Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ️ ℜаļթի ♕෴
P/s: Rất cảm ơn bạn
➻❥¢ổ мạη тɦїêη❤ Đề cử 11 Kim Phiếu
và [email protected] đã chuyển cho mình 500 bạc. Rất mong được các bạn like, đánh giá và chia sẻ truyện.
...
Dương Tuấn Vũ thấy hắn đang phân vân thì bồi thêm vào:
- Khi cậu đến với chúng tôi, tôi đảm bảo mọi kỹ năng nấu nướng của cậu sẽ được cải thiện hơn bây giờ rất nhiều. Đồng thời ở đây cũng có rất nhiều loại nguyên liệu tốt, cậu có thể thoải mái phát triển sự sáng tạo của mình. Một nơi tốt và chuyên nghiệp như vậy không có nhiều đâu. Nhắn tin cho tôi email tôi sẽ gửi hình ảnh của khu bếp của nhà hàng cho cậu.
Dương Tuấn Vũ không cho hắn cơ hội nói thêm, hắn cúp máy. Sau đó đúng như dự đoán, Ngô Thiên An đã gửi tin nhắn địa chỉ email.
Dương Tuấn Vũ gửi lại email với những hình ảnh khu bếp ở tầng ẩm thực của tòa nhà Poseidon cho hắn. Đảm bảo bất kỳ một người nào yêu việc nấu nướng khi nhìn thấy căn bếp này chính là vô cùng ao ước, và được làm việc ở đây cũng sẽ rất hạnh phúc.
Đầu bên kia, Ngô Thiên An không phải là người gửi tin nhắn địa chỉ email mà lại là người cha của hắn. Ông cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện này, nhìn thấy đứa con mình có tiềm năng phát triển như vậy ông rất yên tâm và vui mừng. Nhưng Thiên An từ bé chính là đứa rất cứng đầu, nó có thể vì nghĩ những món ăn mới, hay cải thiện những điểm chưa được của món ăn cũ mà mấy ngày đêm đều không ngủ. Nó chính là một đứa yêu việc nấu nướng hơn cả bản thân mình.
Càng vì thế ông lại càng không thể vùi dập ước mơ của nó, con trai ông cần phải bay xa, bay cao. Đó cũng là lý do mà khi chương trình MasterChef xuất hiện, ông đã thay hắn đi đăng ký, rồi nói cả tuần mới thuyết phục được hắn nghỉ nấu nướng vài hôm để đi thi. Rồi lúc nhìn thấy con trai mình từng ngày từng ngày vượt qua các vòng thi, nhận được những lời khen ngợi của các chuyên gia ẩm thực hàng đầu cả nước, ông nhận thấy con mình đích thực là có cơ hội bơi ra biển lớn.
Bây giờ cơ hội đã đến, làm sao ông để nó chôn vùi tuổi trẻ và quãng đời đầu bếp ở trong quán ăn nhỏ này được. 200 triệu đúng là một con số không nhỏ, nhưng mà gia đình họ chính là không có quyền thế, không biết luồn cúi, lại có những nguyên tắc cứng nhắc nên đã đắc tội với một vài vị lãnh đạo. Họ không muốn xếp hàng, đợi chờ, mà Thiên An lại không biết nhún nhường. Và chuyện gì đến cũng đã đến, quán ăn càng ngày càng ít khách, càng ngày càng bị làm khó dễ. Cứ năm bữa nửa tháng lại bị cán bộ vệ sinh đến kiểm tra, gây khó dễ, lấy không nói có rồi phạt, rồi tịch thu đồ. Chẳng bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa thôi.
Cơ hội tới, ông không để nó đi mất. Ông gọi con ra, hai người tâm sự, ông phân tích cho con trai những cái được và cái mất. Sau đó là khích lệ, trao niềm tin và ủy thác sứ mệnh làm một người đầu bếp nổi tiếng nhất cho hắn.
Mãi rồi cũng xong, Ngô Thiên An cắn răng chấp nhận ra đi, hắn khóc lớn ôm lấy cha mình rồi nói:
- Cha yên tâm. Con sẽ trở thành một người đầu bếp vĩ đại nhất. Con sẽ cho cha thấy con sẽ đạt đến đỉnh cao của ẩm thực.
