Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: nhớ lại
Đêm ấy, Cách Cổ Lạp nằm mơ thấy một khung cảnh toàn máu rất đáng sợ. Cô đổ mồ hôi lạnh, hai tay túm chặt chăn mà không thể nào thoát ra. Sau đó, cô bị một người đàn ông đẩy xuống dưới vực sâu.
Đột nhiên, lúc này cô choàng tỉnh dậy, mở mắt. Ai ngờ, một con dao của ai đó đang lao về phía mặt cô. Theo bản năng, Cách Cổ Lạp nghiêng người sang bên, con dao sắc cắm xuống giường bệnh.
Trong phòng hoàn toàn tắt điện tối nên cô không rõ đối phương là ai. Cách Cổ Lạp lăn xuống đất, cô cố gắng gượng dậy để chạy về phía cửa. Mà đối phương đã rút được con dao ra, hắn lao đến phía của cô. Cô còn chưa thể chạm vào tay nắm cửa, đành bất lực nghiêng người né tránh. Tên này điên cuồng dồn ép cô đến tường cụt. Hết đường lùi lại, Cách Cổ Lạp thở dốc. Cô đợi cho con dao kia đến gần mình rồi giơ chân đá vào cánh tay của hắn. Tên đó đau điếng làm rơi con dao trên đất. Có lẽ, hắn cũng ngạc nhiên vì không ngờ cô cũng biết võ.
Sau đó, tên đó không nhặt dao ở dưới đất mà lao đến muốn bóp cổ của cô. Cách Cổ Lạp cũng chẳng để im chờ chết. Cô xoay một vòng, thực hiện cú đá xoáy, ai ngờ đối phương cũng biết Karate, mọi đòn phản công của cô đều bị hắn hoá giải một cách dễ dàng.
Đèn điện trong phòng lúc này phụt sáng. Cách Cổ Lạp hơi nheo mắt, cô còn chưa kịp phản ứng, một thân hình lao đến che chắn trước mặt của cô.
\- Lang! Tao đã cảnh cáo mày ra sao, mày quên rồi?
Thì ra người muốn ám sát cô là Lang. Anh ta theo lệnh của Niếp Trác Na đến rạch nát gương mặt của Cách Cổ Lạp. Nếu bị phát giác thì nhân cơ hội giết cô diệt khẩu luôn. Anh ta cũng chẳng thể ngờ một cô gái nhìn yếu đuối như Cách Cổ Lạp lại có thể biết Karate giống anh ta.
Lang nhìn Đông Thần, lại nhìn Cách Cổ Lạp đứng phía sau hắn. Anh ta cảm thấy hôm nay không thể ra tay, vậy nên có ý định rút lui. Nhưng Đông Thần nào có bỏ qua cho Lang dễ dàng như vậy. Hắn lao nhanh về phía Lang, hai người lập tức đánh nhau không ai chịu thua ai cả.
Còn Cách Cổ Lạp đứng tại chỗ, nhìn hai người đàn ông đánh nhau. Hai dòng nước mắt của cô bỗng lăn dài trên má. Từng hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu của cô. Cả gia đình tan nát, tận mắt chứng kiến Cách Hiên chết. Bây giờ, tim của cô đập liên hồi, đau như cắt. Cách Cổ Lạp đưa tay chặn ngực, hô hấp của cô trở lên dồn dập, rất khổ sở.
Càng nhớ, nước mắt lại không thể kìm nén được. Đêm đó, cô bị bọn côn đồ đánh đập súyt mất mạng cũng vì Đông Thần tung số tiền lớn ra để bắt cô lại. Hắn khiến cô đau khổ tới tột cùng, trong lúc giằng co, hắn đã khiến cô ngã cầu thang mất trí nhớ. Hắn còn lợi dụng cô hành hạ Cách Nam và Cách Hiên.
Tại sao? Sao lại khiến cô đau khổ như vậy? Đông Thần... Vừa khiến cô hận, lại vừa khiến cô yêu hắn.
Hơi thở của cô ngày càng trở lên đứt quãng. Có lẽ vì cô không thể chịu nổi cơn sốc của quá khứ như vậy. Thấy Cách Cổ Lạp ngã xuống đất, Đông Thần đẩy Lang ra chạy tới chỗ của cô. Còn Lang nhân lúc này liền bỏ chạy ra khỏi phòng.
Đông Thần ôm lấy thân thể của cô.
