Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: khởi đầu của rắc rối
Mấy ngày nay, Niếp Trác Na không còn đến làm phiền Đông Thần nữa. Hắn không những không lo lắng mà còn cảm thấy rất kì quái. Với tính cách của Niếp Trác Na, chắc chắn cô ta đang âm mưu cái gì đó. Điều hắn lo nhất chính là sự an toàn của Cách Cổ Lạp.
Vừa gọt táo, Đông Thần không để ý mà suýt nữa gọt cả vào tay. Cũng may Cách Cổ Lạp nhanh tay giữ tay Đông Thần lại.
Cô nhìn hắn, có chút kinh ngạc. Đông Thần rất hiếm khi thất thần như vậy. Hôm nay hắn sao vậy?
\- Anh sao lại bất cẩn như vậy? Nhỡ đứt tay thì sao?
Đông Thần lấy lại bình tĩnh rồi bổ từng miếng táo đều tăm tắp ra đĩa rồi đưa cho cô. Hắn còn đang định nói gì đó, điện thoại trong túi áo chợt có tiếng chuông. Hắn vừa mới thay điện thoại mới, người duy nhất biết đến số điện thoại này cũng chỉ có các cổ đông và thuộc hạ để tiện nói chuyện công việc. Mà dãy số trên màn hình là một dãy số lạ khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đông Thần đứng dậy, căn dặn Cách Cổ Lạp ăn hoa quả mà hắn gọt rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Hắn đóng cửa phòng bệnh của cô lại, sau đó rẽ sang lối rẽ đi về phía đầu hành lang. Quan sát không thấy ai, Đông Thần mới mở điện thoại đưa lên nghe. Đầu dây được kết nối, giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
\- Anh... Hai...
\- Tư Hạo?
\- Là em!
Không có gì để hắn ngạc nhiên vì nếu là thằng oắt con này muốn gọi cho hắn, nó sẽ nằng nặc ăn vạ Cát Nặc xin số của hắn. Chắc chắn vì ngủi lòng nên Cát Nặc hoặc Cát Nã mới đưa số điện thoại cho Đông Tư Hạo. Quả nhiên, cũng đã đến lúc đứa em trai này gọi đến nhờ hắn giúp.
\- Anh biết em gọi cho anh vì cái gì. Thứ nhất, anh sẽ không quay lại tập đoàn. Thứ hai, từ giờ em là người thừa kế, nên học cách quyết đoán giải quyết vấn đề đi.
Bị Đông Thần nói trúng tim đen. Ban đầu Đông Tư Hạo còn có chút ngập ngừng, nhưng ngay sau đó anh ta lấy hết can đảm nói.
\- Em mãi mãi không thể bằng với anh được. Anh hai, tập đoàn giờ rất nguy kịch. Mấy lão già cổ đông đang dồn ép ba và bắt em từ chức. Về phía Phương Thị, tên Phương Kỷ đó lại thâm độc chiếm hết món hời của ta. Thậm chí, tập đoàn sắp bị hắn thâu tóm rồi...
Vận tốc não của Đông Thần lập tức nhảy số. Phương Kỷ đúng là biết lợi dụng thời cơ! Tên khốn đó nhân lúc hắn rời khỏi Đông Gia đã vạch ra sẵn kế hoạch rồi. Mà từ trước đến nay, chỉ có hắn mới là điểm yếu mà Phương Kỷ kiêng dè. Đơn giản vì khi trên thương trường, hắn luôn phán đoán chính xác kế hoạch của Phương Kỷ, rất nhiều lần phản công khiến anh ta không kịp trở tay.
Khi Đông Thần rời đi, Phương Kỷ biết chính là lúc Đông Thị yếu nhất, chẳng khác gì như rắn mất đầu. Chính vì thế mà Phương Kỷ liên tiếp bày binh bố trận, một mặt dồn ép Đông Tư Hạo khiến vị tổng giám đốc non nớt này căng thẳng. Sau đó, mua chuộc toàn bộ cổ đông ở tập đoàn, hứa sẽ cho họ lợi nhuận cao nhất khi mà anh ta thành công tóm được Đông Thị trong tay. Với món hời ngon như vậy, ai mà chả thèm muốn. Bây giờ ở Đông Thị giặc ngoài, giặc trong hỗn loạn không thể kiểm soát nổi. Chỉ còn trên bờ vực với nguy cơ cao bị phá sản.
