Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-250
Chương 241: Không nhớ mình là ai
Lâm Hương Giang mở mắt, cô nhìn thấy là một thế giới trắng xoá, vô thức ngỡ răng mình đã chết rồi.
Vậy là cô đã lên thiên đường rồi ư?
Ánh mặt trời ở thiên đường lung linh đến vậy sao? Trong phòng lại còn có cả rèm cửa trắng nữa?
Không khác gì với thế giới con người cả.
Bên cạnh đầu giường còn đặt các thiết bị y tế, ống truyền dịch đang truyền thuốc vào cơ thể cô.
Cô đảo mắt nhìn một vòng, đây rõ ràng là thế giới con người chứ thiên đường cái gì, cô vẫn chưa chết ư?
Cô muốn ngồi dậy nhưng mới cử động một chút đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, vẫn còn rất đau!
Những kí ức trước khi xảy ra vụ tai nạn gào thét ùa về, trong phút chốc cô đã nhớ lại tất cả.
Là cô từ hôn bỏ trốn rồi lái xe đâm vào thanh chắn mà rơi xuống sông Cô chỉ nhớ rằng sau khi xe lăn xuống cô đã hoàn toàn đánh mất ý thức, sau đó xảy ra những chuyện gì nữa thì cô không có chút ấn tượng nào cả.
Xem ra là cô được cứu rồi, là Hà Tuấn Khoa ư?
Trong lòng cô không kìm được mà trào lên một sự bi đát. Thật là quá nghiệp chướng! Cô huỷ hôn bỏ trốn lại tự gây tai nạn cho mình, cuối cùng chẳng phải là vẫn bị anh ấy bắt được sao? Hoàn toàn là cô tự làm tự chịu.
Đang than thở, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bệnh mở ra, sau đó là hai giọng nói vang lên.
“Bác sĩ, đã một tuần trôi qua rồi sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Giọng Nguyễn Cao Cường rất thiếu kiên nhẫn.
Lâm Hương Giang hôn mê lâu như vậy, tâm trạng anh ta cũng ngày một nặng nề hơn, anh ta làm gì còn tâm trạng mà giữ phong thái nho nhã một của quý ông.
Anh ta thậm chí còn hoài nghỉ năng lực của các bác sĩ này, nếu như cô còn không tỉnh lại anh ta nhất định sẽ sa thải họ.
Vị bác sĩ rất kiên nhãn nói: “Tổng giám đốc Cường, chúng tôi cũng muốn cô ấy sớm tỉnh lại nhất có thể, nhưng anh cũng biết đấy, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, phần đầu của cô ấy bị va đập không nhẹ, chấn động não tương đối nặng, khi nào tỉnh lại được chúng tôi cũng không dám kết luận.”
“Đừng có nói những lời thừa thãi này với tôi, cái tôi cần là kết quả! Cho các anh thêm hai ngày, cô ấy còn không tỉnh lại thì các anh cút đi hết cho tôi!”
Nét mặt vị bác sĩ khổ sở: “Anh có thể sa thải chúng tôi, nhưng tình trạng của cô Lâm Hương Giang như vậy thì anh có đổi đến bao nhiêu bác sĩ cũng vậy thôi.”
Nguyễn Cao Cường trừng đôi mắt anh tuấn lạnh lùng nheo lại nhìn vị bác sĩ, anh ta đang doạ dẫm anh đấy ư?
Lâm Hương Giang nằm trên giường bệnh lắng nghe hết đầu đuôi câu chuyện của hai người, cô cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đã đi đến phía này, vị bác sĩ phát hiện ra cô tỉnh lại trước, anh ta vô cùng kích động nói: “Tổng giám đốc Cường, tỉnh rồi tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi..” Thế này thì tốt quá, không phải sợ bị sa thải nữa.
Nguyễn Cao Cường căng như dây đàn, anh ta vội vã nhìn đến, quả nhiên trông thấy Lâm Hương Giang đã mở mắt.
Ngay sau đó, anh ta lao vọt tới: “Lâm Hương Giang, em…em tỉnh rồi” Hơi thở của anh càng ngày càng dồn lồng ngực phập phồng, rõ ràng anh cũng rất kích động.
Lâm Hương Giang hơi ngạc nhiên, cũng có đôi phân khó hiểu, cô nhìn Nguyễn Cao Cường không chớp mắt, tại sao người cứu cô lại không phải là Hà Tuấn Khoa?
Thấy cô không lên tiếng còn đang ngơ ngác nhìn mình, Nguyễn Cao Cường trong lòng nặng trĩu, anh ta do dự hỏi: “Lâm Hương Giang, em sao vậy? Sao em lại nhìn anh như thế? Em không nhận ra anh ư?”
Lâm Hương Giang nghe xong, trong đầu cô có suy nghĩ gì vụt qua, cô vẫn như vậy nhìn anh ta không lên tiếng.
Nguyễn Cao Cường lại bắt đầu sốt ruột, lạnh lùng liếc nhìn vị bác sĩ: “Anh còn ngẩn người ở đấy làm gì? Còn không đến xem xem tình hình cô ấy thế nào?”
Em gái anh không phải là bị va đập vào não bộ nên biến thành kẻ ngốc rồi chứ?
*À à, vâng…”
Bác sĩ ngay lập tức kiểm tra tình trạng số liệu trên các hạng mục sức khoẻ của Lâm Hương Giang, nhịp tim hô hấp đều bình thường, chỉ không biết được não bộ có vấn đề gì.
“Cô Lâm Hương Giang, cô có nhận ra anh ta là ai không?” Bác sĩ chỉ vào Nguyễn Cao Cường rồi hỏi cô Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Cường, rồi lại nhìn vị bác sĩ, cô trầm mặc hồi lâu rồi mới lắc đầu.
Sợi dây thần kinh vẫn đang căng cứng của Nguyễn Cao Cường cuối cùng cũng đứt, cô không nhận ra anh ta nữa!
“Vậy cô còn nhớ mình đã xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như chuyện trước khi hôn mê?” Vị bác sĩ hỏi.
Lâm Hương Giang vẫn lắc đầu.
Vậy là cô không còn nhớ gì nữa?
Hơi thở của Nguyễn Cao Cường càng nặng nề hơn, đừng nói với anh ta là em gái anh ta mất trí nhớ rồi Sau cùng vị bác sĩ h‹ Thế thì cô cũng nên nhớ được mình là ai chứ?”
Lâm Hương Giang cuối cùng cũng lên tiếng, cổ họng khản đặc: “Tôi là ai?”
Vẻ mặt vị bác sĩ rất nghiêm trọng, thôi xong rồi, đến cả chính mình là ai cô ấy cũng không nhớ nữa, xem ra đây là kết quả của việc não bộ bị va đập.
“Bác sĩ, tình trạng em ấy thế này là sao?”
Nguyễn Cao Cường thô lỗ hỏi Bác sĩ lại thở dài một hơi: “Nếu như tôi không nhầm thì cô Lâm Hương Giang đây đã mất trí nhớ rồi”
“Mất trí nhớ..” Cơ thể Nguyễn Cao Cường run rẩy, anh không dám tin nổi nhìn về phía Lâm Hương Giang, kinh ngạc hồi lâu cũng không tài nào hoàn hồn được.
“Tốt nhất là đi làm kiểm tra não bộ rồi mới quyết định được”
“Thế thì anh còn nói thừa thãi cái gì nữa, mau đi làm đi!”
