-
Chương 100
Vân Tú đi ra ngoài một chút, giám đốc bảo vệ là một tên khá to béo, hắn mặc bộ quần áo còn hơi lộ ra chút rốn.
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy tên giám đốc bảo vệ, an ninh mà như con heo quay thế này đúng là không chấp nhận được. Cái loại này trộm mà xuất hiện thì hắn chạy sớm nhất.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dương Tuấn Vũ nhìn vào mình, tên giám đốc mập này sợ hãi, hắn vẫn chưa biết chuyện gì, đang nằm ngủ thì nghe thấy có người nói chủ tịch triệu tập. Hắn cũng chưa gặp vị chủ tịch thần bí của công ty này bao giờ.
- Anh tên là gì?
Dương Tuấn Vũ toát ra uy áp đáng sợ.
Tên mập sợ hãi lắp bắp nói:
- Tôi là Lâm Khải, giám đốc bảo vệ.
- Tốt lắm, ai cất nhắc anh lên vị trí này.
- Là là…
Lâm Khải sợ hãi, lắp bắp không dám nói, hắn chỉ cúi mặt, liếc liếc nhìn Lâm Băng cầu cứu.
- Được rồi không cần nói nữa. Lâm Băng, đây là người nhà của chị?
Lâm Băng thấy vậy cũng không dám phủ nhận, mặt cô tái đi, nếu vụ án này mà liên quan đến ông chú này thì ai mà biết cô có mất việc không. Công ty này là ước mơ của bao nhiêu người, cô không muốn bị sa thải. Làm một giám đốc nhân sự, cô rất biết luật của công ty, đó là không được phép lựi dụng quan hệ để đưa người thân vào cơ quan. Cô đứng dậy, im lặng, sợ hãi không dám nói.
- Tôi hỏi chị một lần cuối, đây- có- phải- là- người- nhà- của- chị- không?
Hắn gằn giọng nói từng chữ.
- Vâng..vâng…là chú của tôi.
- Chị làm người quản lý nhân sự, biết luật mà tôi đặt ra còn dám vi phạm, chị có coi lời tôi ra gì không?
- Tôi…tôi…
Dương Tuấn Vũ cảm thấy rất ức chế với nhân viên nói không ra lời thế này, hắn quát lớn làm mọi
người giật bắn lên:
- Không cần phải ấp úng nữa. Cô muốn làm tiếp hay nghỉ việc?
Lâm Băng thấy hắn quát lên như thế nước mắt đã chảy ra, cô lắc lắc đầu mạnh, sợ hãi nói:
- Xin chủ tịch cho tôi được tiếp tục làm việc.
- Cô cứ đứng đó, để xem ông chú của cô có sai phạm gì không rồi nói tiếp.
Hắn quay sang tên mập đã sợ hãi đứng run cầm cập:
- Giám đốc Lâm Khải phải không?
- Dạ, có tôi.. thưa chủ tịch.
- Tốt lắm, anh có đem theo video ghi lại các ngày làm việc xung quanh 4/6 chứ?
- Vâng, tôi đã mang theo đầy đủ.
- Được rồi, chiếu lên cho tôi.
- Vâng vâng.
Lâm Khải rất nhanh cắm usb vào máy chiếu, sau đó điều chỉnh tìm video từng ngày chiếu lên.
Dương Tuấn Vũ đã biết video nào có vấn đề rồi, trước đó Triệu Cơ đã thông báo cho hắn có kẻ đột nhập vào công ty nhưng mà hắn cứ để yên lặng. Đã bắt thì phải bắt cả đàn luôn, không thể để lọt lưới. Vì vậy, hắn yêu cầu chỉnh đến video quay phòng Vân Tú lúc 17:00-19:00, thì đoạn ghi hình này đã bị xóa.
Hắn hỏi:
- Thế này là sao?
Mọi người có đần cũng biết đã xảy ra chuyện rồi. Ai cũng nhìn tên giám đốc Khải này, rồi lại nhìn sang Lâm Băng đáng thương.
Lâm Băng khi thấy băng ghi hình đã bị xóa đi thì cũng biết mình không còn có thể giải thích được gì nữa rồi. Đây chính là người chú mà cô đã cho đi cửa sau.
Lâm Khải bây giờ cũng đã ngồi bệt xuống đất rồi, ông ta có ngu ngốc cũng biết vào khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện lớn.
Dương Tuấn Vũ chất vấn:
- Anh có biết trong khoảng thời gian này công ty đã mất bao nhiêu tiền chứ? 50 tỷ. Anh cảm thấy mình có khả năng bồi thường không?
Lâm Khải nghe thấy mất 50 tỷ thì ông ta trợn mắt lên, đang sắp ngất đi thì nghe thấy Dương chủ tịch quát làm hồn vía ông ta quay trở lại:
- Nói.
- Tôi không biết gì hết, không phải tôi xóa đoạn băng này.
Hắn lắc đầu van xin.
- Nếu tôi giao cho cảnh sát kinh tế, ông sẽ phải ra bồi thường 50 tỷ, đồng thời cũng sẽ bị ngồi tù đếm lịch đấy.