Lúc sau, khi đã ổn định lại tâm trạng, hắn gọi điện lại cho Dương Tuấn Vũ:
- Anh có chắc là sẽ để một kẻ mới như tôi làm bếp trưởng ở nơi sang trọng đó? Những người khác có nghe theo lời tôi nói không? Bình thường tôi rất dễ gần, vui vẻ, nhưng anh cũng biết rồi đó, khi cầm dao lên tôi yêu cầu rất nghiêm khắc đó.
- Cậu yên tâm. Khi tôi làm gì cũng đã nghiên cứu chắc chắn. Đúng là tôi đã nói cậu có thể làm bếp trưởng, nhưng đó là sau khi cậu trải qua một chương trình huấn luyện kỹ năng đầu bếp của chúng tôi. Nếu cậu đạt được tiêu chuẩn của chúng tôi, cậu sẽ được làm bếp trưởng. Và tất nhiên những người còn lại trong khu bếp sẽ là cấp dưới của cậu, họ sẽ không cãi lại bếp trưởng của mình. Mà tôi tin cậu cũng sẽ thể hiện kỹ năng của mình khiến họ không thể không phục. Còn nếu cậu không đạt được yêu cầu của chúng tôi thì cậu sẽ bị loại. Tức là khi cậu nhận lời chưa chắc cậu đã được chọn làm đầu bếp đâu.
Ngô Thiên An rất tự tin, hắn nói:
- Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, tôi sẽ là đầu bếp giỏi nhất.
- Tôi rất hy vọng như thế. Tôi sẽ gửi email những thứ cần thiết cho anh. Hẹn gặp lại.
- Chào.
Dương Tuấn Vũ cũng không phải dọa Ngô Thiên An, mà hắn đúng là cần tìm một người xuất sắc. Hắn đã chuẩn bị sẵn một quyển kỹ năng cần đạt được của đầu bếp hạng nhất do Triệu cơ cung cấp. Trong quyển sách này, mọi kỹ năng từ cơ bản đến nâng cao, từ đơn giản đến phức tạp đều được hướng dẫn đầy đủ. Các kỹ năng đều sẽ được học đến mức thành thạo mới được học kỹ năng tiếp theo. Tuy nói là chỉ cần học theo nhưng nó không hề dễ dàng, nó đòi hỏi người đầu bếp phải vô cùng kiên nhẫn, và khả năng lĩnh hội cao. Chính vì thế chọn một người có tình yêu chân chính với việc nấu nướng chính là yêu cầu nhập môn của quyển sách này.
Đây có thể nói là báu vật của giới đầu bếp cũng không phải nói khoác. Tên Ngô Thiên An này chính là một người may mắn hoặc cũng có thể chỉ là một tên lót đường.
…
Sau khi giải quyết được hai vẫn đề chính, thì những kỳ thi liên tục cũng xuất hiện. Song hành với nó cũng là sự chuẩn bị cho ngày bế giảng, ngày lễ chia tay, vì vậy các hoạt động đoàn thể là không thể thiếu.
Chụp ảnh kỷ yếu chính là một trong số những hoạt động mà mỗi lớp rất mong đợi.
Ngay từ lúc vừa ra tết, ngọn lửa này đã được các bạn trẻ nhóm lên và Trúc Nhã chính là thành viên hoạt động, tuyên truyền sôi nổi nhất.
Dương Tuấn Vũ chính là lớp trưởng nên hắn cũng không trốn thoát vụ này. Nhưng bản thân hắn cũng rất háo hức, được cùng lên kế hoạch, cùng làm, cùng vui vẻ chắc chắn sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ.
Đồng phục riêng của lớp cũng được đưa ra thảo luận, Chu mập nói:
- Lớp 12A của chúng ta cũng cần có áo đồng phục lớp. Các bạn thấy sao?
Trúc Nhã cười tươi nói:
- Đúng vậy, chúng ta sẽ mặc cả áo lớp để chụp kỷ yếu nữa.
