90% đề. Cũng được coi là một trong những người tốt nhất lớp rồi. Tất nhiên là không tính ai đó vào câu “những người tốt nhất lớp” này.
- Này, có phải là cậu tập bóng rổ nên hai tay mới bị thương như vậy?
Dương Tuấn Vũ đột nhiên thấy Mai Tuyết Yên chạy lên đi sóng vai với hắn, cái cổ trắng nhỏ nghiêng qua nói thầm vào tai.
“Đồ biến thái này không lẽ có thể nhìn được cả quá khứ?” Dương Tuấn Vũ chợt nghĩ. Nhưng để cho chắc chắn hắn vẫn hỏi:
- Sao cậu nói vậy? Tớ ngã nên mới băng lại thôi.
Dương Tuấn Vũ chối bay biến. Nói dối mặt không nóng lên, tim không đổi nhịp.
- Còn nói không phải, cậu có thể lừa ai nhưng không thể qua được mắt tớ.
- Chẳng lẽ cậu có thể nhìn xuyên được?
Dương Tuấn Vũ làm động tác lấy tay che đi “tiểu Vũ Vũ” rất nhanh, mặt đầy đề phòng.
- Xì. Cậu thật vô sỉ mà. Ai nói tớ nhìn xuyên thấu? Là chính cậu tự tố giác mình đấy.
Nghe hắn nói vậy mặt cô đỏ bừng, giọng gắt lên.
- Sao lại nói vậy? Tớ đâu có nhớ mình lỡ lời gì đâu?
- Tớ đã nói là cậu tự tố giác mình mà. Hì hì. Đồ ngốc. Khi nãy là đoán, còn bây giờ chẳng phải cậu đã khẳng định rồi à.
Diệp Minh Châu miệng nhỏ cười vui vẻ.
- Thế thì tớ chịu thua rồi. Mà sao cậu đoán được?
- Cũng không có gì khó. Từ ngày cậu nói Hoành Viễn không đơn giản như vẻ bề ngoài, tớ cũng đã rất để ý hắn, đặc biệt là những lúc hắn tiếp xúc với những người mà tớ chơi cùng. Hôm qua hắn lại làm khó cậu. Bản thân tớ biết rất rõ từ cấp 2 tới giờ, quả bóng rổ cậu còn chưa có cầm chơi lần nào thì lấy đâu ra tự tin mà chịu nhận lời tham gia thi đấu. Đặc biệt là vị trí hậu vệ, trước nay luôn là nhược điểm của những người gầy yếu...
Nói đến đây Diệp Minh Châu phải nuốt nốt từ “như cậu” vào bụng, đúng là hay gặp nên không để ý, tên bọ que ngày trước bây giờ đã không còn gầy yếu nữa rồi.
Da ngăm đen, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng. Ừm, cũng đã cao hơn cả minh từ khi nào không biết. Trước đây Dương Tuấn Vũ chỉ cao 1m65 bằng Diệp Minh Châu, giờ đã cao hơn cô rồi. Rõ là hôm trước cô đi may quần áo, cô đã cao được thêm 3cm nữa rồi.
“Tức là bây giờ cậu ta cao hơn 1m68, có khi đã 1m70 rồi.” Diệp Minh Châu càng nhìn càng ngạc nhiên vì sự thay đổi thật lớn của hắn. Mới gần 2 tháng đây thôi hai người còn diễn chung vở nhạc kịch Romeo và Juliet, cậu ta vẫn còn gầy nhom mà.
- Thật không nhận ra, bọ que đã không còn là bọ que nữa rồi. Ừm, ý tớ chính là cậu khá hiền lành, có hơi vô sỉ một chút, nhưng cũng sẽ không nhận những việc mình không làm được. Nhưng khi tên Hoành Viễn đó khiêu khích cậu, cậu đã đứng ra nhận lời, chứng tỏ cậu tự tin có thể làm được. Tuy nhiên, bản thân cậu cũng không giỏi hay thậm chí là gà mờ môn thể thao này nên để cho tên khốn kia sáng mắt ra, cậu chắc chắn sẽ lao đầu vào tâp luyện. Bản thân cậu chắc cũng không nhận ra, cậu chính là một kẻ rất háo thắng, không bao giờ chịu thua thiệt. Mà hôm nay, cũng mới là ngay hai ngày hôm sau, cậu đã sưng vù hai tay là tớ đã dám chắc 80% rồi.