Vị bác sĩ không dám nói gì thêm, anh ta lập tức đi sắp xếp Lâm Hương Giang ngay sau đó bị đưa đi làm kiểm tra não bộ, Nguyễn Cao Cường đứng ngoài phòng bệnh, thân hình cao ráo dựa vào bức tường, đôi chân mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu như cô đã mất trí nhớ không còn nhớ được chuyện gì nữa thật thì anh ta có cần phải nói cho cô tất cả những chuyện đã qua không?
Nhưng trong lòng anh lại có một giọng nói đang bảo rằng cô ấy đã không còn nhớ gì thì cũng không nhất thiết phải nói cho cô ấy, chỉ để cô ấy biết rằng cô ấy là Nguyễn Cao Ánh, là em gái anh, để cô trở lại bên cạnh mình như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Đăng nào cô ấy cũng không muốn gả cho Hà Tuấn Khoa nữa.
Không bao lâu sau Lâm Hương Giang đã được đẩy ra ngoài.
“Thế nào rồi?” Anh lập tức gặng hỏi.
“Đã kiểm tra, đúng là do não bộ bị va đập dẫn đến mất trí nhớ, còn về việc cô ấy có thể hồi phục trí nhớ hay không chúng tôi cũng không dám nói.”
Bác sĩ còn tưởng rằng lần này lại bị măng nữa, kì lạ là Nguyễn Cao Cường lại bình tĩnh khác thường, anh phẩy tay bảo bọn họ đưa Lâm Hương Giang về phòng bệnh.
Các bác sĩ đi cả, Nguyễn Cao Cường ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Lâm Hương Giang muốn nói điều gì mấy lần rồi lại thôi.
Ngược lại cô rất bình tĩnh nhìn anh hỏi: “Là anh cứu tôi à?”
*Ừ” Anh rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Lâm Hương Giang đã để ý đến chuyện sau khi cô tỉnh lại được một lát, bên cạnh chỉ thấy Nguyễn Cao Cường chứ không thấy hình bóng của Hà Tuấn Khoa đâu.
Cô đoán rằng Nguyễn Cao Cường đã cứu cô nhưng lại không thông báo cho Hà Tuấn Khoa.
“Cao Ánh..”
“Tên tôi là Cao Ánh à?” Cô giả bộ không hay biết hỏi Nguyễn Cao Cường ngừng lại mấy giây, khi đối mặt với cô trong lòng anh như có thứ gì vừa vụt qua, anh ta tiếp tục nói: “Đúng vậy, em là Nguyễn Cao Ánh, anh là anh trai em, Nguyễn Cao Cường”
“Anh trai? Lâm Hương Giang khẽ thốt lên một tiếng.
Nguyễn Cao Cường cũng không biết mình bị làm sao, nghe cô gọi tiếng anh trai này thì dường như trong lòng anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi, anh ta còn nổi lòng tham mong rằng sau này cô sẽ gọi anh ta như vậy nữa.
Trong đáy anh ta mắt chứa đầy sự dịu dàng, anh ta đưa tay ra vô cùng cưng chiều xoa đầu cô: “Không ăn uống gì lâu như vậy em đói rồi chứ hả, anh bảo người đi chuẩn bị đồ ăn em thích nhé được không?”
Lâm Hương Giang xém chút nữa thì không chịu nổi được sự nhiệt tình khi Nguyễn Cao Cường xem cô như cô em gái nhỏ của anh, cô giả vờ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”
“Anh trai, anh có thể kể cho em nghe chuyện trước kia không?”
Trong mắt Nguyễn Cao Cường vụt qua một nét u ám, trên miệng vẫn giữ nét tươi cười: “Không vội, đợi em ăn no, nghỉ ngơi đầy ¡ anh sẽ kể cho em nghe từng chút một”
, vậy được ạ”” Rất kỳ quặc, liệu anh ta sẽ nói cho cô biết cô là Lâm Hương Giang chứ?
Trực giác bảo cô rằng anh ấy nhất định sẽ để cô từ biệt quá khứ, từ nay trở đi, cô là Nguyễn Cao Ánh.
Đây cũng là điều cô muốn, không phải là muốn quay về nhà họ Nguyễn Cao, cũng không phải muốn nhận anh trai, mà là… không muốn làm Lâm Hương Giang nữa.
Như vậy thì quan hệ giữa cô và Hà Tuấn Khoa cũng coi như đã đoạn tuyệt.
Đôi hàng mi rủ xuống che đi sự đau khổ trong đáy mắt, cô không thể ở bên cạnh anh, cô chẳng thể biết được ngày nào mình sẽ phát điên.
Chương 242: Cô ấy chỉ mất tích thôi
Một tháng sau.
Hôm nay, Hà Tuấn Khoa bảo thư kí gửi đi một bản thông báo tìm người trên khắp các phương tiện truyền thông lớn, nội dung là tìm kiếm vợ chưa cưới Lâm Hương Giang, người cung cấp manh mối có thể nhận được thù lao hậu hĩnh.
Ngay lập tức thông báo tìm người này đã làm dấy lên dư luận.
Chuyện Lâm Hương Giang huỷ hôn mọi người cũng có nghe nói, cho đến tin tức cô gặp tai nạn dù đã bị bưng bít nhưng khắp đường phố đâu đâu cũng có lời đồn đại.
Trông thấy thông báo này, mọi người đã có thể khẳng định cô gặp chuyện rồi.
Sau khi Hà Hàm Bội thấy bản thông báo, chị ta mặt mày nhăn nhó đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc, đi thẳng vào.
Hà Tuấn Khoa đang ngồi trước bàn làm việc, từng khớp bàn tay khẳng khiu đang cầm cây bút kí tên, trước mặt anh đặt văn kiện, rất rõ ràng đang xử lý công việc.
Hà Hàm Bội đập tờ báo mới nhất đang cầm trong tay xuống trước mặt anh: “Em nói xem đây là ý gì?”
Trên báo, mấy chữ thông báo tìm người rất bắt mắt, anh đã tốn một số tiền khổng lồ để mua một trang báo chỉ để đăng mẩu thông báo này, để tìm cô gái tên Lâm Hương Giang kia.
Hà Tuấn Khoa mặt không đổi sắc: “Chị không phải đã nhìn rất rõ rồi đó ư?”
Ánh mắt Hà Hàm Bội trở nên sắc bén: “Cô ta đã chết rồi, em còn đăng thông báo.
cái gì nữa?”
Chị ta trừng mắt nhìn chàng trai trước mặt, một tháng nay anh đã gầy đi rất nhiều, cũng lạnh lùng hơn trước, dường như không còn Lâm Hương Giang anh cũng không còn niềm vui sống nữa.
Hà Tuấn Khoa vừa rồi gương mặt còn không chút cảm xúc vậy mà nghe thấy câu nói này, ánh mắt anh tuấn toát lên sự lạnh lùng: “Cô ấy chưa chết” Giọng nói trầm thấp nhấn mạnh.
“Tro cốt của cô ta chẳng phải em đã trông thấy rồi sao? Sao em còn chưa chịu chấp nhận sự thật?”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa càng thêm lạnh lẽo: “Chị cả, chị đừng nghĩ mang một đám tro cốt không rõ lai lịch ra là lừa được emt Chưa nhìn thấy xác của cô ấy trước mặt, em sẽ không thừa nhận rằng cô ấy đã chế “Em..” Hà Hàm Bội không biết phải nói anh thế nào, tại sao anh lại cố chấp đến thế chứ?