- Vậy mọi người cùng nhau nghĩ xem áo mới sẽ làm như thế nào?
Cả lớp bàn tán rôm rả, nước bọt bay lả tả. Dương Tuấn Vũ thấy đội này sắp nổi loạn rồi, hắn gõ gõ thước lên bàn để mọi người giữ trật tự, sau đó nói:
- Mọi việc làm đều phải có trình tự cụ thể. Được rồi, tớ sẽ đứng ra chủ trì vụ này. Mọi người có ý kiến gì không?
Tên lớp trưởng này danh vọng trong lớp và trong trường đã cao vút rồi, hắn nói tất nhiên mọi người đồng ý nghe theo, ai cũng tự giác về chỗ ngồi của mình.
Dương Tuấn Vũ thấy kỷ luật của lớp đúng là đã tốt hơn trước nhiều rồi, sau quãng thời gian không có Minh Châu, lớp đúng là đã loạn hết cả lên không khác gì một cái chợ.
Quay trở lại, Dương Tuấn Vũ lấy bút viết lên trên bảng trắng, vừa viết hắn vừa nói:
- Đầu tiên chúng ta phải thống nhất được là mặc đồng phục loại nào.
Một bạn trong lớp tên tiểu Hoa Hoa nói:
- Tuấn Vũ nói rõ hơn xem có những loại gì đi. Mình chưa hiểu ý của bạn lắm.
- Ừ. Rất đơn giản, loại quần áo chính là các loại: Quần áo sơ mi, quần áo vest, váy,..
Hắn liệt kê cả mấy chục loại ra, thấy mọi người hoa mắt chóng mặt hắn mới dừng lại nói:
- Chính là những loại đó: Các bạn chọn một trong số chúng đi. À, trước khi chọn, Chu mập, đứng lên trên bục này đếm xem phương án nào nhiều người chọn nhất thì chúng ta làm theo.
Chu mập rất khoái mấy vụ này, thân hình mập mạp của hắn nhanh chóng chạy lên.
Dương Tuấn Vũ đã ghi các loại quần áo lên bảng, sau đó bắt đầu quá trình bình chọn. Không có gì ngạc nhiên lắm khi con gái rất thích con trai mặc vest, tuy hơi già dặn nhưng mà cái này có thể điều chỉnh được, khi đó nhìn sẽ rất chín chắn. Vì thế nên vest nhanh chóng được chốt với 38/49 thành viên.
Tiếp theo sau đó tất nhiên các anh em lại úp sọt các chị em bằng việc tất cả 100% những tên háo sắc đều chọn chị em mặc váy. Chỉ có váy mới làm toát lên được nét dịu dàng, nữ tính và xinh đẹp của họ. Cũng không ít các bạn gái bạo dạn cũng đồng ý, 30/49 nhanh chóng được chốt lại.
Dương Tuấn Vũ gật đầu hài lòng, mọi chuyện vẫn nằm trong suy đoán của hắn. Hắn tiếp tục nói:
- Tiếp đến là chọn biểu tượng của lớp ta. Các bạn nghĩ xem chúng ta thích cái gì, hợp với cái gì. Lần lượt các ý kiến sẽ giơ tay phát biểu.
Sau một loạt các ý kiến thì mọi người vẫn không thống nhất được, lần này sắp sửa thành cãi nhau to rồi. Dương Tuấn Vũ vội nói:
- Được rồi, mọi người thử xem cái logo nào có được không.
Nói xong hắn vẽ lên bảng hình ảnh: Chữ “We are one” cách điệu và và số 50 in chìm. Bao quanh tất cả là một vòng tròn thể hiện tất cả là một gia đình, và cái mái của ngôi nhà đó là hình chiếc mũ tốt nghiệp.
Mọi người thấy hình ảnh này thì ngay lập tức giơ ngón tay cái. Ai cũng hiểu cái số 50 nghĩa là gì mặc dù hiện tại trong lớp chỉ có 49 người, thậm chí những đứa chơi thân với Diệp Minh Châu vành mắt đã đỏ lên rồi.
