Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
CHƯƠNG 50: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ TỚI
CHƯƠNG 50: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ TỚI
"Con chơi có vui không?"
"Dạ vui ạ! Con còn đi họp với ba nữa, ba rất giỏi."
"Con vui là được rồi. Chiều nay mẹ đến đón con, tối nay chúng ta về nhà được không?"
"Dạ được!" Cậu nhóc thoải mái đáp ứng.
Trịnh Liên Nga hơi nghi ngờ, nhưng lúc này lại nghe cậu nhóc hỏi: "Mẹ ơi, buổi trưa mẹ có rảnh ăn cơm với con không? Ba muốn mời mẹ ăn cơm."
Nhịp tim của Trịnh Liên Nga đập liên hồi, cô vội nói: "Chắc là không đâu, mẹ còn phải làm việc, con ăn với ba con đi!"
"Ồ! Dạ vậy thôi!" Rõ ràng cậu nhóc hơi hụt hẫng, Trịnh Liên Nga ngược lại đã cúp máy trước rồi.
Bên trong văn phòng của tòa cao ốc kim tự tháp đối diện, cậu nhóc đang cầm điện thoại, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh nói: "Ba ơi, mẹ nói mẹ đang bận, không có thời gian ăn cơm với chúng ta."
Con ngươi đen láy dưới đôi mày kiếm của người đàn ông khẽ lướt qua tia không vui, nhưng trước mặt cậu nhóc, anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, mê người: "Vậy ba dẫn con đi ăn món ngon."
Cậu nhóc vừa nghe tới hai chữ “món ngon”, đôi mắt sáng rực lên.
Trịnh Liên Nga ăn cơm trưa ở nhà ăn. Cô ăn rất đơn giản. Sau khi ăn xong thì lại trở về vùi đầu vào công việc, mãi cho đến tầm năm giờ chiều cô nhớ ra phải đi đón con trai. Cô nói chuyện với Linda, nhờ lát nữa cô ấy cho đi cùng.
Con trai của Linda ở nước ngoài, bây giờ cô ấy chỉ ở một mình nên cũng thích tham gia náo nhiệt với Trịnh Liên Nga.
Trịnh Liên Nga ra cổng xong thì gọi điện đến số điện thoại mà hôm nay con trai đã gọi cho cô.
"A lô!" Giọng nói đàn ông trầm thấp, gợi cảm từ đầu bên kia truyền tới.
"Trần Diên Khang, tôi ở dưới lầu công ty anh, tôi đến đón con. Anh có thể bảo trợ lý của anh đưa nó xuống không?" Trịnh Liên Nga bình tĩnh hỏi.
"Cô có chắc muốn về nhà cô ngủ không?" Giọng nói đàn ông mị hoặc không rõ ý tứ lại vang lên.
"Tôi chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Từ sau, con trai sẽ ngủ ở nhà tôi." Trịnh Liên Nga cao giọng nói to vào điện thoại.
"Được! Tôi cho người đưa nó xuống." Trần Diên Khang nói xong thì cúp máy trước.
Trịnh Liên Nga nhìn điện thoại di động hơi ngẩn ra. Người đàn ông này chẳng phải lúc trước nói như đinh đóng cột là sẽ cướp con trai của cô sao? Sao mà lúc này anh lại thể hiện ra vẻ không quan tâm con trai sống với ai thế kia? Lẽ nào anh không thương con trai nữa?
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Trịnh Liên Nga đã giận dữ. Nếu anh ta không thương con trai, tại sao lại xuất hiện trước mặt nó, còn muốn đi làm giám định ADN? Nếu anh ta dám làm con trai cô đau lòng, khổ sở thì cả đời này cô sẽ không bỏ qua cho anh.
Linda dừng xe trước cửa tập đoàn Trần Thị, Trịnh Liên Nga đợi ở cửa. Qua mấy phút một bóng dáng nhỏ nhắn vui vẻ chạy tới: "Mẹ ơi, mẹ…"
Trịnh Liên Nga ôm chầm cậu bé, cô còn nhịn không được hôn lên mặt cậu mấy cái. Trịnh Liên Nga nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con trai, đã cảm thấy rất mãn nguyện và tràn đầy tình yêu thương rồi.