\- Anh hai, dù sao em cũng là em trai của anh. Dù ba đuổi anh đi nhưng mà... Thực ra ba vẫn rất muốn anh quay lại... Anh...
\- Đủ rồi! Tư Hạo, anh hỏi em một chuyện. Em có biết anh đảm nhận chiếc ghế đó từ năm bao nhiêu tuổi không?
Đông Tư Hạo không trả lời. Anh ta biết rất rõ chuyện này.
Đông Thần lên chức tổng giám đốc khi đó mới chỉ có 20 tuổi. Hắn phải vừa học đại học vất vả vừa phải chạy đến xử lí việc công ty. Nhiều lúc, đầu óc căng thẳng đến nỗi đau buốt, không có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn có thể duy trì mặt tốt của cả hai. Đông Thần buộc phải gồng gánh tất cả vì gia đình, vì mẹ, vì ba, đặc biệt vì đứa em trai này của hắn. Con đường để hắn có thể trở thành " chiến thần" trong kinh doanh cực kì khó khăn và gian khổ.
\- Anh có được như ngày hôm nay đều là tự bản thân dành được. Tại sao em lại không thể làm được? Bây giờ nếu em không có đứa anh trai này thì em sẽ nhờ ai? Hay để công ty phá sản?
\- Anh...
Giọng của Đông Tư Hạo có chút nghẹn ngào. Lúc sau, Đông Thần thở dài đưa tay day day trán. Hắn nói vọng vào điện thoại.
\- Không được bán cổ phần cho ai cả. Gửi danh sách những cổ đông góp vui trong cuộc họp đến đây. Trước khi giải quyết vấn đề bên ngoài cần phải thanh lọc lại bên trong mới có thể tiếp tục.
Thật là! Cho đến cuối cùng thì Đông Thần cũng phải ra tay giúp đứa em này của hắn. Cứ coi như là hắn giúp gia đình thôi, dù sao thì hắn chỉ có mỗi 1 thằng em trai duy nhất.
Ăn xong đĩa táo mà mãi Đông Thần chưa trở lại, Cách Cổ Lạp nhích người, đưa tay muốn xem điện thoại của mình để ở chiếc bàn gần đó. Khi cô vừa cầm vào điện thoại, bất chợt điện thoại đổ chuông khiến cô giật thót, súyt thì rơi điện thoại xuống đất.
Cách Cổ Lạp nhấn nút nghe.
\- Ai vậy?
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp. Cô có nói mấy lần cũng chẳng có hồi âm. Đang định cúp điện thoại, chợt bên kia vang lên tiếng hét đau đớn của một người đàn ông. Không phải nói, đương nhiên Cách Cổ Lạp có thể nghe ra giọng của ai. Bàn tay cô hơi run siết chặt điện thoại.
\- Dật? Có sao không? Có nghe thấy chị nói không?
Đã mấy ngày nay cô không có gặp lại Nhiếp Lạc Dật. Cuộc gọi lần trước đang nghe giữa chừng thì bị Đông Thần giật lấy điện thoại. Bên kia kết thúc tiếng đánh đập, rồi hàng loạt tiếng động loạt xoạt vang lên.
Giọng nói của Loss như ác quỷ từ dưới địa ngục vọng đến.
\- Nó sắp chết rồi. Muốn gặp nó thì mau tới đây gặp tôi. Thực sự... Rất nhớ gương mặt của cô...
Cách Cổ Lạp tức giận. Nếu như người khác có ý đồ với cô, cô sẽ không để ý. Còn nếu dám động đến người thân của cô, Cách Cổ Lạp này nhất định sẽ không đội trời chung với kẻ đó.
\- Hàn Tư Xuyên, anh dám ra tay với thằng nhóc, tôi sẽ khiến anh phải trả giá!
\- Ồ? Vậy sao? Tôi rất mong chờ đấy.
\- Nhiếp Lạc Dật mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ rạch nát gương mặt này. Chẳng phải anh yêu gương mặt của tôi lắm sao? Tôi sẽ hủy cho anh xem!
Gương mặt của Loss lập tức sa sầm lại. Với hắn tất cả mọi thứ đều có thể đùa cợt. Tuy nhiên, thứ mà hắn coi trọng thì không thể nào đem ra thử thách được.