Không khí cả lớp hơi trùng xuống, Dương Tuấn Vũ đành phải kéo nó lên, hắn tiếp tục vai trò chủ trì kiêm nhà thiết kế của mình.
Một bộ quần áo vest bảnh bao và một bộ váy xinh xắn rất nhanh được thành hình, cả lớp đều vui vẻ.
Tiếp đến là ý tưởng cho ngày kỷ yếu.
Các bạn nam hôm đó sẽ đến từ sớm, còn đến sớm làm gì thì hắn không nói. Mọi người chỉ cần dến đúng giờ là được. Các bạn gái thì cứ đi make up, lên đồ các kiểu thoải mái, miễn là 9h có mặt tại trường là được.
Vì tất cả những gì khó đã có lớp trưởng lo nên mọi người đều vô cùng thoải mái.
…
Vào ngày kỷ yếu, Dương Tuấn Vũ 5h sáng đã lúi húi chuẩn bị đồ, sau đó lại gọi liền mấy cuộc điện thoại, rồi nhanh chóng lên đường. Tới trường cũng đã là 6h, mùa hè ở miền Bắc cũng khá oi ả, vì vậy mọi công việc chuẩn bị cần được tiến hành từ sớm sẽ đỡ mệt hơn.
Dương Tuấn Vũ đã mượn được sân khấu tổ chức sự kiện của nhà trường từ trước. Hắn phân công các anh em trong lớp mở những bao tải lớn ở bên cạnh sân khấu ra. Mọi người đều rất tò mò, mở ra thì thấy bên trong đầy cánh hoa, bọn hắn trợn mắt hô lên:
- Nhiều cánh hoa như vậy làm gì mày ơi. Đây phải đến cả ruộng hoa rồi, lại còn không chỉ có một loại nữa chứ. Đừng bảo tao là mày định cho các chị em tắm trong biển hoa này nhé.
Dương Tuấn Vũ cạn lời với cái đội này:
- Hoa đấy không ăn được, cũng chẳng phải dùng để tắm đâu. Chúng mày bê ra đây. Được rồi, bây giờ thì nhìn thấy hình tao vẽ phác họa ở sân khấu chưa?
Chu mập đôi mắt híp lại sau đó hô:
- Hình cây nấm, ừm, nhà hình nấm thì đúng hơn.
- Đúng vậy, đây chỉ là cái khung thôi, bọn mày mau chóng xếp hoa ra đi. Cứ xếp theo hướng dẫn của tao là được.
Dương Tuấn Vũ cùng cảm đám xúm lại rải hoa, sắp xếp thành hình một cây nấm đáng yêu.
Nhà hình nấm rất lớn với phần mái màu đỏ từ cánh hoa hồng đỏ và có những đốm trắng là cánh hoa hoa nhài. Phần thân cây nấm có màu vàng là hướng dương, bên trong màu xanh lục là màu của lá cây, cánh cửa ở giữa có chữ màu tím xếp thành hình trái tim, bên trong có chữ 12A là cánh hoa bằng lăng.
Đứa nào cũng hăng hái xếp, tới khi hoàn tất thì thi nhau thở hổn hển. Dương Tuấn Vũ nhếch môi khinh bỉ lũ lười vận động này, chỉ phải rải cánh hoa vào khung có sẵn trong 30p mà đã thở không ra hơi, nếu bắt chúng nó rồi tách từng cánh ra, tách từng chiếc lá ra chắc bọn này đi viện cả lũ.
Khi bọn này mệt lăn ra thì Dương Tuấn Vũ vẫn nhất quyết kéo chúng nó lên tầng 6 để nhìn xuống. Tuy nói mệt thì mệt thật, kêu cha gọi mẹ cũng nhiều thật, nhưng mà khi đứng từ trên nhìn xuống thì cả lũ há hốc mồm.
Đúng là từ trên cao nhìn xuống rất khác, phải nói là vô cùng đẹp, ừm, lại còn rất đáng yêu nữa chứ. Đảm bảo bọn con gái nhìn thấy sẽ phát cuồng. Chứng kiến thành quả này mọi người đã cảm thấy đỡ mệt hơn rất nhiều rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
P/s: Rất cảm ơn bạn
➻❥¢ổ мạη тɦїêη❤ Đề cử 11 Kim Phiếu
và [email protected] đã chuyển cho mình 500 bạc. Rất mong được các bạn like, đánh giá và chia sẻ truyện.
