Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536
Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
P/s: Cảm ơn bạn trungdung012 đã Đề cử 2 Kim Phiếu cho truyện.
Thông báo: Quyền lợi của các bạn khi truyện vào vip:
- Mỗi chương ít nhất 2,5k từ.
- Mỗi ngày 2 chương nhưng sẽ nhận bạo chương theo buff:
....... mỗi 5k đậu thêm 1 chương.
...... mỗi 4 NP sẽ thêm 1 chương.
...... mỗi 1 hỏa châu, thất thải châu, kim sa châu sẽ thêm 2 chương.
..... mỗi Bố Cáo Lệnh thêm 5 chương.
Số chương sẽ được tác trả từ từ trong những ngày sau đó nếu tác bận, còn rảnh sẽ cố hoàn thoàn trong ngày hôm sau.
Tuy vậy, có một số anh chị em nhiệt tình buff một lúc mấy trăm nghìn đậu thì ... ừm, hai ngày cuối tuần tác sẽ buff thêm mỗi ngày 2 chương cho tới khi nào trả hết nợ thì thôi. Số nợ còn lại anh chị em tiếp tục theo dõi comment để biết.
....
- Giám đốc Visonet, Hoàng Minh Anh đúng không? Cậu là người Trần Bằng giới thiệu, tôi đã rất tin tưởng con mắt nhìn người của cậu ta nên đồng ý cho cậu ngồi lên vị trí này. Nhưng thật không ngờ cậu lại khiến tôi rất thất vọng? Cậu giải thích sao về việc Facebook trong một tháng qua đã cho ra mắt các tính năng mới nhất trên ứng dụng của họ, mà trùng hợp ở chỗ, các tính năng này Visonet mới ra mắt trong hơn 1 tháng trước, là do bọn họ đã bắt kịp xu thế rồi sao? Cậu nói cho tôi nghe.
Hoàng Minh Anh gật đầu trình bày:
- Hiện tại ứng dụng mạng xã hội do Mark Zuckerberg đã rất phát triển, họ đã đuổi kịp chúng ta rồi, điều này tuy rất khó tin nhưng thực sự chúng ta đã bị bắt kịp. Là giám đốc của Visonet, tôi rất tiếc vì việc này xảy ra, đồng thời xin nhận trách nhiệm về việc này.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép, chỉ Trần Anh Dũng:
- Cậu nói xem, cấp trên cậu nhận lỗi như thế có đúng không?
- Đúng ạ.
Cậu thanh niên mắt khẽ liếc quan sát, đầu gật lia lịa.
- Hừ, tôi nuôi mấy người chỉ tốn cơm, cái gì mà trình độ mạng xã hội của Mỹ đã theo kịp Visonet của chúng ta? Tất cả chỉ là do hai người dựng lên mà thôi. Nói đi, hai người đã làm cái gì, đừng để tôi phải đích thân chỉ ra.
Hoàng Minh Anh và Trần Anh Dũng đều cúi đầu:
- Sự việc xảy ra hai chúng tôi xin chịu trách nhiệm.
Sau một lúc chỉ nhận được lời nói như vậy khiến Dương Tuấn Vũ giận quá hóa cười:
- Khá lắm.
Hắn quát:
- Các cậu CÚT ra ngoài cho tôi !
Cả đám nhân viên giật thót cả mình, chủ tịch lâu ngày không làm ở công ty, bỗng dưng quay về chỉ trích nhân viên vì bị đối thủ đuổi kịp công nghệ sao? Sao lại có người phi lý như vậy? Bọn họ đều chật vật làm việc quanh năm mà, người ta thì đi chơi ở đâu không biết.
Mọi người bên ngoài thì sợ nhưng trong lòng mỗi người thì đều khó chịu, chỉ có những thành viên kỳ cựu như Lê Khôi, Lâm Băng, Vân Tú mới hiểu không phải hắn phát điên mà mọi việc không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Hoàng Minh Anh ấm ức:
- Chủ tịch, ngài có thể một năm không thấy mặt vì bận việc, nhưng chúng tôi cũng không ngồi chơi, trong năm qua đã có bốn bản cập nhật hữu ích của Visonet khiến cộng đồng mạng đều hết sức vui mừng đón nhận. Dù có để Facebook theo kịp thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ cố gắng hơn trong thời gian tới.
