Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
CHƯƠNG 4: MANG THEO CON TRAI TRỞ VỀ
CHƯƠNG 4: MANG THEO CON TRAI TRỞ VỀ
“Đúng vậy, tôi và anh Tuấn Khải đã tình đầu ý hợp từ rất lâu rồi, chúng tôi đã lén ở bên nhau. Anh ấy gặp tai nạn xe là giả, người mỗi ngày thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ấy là tôi, cô cũng đã ký đơn ly hôn rồi, cho dù có biết thì cũng có làm sao?”
Trịnh Liên Nga lùi về phía sau hai bước, tuy sắc mặt của cô trắng bệch, nhưng cơ thể như bị ngàn nhát dao, máu chảy thành song. Chồng của cô hàng đêm đều ngủ với cô ta? Những ngày tháng mà Lục Tuấn Khải công tác, các loại lí do mà anh ta không về nhà, đều là vì người phụ nữ này? Cảm giác đau đớn bao trùm lên cô, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi.
“Người đàn ông kia là ai? Tên khốn nạn mà cô sắp xếp đêm qua là ai?” Trịnh Liên Nga nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt ngấn lệ, hét lên.
Thẩm Quỳnh Dao có chút mất kiên nhẫn nhìn cô: “Người đàn ông đêm qua là ai không quan trọng, điều quan trọng là, tối hôm qua cô bị người đàn ông khác chơi rồi.”
“Nói cho tôi biết là ai! Mau nói cho tôi biết là ai…” Trịnh Liên Nga phát điên lên hỏi.
Thẩm Quỳnh Dao khó chịu tránh xa: “Người đêm qua tôi sắp xếp cho cô là một tên trai bao, nhưng sau đó tên đó nói, đã có một người đàn ông khác vào phòng đó trước rồi, anh ta không muốn chơi 3p cho nên đi về. Vậy nên, người đàn ông ngủ với cô hôm qua là xấu là già, là tròn là méo không có ai biết cả.”
“Tôi không tin, tôi có thể đi kiểm tra phòng giám sát camera.” Trịnh Liên Nga tức đến mức toàn thân phát run.
“Thật không may, camera của khách sạn đó hôm qua bị hỏng.” Thẩm Quỳnh Dao đắc ý cười, bởi vì khách sạn đó là của nhà họ Lục.
Trịnh Liên Nga mặt càng trắng bệch hơn, kế hoạch của bọn họ, thiết kế đến mức không một kẽ hở.
Lúc này, Trần Hà cầm hộ chiếu đến, vứt trước mặt cô: “Cầm lấy, rồi biến đi mau.”
Trịnh Liên Nga cầm lấy hộ chiếu, cô trừng mắt nhìn hai khuôn mặt đáng ghê tởm kia, cho dù có không cam tâm hay đau khổ thì chỉ cảm thấy đáng ghét, ghét đến mức chỉ cần nhìn thêm một lần, nhìn quá một giây, cô cũng cảm thấy khó thở mà chết.
“Tôi hận mấy người, hận tất cả các người.” Trịnh Liên Nga khóc như mưa, thân hình mỏng manh, quay người tuyệt vọng rời đi.
Thấy Trịnh Liên Nga đi rồi, Trần Hà và Thẩm Quỳnh Dao nhìn nhau, xem như, bọn họ đã đuổi được một người dư thừa đi rồi.
***
Bốn năm sau, tại sân bay.
Một người phụ nữ trẻ đang ở sân bay cầm biển đón người.
Trên tấm biển có viết mấy chữ to “Nhà thiết kế hàng đầu – Trịnh Liên Nga” thật to, người phụ nữ trẻ đưa mắt liếc nhìn trong biển người tìm.
Cô ta dừng ánh nhìn ở một người phụ nữ ăn mặc sang trọng.