...
Dương Tuấn Vũ thấy hắn đang phân vân thì bồi thêm vào:
- Khi cậu đến với chúng tôi, tôi đảm bảo mọi kỹ năng nấu nướng của cậu sẽ được cải thiện hơn bây giờ rất nhiều. Đồng thời ở đây cũng có rất nhiều loại nguyên liệu tốt, cậu có thể thoải mái phát triển sự sáng tạo của mình. Một nơi tốt và chuyên nghiệp như vậy không có nhiều đâu. Nhắn tin cho tôi email tôi sẽ gửi hình ảnh của khu bếp của nhà hàng cho cậu.
Dương Tuấn Vũ không cho hắn cơ hội nói thêm, hắn cúp máy. Sau đó đúng như dự đoán, Ngô Thiên An đã gửi tin nhắn địa chỉ email.
Dương Tuấn Vũ gửi lại email với những hình ảnh khu bếp ở tầng ẩm thực của tòa nhà Poseidon cho hắn. Đảm bảo bất kỳ một người nào yêu việc nấu nướng khi nhìn thấy căn bếp này chính là vô cùng ao ước, và được làm việc ở đây cũng sẽ rất hạnh phúc.
Đầu bên kia, Ngô Thiên An không phải là người gửi tin nhắn địa chỉ email mà lại là người cha của hắn. Ông cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện này, nhìn thấy đứa con mình có tiềm năng phát triển như vậy ông rất yên tâm và vui mừng. Nhưng Thiên An từ bé chính là đứa rất cứng đầu, nó có thể vì nghĩ những món ăn mới, hay cải thiện những điểm chưa được của món ăn cũ mà mấy ngày đêm đều không ngủ. Nó chính là một đứa yêu việc nấu nướng hơn cả bản thân mình.
Càng vì thế ông lại càng không thể vùi dập ước mơ của nó, con trai ông cần phải bay xa, bay cao. Đó cũng là lý do mà khi chương trình MasterChef xuất hiện, ông đã thay hắn đi đăng ký, rồi nói cả tuần mới thuyết phục được hắn nghỉ nấu nướng vài hôm để đi thi. Rồi lúc nhìn thấy con trai mình từng ngày từng ngày vượt qua các vòng thi, nhận được những lời khen ngợi của các chuyên gia ẩm thực hàng đầu cả nước, ông nhận thấy con mình đích thực là có cơ hội bơi ra biển lớn.
Bây giờ cơ hội đã đến, làm sao ông để nó chôn vùi tuổi trẻ và quãng đời đầu bếp ở trong quán ăn nhỏ này được. 200 triệu đúng là một con số không nhỏ, nhưng mà gia đình họ chính là không có quyền thế, không biết luồn cúi, lại có những nguyên tắc cứng nhắc nên đã đắc tội với một vài vị lãnh đạo. Họ không muốn xếp hàng, đợi chờ, mà Thiên An lại không biết nhún nhường. Và chuyện gì đến cũng đã đến, quán ăn càng ngày càng ít khách, càng ngày càng bị làm khó dễ. Cứ năm bữa nửa tháng lại bị cán bộ vệ sinh đến kiểm tra, gây khó dễ, lấy không nói có rồi phạt, rồi tịch thu đồ. Chẳng bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa thôi.
Cơ hội tới, ông không để nó đi mất. Ông gọi con ra, hai người tâm sự, ông phân tích cho con trai những cái được và cái mất. Sau đó là khích lệ, trao niềm tin và ủy thác sứ mệnh làm một người đầu bếp nổi tiếng nhất cho hắn.
Mãi rồi cũng xong, Ngô Thiên An cắn răng chấp nhận ra đi, hắn khóc lớn ôm lấy cha mình rồi nói:
- Cha yên tâm. Con sẽ trở thành một người đầu bếp vĩ đại nhất. Con sẽ cho cha thấy con sẽ đạt đến đỉnh cao của ẩm thực.