Dương Tuấn Vũ nheo mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào mắt làm hắn vội tránh đi.
- Hừ. Các người đã không còn cơ hội thay đổi nữa rồi, đặc biệt là anh, Trần Minh Anh và Trần Anh Dũng.
Hoàng Minh Anh nghe hắn gọi mình họ “Trần” thì giật mình, còn những người khác thì thầm mắng đường đường là chủ tịch còn nói nhầm tên nhân viên.
Dương Tuấn Vũ mặc kệ bọn họ nghĩ cái khỉ gì, hắn nhếch mép cười:
- Trần Minh Anh, cháu nuôi của gia chủ Trần Đại Phát, từ nhỏ đã được ông ta gửi ở Oxford học về công nghệ thông tin để mong một ngày về làm đội ngũ Hacker cho ông ta bảo vệ Trần đại gia tộc. Tôi nói không sai chứ?
- Ngươi, à không, tôi không quen gì người có tên Trần Đại Phát hết.
Hoàng Minh Anh kiên quyết phản đối.
Mọi người nghe thế này thì thấy hình như mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ rồi. Người này thế mà lại liên quan tới một đại gia tộc đứng thứ hai? Nhưng chẳng lẽ chủ tịch có thù gì với người của Trần gia sao? Bọn họ hết nhìn chủ tịch trẻ tuổi lại nhìn giám đốc xinh đẹp Vân Tú ngồi bên cạnh, dường như mỗi lần chủ tịch xuất hiện là cô ấy lại đi theo bên cạnh. Hai người này có gian tình.
Lập tức trong đầu mọi người nổ “bùm” một suy nghĩ lớn mật, mặc dù trước nay vẫn có nghi ngờ, nhưng giờ mọi thứ dường như không chỉ là trên suy đoán nữa. Vân Tú chẳng phải lúc trước suýt nữa đã làm dâu cả nhà họ Nguyễn, đồng thời nghe nói là con riêng của gia chủ đời tiếp theo Trần Thế Kiệt.
Nhưng những điều quái dị liên tục xuất hiện trong đám cưới lần đó khiến cô dâu xinh đẹp không thể kết hôn cùng Trần Bá Nhật. Lần đó báo chí mặc dù được ém ém xuống, nhưng nhà trống không tránh được gió, thông tin đã rò rỉ ra gần như toàn bộ rồi.
Đó không ngờ là cuộc kết hôn của hai người anh em cùng cha khác mẹ. Đúng là thảm kịch. Chỉ có điều danh vọng của giám đốc Tú ở tập đoàn quá lớn, không ai dám bép xép chuyện này mà thôi, nhưng trong những cuộc nói chuyện bí mật mọi người vẫn hay đoán già đoán non.
Và suy đoán có người đứng đằng sau làm loạn đám cưới, và người đó là bạn trai của giám đốc Tú, mới đầu bọn họ không tin, nhưng nhìn cách mà chủ tịch trẻ tuổi đối xử gay gắt với người của Trần gia khiến bọn họ không khỏi liên tưởng, gán ghép, mà càng liên tưởng gán ghép thì lại càng thấy khả năng này rất cao.
Một người tài cao, còn rất trẻ nhưng đã làm chủ cả một tập đoàn hùng mạnh được Forbes xếp thứ 25 trên bảng những tập đoàn giàu nhất thế giới. Một người xinh đẹp tuyệt trần, năng lực làm việc cực tốt, lại luôn lạnh lùng với những người khác giới, bao nhiêu người có chức vụ cao, bao nhiêu đối tác lớn đều muốn được đem mỹ nhân về nhà nhưng đều bị ánh mắt lạnh như băng của cô ấy từ chối dứt khoát.
Bọn họ đang phiêu theo dòng suy nghĩ thì bị tiếng nói của chủ tịch kéo về thực tại cuộc họp.
- Cậu đừng bao biện làm gì cho mệt, tôi làm việc luôn dựa trên bằng chứng. Tôi rất quý trọng nhân tài nhưng quý trọng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng để các người làm việc. Mọi thứ, tôi đều có giám sát. Tốt lắm, không nhận sai chứ gì? Hope! Để hắn xem thứ hắn cần.