Mà lúc này, trong dòng người đó, một dáng người ung dung thoải mái đẩy xe đẩy ra. Trên xe đẩy có hai cái vali to, một cậu bé mặc áo khoác bò xanh, quần sooc màu xám, đi giày đá bóng màu be đang ngồi trên chiếc vali.
Người phụ nữ có dáng người cao ráo, mảnh mai, xinh đẹp, tóc buộc tùy ý phía sau, đơn giản nhanh gọn. Cô có gương mặt sáng, đường nét khuôn mặt tinh tế, làn da trắng như ngọc khiến người khác ghen tị.
Còn cậu bé đang ngồi trên chiếc vali, tuy chỉ mới khoảng ba, bốn tuổi, nhưng đã vô cùng đẹp trai rồi.
Mái tóc ngắn đen nhánh, vài sợi tóc lơ thơ trước trán,che bớt đi vầng trán đầy đặn. Bên dưới lông mày mềm nhỏ là đôi mắt đen như bảo thạch, linh động, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng và mềm mại, cộng với làn da trắng sáng khỏe mạnh, giống hệt như một người mẫu nhỏ bước ra từ bìa tạp chí thời trang vậy.
Các cô gái đi ngang qua nhìn thấy cậu bé này đều kinh ngạc cảm thán, đẹp thật đấy.
Thật muốn bắt cóc đi.
“Mẹ ơi, cô kia là đến đón chúng ta kìa.”
Trịnh Liên Nga khẽ cười, con trai tuy nhỏ tuổi, nhưng đã nhận biết được khá nhiều mặt chữ rồi.
Cô khẽ thở dài một hơi, không ngờ, một lần từ biệt đến hẳn bốn năm, giờ cô lại trở về thành phố này.
Năm đó, cô tràn đầy thù hận rời đi, bây giờ, cô trở về với tâm thái vô cùng điềm tĩnh.
Bốn năm nay, cô đã trải qua những gì, chua cay ngọt bùi chỉ có cô biết được, thời gian bốn năm, cô lột xác, kiên cường hơn, hơn nữa, cô cũng đã là một bà mẹ đơn thân rồi.
CHƯƠNG 4: MANG THEO CON TRAI TRỞ VỀ
“Đúng vậy, tôi và anh Tuấn Khải đã tình đầu ý hợp từ rất lâu rồi, chúng tôi đã lén ở bên nhau. Anh ấy gặp tai nạn xe là giả, người mỗi ngày thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ấy là tôi, cô cũng đã ký đơn ly hôn rồi, cho dù có biết thì cũng có làm sao?”
Trịnh Liên Nga lùi về phía sau hai bước, tuy sắc mặt của cô trắng bệch, nhưng cơ thể như bị ngàn nhát dao, máu chảy thành song. Chồng của cô hàng đêm đều ngủ với cô ta? Những ngày tháng mà Lục Tuấn Khải công tác, các loại lí do mà anh ta không về nhà, đều là vì người phụ nữ này? Cảm giác đau đớn bao trùm lên cô, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi.
“Người đàn ông kia là ai? Tên khốn nạn mà cô sắp xếp đêm qua là ai?” Trịnh Liên Nga nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt ngấn lệ, hét lên.
Thẩm Quỳnh Dao có chút mất kiên nhẫn nhìn cô: “Người đàn ông đêm qua là ai không quan trọng, điều quan trọng là, tối hôm qua cô bị người đàn ông khác chơi rồi.”
“Nói cho tôi biết là ai! Mau nói cho tôi biết là ai…” Trịnh Liên Nga phát điên lên hỏi.
Thẩm Quỳnh Dao khó chịu tránh xa: “Người đêm qua tôi sắp xếp cho cô là một tên trai bao, nhưng sau đó tên đó nói, đã có một người đàn ông khác vào phòng đó trước rồi, anh ta không muốn chơi 3p cho nên đi về. Vậy nên, người đàn ông ngủ với cô hôm qua là xấu là già, là tròn là méo không có ai biết cả.”
