-
[Truyện 17] Đích tỷ "thanh cao"
Đích tỷ vốn nổi danh là cô nương luôn giữ phẩm hạnh cao quý.
Ngày Hà phủ bị tịch biên, ta và đích tỷ lẽ ra sẽ bị đưa vào giáo phường làm quan kỹ.
Nhưng đích tỷ thà chết chứ không chịu khuất phục, còn kéo theo ta.
Tỷ ấy nói: “Chúng ta là danh môn quý nữ, sao có thể để đám thấp hèn này làm nhục danh tiết!”
Quan sai nổi giận, muốn đưa chúng ta vào quân doanh làm quân kỹ.
Để tránh bị tra tấn, ta đành ôm lấy chân quan sai, cầu xin hắn cho ta làm quan kỹ.
Đích tỷ tát ta hai cái, mắng ta tự hạ thấp mình.
Thế tử đi ngang qua thấy vậy liền khen ngợi đích tỷ phẩm hạnh cao quý, nạp tỷ ấy làm thiếp.
Còn ta thì bị đưa vào quân doanh, cuối cùng bị làm nhục cho đến ch.
Khi tỉnh lại, ta đã được sống lại vào ngày Hà phủ bị tịch biên.
——
01.
Một lần nữa đứng trước cửa giáo phường, ta chỉ cảm thấy mơ hồ.
Đích tỷ mặc một thân váy trắng, tóc chải gọn gàng, nổi bật giữa một đám tội nữ đầu bù tóc rối, mặt mũi dơ bẩn.
Kiếp trước tỷ ấy cũng như vậy, đứng ở cửa giáo phường với vẻ kiêu ngạo, chế nhạo quan sai: “Chúng ta là danh môn quý nữ, sao có thể để đám thấp hèn này làm nhục danh tiết!”
Ta chưa từng học hành, không có khí tiết như đích tỷ, chỉ cầu mong được sống sót nên trốn trong đám đông không muốn ra mặt cùng tỷ ấy.
Nhưng đích tỷ nhất quyết kéo ta ra, cương quyết nói: “Ta và muội muội vốn đã tôn quý, thà ch cũng không chịu làm quan kỹ!”
Quan sai đứng đầu đánh tỷ ấy một cái, mắng: “Mẹ kiếp, bị bán mà còn giả vờ trung trinh? Nếu không muốn làm quan kỹ, lão tử sẽ bán hết các ngươi vào quân doanh làm quân kỹ!”
Làm quan kỹ chỉ là tiếp đón quan văn, công tử ngâm thơ đối câu, đánh đàn hát ca, nhưng làm quân kỹ thì khác.
Quân kỹ chỉ là công cụ cho binh lính phát tiết.
Điều đáng sợ nhất là số lượng quân kỹ rất ít, thường phải phục vụ hàng chục thậm chí hàng trăm binh lính.
Đích tỷ cao quý tất nhiên không biết điều này, nhưng ta thì vô cùng sợ hãi.
Ta hất tay đích tỷ ra, quỳ xuống van xin: “Quan gia, xin quan gia đừng đưa ta vào quân doanh, ta nguyện làm quan kỹ, chỉ mong ngài đừng đưa ta đi làm quân kỹ!”
Quan sai có chút động lòng, thêm vào đó quan kỹ có giá trị hơn quân kỹ, hắn liền đồng ý.
Nhưng đích tỷ lại thay đổi sắc mặt, tát ta hai cái, mắng: “Hà Yểu Yểu, sao muội lại không có cốt khí như vậy? Tuy Hà phủ không còn, nhưng cốt khí của chúng ta không thể mất!”
Thế tử trong đám đông nghe thấy, không nhịn được khen ngợi: “Cô nương thật mạnh mẽ!”
Những người xung quanh cũng đồng loạt tán dương phẩm hạnh của đích tỷ.
Đích tỷ vừa nhìn thấy thế tử, lập tức đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.
Thế tử hứng thú nhìn tỷ ấy, ép quan sai mang đích tỷ đi.
Nhìn đích tỷ được thế tử đưa đi, ta thở phào nhẹ nhõm, định theo quan sai vào giáo phường.
Nhưng đích tỷ lại quỳ dưới chân thế tử, khóc lóc: “Muội muội ta không có liêm sỉ tự hạ thấp mình, xin thế tử đưa nàng ấy vào quân doanh. Đừng để nàng ấy làm nhục danh tiếng của ta ở Kinh Thành!”
Thế tử thấy đích tỷ “đại nghĩa diệt thân”, càng thêm tán thưởng, lập tức sai người trói ta và mấy cô nương còn lại đưa vào quân doanh.
Còn đích tỷ ngồi trên xe ngựa của thế tử, khinh bỉ nhìn ta: “Muội muội, đây là quả báo cho việc muội tự hạ thấp bản thân mình.”
02.
Tình hình trong quân doanh còn tồi tệ hơn ta tưởng.
Quân doanh trong thời loạn lạc còn loạn hơn cả sào huyệt của thổ phỉ.
Mười cô nương trong sạch bị đưa vào, đối mặt với ba nghìn tướng sĩ.
Trong số đó tuy có những người tận trung báo quốc, nhưng phần lớn lại là lưu manh, những kẻ ăn không ngồi rồi.
Đêm đến, chúng như một bầy thú dữ, họ từ từ lột da, xé xác nuốt chửng mười cô nương.
Trước khi đến đây, ta chỉ mong sống sót, nhưng giờ đây lại sống không bằng chết.
Trời sáng, toàn thân ta đã tê dại, không còn cảm giác, máu chảy không ngừng.
Mười cô nương chỉ có ba người sống sót.
Để ngăn ba người còn lại tự sát, họ trói ta vào ghế gỗ, đập gãy răng ta.
Khi đến lượt một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, cậu bé chỉ cởi áo khoác, đắp lên người ta.
"Tỷ tỷ, ta không làm gì cả, ta xếp hàng chỉ là muốn nhắc tỷ nghỉ ngơi một chút thôi, tỷ nghỉ ngơi đi."
Ta mở miệng đầy máu, mơ hồ khẩn cầu cậu bé giết ta.
Cậu bé không nỡ nhìn ta như vậy, liền cắm một con dao vào ngực ta.
Trước khi chết, ta thấy người lính nhỏ đó bị người ta đá mạnh vào ngực, phun ra một ngụm máu lớn rồi chết.
Tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình đã được sống lại vào ngày nhà bị tịch biên.
Đích tỷ vẫn như kiếp trước, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo kéo ta mắng nhiếc quan sai.
Ta vẫn chìm trong nỗi đau của kiếp trước, vừa do dự một lát đã bị tỷ ấy kéo ra.
Đích tỷ nghiêm giọng nói: “Bình thường ta dạy muội thế nào? Chúng ta là nữ nhân của Hà gia, có thể chết, nhưng không thể mất đi khí tiết!”
