Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
CHƯƠNG 5: OÁN HẬN NỔI DẬY
CHƯƠNG 5: OÁN HẬN NỔI DẬY
Càng may mắn hơn là, với thiên phú trong lĩnh vực hội họa từ nhỏ đã giúp cô tìm được một công việc yêu thích. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cô trở thành một nhà thiết kế hàng đầu.
Ba năm trước, sinh con xong, cô liền trở thành một nhà thiết kế trang sức cao cấp, những thiết kế sáng tạo của cô đã giành được nhiều giải thưởng ở nước ngoài. Tổng bộ của công ty lại di dời nên công việc của cô phải thay đổi theo điều động.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ, cuối cùng công ty lại quyết định đặt ở đây, tại thành phố đã khiến cho cô thương tích đầy mình.
Cô vốn định từ chức không làm nữa, tìm công việc khác, nhưng mà, bốn năm rồi, oán hận của cô cũng đã tiêu tan. Cô nghĩ, sao cô lại phải vì chuyện năm đó mà từ bỏ công việc cô đã phấn đấu ba năm chứ? Cô đã từng vì bọn họ mà mất đi tất cả, cô sẽ không vì bọn họ mà tay không rời đi một lần nữa.
Vì vậy, cô trở về rồi.
“Nhà thiết kế Trịnh ở đâu nhỉ? Lẽ nào không phải là chuyến bay này sao?” Nữ trợ lí lẩm bẩm nói.
Bỗng lúc này, một giọng nói thanh thoát truyền đến bên tai cô ta: “Tôi chính là người mà cô cần đón.”
Cô ta vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ trạc tuổi mình, lập tức nói: “Cô chính là Trịnh Liên Nga?”
“Sao vậy? Không giống sao?” Trịnh Liên Nga cười, cô chỉ mới hai mươi tư tuổi đã trở thành nhà thiết kế hàng đầu, quả thực khiến người khác khó có thể tin được. Có điều, công việc này của cô, không phải càng có tuổi là càng tài giỏi, mà là, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh.
“Thất lễ rồi, thất lễ rồi, tôi tên là Đường Dung Dung, tôi đến đây để đón cô.” Nói xong, cô ta bị thu hút bởi một ánh mắt trong trẻo nhất thế giới này, kinh ngạc vài giây rồi cười: “Nhà thiết kế Trịnh, đây là em trai của cô à! Đáng yêu thật đấy!”
Cậu bé lập tức chu miệng phản bác: “Cháu không phải là em trai của mẹ! Cháu là bảo bối của mẹ đấy.”
Mẹ?
Đường Dung Dung lại bị kinh ngạc một lần nữa, Trịnh Liên Nga trạc tuổi cô đã làm cô ngạc nhiên rồi, bây giờ, lại còn có một cậu bé tầm ba bốn tuổi nói là con của cô ấy nữa? Đường Dung Dung thật sự đơ luôn rồi.
“Đây là con trai của tôi, Tiểu Bình.”
“Cháu tên là Trịnh Vũ Bình.” Cậu bé tự mình giới thiệu.
“Tên cháu rất hay.” Đường Dung Dung cười, khen ngợi.
Trên đường trở về chung cư, Đường Dung Dung chỉ mải chơi đùa với Tiểu Bình, bởi vì cậu bé quá đáng yêu, khiến người khác không nhịn được mà muốn true chọc cậu.
Trịnh Liên Nga nhìn phong cảnh của thành phố vừa quen thuộc vừa lạ lẫm lướt qua bên ngoài cửa xe, kí ức bốn năm trước ùa về rõ ràng trong đầu cô. Nơi đây, cô từng yêu, từng hận, bốn năm nay, cô chưa từng nghe ngóng về thông tin trong nước, vậy nên, đối với tình huống hiện nay của tập đoàn Lục thị, cô không hề hay biết.
Đương nhiên, cô cũng không muốn biết.
Con trai cô ra đời năm đó, cũng là một câu chuyện không được thuận lợi, ban đầu cô sơ ý đến mức mang thai năm tháng cũng không biết, khi cô cảm thấy thai nhi có động tĩnh, mới tới bệnh viện kiểm tra, muốn làm phẫu thuật phá thai.
Bác sĩ trong bệnh viện không chịu làm phẫu thuật phá thai cho cô, cô đã đến rất nhiều bệnh viện khác, nhưng bọn họ đều không làm phẫu thuật cho cô, bởi vì đứa trẻ rất mạnh khỏe, hơn nữa, cũng đã thành hình rồi.
Lúc đầu cô cảm thấy rất tức giận và bực bội, sau này, khi con lớn dần trong bụng, ngày nào cũng đạp, giống một tên nhóc nghịch ngợm, sự oán giận của cô cũng dần biến mất.
Cô cố gắng hết sức sinh con ra, trong cơn hôn mê, cô nghe thấy giọng nói của y tá bên tai mình: “Đứa trẻ rất khỏe mạnh, rất xinh đẹp.”
Cô không tin, đợi lúc y tá tắm rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ, ôm đến trước mặt cô, trái tim của cô dường như được ánh sáng chiếu rọi, giống như có một thiên sứ đột nhiên bay đến bên đời cô vậy.
Cô vạn lần không ngờ đến, người đàn ông cướp đoạt cơ thể của cô, đứa trẻ mà anh ta lưu lại, lại có thể đáng yêu và xinh đẹp như vậy.
Từ đó, cuộc sống của cô xảy ra sự thay đổi mạnh mẽ, cô bước ra khỏi những ngày tháng tăm tối, vứt bỏ hết mọi thù hận với người nhà họ Lục. Cô bắt đầu cố gắng kiếm tiền nuôi con, cho đến khi có một cơ hội đến cô. Cô gửi bản thảo thiết kế thành công, trở thành một nhà thiết kế trang sức, từng bước đi đến ngày hôm nay.
Cô thành công rồi, con của cô cũng trở thành toàn bộ cuộc sống của cô.
Khi chiếc xe đi đến một con đường sầm uất, Trịnh Liên Nga ngẩng đầu lên, thấy biển tên bằng vàng sáng chói của tập đoàn Lục thị rực rỡ dưới ánh nắng buổi trưa, to lớn, đồ sộ. Trái tim cô vẫn cảm thấy như bị đâm một nhát vô cùng đau đớn.
CHƯƠNG 5: OÁN HẬN NỔI DẬY
Càng may mắn hơn là, với thiên phú trong lĩnh vực hội họa từ nhỏ đã giúp cô tìm được một công việc yêu thích. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cô trở thành một nhà thiết kế hàng đầu.
Ba năm trước, sinh con xong, cô liền trở thành một nhà thiết kế trang sức cao cấp, những thiết kế sáng tạo của cô đã giành được nhiều giải thưởng ở nước ngoài. Tổng bộ của công ty lại di dời nên công việc của cô phải thay đổi theo điều động.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ, cuối cùng công ty lại quyết định đặt ở đây, tại thành phố đã khiến cho cô thương tích đầy mình.
Cô vốn định từ chức không làm nữa, tìm công việc khác, nhưng mà, bốn năm rồi, oán hận của cô cũng đã tiêu tan. Cô nghĩ, sao cô lại phải vì chuyện năm đó mà từ bỏ công việc cô đã phấn đấu ba năm chứ? Cô đã từng vì bọn họ mà mất đi tất cả, cô sẽ không vì bọn họ mà tay không rời đi một lần nữa.
Vì vậy, cô trở về rồi.
“Nhà thiết kế Trịnh ở đâu nhỉ? Lẽ nào không phải là chuyến bay này sao?” Nữ trợ lí lẩm bẩm nói.
Bỗng lúc này, một giọng nói thanh thoát truyền đến bên tai cô ta: “Tôi chính là người mà cô cần đón.”
Cô ta vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ trạc tuổi mình, lập tức nói: “Cô chính là Trịnh Liên Nga?”
“Sao vậy? Không giống sao?” Trịnh Liên Nga cười, cô chỉ mới hai mươi tư tuổi đã trở thành nhà thiết kế hàng đầu, quả thực khiến người khác khó có thể tin được. Có điều, công việc này của cô, không phải càng có tuổi là càng tài giỏi, mà là, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh.
“Thất lễ rồi, thất lễ rồi, tôi tên là Đường Dung Dung, tôi đến đây để đón cô.” Nói xong, cô ta bị thu hút bởi một ánh mắt trong trẻo nhất thế giới này, kinh ngạc vài giây rồi cười: “Nhà thiết kế Trịnh, đây là em trai của cô à! Đáng yêu thật đấy!”
Cậu bé lập tức chu miệng phản bác: “Cháu không phải là em trai của mẹ! Cháu là bảo bối của mẹ đấy.”
Mẹ?
Đường Dung Dung lại bị kinh ngạc một lần nữa, Trịnh Liên Nga trạc tuổi cô đã làm cô ngạc nhiên rồi, bây giờ, lại còn có một cậu bé tầm ba bốn tuổi nói là con của cô ấy nữa? Đường Dung Dung thật sự đơ luôn rồi.
“Đây là con trai của tôi, Tiểu Bình.”
“Cháu tên là Trịnh Vũ Bình.” Cậu bé tự mình giới thiệu.
“Tên cháu rất hay.” Đường Dung Dung cười, khen ngợi.
Trên đường trở về chung cư, Đường Dung Dung chỉ mải chơi đùa với Tiểu Bình, bởi vì cậu bé quá đáng yêu, khiến người khác không nhịn được mà muốn true chọc cậu.
Trịnh Liên Nga nhìn phong cảnh của thành phố vừa quen thuộc vừa lạ lẫm lướt qua bên ngoài cửa xe, kí ức bốn năm trước ùa về rõ ràng trong đầu cô. Nơi đây, cô từng yêu, từng hận, bốn năm nay, cô chưa từng nghe ngóng về thông tin trong nước, vậy nên, đối với tình huống hiện nay của tập đoàn Lục thị, cô không hề hay biết.
Đương nhiên, cô cũng không muốn biết.
Con trai cô ra đời năm đó, cũng là một câu chuyện không được thuận lợi, ban đầu cô sơ ý đến mức mang thai năm tháng cũng không biết, khi cô cảm thấy thai nhi có động tĩnh, mới tới bệnh viện kiểm tra, muốn làm phẫu thuật phá thai.
Bác sĩ trong bệnh viện không chịu làm phẫu thuật phá thai cho cô, cô đã đến rất nhiều bệnh viện khác, nhưng bọn họ đều không làm phẫu thuật cho cô, bởi vì đứa trẻ rất mạnh khỏe, hơn nữa, cũng đã thành hình rồi.
Lúc đầu cô cảm thấy rất tức giận và bực bội, sau này, khi con lớn dần trong bụng, ngày nào cũng đạp, giống một tên nhóc nghịch ngợm, sự oán giận của cô cũng dần biến mất.
Cô cố gắng hết sức sinh con ra, trong cơn hôn mê, cô nghe thấy giọng nói của y tá bên tai mình: “Đứa trẻ rất khỏe mạnh, rất xinh đẹp.”
Cô không tin, đợi lúc y tá tắm rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ, ôm đến trước mặt cô, trái tim của cô dường như được ánh sáng chiếu rọi, giống như có một thiên sứ đột nhiên bay đến bên đời cô vậy.
Cô vạn lần không ngờ đến, người đàn ông cướp đoạt cơ thể của cô, đứa trẻ mà anh ta lưu lại, lại có thể đáng yêu và xinh đẹp như vậy.
Từ đó, cuộc sống của cô xảy ra sự thay đổi mạnh mẽ, cô bước ra khỏi những ngày tháng tăm tối, vứt bỏ hết mọi thù hận với người nhà họ Lục. Cô bắt đầu cố gắng kiếm tiền nuôi con, cho đến khi có một cơ hội đến cô. Cô gửi bản thảo thiết kế thành công, trở thành một nhà thiết kế trang sức, từng bước đi đến ngày hôm nay.
Cô thành công rồi, con của cô cũng trở thành toàn bộ cuộc sống của cô.
Khi chiếc xe đi đến một con đường sầm uất, Trịnh Liên Nga ngẩng đầu lên, thấy biển tên bằng vàng sáng chói của tập đoàn Lục thị rực rỡ dưới ánh nắng buổi trưa, to lớn, đồ sộ. Trái tim cô vẫn cảm thấy như bị đâm một nhát vô cùng đau đớn.