Nhưng mà chơi thể thao ngoài thiên phú ra, tập luyện chăm chỉ cũng rất quan trọng, điều đó rất đúng. Nhưng cậu không có ai hướng dẫn, dù có xem video thì mô phỏng lại cũng vô cùng khó. Chỉ có chơi thật thì mới là cách tập luyện hiệu quả nhất, cũng là cách tốt phát hiện ưu điểm và khuyết điểm của mình.
Dương Tuấn Vũ nghe lời phân tích rất logic của Diệp Minh Châu thì cũng phải viết một chữ “phục”. Hắn hỏi:
- Cậu có định theo nghề cảnh sát không?
- Sao cậu biết?
- Cậu còn dễ lừa hơn cả tớ, mới hỏi đã khai rồi. Ha hả. Thì cậu phất tích rất cụ thể, những chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, đặc biệt là phân tích tâm lý đối phương rất tốt. Nhưng mà cần phải chú ý chút, lần sau đừng có dễ bị khai thác thế. Haha.
- Với cậu không hiểu sao tớ không có cảm giác phải đề phòng. Nên khi cậu hỏi tớ thường hay khó giấu. Yên tâm đi, với người khác không dễ moi thông tin từ miệng tớ đâu. Mà không nói chuyện này vội, điều quan trọng bây giờ là vấn đề của cậu.
- Vấn đề gì của tớ?
- Thì chính là tập luyện đó. Tớ chẳng phải nói cậu phải có môi trường thi đấu để thực hành à? Còn những động tác cơ sở muốn làm tốt thì cậu hãy giành thêm thời gian tự tập cũng được. Nhưng thi đấu không phải cứ biết đập bóng, chuyền bóng, ném bóng là được.
- Ừm, khi cậu nói tớ mới nhận ra tập một mình đúng là không có những yếu tố bất ngờ cần thiết. Dù mình có học lý thuyết, tập luyện thành thạo như thế nào đi nữa, thì khi đối mặt với chiến đấu thực sự cũng sẽ rất bị động, bất ngờ.
Hiện tại Dương Tuấn Vũ cũng đã nhận ra: “ Đây là điều tối kỵ trong chiến đấu sinh tử. Cũng là hạn chế lớn nhất mà Triệu Cơ không thể làm gì được hơn. Trừ khi hắn là tỷ phú, có thể mua những nguyên liệu tốt, để làm ra máy mô phỏng chiến đấu mà Triệu Cơ cung cấp. Nhưng dù là vậy, mô phỏng có giống như thật thì vẫn có những thứ không thể mô phỏng. Điển hình là cảm xúc, tâm lý, suy nghĩ của đối thủ. Điều đó cần phải rèn luyện trên chiến trường, trải qua trăm nghìn trận chiến mới đúc kết ra được. Cũng giống như bạn chơi một trò chơi bắn súng có giỏi đến đâu thì khi bạn cầm một khẩu súng thật, đối mặt với kẻ thù gian xảo, khát máu, mà chỉ cần bạn sai lầm một lần thì sẽ mãi ngã xuống mà không có cơ hội lần thứ hai.”
Dương Tuấn Vũ thầm lưu ý điều này. Hắn thầm cảm ơn cô gái này, rất nhiều lần cô đã giúp hắn nhận ra những thứ mà tưởng chừng rất nhỏ nhưng vô cùng trọng yếu.
Hắn lấy lại tinh thần hỏi:
- Nhưng kiếm đâu ra chỗ nào cho tên gà mờ như tớ chơi cùng?
- Ai nói không có? Chiều nay học xong đi theo tớ.
- Đi đâu?
- Cậu nhiều lời như con gái vậy? Chẳng lẽ cậu sợ đứa con gái tay yếu chân mềm như thế này làm gì được cậu?
- Ừm, dù có làm gì một chút cũng không thành vấn đề.
- Mới nói được mấy câu lại lộ ra cái bản tính vô sỉ rồi. Ài. Không biết giúp cậu là đúng hay sai nữa. – Diệp Minh Châu cảm thán.
...