Ta nhìn thấy thế tử trong đám đông, ánh mắt hắn tràn đầy ngưỡng mộ.
Những người xung quanh cũng hùa theo: “Không ngờ trong cõi bụi trần này lại có nữ nhân mạnh mẽ như vậy.”
“Đều là tỷ muội một nhà, sao tỷ tỷ thì cao quý, còn muội muội lại không biết liêm sỉ như vậy?”
“Ngươi không biết sao? Nàng ấy đích nữ của Hà gia, nổi tiếng hiền đức. Còn muội muội chỉ là thứ nữ được sinh ra bởi kỹ nữ ở Dương Châu. Có lẽ là từ gốc gác mà ra…”
Đám nam nhân cười dâm đãng, nhìn ta đầy khinh bỉ.
Những nỗi nhục nhã ở kiếp trước, khiến ta không kìm được nước mắt.
Ta xắn tay áo, siết chặt cổ đích tỷ, đẩy mạnh tỷ ấy về phía con sư tử đá trước cửa giáo phường.
“Tỷ thà chết chứ không chịu khuất phục đúng không? Vậy thì tỷ hãy chết đi!”
03.
Đích tỷ hét lên: "Hà Yểu Yểu, muội đang làm gì vậy!"
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bi phẫn: "Đích tỷ nói đúng, nữ nhân Hà gia chúng ta thà chết chứ không làm quan kỹ. Tỷ hãy đi trước, tự đập đầu vào cửa giáo phường này, muội nhất định sẽ theo sau, sẽ không để tỷ cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền."
Nói xong, ta túm lấy tóc đích tỷ, đập mạnh đầu tỷ ấy vào tượng sư tử đá ở cửa.
Chớp mắt, trán đích tỷ đã chảy máu đầm đìa.
Đích tỷ thấy ta làm thật, mới bắt đầu sợ hãi, vùng vẫy dữ dội.
Nhưng vì thân thể gầy yếu, không địch nổi sức mạnh của tỷ ấy nên lại khiến đích tỷ thoát được.
Đích tỷ điên cuồng hét: "Hà Yểu Yểu, muội điên rồi sao?"
Ta không khỏi lộ ra chút mỉa mai, nói lớn: "Không phải đích tỷ nói rằng thà chết chứ không chịu mất đi khí tiết sao? Chẳng lẽ tỷ chỉ nói suông thôi?"
Đích tỷ lúng túng, lắp bắp nói: "Ta... tất nhiên không phải!"
Ta chỉ vào con sư tử đá phía sau, lạnh lùng nói: "Vậy thì tốt, bây giờ tỷ có thể lấy cái chết để chứng minh."
Nếu tỷ ấy thực sự đập đầu chết ngay, ta còn có thể kính trọng tỷ ấy vài phần vì sự kiên cường.
Nhưng ta biết quá rõ, đằng sau khuôn mặt yếu đuối của đích tỷ lại là một con người đê tiện.
Từ nhỏ, tỷ ấy thích nhất là giẫm đạp lên danh dự của các tỷ muội thứ xuất trong phủ để tôn lên phẩm hạnh cao quý của mình.
Khi Hà gia chưa suy tàn, tỷ ấy cắt xén tiền tiêu vặt của chúng ta để lập một lều cháo cho những người dân tị nạn trong Kinh Thành.
Ngày phát cháo, tỷ ấy còn cố tình dẫn hai thứ muội đã đói mấy ngày đến đó.
Vì quá đói, họ chỉ có thể tranh cướp thức ăn với dân tị nạn. Còn đích tỷ lại xuất hiện đúng lúc, mắng họ dù được người nhà nuông chiều, nhưng lại đi tranh giành miếng ăn cứu mạng của dân tị nạn.
Tỷ ấy trở thành cứu tinh của dân tị nạn, còn hai thứ muội lại bị đánh chết bởi sự phẫn nộ của họ.
Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể.
Dưới sự nỗ lực của tỷ ấy, tất cả các cô nương trong Hà phủ đều bị mang tiếng xấu. Duy chỉ có tỷ ấy là được mọi người ca ngợi có đức hạnh cao quý.
Giống như kiếp trước của ta, bị tỷ ấy hại chết thảm thương nhưng lại phải mang tiếng tự hạ thấp bản thân.
Còn tỷ ấy thì nhờ vào sự so sánh với ta, đã trở thành một liệt nữ trung trinh được mọi người trong Kinh Thành ca ngợi, vững vàng ngồi lên vị trí trắc phi của thế tử.
Kiếp này, ta muốn xem không còn sự phối hợp của ta, tỷ ấy giữ gìn hình tượng hoàn mỹ của mình thế nào!
04.
Người xem xung quanh bàn tán xôn xao, một số người đã bắt đầu chỉ trích đích tỷ giả tạo.
Đoan Vương thế tử cũng mất hứng thú, cúi đầu rời đi.
Đích tỷ vừa tức giận vừa lo lắng, lắp bắp hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra lý do: “Chúng ta được cha, huynh trưởng nuôi nấng, nay họ phạm tội lớn, chúng ta phải chuộc tội thay họ. Vì vậy, vào giáo phường chuộc tội là đương nhiên!”
Chỉ trong chốc lát, tỷ ấy đã thu lại sự bối rối trên mặt, lần nữa nghiêm nghị quở trách ta: “Hà Yểu Yểu, cha, huynh trưởng đối với muội không tệ, nhưng muội chỉ nghĩ đến cái chết để thoát thân, sao ngươi có thể ích kỷ như vậy?”
“Muội ích kỷ sao?”
Ta lạnh lùng cười, xắn tay áo lên, để lộ những vết sẹo trên cánh tay, rồi xòe tay cho mọi người xem những vết chai dày đặc trên đó.
“Muội là thứ nữ, ở trong phủ còn không bằng nô tỳ của đích tỷ, từ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, chưa từng được hưởng một ngày sung sướng. Dựa vào đâu mà bắt muội chuộc tội thay họ?”
Đích tỷ bị ta chất vấn đến á khẩu, nhỏ giọng, yếu ớt phản bác: “Chỉ thiếu ăn thiếu uống một chút mà muội đã so đo như vậy, đúng là nhỏ nhen.”
Ta nắm lấy tay áo của tỷ ấy, giơ lên cao: “Đích tỷ, bộ váy tỷ mặc là điệp ảnh sa, một tấm đáng giá ngàn vàng.”
“Tỷ mặc áo bông do hàng vạn tướng sĩ phải chịu rét để dệt nên, ăn bánh bao nhuốm máu vô số dân tị nạn. Nếu thật sự muốn chuộc tội, cũng không nên ở giáo phường hưởng phúc, mà phải đến quân doanh an ủi các tướng sĩ mới phải.”
Vừa nói xong, ta liền nghe thấy những tiếng hít thở mạnh.
Điều này cũng khó trách, mua một cô nương cũng chưa đến trăm lượng bạc, nhưng tỷ ấy lại mặc ngàn lượng vàng lên người.
Điều này đã vô tình đánh vào thể diện của không ít thế gia công tử.
Mấy công tử vừa rồi còn khen ngợi tỷ ấy cũng bắt đầu hùa theo.
Mặt đích tỷ đỏ như máu, cứng đầu nói: “Họ... họ là nam nhân làm việc xấu, ta nữ nhân làm sao biết... những... những điều này không liên quan gì đến ta!”
Ta mỉm cười, nói: “Vừa rồi còn muốn chuộc tội thay cha, huynh trưởng, giờ lại vội vàng phủi sạch quan hệ, cái gì tỷ cũng nói được.”
Nói đến đây, phần lớn người ở đây đã nhìn thấu bản chất của tỷ ấy.
Đích tỷ gần như nghiến nát hàm răng, nhưng cũng không thể cứu vãn được.
Cuối cùng, ma ma của giáo phường xuất hiện, màn kịch này mới kết thúc.
Kiếp này, không có sự can thiệp của thế tử, tất cả chúng ta đều bị đưa vào giáo phường.
Do sự thể hiện xuất sắc của đích tỷ, toàn bộ giáo phường đều biết tỷ ấy là kẻ không an phận.
Nhưng đích tỷ lại không biết kiềm chế, la hét rằng thà chết chứ không tiếp khách.
Ma ma cũng không chiều tỷ ấy, trực tiếp đánh cho một trận, rồi nhốt vào phòng tối.
Trước khi đi, đích tỷ nhìn ta đầy căm hận, nhưng ta không quan tâm.
Ta cố gắng lấy lòng ma ma, nhờ bà ta mời một sự phụ dạy ta.
Ta không có kỹ năng gì, chỉ có lúc nhỏ từng học múa với nương, sau khi nương qua đời, ta cũng dần quên mất.
Giờ có sư phụ dạy, ta đã nhanh chóng tìm lại cảm giác năm xưa.
Khổ luyện ba tháng, cuối cùng cũng có thành quả.
Bây giờ khắp Kinh Thành, ai ai cũng biết cô nương Yểu Yểu của giáo phường có thân hình uyển chuyển, eo mềm như liễu, nhiều người đã trả cả ngàn vàng chỉ để thấy ta cười.
Ngày hôm đó, sau khi ta múa xong cho công tử trả giá cao nhất, trở về lại thấy đích tỷ đang quỳ gối lau sàn.
05.
Ta làm ngơ, bước thẳng qua chiếc giẻ lau bẩn thỉu của tỷ ấy.
Sắc mặt đích tỷ tái mét, nắm lấy áo ta, cười lạnh nói: "Dùng sắc đẹp phục vụ người khác có thể tốt đẹp được bao lâu? Những quan lớn quyền quý kia chỉ coi muội như một món đồ chơi, muội làm công việc hèn hạ này, tiền kiếm được cũng không sợ làm bẩn tay mình. Muội nghĩ họ sẽ thực sự tôn trọng muội sao? Muội đừng có vọng tưởng!"
Ta thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của tỷ ấy, người ta bỏ tiền ra xem ta múa, ta dựa vào tài năng mà kiếm tiền, sao lại coi là hèn hạ chứ?
Ta cần sự tôn trọng của những quan lớn đó để làm gì, ta chỉ muốn có nhiều tiền, ăn uống không phải lo nghĩ là được rồi.
Ta ghét bỏ hất tay tỷ ấy ra: "Tỷ cứ tiếp tục cao quý mà lau sàn đi, ta sẽ dùng số tiền bẩn thỉu kiếm được để mua những phấn son và trang sức tỷ từng thích nhất, mặc những bộ lụa là gấm vóc mà tỷ yêu thích nhất."
Nhưng tỷ ấy lại không chịu buông tha, kéo ta lại, bắt đầu đay nghiến ta: "Hà Yểu Yểu, muội là thứ ti tiện, cũng giống như mẫu thân làm kỹ nữ của muội ở Dương Châu..."
Thấy đích tỷ nhắc đến nương của ta, ta liền tát tỷ ấy hai cái, đánh đến tay ta cũng tê rần.
Đích tỷ ôm mặt, dường như không tin ta dám đánh tỷ ấy, lập tức muốn lao vào đánh nhau với ta.
Hai lão ma ma phía sau ta lập tức giữ tỷ ấy lại.
Lúc này, quản sự ma ma chạy đến, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đích tỷ ấm ức rơi hai giọt nước mắt: "Ma ma, Hà Yểu Yểu dám đánh ta..."
Ma ma giận dữ, quát lớn: "Hà Yểu Yểu, sao ngươi lại không biết chừng mực như vậy!"
Đích tỷ đắc ý liếc ta hai cái, nhưng ngay sau đó, ma ma liền bước tới nắm lấy tay ta, đau lòng nói:
"Ngươi muốn đánh người thì cần gì tự mình ra tay, Vương công tử thích đôi tay ngọc ngà này của ngươi nhất, nếu bị thương thì biết làm sao?"
Nói xong, bà ta lại sai người dẫn đích tỷ vào phòng tối, tự mình dạy bảo bằng mười mấy cái bạt tai.
Ta cũng không biết ngày hôm đó đích tỷ chịu đựng thế nào, ta chỉ biết rằng nửa tháng sau, thẻ bài của đích tỷ đã được treo trên bảng của giáo phường.
Các người thấy đấy, phải trải qua đau khổ thì con người mới biết điều.
06.
Bắc Địch phái sứ thần đến thăm, Đoan Vương thế tử liền mang theo một đám người Hồ đến giáo phường.
Ta biểu diễn điệu múa sở trường nhất của mình, một điệu múa khuynh quốc khuynh thành.
Ta thấy rõ ánh mắt khát khao của thế tử, dường như nó không thể rời khỏi ta.
Thế tử cất tiếng hỏi tên ta.
Ta uyển chuyển cúi chào, dùng dáng vẻ quyến rũ động lòng người mà ta đã luyện tập trước gương nhiều lần, nhẹ nhàng nói:
"Nô tỳ tên Yểu Yểu, bái kiến đại nhân."
"Yểu Yểu, Yểu Yểu."
Thế tử nhẹ nhàng lặp đi lặp lại tên ta nhiều lần, rồi nở một nụ cười mờ ám, đưa tay về phía ta: "Chí đạo chi tinh, yểu điệu sâu xa, đúng là một cái tên hay, ngồi bên cạnh ta đi."
Ta giả vờ ngượng ngùng, nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, còn chưa kịp đứng dậy bỗng nghe thấy một tiếng cười khẩy.
Nhìn về nơi phát ra tiếng cười, ta thấy một nam nhân mặc trường bào màu đen ngồi chính giữa.
Nam nhân có lông mày dài, góc cạnh rõ ràng, bờ vai rộng rắn chắc, có thể thấy rõ đường nét cơ bắp ở cánh tay.
Hắn nhíu mày, đôi mắt nâu sâu thẳm mang theo sự lạnh lẽo.
Thế tử nuốt nước bọt, dường như có chút sợ hãi.
Hắn vỗ nhẹ tay ta: "Mỹ sắc mê hoặc lòng người, ta suýt quên mất khách quý. Yểu Yểu, ngươi đi hầu hạ khách quý đi."
Ta ngẩn người, tự hỏi kẻ đó là ai mà có thể khiến thế tử sợ hãi như vậy.
Ta không dám chậm trễ, lập tức nhấc váy, vui vẻ bước đến chỗ nam nhân.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa rót một chén rượu, chưa kịp đưa đến miệng hắn thì chợt nghe thấy tiếng đàn tỳ bà quen thuộc trên sân khấu.
Mọi người bị thu hút, đồng loạt nhìn lên sân khấu.
Không cần ngẩng đầu cũng biết người chơi đàn là đích tỷ của ta.
Đương kim hoàng thượng yêu thích tiếng đàn tỳ bà, nên mẫu thân của tỷ ấy đã bỏ ra một số tiền lớn để mời sư phụ dạy đàn tỳ bà từ Dương Châu đến để dạy đích tỷ.
Hôm nay đích tỷ mặc một bộ y phục mỏng manh, trang điểm lộng lẫy nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng kiêu ngạo, mang theo sự khinh bỉ đối với các quan lại quyền quý.
Sự tương phản đầy thú vị này đã tạo nên một phong vị riêng cho tỷ ấy. Ta khẽ liếc mắt, quả nhiên thấy thế tử đang chăm chú nhìn đích tỷ.
Một khúc kết thúc, thế tử đứng lên, giọng không còn nhẹ nhàng như lúc trước: "Xin hỏi cô nương tên gì?"
Đích tỷ vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, không kiêu không nịnh nói: "Ta bị ép rơi vào chốn phong trần, tất nhiên phải bỏ tên cũ, chi bằng công tử hãy ban cho ta một cái tên mới."
Thế tử không hài lòng quay đầu lườm ma ma, ma ma không biết phải làm sao, sắc mặt vô cùng khó coi.
Giáo phường không phải kỹ viện, nếu không muốn dùng sắc hầu người, thì có thể làm nô tỳ thô kệch.
Đích tỷ vừa không muốn chịu khổ, vừa không thể hạ mình, giờ lại thành lỗi của bà ta.
Thế tử khẽ gật đầu, dịu dàng nói: "Nếu đã vậy, từ nay ngươi sẽ gọi là Mị Nhi."
"Mị Nhi tạ ơn công tử ban tên."
Đích tỷ ngẩng đầu, như một đóa hoa trắng nhỏ yếu đuối, ngã nhẹ về phía trước.
Thế tử vội vàng đỡ lấy tỷ ấy, nhanh chóng dìu người vào chỗ của mình.
Ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng, bi kịch của kiếp trước vẫn hiện rõ trước mắt. Ta tuyệt đối không thể để đích tỷ dựa vào thế tử một lần nữa!
Đang nghĩ đến thất thần, ta bỗng bị ai đó nâng cằm lên.
Người nam nhân bên cạnh dùng ánh mắt khó đoán nhìn ta, lạnh lùng nói: "Còn không mau hầu hạ ta cho tốt, tâm trí bay đi đâu rồi?"
07.
Cảm nhận được sự giận dữ ngầm trong giọng nói của nam nhân, ta chợt lóe lên một ý tưởng.
Ta mỉm cười, đưa chén rượu đến miệng hắn: “Quý nhân, người bên cạnh thế tử là tỷ tỷ của ta, hay là ta gọi tỷ ấy qua đây, tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ ngài được không?”
Nam nhân không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ta một lúc, cuối cùng cũng uống chén rượu trong tay ta.
Ta lập tức vui vẻ, vẫy tay gọi đích tỷ: “Tỷ, mau qua đây, tỷ muội chúng ta mỗi người một bên.”
Ánh mắt ta đầy khiêu khích, đích tỷ tất nhiên không chịu nổi, mặt tái nhợt quát ta: “Hà Yểu Yểu, muội còn biết xấu hổ không! Thứ tiện nhân này, lương tâm muội bị chó ăn rồi sao? Lại đi hầu hạ người Bắc Địch!”
“Người Bắc Địch đã chiếm mười bảy tòa thành của chúng ta, giết hại hàng vạn tướng sĩ, lăng nhục dân chúng nước ta. Quốc thù gia hận sâu sắc như vậy, muội lại hèn hạ mà đi hầu hạ bọn chúng, sao muội không chết đi cho rồi!”
Hai mắt ta tối sầm, không biết nên nói gì nữa.
Đích tỷ thật quá ngu ngốc.
Tỷ ấy sống trong giấc mộng do Hà gia và đích mẫu dệt nên, chưa từng chứng kiến mặt thật của thế gian này.
Bắc Địch khởi binh chỉ có chưa đến hai vạn người, nhưng triều đình chúng ta lại có tới mười vạn tinh binh.
Chỉ tại bệ hạ đa nghi, giữa trận giết tướng, hại mười vạn tướng sĩ chết không toàn thây.
Triều đình cưỡng ép tuyển binh, bắt tráng đinh khắp nơi, quân đội kém cỏi, chưa đánh đã sợ mà đầu hàng nên đành phái thái tử đích thân dâng mười bảy tòa thành.
Quân đội loạn lạc, quan lại chỉ biết ăn chơi, người nắm quyền thì không lo việc nước.
Dân chúng rơi vào cảnh khốn cùng, sống không bằng chết.
Đích tỷ tự cho mình là người có lòng đại nghĩa, chẳng qua là vì tỷ ấy là kẻ được hưởng lợi từ triều đình này mà thôi.
Ta cúi đầu, không đáp lại lời của tỷ ấy.
Nam nhân bên cạnh nâng cằm ta lên, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là ý của một mình tỷ tỷ ngươi, hay là của cả Đại Sở?”
Đoan Vương thế tử sợ hãi run rẩy, chút thương xót dành cho đích tỷ phút chốc tan biến.
Hắn túm tóc tỷ ấy, ném xuống đất, tát liên tiếp mười mấy cái bạt tai.
Lực của nam nhân mạnh hơn nữ nhân nhiều, chẳng mấy chốc mặt đích tỷ đã bị thương, máu chảy dài theo khóe miệng.
Tỷ ấy không tin nổi nhìn người nam nhân vừa rồi còn dịu dàng với mình, định mở miệng nhưng lại chỉ trào ra máu.
Thế tử run rẩy giải thích: “Nữ nhân này điên rồi, đại hoàng tử đừng nghe lời nàng ta. Người đâu, còn không mau lôi kẻ điên này ra đánh chết!”
Hắn hét đến khản cổ, nhưng trong phòng ai nấy đều im thít, không dám nhúc nhích.
Đích tỷ sợ hãi ngã xuống đất, không nhịn được bò lùi về sau vài bước.
“Khoan đã.”
Thế tử nới lỏng tay túm tóc đích tỷ, kinh ngạc nhìn đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nhếch môi cười: “Thú vị đấy, đưa cả hai tỷ muội này về phủ của ta.”
08.
Ta và đích tỷ cùng được đưa đến phủ của đại hoàng tử.
Đây là nơi Đại Sở đặc biệt xây dựng để đón tiếp sứ thần Bắc Địch, lộng lẫy nguy nga, ngay cả những đại gia tộc giàu có như Hà gia cũng không thể sánh được.
Đích tỷ và ta được sắp xếp ở hai viện đông tây.
Đại hoàng tử dường như có hứng thú với đích tỷ hơn. Mặc dù mặt tỷ ấy vẫn còn sưng, nhưng hắn cũng không chê, liên tiếp mấy ngày đều đến nghe tỷ ấy đàn hát.
Còn bên ta thì vắng lặng, ngoài hai nha hoàn thô kệch, thì chẳng có ai đặt chân đến.
Đích tỷ được sủng ái, người trong phủ đều tôn tỷ ấy như nửa chủ nhân. Điều này càng khiến tỷ ấy thêm đắc ý, dẫn người xông vào viện của ta.
"Hà Yểu Yểu, ta đã nói rồi, dùng sắc hầu người sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, chỉ có những cô nương phẩm hạnh cao quý như ta mới có được sự tôn trọng của nam nhân."
Ta không để ý, khẽ cúi chào: "Vậy thì chúc mừng đích tỷ."
Đích tỷ cười lạnh: "Muội nghĩ vậy là xong sao? Nỗi đau muội gây ra cho ta ngày đó, ta muốn muội phải trả lại gấp trăm lần. Người đâu, tát cho ta!"
Ta bị người giữ chặt, nhận mười mấy cái bạt tai.
Má ta nóng bừng, trong miệng đã xuất hiện vị máu.
Trong cơn mơ màng, ta lại nhớ về những ngày tháng bị những tên lính thô bạo đè dưới thân, không ngừng ăn tát.
Ta hít một hơi lạnh, lòng ngập tràn hận thù.
Đích tỷ vừa mới hả hê được một chút, thì lại thấy có người báo đại hoàng tử đến phòng tỷ ấy.
Đích tỷ vội sai người thả ta ra, chỉnh lại y phục rồi vội vã rời đi.
Đi đến cửa, ta che mặt, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đích tỷ phong quang vô hạn, nhưng đừng quên mình được sủng ái thế nào. Nhớ phải giữ chặt trái tim của đại hoàng tử, đừng để muội muội cướp mất!"
Đích tỷ khựng lại, nhưng không quay đầu.
Ta biết tỷ ấy đã nghe thấy.
Đại hoàng tử ở địa vị cao, bị đích tỷ mỉa mai châm chọc một hai lần thì có thể tha thứ, nhưng nếu quá nhiều lần thì không một người nam nhân nào có thể chịu nổi.
Ta cầm khăn lạnh chườm lên mặt, nghĩ cách giúp đích tỷ thêm dầu vào lửa.
Đêm đó, ta mặc một bộ váy lụa mỏng, nhảy điệu múa yêu thích trên con đường đại hoàng tử phải đi qua.
Đại hoàng tử vừa bước ra từ phòng đích tỷ, liền thấy ta đang múa dưới ánh trăng.
Ta nhẹ nhàng lướt, dưới ánh trăng càng thêm mỏng manh đáng thương.
Đại hoàng tử bước tới, ôm ngang eo bế ta lên.
Ta dựa vào vai đại hoàng tử, khẽ mỉm cười nhìn về phía đích tỷ đang đứng ở cửa.
Đích tỷ tức đến run rẩy, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại hoàng tử bế ta vào phòng.
09.
Đại hoàng tử ném ta xuống giường, nhưng không tiến tới.
Ta có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn.
Đại hoàng tử khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
Ta bị nhìn đến rợn người, không biết mình đã làm gì sai, chỉ có thể thử ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ gọi: "Điện hạ…"
Bàn tay thô ráp của hắn đặt lên cổ ta, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi dám lợi dụng ta?"
Ta hơi hoảng sợ, liên tục lắc đầu: "Tỳ nữ không dám!"
Bàn tay của đại hoàng tử siết chặt hơn, giọng nói âm u: "Ngươi cố ý nhắc nhở nàng ta những lời đó, chẳng phải vì muốn nàng ta tiếp tục châm chọc ta, mượn tay ta giết nàng ta sao?"
Bàn tay thô ráp khiến ta đau đớn, nước mắt tuôn trào, rơi xuống tay hắn.
Đại hoàng tử nới lỏng tay, vừa định nói thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chửi của đích tỷ.
"Người Bắc Địch thật man rợ, ngươi thả muội muội ta ra, nàng ấy chỉ thích nam nhân tốt của Đại Sở chúng ta, các ngươi đừng động vào nàng ấy, có gì cứ trút lên người ta!"
Đại hoàng giễu cợt, ném cho ta một con dao: "Tự mình làm, đừng làm bẩn tay ta."
Ta run rẩy nhận lấy dao, đôi chân kích động đến mềm nhũn.
Đại hoàng tử nhướng mày, trong mắt dường như có chút thất vọng: "Ngươi sợ rồi?"
Ta lắc đầu, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Ta cầm dao, bước đến cửa.
Đích tỷ thấy ta chỉ có một mình, cũng không giả vờ nữa, trực tiếp phỉ nhổ: "Đồ hèn hạ, còn muốn mê hoặc đại hoàng tử, ta chỉ cần một chút mưu kế là…"
Lời chưa dứt, con dao của ta đã đâm vào bụng của tỷ ấy.
Mắt đích tỷ đầy kinh hãi, vừa định mở miệng, ta lại xoay con dao trong bụng tỷ ấy.
Máu bắn lên làn da trắng như tuyết của ta, đôi mắt đỏ ngầu như ma quỷ.
Các cô nương trong phòng không nhịn được mà hét lên.
Đại hoàng tử thì bật cười sảng khoái.
Ta lại quỳ dưới chân hắn, dâng dao bằng hai tay.
Đại hoàng tử không nhận, mà lau vết máu trên khóe mắt ta: "Hà Yểu Yểu, liệu rằng một ngày nào đó, con dao của ngươi sẽ nhắm vào ta không?"
Ta cười gượng hai tiếng, ngọt ngào dỗ dành hắn: "Điện hạ là trời của tỳ nữ, tỳ nữ sao nỡ làm ngài bị thương."
Đại hoàng tử lạnh lùng hừ một tiếng, ôm ta lên, nói tư thế giết người của ta không đúng.
Hắn cầm tay ta, lại một lần nữa dùng sức đâm con dao vào cọc gỗ bên cạnh.
Con dao cắm chặt vào tấm ván, nếu đó là cơ thể người, chắc chắn đã bị đâm xuyên qua.
Ta quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh nhìn đại hoàng tử, khẽ nói: "Điện hạ thật lợi hại!"
Mặt đại hoàng tử vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt không còn sắc bén như thường lệ.
Hừ, tên nam nhân giả dối!
Ta cố rút dao ra, nhưng không thể, bèn kéo tay hắn nũng nịu: "Điện hạ dạy thêm cho tỳ nữ được không?"
Đại hoàng tử dễ dàng rút dao ra, dẫn ta ra sân, dạy ta cách biến con dao trong tay thành phi đao găm vào tường.
Hắn cầm tay ta luyện cả đêm, trong tiếng gọi ngọt ngào và ánh mắt ngưỡng mộ của ta, không tự chủ được mà mỉm cười.
10.
Từ đêm đó, đại hoàng tử ngày đêm mang ta theo bên cạnh, không rời một khắc.
Các tỳ nữ trong viện đều khen ta có phúc, nói rằng đại hoàng tử chưa từng gần gũi một nữ nhân nào như vậy.
Nhưng chỉ có ta biết, sự cưng chiều của hắn ban ngày chỉ là đóng kịch, đêm đến hắn sẽ nhốt ta trong phòng, rồi lén lút rời đi từ mật thất.
Dù ta có ngu ngốc đến đâu cũng biết rằng việc đắm chìm trong nữ sắc chỉ là cái cớ, hắn đang mưu đồ diệt quốc.
Nhưng ta không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút mong đợi. Thời thế này đã khiến dân chúng khốn khổ, nếu có thể bị lật đổ, ta cầu còn không được.
Vì thế ta càng ngoan ngoãn hơn, cố gắng đóng giả thành một kẻ ngây thơ si tình.
Vài ngày trôi qua, một đêm nọ, đại hoàng tử bỗng nhiên trở về sớm.
Chưa kịp để ta hỏi han gì, hắn đã ném ta lên giường, kéo chăn trùm kín cả hai chúng ta.
"Điện hạ?"
Ta vừa mở miệng, liền bị hắn bịt miệng.
Tim ta đập thình thịch, không phải vì sợ đại hoàng tử làm gì mình, mà là vì ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng trong không khí.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, rất nhanh đã có người gõ cửa.
"Đại hoàng tử, vi thần phụng mệnh bắt giữ thích khách, xin ngài mở cửa."
Đại hoàng tử không trả lời, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình.
Ta ngẩn người, nhưng nhanh chóng hiểu ra, cũng vội cởi hết đồ, chỉ để lại một chiếc áo mỏng bên trong.
"Nếu điện hạ không nói gì, chúng ta sẽ vào."
Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra.
Đại hoàng tử kéo màn che lên, chăn trên người tuột xuống để lộ cơ bắp rắn chắc, không vui nói: "Ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản hoàng tử?"
Ta nhìn lưng hắn, trên đó vẫn còn cắm nửa mũi tên, máu chảy ròng ròng thấm vào chiếc giường màu đỏ thẫm.
Hắn hơi nghiêng người, ta cũng phối hợp lộ ra nửa khuôn mặt.
Dẫn đầu là Đoan Vương thế tử, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng, rất nhanh lại thay bằng nụ cười nịnh nọt: "Mong đại hoàng tử thứ lỗi, trong cung xuất hiện thích khách, chúng ta lo lắng cho an nguy của ngài."
Giọng đại hoàng tử như ngâm trong băng, hắn mỉa mai: "Nếu vậy, thế tử có muốn lên giường của bản hoàng tử mà tìm không?"
Thế tử nhìn chằm chằm vào đại hoàng tử một lúc lâu, cuối cùng không dám tiến lên, cười nói: "Không quấy rầy chuyện tốt của ngài nữa, chúng ta đi nơi khác tìm."
Vai của đại hoàng tử hơi thả lỏng.
Ngay lúc này, tên thị vệ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Thế tử, trong phòng này mùi máu nồng quá."
Thế tử bất ngờ quay đầu, bước nhanh về phía giường.
11.
Đại hoàng tử siết chặt lưỡi dao trong tay, dường như đã sẵn sàng liều chết.
Ta trốn sau lưng đại hoàng tử, lén lấy ra con dao hắn đưa cho ta, nhanh chóng rạch vài đường trên người mình.
Sau đó, ta điên cuồng lao ra, quỳ xuống dưới chân thế tử.
“Đại hoàng tử có sở thích đặc biệt, ngày đêm tra tấn tỳ nữ. Tỳ nữ thực sự không chịu nổi, cầu xin thế tử cứu mạng!”
Máu thấm đẫm lớp lụa mỏng manh trên người ta, để lộ thân hình quyến rũ, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước, biểu cảm đầy thương cảm.
Ta thấy rõ yết hầu của Đoan Vương thế tử đang nhấp nhô, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo ở vai ta.
Đại hoàng tử vẻ mặt âm trầm, mắng: “Tiện nhân, bản hoàng tử cưng chiều ngươi là cho ngươi mặt mũi, ngươi lại dám bôi nhọ danh tiếng của ta!”
Thế tử khinh thường liếc nhìn hắn, cuối cùng cũng rút lại vạt áo bị ta nắm chặt, nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Sau khi thế tử rời đi, đại hoàng tử chân trần chạy xuống, bế ta trở lại giường.
“Tại sao ngươi…”
Ta bịt miệng hắn, khẽ ra hiệu về phía cửa sổ.
Đại hoàng tử nhìn theo ánh mắt của ta, thấy bóng đen phản chiếu trên cửa sổ, sự quan tâm trên mặt lập tức biến thành mắng chửi.
Ta cũng phối hợp, liên tục gào khóc.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa, nước mắt ta cũng lập tức dừng lại.
Đại hoàng tử đang bôi thuốc cho ta bỗng dừng tay, không nhịn được cười: “Yểu Yểu, ngươi đúng là sinh ra để làm mật thám, đôi khi ngay cả ta cũng bị ngươi lừa.”
Ta nâng chân, ngồi lên đùi hắn: “Vậy điện hạ có thích không?”
Không đợi đại hoàng tử trả lời, ta đã vòng tay qua cổ, hôn lên môi hắn.
Đồng tử đại hoàng tử đột nhiên giãn ra, trong mắt dần hiện ra dục vọng.
Ta tranh thủ chạm vào ngực hắn, lần mò đến lưng, rồi mạnh tay rút nửa mũi tên còn lại ra.
Đại hoàng tử đau đớn rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh toát ra, nhưng vẫn hôn ta một cách dịu dàng.
Ta lấy lọ thuốc mỡ trong tay hắn, đổ cả lọ lên vết thương.
Sau đó ta hơi ngả người ra, rời khỏi môi hắn.
Đại hoàng tử giữ chặt eo ta, kéo ta lại gần, nâng cằm ta lên: “Yểu Yểu, ta đau lắm, cho ta thêm thuốc giảm đau đi.”
12.
Ta đẩy khuôn mặt đang tiến lại gần, thờ ơ nói: “Không còn.”
Những ngày này, ta luôn ngọt ngào dỗ dành hắn, nhưng hắn lại không cho ta lại gần. Bây giờ hắn chủ động, ta lại từ chối, gương mặt hắn bắt đầu có chút khó chịu.
Nhưng trong ba tháng ở giáo phường, ta cũng học được không ít cách dỗ dành nam nhân.
Ta lấy một miếng vải trắng bên cạnh, vòng tay qua eo hắn, băng bó vết thương.
Hơi thở ấm áp của ta phả vào ngực hắn, cơ thể hắn đỏ lên trông thấy.
Hắn để mặc ta quấn quanh người hắn hết vòng này đến vòng khác, rất lâu sau mới giữ lấy tay ta, đột nhiên nói: “Hà Yểu Yểu, nhà ngươi bị xét nhà là do ta sai người ngầm tố cáo.”
Toàn thân ta cứng đờ, khóe mắt không khỏi đỏ lên.
Nếu không phải hắn tịch thu nhà ta, ta vẫn sẽ phải làm việc cực nhọc ngày đêm, bị đích mẫu và tỷ tỷ đánh đập, bị huynh trưởng ức hiếp.
Nghĩ đến đây, đại hoàng tử nên được coi là ân nhân của ta.
Đại hoàng tử nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của ta, dường như hiểu lầm gì đó, gương mặt có chút khó coi: “Ta… ta không biết đó là nhà ngươi, nhưng ta không hối hận.”
“Ngươi và ta vốn là kẻ thù, diệt quốc gia của ngươi, ta mới có thể bảo vệ dân chúng của mình.”
“Nhưng ta hứa với ngươi, sau chiến tranh, ta sẽ không liên lụy đến người dân vô tội. Ta sẽ đối xử bình đẳng với bách tính hai nước, không để họ phải chịu khổ vì chiến tranh.”
Ta cảm động, không kìm được nước mắt, đúng là một quân chủ anh minh!
Đại hoàng tử vội vàng lau nước mắt cho ta: “Ngươi đừng khóc…”
Một lát sau, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến quốc sự, ta có thể đồng ý bất kỳ điều kiện nào của ngươi, đừng khóc nữa.”
Ta giật mình, không ngờ lời hứa lại đến nhanh như vậy.
Ta nắm chặt ngón tay hắn: “Đến ngày thành công, đừng giết Đoan Vương thế tử, giao hắn cho ta.”
Đại hoàng tử ngẩn người: “Hắn là gì của ngươi? Sao ngươi lại bảo vệ hắn như vậy?”
Bảo vệ hắn?
Ta cười lạnh, một cái chết đơn giản là quá dễ dàng cho hắn, ta muốn hắn sống không bằng chết!
Kiếp trước, chỉ vì muốn dỗ dành một nữ nhân, hắn đã đưa mười cô nương vô tội chúng ta vào nơi đáng sợ đó, ta sao có thể không hận?
Tỷ tỷ đã chết, nhưng Đoan Vương thế tử vẫn sống tốt, vẫn sống trong nhung lụa, ta làm sao có thể cam tâm!
Ta càng siết chặt tay hắn, gấp gáp nói: “Điện hạ sẽ đồng ý với tỳ nữ, đúng không?”
Tay đại hoàng tử buông lỏng, ánh mắt u ám, giọng lạnh lùng: “Mạng hắn ta cũng là quốc sự, đổi điều kiện khác đi.”
Ta thất vọng nhìn hắn, nhưng lại thấy trong mắt hắn lóe lên một tia thất vọng.
Cảm xúc đó biến mất quá nhanh, chớp mắt đã không còn.
Ta lắc đầu, chắc là ta nhìn nhầm rồi.
13.
Không thể trừng phạt được thế tử, ta lại nghĩ đến một việc quan trọng khác.
Ta nhớ lại, vẽ chân dung chàng trai đã cứu ta ở kiếp trước, giả vờ nói đó là đệ đệ và cầu xin đại hoàng tử giúp đỡ.
Lần này, hắn lại nhanh chóng đồng ý và mang bức tranh đi.
Đại hoàng tử yêu cầu ta giả vờ mỗi ngày đều vui vẻ trong phòng với hắn, nhưng thực chất hắn đã rời đi từ mật thất, nhiều ngày không thấy bóng dáng.
Trước khi đi, hắn dặn dò ta nếu mười ngày không thấy hắn trở về, ta hãy quay lại giáo phường, chờ đến khi hắn thành công sẽ đến đón ta.
Đến ngày thứ mười, trời vừa tờ mờ sáng, ta thuê xe ngựa trở về giáo phường.
Nhưng xe ngựa chưa đi được nửa đường đã bị chặn lại.
Hai thị vệ bảo vệ ta bị một nhóm quan binh bao vây.
Đoan Vương thế tử cưỡi ngựa tiến lại, mắt đầy sát khí.
Hai thị vệ nói với ta: “Hà cô nương, hãy quay lại xe ngựa, chúng ta sẽ bảo vệ cô nương.”
Ta hiểu rằng đại hoàng tử đã thất bại.
Với võ nghệ của hai người này, nếu không phải vì ta, họ hoàn toàn có thể thoát thân.
Ta không muốn liên lụy đến hai mạng người vô tội, hơn nữa, ta vẫn còn thù lớn chưa trả.
Ta xuống xe ngựa, nói với họ: “Các ngươi đi đi, hãy tìm chủ nhân của các ngươi. Ta tự nguyện đi theo thế tử.”
Thế tử bế ta lên ngựa, ghé sát tai ta, hít một hơi thật sâu.
Ta cảm thấy ghê tởm, cơ thể bất giác cứng đờ.
Hai thị vệ nhìn nhau, không nhịn được hét lớn: “Điện hạ không màng nguy hiểm để lại chúng ta bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại tham sống sợ chết, thực phí hoài công sức của điện hạ!”
Ta dựa vào cánh tay thế tử, từ trên cao nhìn xuống: “Hai người chưa nghe qua kỹ nữ vô tình sao? Còn không mau cút đi!”
Một thị vệ còn muốn chửi mắng, nhưng người kia đã kéo hắn ta lại, cùng nhau lao ra ngoài.
Thế tử không quan tâm đến trận chiến của họ, vội vàng ôm ta cưỡi ngựa chạy đi.
Vào đến phủ thế tử, hắn ta nóng lòng ném ta lên giường, xé toạc quần áo của ta.
Những ký ức đau khổ ở doanh trại kiếp trước lại ùa về, khuôn mặt tươi cười dâm dục của thế tử và những binh lính hung dữ chồng chéo lên nhau.
Dù ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kìm được mà run rẩy.
Ta siết chặt con dao trong tay, run run đặt lên eo hắn, giọng run rẩy: “Thế tử đừng vội, để tỳ nữ giúp ngài cởi đồ...”
Chưa kịp dứt lời, mặt ta đã bị tát mạnh một cái, con dao suýt nữa lộ ra.
Thế tử nhổ nước bọt vào mặt ta: “Quả nhiên là tiện nhân bị người cưỡi cả ngàn lần, bị cưỡng hiếp mà vẫn ngoan ngoãn như vậy. Sao không học tỷ tỷ của ngươi giữ gìn trinh tiết? Thật là mất hứng!”
Cơn giận dữ khiến nỗi sợ hãi trong lòng ta tan biến không ít.
Tay ta không còn run rẩy, mà vững vàng vòng qua cổ hắn.
Ta nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, buồn bã nói: “Tỳ nữ bị đại hoàng tử tra tấn đương nhiên đã phản kháng kịch liệt, chỉ muốn chết đi cho xong! Thế tử vì tỳ nữa mà giết hắn ta, là anh hùng trong lòng tỳ nữ, tỳ nữ chỉ muốn lấy thân báo đáp, sao có thể phản kháng được!”
Thế tử nghe vậy, liền nở nụ cười hài lòng.
Ta khinh thường trong lòng, loại nam nhân như thế tử, dưới trướng đại hoàng tử thì khúm núm, không dám phản kháng, chỉ biết trút giận lên nữ nhân.
Chinh phục được nữ nhân mà đại hoàng tử không chinh phục được, đã hoàn toàn thỏa mãn lòng tự tôn của hắn.
Ta tranh thủ thời cơ, rút dao của đại hoàng tử, đâm thẳng vào gáy hắn!
Một nhát không trúng, thế tử rùng mình, gắng sức đứng dậy, bóp chặt cổ ta.
Cảm giác nghẹt thở mạnh liệt ập đến, trước mắt ta tối sầm lại.
14.
Khi đại hoàng tử tìm đến, chỉ thấy quần áo vương vãi khắp nơi, và một chiếc giường lớn được rèm che kín mít.
Cách rèm còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của nam nhân và nữ nhân.
Hắn cảm thấy tim mình thắt lại, một cảm giác đau đớn và giận dữ trào dâng.
Vết máu trên quần áo vẫn chưa khô, hắn vội vàng chạy từ hoàng cung đến đây, nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn không dám vén rèm lên, sợ nhìn thấy cảnh tượng không hay.
Một lúc sau, hắn khô khốc lên tiếng: “Yểu Yểu, đây là điều ngươi muốn sao?”
Bên trong, tiếng thở của nữ nhân càng nặng nề hơn, đại hoàng tử cảm thấy rất xấu hổ và tức giận, muốn bỏ đi nhưng không thể bước nổi.
Nhìn mũi dao nhỏ máu, sát ý trong hắn trào dâng, một ý nghĩ đê tiện xuất hiện.
Giết người nam nhân đó, nhốt Hà Yểu Yểu lại.
Nghĩ vậy, hắn lập tức chém đứt rèm, định chặt đầu nam nhân đó, nhưng khi thấy Hà Yểu Yểu thì hành động của hắn đột nhiên sững lại.
Hà Yểu Yểu cầm dao, toàn thân nhuốm máu.
Thế tử mặt mày tái nhợt, đã bất tỉnh, bên cạnh còn có một bộ phận cơ thể vừa bị thiến.
Đại hoàng tử há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Dù đã chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng hiếm khi hắn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy.
Máu gần như thấm đẫm giường, tuy thế tử còn sống, nhưng trông như một cái xác bị rút hết máu.
Cổ Hà Yểu Yểu có vết bầm tím, toàn thân run rẩy, ngơ ngác nhìn hắn.
Đại hoàng tử ngay lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, liền cởi áo choàng, bọc lấy Hà Yểu Yểu và bế nàng ra ngoài.
Hắn vô cùng đau lòng, ôm nàng liên tục xin lỗi: “Ta đến muộn rồi, Yểu Yểu, xin lỗi, xin lỗi...”
Hà Yểu Yểu dần bình tĩnh lại: “Không trách ngài, là ta tự quyết định. Ta sợ ngài chết rồi, không còn ai báo thù cho ta, nên mới liều mạng một phen.”
Hà Yểu Yểu kể lại toàn bộ sự việc cho hắn.
Ban đầu đại hoàng tử còn cảm thấy đau lòng, nhưng sau đó lại có chút vui mừng. Hoá ra Yểu Yểu chỉ hận thế tử, chứ không hề yêu mến hắn.
Đại hoàng tử cẩn thận lau sạch máu trên tay và mặt Hà Yểu Yểu, đau lòng nói: “Sao không đợi ta, lại tự làm bẩn tay mình.”
Hà Yểu Yểu ngơ ngác một lúc, rồi lí nhí nói: “Ta…”
Đại hoàng tử tức giận xoay mặt nàng lại: “Chẳng phải ta đã bảo ngươi chờ ở giáo phường sao, sao ngươi lại không tin ta?”
Hắn nhìn Hà Yểu Yểu run rẩy, cuối cùng cũng mềm lòng, chậm rãi giải thích.
Hắn đã sắp xếp người trên đường, chỉ cần hai hộ vệ ra lệnh, liền có thể thành công cứu nàng.
Dự định đưa nàng về giáo phường trước, chờ xử lý xong mọi việc mới đến tìm nàng.
Không ngờ vừa giết hoàng đế xong, đã nghe hộ vệ báo Hà Yểu Yểu tự nguyện đi theo thế tử về phủ, hắn liền không màng tất cả mà giết đến.
Hà Yểu Yểu hoảng sợ: “Vậy chẳng phải ta đã làm lỡ việc lớn của ngài sao?”
Đại hoàng tử nhíu mày: “Giờ ngươi mới biết sai sao?”
Hà Yểu Yểu ngoan ngoãn dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Biết sai rồi, lần sau vẫn dám.
Đại hoàng tử sao lại không biết bản tính của nàng, hắn nhéo mũi nàng, nghiến răng nói: “Bây giờ đền bù cũng chưa muộn.”
Hắn bế Hà Yểu Yểu lên xe ngựa: “Mau hồi cung với ta, xử lý hậu cung xong sẽ bắt ngươi đền bù.”
15.
Triều đại mới được thiết lập, tân hoàng đăng quang, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, mở rộng thương mại giữa hai nước.
Triều đình sử dụng người tài, bất kể thân phận hay địa vị của dân chúng hai nước, ai có tài đều có thể vào triều làm quan.
Quân đội được nghỉ ngơi và dưỡng sức, quản lý nghiêm ngặt, ra lệnh không cho phép có quân kỹ trong quân đội.
Tân hoàng hậu cũng ban hành thánh chỉ, những quan kỹ và quân kỹ muốn thoát khỏi, sẽ được triều đình hỗ trợ và bố trí công việc.
Các phủ huyện thiết lập trường nữ học và xưởng thủ công, để tất cả nữ nhân trong thiên hạ có thể tự mình kiếm sống.
-Hết-