Mọi người ngẩn ngơ, Hope là cái khái niệm gì? Nhưng rất nhanh bọn họ đều trợn mắt há hồm vì một hình ảnh phi vật thể mô phỏng lại hình dáng một cô gái trẻ đang lơ lửng bên cạnh chủ tịch.
- Vâng.
Giọng nói của cô ta không có vẻ gì giống với giọng của chị Google, ngược lại rất êm tai và rõ ràng, cứ như một người thật đang nói chứ không phải một thiết bị kỹ thuật phát ra âm thanh cứng ngắc, rập khuôn, không có ngữ điệu.
Bọn họ thấy cô gái tên Hope này chỉ tay, một hình ảnh mô phỏng siêu thực hiện lên, người đó rõ ràng là giám đốc Hoàng Minh Anh đang bí mật trao đổi thông tin thông qua bộ gõ phím chứ không phải là âm thanh.
Những người ngoài ngành không biết thì những người trong ngành như Trần Bằng và một số người khác truyền tai nhau, đây là một hình thức truyền tín hiệu rất tinh vi và bí mật, là thủ đoạn của Hacker chuyên nghiệp.
Hope nói:
- Những tín hiệu người này mã hóa ra có nội dung buôn bán trao đổi những bản cập nhật mới nhất của Visonet cho một bên máy chủ ở California. Tổng cộng đã có 4 cải tiến gần nhất của Thịnh Thế bắt đầu bị tuồn ra bên ngoài, trong số đó, có 3 sản phẩm đầu tiên bị copy thông qua USB cá nhân, vào ngày 19/3, 3/6, 21/9, còn bản update cuối cùng thì được đối phương chuyển thẳng qua kênh hacker của mình. Còn California có tập đoàn mạng xã hội lớn nào thì mọi người tự hiểu.
Hoàng Minh Anh ngay từ khi nhìn thấy hình ảnh của mình được ghi lại thì đã biết mình xong đời rồi, tuy nhiên, hắn vẫn rất thắc mắc vì sao mình đã làm nhiễu tất cả hệ thống camera rồi mà vẫn bị Hope ghi lại, chẳng lẽ còn camera lắp ở vị trí quá kín nằm ngoài hệ thống camera của phòng an ninh?
Mọi người nghe Hope thông báo chi tiết, lại nhìn thái độ của giám đốc Minh Anh là biết thông tin này không phải là một trò đùa rồi.
Một lúc sau, Hoàng Minh Anh ngẩng đầu lên hỏi:
- Vì sao ngươi biết ta là cháu nuôi của Trần Đại Phát, ngay cả Trần Thế Kiệt cũng không biết.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Ngươi không cần biết, cứ đợi viện kiểm sát và tòa án xét xử đi.
Hoàng Minh Anh thở dài có chút mất mát, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ tiếc ta chưa thể xâm nhập sâu hơn vào hệ thống cốt lõi của tập đoàn, số thứ ta đánh cắp được vẫn chưa khiến ta thỏa mãn, được, lần này ta đã thua.
Trần Anh Dũng run run vội nói:
- Chủ tịch, hắn có đánh cắp cái gì cũng không liên quan tới tôi mà. Vì sao lại đuổi tôi? Tôi cũng
không phải tay chân của Trần gia gì hết, ngài nên xét xử sáng suốt a.
Không cần Dương Tuấn Vũ nói, Hope chiếu lên một loạt các hành động của tên này. Theo đó, việc lợi dụng Visonet để mở một loạt trang bán hàng buôn lậu, dụ dỗ thêm gần chục thành viên khác trong công ty tham gia. Mặc dù hắn không phải người của Trần gia nhưng việc sử dụng tài nguyên của công ty để tiến hành hoạt động phi pháp tất nhiên sẽ bị nhà nước cấm và xử phạt nặng.
Nhìn kẻ từng là cánh tay phải của mình suốt mấy năm trời giờ bị còng mang đi kèm theo đó là những hành động có ý đồ phá hoại tập đoàn, Trần Bằng khó tránh khỏi thất vọng. Cái khiến hắn thất vọng không phải Hoàng Minh Anh mà thất vọng tránh là ánh mắt nhìn người của mình. Không ngờ lại rước cáo về nhà.