Lúc sau, khi đã ổn định lại tâm trạng, hắn gọi điện lại cho Dương Tuấn Vũ:
- Anh có chắc là sẽ để một kẻ mới như tôi làm bếp trưởng ở nơi sang trọng đó? Những người khác có nghe theo lời tôi nói không? Bình thường tôi rất dễ gần, vui vẻ, nhưng anh cũng biết rồi đó, khi cầm dao lên tôi yêu cầu rất nghiêm khắc đó.
- Cậu yên tâm. Khi tôi làm gì cũng đã nghiên cứu chắc chắn. Đúng là tôi đã nói cậu có thể làm bếp trưởng, nhưng đó là sau khi cậu trải qua một chương trình huấn luyện kỹ năng đầu bếp của chúng tôi. Nếu cậu đạt được tiêu chuẩn của chúng tôi, cậu sẽ được làm bếp trưởng. Và tất nhiên những người còn lại trong khu bếp sẽ là cấp dưới của cậu, họ sẽ không cãi lại bếp trưởng của mình. Mà tôi tin cậu cũng sẽ thể hiện kỹ năng của mình khiến họ không thể không phục. Còn nếu cậu không đạt được yêu cầu của chúng tôi thì cậu sẽ bị loại. Tức là khi cậu nhận lời chưa chắc cậu đã được chọn làm đầu bếp đâu.
Ngô Thiên An rất tự tin, hắn nói:
- Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, tôi sẽ là đầu bếp giỏi nhất.
- Tôi rất hy vọng như thế. Tôi sẽ gửi email những thứ cần thiết cho anh. Hẹn gặp lại.
- Chào.
Dương Tuấn Vũ cũng không phải dọa Ngô Thiên An, mà hắn đúng là cần tìm một người xuất sắc. Hắn đã chuẩn bị sẵn một quyển kỹ năng cần đạt được của đầu bếp hạng nhất do Triệu cơ cung cấp. Trong quyển sách này, mọi kỹ năng từ cơ bản đến nâng cao, từ đơn giản đến phức tạp đều được hướng dẫn đầy đủ. Các kỹ năng đều sẽ được học đến mức thành thạo mới được học kỹ năng tiếp theo. Tuy nói là chỉ cần học theo nhưng nó không hề dễ dàng, nó đòi hỏi người đầu bếp phải vô cùng kiên nhẫn, và khả năng lĩnh hội cao. Chính vì thế chọn một người có tình yêu chân chính với việc nấu nướng chính là yêu cầu nhập môn của quyển sách này.
Đây có thể nói là báu vật của giới đầu bếp cũng không phải nói khoác. Tên Ngô Thiên An này chính là một người may mắn hoặc cũng có thể chỉ là một tên lót đường.
…
Sau khi giải quyết được hai vẫn đề chính, thì những kỳ thi liên tục cũng xuất hiện. Song hành với nó cũng là sự chuẩn bị cho ngày bế giảng, ngày lễ chia tay, vì vậy các hoạt động đoàn thể là không thể thiếu.
Chụp ảnh kỷ yếu chính là một trong số những hoạt động mà mỗi lớp rất mong đợi.
Ngay từ lúc vừa ra tết, ngọn lửa này đã được các bạn trẻ nhóm lên và Trúc Nhã chính là thành viên hoạt động, tuyên truyền sôi nổi nhất.
Dương Tuấn Vũ chính là lớp trưởng nên hắn cũng không trốn thoát vụ này. Nhưng bản thân hắn cũng rất háo hức, được cùng lên kế hoạch, cùng làm, cùng vui vẻ chắc chắn sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ.
Đồng phục riêng của lớp cũng được đưa ra thảo luận, Chu mập nói:
- Lớp 12A của chúng ta cũng cần có áo đồng phục lớp. Các bạn thấy sao?
Trúc Nhã cười tươi nói:
- Đúng vậy, chúng ta sẽ mặc cả áo lớp để chụp kỷ yếu nữa.