\- Lạp Nhi, em sao vậy? Mau... Hít thở... Đúng... Hít sâu vào... Rồi thở ra....
Hắn rất lo sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm. Chính vì vậy mà lời nói của hắn có chút ngập ngừng. Từ trước đến nay, Đông Thần chưa bao giờ có thái độ nào như vậy. Có lẽ, hắn vì lo cho cô quá mà quên mất tính cách vốn có của bản thân.
Mãi lúc lâu sau, Cách Cổ Lạp mới có thể bình ổn trở lại. Cô nhìn chằm Đông Thần, bàn tay phải nắm chặt phía sau lưng của hắn.
\- Em buồn ngủ!
\- Được rồi.
Đông Thần bế Cách Cổ Lạp trở lại giường. Hắn đắp chăn cho cô cẩn thận rồi dặn dò.
\- Anh ở bên ngoài canh gác. Có việc gì cứ gọi anh.
Cô gật đầu. Đông Thần muốn hôn lên trán của Cách Cổ Lạp, nhưng cô lại né tránh. Hắn cho rằng cô vừa bị doạ sợ nên mới có hành động như vậy. Đông Thần không nói gì nữa mà quay người tắt điện rồi đi ra ngoài. Nghe thấy cửa đã được đóng lại, Cách Cổ Lạp mở mắt xuống giường. Cô đi chân trần ra lại gần phía cánh cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên phía ngoài phòng bệnh của cô, Đông Thần đã cho một đám áo đen đứng đó bảo vệ. Cô nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn với một tên trong số đó.
\- Cho người vây bắt Lang lại cho tôi. Sáng mai, đem hắn đến giao cho Niếp Trác Na. Tôi muốn một lời giải thích từ cô ta.
\- Tư Hạo thiếu gia vừa gọi cho ngài.
\- Các cậu canh gác ở đây, tôi xuống xe họp với các cổ đông. Tuyệt đối phải đảm bảo cho cô ấy an toàn.
Đảm bảo cho cô an toàn? Điều này khiến cho cô cảm thấy nực cười. Cách Cổ Lạp dựa lưng vào cửa mà ngồi sụp xuống khóc. Giờ đây, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Cô không hiểu Đông Thần làm nhiều việc tiếp cận cô thì hắn có lợi lộc gì. Nhưng... Cô biết một điều rằng... Cô và hắn... Mãi mãi sẽ có khoảng cách ngăn cản...
Đột nhiên, lúc này cô choàng tỉnh dậy, mở mắt. Ai ngờ, một con dao của ai đó đang lao về phía mặt cô. Theo bản năng, Cách Cổ Lạp nghiêng người sang bên, con dao sắc cắm xuống giường bệnh.
Trong phòng hoàn toàn tắt điện tối nên cô không rõ đối phương là ai. Cách Cổ Lạp lăn xuống đất, cô cố gắng gượng dậy để chạy về phía cửa. Mà đối phương đã rút được con dao ra, hắn lao đến phía của cô. Cô còn chưa thể chạm vào tay nắm cửa, đành bất lực nghiêng người né tránh. Tên này điên cuồng dồn ép cô đến tường cụt. Hết đường lùi lại, Cách Cổ Lạp thở dốc. Cô đợi cho con dao kia đến gần mình rồi giơ chân đá vào cánh tay của hắn. Tên đó đau điếng làm rơi con dao trên đất. Có lẽ, hắn cũng ngạc nhiên vì không ngờ cô cũng biết võ.
Sau đó, tên đó không nhặt dao ở dưới đất mà lao đến muốn bóp cổ của cô. Cách Cổ Lạp cũng chẳng để im chờ chết. Cô xoay một vòng, thực hiện cú đá xoáy, ai ngờ đối phương cũng biết Karate, mọi đòn phản công của cô đều bị hắn hoá giải một cách dễ dàng.
Đèn điện trong phòng lúc này phụt sáng. Cách Cổ Lạp hơi nheo mắt, cô còn chưa kịp phản ứng, một thân hình lao đến che chắn trước mặt của cô.
\- Lang! Tao đã cảnh cáo mày ra sao, mày quên rồi?
Thì ra người muốn ám sát cô là Lang. Anh ta theo lệnh của Niếp Trác Na đến rạch nát gương mặt của Cách Cổ Lạp. Nếu bị phát giác thì nhân cơ hội giết cô diệt khẩu luôn. Anh ta cũng chẳng thể ngờ một cô gái nhìn yếu đuối như Cách Cổ Lạp lại có thể biết Karate giống anh ta.