“Tôi không tin, tôi có thể đi kiểm tra phòng giám sát camera.” Trịnh Liên Nga tức đến mức toàn thân phát run.
“Thật không may, camera của khách sạn đó hôm qua bị hỏng.” Thẩm Quỳnh Dao đắc ý cười, bởi vì khách sạn đó là của nhà họ Lục.
Trịnh Liên Nga mặt càng trắng bệch hơn, kế hoạch của bọn họ, thiết kế đến mức không một kẽ hở.
Lúc này, Trần Hà cầm hộ chiếu đến, vứt trước mặt cô: “Cầm lấy, rồi biến đi mau.”
Trịnh Liên Nga cầm lấy hộ chiếu, cô trừng mắt nhìn hai khuôn mặt đáng ghê tởm kia, cho dù có không cam tâm hay đau khổ thì chỉ cảm thấy đáng ghét, ghét đến mức chỉ cần nhìn thêm một lần, nhìn quá một giây, cô cũng cảm thấy khó thở mà chết.
“Tôi hận mấy người, hận tất cả các người.” Trịnh Liên Nga khóc như mưa, thân hình mỏng manh, quay người tuyệt vọng rời đi.
Thấy Trịnh Liên Nga đi rồi, Trần Hà và Thẩm Quỳnh Dao nhìn nhau, xem như, bọn họ đã đuổi được một người dư thừa đi rồi.
***
Bốn năm sau, tại sân bay.
Một người phụ nữ trẻ đang ở sân bay cầm biển đón người.
Trên tấm biển có viết mấy chữ to “Nhà thiết kế hàng đầu – Trịnh Liên Nga” thật to, người phụ nữ trẻ đưa mắt liếc nhìn trong biển người tìm.
Cô ta dừng ánh nhìn ở một người phụ nữ ăn mặc sang trọng.
Mà lúc này, trong dòng người đó, một dáng người ung dung thoải mái đẩy xe đẩy ra. Trên xe đẩy có hai cái vali to, một cậu bé mặc áo khoác bò xanh, quần sooc màu xám, đi giày đá bóng màu be đang ngồi trên chiếc vali.
Người phụ nữ có dáng người cao ráo, mảnh mai, xinh đẹp, tóc buộc tùy ý phía sau, đơn giản nhanh gọn. Cô có gương mặt sáng, đường nét khuôn mặt tinh tế, làn da trắng như ngọc khiến người khác ghen tị.
Còn cậu bé đang ngồi trên chiếc vali, tuy chỉ mới khoảng ba, bốn tuổi, nhưng đã vô cùng đẹp trai rồi.
Mái tóc ngắn đen nhánh, vài sợi tóc lơ thơ trước trán,che bớt đi vầng trán đầy đặn. Bên dưới lông mày mềm nhỏ là đôi mắt đen như bảo thạch, linh động, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng và mềm mại, cộng với làn da trắng sáng khỏe mạnh, giống hệt như một người mẫu nhỏ bước ra từ bìa tạp chí thời trang vậy.
Các cô gái đi ngang qua nhìn thấy cậu bé này đều kinh ngạc cảm thán, đẹp thật đấy.
Thật muốn bắt cóc đi.
“Mẹ ơi, cô kia là đến đón chúng ta kìa.”
Trịnh Liên Nga khẽ cười, con trai tuy nhỏ tuổi, nhưng đã nhận biết được khá nhiều mặt chữ rồi.
Cô khẽ thở dài một hơi, không ngờ, một lần từ biệt đến hẳn bốn năm, giờ cô lại trở về thành phố này.
Năm đó, cô tràn đầy thù hận rời đi, bây giờ, cô trở về với tâm thái vô cùng điềm tĩnh.
Bốn năm nay, cô đã trải qua những gì, chua cay ngọt bùi chỉ có cô biết được, thời gian bốn năm, cô lột xác, kiên cường hơn, hơn nữa, cô cũng đã là một bà mẹ đơn thân rồi.