Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
CHƯƠNG 43: GẶP GỠ GÃ ĐÀN ÔNG BỘI BẠC
CHƯƠNG 43: GẶP GỠ GÃ ĐÀN ÔNG BỘI BẠC
Buổi trưa, Trịnh Liên Nga đang sửa lại bản vẽ, công việc này khiến cô choáng váng cả đầu óc, rốt cuộc thiết kế mà Thẩm Quỳnh Dao đề xuất không phù hợp quy cách nên những chỗ cô cần phải thay đổi tương đối nhiều.
Khoảng mười hai giờ trưa, Linda đến gõ cửa phòng làm việc của cô, gọi cô đi ăn cơm: “Liên Nga, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Em ăn ở căn tin cũng được." Trịnh Liên Nga ngẩng đầu lên nói.
Linda xót xa nhìn cô: “Không được, từ lúc em về đây chị chưa được mời em bữa nào, đi đi! Chị sẽ mời em một bữa thịnh soạn."
Trịnh Liên Nga không nỡ từ chối lời mời nhiệt tình như vậy nên cô đứng dậy, cầm túi xách trên mặt bàn rồi đi theo Linda ra ngoài. Kể từ ngày rời đi, đến nay đã bốn năm, sau bốn năm kinh tế của thành phố này đã phát triển vượt bậc, cũng đã thay đổi rất nhiều.
Đi tới bãi đỗ xe, Linda đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ôi! Chị để quên chìa khóa xe trên bàn rồi."
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, chờ thang máy cũng tương đối phiền phức, nên cô cười nói: “Vừa hay em cũng lái xe đến, hay cứ đi xe của em đi."
Linda kinh ngạc nói: “Em mua xe rồi sao!"
Trịnh Liên Nga lúng túng,bối rối, đành giải thích: “Một người bạn tạm thời cho em mượn."
"Vậy được, đi xe của em đi!" Linda đáp.
Đi tới bãi đỗ xe, Trịnh Liên Nga lấy chìa khóa ra và nhấn nút mở khóa, hai tiếng tít tít thanh thúy vang lên, Linda đưa mắt nhìn theo thì thấy một chiết xe thể thao cao cấp Bugatti màu trắng đang nháy đèn.
"Chiếc này sao?" Linda hết sức ngạc nhiên nhìn cô.
Trịnh Liên Nga mím môi rồi giải thích một tiếng: “Vâng! Bạn của em cũng khá giàu."
"Này là quá giàu thì có! Nghiễm nhiên cho em mượn cả xe thể thao." Linda tấm tắc đôi câu rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Trịnh Liên Nga khởi động xe thể thao, lái ra khỏi bãi đỗ xe, Linda ngồi bên cạnh cũng vô cùng vui vẻ: “Gió mát quá!"
Trịnh Liên Nga ngại ngùng cười, đây chính là xe của Trần Diên Khang nên cô hơi ngại khi lái nó.
Theo hướng tay chỉ của Linda, chiếc xe chạy đến trước cửa một nhà hàng cao cấp, xe của Trịnh Liên Nga đã được nghênh đón vào bãi đậu xe của khách VIP nằm bên hông nhà hàng, đại khái là vì xe đắt tiền nên được hưởng những đãi ngộ đặc biệt.
Linda cảm thấy rất mát mặt, Trịnh Liên Nga xuống xe xong hai người liền bước vào nhà hàng, không gian của nơi này trông rất thanh lịch, là nơi tiêu tiền dành cho giới thượng lưu.
Trịnh Liên Nga và Linda gọi món xong thì lại bàn về công việc. Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng một rưỡi là hai người đều ăn xong, chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
"Linda, chị đợi em một lát nhé, em vào toilet rửa tay, bị dính dầu rồi." Trịnh Liên Nga đưa túi xách nhờ cô ấy cầm hộ.
Linda cầm lấy, Trịnh Liên Nga liền chạy thẳng đến toilet để rửa tay, rửa tay xong, cô lấy giấy vừa cắm cúi lau tay vừa đi ra.
Đúng lúc ấy, trong toilet nam cũng có người đi ra, hai người suýt nữa thì va vào nhau.
"Xin lỗi." Trịnh Liên Nga theo bản năng lên tiếng xin lỗi trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà mình suýt va phải, vừa hay anh ta cũng cúi xuống nhìn cô, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau.
Chỉ trong nháy mắt, Trịnh Liên Nga thay đổi sắc mặt, vì người đàn ông đó hóa ra là Lục Tuấn Khải.
Lục Tuấn Khải cũng đang kinh ngạc, anh ta không ngờ sẽ gặp lại Trịnh Liên Nga ở nhà hàng này, đã bốn năm trôi qua và anh ta đã sớm quên mất sự tồn tại của người phụ nữ này rồi, thật không ngờ cũng có ngày gặp lại cô.
Trịnh Liên Nga lúc này, mặc trang phục thanh lịch, chín chắn, tóc suôn mượt buông xõa, để lộ khuôn mặt xinh đep, trắng nõn, ánh mắt trầm tĩnh, đã không còn là cô gái yếu đuối bốn năm trước nữa, hoàn toàn lột xác với khí chất mê người.
Mắt Lục Tuấn Khải mở lớn.
Trịnh Liên Nga định lướt ngang qua anh ta rời đi thì lại bị giữ tay lại, anh ta thấp giọng gọi: “Trịnh Liên Nga."
"Buông tay ra." Giọng nói của Trịnh Liên Nga lúc này vừa cuống lại vừa lạnh lùng.
Nhưng câu tiếp theo của Lục Tuấn Khải lại là: “Mấy năm nay em sống có tốt không?"
Trịnh Liên Nga cười khẩy, ngoảnh đầu nhìn anh ta: “Tôi sống rất tốt, anh hài lòng chưa?"
Cô đã từng yêu người đàn ông này đến mức giao phó hết mọi thứ cho anh ta, xem anh ta là chỗ dựa cả đời, nhưng cuối cùng anh ta lại tàn nhẫn đâm cô một dao, khiến cô thương tích đầy mình.
Lúc này đây, trong lòng cô đối với anh mà nói ngoại trừ hận ra thì chẳng còn chút tình cảm gì nữa, thậm chí, ngay cả người xa lạ anh ta cũng không bằng.
Lục Tuấn Khải quan sát cô, thời khắc này, Trịnh Liên Nga tựa như một đóa phù dung nở rộ, trắng tinh, thuần khiết, tỏa ngát hương thơm thanh nhã, khiến người ta phải ngạc nhiên mà cảm thán.
"Lục Tuấn Khải, anh buông tay ra." Trịnh Liên Nga cất tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng. Cô ra sức giằng ra rút tay ra khỏi tay anh ta. Cô vội vã bước ra khỏi hành lang của toilet nhưng Lục Tuấn Khải cũng sải bước đuổi theo.
Bốn năm trôi qua, Lục Tuấn Khải thật ra cũng trưởng thành và đẹp trai hơn nhiều, hiện tại anh cũng đã giàu có và phong thái cũng khác xưa. Anh chăm chú dán chặt vào bóng dáng Trịnh Liên Nga, vừa hay, anh cũng xuống lầu.
Trịnh Liên Nga cầm lấy cái túi từ tay Linda và nói với cô ấy: “Chúng ta đi nhanh lên đi!"
Linda thấy cô vội vàng như chạy nạn thì cũng hơi kinh ngạc, hỏi: “Làm sao vậy?"
Trịnh Liên Nga vội vã nói: “Nơi này có người mà em không muốn gặp lại."
Rốt cuộc, cô vẫn luống cuống, vốn tưởng rằng bản thân có thể bình tĩnh mà đối mặt với người đàn ông ấy, thế nhưng, sự xuất hiện của anh vẫn khiến cô kích động mạnh mẽ.
Lục Tuấn Khải cũng đã xuống tới nơi và chỉ còn cách cô vài bước. Anh nhìn theo bóng dáng mảnh mai phía trước mặt mà kinh ngạc không thôi. Anh cứ tưởng rằng Trịnh Liên Nga khi ấy rời đi với hai bàn tay trắng, thì cuộc sống sau này nhất định rất vất vả nhưng hiện tại, cô toát lên sự tao nhã và tự tin.
Mấy năm nay, Lục Tuấn Khải không dám nhớ đến cô, và cũng thấy xấu hổ khi nghĩ đến cô. Anh ngày càng giàu có so với trước, nhưng với quá khứ đáng xấu hổ, anh càng nhớ đến thì lại càng muốn bù đắp cho Trịnh Liên Nga.
Thế nhưng, bởi vì không thể hạ cái tôi xuống, lại trọng sĩ diện nên ta đã không thực hiện điều đó.
Giờ đây, nếu đã gặp được cô, hơn nữa cũng biết cô đã trở lại thành phố A rồi, mong muốn được bù đắp cho cô của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Linda ngoảnh lại nhìn thoáng qua thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu xám tro, dáng người cao ráo đang đi theo phía sau. Anh ta nhìn chăm chú vào Trịnh Liên Nga. Linda cũng đoán ra được thân phận của anh ta.
Chắc không phải là gặp lại chồng cũ đấy chứ?
Xe của Lục Tuấn Khải cũng đỗ cùng hướng với xe của Trịnh Liên Nga. Trịnh Liên Nga nôn nóng muốn tránh mặt Lục Tuấn Khải nên cô lấy chìa khóa ra để khởi động xe, chiếc xe thể thao cao cấp màu trắng nhấp nháy đèn đáp lại.
Khi thấy Trịnh Liên Nga ngồi vào chiếc xe đó, Lục Tuấn Khải sửng sốt, sao cô lại có chiếc xe thể thao cao cấp như thế?
Trịnh Liên Nga lái xe ra khỏi bãi đậu xe, ngang qua trước mặt Lục Tuấn Khải. Vẻ mặt ngạc nhiên đến sửng sốt của Lục Tuấn Khải phản chiếu trên kính cửa xe. Anh ta thấy cô trưởng thành, đặc biêt là khi nhìn thấy bóng dáng quyến rũ ngồi trong xe thể thao, anh ta thấy tim đập thình thịch.
Khi Trịnh Liên Nga lái đi xe được vài trăm mét rồi, Linda mới hỏi: “Người vừa nãy có phải là chồng cũ của em không?"
"Là anh ta." Trịnh Liên Nga cười vẻ mỉa mai.
"Ăn mặc thì bảnh bao, lịch sự mà bên trong lại là mặt người dạ thú." Linda mắng một câu.
Trịnh Liên Nga cười khẩy, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên bốn năm trước, anh ta đã cướp cổ phần của cha cô, ép cô ký đơn ly hôn như thế nào. Cả đời này cô cũng sẽ không quên ánh mắt ác độc đó của anh ta.
"Có điều, Liên Nga này, người bạn đã cho em mượn chiếc xe thể thao này đúng là rất nghĩa khí, chắc chắn chồng cũ của em nhìn thấy cũng giật mình đấy! Cuộc sống của em không những rất tốt mà còn có thể lái một chiếc xe thể thao đắt tiền như thế này."
Trịnh Liên Nga gượng cười, trong đầu khẽ lướt qua hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Trần Diên Khang, quả thực là nhờ phúc của anh, cô cũng có thể huênh hoang trước mặt Thẩm Quỳnh Dao một lần.
Thế nhưng, người đàn ông ấy đang giành con trai với cô!
CHƯƠNG 43: GẶP GỠ GÃ ĐÀN ÔNG BỘI BẠC
Buổi trưa, Trịnh Liên Nga đang sửa lại bản vẽ, công việc này khiến cô choáng váng cả đầu óc, rốt cuộc thiết kế mà Thẩm Quỳnh Dao đề xuất không phù hợp quy cách nên những chỗ cô cần phải thay đổi tương đối nhiều.
Khoảng mười hai giờ trưa, Linda đến gõ cửa phòng làm việc của cô, gọi cô đi ăn cơm: “Liên Nga, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Em ăn ở căn tin cũng được." Trịnh Liên Nga ngẩng đầu lên nói.
Linda xót xa nhìn cô: “Không được, từ lúc em về đây chị chưa được mời em bữa nào, đi đi! Chị sẽ mời em một bữa thịnh soạn."
Trịnh Liên Nga không nỡ từ chối lời mời nhiệt tình như vậy nên cô đứng dậy, cầm túi xách trên mặt bàn rồi đi theo Linda ra ngoài. Kể từ ngày rời đi, đến nay đã bốn năm, sau bốn năm kinh tế của thành phố này đã phát triển vượt bậc, cũng đã thay đổi rất nhiều.
Đi tới bãi đỗ xe, Linda đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ôi! Chị để quên chìa khóa xe trên bàn rồi."
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, chờ thang máy cũng tương đối phiền phức, nên cô cười nói: “Vừa hay em cũng lái xe đến, hay cứ đi xe của em đi."
Linda kinh ngạc nói: “Em mua xe rồi sao!"
Trịnh Liên Nga lúng túng,bối rối, đành giải thích: “Một người bạn tạm thời cho em mượn."
"Vậy được, đi xe của em đi!" Linda đáp.
Đi tới bãi đỗ xe, Trịnh Liên Nga lấy chìa khóa ra và nhấn nút mở khóa, hai tiếng tít tít thanh thúy vang lên, Linda đưa mắt nhìn theo thì thấy một chiết xe thể thao cao cấp Bugatti màu trắng đang nháy đèn.
"Chiếc này sao?" Linda hết sức ngạc nhiên nhìn cô.
Trịnh Liên Nga mím môi rồi giải thích một tiếng: “Vâng! Bạn của em cũng khá giàu."
"Này là quá giàu thì có! Nghiễm nhiên cho em mượn cả xe thể thao." Linda tấm tắc đôi câu rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Trịnh Liên Nga khởi động xe thể thao, lái ra khỏi bãi đỗ xe, Linda ngồi bên cạnh cũng vô cùng vui vẻ: “Gió mát quá!"
Trịnh Liên Nga ngại ngùng cười, đây chính là xe của Trần Diên Khang nên cô hơi ngại khi lái nó.
Theo hướng tay chỉ của Linda, chiếc xe chạy đến trước cửa một nhà hàng cao cấp, xe của Trịnh Liên Nga đã được nghênh đón vào bãi đậu xe của khách VIP nằm bên hông nhà hàng, đại khái là vì xe đắt tiền nên được hưởng những đãi ngộ đặc biệt.
Linda cảm thấy rất mát mặt, Trịnh Liên Nga xuống xe xong hai người liền bước vào nhà hàng, không gian của nơi này trông rất thanh lịch, là nơi tiêu tiền dành cho giới thượng lưu.
Trịnh Liên Nga và Linda gọi món xong thì lại bàn về công việc. Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng một rưỡi là hai người đều ăn xong, chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
"Linda, chị đợi em một lát nhé, em vào toilet rửa tay, bị dính dầu rồi." Trịnh Liên Nga đưa túi xách nhờ cô ấy cầm hộ.
Linda cầm lấy, Trịnh Liên Nga liền chạy thẳng đến toilet để rửa tay, rửa tay xong, cô lấy giấy vừa cắm cúi lau tay vừa đi ra.
Đúng lúc ấy, trong toilet nam cũng có người đi ra, hai người suýt nữa thì va vào nhau.
"Xin lỗi." Trịnh Liên Nga theo bản năng lên tiếng xin lỗi trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà mình suýt va phải, vừa hay anh ta cũng cúi xuống nhìn cô, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau.
Chỉ trong nháy mắt, Trịnh Liên Nga thay đổi sắc mặt, vì người đàn ông đó hóa ra là Lục Tuấn Khải.
Lục Tuấn Khải cũng đang kinh ngạc, anh ta không ngờ sẽ gặp lại Trịnh Liên Nga ở nhà hàng này, đã bốn năm trôi qua và anh ta đã sớm quên mất sự tồn tại của người phụ nữ này rồi, thật không ngờ cũng có ngày gặp lại cô.
Trịnh Liên Nga lúc này, mặc trang phục thanh lịch, chín chắn, tóc suôn mượt buông xõa, để lộ khuôn mặt xinh đep, trắng nõn, ánh mắt trầm tĩnh, đã không còn là cô gái yếu đuối bốn năm trước nữa, hoàn toàn lột xác với khí chất mê người.
Mắt Lục Tuấn Khải mở lớn.
Trịnh Liên Nga định lướt ngang qua anh ta rời đi thì lại bị giữ tay lại, anh ta thấp giọng gọi: “Trịnh Liên Nga."
"Buông tay ra." Giọng nói của Trịnh Liên Nga lúc này vừa cuống lại vừa lạnh lùng.
Nhưng câu tiếp theo của Lục Tuấn Khải lại là: “Mấy năm nay em sống có tốt không?"
Trịnh Liên Nga cười khẩy, ngoảnh đầu nhìn anh ta: “Tôi sống rất tốt, anh hài lòng chưa?"
Cô đã từng yêu người đàn ông này đến mức giao phó hết mọi thứ cho anh ta, xem anh ta là chỗ dựa cả đời, nhưng cuối cùng anh ta lại tàn nhẫn đâm cô một dao, khiến cô thương tích đầy mình.
Lúc này đây, trong lòng cô đối với anh mà nói ngoại trừ hận ra thì chẳng còn chút tình cảm gì nữa, thậm chí, ngay cả người xa lạ anh ta cũng không bằng.
Lục Tuấn Khải quan sát cô, thời khắc này, Trịnh Liên Nga tựa như một đóa phù dung nở rộ, trắng tinh, thuần khiết, tỏa ngát hương thơm thanh nhã, khiến người ta phải ngạc nhiên mà cảm thán.
"Lục Tuấn Khải, anh buông tay ra." Trịnh Liên Nga cất tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng. Cô ra sức giằng ra rút tay ra khỏi tay anh ta. Cô vội vã bước ra khỏi hành lang của toilet nhưng Lục Tuấn Khải cũng sải bước đuổi theo.
Bốn năm trôi qua, Lục Tuấn Khải thật ra cũng trưởng thành và đẹp trai hơn nhiều, hiện tại anh cũng đã giàu có và phong thái cũng khác xưa. Anh chăm chú dán chặt vào bóng dáng Trịnh Liên Nga, vừa hay, anh cũng xuống lầu.
Trịnh Liên Nga cầm lấy cái túi từ tay Linda và nói với cô ấy: “Chúng ta đi nhanh lên đi!"
Linda thấy cô vội vàng như chạy nạn thì cũng hơi kinh ngạc, hỏi: “Làm sao vậy?"
Trịnh Liên Nga vội vã nói: “Nơi này có người mà em không muốn gặp lại."
Rốt cuộc, cô vẫn luống cuống, vốn tưởng rằng bản thân có thể bình tĩnh mà đối mặt với người đàn ông ấy, thế nhưng, sự xuất hiện của anh vẫn khiến cô kích động mạnh mẽ.
Lục Tuấn Khải cũng đã xuống tới nơi và chỉ còn cách cô vài bước. Anh nhìn theo bóng dáng mảnh mai phía trước mặt mà kinh ngạc không thôi. Anh cứ tưởng rằng Trịnh Liên Nga khi ấy rời đi với hai bàn tay trắng, thì cuộc sống sau này nhất định rất vất vả nhưng hiện tại, cô toát lên sự tao nhã và tự tin.
Mấy năm nay, Lục Tuấn Khải không dám nhớ đến cô, và cũng thấy xấu hổ khi nghĩ đến cô. Anh ngày càng giàu có so với trước, nhưng với quá khứ đáng xấu hổ, anh càng nhớ đến thì lại càng muốn bù đắp cho Trịnh Liên Nga.
Thế nhưng, bởi vì không thể hạ cái tôi xuống, lại trọng sĩ diện nên ta đã không thực hiện điều đó.
Giờ đây, nếu đã gặp được cô, hơn nữa cũng biết cô đã trở lại thành phố A rồi, mong muốn được bù đắp cho cô của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Linda ngoảnh lại nhìn thoáng qua thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu xám tro, dáng người cao ráo đang đi theo phía sau. Anh ta nhìn chăm chú vào Trịnh Liên Nga. Linda cũng đoán ra được thân phận của anh ta.
Chắc không phải là gặp lại chồng cũ đấy chứ?
Xe của Lục Tuấn Khải cũng đỗ cùng hướng với xe của Trịnh Liên Nga. Trịnh Liên Nga nôn nóng muốn tránh mặt Lục Tuấn Khải nên cô lấy chìa khóa ra để khởi động xe, chiếc xe thể thao cao cấp màu trắng nhấp nháy đèn đáp lại.
Khi thấy Trịnh Liên Nga ngồi vào chiếc xe đó, Lục Tuấn Khải sửng sốt, sao cô lại có chiếc xe thể thao cao cấp như thế?
Trịnh Liên Nga lái xe ra khỏi bãi đậu xe, ngang qua trước mặt Lục Tuấn Khải. Vẻ mặt ngạc nhiên đến sửng sốt của Lục Tuấn Khải phản chiếu trên kính cửa xe. Anh ta thấy cô trưởng thành, đặc biêt là khi nhìn thấy bóng dáng quyến rũ ngồi trong xe thể thao, anh ta thấy tim đập thình thịch.
Khi Trịnh Liên Nga lái đi xe được vài trăm mét rồi, Linda mới hỏi: “Người vừa nãy có phải là chồng cũ của em không?"
"Là anh ta." Trịnh Liên Nga cười vẻ mỉa mai.
"Ăn mặc thì bảnh bao, lịch sự mà bên trong lại là mặt người dạ thú." Linda mắng một câu.
Trịnh Liên Nga cười khẩy, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên bốn năm trước, anh ta đã cướp cổ phần của cha cô, ép cô ký đơn ly hôn như thế nào. Cả đời này cô cũng sẽ không quên ánh mắt ác độc đó của anh ta.
"Có điều, Liên Nga này, người bạn đã cho em mượn chiếc xe thể thao này đúng là rất nghĩa khí, chắc chắn chồng cũ của em nhìn thấy cũng giật mình đấy! Cuộc sống của em không những rất tốt mà còn có thể lái một chiếc xe thể thao đắt tiền như thế này."
Trịnh Liên Nga gượng cười, trong đầu khẽ lướt qua hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Trần Diên Khang, quả thực là nhờ phúc của anh, cô cũng có thể huênh hoang trước mặt Thẩm Quỳnh Dao một lần.
Thế nhưng, người đàn ông ấy đang giành con trai với cô!