Tro cốt chị ta đưa cho anh đúng là không phải của Lâm Hương Giang, lúc đó chị ta làm vậy chẳng phải là để khiến anh từ bỏ.
Hiện giờ xem ra anh đã phấn chấn trở lại nhưng anh hoàn toàn chưa từ bỏ Lâm Hương Giang.
“Đã một tháng trôi qua rồi, cô ta đã rơi xuống nước lâu như thế, bây giờ e là đến cả một cái xác hoàn chỉnh cũng không còn đâu!” Chị ta nhắc nhở cho anh tỉnh táo lên một chút.
“Không có thi thể thì chỉ có thể nói là mất tích, đoạn thông báo tìm người này có hiệu lực vô hạn, cho đến khi tìm được cô ấy thì thôi” Hà Tuấn Khoa nói rõ ràng từng chữ, vô cùng kiên định.
Hà Hàm Bội lại nghẹn lời, không dám tin mà trừng mắt nhìn anh.
Một lúc lâu sau, chị ta mới hồi lại được hơi thở mắc nghẹn trong lồng ngực, chị ta không khách khí mà nói: “Em rõ ràng là bị điên rồi” Chị ta bỏ lại câu nói này rồi lạnh lùng quay mặt rời đi.
Chị ta biết có nói thêm nữa cũng vô dụng, đành cầu nguyện cho Lâm Hương Giang đừng có xuất hiện.
Hà Tuấn Khoa lại chẳng có lòng dạ nào để tiếp tục xử lý công việc nữa, vầng trán cao anh tuấn lộ ra vẻ u ám, đôi mắt anh tuấn nhìn chằm chằm vào thông báo tìm người.
Mỗi ngày anh đều đang tự thôi miên để khiến mình vững tin rằng cô chỉ đang mất tích mà thôi.
Anh tin rằng cô sẽ quay trở về, anh và con trai đều đang chờ đợi cô.
Trải qua một tháng trị liệu, Lâm Hương Giang hồi phục rất tốt.
Cô y tá đang giúp cô thay thuốc, cô ngồi cạnh đầu giường, chiếc tỉ vi treo trên bức tường đối diện đang phát các chương trình truyền hình.
Trên tỉ vi bất ngờ phát bản tin giải trí…
“Bản tin mới nhất ngày hôm nay, tổng giám đốc Hà Tuấn Khoa của tập đoàn Khoa Đăng đã tốn một khoản lớn để mua một mặt báo để đăng một mẩu thông báo tìm người, nội dung là tìm kiếm vợ chưa cưới của mình..”
Lâm Hương Giang vô cùng kinh ngạc nhìn tỉ vi, Hà Tuấn Khoa vì tìm cô mà lại gửi thông báo tìm người.
Anh làm như vậy có phải điên rồ quá rồi không?
Cô y tá giúp cô thay thuốc cũng đã nghe thấy bản tin, cô ta tặc lưỡi thở dài mấy tiếng: “Kẻ có tiền đúng là tuỳ hứng, tìm người thôi mà cũng việc bé xé ra to.”
“Cô Nguyễn Cao Ánh, cô thấy có phải không?
“Hả? Đúng vậy..” Lâm Hương Giang cụp mắt xuống, cô sợ cô y tá kia sẽ nhận ra mình chính là người cần tìm trên bản tin tìm người kia.
Cô ý tá thấy cô tiếp lời thì không kìm được nổi hứng lên: “Chắc chắn cô không biết cái anh tổng giám đốc Khoa này, nghe đồn anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, có nhan sắc lại nhiều tiền của, là tiêu chuẩn của một người đàn ông độc thân hạng kim cương, mà tiếc ghê, người đàn ông đẹp trai như thế còn chẳng phải đã bị huỷ hôn rồi”
Nghe cô y tá liến thoảng liên hồi bên tai mình về việc Hà Tuấn Khoa bị huỷ hôn bi thảm đến thế nào, Lâm Hương Giang vẫn chỉ cụp đôi hàng mi.
Tại sao nghe từ miệng cô y tá nói thì cô hoàn toàn đã biến thành một người phụ nữ phụ bạc rồi.
“Hừ, cũng không hiểu cái cô gái tên là Lâm Hương Giang này có phải đầu óc có vấn đề không, một người đàn ông ưu tú như thế còn không chịu lấy, rõ là muốn tìm chỗ chết mà” Cô y tá kích động, giống như người bị huỷ hôn là cô ta vậy.
Lâm Hương Giang không lên tiếng, cô còn có thể nói gì nữa?
Cô cũng cảm thấy mình đúng là đi tìm chỗ chết nhưng cô không hối hận về việc mình huỷ hôn.
“Đã thay thuốc xong rồi à?” Không rõ Nguyễn Cao Cường tới từ lúc nào, anh nửa cười nửa không đứng phía sau lưng cô.
Cô y tá trông thấy anh lại có chút xấu hổ, âm thanh dịu dàng hơn so với khi nấy: “Vâng, xong rồi, tổng…tổng giám đốc Cường”
“Vậy thì cô ra ngoài đi” Nguyễn Cao Cường dáng vẻ không chút hiểu biết sự tình.
Khuôn mặt cô y tá khó coi hơn vài phần nhưng không dám có nửa lời oán thán, cô ta gật đầu, thu dọn thuốc rồi rời đi.
Cho đến lúc nhìn thấy cô ý tá bước ra khỏi cửa, Lâm Hương Giang mới không nhịn được mà bật cười khúc khích.
“Em cười cái gì?” Nguyễn Cao Cường đi đến trước mặt cô.
“Anh thật chán chết”
Anh nhíu mày không hiểu: “Anh sao lại chán chết chứ?”
“Anh không trông thấy cô y tá vừa nhìn thấy anh đã đỏ mặt rồi à?” Lâm Hương Giang nói.
“Vậy thì sao?”
Lâm Hương Giang hết cách lắc đầu: “Rõ ràng là cô ta thích anh, ái mộ anh, đến điều này anh cũng không nhìn ra nữa à?”
“Anh không thích cô ta” Anh ta lại rất thẳng thắn.
“Vậy anh thích ai?” Lâm Hương Giang tò mò buột miệng hỏi, cô nhớ đến hình ảnh anh ta đã từng khóc lóc van xin được gặp cô Vi của anh ta.
Đôi mắt anh tuấn của Nguyễn Cao Cường hơi trầm xuống, một cảm xúc phức tạp vụt qua nhưng anh ta che giấu rất tốt.
“Không có ai, cả đời anh sẽ không thích người con gái nào hết” Anh ta đã không còn tư cách thích một người như vậy nữa.
Lâm Hương Giang dường như trong nháy mắt đã nghe hiểu ý của anh ta, đường cong trên khoé môi từ từ hạ xuống, nụ cười trong ánh mắt cũng biến mất.
Cô nhớ rằng anh đã từng nói, anh ta mang trên người 50% gen bệnh điên…
Cô không kìm được mà đưa tay ra nằm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của anh ta: “Anh trai..” Cô thấp giọng giống như đang an ủi nhưng lại không biết phải nói gì Nguyễn Cao Cường rất mau chóng bỏ qua cảm giác kiềm chế đó, anh ta nở một nụ cười với cô, hồi phục lại trạng thái bình thường: “Cao Ánh, anh thấy em hồi phục cũng tốt đó, xuất viện rồi anh đưa em ra nước ngoài nhé.”
Lâm Hương Giang hơi ngẩn người: “Ra nước ngoài?”
