Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4080
Chương 4080
“Người quen?”
Quan Triều Viễn theo ánh mắt cô nhìn về phía cửa, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào: “Có phải do vừa rồi có quá nhiều người nên em bị hoa mắt không?”
Tô Lam cẩn thận tìm kiếm, bóng đen lướt qua cô vừa rồi không xuất hiện lại, cho nên cô không có cách nào xác định được đó là ai.
“Có lẽ thực sự là tại em bị lóa mắt rồi.
Tô Lam lè lưỡi ngượng ngùng, cô quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Chị Chi Manh và họ có một cuộc họp báo vào buổi chiều, và chị ấy đã mời chúng tôi đi ăn tối cùng nhau vào buổi tối.”
“Được Thôi.”
Tô Lam khế vuốt cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy chúng ta còn có một buổi chiều, có thể đi đâu đây?”
“Không phải hôm nay là sinh nhật của Lâm Thúy Vân sao? Hay là anh đi cùng em đi chọn quà cho cô ấy?”
Đôi mắt của Tô Lam sáng lên ngay lập tức, cô gần như đứng cả người dậy: “Hãy xem trí nhớ của em này! Làm sao em có thể quên một việc quan trọng như vậy chứ! Nếu Thuý Vân biết chuyện, cô ấy sẽ rất buồn cho mà xem.”
“Em muốn đến đâu mua quà?”
“Em nhớ rằng có một thương hiệu phụ kiện rất đẹp trực thuộc công †y điện ảnh Nữ Hoàng, gần đây hình như có một cái ở trong cửa hàng bách hoá Thiên Trì. Mỗi phụ kiện ở đây hình như chỉ có một cái trên đời mà thôi, còn mang ý nghĩa rất đặc biệt nữa. Ở đó em có chọn được một sợi dây chuyền rất đẹp, tiện anh đi cùng cho em ý kiến nhé được không? “
Quan Triều Viễn gật đầu, biểu thị sự đồng ý của anh.
Nửa giờ sau, xe của Quan Triều Viễn dừng lại ở trước mặt cưa hàng bách hoá Thiên Trì.
“Emi ở đây chờ ta một lát, đợi anh đi đậu xe, sau đó chúng ta cùng nhau đi lên.”
“Vâng.”
Tô Lam đứng ở trước cửa của cửa hàng bách hóa Thiên Trì, cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ và bước trên một đôi giày cao gót nhỏ, kéo đôi chân thẳng tấp của cô ấy trở nên cân đối và thon thả hơn.
Không có chút phấn nào trên khuôn mặt nhỏ xinh đó, nhưng nó trông đặc biệt tươi sáng và chuyển động.
Cô chỉ đứng ở cửa chờ Quan Triều Viễn đi qua, đã có hai người tiến lên xin số điện thoại di động của cô rồi.
Nhưng cô một mực từ chối, cô nói với người phía bên kia rằng cô đang đợi chồng và con mình ở đây.
Trước sự từ chối thẳng thắn và dứt khoát như vậy, nét mặt của hai người đàn ông muốn xin số điện thoại tỏ ra rất lúng túng: “Không ngờ một cô gái trẻ đẹp như vậy lại lấy chồng sinh con rồi?”
“Ôi, thật đáng tiếc, không biết người đàn ông nào mà tốt số như thết”
Hai người đàn ông vừa bực bội vừa định xin số điện thoại, than thở với đám bạn rồi đi về phía trước.
Và những gì họ nói tình cờ bị một người phụ nữ cách đó không xa nghe thấy.
Người phụ nữ trông xinh đẹp trong chiếc váy trăng bó sát với tông trang điểm phù hợp.
Người đàn ông đang nói chuyện ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô ta, rồi vội vàng kéo người bạn có phần chán nản bên cạnh mình nói: “Anh thấy cô gái này cũng khá đấy, lên thử vận may xem sao?”
“Người quen?”
Quan Triều Viễn theo ánh mắt cô nhìn về phía cửa, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào: “Có phải do vừa rồi có quá nhiều người nên em bị hoa mắt không?”
Tô Lam cẩn thận tìm kiếm, bóng đen lướt qua cô vừa rồi không xuất hiện lại, cho nên cô không có cách nào xác định được đó là ai.
“Có lẽ thực sự là tại em bị lóa mắt rồi.
Tô Lam lè lưỡi ngượng ngùng, cô quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Chị Chi Manh và họ có một cuộc họp báo vào buổi chiều, và chị ấy đã mời chúng tôi đi ăn tối cùng nhau vào buổi tối.”
“Được Thôi.”
Tô Lam khế vuốt cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy chúng ta còn có một buổi chiều, có thể đi đâu đây?”
“Không phải hôm nay là sinh nhật của Lâm Thúy Vân sao? Hay là anh đi cùng em đi chọn quà cho cô ấy?”
Đôi mắt của Tô Lam sáng lên ngay lập tức, cô gần như đứng cả người dậy: “Hãy xem trí nhớ của em này! Làm sao em có thể quên một việc quan trọng như vậy chứ! Nếu Thuý Vân biết chuyện, cô ấy sẽ rất buồn cho mà xem.”
“Em muốn đến đâu mua quà?”
“Em nhớ rằng có một thương hiệu phụ kiện rất đẹp trực thuộc công †y điện ảnh Nữ Hoàng, gần đây hình như có một cái ở trong cửa hàng bách hoá Thiên Trì. Mỗi phụ kiện ở đây hình như chỉ có một cái trên đời mà thôi, còn mang ý nghĩa rất đặc biệt nữa. Ở đó em có chọn được một sợi dây chuyền rất đẹp, tiện anh đi cùng cho em ý kiến nhé được không? “
Quan Triều Viễn gật đầu, biểu thị sự đồng ý của anh.
Nửa giờ sau, xe của Quan Triều Viễn dừng lại ở trước mặt cưa hàng bách hoá Thiên Trì.
“Emi ở đây chờ ta một lát, đợi anh đi đậu xe, sau đó chúng ta cùng nhau đi lên.”
“Vâng.”
Tô Lam đứng ở trước cửa của cửa hàng bách hóa Thiên Trì, cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ và bước trên một đôi giày cao gót nhỏ, kéo đôi chân thẳng tấp của cô ấy trở nên cân đối và thon thả hơn.
Không có chút phấn nào trên khuôn mặt nhỏ xinh đó, nhưng nó trông đặc biệt tươi sáng và chuyển động.
Cô chỉ đứng ở cửa chờ Quan Triều Viễn đi qua, đã có hai người tiến lên xin số điện thoại di động của cô rồi.
Nhưng cô một mực từ chối, cô nói với người phía bên kia rằng cô đang đợi chồng và con mình ở đây.
Trước sự từ chối thẳng thắn và dứt khoát như vậy, nét mặt của hai người đàn ông muốn xin số điện thoại tỏ ra rất lúng túng: “Không ngờ một cô gái trẻ đẹp như vậy lại lấy chồng sinh con rồi?”
“Ôi, thật đáng tiếc, không biết người đàn ông nào mà tốt số như thết”
Hai người đàn ông vừa bực bội vừa định xin số điện thoại, than thở với đám bạn rồi đi về phía trước.
Và những gì họ nói tình cờ bị một người phụ nữ cách đó không xa nghe thấy.
Người phụ nữ trông xinh đẹp trong chiếc váy trăng bó sát với tông trang điểm phù hợp.
Người đàn ông đang nói chuyện ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô ta, rồi vội vàng kéo người bạn có phần chán nản bên cạnh mình nói: “Anh thấy cô gái này cũng khá đấy, lên thử vận may xem sao?”