Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7
Vài người đàn ông tiến vào, trông rất dữ tợn, chúng nắm lấy cổ áo Đường Hoan kéo cô dậy rồi dữ dằn hỏi: “Đồ để ở đâu?”
Những người nhắc đến từ đồ, không ai khác chính là Lê Mỹ Mỹ sai đến! Không ngờ bà ta lại không giỏi kiềm chế như vậy! Cô tuyệt đối không thể giao ra thứ đó, nếu không ngay cả lợi thế uy hiếp cuối cùng cô cũng không còn.
Đường Hoan chịu đựng nỗi đau và lắc đầu: “Tôi không biết thứ mà các anh nói là cái gì?”
Nói xong người đàn ông kia liền trực tiếp kéo cô vào phòng rồi ném xuống đất, một người khác đóng cửa lại rồi vây quanh cô.
Khuôn mặt Đường Hoan tái nhợt, trong lòng hận Lê Mỹ Mỹ đến cực điểm, bà ta là muốn đổ hết tội lỗi của Đường Vãn Tình lên người cô.
Cô nên sớm biết người phụ nữ chết tiệt đó không phải là một chiếc đèn tiết kiệm nhiên liệu, làm sao có thể ngoan ngoãn bị cô đe dọa!
Nhưng bây giờ phải làm sao?
Một người đàn ông trong số đó ngồi xuống bên cạnh cô, gã xé áo của cô xuống, ánh mắt cảnh cáo cô: “Giao đồ ra hay là để mấy anh em tao thay nhau làm?”
Đường Hoan sợ hãi hất cánh tay của gã đó ra, tay túm chặt lấy cổ áo, cô nhìn vào người đàn ông dẫn đầu: “Tôi biết là Lê Mỹ Mỹ đã bảo các anh đến đây, bà ta cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho các anh gấp đôi.”
Người đàn ông khinh bỉ cười khẩy: “Một con nghèo kiết xác như cô không trả nổi, xem ra là cô không cảm nhận được điều đó, anh em đâu, một thằng đi quay video, tối nay chúng ta thay nhau xử nó!”
Những người đó không hề nói chơi, một trong số đó đang trực tiếp cầm máy quay và đứng trong góc, sau đó quay thẳng vào Đường Hoan.
“Các người thả tôi ra!” Đường Hoan run rẩy sợ hãi, cô vùng vẫy thế nào cũng không thể chống lại.
Một người khác trực tiếp ngồi xổm xuống sau đó quay đầu Đường Hoan vè phía máy quay: “Con đàn bà thối, chuyện này đừng có trách bọn tao!”
Nói xong anh ta xé quần áo của Đường Hoan ra, động tác thô bạo, khi nhìn thấy cô phản kháng, những cái tát liên tiếp giáng xuống mặt cô.
Đường Hoan đau đến nỗi hận không thể cắn nát xương của những gã đàn ông này, cô hét lớn lên rồi chửi bới, quần áo trên người đã bị chúng xé gần hết.
Cô nản lòng, vừa định mở miệng nói ra chỗ để USB thì điện thoại bất thình lình đổ chuông.
Trong cơn hoảng loạn Đường Hoan vội vàng giật lấy điện thoại nghe máy, cô chưa kịp lên tiếng thì trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Đường Hoan, em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Đường Hoan nhân cơ hội mấy gã đàn ông kia chưa kịp phản ứng liền hét lớn vào điện thoại: “Đoạn Kim Thần, cứu em, cứu em….”
Đối phương dường như không hề cảm thấy gì khác thường, vẫn bình tĩnh hỏi lại một lần nữa: “Em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Câu nói lặp lại của đối phương khiến Đường Hoan cảm thấy lạnh lẽo như rơi xuống đáy vực, có lẽ anh ta biết tối nay cô sẽ gặp phải chuyện này, còn anh ta lại lợi dụng điều này để ép buộc cô phải đồng ý?
Người nhà họ Đoạn quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng bây giờ cô không có lời nào để chống lại, cô vội vàng nói: “Em đồng ý với anh, nói được làm được!”
Bây giờ cô không quan tâm mục đích của Đoạn Kim Thần là gì, miễn là anh có thể đến cứu cô thoát ra khỏi đây.
Mấy người đàn ông kia lúc này mới kịp phản ứng lại, chửi bới vài câu rồi đá vào người Đường Hoan.
Đầu điện thoại bên kia sớm đã không còn âm thanh, Đường Hoan nắm chặt lấy điện thoại và đặt niềm hy vọng cuối cùng vào Đoạn Kim Thần.
Cơn đau trên người khiến cô dần dần mất đi ý thức, đột nhiên cánh cửa rầm một tiếng.
Trong cơn mơ màng cô nhìn thấy Đoạn Kim Thần đẩy cửa bước vào, một người đấu lại vài người đàn ông, Đường Hoan cho rằng anh ta sẽ chịu thiệt, trong lòng thầm mắng anh ta ngu xuẩn, không biết gọi thêm người.
Ai mà ngờ rằng anh ta đánh cho mấy gã đàn ông kia nằm rạp xuống đất, rồi đi về phía cô.
Đường Hoan kinh ngạc nhìn anh ta bước từng bước đến chỗ mình rồi ngồi xuống, anh ta gạt những sợi tóc rối cho cô: “Nếu như em đã đồng ý rồi thì không được hối hận đâu đấy.”
Đường Hoan cảm thấy lòng đau nhói, cô muốn hối hận, nhưng bây giờ không phải lúc, cô hận người đàn ông này, hận anh ta đã lợi dụng cô, đã uy hiếp cô.
Cô yếu ớt nhấc tay lên, toàn thân đau nhức như muốn gãy ra, bàn tay bầm tím nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang chạm vào mặt cô, cô nghiến răng nói ra từng chữ: “Đưa em rời khỏi đây.”
Vài người đàn ông tiến vào, trông rất dữ tợn, chúng nắm lấy cổ áo Đường Hoan kéo cô dậy rồi dữ dằn hỏi: “Đồ để ở đâu?”
Những người nhắc đến từ đồ, không ai khác chính là Lê Mỹ Mỹ sai đến! Không ngờ bà ta lại không giỏi kiềm chế như vậy! Cô tuyệt đối không thể giao ra thứ đó, nếu không ngay cả lợi thế uy hiếp cuối cùng cô cũng không còn.
Đường Hoan chịu đựng nỗi đau và lắc đầu: “Tôi không biết thứ mà các anh nói là cái gì?”
Nói xong người đàn ông kia liền trực tiếp kéo cô vào phòng rồi ném xuống đất, một người khác đóng cửa lại rồi vây quanh cô.
Khuôn mặt Đường Hoan tái nhợt, trong lòng hận Lê Mỹ Mỹ đến cực điểm, bà ta là muốn đổ hết tội lỗi của Đường Vãn Tình lên người cô.
Cô nên sớm biết người phụ nữ chết tiệt đó không phải là một chiếc đèn tiết kiệm nhiên liệu, làm sao có thể ngoan ngoãn bị cô đe dọa!
Nhưng bây giờ phải làm sao?
Một người đàn ông trong số đó ngồi xuống bên cạnh cô, gã xé áo của cô xuống, ánh mắt cảnh cáo cô: “Giao đồ ra hay là để mấy anh em tao thay nhau làm?”
Đường Hoan sợ hãi hất cánh tay của gã đó ra, tay túm chặt lấy cổ áo, cô nhìn vào người đàn ông dẫn đầu: “Tôi biết là Lê Mỹ Mỹ đã bảo các anh đến đây, bà ta cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho các anh gấp đôi.”
Người đàn ông khinh bỉ cười khẩy: “Một con nghèo kiết xác như cô không trả nổi, xem ra là cô không cảm nhận được điều đó, anh em đâu, một thằng đi quay video, tối nay chúng ta thay nhau xử nó!”