Anh ta không chuẩn bị đưa cô về nhà Nguyễn Cao ư?
Bình thường anh cũng rất hiếm khi nhắc đến nhà Nguyễn Cao, nhà Nguyễn Cao cũng không có ai tới thăm cô.
Cô có thể cảm nhận được rãng thật ra trong lòng anh rất bài xích nhà Nguyễn Cao, anh ta chỉ là muốn nhận em gái chứ không có ý muốn đưa cô trở về căn nhà đó.
Lâm Hương Giang vẫn đang trầm mặc dựa vào tình trạng hiện tại của cô, ra nước ngoài thực đúng là một lựa chọn không tồi.
Vả lại cô giả bộ mình đã lãng quên tất cả chẳng phải là vì muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hà Tuấn Khoa ư?
Người duy nhất cô nhớ đến là con trai mình… có lẽ sau này hai mẹ con sẽ rất khó để gặp nhau rồi.
Con trai cô ở cạnh Hà Tuấn Khoa, cô cũng không cần lo lắng.
“Em không muốn à?” Nguyễn Cao Cường thấy cô không lên tiếng liền thấp giọng hỏi.
“Em muốn” Cô lập tức đáp lời rồi hỏi tiếp: “Anh sắp đưa em đi đâu vậy?”
“Chuyện này thì xem sự lựa chọn của em, anh muốn đưa em ra nước ngoài học thêm chút kiến thức, em có hứng thú với việc gì nào?”
Lâm Hương Giang nhíu mày ngẫm nghĩ, tiếp tục học thiết kế kiến trúc đúng là không phù hợp nữa, đó là cô của ngày xưa rồi Bây giờ cô đã có thân phận mới, cô nên học thêm những điều khác biệt.
Chương 243: Trở lại bên cạnh anh ta đi!
Lâm Hương Giang chấp nhận sự sắp đặt của Nguyễn Cao Cường đi nước Pháp du học, không muốn học thiết kế kiến trúc nữa nên cô nghĩ đến công việc trước đây của ba mình.
Người ba nuôi cô khôn lớn là một người điều chế nước hoa rất ưu tú, các loại nước hoa được tay ông làm ra đều là những loại đặc biệt nhất.
Mà ba cô là một người rất tuỳ hứng và có hơi kiêu ngạo, ông vui vẻ thì sẽ đồng ý, ông đã không vui thì ai van xin cũng không có tác dụng gì, vì thế ông cũng đã đắc tội với không ít người.
Hiện giờ nhớ lại cô chỉ cảm thấy chuyện như đã xảy ra từ kiếp nào, ba đã đặc biệt vì cô mà điều chế ra một loại nước hoa độc nhất vô nhị mà đến tận bây giờ cô vẫn còn cất giữ.
Ba đã không còn nữa, cô muốn kế thừa sự nghiệp điều chế nước hoa của ông.
Ngày đi nước ngoài, Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường đến sân bay chuẩn bị lên máy bay, anh ta nói muốn cùng cô đi đến trường nếu không anh ta không an tâm.
Còn một lúc nữa mới tới giờ lên máy bay, Lâm Hương Giang vào nhà vệ sinh một chuyến.
Sắp phải rời xa nơi này rồi, tâm trạng cô suy sụp nói không nên lời, nhớ con trai, cũng hơi nhớ người kia nữa.
Cô đeo khẩu trang lên bước ra ngoài, cúi đầu nghĩ ngợi, khi tới ngã rẽ cô bất ngờ đâm sầm vào một bức tường thịt. Cô bỗng hoàn hồn, vô thức tạ lỗi: “Xin lỗi: *Đi đứng kiểu gì thế? Không phải là cố ý đấy chứ: ây là âm thanh của Hoài Vũ.
Thế nhưng âm thanh kia vang lên từ sau lưng người mà cô đâm phải, mà cô đâm phải là…
Trong giây lát tim cô đập loạn nhịp, cô đã ngửi thấy mùi hương nam tính thanh mát quen thuộc trên người anh, đó là mùi hương mà cô hằng mong nhớ.
Đầu cô càng cúi gãm xuống, may mà y thì người hôm nay cô không buộc cao tóc lên, chiếc khẩu trang thêm cả mái tóc buông dài dường như đã che kín cả gương mặt cô.
Cô hoảng loạn gật đầu coi như tạ lỗi thêm lần nữa rồi vội vã rời đi.
Hơi thở dồn dập, bước chân cũng vô cùng lộn xộn, cô rất sợ bị anh nhận ra!
“Bây giờ mọi người đúng là càng ngày càng thiếu lễ độ!” Hoài Vũ không kìm được.
mà oán thán, sau đó anh tươi cười nhìn về phía ông chủ của mình: “Giám đốc Khoa, anh không sao chứ?”
Hà Tuấn Khoa dùng đôi mắt anh tuấn sắc lạnh nhìn về bóng hình nhỏ bé đang luống cuống bỏ chạy, anh cứ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm.
Vừa rồi khi cô đâm vào anh, anh đang mải nghĩ ngợi, nhất thời chưa nhìn rõ bóng dáng cô.
Anh lờ mờ đưa mắt liếc một cái, chỉ biết cô đang đeo khẩu trang.
Bóng dáng đó quả thực quá giống với Lâm Hương Giang…
Thế nhưng trong chớp mắt, cô đã biến mất ở phía bên kia, anh vội vàng hoàn hồn lại, người kia có phải là cô không!
Bảng không, cô gái này tại sao lại vội vã trốn đi như vậy?
Khuôn mặt anh tuấn của Hà Tuấn Khoa nặng tíu, anh sải đôi chân dài đuổi theo: “Đứng lại!”
Lâm Hương Giang vừa rẽ sang phía khác liền nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau, cô căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Bỏ chạy cũng không có tác dụng gì, cô lo lắng nhìn khắp bốn phía, cô buộc phải trốn ngay đi.
Cô nhìn thấy bên cạnh mình có một chiếc thùng rác vừa cọ rửa sạch sẽ được người lao công đưa đến, cô không còn kịp suy nghĩ gì thêm, đợi người lao công vừa đi cô liền nhảy vào bên trong, vừa hay chiếc thùng rác chứa vừa người cô.
Vừa trốn xong, phía bên ngoài liền nghe thấy tiếng bước chân chạy đến, người đàn ông dùng âm thanh trầm thấp lại có hơi sốt sắng nói: “Lâm Hương Giang, có phải em đấy không! Em ra đây cho anh!”
Lâm Hương Giang chưa từng nghĩ rằng chính bản thân mình sẽ có một ngày trốn trong thùng rác để tránh mặt anh.
Cô cần chặt răng vào nằm đấm của mình, cô sợ mình sẽ không kìm được mà phát ra âm thanh.
Hà Tuấn Khoa không tìm thấy cô, anh lại hét lớn: “Em ra đây nói rõ ràng cho anh vì sao lại muốn huỷ hôn? Chỉ cần em chịu xuất hiện, anh có thể đồng ý không kết hôn, chỉ cần em muốn anh đều có thể đồng ý, chỉ cần em xuất hiện thôi!”
Sân bay rộng lớn người qua kẻ lại nhưng lại không có hình bóng mà anh quen thuộc, không có người con gái anh cần tìm.
Hoài Vũ đứng không xa không dám lại gần, từ đẳng xa nhìn vị boss sắp phát điên của mình, anh không nhịn được mà cay sống mũi.