- Vậy mọi người cùng nhau nghĩ xem áo mới sẽ làm như thế nào?
Cả lớp bàn tán rôm rả, nước bọt bay lả tả. Dương Tuấn Vũ thấy đội này sắp nổi loạn rồi, hắn gõ gõ thước lên bàn để mọi người giữ trật tự, sau đó nói:
- Mọi việc làm đều phải có trình tự cụ thể. Được rồi, tớ sẽ đứng ra chủ trì vụ này. Mọi người có ý kiến gì không?
Tên lớp trưởng này danh vọng trong lớp và trong trường đã cao vút rồi, hắn nói tất nhiên mọi người đồng ý nghe theo, ai cũng tự giác về chỗ ngồi của mình.
Dương Tuấn Vũ thấy kỷ luật của lớp đúng là đã tốt hơn trước nhiều rồi, sau quãng thời gian không có Minh Châu, lớp đúng là đã loạn hết cả lên không khác gì một cái chợ.
Quay trở lại, Dương Tuấn Vũ lấy bút viết lên trên bảng trắng, vừa viết hắn vừa nói:
- Đầu tiên chúng ta phải thống nhất được là mặc đồng phục loại nào.
Một bạn trong lớp tên tiểu Hoa Hoa nói:
- Tuấn Vũ nói rõ hơn xem có những loại gì đi. Mình chưa hiểu ý của bạn lắm.
- Ừ. Rất đơn giản, loại quần áo chính là các loại: Quần áo sơ mi, quần áo vest, váy,..
Hắn liệt kê cả mấy chục loại ra, thấy mọi người hoa mắt chóng mặt hắn mới dừng lại nói:
- Chính là những loại đó: Các bạn chọn một trong số chúng đi. À, trước khi chọn, Chu mập, đứng lên trên bục này đếm xem phương án nào nhiều người chọn nhất thì chúng ta làm theo.
Chu mập rất khoái mấy vụ này, thân hình mập mạp của hắn nhanh chóng chạy lên.
Dương Tuấn Vũ đã ghi các loại quần áo lên bảng, sau đó bắt đầu quá trình bình chọn. Không có gì ngạc nhiên lắm khi con gái rất thích con trai mặc vest, tuy hơi già dặn nhưng mà cái này có thể điều chỉnh được, khi đó nhìn sẽ rất chín chắn. Vì thế nên vest nhanh chóng được chốt với 38/49 thành viên.
Tiếp theo sau đó tất nhiên các anh em lại úp sọt các chị em bằng việc tất cả 100% những tên háo sắc đều chọn chị em mặc váy. Chỉ có váy mới làm toát lên được nét dịu dàng, nữ tính và xinh đẹp của họ. Cũng không ít các bạn gái bạo dạn cũng đồng ý, 30/49 nhanh chóng được chốt lại.
Dương Tuấn Vũ gật đầu hài lòng, mọi chuyện vẫn nằm trong suy đoán của hắn. Hắn tiếp tục nói:
- Tiếp đến là chọn biểu tượng của lớp ta. Các bạn nghĩ xem chúng ta thích cái gì, hợp với cái gì. Lần lượt các ý kiến sẽ giơ tay phát biểu.
Sau một loạt các ý kiến thì mọi người vẫn không thống nhất được, lần này sắp sửa thành cãi nhau to rồi. Dương Tuấn Vũ vội nói:
- Được rồi, mọi người thử xem cái logo nào có được không.
Nói xong hắn vẽ lên bảng hình ảnh: Chữ “We are one” cách điệu và và số 50 in chìm. Bao quanh tất cả là một vòng tròn thể hiện tất cả là một gia đình, và cái mái của ngôi nhà đó là hình chiếc mũ tốt nghiệp.
Mọi người thấy hình ảnh này thì ngay lập tức giơ ngón tay cái. Ai cũng hiểu cái số 50 nghĩa là gì mặc dù hiện tại trong lớp chỉ có 49 người, thậm chí những đứa chơi thân với Diệp Minh Châu vành mắt đã đỏ lên rồi.