Những người đó không hề nói chơi, một trong số đó đang trực tiếp cầm máy quay và đứng trong góc, sau đó quay thẳng vào Đường Hoan.
“Các người thả tôi ra!” Đường Hoan run rẩy sợ hãi, cô vùng vẫy thế nào cũng không thể chống lại.
Một người khác trực tiếp ngồi xổm xuống sau đó quay đầu Đường Hoan vè phía máy quay: “Con đàn bà thối, chuyện này đừng có trách bọn tao!”
Nói xong anh ta xé quần áo của Đường Hoan ra, động tác thô bạo, khi nhìn thấy cô phản kháng, những cái tát liên tiếp giáng xuống mặt cô.
Đường Hoan đau đến nỗi hận không thể cắn nát xương của những gã đàn ông này, cô hét lớn lên rồi chửi bới, quần áo trên người đã bị chúng xé gần hết.
Cô nản lòng, vừa định mở miệng nói ra chỗ để USB thì điện thoại bất thình lình đổ chuông.
Trong cơn hoảng loạn Đường Hoan vội vàng giật lấy điện thoại nghe máy, cô chưa kịp lên tiếng thì trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Đường Hoan, em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Đường Hoan nhân cơ hội mấy gã đàn ông kia chưa kịp phản ứng liền hét lớn vào điện thoại: “Đoạn Kim Thần, cứu em, cứu em….”
Đối phương dường như không hề cảm thấy gì khác thường, vẫn bình tĩnh hỏi lại một lần nữa: “Em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Câu nói lặp lại của đối phương khiến Đường Hoan cảm thấy lạnh lẽo như rơi xuống đáy vực, có lẽ anh ta biết tối nay cô sẽ gặp phải chuyện này, còn anh ta lại lợi dụng điều này để ép buộc cô phải đồng ý?
Người nhà họ Đoạn quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng bây giờ cô không có lời nào để chống lại, cô vội vàng nói: “Em đồng ý với anh, nói được làm được!”
Bây giờ cô không quan tâm mục đích của Đoạn Kim Thần là gì, miễn là anh có thể đến cứu cô thoát ra khỏi đây.
Mấy người đàn ông kia lúc này mới kịp phản ứng lại, chửi bới vài câu rồi đá vào người Đường Hoan.
Đầu điện thoại bên kia sớm đã không còn âm thanh, Đường Hoan nắm chặt lấy điện thoại và đặt niềm hy vọng cuối cùng vào Đoạn Kim Thần.
Cơn đau trên người khiến cô dần dần mất đi ý thức, đột nhiên cánh cửa rầm một tiếng.
Trong cơn mơ màng cô nhìn thấy Đoạn Kim Thần đẩy cửa bước vào, một người đấu lại vài người đàn ông, Đường Hoan cho rằng anh ta sẽ chịu thiệt, trong lòng thầm mắng anh ta ngu xuẩn, không biết gọi thêm người.
Ai mà ngờ rằng anh ta đánh cho mấy gã đàn ông kia nằm rạp xuống đất, rồi đi về phía cô.
Đường Hoan kinh ngạc nhìn anh ta bước từng bước đến chỗ mình rồi ngồi xuống, anh ta gạt những sợi tóc rối cho cô: “Nếu như em đã đồng ý rồi thì không được hối hận đâu đấy.”
Đường Hoan cảm thấy lòng đau nhói, cô muốn hối hận, nhưng bây giờ không phải lúc, cô hận người đàn ông này, hận anh ta đã lợi dụng cô, đã uy hiếp cô.
Cô yếu ớt nhấc tay lên, toàn thân đau nhức như muốn gãy ra, bàn tay bầm tím nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang chạm vào mặt cô, cô nghiến răng nói ra từng chữ: “Đưa em rời khỏi đây.”