Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Sau giờ học chiều, Diệp Minh Châu kéo Dương Tuấn Vũ đi tới một sân bóng, nói chính xác là sân ở công viên Jura.
Khi bọn họ tới nơi, ở đây đã có khá nhiều những người đang tụ tập lại xem một trận bóng rổ. Những người này có độ tuổi rất khác nhau, có những bạn học sinh, sinh viên, có cả những anh chàng đã đi làm, trên người còn đang mặc đồ công sở, tay ôm cặp tài liệu. Thậm chí có cả những ông chú, tóc đã bạc quá nửa, vẫn reo hò cổ vũ các cầu thủ trên sân.
Dương Tuấn Vũ khi nhìn thấy cảnh này thì biết ngay cô bạn lớp trưởng này kéo mình tới nơi chơi bóng rổ tự do (hay còn gọi là bóng rổ đường phố). Tại những chỗ như thế này, mọi người đủ loại trình độ có thể chơi với nhau. Mọi người sẽ chọn ngẫu nhiên những người tham gia đăng ký, sau đó không biết trình độ của ai với ai, từ đó tạo nên một đội bóng tạm thời.
Cách chơi như vậy giúp những người có kinh nghiệm biểu diễn cho người xem những kỹ thuật đẹp mắt. Dù có thể không hiệu quả như mong muốn nhưng họ đều được nhận những lời tung hô, những màn cổ vũ nhiệt tình.
Còn những người mới chơi, những người trình độ tầm thấp, họ sẽ được những cầu thủ đi trước có nhiều kinh nghiệm giúp họ phát hiện ra vị trí thích hợp cho bản thân, đồng thời có thể học được những kỹ thuật chiến đấu mà ở ngoài xem không cảm nhận được.
Có thể nói, những người đứng ra lập team là những cầu thủ giỏi, những vận động viên chính quy, hoặc những người đã nghỉ chơi bóng chuyên nghiệp. Còn những người tham gia là những người có tinh thần nhiệt tình và yêu thích bóng rổ.
Tại đây không có thắng thua khốc liệt, chỉ có những người chơi bóng bằng cả trái tim. Mọi người đứng xem xung quanh cũng lây lan tinh thần yêu thể thao của họ.
Ai cũng muốn sau giờ làm việc căng thẳng, được vận động, được chơi thỏa thích.
Dù đây là những trận đấu không chuyên nhưng nếu bạn chăm chỉ đến tham gia thì cũng sẽ thu được rất nhiều những bài học có ích.
Đôi khi những người tranh đấu vì giải thưởng, họ chơi bóng bằng sự thực dụng, bằng tiểu xảo. Mặc dù ban đầu họ chơi bóng vì yêu thích nhưng rồi những áp lực từ người quản lý, ban huấn luyện, hay chính những người xung quanh- đồng đội và gia đình làm họ quên mất một điều rằng: Thể thao nói chung hay bóng rổ nói riêng đều cần tình yêu, đều cần một tinh thần nhiệt huyết.
Khi nhìn những cầu thủ trên sân thi đấu bằng tất cả sức lực và kỹ năng của mình, Dương Tuấn Vũ cảm thấy lòng mình như có thứ gì đó thiêu đốt. Những người này đang chiến đấu bằng tình yêu bóng rổ của họ. Ở đây thắng thua đều vô nghĩa. Chỉ có những nụ cười, những lời cổ vũ đọng lại trong lòng mỗi cầu thủ.
Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Diệp Minh Châu đang nhìn một người thanh niên, còn khá trẻ, đẹp trai, cao ráo, thân hình cân đối. Người này có kỹ thuật chơi bóng theo con mắt của hắn thì rất tốt.
Hắn hỏi Triệu Cơ:
- Này em, theo thang điểm của em thì anh ta được bao nhiêu điểm?
- Anh hỏi về độ đẹp trai hay là trình độ chơi bóng?
- Anh hỏi người ta đẹp trai hay không để làm gì? Dương Tuấn Vũ mặt hơi đen đi.
- Hì, em trêu anh chút, nếu theo thang điểm của thời điểm hiện tại anh ta được 72/. Nếu theo thang điểm của thế kỷ 22 là 50/.
- Sao lại có sự khác nhau giữa hai thang điểm này. À. Anh biết rồi, là vì sau này bóng rổ phát triển hơn, sức khỏe và kỹ thuật con người cũng tiến bộ hơn, ý em là vậy chứ gì?
- Anh rất thông minh.
- Thế theo em thấy anh được bao nhiêu điểm.
- Tốt nhất không quá 5/100.
- Này này, kiếp trước.... à.. không có gì.
- Kiếp trước gì? Anh cũng đừng buồn, anh mới chỉ tập được 1 buổi sáng thôi mà. 5 điểm là em tính điểm thể chất của anh thôi. Kỹ năng anh còn chưa có tập hết.
Dương Tuấn Vũ định nói “ kiếp trước anh cũng tham gia thi đấu bóng rổ ở đại học đấy. Tất nhiên, với sức khỏe khi đó thì... ừm, chắc cũng không quá 5 điểm”, nhưng hắn chợt nhớ là Triệu Cơ không biết hắn trọng sinh. Không phải hắn muốn giấu Triệu Cơ, mà bản thân hắn nghĩ những thứ đã ở kiếp trước cũng đã là quá khứ. Mà con người ta không thể cứ nhìn vào quá khứ mà sống được. Xã hội thay đổi từng ngày, và hắn cũng đang tiến bộ từng ngày. Dương Tuấn Vũ trước kia đã chết khi rơi máy bay rồi.
Quay trở về với trận bóng rổ, tỷ số giữa hiệp thứ 4 là 40-32, trong số những pha ghi điểm, thanh niên đẹp trai kia ghi được khoảng 20 điểm. Có thể nói hắn là một trung phong (C- Center) rất mạnh.
“Ừm, phải chăng là người yêu của bà cô này?” Dương Tuấn Vũ nhìn Diệp Minh Châu rồi lại nhìn thanh niên kia. Thấy trong mắt cô đầy vẻ ngưỡng mộ và hãnh diện. “Tình yêu bọ xít chăng?” (ý là tình yêu trẻ con).
- Này, nhìn người ta gì mà mắt long lanh thế?
- Cậu không thấy anh ấy chơi bóng tốt à? Lại còn rất đẹp trai.
- Ừm. Đẹp trai, chơi bóng giỏi. Rất hợp.
- Hợp cái gì?
- À không có gì?
- Đợi lát nữa hết giờ rồi đi theo tớ gặp anh ý.
- Gặp anh ý làm gì?
- Thế cậu nghĩ tớ lôi cậu đến đây để xem cho vui à? Lát nữa tớ xin anh ấy cho cậu ra sân. Cậu đi thay đồ trước đi.
- Gì? Ra sân luôn á? Nhưng mà tớ...
- Đàn ông con trai gì mà lằng nhằng thế. Cậu không thấy có những ông chú cũng còn tham gia kia kìa. Chẳng lẽ nhìn cậu trẻ khỏe thế này nhưng thật ra bên trong lại như ông già?
- Được rồi, cậu thắng. Cậu cứ mở mắt to ra mà xem tớ biểu diễn.
- Ừm, phải có tinh thần như thế. Đừng có trợn mắt lên nhìn tớ. Tớ nói không đúng à?
- Đúng.. Công chúa nói gì cũng rất đúng.
- Vậy thì cậu còn ngơ ngơ đứng đấy làm gì? Đi thay đồ đi, sắp hết hiệp đấu rồi. Đăng ký muộn là không có cơ hội ra sân đâu. Với lại anh Đình Lộc không phải hôm nào cũng thi đấu đâu. Cậu rất may mắn khi hôm nay đi ra gặp được anh ấy đấy.
- Đến tên người ta cũng rõ cơ à? Cậu khai thật đi? Người yêu hả? Không nhận ra bạn tôi lại yêu sớm nha.
Diệp Minh Châu xấu hổ véo hắn:
- Gì mà người yêu. Cậu nghĩ linh tinh gì đấy. Anh Đình Lộc trước kia là hàng xóm của tớ. Bố anh ấy là bạn học cấp 3 của bố mình. Hai nhà chơi với nhau rất thân thiết. Anh ấy như anh trai của tớ thôi. Hồi nhỏ bị ai bắt nạt tớ đều nhờ anh ấy ra tay trấn áp hộ đấy. Hì. Anh ấy rất tốt. Lát nữa tớ bảo với anh ấy cậu là bạn học tớ muốn học chơi bóng, chắc chắn anh ấy sẽ cho cậu rất nhiều lời khuyên. Thôi đi thay đồ đi.
- Được rồi, anh trai. Tớ rất hiểu.
Dương Tuấn Vũ nháy nháy mắt trêu.
- Đồ khỉ này. Muốn ăn đòn à
Diệp Minh Châu lao vào véo hắn kêu oai oái.
....