Đợi hai kẻ tội phạm được công an còng mang đi, mọi người mới giật mình nhận ra chủ tịch mở cuộc họp hôm nay với mục đích là thanh lý môn hộ. Vì thế, ánh mắt họ nhìn về những người được gọi tên không khỏi có phần thương cảm cùng nghi hoặc. Đây đều là những người đứng đầu của từng công ty, nếu số người làm việc phi pháp nhiều thế này sẽ khiến hoạt động sắp tới của Thịnh Thế bị ảnh hưởng rất lớn.
Mọi người chưa kịp định thần thì iọng đanh thép của kẻ ngồi chính giữa lại vang lên:
- Đông Nghi cô quản lý khu du lịch biển ở Cát Bạc như thế nào vậy? Có muốn làm nữa không? Ngay từ đầu tôi đã nói, bãi san hô ở đây chính là thứ có giá trị nhất, vậy mà cô thì sao? Chỉ trong vài năm khai thác du lịch đã làm nguồn nước bị ô nhiễm, diện tích san hô giảm 50%, độ phong phú về loài cũng chỉ còn 30%. Cô nói cho tôi biết, những gì tôi cho cô đi học cô có để vào đầu không? Xử lý nguồn nước, quy chế xử phạt khách du lịch phá hoại rặng san hô cô có thể làm nghiêm khắc không?
Đông Nghi mặt tái mét, gật đầu:
- Tôi … tôi có thể làm được.
- Không phải có thể nữa. Phải chắc chắn cho tôi.
- Vâng. Tôi chắc chắn làm được.
- Hôm nay trước mặt tất cả các lãnh đạo ở đây, nếu cô không giữ được lời hứa của mình, và trong 3 tháng tới không thể khiến máy móc đo lường chất thải báo “Tốt’ và camera giám sát hệ sinh thái san hô “không phát hiện trường hợp phá hoại nào” thì cô không cần gặp tôi nữa, đơn xin nghỉ việc cứ nộp cho thư ký Tuệ Mẫn. Rõ chưa?
- Đã … đã rõ.
- Cô nói sao để cho người khác có niềm tin rằng cô làm được chứ. Lắp bắp cái gì?
- Đã rõ thưa chủ tịch.
Đông Nghi cứng người nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
P/s: Cảm ơn bạn trungdung012 đã Đề cử 2 Kim Phiếu cho truyện.
Thông báo: Quyền lợi của các bạn khi truyện vào vip:
- Mỗi chương ít nhất 2,5k từ.
- Mỗi ngày 2 chương nhưng sẽ nhận bạo chương theo buff:
....... mỗi 5k đậu thêm 1 chương.
...... mỗi 4 NP sẽ thêm 1 chương.
...... mỗi 1 hỏa châu, thất thải châu, kim sa châu sẽ thêm 2 chương.
..... mỗi Bố Cáo Lệnh thêm 5 chương.
Số chương sẽ được tác trả từ từ trong những ngày sau đó nếu tác bận, còn rảnh sẽ cố hoàn thoàn trong ngày hôm sau.
Tuy vậy, có một số anh chị em nhiệt tình buff một lúc mấy trăm nghìn đậu thì ... ừm, hai ngày cuối tuần tác sẽ buff thêm mỗi ngày 2 chương cho tới khi nào trả hết nợ thì thôi. Số nợ còn lại anh chị em tiếp tục theo dõi comment để biết.
....
- Giám đốc Visonet, Hoàng Minh Anh đúng không? Cậu là người Trần Bằng giới thiệu, tôi đã rất tin tưởng con mắt nhìn người của cậu ta nên đồng ý cho cậu ngồi lên vị trí này. Nhưng thật không ngờ cậu lại khiến tôi rất thất vọng? Cậu giải thích sao về việc Facebook trong một tháng qua đã cho ra mắt các tính năng mới nhất trên ứng dụng của họ, mà trùng hợp ở chỗ, các tính năng này Visonet mới ra mắt trong hơn 1 tháng trước, là do bọn họ đã bắt kịp xu thế rồi sao? Cậu nói cho tôi nghe.
Hoàng Minh Anh gật đầu trình bày:
- Hiện tại ứng dụng mạng xã hội do Mark Zuckerberg đã rất phát triển, họ đã đuổi kịp chúng ta rồi, điều này tuy rất khó tin nhưng thực sự chúng ta đã bị bắt kịp. Là giám đốc của Visonet, tôi rất tiếc vì việc này xảy ra, đồng thời xin nhận trách nhiệm về việc này.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép, chỉ Trần Anh Dũng:
- Cậu nói xem, cấp trên cậu nhận lỗi như thế có đúng không?