Boss phải chăng nhớ Lâm Hương Giang quá rồi, nhớ đến mức nằm mơ giữa ban ngày, người phụ nữ khi nấy làm sao có thể là cô ấy được?
Nhưng anh không dám nói, anh sợ mình làm hỏng giấc mơ của boss.
Hà Tuấn Khoa không hề động đậy đứng yên tại đó hồi lâu mong rằng cô có thể xuất hiện, nhưng thứ nhắc nhở anh rời đi là thông tin nhắc nhở lên máy bay.
Ánh mắt của người đàn ông dần dân u ám, bàn tay đặt dọc theo thân người nằm chặt lại, bỗng nhiên anh dùng nắm đấm đấm vào mảng tường bên cạnh mình.
Hoài Vũ trông thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, anh vội vã chạy đến: “Giám đốc Khoa, anh nhìn nhầm rồi, cô gái vừa nãy không phải Lâm Hương Giang đâu, hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã nhận được tin báo có người trông thấy cô ấy rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến đó tìm cô ấy mà”
Ánh mắt anh tuấn của Hà Tuấn Khoa lại có một tia sáng loé lên, đúng thế, lần này anh đi chính là để tìm cô, người khi nấy không phải cô.
Rất mau chóng, tiếng bước chân rời đi vang lên, mà Lâm Hương Giang vẫn còn ở trong thùng rác không chui ra.
Cho đến khi Nguyễn Cao Cường bước đến mở thùng rác ra, nhìn cô đang ngồi trong đó, anh mới khẽ thở dài một tiếng: “Người ta đi rồi, ra đi, ở trong đó không thấy hôi à?”
Thế nhưng anh lại trông thấy một cô gái đầm đìa nước mắt đang trốn trong thùng rác.
Lâm Hương Giang vẫn sống chết cắn chặt răng vào nắm đấm, không để bản thân phát ra âm thanh, nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt cô.
Hoá ra là anh đi tìm cô.
Cô vẫn luôn chú ý tới chuyện thông báo tìm người anh đăng không hề được gỡ xuống, nhiều khả năng là tìm không thấy cô anh sẽ không buông bỏ sự cố chấp này.
Nguyễn Cao Cường trầm mặc, anh hiểu rõ sự đau khổ của cô, hiểu rõ nỗi đau của chuyện rõ ràng yêu đến sâu đậm nhưng lại không thể không từ bỏ.
Anh đã từng trải qua…
Anh vươn tay ra kéo cô dậy, dáng vẻ dịu dàng giúp cô lau nước mắt trên mặt: “Đồ ngốc, nếu như thật sự quá đau khổ thì hãy quay về bên anh ta đi!”
Lúc này, Lâm Hương Giang không tài nào tiếp tục giả bộ mất trí nhớ nữa, cô lao vào lòng anh mặc sức khóc lóc đau đớn: “Tại sao… tại sao em lại là người nhà Nguyễn Cao.
các anh?”
Cô chỉ muốn làm một Lâm Hương Giang bình thường, chứ ko phải là Nguyễn Cao Ánh.
Khóc xong rồi cuối cùng Lâm Hương.
Giang cũng cùng Nguyễn Cao Cường lên máy bay tới nước Pháp.
Từ cửa sổ nhìn xuống mảnh đất mình đang từ từ rời xa, trong lòng lại bình tĩnh khó nói nên lời, tuy rằng không nỡ nhưng cô vẫn muốn ra đi “Anh trai, anh nói xem sau này chúng ta đều phát điên rồi, phát điên giống mẹ thì phải làm thế nào đây?” Cô bất ngờ khẽ lên tiếng hỏi Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nặng trĩu, anh ta nằm lấy tay cô: “Em không cần nghĩ nhiều như vậy, trước đây anh đã từng hỏi bác sĩrồi, kể cả chúng ta có gen này, nhưng không chắc sẽ phát điên, chỉ cần em giữ được tâm trạng hoà nhã, không chịu sự kích thích nào thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Chỉ có điều, trên người họ mang theo bộ gen này cũng được coi là nhân vật nguy hiểm, đầu tiên chính là không được có con.
“Thật ra em không nhất thiết phải huỷ hôn, sau khi gả cho anh ấy thì nói thật tình trạng của em cho anh ta, anh tin rằng anh ta sẽ không ép em đẻ con đâu”
“Nhưng em ghét bỏ bản thân mình, em cũng không thể nào quyết định được mình sẽ phát bệnh hay không?” Chủ yếu là vì cô không muốn liên luy đến anh, không muốn để anh trông thấy mình biến thành một kẻ điên.
“Anh đã đi khám rồi, bọn họ có nói bệnh này có chữa được hay không?”
Nguyễn Cao Cường mím môi nhìn cô hồi lâu, lắc đầu: “Trước mắt thì không.”
Lâm Hương Giang cũng chỉ tiện mồm hỏi, tuy răng cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe câu trả lời của anh ta, trái tìm cô như rơi xuống tận đáy.
Lại là một hồi trâm mặc, cô nghĩ ra chuyện gì lại lên tiếng hỏi: “Vậy… mẹ chúng ta vì sao lại phát điên vậy?”
Khuôn mặt bình tĩnh của Nguyễn Cao Cường trong phút chốc liền thay đổi, đôi mắt anh ta cũng loé lên một ánh nhìn phức tạp.
Vì anh ta đang nắm tay cô nên cô cảm nhận được cơ thể anh ta đột nhiên căng cứng, câu hỏi này dường như là một chuyện cấm ky.
“Sao vậy anh? Không thể nói cho em biết ư?”
Nguyễn Cao Cường hô hấp chùng xuống nói: “Lâm Hương Giang, có những chuyện vẫn là không biết thì tốt hơn”
Anh ta không biết rằng thái độ như vậy của mình khiến Lâm Hương Giang tăng thêm lo lắng sau này không hiểu mình sẽ vì sao mà phát bệnh.
Chương 244: Nhận tổ quy tông
Hai năm sau, nước Pháp.
“Bay giờ tôi tuyên bố người đạt được huy chương vàng trong cuộc thi điều chế nước hoa lần này chính là – cô Nguyễn Cao Ánh!”
Dưới sân khấu tiếng võ tay như sấm dậy, dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, Lâm Hương Giang nhấc váy bước lên sân khấu.
Nguyễn Cao Cường nhìn về phía cô đang đi lên sân khấu, hai năm không gặp, khí chất trên người cô đã nhiều thêm sự thanh lịch và tự tin.
Hôm nạy là ngày cô hoàn thành khóa học, cũng là ngày cô đạt được huy chương vàng của cuộc thi điều chế nước hoa, anh ta bay qua để chúc mừng.
Lâm Hương Giang nhận lấy huy chương, sau đó bước xuống sân khấu ôm lấy người hướng dẫn Phạm Tây Luân, lại một tràng pháo tay vang lên.
“Chúc mừng em” Phạm Tây Luân khế cười nói.
Trong mắt Lâm Hương Giang khó che giấu được những giọt nước mắt của sự xúc động: “Cảm ơn thầy hai năm nay đã chỉ bảo”
“Em vô cùng xuất sắc, đây cũng là kết quả mà bản thân em nỗ lực” Trong mắt Phạm Tây Luân là sự tán thưởng, nếu như không phải cô có khả năng trời phú trong lĩnh vực này, anh ta còn chưa nhất định sẽ thu nhận cô làm học sinh.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, để chúc mừng, Nguyễn Cao Cường đã mời các vị khách.