- Xin anh, tôi không biết gì hết. Cầu xin anh đừng bắt tôi…
Lâm Băng thấy như vậy cũng sợ hãi, nhà cô ta làm gì đủ tiền để bồi thường 50 tỷ chứ. Cô cũng chạy tới chỗ chú mình đỡ ông ta rồi cầu xin.
- Xin chủ tịch tha cho chú tôi, nhà tôi không có đủ tiền, tôi…huhu..
- Được rồi. Khóc lóc thì giải quyết được vấn đề gì. Im lặng hết cho tôi.
Lâm Băng và Lâm Khải im thin thít, cô chỉ biết che miệng nấc lên, nước mắt vẫn chảy ra giàn dụa.
- Ai là người trực ngày hôm đó?
Lâm Khải nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hôm đó là cậu Trung Dũng.
- Gọi cậu ta lên đây.
- Vâng, vâng.
Rất nhanh, cậu thanh niên Trung Dũng chạy tới, cậu ta nhìn thấy không khí họp hành căng thẳng, người mặt tái mét, người ôm miệng khóc lóc, thấy giám đốc Khải cũng sợ run cầm cập. Chưa kịp chào hỏi, giọng Dương Tuấn Vũ đã vang lên:
- Anh là Trung Dũng.
- Đúng vậy.
- Ngày 4/6 vừa rồi anh trực ban bảo vệ?
- Đúng. Không biết có việc gì không ạ?
- Vào khoảng lúc 17-19h tối hôm đó, anh ở đâu? Làm gì?
- Khoảng thời gian đó là công ty thay ca trực, tôi vừa đến nhận ca. Sau đó tôi cùng mọi người ăn tối.
- Cậu đi làm hay đi ăn?
- Bình thường công ty cũng không có luật cấm nhân viên bảo vệ ăn mà.
- Việc đó mà cũng cần có luật? Được rồi, tôi sẽ tìm người bổ sung ngay trong hôm nay. Cậu ăn cùng những ai khi đó, ăn ở đâu?
- Khi đó chúng tôi ăn ở phòng trực, mọi người vừa ăn cơm hộp vừa theo dõi camera.
- Vậy khi đó có ai không có chức phận trong ca trực mà lại động vào máy tính an ninh không?
- Không có, à, có.
- Nói rõ ra xem nào.
- Vâng, khi đó tôi có nhờ Chí Kiên trông hộ một lúc, vì uống hơi nhiều nước nên tôi đi ra ngoài vệ sinh.
- Anh đi trong khoảng bao nhiêu lâu?
- Cũng không lâu lắm, nhưng lúc về thì có gặp Phó Giám Đốc Văn Quảng, ông ấy lại bắt chuyện hỏi thăm nhân viên bảo vệ như tôi nên tôi có nói với ông ấy một lúc. Tôi còn tưởng đó là chính sách của công ty, các lãnh đạo đi vi hành thị sát gì đó.
- Hai người nói chuyện có lâu không?
- Cũng khoảng 15 phút. Ông ấy còn hỏi thăm tình hình công tác và cả hoàn cảnh sinh hoạt gia đình tôi xem có gì khó khăn không? Công ty sẽ có chính sách giúp đỡ. Vì thế tôi còn cảm ơn ông ấy. Sau ngày hôm đó tôi còn nhận được quà, nói là vợ tôi mới sinh em bé nên công ty tặng thêm quà. Tôi thấy công ty mình quan tâm đến cả đời sống anh em bảo vệ nên còn khoe với bạn bè nữa đấy.
- Ừm, đấy là điều nên làm. Được rồi, quay trở lại vấn đề chính, khi anh quay về thì sao?
- Khi tôi quay về thì thấy Chí Kiên vừa sử dụng máy tính, tôi hỏi thì anh ta nói rảnh rỗi lên mạng một chút. Tôi cũng chỉ nhắc nhở anh ta trong giờ làm không nên làm việc riêng, sau đó anh ta nói xin lỗi rồi cũng đi về luôn.
- Được rồi, cậu Chí Kiên đó hôm nay có đi làm không?
- Có. Cậu ta hôm nay chính là ngày trực ban.
- Tốt lắm cậu xuống gọi cậu ta lên đây.
- Anh Lê Khôi, anh gọi phó giám đốc Văn Quảng lên có chuyện cần nói.
Sau khoảng 5 phút, lại có hai người được triệu tập lên, nhưng khác một chút, đó là Dương Tuấn Vũ thấy họ có nháy mắt với nhau, hắn cũng nhận ra hai người này có chút lo lắng, sau đó lại bình thường lại rất nhanh. Hắn cũng chẳng mất thời gian hỏi, hắn đưa cho Vân Tú USB bảo chị ta chiếu video trong đó lên.
Trên video, có hai kẻ bịt mặt, nhìn không rõ hình dáng, có lẽ chúng biết có camera an ninh nhưng vẫn dám làm thì đúng là không phải chúng tự tin mà đã có người quản lý cái phòng lưu trữ này. Một góc quay khác, ở phòng lưu trữ, Chí Kiên tìm kiếm hình ảnh hai người nào đó, thấy có gì bất thường thì xóa ngay, rồi hắn ngồi đợi hai người bịt mặt làm xong việc, cũng xóa luôn đoạn video dài 2 tiếng này.