\- Đêm mai, đứng đợi tôi ở dưới cổng lớn bệnh viện. Tốt nhất là đừng để Đông Thần biết, nếu cô có bất kì hành động nào không tuân thủ những gì tôi nói thì, thằng nhóc Nhiếp Lạc Dật này sẽ bị chặt một bộ phận trên cơ thể!
Vừa gọt táo, Đông Thần không để ý mà suýt nữa gọt cả vào tay. Cũng may Cách Cổ Lạp nhanh tay giữ tay Đông Thần lại.
Cô nhìn hắn, có chút kinh ngạc. Đông Thần rất hiếm khi thất thần như vậy. Hôm nay hắn sao vậy?
\- Anh sao lại bất cẩn như vậy? Nhỡ đứt tay thì sao?
Đông Thần lấy lại bình tĩnh rồi bổ từng miếng táo đều tăm tắp ra đĩa rồi đưa cho cô. Hắn còn đang định nói gì đó, điện thoại trong túi áo chợt có tiếng chuông. Hắn vừa mới thay điện thoại mới, người duy nhất biết đến số điện thoại này cũng chỉ có các cổ đông và thuộc hạ để tiện nói chuyện công việc. Mà dãy số trên màn hình là một dãy số lạ khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đông Thần đứng dậy, căn dặn Cách Cổ Lạp ăn hoa quả mà hắn gọt rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Hắn đóng cửa phòng bệnh của cô lại, sau đó rẽ sang lối rẽ đi về phía đầu hành lang. Quan sát không thấy ai, Đông Thần mới mở điện thoại đưa lên nghe. Đầu dây được kết nối, giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
\- Anh... Hai...
\- Tư Hạo?
\- Là em!
Không có gì để hắn ngạc nhiên vì nếu là thằng oắt con này muốn gọi cho hắn, nó sẽ nằng nặc ăn vạ Cát Nặc xin số của hắn. Chắc chắn vì ngủi lòng nên Cát Nặc hoặc Cát Nã mới đưa số điện thoại cho Đông Tư Hạo. Quả nhiên, cũng đã đến lúc đứa em trai này gọi đến nhờ hắn giúp.
\- Anh biết em gọi cho anh vì cái gì. Thứ nhất, anh sẽ không quay lại tập đoàn. Thứ hai, từ giờ em là người thừa kế, nên học cách quyết đoán giải quyết vấn đề đi.
Bị Đông Thần nói trúng tim đen. Ban đầu Đông Tư Hạo còn có chút ngập ngừng, nhưng ngay sau đó anh ta lấy hết can đảm nói.
\- Em mãi mãi không thể bằng với anh được. Anh hai, tập đoàn giờ rất nguy kịch. Mấy lão già cổ đông đang dồn ép ba và bắt em từ chức. Về phía Phương Thị, tên Phương Kỷ đó lại thâm độc chiếm hết món hời của ta. Thậm chí, tập đoàn sắp bị hắn thâu tóm rồi...
Vận tốc não của Đông Thần lập tức nhảy số. Phương Kỷ đúng là biết lợi dụng thời cơ! Tên khốn đó nhân lúc hắn rời khỏi Đông Gia đã vạch ra sẵn kế hoạch rồi. Mà từ trước đến nay, chỉ có hắn mới là điểm yếu mà Phương Kỷ kiêng dè. Đơn giản vì khi trên thương trường, hắn luôn phán đoán chính xác kế hoạch của Phương Kỷ, rất nhiều lần phản công khiến anh ta không kịp trở tay.
Khi Đông Thần rời đi, Phương Kỷ biết chính là lúc Đông Thị yếu nhất, chẳng khác gì như rắn mất đầu. Chính vì thế mà Phương Kỷ liên tiếp bày binh bố trận, một mặt dồn ép Đông Tư Hạo khiến vị tổng giám đốc non nớt này căng thẳng. Sau đó, mua chuộc toàn bộ cổ đông ở tập đoàn, hứa sẽ cho họ lợi nhuận cao nhất khi mà anh ta thành công tóm được Đông Thị trong tay. Với món hời ngon như vậy, ai mà chả thèm muốn. Bây giờ ở Đông Thị giặc ngoài, giặc trong hỗn loạn không thể kiểm soát nổi. Chỉ còn trên bờ vực với nguy cơ cao bị phá sản.
\- Anh hai, dù sao em cũng là em trai của anh. Dù ba đuổi anh đi nhưng mà... Thực ra ba vẫn rất muốn anh quay lại... Anh...
\- Đủ rồi! Tư Hạo, anh hỏi em một chuyện. Em có biết anh đảm nhận chiếc ghế đó từ năm bao nhiêu tuổi không?
Đông Tư Hạo không trả lời. Anh ta biết rất rõ chuyện này.
Đông Thần lên chức tổng giám đốc khi đó mới chỉ có 20 tuổi. Hắn phải vừa học đại học vất vả vừa phải chạy đến xử lí việc công ty. Nhiều lúc, đầu óc căng thẳng đến nỗi đau buốt, không có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn có thể duy trì mặt tốt của cả hai. Đông Thần buộc phải gồng gánh tất cả vì gia đình, vì mẹ, vì ba, đặc biệt vì đứa em trai này của hắn. Con đường để hắn có thể trở thành " chiến thần" trong kinh doanh cực kì khó khăn và gian khổ.
\- Anh có được như ngày hôm nay đều là tự bản thân dành được. Tại sao em lại không thể làm được? Bây giờ nếu em không có đứa anh trai này thì em sẽ nhờ ai? Hay để công ty phá sản?
\- Anh...
Giọng của Đông Tư Hạo có chút nghẹn ngào. Lúc sau, Đông Thần thở dài đưa tay day day trán. Hắn nói vọng vào điện thoại.
\- Không được bán cổ phần cho ai cả. Gửi danh sách những cổ đông góp vui trong cuộc họp đến đây. Trước khi giải quyết vấn đề bên ngoài cần phải thanh lọc lại bên trong mới có thể tiếp tục.
Thật là! Cho đến cuối cùng thì Đông Thần cũng phải ra tay giúp đứa em này của hắn. Cứ coi như là hắn giúp gia đình thôi, dù sao thì hắn chỉ có mỗi 1 thằng em trai duy nhất.
Ăn xong đĩa táo mà mãi Đông Thần chưa trở lại, Cách Cổ Lạp nhích người, đưa tay muốn xem điện thoại của mình để ở chiếc bàn gần đó. Khi cô vừa cầm vào điện thoại, bất chợt điện thoại đổ chuông khiến cô giật thót, súyt thì rơi điện thoại xuống đất.
Cách Cổ Lạp nhấn nút nghe.
\- Ai vậy?
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp. Cô có nói mấy lần cũng chẳng có hồi âm. Đang định cúp điện thoại, chợt bên kia vang lên tiếng hét đau đớn của một người đàn ông. Không phải nói, đương nhiên Cách Cổ Lạp có thể nghe ra giọng của ai. Bàn tay cô hơi run siết chặt điện thoại.
\- Dật? Có sao không? Có nghe thấy chị nói không?
Đã mấy ngày nay cô không có gặp lại Nhiếp Lạc Dật. Cuộc gọi lần trước đang nghe giữa chừng thì bị Đông Thần giật lấy điện thoại. Bên kia kết thúc tiếng đánh đập, rồi hàng loạt tiếng động loạt xoạt vang lên.
Giọng nói của Loss như ác quỷ từ dưới địa ngục vọng đến.
\- Nó sắp chết rồi. Muốn gặp nó thì mau tới đây gặp tôi. Thực sự... Rất nhớ gương mặt của cô...
Cách Cổ Lạp tức giận. Nếu như người khác có ý đồ với cô, cô sẽ không để ý. Còn nếu dám động đến người thân của cô, Cách Cổ Lạp này nhất định sẽ không đội trời chung với kẻ đó.
\- Hàn Tư Xuyên, anh dám ra tay với thằng nhóc, tôi sẽ khiến anh phải trả giá!
\- Ồ? Vậy sao? Tôi rất mong chờ đấy.
\- Nhiếp Lạc Dật mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ rạch nát gương mặt này. Chẳng phải anh yêu gương mặt của tôi lắm sao? Tôi sẽ hủy cho anh xem!
Gương mặt của Loss lập tức sa sầm lại. Với hắn tất cả mọi thứ đều có thể đùa cợt. Tuy nhiên, thứ mà hắn coi trọng thì không thể nào đem ra thử thách được.
\- Đêm mai, đứng đợi tôi ở dưới cổng lớn bệnh viện. Tốt nhất là đừng để Đông Thần biết, nếu cô có bất kì hành động nào không tuân thủ những gì tôi nói thì, thằng nhóc Nhiếp Lạc Dật này sẽ bị chặt một bộ phận trên cơ thể!