"Về nhà với mẹ nào." Trịnh Liên Nga nói xong, quay sang mỉm cười với Thiên Dương: "Cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo, tạm biệt cậu chủ." Thiên Dương vẫy tay với cậu bé.
"Chào cô Dương." Cậu nhóc vẫy tay, sau đó được Trịnh Liên Nga ôm xuống bậc thang, cho vào ngồi trong xe.
Linda chở hai mẹ con về nhà, về đến cổng tiểu khu, Trịnh Liên Nga định mua ít thức ăn nấu bữa tối, muốn mời Linda ở lại ăn cơm cùng. Nhưng đúng lúc Linda có hẹn, cô đành mua thức ăn cho hai người.
"Bình à, tối nay mẹ con mình ăn mì Ý nhé, con thấy thế nào?"
"Hay quá! Con thích mì Ý nhất." Con trai nắm tay cô, nhảy nhót nói.
Trịnh Liên Nga dẫn con trai đi mua thức ăn. Nếu nấu mì thì không cần quá nhiều nguyên liệu, nhưng cậu nhóc đang vui vẻ nên cô dẫn cậu đi dạo một vòng, nhìn đồng hồ thấy sắp sáu giờ rưỡi tối rồi, Trịnh Liên Nga sợ cậu nhóc đói bụng, nên dẫn cậu về nhà.
Bọn họ đi thang máy thẳng lên tầng lầu ở. Đến nơi cô mở cửa phòng, cậu nhóc vào trước, rồi nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ. Bây giờ cậu đã biết xem giờ rồi.
"Con trai à, con ngoan ngoãn chơi ở phòng khách, không được chạy lung tung đâu đấy, biết không? Mẹ phải đi nấu mì đây."
"Vâng! Con sẽ ngoan mà." Cậu nhóc trả lời, mắt nhìn theo mẹ mang túi thức ăn vào phòng bếp. Cậu cứ nhìn chằm chằm kim đồng hồ đang chạy. Được vài phút, cậu bèn nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế nhỏ ra cửa, đứng lên ngó nhìn qua lỗ mắt mèo.
Khoảng năm phút sau, cậu nhìn thấy một dáng người cao lớn tao nhã xuất hiện từ chỗ đoạn rẽ. Cậu nhóc vui mừng, cười trộm. Quả nhiên ba đến rất đúng giờ.
Cậu bé đẩy ghế ra, không đợi ba gõ cửa cậu đã mở ra rồi.
Ngoài cửa, dáng người cao ráo, rắn rỏi bước đến gần, Trần Diên Khang nhìn thấy cậu nhóc thò đầu ra ngoài, bị dọa giật mình.
Anh nhỏ giọng cảnh cáo con: "Bình, sau này không được phép mở cửa lung tung."
Cậu nhóc nói giọng tủi thân: "Con từ lỗ mắt mèo nhìn thấy ba đến nên mới mở cửa mà."
Trần Diên Khang giơ tay xoa đầu cậu, là anh đã hiểu lầm con trai rồi.
Trần Diên Khang bước từ ngoài cửa vào, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa lại. Lần trước anh tới chỉ đứng ở cửa đón cậu bé, lúc này anh đang đánh giá căn phòng nhỏ chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách được sắp xếp vô cùng sạch sẽ. Trong không khí lãng đãng mùi hương của phụ nữ này. Anh hài lòng cong khóe môi, nghe được động tĩnh truyền ra từ phòng bếp, anh ra dấu giữ im lặng với cậu nhóc, rồi rón rén đi qua, đến cửa phòng bếp, anh híp mắt nhìn bóng dáng tinh tế đang rửa rau ở bên trong. Lúc này anh giống như một Satan đang lặng lẽ quan sát con mồi của mình.
"Bình à, con đang làm gì thế?" Trịnh Liên Nga không nghe thấy tiếng con trai ngoài phòng khách, cô hơi lo lắng, cất tiếng gọi.
Nhưng mà con trai cô không trả lời, Trịnh Liên Nga bất giác quay đầu lại, khi thấy bóng dáng cao lớn đang đứng dựa cửa phòng bếp, cô giật mình hoảng hồn.
"Anh… Anh đến lúc nào thế?" Trịnh Liên Nga kinh ngạc, nói lắp.