Lang nhìn Đông Thần, lại nhìn Cách Cổ Lạp đứng phía sau hắn. Anh ta cảm thấy hôm nay không thể ra tay, vậy nên có ý định rút lui. Nhưng Đông Thần nào có bỏ qua cho Lang dễ dàng như vậy. Hắn lao nhanh về phía Lang, hai người lập tức đánh nhau không ai chịu thua ai cả.
Còn Cách Cổ Lạp đứng tại chỗ, nhìn hai người đàn ông đánh nhau. Hai dòng nước mắt của cô bỗng lăn dài trên má. Từng hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu của cô. Cả gia đình tan nát, tận mắt chứng kiến Cách Hiên chết. Bây giờ, tim của cô đập liên hồi, đau như cắt. Cách Cổ Lạp đưa tay chặn ngực, hô hấp của cô trở lên dồn dập, rất khổ sở.
Càng nhớ, nước mắt lại không thể kìm nén được. Đêm đó, cô bị bọn côn đồ đánh đập súyt mất mạng cũng vì Đông Thần tung số tiền lớn ra để bắt cô lại. Hắn khiến cô đau khổ tới tột cùng, trong lúc giằng co, hắn đã khiến cô ngã cầu thang mất trí nhớ. Hắn còn lợi dụng cô hành hạ Cách Nam và Cách Hiên.
Tại sao? Sao lại khiến cô đau khổ như vậy? Đông Thần... Vừa khiến cô hận, lại vừa khiến cô yêu hắn.
Hơi thở của cô ngày càng trở lên đứt quãng. Có lẽ vì cô không thể chịu nổi cơn sốc của quá khứ như vậy. Thấy Cách Cổ Lạp ngã xuống đất, Đông Thần đẩy Lang ra chạy tới chỗ của cô. Còn Lang nhân lúc này liền bỏ chạy ra khỏi phòng.
Đông Thần ôm lấy thân thể của cô.
\- Lạp Nhi, em sao vậy? Mau... Hít thở... Đúng... Hít sâu vào... Rồi thở ra....
Hắn rất lo sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm. Chính vì vậy mà lời nói của hắn có chút ngập ngừng. Từ trước đến nay, Đông Thần chưa bao giờ có thái độ nào như vậy. Có lẽ, hắn vì lo cho cô quá mà quên mất tính cách vốn có của bản thân.
Mãi lúc lâu sau, Cách Cổ Lạp mới có thể bình ổn trở lại. Cô nhìn chằm Đông Thần, bàn tay phải nắm chặt phía sau lưng của hắn.
\- Em buồn ngủ!
\- Được rồi.
Đông Thần bế Cách Cổ Lạp trở lại giường. Hắn đắp chăn cho cô cẩn thận rồi dặn dò.
\- Anh ở bên ngoài canh gác. Có việc gì cứ gọi anh.
Cô gật đầu. Đông Thần muốn hôn lên trán của Cách Cổ Lạp, nhưng cô lại né tránh. Hắn cho rằng cô vừa bị doạ sợ nên mới có hành động như vậy. Đông Thần không nói gì nữa mà quay người tắt điện rồi đi ra ngoài. Nghe thấy cửa đã được đóng lại, Cách Cổ Lạp mở mắt xuống giường. Cô đi chân trần ra lại gần phía cánh cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên phía ngoài phòng bệnh của cô, Đông Thần đã cho một đám áo đen đứng đó bảo vệ. Cô nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn với một tên trong số đó.
\- Cho người vây bắt Lang lại cho tôi. Sáng mai, đem hắn đến giao cho Niếp Trác Na. Tôi muốn một lời giải thích từ cô ta.
\- Tư Hạo thiếu gia vừa gọi cho ngài.
\- Các cậu canh gác ở đây, tôi xuống xe họp với các cổ đông. Tuyệt đối phải đảm bảo cho cô ấy an toàn.
Đảm bảo cho cô an toàn? Điều này khiến cho cô cảm thấy nực cười. Cách Cổ Lạp dựa lưng vào cửa mà ngồi sụp xuống khóc. Giờ đây, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Cô không hiểu Đông Thần làm nhiều việc tiếp cận cô thì hắn có lợi lộc gì. Nhưng... Cô biết một điều rằng... Cô và hắn... Mãi mãi sẽ có khoảng cách ngăn cản...