Chí Kiên nhìn thấy có camera ghi lại tỉ mỉ quá trình phạm tội của hắn thì sợ hãi, hắn định chạy trốn, nhưng chưa kịp chạy ra đến cửa thì từ bên cạnh không biết đã làm sao lại xuất hiện một người, rồi hắn chỉ thấy rất nhanh người đó giơ chân lên đá một cú trúng bụng, hắn đau đớn kêu lớn, ôm bụng lăn lăn xung quanh.
Mọi người còn đang ngỡ ngàng vì có video quay lại chi tiết, nhưng Dương Tuấn Vũ vẫn hỏi, mà những video này không nằm trong hệ thống của bộ phận bảo vệ, không thì tên Chí Kiên kia đã xóa mất rồi. Họ chưa kịp ú ớ gì thì thấy tên Chí Kiên này đã sợ hãi bỏ chạy, có người đang định hét lên gọi bảo vệ, có người thì cầm điện thoại định gọi cho bộ phận an ninh. Nhưng còn chưa thốt ra được hết câu: Bảo vệ đâu.. thì đã thấy Chủ tịch Dương không biết đã đứng lên từ lúc nào, chỉ thấy vù một cái, tên Chí Kiên đã ôm bụng nằm gục xuống đất kêu thảm.
Dương Tuấn Vũ chỉnh lại caravat và áo khoác một chút, sau đó lại ngồi xuống ghế. Hắn nhìn phó giám đốc Văn Quảng rồi lạnh nhạt nói:
- Rốt cuộc ai là kẻ đứng sau?
Văn Quảng mồ hôi vã ra như tắm, hắn không biết mình bị lộ từ khi nào, hắn cũng đâu có trong đoạn video, hắn lắc đầu chối:
- Tôi không biết gì hết? Ai là kẻ đứng sau là sao? Rõ ràng đây là do tên Chí Kiên này và hai kẻ bịt mặt kia mà.
- Vẫn còn chưa chịu nhận, được rồi, tôi sẽ cho anh xem.
Dương Tuấn Vũ ra hiệu cho Vân Tú tiếp tục chiếu video, trên video mọi người thấy hình ảnh phó giám đốc Văn Quảng và người phụ nữ nào đó đang đứng ở một góc cầu thang bộ, sau đó là một màn vuốt ve hôn hít, ai xem cũng nóng cả mặt lên, cô gái ngây thơ Lam Tiểu Di thì mặt đã đỏ như gấc.
Dương Tuấn vũ ho khan, Vân Tú mới giật mình tua nhanh qua đoạn đó, sau đó là giọng nói của người con gái này vang lên:
- Anh Văn Quảng, anh có yêu em không?
- Tất nhiên là anh yêu em rồi Thư Thư. Em hỏi thế làm gì?
- Vậy sao anh không bỏ bà vợ già của anh đi?
- Chuyện đó anh đã nói là từ từ rồi mà. Yên tâm, thủ tục anh đang làm rồi, em chờ một thời gian
nữa là được.
- Chờ chờ? Em đã chờ 1 năm nay rồi, lúc nào anh cũng lấy cái đó ra để lừa gạt em.
- Được rồi, lần này là thật, em đừng giận mà, em muốn gì anh cũng đáp ứng hết.
- Thật chứ?
- Đúng vậy.
Sau đó thấy cô ta thì thầm vào tai Văn Quảng câu gì đó, anh ta lắc đầu ngầy ngậy, rồi nói:
- Không được, làm như thế là đi tù đấy.
- Không sao đâu, em đã có người cài vào trong công ty rồi, cậu ta đã gặp anh rồi đó, tên Chí Kiên. Đều là người của công ty em. Anh cũng không cần làm gì cả. Chỉ cần hôm đó phối hợp kéo dài thời gian một chút là được mà. Có ai biết chứ?
- Nhưng sao em còn muốn anh giúp em lấy trộm mật mã cửa ra vào và mật mã máy tính của Vân Tú. Cô ấy rất cẩn thận, sao anh có thể làm được?
- Anh ngốc thế, chỉ cần ngày mai, anh kéo cô ta ra khỏi phòng 10 phút để người của em lẻn vào lắp camera, khi đó cô ta nhập cái gì mà anh chẳng biết.
- Liệu có chắc chắn không?
- Rất chắc chắn, anh yên tâm, mọi hình ảnh từ phòng bảo vệ sẽ được xóa sạch, sẽ không ai tìm ra được manh mối gì cả.
Thấy Văn Quảng phân vân, cô nàng Thư Thư đó lại cầm bàn tay ông ta đặt vào ngực mình, sau đó xoa xoa ngực ông ta, nỉ non. Văn Quảng máu trong người lại nóng lên, ông ta cắn răng gật đầu đồng ý. Sau đó lại là màn những tiếng rên rỉ vang lên.