"Mới tới." Người đàn ông mấp máy đôi môi gợi cảm.
Lúc này cậu nhóc mới nhảy ra, cười híp mắt nói: "Mẹ, con với ba đã thương lượng rồi, tối nay ba đến đây ăn tối."
Trịnh Liên Nga có cảm giác bất lực vì bị lừa, chẳng trách lúc nãy mua mì, con trai cô cứ đòi cô mua hai phần, thì ra là cậu nhóc đã tính cả phần của người đàn ông này rồi.
Trịnh Liên Nga không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, nói với giọng hết sức bình tĩnh: "Tôi nói tôi dẫn con trai về nhà. Anh theo về đây làm gì?"
Người đàn ông giơ tay bế cậu nhóc lên, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười, nhìn cô: "Bắt đầu từ bây giờ, con trai ở đâu thì tôi ở đó!"
"Nhưng rõ ràng anh đã nói để cho tôi dẫn con trai về nhà rồi!" Trịnh Liên Nga cảm thấy người đàn ông này đúng là không giữ chữ tín, nói mà không giữ lời.
Trần Diên Khang nhướn mày kiếm lên: "Là cô đã hiểu sai, ý tôi là cô dẫn con trai về nhà cô ở, được thôi, tôi cũng sẽ đến đây ở cùng."
Trịnh Liên Nga đỏ bừng mặt: "Anh muốn ở nhà tôi?"
"Đúng, vì thế tối nay phiền cô nấu thêm một phần cho tôi." Người đàn ông vẻ mặt như thể đó là chuyện đương nhiên.
"Không được, bữa tối tôi có thể nấu cho anh. Nhưng về việc ngủ nghỉ, anh vẫn nên về nhà anh đi!" Trịnh Liên Nga đương nhiên sẽ không cho anh ở lại nhà cô. Nhà cô rất nhỏ, trừ cái giường nhỏ của con trai ra, chỉ còn lại một cái giường của cô. Nếu Trần Diên Khang ở lại đây anh sẽ ngủ ở đâu?
Còn lâu cô mới dẫn sói vào nhà.
CHƯƠNG 50: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ TỚI
"Con chơi có vui không?"
"Dạ vui ạ! Con còn đi họp với ba nữa, ba rất giỏi."
"Con vui là được rồi. Chiều nay mẹ đến đón con, tối nay chúng ta về nhà được không?"
"Dạ được!" Cậu nhóc thoải mái đáp ứng.
Trịnh Liên Nga hơi nghi ngờ, nhưng lúc này lại nghe cậu nhóc hỏi: "Mẹ ơi, buổi trưa mẹ có rảnh ăn cơm với con không? Ba muốn mời mẹ ăn cơm."
Nhịp tim của Trịnh Liên Nga đập liên hồi, cô vội nói: "Chắc là không đâu, mẹ còn phải làm việc, con ăn với ba con đi!"
"Ồ! Dạ vậy thôi!" Rõ ràng cậu nhóc hơi hụt hẫng, Trịnh Liên Nga ngược lại đã cúp máy trước rồi.
Bên trong văn phòng của tòa cao ốc kim tự tháp đối diện, cậu nhóc đang cầm điện thoại, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh nói: "Ba ơi, mẹ nói mẹ đang bận, không có thời gian ăn cơm với chúng ta."
Con ngươi đen láy dưới đôi mày kiếm của người đàn ông khẽ lướt qua tia không vui, nhưng trước mặt cậu nhóc, anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, mê người: "Vậy ba dẫn con đi ăn món ngon."
Cậu nhóc vừa nghe tới hai chữ “món ngon”, đôi mắt sáng rực lên.
Trịnh Liên Nga ăn cơm trưa ở nhà ăn. Cô ăn rất đơn giản. Sau khi ăn xong thì lại trở về vùi đầu vào công việc, mãi cho đến tầm năm giờ chiều cô nhớ ra phải đi đón con trai. Cô nói chuyện với Linda, nhờ lát nữa cô ấy cho đi cùng.
Con trai của Linda ở nước ngoài, bây giờ cô ấy chỉ ở một mình nên cũng thích tham gia náo nhiệt với Trịnh Liên Nga.