- Đúng ạ.
Cậu thanh niên mắt khẽ liếc quan sát, đầu gật lia lịa.
- Hừ, tôi nuôi mấy người chỉ tốn cơm, cái gì mà trình độ mạng xã hội của Mỹ đã theo kịp Visonet của chúng ta? Tất cả chỉ là do hai người dựng lên mà thôi. Nói đi, hai người đã làm cái gì, đừng để tôi phải đích thân chỉ ra.
Hoàng Minh Anh và Trần Anh Dũng đều cúi đầu:
- Sự việc xảy ra hai chúng tôi xin chịu trách nhiệm.
Sau một lúc chỉ nhận được lời nói như vậy khiến Dương Tuấn Vũ giận quá hóa cười:
- Khá lắm.
Hắn quát:
- Các cậu CÚT ra ngoài cho tôi !
Cả đám nhân viên giật thót cả mình, chủ tịch lâu ngày không làm ở công ty, bỗng dưng quay về chỉ trích nhân viên vì bị đối thủ đuổi kịp công nghệ sao? Sao lại có người phi lý như vậy? Bọn họ đều chật vật làm việc quanh năm mà, người ta thì đi chơi ở đâu không biết.
Mọi người bên ngoài thì sợ nhưng trong lòng mỗi người thì đều khó chịu, chỉ có những thành viên kỳ cựu như Lê Khôi, Lâm Băng, Vân Tú mới hiểu không phải hắn phát điên mà mọi việc không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Hoàng Minh Anh ấm ức:
- Chủ tịch, ngài có thể một năm không thấy mặt vì bận việc, nhưng chúng tôi cũng không ngồi chơi, trong năm qua đã có bốn bản cập nhật hữu ích của Visonet khiến cộng đồng mạng đều hết sức vui mừng đón nhận. Dù có để Facebook theo kịp thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ cố gắng hơn trong thời gian tới.
Dương Tuấn Vũ nheo mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào mắt làm hắn vội tránh đi.
- Hừ. Các người đã không còn cơ hội thay đổi nữa rồi, đặc biệt là anh, Trần Minh Anh và Trần Anh Dũng.
Hoàng Minh Anh nghe hắn gọi mình họ “Trần” thì giật mình, còn những người khác thì thầm mắng đường đường là chủ tịch còn nói nhầm tên nhân viên.
Dương Tuấn Vũ mặc kệ bọn họ nghĩ cái khỉ gì, hắn nhếch mép cười:
- Trần Minh Anh, cháu nuôi của gia chủ Trần Đại Phát, từ nhỏ đã được ông ta gửi ở Oxford học về công nghệ thông tin để mong một ngày về làm đội ngũ Hacker cho ông ta bảo vệ Trần đại gia tộc. Tôi nói không sai chứ?
- Ngươi, à không, tôi không quen gì người có tên Trần Đại Phát hết.
Hoàng Minh Anh kiên quyết phản đối.
Mọi người nghe thế này thì thấy hình như mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ rồi. Người này thế mà lại liên quan tới một đại gia tộc đứng thứ hai? Nhưng chẳng lẽ chủ tịch có thù gì với người của Trần gia sao? Bọn họ hết nhìn chủ tịch trẻ tuổi lại nhìn giám đốc xinh đẹp Vân Tú ngồi bên cạnh, dường như mỗi lần chủ tịch xuất hiện là cô ấy lại đi theo bên cạnh. Hai người này có gian tình.
Lập tức trong đầu mọi người nổ “bùm” một suy nghĩ lớn mật, mặc dù trước nay vẫn có nghi ngờ, nhưng giờ mọi thứ dường như không chỉ là trên suy đoán nữa. Vân Tú chẳng phải lúc trước suýt nữa đã làm dâu cả nhà họ Nguyễn, đồng thời nghe nói là con riêng của gia chủ đời tiếp theo Trần Thế Kiệt.
Nhưng những điều quái dị liên tục xuất hiện trong đám cưới lần đó khiến cô dâu xinh đẹp không thể kết hôn cùng Trần Bá Nhật. Lần đó báo chí mặc dù được ém ém xuống, nhưng nhà trống không tránh được gió, thông tin đã rò rỉ ra gần như toàn bộ rồi.
Đó không ngờ là cuộc kết hôn của hai người anh em cùng cha khác mẹ. Đúng là thảm kịch. Chỉ có điều danh vọng của giám đốc Tú ở tập đoàn quá lớn, không ai dám bép xép chuyện này mà thôi, nhưng trong những cuộc nói chuyện bí mật mọi người vẫn hay đoán già đoán non.
Và suy đoán có người đứng đằng sau làm loạn đám cưới, và người đó là bạn trai của giám đốc Tú, mới đầu bọn họ không tin, nhưng nhìn cách mà chủ tịch trẻ tuổi đối xử gay gắt với người của Trần gia khiến bọn họ không khỏi liên tưởng, gán ghép, mà càng liên tưởng gán ghép thì lại càng thấy khả năng này rất cao.
Một người tài cao, còn rất trẻ nhưng đã làm chủ cả một tập đoàn hùng mạnh được Forbes xếp thứ 25 trên bảng những tập đoàn giàu nhất thế giới. Một người xinh đẹp tuyệt trần, năng lực làm việc cực tốt, lại luôn lạnh lùng với những người khác giới, bao nhiêu người có chức vụ cao, bao nhiêu đối tác lớn đều muốn được đem mỹ nhân về nhà nhưng đều bị ánh mắt lạnh như băng của cô ấy từ chối dứt khoát.
Bọn họ đang phiêu theo dòng suy nghĩ thì bị tiếng nói của chủ tịch kéo về thực tại cuộc họp.
- Cậu đừng bao biện làm gì cho mệt, tôi làm việc luôn dựa trên bằng chứng. Tôi rất quý trọng nhân tài nhưng quý trọng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng để các người làm việc. Mọi thứ, tôi đều có giám sát. Tốt lắm, không nhận sai chứ gì? Hope! Để hắn xem thứ hắn cần.
Mọi người ngẩn ngơ, Hope là cái khái niệm gì? Nhưng rất nhanh bọn họ đều trợn mắt há hồm vì một hình ảnh phi vật thể mô phỏng lại hình dáng một cô gái trẻ đang lơ lửng bên cạnh chủ tịch.
- Vâng.
Giọng nói của cô ta không có vẻ gì giống với giọng của chị Google, ngược lại rất êm tai và rõ ràng, cứ như một người thật đang nói chứ không phải một thiết bị kỹ thuật phát ra âm thanh cứng ngắc, rập khuôn, không có ngữ điệu.
Bọn họ thấy cô gái tên Hope này chỉ tay, một hình ảnh mô phỏng siêu thực hiện lên, người đó rõ ràng là giám đốc Hoàng Minh Anh đang bí mật trao đổi thông tin thông qua bộ gõ phím chứ không phải là âm thanh.
Những người ngoài ngành không biết thì những người trong ngành như Trần Bằng và một số người khác truyền tai nhau, đây là một hình thức truyền tín hiệu rất tinh vi và bí mật, là thủ đoạn của Hacker chuyên nghiệp.
Hope nói:
- Những tín hiệu người này mã hóa ra có nội dung buôn bán trao đổi những bản cập nhật mới nhất của Visonet cho một bên máy chủ ở California. Tổng cộng đã có 4 cải tiến gần nhất của Thịnh Thế bắt đầu bị tuồn ra bên ngoài, trong số đó, có 3 sản phẩm đầu tiên bị copy thông qua USB cá nhân, vào ngày 19/3, 3/6, 21/9, còn bản update cuối cùng thì được đối phương chuyển thẳng qua kênh hacker của mình. Còn California có tập đoàn mạng xã hội lớn nào thì mọi người tự hiểu.
Hoàng Minh Anh ngay từ khi nhìn thấy hình ảnh của mình được ghi lại thì đã biết mình xong đời rồi, tuy nhiên, hắn vẫn rất thắc mắc vì sao mình đã làm nhiễu tất cả hệ thống camera rồi mà vẫn bị Hope ghi lại, chẳng lẽ còn camera lắp ở vị trí quá kín nằm ngoài hệ thống camera của phòng an ninh?
Mọi người nghe Hope thông báo chi tiết, lại nhìn thái độ của giám đốc Minh Anh là biết thông tin này không phải là một trò đùa rồi.
Một lúc sau, Hoàng Minh Anh ngẩng đầu lên hỏi:
- Vì sao ngươi biết ta là cháu nuôi của Trần Đại Phát, ngay cả Trần Thế Kiệt cũng không biết.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Ngươi không cần biết, cứ đợi viện kiểm sát và tòa án xét xử đi.
Hoàng Minh Anh thở dài có chút mất mát, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ tiếc ta chưa thể xâm nhập sâu hơn vào hệ thống cốt lõi của tập đoàn, số thứ ta đánh cắp được vẫn chưa khiến ta thỏa mãn, được, lần này ta đã thua.
Trần Anh Dũng run run vội nói:
- Chủ tịch, hắn có đánh cắp cái gì cũng không liên quan tới tôi mà. Vì sao lại đuổi tôi? Tôi cũng
không phải tay chân của Trần gia gì hết, ngài nên xét xử sáng suốt a.
Không cần Dương Tuấn Vũ nói, Hope chiếu lên một loạt các hành động của tên này. Theo đó, việc lợi dụng Visonet để mở một loạt trang bán hàng buôn lậu, dụ dỗ thêm gần chục thành viên khác trong công ty tham gia. Mặc dù hắn không phải người của Trần gia nhưng việc sử dụng tài nguyên của công ty để tiến hành hoạt động phi pháp tất nhiên sẽ bị nhà nước cấm và xử phạt nặng.
Nhìn kẻ từng là cánh tay phải của mình suốt mấy năm trời giờ bị còng mang đi kèm theo đó là những hành động có ý đồ phá hoại tập đoàn, Trần Bằng khó tránh khỏi thất vọng. Cái khiến hắn thất vọng không phải Hoàng Minh Anh mà thất vọng tránh là ánh mắt nhìn người của mình. Không ngờ lại rước cáo về nhà.
Đợi hai kẻ tội phạm được công an còng mang đi, mọi người mới giật mình nhận ra chủ tịch mở cuộc họp hôm nay với mục đích là thanh lý môn hộ. Vì thế, ánh mắt họ nhìn về những người được gọi tên không khỏi có phần thương cảm cùng nghi hoặc. Đây đều là những người đứng đầu của từng công ty, nếu số người làm việc phi pháp nhiều thế này sẽ khiến hoạt động sắp tới của Thịnh Thế bị ảnh hưởng rất lớn.
Mọi người chưa kịp định thần thì iọng đanh thép của kẻ ngồi chính giữa lại vang lên:
- Đông Nghi cô quản lý khu du lịch biển ở Cát Bạc như thế nào vậy? Có muốn làm nữa không? Ngay từ đầu tôi đã nói, bãi san hô ở đây chính là thứ có giá trị nhất, vậy mà cô thì sao? Chỉ trong vài năm khai thác du lịch đã làm nguồn nước bị ô nhiễm, diện tích san hô giảm 50%, độ phong phú về loài cũng chỉ còn 30%. Cô nói cho tôi biết, những gì tôi cho cô đi học cô có để vào đầu không? Xử lý nguồn nước, quy chế xử phạt khách du lịch phá hoại rặng san hô cô có thể làm nghiêm khắc không?
Đông Nghi mặt tái mét, gật đầu:
- Tôi … tôi có thể làm được.
- Không phải có thể nữa. Phải chắc chắn cho tôi.
- Vâng. Tôi chắc chắn làm được.
- Hôm nay trước mặt tất cả các lãnh đạo ở đây, nếu cô không giữ được lời hứa của mình, và trong 3 tháng tới không thể khiến máy móc đo lường chất thải báo “Tốt’ và camera giám sát hệ sinh thái san hô “không phát hiện trường hợp phá hoại nào” thì cô không cần gặp tôi nữa, đơn xin nghỉ việc cứ nộp cho thư ký Tuệ Mẫn. Rõ chưa?
- Đã … đã rõ.
- Cô nói sao để cho người khác có niềm tin rằng cô làm được chứ. Lắp bắp cái gì?
- Đã rõ thưa chủ tịch.
Đông Nghi cứng người nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn