Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Buổi tối, khi Thiên Phong vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ say, Ngọc Vân vẫn ngồi bên cạnh anh, chiếc hộp gỗ cô cẩn thận để trên bàn, trên tay cô còn cầm hộp quà nhỏ do Thiên Phong đưa cho, lúc đó anh còn nói món quà này là ba tặng.
Ngọc Vân nâng niu món quà trong lòng, nhưng lại chần chừ không dám mở ra, dường như có một nỗi bất an đang len lỏi trong từng tất da thịt cô, Ngọc Vân cảm thấy huyết quản của mình đang ngưng lại, cô cố gắng hít vào một hơi để trấn tĩnh bản thân mình, đôi tay cô run run chậm rãi mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một lá thư được xếp ngay ngắn, Ngọc Vân cẩn thận mở từng nếp gấp, trên trang giấy trắng là những câu từ ngắn ngủi, nhưng chứa đựng sự chân thành của người viết, Ngọc Vân đọc thầm lá thư đang cầm trong tay:
"Ngọc Vân, ba hy vọng con sớm đọc được bức thư này, để nghe được những lời thỉnh cầu của ba.
Ba biết từ khi lấy Thiên Phong đến nay con đã chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ, uất ức, ba cũng biết hiện tại trong lòng con đang rất mâu thuẫn, rất muốn rời khỏi Thiên Phong càng xa càng tốt, nhưng ba cầu xin con đừng rời bỏ nó. Ba biết mình làm thế là quá ích kỷ nhưng ba không còn cách nào khác.
Từ nhỏ, lúc lên năm tuổi, nó đã phải chịu đựng nỗi đau từ tâm hồn đến thể xác, cũng từ đó đã để lại trong tâm trí nó một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho đến ngày nay, thậm chí đối với mẹ đẻ nó cũng chưa bao giờ nhìn nhận, còn với phụ nữ nó cũng có cái nhìn ác cảm, nhưng ba biết tình cảm mà nó đối với con vô cùng sâu đậm, không ai có thể thay thế được.
Cuối cùng ba cầu xin con, ở lại bên cạnh Thiên Phong.
Căn bệnh tâm thần phân liệt đang ngày đêm hành hạ nó, cho nên thời khắc quan trọng này Thiên Phong cần con ở bên cạnh, từ từ chữa lành vết thương trong lòng nó."
Đọc xong bức thư, Ngọc Vân hốc mắt ửng hồng, nước mắt tràn khoé mi, rồi chảy thành hàng không sao kìm lại.
Cô gắng gượng đưa tay lau nước mắt, rồi gấp lại lá thư cẩn thận bỏ vào trong hộp rồi để lên bàn.
Rồi chiếc hộp gỗ, được cô nâng niu trong ngực, bên trong ấy có lẽ chứa đựng rất rất nhiều tâm tư tình cảm của Thiên Phong dành cho cô.
Lấy hết dũng khí Ngọc Vân, cầm một mảnh giấy trong tay.
"Bà xã, hãy về với anh đi, anh nhớ em lắm."
Mạnh giấy này được bỏ xuống, một mảnh giấy khác lại được cô cầm trên tay.
"Bà xã! Anh đợi em về, đợi em đến hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ đợi "
Và thế rất nhiều mảnh giấy được Ngọc Vân cầm lên.
"Bà xã! Anh nhìn thấy em rồi chạy lại ôm em, sao mà em biến đi đâu mất, bỏ anh lại một mình."
"Hôm nay đã có rất nhiều bông hoa cúc được trồng, bà xã loài hoa này tượng trưng cho tình yêu thầm lặng thủy chung mà em dành cho anh đấy."
"Bà xã, dù mưa hay nắng ngày nào anh cũng ra ngắm hoa, nhìn chúng anh như được nhìn thấy em vậy"
"Bà xã! Anh nhớ em đến khắc khoải, khi nào em mới trở về bên anh."
...
Ngọc Vân có cảm giác như khí quản không thông, lồng ngực như bị bóp nghẹt, tâm can đau đớn như muốn rã rời, cô không còn đủ can đảm để đọc tiếp nữa... Ngọc Vân cơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh Thiên Phong viết ra những dòng chữ này trong ý thức mơ màng của người điên, nhìn những tờ giấy nhăn nhúm, chữ viết đã nhòe đi, cô cảm nhận được nước mắt của anh đã rơi xuống rất nhiều. Dù cố gắng không khóc nhưng cô cũng không ngăn được tiếng nước mắt cứ rơi. Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ TRUМtru yen. ог G ~
Rồi một âm thanh nức nở vang lên nhưng cô đã kịp đưa tay lên môi ngăn lại, để không cho nó phát ra thành tiếng, cô sợ làm Thiên Phong thức giấc, Ngọc Vân đứng lên lặng nhìn anh trong nước mắt.
Ngọc Vân cố không cho tiếng nức nở nào được phát ra, cô đưa đôi tay gầy guộc, chạm vào gương mặt anh từ mắt đến môi, như đang khắc sâu hình ảnh này của Thiên Phong vào trong tâm trí. Cô cúi người hôn nhẹ lên môi mỏng của anh.
“Ông xã! Xin lỗi. Tại em... không hiểu anh... Tại em hại anh... ra nông nổi này.”
Cô nghẹn ngào, từng lời thốt ra như có hàng vạn mũi tên xuyên qua người, nước mắt cô từng giọt rơi xuống trên gương mặt anh.
Cô lẳng lặng xoay người, hai tay bụm chặt miệng mình, thẫn thờ bước vào phòng tắm.
Ngọc Vân mặc kệ bên trong phòng tắm tối om, vừa bước vào cô đã đau lòng tới mức dựa hẳn vào tường, cả người trượt dài rồi ngồi xuống, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Ngọc Vân nghĩ đến căn bệnh mà Thiên Phong đang mang trong người thì cô lại trách bản thân mình nhiều hơn, tiếng khóc vì thế mà không sao kìm nén.
Ngọc Vân nâng niu món quà trong lòng, nhưng lại chần chừ không dám mở ra, dường như có một nỗi bất an đang len lỏi trong từng tất da thịt cô, Ngọc Vân cảm thấy huyết quản của mình đang ngưng lại, cô cố gắng hít vào một hơi để trấn tĩnh bản thân mình, đôi tay cô run run chậm rãi mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một lá thư được xếp ngay ngắn, Ngọc Vân cẩn thận mở từng nếp gấp, trên trang giấy trắng là những câu từ ngắn ngủi, nhưng chứa đựng sự chân thành của người viết, Ngọc Vân đọc thầm lá thư đang cầm trong tay:
"Ngọc Vân, ba hy vọng con sớm đọc được bức thư này, để nghe được những lời thỉnh cầu của ba.
Ba biết từ khi lấy Thiên Phong đến nay con đã chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ, uất ức, ba cũng biết hiện tại trong lòng con đang rất mâu thuẫn, rất muốn rời khỏi Thiên Phong càng xa càng tốt, nhưng ba cầu xin con đừng rời bỏ nó. Ba biết mình làm thế là quá ích kỷ nhưng ba không còn cách nào khác.
Từ nhỏ, lúc lên năm tuổi, nó đã phải chịu đựng nỗi đau từ tâm hồn đến thể xác, cũng từ đó đã để lại trong tâm trí nó một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho đến ngày nay, thậm chí đối với mẹ đẻ nó cũng chưa bao giờ nhìn nhận, còn với phụ nữ nó cũng có cái nhìn ác cảm, nhưng ba biết tình cảm mà nó đối với con vô cùng sâu đậm, không ai có thể thay thế được.
Cuối cùng ba cầu xin con, ở lại bên cạnh Thiên Phong.
Căn bệnh tâm thần phân liệt đang ngày đêm hành hạ nó, cho nên thời khắc quan trọng này Thiên Phong cần con ở bên cạnh, từ từ chữa lành vết thương trong lòng nó."
Đọc xong bức thư, Ngọc Vân hốc mắt ửng hồng, nước mắt tràn khoé mi, rồi chảy thành hàng không sao kìm lại.
Cô gắng gượng đưa tay lau nước mắt, rồi gấp lại lá thư cẩn thận bỏ vào trong hộp rồi để lên bàn.
Rồi chiếc hộp gỗ, được cô nâng niu trong ngực, bên trong ấy có lẽ chứa đựng rất rất nhiều tâm tư tình cảm của Thiên Phong dành cho cô.
Lấy hết dũng khí Ngọc Vân, cầm một mảnh giấy trong tay.
"Bà xã, hãy về với anh đi, anh nhớ em lắm."
Mạnh giấy này được bỏ xuống, một mảnh giấy khác lại được cô cầm trên tay.
"Bà xã! Anh đợi em về, đợi em đến hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ đợi "
Và thế rất nhiều mảnh giấy được Ngọc Vân cầm lên.
"Bà xã! Anh nhìn thấy em rồi chạy lại ôm em, sao mà em biến đi đâu mất, bỏ anh lại một mình."
"Hôm nay đã có rất nhiều bông hoa cúc được trồng, bà xã loài hoa này tượng trưng cho tình yêu thầm lặng thủy chung mà em dành cho anh đấy."
"Bà xã, dù mưa hay nắng ngày nào anh cũng ra ngắm hoa, nhìn chúng anh như được nhìn thấy em vậy"
"Bà xã! Anh nhớ em đến khắc khoải, khi nào em mới trở về bên anh."
...
Ngọc Vân có cảm giác như khí quản không thông, lồng ngực như bị bóp nghẹt, tâm can đau đớn như muốn rã rời, cô không còn đủ can đảm để đọc tiếp nữa... Ngọc Vân cơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh Thiên Phong viết ra những dòng chữ này trong ý thức mơ màng của người điên, nhìn những tờ giấy nhăn nhúm, chữ viết đã nhòe đi, cô cảm nhận được nước mắt của anh đã rơi xuống rất nhiều. Dù cố gắng không khóc nhưng cô cũng không ngăn được tiếng nước mắt cứ rơi. Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ TRUМtru yen. ог G ~
Rồi một âm thanh nức nở vang lên nhưng cô đã kịp đưa tay lên môi ngăn lại, để không cho nó phát ra thành tiếng, cô sợ làm Thiên Phong thức giấc, Ngọc Vân đứng lên lặng nhìn anh trong nước mắt.
Ngọc Vân cố không cho tiếng nức nở nào được phát ra, cô đưa đôi tay gầy guộc, chạm vào gương mặt anh từ mắt đến môi, như đang khắc sâu hình ảnh này của Thiên Phong vào trong tâm trí. Cô cúi người hôn nhẹ lên môi mỏng của anh.
“Ông xã! Xin lỗi. Tại em... không hiểu anh... Tại em hại anh... ra nông nổi này.”
Cô nghẹn ngào, từng lời thốt ra như có hàng vạn mũi tên xuyên qua người, nước mắt cô từng giọt rơi xuống trên gương mặt anh.
Cô lẳng lặng xoay người, hai tay bụm chặt miệng mình, thẫn thờ bước vào phòng tắm.
Ngọc Vân mặc kệ bên trong phòng tắm tối om, vừa bước vào cô đã đau lòng tới mức dựa hẳn vào tường, cả người trượt dài rồi ngồi xuống, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Ngọc Vân nghĩ đến căn bệnh mà Thiên Phong đang mang trong người thì cô lại trách bản thân mình nhiều hơn, tiếng khóc vì thế mà không sao kìm nén.