Trịnh Liên Nga ra cổng xong thì gọi điện đến số điện thoại mà hôm nay con trai đã gọi cho cô.
"A lô!" Giọng nói đàn ông trầm thấp, gợi cảm từ đầu bên kia truyền tới.
"Trần Diên Khang, tôi ở dưới lầu công ty anh, tôi đến đón con. Anh có thể bảo trợ lý của anh đưa nó xuống không?" Trịnh Liên Nga bình tĩnh hỏi.
"Cô có chắc muốn về nhà cô ngủ không?" Giọng nói đàn ông mị hoặc không rõ ý tứ lại vang lên.
"Tôi chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Từ sau, con trai sẽ ngủ ở nhà tôi." Trịnh Liên Nga cao giọng nói to vào điện thoại.
"Được! Tôi cho người đưa nó xuống." Trần Diên Khang nói xong thì cúp máy trước.
Trịnh Liên Nga nhìn điện thoại di động hơi ngẩn ra. Người đàn ông này chẳng phải lúc trước nói như đinh đóng cột là sẽ cướp con trai của cô sao? Sao mà lúc này anh lại thể hiện ra vẻ không quan tâm con trai sống với ai thế kia? Lẽ nào anh không thương con trai nữa?
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Trịnh Liên Nga đã giận dữ. Nếu anh ta không thương con trai, tại sao lại xuất hiện trước mặt nó, còn muốn đi làm giám định ADN? Nếu anh ta dám làm con trai cô đau lòng, khổ sở thì cả đời này cô sẽ không bỏ qua cho anh.
Linda dừng xe trước cửa tập đoàn Trần Thị, Trịnh Liên Nga đợi ở cửa. Qua mấy phút một bóng dáng nhỏ nhắn vui vẻ chạy tới: "Mẹ ơi, mẹ…"
Trịnh Liên Nga ôm chầm cậu bé, cô còn nhịn không được hôn lên mặt cậu mấy cái. Trịnh Liên Nga nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con trai, đã cảm thấy rất mãn nguyện và tràn đầy tình yêu thương rồi.
"Về nhà với mẹ nào." Trịnh Liên Nga nói xong, quay sang mỉm cười với Thiên Dương: "Cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo, tạm biệt cậu chủ." Thiên Dương vẫy tay với cậu bé.
"Chào cô Dương." Cậu nhóc vẫy tay, sau đó được Trịnh Liên Nga ôm xuống bậc thang, cho vào ngồi trong xe.
Linda chở hai mẹ con về nhà, về đến cổng tiểu khu, Trịnh Liên Nga định mua ít thức ăn nấu bữa tối, muốn mời Linda ở lại ăn cơm cùng. Nhưng đúng lúc Linda có hẹn, cô đành mua thức ăn cho hai người.
"Bình à, tối nay mẹ con mình ăn mì Ý nhé, con thấy thế nào?"
"Hay quá! Con thích mì Ý nhất." Con trai nắm tay cô, nhảy nhót nói.
Trịnh Liên Nga dẫn con trai đi mua thức ăn. Nếu nấu mì thì không cần quá nhiều nguyên liệu, nhưng cậu nhóc đang vui vẻ nên cô dẫn cậu đi dạo một vòng, nhìn đồng hồ thấy sắp sáu giờ rưỡi tối rồi, Trịnh Liên Nga sợ cậu nhóc đói bụng, nên dẫn cậu về nhà.
Bọn họ đi thang máy thẳng lên tầng lầu ở. Đến nơi cô mở cửa phòng, cậu nhóc vào trước, rồi nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ. Bây giờ cậu đã biết xem giờ rồi.
"Con trai à, con ngoan ngoãn chơi ở phòng khách, không được chạy lung tung đâu đấy, biết không? Mẹ phải đi nấu mì đây."
"Vâng! Con sẽ ngoan mà." Cậu nhóc trả lời, mắt nhìn theo mẹ mang túi thức ăn vào phòng bếp. Cậu cứ nhìn chằm chằm kim đồng hồ đang chạy. Được vài phút, cậu bèn nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế nhỏ ra cửa, đứng lên ngó nhìn qua lỗ mắt mèo.
Khoảng năm phút sau, cậu nhìn thấy một dáng người cao lớn tao nhã xuất hiện từ chỗ đoạn rẽ. Cậu nhóc vui mừng, cười trộm. Quả nhiên ba đến rất đúng giờ.
Cậu bé đẩy ghế ra, không đợi ba gõ cửa cậu đã mở ra rồi.
Ngoài cửa, dáng người cao ráo, rắn rỏi bước đến gần, Trần Diên Khang nhìn thấy cậu nhóc thò đầu ra ngoài, bị dọa giật mình.
Anh nhỏ giọng cảnh cáo con: "Bình, sau này không được phép mở cửa lung tung."
Cậu nhóc nói giọng tủi thân: "Con từ lỗ mắt mèo nhìn thấy ba đến nên mới mở cửa mà."
Trần Diên Khang giơ tay xoa đầu cậu, là anh đã hiểu lầm con trai rồi.
Trần Diên Khang bước từ ngoài cửa vào, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa lại. Lần trước anh tới chỉ đứng ở cửa đón cậu bé, lúc này anh đang đánh giá căn phòng nhỏ chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách được sắp xếp vô cùng sạch sẽ. Trong không khí lãng đãng mùi hương của phụ nữ này. Anh hài lòng cong khóe môi, nghe được động tĩnh truyền ra từ phòng bếp, anh ra dấu giữ im lặng với cậu nhóc, rồi rón rén đi qua, đến cửa phòng bếp, anh híp mắt nhìn bóng dáng tinh tế đang rửa rau ở bên trong. Lúc này anh giống như một Satan đang lặng lẽ quan sát con mồi của mình.
"Bình à, con đang làm gì thế?" Trịnh Liên Nga không nghe thấy tiếng con trai ngoài phòng khách, cô hơi lo lắng, cất tiếng gọi.
Nhưng mà con trai cô không trả lời, Trịnh Liên Nga bất giác quay đầu lại, khi thấy bóng dáng cao lớn đang đứng dựa cửa phòng bếp, cô giật mình hoảng hồn.
"Anh… Anh đến lúc nào thế?" Trịnh Liên Nga kinh ngạc, nói lắp.
"Mới tới." Người đàn ông mấp máy đôi môi gợi cảm.
Lúc này cậu nhóc mới nhảy ra, cười híp mắt nói: "Mẹ, con với ba đã thương lượng rồi, tối nay ba đến đây ăn tối."
Trịnh Liên Nga có cảm giác bất lực vì bị lừa, chẳng trách lúc nãy mua mì, con trai cô cứ đòi cô mua hai phần, thì ra là cậu nhóc đã tính cả phần của người đàn ông này rồi.
Trịnh Liên Nga không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, nói với giọng hết sức bình tĩnh: "Tôi nói tôi dẫn con trai về nhà. Anh theo về đây làm gì?"
Người đàn ông giơ tay bế cậu nhóc lên, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười, nhìn cô: "Bắt đầu từ bây giờ, con trai ở đâu thì tôi ở đó!"
"Nhưng rõ ràng anh đã nói để cho tôi dẫn con trai về nhà rồi!" Trịnh Liên Nga cảm thấy người đàn ông này đúng là không giữ chữ tín, nói mà không giữ lời.
Trần Diên Khang nhướn mày kiếm lên: "Là cô đã hiểu sai, ý tôi là cô dẫn con trai về nhà cô ở, được thôi, tôi cũng sẽ đến đây ở cùng."
Trịnh Liên Nga đỏ bừng mặt: "Anh muốn ở nhà tôi?"
"Đúng, vì thế tối nay phiền cô nấu thêm một phần cho tôi." Người đàn ông vẻ mặt như thể đó là chuyện đương nhiên.
"Không được, bữa tối tôi có thể nấu cho anh. Nhưng về việc ngủ nghỉ, anh vẫn nên về nhà anh đi!" Trịnh Liên Nga đương nhiên sẽ không cho anh ở lại nhà cô. Nhà cô rất nhỏ, trừ cái giường nhỏ của con trai ra, chỉ còn lại một cái giường của cô. Nếu Trần Diên Khang ở lại đây anh sẽ ngủ ở đâu?
Còn lâu cô mới dẫn sói vào nhà.