Không khí cả lớp hơi trùng xuống, Dương Tuấn Vũ đành phải kéo nó lên, hắn tiếp tục vai trò chủ trì kiêm nhà thiết kế của mình.
Một bộ quần áo vest bảnh bao và một bộ váy xinh xắn rất nhanh được thành hình, cả lớp đều vui vẻ.
Tiếp đến là ý tưởng cho ngày kỷ yếu.
Các bạn nam hôm đó sẽ đến từ sớm, còn đến sớm làm gì thì hắn không nói. Mọi người chỉ cần dến đúng giờ là được. Các bạn gái thì cứ đi make up, lên đồ các kiểu thoải mái, miễn là 9h có mặt tại trường là được.
Vì tất cả những gì khó đã có lớp trưởng lo nên mọi người đều vô cùng thoải mái.
…
Vào ngày kỷ yếu, Dương Tuấn Vũ 5h sáng đã lúi húi chuẩn bị đồ, sau đó lại gọi liền mấy cuộc điện thoại, rồi nhanh chóng lên đường. Tới trường cũng đã là 6h, mùa hè ở miền Bắc cũng khá oi ả, vì vậy mọi công việc chuẩn bị cần được tiến hành từ sớm sẽ đỡ mệt hơn.
Dương Tuấn Vũ đã mượn được sân khấu tổ chức sự kiện của nhà trường từ trước. Hắn phân công các anh em trong lớp mở những bao tải lớn ở bên cạnh sân khấu ra. Mọi người đều rất tò mò, mở ra thì thấy bên trong đầy cánh hoa, bọn hắn trợn mắt hô lên:
- Nhiều cánh hoa như vậy làm gì mày ơi. Đây phải đến cả ruộng hoa rồi, lại còn không chỉ có một loại nữa chứ. Đừng bảo tao là mày định cho các chị em tắm trong biển hoa này nhé.
Dương Tuấn Vũ cạn lời với cái đội này:
- Hoa đấy không ăn được, cũng chẳng phải dùng để tắm đâu. Chúng mày bê ra đây. Được rồi, bây giờ thì nhìn thấy hình tao vẽ phác họa ở sân khấu chưa?
Chu mập đôi mắt híp lại sau đó hô:
- Hình cây nấm, ừm, nhà hình nấm thì đúng hơn.
- Đúng vậy, đây chỉ là cái khung thôi, bọn mày mau chóng xếp hoa ra đi. Cứ xếp theo hướng dẫn của tao là được.
Dương Tuấn Vũ cùng cảm đám xúm lại rải hoa, sắp xếp thành hình một cây nấm đáng yêu.
Nhà hình nấm rất lớn với phần mái màu đỏ từ cánh hoa hồng đỏ và có những đốm trắng là cánh hoa hoa nhài. Phần thân cây nấm có màu vàng là hướng dương, bên trong màu xanh lục là màu của lá cây, cánh cửa ở giữa có chữ màu tím xếp thành hình trái tim, bên trong có chữ 12A là cánh hoa bằng lăng.
Đứa nào cũng hăng hái xếp, tới khi hoàn tất thì thi nhau thở hổn hển. Dương Tuấn Vũ nhếch môi khinh bỉ lũ lười vận động này, chỉ phải rải cánh hoa vào khung có sẵn trong 30p mà đã thở không ra hơi, nếu bắt chúng nó rồi tách từng cánh ra, tách từng chiếc lá ra chắc bọn này đi viện cả lũ.
Khi bọn này mệt lăn ra thì Dương Tuấn Vũ vẫn nhất quyết kéo chúng nó lên tầng 6 để nhìn xuống. Tuy nói mệt thì mệt thật, kêu cha gọi mẹ cũng nhiều thật, nhưng mà khi đứng từ trên nhìn xuống thì cả lũ há hốc mồm.
Đúng là từ trên cao nhìn xuống rất khác, phải nói là vô cùng đẹp, ừm, lại còn rất đáng yêu nữa chứ. Đảm bảo bọn con gái nhìn thấy sẽ phát cuồng. Chứng kiến thành quả này mọi người đã cảm thấy đỡ mệt hơn rất nhiều rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn