Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
CHƯƠNG 1: BẮT QUẢ TANG TẠI GIƯỜNG
CHƯƠNG 1: BẮT QUẢ TANG TẠI GIƯỜNG
Nóng...
Cả người cô cảm giác khó chịu giống như bị đốt trên lò nướng.
Trịnh Liên Nga trong cơn mơ màng, ánh mắt mờ mịt, ôm chặt cánh tay của ai đó.
Cô muốn cầu cứu, mùi đàn ông nồng đậm xộc tới, đôi môi khẽ run rẩy của cô bị ai đó thô bạo chiếm lấy.
Cô muốn phản kháng lại theo bản năng, nhưng người đàn ông đó không cho cô bất kỳ cơ hội nào, lưỡi anh thẳng tiến vào miệng cô, tách hàm răng của cô ra, rồi tấn công như cuốn nuốt hết mọi thứ của cô.
Đáng lẽ bị một người đàn ông lạ hôn, cô nên cảm thấy ghê tởm và kháng cự mới đúng …
Nhưng vì sao bên trong cơ thể cô lại dâng lên cảm giác hưng phấn?
Giây tiếp theo, phần thân dưới của cô truyền đến cảm giác đau đớn như có thứ gì đó bị xé rách…
Cảm giác đau đớn mãnh liệt bám lấy cô…
***
Sáng sớm.
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ theo phong cách hoàng gia chiếu vào toàn bộ nội thất bày trí xa hoa trong phòng …
Quần áo hỗn độn vương vãi khắp trên nền thảm màu trắng, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương sau trận kích tình.
Trên giường, một cô gái đang nằm, thân hình mảnh mai thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp chăn viền vàng kim.
Cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, đường nét xinh xắn, da trắng như tuyết, tóc đen dài xõa xuống che đi phần xương quai xanh, một vài dấu hồng mờ mờ ẩn ẩn trên da là kết quả của động tác thô lỗ để lại.
Những dấu vết đó giống như hoa anh đào nở khắp người cô.
Cô đang trong cơn buồn ngủ, bỗng tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên, tuy lúc này cô không hề muốn mở mắt nhưng mà ý thức trong cô bắt cô phải tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra.
Bên ngoài cửa phòng xa hoa, chồng cô, Lục Tuấn Khải đang đứng đó, vẻ mặt cau có đáng sợ, bên cạnh anh là mẹ chồng và cô em chồng đang hết sức kinh ngạc.
“Tuấn Khải...” Trịnh Liên Nga dụi dụi mắt mình, khi nhìn đến ga giường, chăn, dưới sàn, cách bày trí của căn phòng, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Đây không phải là phòng của cô, đây là đâu?
“Tuấn Khải... Đây là đâu?” Cô hỏi người đàn ông đang đứng ở cửa, vẻ mặt nặng nề.
Lục Tuấn Khải cười khẩy, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, anh quát lên: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi đây là đâu sao, sao cô không nói tên gian phu qua đêm ở đây với cô là thằng nào đi!”
Gian phu?
Trịnh Liên Nga nhắm mắt, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nhưng cô không nhớ được gì, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của cô là cô và Quỳnh Dao uống rượu ở quán cà phê.
Lúc này, cô em chồng Lục Nhã Thương và mẹ chồng Trần Hà mới từ sau lưng Lục Tuấn Khải bước vào, bà ta nói với con gái: “Nhã Thương, mau chụp lại, nhớ chụp rõ nét hình ảnh chị dâu của con lên giường với người đàn ông khác.”
Lên giường với người đàn ông khác? Lúc này, đầu Trịnh Liên Nga như muốn nổ tung.
“Con...con không có…” Trịnh Liên Nga liên tục lắc đầu, cô muốn giải thích.
Lúc này, Trần Hà, mẹ chồng cô đi đến đầu giường, giật tóc cô ra sau, để lộ ra mười mấy dấu hôn nhức mắt ở cổ và ngực nãy bị tóc che khuất, ai nhìn vào cũng giật mình.
“Chụp thật rõ vào.” Trần Hà nói với con gái bà ta.
Lục Nhã Thương vừa thích thú chụp, vừa bật cười mỉa mai: “Chị dâu à, đêm qua sung sướng quá nhỉ!”
Trịnh Liên Nga cảm thấy đau khổ, cúi đầu nhìn ngực mình, không biết những vết hôn này từ đâu ra, trong sâu thẳm ký ức hiện lên những hình ảnh đáng xấu hổ, cô cứ tưởng đó là giấc mơ…
Thực tế là không phải.
Cô kinh hoảng nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Tuấn Khải, nhưng chỉ thấy sắc mặt anh lạnh lùng đến dọa người, anh nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn thứ rác rưởi: “Được lắm Trịnh Liên Nga, mới kết hôn có nửa năm thôi mà cô đã dám ngoại tình, tôi mặc kệ đêm qua cô ngủ với ai… chuẩn bị ký giấy ly hôn đi!”
Vừa dứt lời, anh nhìn thêm lần nữa, cảm thấy ghê tởm, bước nhanh ra ngoài.
Phút chốc, mặt Trịnh Liên Nga trắng bệch không huyết sắc.
Ly hôn?
“Không, Tuấn Khải, anh nghe em nói… không phải vậy đâu…” Trịnh Liên Nga toàn thân trần trụi, vội kéo chăn che đi, muốn đuổi theo anh.
Nhưng mà cô bị ai đó đẩy mạnh ngã trở lại giường, là mẹ chồng cô, bà Trần Hà, cô kinh ngạc nhìn bà: “Mẹ…”
“Cô không có tư cách gọi tôi là mẹ, cô là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, dám lén sau lưng con trai tôi đi ngoại tình với thằng khác, đúng là làm mất mặt cả nhà chúng tôi, tôi nói cho cô biết, nhà họ Lục chúng tôi tuyệt đối không chứa chấp cái thứ phụ nữ lẳng lơ như cô.”
CHƯƠNG 1: BẮT QUẢ TANG TẠI GIƯỜNG
Nóng...
Cả người cô cảm giác khó chịu giống như bị đốt trên lò nướng.
Trịnh Liên Nga trong cơn mơ màng, ánh mắt mờ mịt, ôm chặt cánh tay của ai đó.
Cô muốn cầu cứu, mùi đàn ông nồng đậm xộc tới, đôi môi khẽ run rẩy của cô bị ai đó thô bạo chiếm lấy.
Cô muốn phản kháng lại theo bản năng, nhưng người đàn ông đó không cho cô bất kỳ cơ hội nào, lưỡi anh thẳng tiến vào miệng cô, tách hàm răng của cô ra, rồi tấn công như cuốn nuốt hết mọi thứ của cô.
Đáng lẽ bị một người đàn ông lạ hôn, cô nên cảm thấy ghê tởm và kháng cự mới đúng …
Nhưng vì sao bên trong cơ thể cô lại dâng lên cảm giác hưng phấn?
Giây tiếp theo, phần thân dưới của cô truyền đến cảm giác đau đớn như có thứ gì đó bị xé rách…
Cảm giác đau đớn mãnh liệt bám lấy cô…
***
Sáng sớm.
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ theo phong cách hoàng gia chiếu vào toàn bộ nội thất bày trí xa hoa trong phòng …
Quần áo hỗn độn vương vãi khắp trên nền thảm màu trắng, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương sau trận kích tình.
Trên giường, một cô gái đang nằm, thân hình mảnh mai thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp chăn viền vàng kim.
Cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, đường nét xinh xắn, da trắng như tuyết, tóc đen dài xõa xuống che đi phần xương quai xanh, một vài dấu hồng mờ mờ ẩn ẩn trên da là kết quả của động tác thô lỗ để lại.
Những dấu vết đó giống như hoa anh đào nở khắp người cô.
Cô đang trong cơn buồn ngủ, bỗng tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên, tuy lúc này cô không hề muốn mở mắt nhưng mà ý thức trong cô bắt cô phải tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra.
Bên ngoài cửa phòng xa hoa, chồng cô, Lục Tuấn Khải đang đứng đó, vẻ mặt cau có đáng sợ, bên cạnh anh là mẹ chồng và cô em chồng đang hết sức kinh ngạc.
“Tuấn Khải...” Trịnh Liên Nga dụi dụi mắt mình, khi nhìn đến ga giường, chăn, dưới sàn, cách bày trí của căn phòng, đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Đây không phải là phòng của cô, đây là đâu?
“Tuấn Khải... Đây là đâu?” Cô hỏi người đàn ông đang đứng ở cửa, vẻ mặt nặng nề.
Lục Tuấn Khải cười khẩy, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, anh quát lên: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi đây là đâu sao, sao cô không nói tên gian phu qua đêm ở đây với cô là thằng nào đi!”
Gian phu?
Trịnh Liên Nga nhắm mắt, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nhưng cô không nhớ được gì, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của cô là cô và Quỳnh Dao uống rượu ở quán cà phê.
Lúc này, cô em chồng Lục Nhã Thương và mẹ chồng Trần Hà mới từ sau lưng Lục Tuấn Khải bước vào, bà ta nói với con gái: “Nhã Thương, mau chụp lại, nhớ chụp rõ nét hình ảnh chị dâu của con lên giường với người đàn ông khác.”
Lên giường với người đàn ông khác? Lúc này, đầu Trịnh Liên Nga như muốn nổ tung.
“Con...con không có…” Trịnh Liên Nga liên tục lắc đầu, cô muốn giải thích.
Lúc này, Trần Hà, mẹ chồng cô đi đến đầu giường, giật tóc cô ra sau, để lộ ra mười mấy dấu hôn nhức mắt ở cổ và ngực nãy bị tóc che khuất, ai nhìn vào cũng giật mình.
“Chụp thật rõ vào.” Trần Hà nói với con gái bà ta.
Lục Nhã Thương vừa thích thú chụp, vừa bật cười mỉa mai: “Chị dâu à, đêm qua sung sướng quá nhỉ!”
Trịnh Liên Nga cảm thấy đau khổ, cúi đầu nhìn ngực mình, không biết những vết hôn này từ đâu ra, trong sâu thẳm ký ức hiện lên những hình ảnh đáng xấu hổ, cô cứ tưởng đó là giấc mơ…
Thực tế là không phải.
Cô kinh hoảng nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Tuấn Khải, nhưng chỉ thấy sắc mặt anh lạnh lùng đến dọa người, anh nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn thứ rác rưởi: “Được lắm Trịnh Liên Nga, mới kết hôn có nửa năm thôi mà cô đã dám ngoại tình, tôi mặc kệ đêm qua cô ngủ với ai… chuẩn bị ký giấy ly hôn đi!”
Vừa dứt lời, anh nhìn thêm lần nữa, cảm thấy ghê tởm, bước nhanh ra ngoài.
Phút chốc, mặt Trịnh Liên Nga trắng bệch không huyết sắc.
Ly hôn?
“Không, Tuấn Khải, anh nghe em nói… không phải vậy đâu…” Trịnh Liên Nga toàn thân trần trụi, vội kéo chăn che đi, muốn đuổi theo anh.
Nhưng mà cô bị ai đó đẩy mạnh ngã trở lại giường, là mẹ chồng cô, bà Trần Hà, cô kinh ngạc nhìn bà: “Mẹ…”
“Cô không có tư cách gọi tôi là mẹ, cô là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, dám lén sau lưng con trai tôi đi ngoại tình với thằng khác, đúng là làm mất mặt cả nhà chúng tôi, tôi nói cho cô biết, nhà họ Lục chúng tôi tuyệt đối không chứa chấp cái thứ phụ nữ lẳng lơ như cô.”