Anh ta đặc biệt đặt trước một nhà hàng Trung Quốc, Lâm Hương Giang có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Lâm Hương Giang mời thầy giáo hướng dẫn Phạm Tây Luân, ba người cùng nhau tiến vào ghế ngồi.
Sau khi món ăn được dọn đầy bàn, Nguyễn Cao Cường lại gọi thêm một chai rượu vang.
“Cao Ánh, chúc mừng em hoàn thành khóa học” Nguyễn Cao Cường nâng ly rượu chúc mừng cô.
“Cảm ơn” Lâm Hương Giang và anh ta cụng ly, sau đó uống hết.
Phạm Tây Luân chưa từng ăn qua món ăn Trung Quốc, hôm nay là lần đầu tiên nếm thử, cảm nhận có chút kỳ lạ: “Món ăn này không tệ, có chút chua còn có chút ngọt.”
“Thầy ơi, đây là thịt heo chua ngọt” Lâm Hương Giang rót cho anh ta một ly rượu, cười nhìn anh ta: “Thầy, thầy không uống với em một ly sao?”
“Ban nãy thầy đã chúc mừng em rồi”
Lâm Hương Giang biết ý tứ của anh ta, lại chúc mừng khen ngợi, cô nên tự hào.
“Vậy em tự uống một mình” Hôm nay cô thật sự rất vui, một mình uống cạn ly rượu.
Nguyễn Cao Cường không ngăn cản, nồng độ cồn của rượu vang không cao, uống hết cả một chai cũng không có vấn đề gì Bữa ăn này cả ba người đều rất vui vẻ, đặc biệt là Lâm Hương Giang, cả buổi tối cười tới mức miệng không khép lại được.
Cô tự mình uống hết hai chai rượu, nếu không phải Nguyễn Cao Cường ngăn lại, cô còn muốn uống thêm.
Lúc này gò má cô có chút ửng đỏ, nhưng vẫn chưa say, sau khi vẫy tay tạm biệt với thầy giáo hướng dẫn, Nguyễn Cao Cường dìu cô lên xe.
*Vui cũng không cần phải uống nhiều như thế, bản thân không có chút chừng mực nào sao?” Ở trong xe, Nguyễn Cao Cường đột nhiên không kìm nén được hạ giọng quở trách, trong mắt lại không hề có chút hung dữ, chỉ có âm thầm chịu đựng.
“Anh trai tốt của em, hiếm khi em vui được như vậy, tại sao anh lại không uống cùng em thêm mấy ly?” Lâm Hương Giang không ngay ngắn ngã lên trên người của anh tạ Nguyễn Cao Cường hít một hơi: “Em nhìn xem bộ dạng của em lúc này đi, chỗ nào giống như một người điều chế nước hoa?”
“Vậy anh nói xem người điều chế nước hoa có bộ dạng như thế nào?”
“Ít nhất cũng phải giống như thầy giáo hướng dẫn kia của em.”
Phạm Tây Luân?
Cô cười ha ha ra tiếng: “Anh, anh biết anh ta là loại người như thế nào không? Đừng nhìn hiện tại anh ta còn đối xử bình thường với em, trước đây khi anh ta còn chưa trở thành thầy giáo hướng dẫn của em, tính tình của anh ta đã rất tệ hại rồi, nhất định là một tên hoang tưởng, tới bây giờ anh ta chỉ nhận một học trò như em, anh biết lý do vì sao không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh ta quá điên cuồng ngạo mạn, không xem trọng những học trò khác của anh ta”
Nói tới Phạm Tây Luân, đó rõ ràng là thân thoại của trường học bọn họ, cũng là người điều chế nước hoa bậc nhất trong giới điều chế nước hoa, tuổi còn trẻ đã lấy được vô số giải thưởng, bây giờ cũng chưa quá ba mươi bảy tuổi, là một ông chú vô cùng hấp dẫn quyến rũ cùng với tài năng xuất chúng.
“Vậy tại sao anh ta lại chọn em làm học trò?” Nguyễn Cao Cường hiếu kỳ hỏi.
Lâm Hương Giang nghĩ ngợi: “Đại khái là vì da mặt em đủ dày đó.”
Trở thành học trò của anh ta cũng không hề dễ dàng, trước đây mỗi người cô đều mặt dày đi bám dính lấy Phạm Tây Luân, đem nước hoa mà mình điều chế, bất kể là thơm hay hỏng đều đem đi tìm anh ta đánh giá.
Cô van xin anh ta nửa năm, đột nhiên có một ngày, anh ta lại đáp ứng chấp nhận cô làm học trò.
“Anh, lần này anh tới ở lại thêm mấy ngày đi, sau này em có thời gian rảnh, dẫn anh đi dạo chơi” Lâm Hương Giang đưa ra lời mời.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm đi một chút: “Anh cũng muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng mà…”
“Anh có chuyện gì quan trọng cần phải giải quyết sao?” Lâm Hương Giang vẫn luôn dựa vào vai, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nguyễn Cao Cường và cô mắt đối mắt nhìn nhau chằm chăm, sắc mặt trong phút chốc trở nên nghiêm trọng, ngay cả giọng điệu cũng trầm xuống: “Cao Ánh, ông nội muốn em quay về.”
Lâm Hương Giang nghe xong liền sững sờ, đầu óc quay cuồng một lúc vẫn chưa bình thường trở lại: “Quay về? Về đâu?”
Nguyễn Cao Cường im lặng vài giây mới nói tiếp: “Nhà họ Nguyễn Cao.”
Sau đó, đầu óc cô quay cuồng, chuyển thành cô im lặng, ngồi thẳng người, không dựa vào vai anh ta nữa, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhạt đi Như có như không cắn cản môi: “Ông cụ biết hôm nay em hoàn thành khóa học?”
“Trong nhà họ Nguyễn Cao, không có chuyện gì có thể giấu được ông ta cả”
Nguyễn Cao Cường vẫn như cũ trầm thấp, nghe không ra được hỉ nộ vui buồn Lâm Hương Giang yên lặng nhìn anh ta, chốc lát nói: “Anh, tại sao em cảm thấy anh ngồi ở vị trí gia chủ nhà họ Nguyễn Cao này không có tác dụng gì?”
Ông cụ còn sống, anh ta gia chủ này vẫn còn phải chấp nhận sự trói buộc.
Làm sao Nguyễn Cao Cường không hiểu rõ sự bất lực của bản thân khi làm gia chủ của nhà này, nhưng chung quy để người khác ngồi vào còn tốt hơn.
“Cao Ánh, em nên hiểu rõ, anh cũng không muốn em quay về” Quay về căn nhà đó, anh ta thà để cô lang thang bên ngoài.
Lâm Hương Giang quay đầu nhìn về phía phong cảnh đường xá phía bên ngoài cửa sổ xe đang lao vun vút, rời khỏi nơi đó hai năm, chưa từng có suy nghĩ là không thể.
Ngoài ra con trai của cô vẫn đang ở đó.
Thật sự quay về cũng không phải là gì quá to tát, thời gian hai năm đã khiến cho rất nhiều chuyện thay đổi.
Nếu như phải đối diện với Hà Tuấn Khoa, cô cũng đã có sự chuẩn bị trong lòng.
“Vậy thì trở về thôi” Không biết qua bao lâu, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe nhàn nhạt nói.
Nguyễn Cao Cường nheo nheo mắt, trái tim thắt lại: “Nếu như em không muốn, anh thay em từ chối”
Cô qua đầu đối diện với anh ta, mỉm cười: “Có thể từ chối sao? Dựa vào thủ đoạn xử lý mọi chuyện của ông cụ, ông ta nhất định sẽ phái người qua đây trực tiếp bắt ép đưa em về, không phải sao?”
Nguyễn Cao Cường không có cách nào trả lời, rõ ràng lời cô nói không sai.
Ba ngày sau, Lâm Hương Giang hoàn thành thủ tục, cùng với Nguyễn Cao Cường xuất phát lộ trình quay về nước.
Trong tiếng máy bay gầm rú, cô tạm biệt nước Pháp.
Ở sân bay, chào tạm biệt với thầy giáo hướng dẫn Phạm Tây Luân, anh ta nói có thời gian sẽ đi thăm cô.
Lúc Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường trở về nhà họ Nguyễn Cao đã là chạng vạng nhá nhem tối, Nguyễn Cao Khải đang chuẩn bị ăn tối.
Ông cụ so với hai năm trước còn gầy gò hơn, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt đục ngầu kia còn vô cùng sắc bén và âm u, không khỏi khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
Nguyễn Cao Khải đánh giá Lâm Hương Giang một lượt từ trên xuống dưới: “Thật sự là càng sống lại càng thụt lùi, làm sao mà so với trước đây nhìn có vẻ còn ngây thơ hơn vậy?”
Đôi mắt Lâm Hương Giang giật giật: “Cháu có thể lý hiểu là so với trước đây cháu trẻ trung hơn đúng không?”
Nguyễn Cao Khải liếc cô, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Cao Cường đưa cháu ra nước ngoài du học, nghe nói học hành vẫn ổn?”
“Tàm tạm thôi ạ, đúng rồi, cháu còn đặc biệt điều chế cho ông một bình nước hoa, có thể cải thiện giấc ngủ, xoa dịu tinh thần” Lâm Hương Giang nhờ chị Khánh chuyển chiếc chai nhỏ tỉnh xảo trên tay đưa cho ông cụ.
Nguyễn Cao Khải tràn đầy nghỉ ngờ nhận lấy, ngửi ngửi, đột nhiên nhíu mày, vô cùng chán ghét bắt chị Khánh cầm đi: “Cái gì thế này, nặng mùi quá!
“Ông nên đặt ở đầu giường, trước khi ngủ ngửi qua, ba ngày sau đảm bảo có hiệu quả.”
Khuôn mặt Nguyễn Cao Khải vẫn còn sự chán ghét, không tiếp tục truy hỏi cuộc sống du học của cô nữa, mà ngồi thẳng người, gương mặt già nua nói: “Nếu đã trở về thì chuẩn bị đi, mấy ngày nữa nhận tổ quy tông.”
Chương 245: Em gái của bọn họ
Lâm Hương Giang cho rằng điều được người xưa gọi là nhận tổ quy tông là đến sảnh đường của gia tộc nhà họ Nguyễn Cao để cúng tổ tiên và làm lẽ.
Thật ra cũng không đơn giản như vậy, không chỉ thờ cúng tổ tiên mà còn tổ chức một bữa tiệc linh đình trong khách sạn rồi mời tất cả người thân, bạn bè đến dự và công bố thân phận của cô cho mọi người biết.
Trong phòng khách sạn, nhân viên giúp cô mặc bộ váy đã được may cao cấp, chuyên viên trang điểm cũng đã trang điểm xong cho cô. Bây giờ, chỉ còn chờ bữa tiệc bắt đầu.
Nhìn Lâm Hương Giang có vẻ hơi thờ ơ, cô để nhận viên tuỳ ý trang điểm, mặc quần áo Khi Nguyễn Cao Cường bước vào phòng, những gì đập vào mắt anh là vẻ mặt vô hồn của cô Nguyễn Cao Cường biết rằng Lâm Hương Giang không muốn thông báo với cả thế giới răng cô là Nguyễn Cao Ánh, nhưng đó là ý của ông nội nên bọn họ không thể cãi lời ông được.
“Anh đến rồi à” Lâm Hương Giang mở miệng chủ động chào Nguyễn Cao Cương Nguyễn Cao Cường gật đầu, nhân viên công tác giúp cô thay quần áo xong đều đi ra ngoài.
Nguyễn Cao Cường đứng phía sau Lâm Hương Giang: “Nếu em không muốn đi ra ngoài, bây giờ anh có thể đưa em đi.”
Lâm Hương Giang nghe thấy lời này thì sững sờ, ngay lập tức quay đầu nhìn Nguyễn Cao Cường không chớp mắt, một lúc sau mới cong môi lên, thản nhiên nói: “Đi? Anh thật sự có thể đưa em ra khỏi đây được không?”
“Nếu là vì em gái của mình, anh có thể thử xem” Hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên anh chống đối lại ông nội.
Lâm Hương Giang nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt đen của Nguyễn Cao Cường, bây giờ chỉ cần cô gật đầu, anh nhất định sẽ đưa cô đi.
Sau vài giây im lặng, Lâm Hương Giang cười läc đầu: “Anh à, anh không thể luôn nghĩ cho em như thế, em không muốn anh phải khó xử.”
Bây giờ cô đã quay về nhà họ Nguyễn Cao rồi, lúc này cô mà trốn đi thì có ích lợi gì?
Bên cạnh đó, cô cũng không phải không muốn gặp người khác nhưng mà trong lòng cô lại không tránh được sự lo lắng. Nhà họ.
Nguyễn Cao mở tiệc phô trương lớn như vậy, người kia chắc chẳn sẽ biết cô đã trở về.
“Cô chủ, cậu Tư, ông cụ mời hai người ra ngoài tham gia bữa tiệc.” Một tên thuộc hạ đi đến thông báo.
Lâm Hương Giang hít sâu một hơi rồi nói “Đi thôi” Cô chìa tay ra trước mặt Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường không nắm tay cô ngay lập tức, nhưng đôi mắt phượng âm trầm của anh ta nhìn thẳng vào cô : “Em nghĩ kĩrồi hả?”
Chỉ cần ra khỏi đây và công bố thân phận của cô cho mọi người biết, từ giờ trở đi Lâm Hương Giang sẽ trở thành Nguyễn Cao Ánh.
“Tất nhiên” Đối với quyết định này, đã không còn chỗ cho sự hối hận.
Nguyễn Cao Cường nắm chặt tay cô: “Được rồi, từ nay về sau ở nhà họ Nguyễn Cao em sẽ có anh trai bảo vệ em” Anh ta vừa nói xong liền đưa cô ra ngoài.
Lâm Hương Giang cũng có chút không rõ mối quan hệ trong nhà, cô biết mọi người nhà Nguyễn Cao khá tốt, nhưng mà… nhìn dáng vẻ của Nguyễn Cao Cường lúc này, nhà họ Nguyễn Cao giống như bước hang hổ nguy hiểm, vào thì dễ mà ra thì khó?
Sảnh tiệc của khách sạn được trang trí nguy nga rực rỡ, khách được mời đến hôm nay rất đông. Bởi vì mọi người nghe tin nhà họ Nguyễn Cao đã tìm lại được cháu gái đã mất tích nhiều năm nên đều đến đây vì sự tò mò muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà họ Nguyễn Cao.
Lúc trước có nhiều người như vậy, Nguyễn Cao Ngạo sẽ không bao giờ tham dự, dù sao thì anh ta đi lại cũng không thuận tiện và anh ta luôn cảm thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt thương hại.
Nhưng hôm nay anh ta lại muốn xem cô em gái mất tích đã lâu trông như thế nào, đặc biệt cô ấy cũng là em gái của Nguyễn Cao Cường.
Anh ta đã thuê người nhìn chằm chăm Nguyễn Cao Cường lâu như vậy, tại sao anh ta lại không phát hiện ra chuyện Nguyễn Cao.
Cường tìm thấy em gái của mình?
Xem ra sau khi trở về anh ta phải thay những người đó rồi, bọn họ đều là kẻ vô dụng.
Chị Khánh đỡ Nguyễn Cao Khải lên sân khấu, ông cụ nói với người thân và bạn bè: “Mọi người, tôi nghĩ các vị đều biết, hôm nay tôi mời mọi người đến để nói thông báo rằng nhà chúng tôi đã tìm thấy cháu gái mất tích nhiều năm”
Giọng nói già nua của Nguyễn Cao Khải tiếp tục vang lên không nhanh không chậm: “Bây giờ, tôi sẽ để cháu gái tôi ra ngoài gặp mặt tất cả các vị.”
Ngay lập tức, Lâm Hương Giang cùng với Nguyễn Cao Cường xuất hiện từ cầu thang xoắn ốc của sảnh tiệc và bước xuống từng bước một.
Váy trên người Lâm Hương Giang là do Nguyễn Cao Khải tự mình đặt may, trông cực kỳ sang trọng và chói mắt, cộng với vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp của cô, sau khi ăn mặc như thế này, quả thật không khác gì một cô công chúa.
Người thân và bạn bè đều nhìn chảm chằm cô, khí chất này thực sự chỉ xuất hi: trên người đám con cháu nhà quyền quý.
Ngay khi Lâm Hương Giang bước ra, cô đã cảm nhận được sự chú ý từ mọi hướng, không phải cô lo lắng mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Một bộ váy như vậy không phải là thứ cô muốn, bây giờ cô đã trở thành Nguyễn Cao.
Ánh, không hiểu sao điều này khiến cô cảm thấy áp lực không thể giải thích được.
Cô kéo tay Nguyễn Cao Cường đi đến trước mặt ông cụ , và ở trước mặt mọi người gọi: “Ông nội.”
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Nguyễn Cao Khải hiếm có khi nào lạnh lùng như mọi khi, khi ông cụ nhìn thấy váy Lâm Hương Giang mặc mới coi như vừa lòng ông.
“Đến, đến bên cạnh ông nội” Nguyễn Cao Khải đưa tay về phía cô.
Lâm Hương Giang do dự một chút, Nguyễn Cao Cường thì thầm vào tai cô: “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Có Nguyễn Cao Cường ở bên cạnh, Lâm Hương Giang cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Lúc này, cô mới đi đến bên cạnh ông cụ đứng.
“Mọi người, cô ấy là cháu gái tôi Nguyễn Cao Ánh, vừa du học ở nước Pháp về, bây giờ là một nhà pha chế nước hoa có tiếng. Trong tương lai, cháu tôi sẽ thành lập thương hiệu nước hoa của riêng mình ở tập đoàn Nguyễn Cao. Mong mọi người quan tâm đến cháu gái tôi nhiều hơn”
Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn ông cụ đầy mưu mô bên cạnh, từ khi nào cô nói rằng bản thân sẽ thành lập một nhãn hiệu nước hoa ở tập đoàn Nguyễn Cao.
Ngay cả khi Lâm Hương Giang muốn tạo ra thương hiệu của riêng mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc công ty thuộc về tập đoàn Nguyễn Cao.
Nguyễn Cao Khải còn tuyên bố điều này trước công chúng, dường như ông cụ lại muốn mở ra một con đường mới cho tập đoàn Nguyễn Cao để kiếm tiền.
Cái gì mà muốn cô nhận tổ quy tông, hoá ra là muốn đón cô về để tạo ra lợi ích cho tập đoàn Nguyễn Cao. Đúng là một ông già cổ hủ nham hiểm!
Chẳng trách vừa nấy Nguyễn Cao Cường không muốn cô ra như vậy, cái gọi là công nhận người cháu gái của ông cụ cũng không có bao nhiêu tình cảm chân thật trong đó.
“Ông ơi, chắc ông nhớ nhầm rồi. Cháu không muốn thành lập một thương hiệu nước hoa mà chỉ muốn mở một phòng nghiên cứu độc lập. Cháu vừa mới tốt nghiệp xong và có lẽ cháu phải học từ ba đến năm năm nữa mới có tư cách thành lập được một nhãn hiệu” Vậy mà cô không giữ cho ông cụ chút mặt mũi nào, trực tiếp phủ định lời ông cụ nói.
Trong một lúc, mọi người dưới khán đài im lặng và bầu không khí trong hội trường có chút khó xử.
Nguyễn Cao Ngạo đã rất sốc khi nhìn thấy Lâm Hương Giang bước ra, anh ta còn nghĩ cô là người phụ nữ của Nguyễn Cao Cường, nhưng anh ta lại không ngờ rãng cô chính là Nguyễn Cao Ánh!
Ban đầu anh ta lo lẳng rằng Nguyễn Cao Cường sẽ có thêm một người em gái phụ giúp, khi đó công việc của anh ta sẽ nâng lên một tầm cao mới. Bây giờ, khi Nguyễn Cao Ngạo nhìn thấy Lâm Hương Giang ở trước mặt mọi người phản bác lại lời nói của ông cụ, anh ta không khỏi âm thầm cười khinh thường trong lòng.
Hôm nay có trò hay để xem.
Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải trở nên âm trầm, ông lạnh lùng nhìn chăm chăm Lâm Hương Giang, con nhóc chết tiệt, dám làm ông ta xấu hổ ở nơi công cộng “Š… thật xin lỗi… xin lỗi mọi người… tôi đến muộn…” Ngoài miệng Nguyễn Cao Diệp nói xin lỗi, nhưng anh ta vẫn thể hiện dáng vẻ không quan tâm đến ai ung dung bước vào.
“Uầy… ông nội, người phụ nữ bên cạnh ông sao nhìn quen mặt như vậy?”
Nguyễn Cao Diệp cái gì cũng không biết, nhìn chãm chäm vào Lâm Hương Giang một lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra cô: “Uầy! Cô không phải là người phụ nữ đã có mối quan hệ với em tư của tôi trước đó sao? Sao cô lại ở chỗ này?”
Lời Nguyễn Cao Diệp vừa nói ra lộ ra mùi vị bát quái khiến những người có mặt ở đây không khỏi nhỏ giọng xì xào.
Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải thậm chí còn khó nhìn hơn. Một bữa tiệc tối thịnh soạn, hai người này đều muốn gương mặt già nua của ông mất hết sao?
Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Diệp nở nụ cười với vẻ mặt vô hại: “Có vẻ như anh là anh ba phải không?”
“Cái gì! Anh ba, cô…” Nguyễn Cao Diệp đang nói một nửa thì dừng lại giữa chừng, kinh ngạc nhìn cô.
“Cô … Cô sẽ không phải…” Đứa em gái đã mất tích nhiều năm của nhà bọn họ chứ?
“Xin chào anh ba, em là Cao Ánh” Cô cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ bị kinh ngạc không nhẹ của Nguyễn Cao Diệp.
Nguyễn Cao Diệp hoàn toàn không nói nên lời, cả người anh ta như bị sét đánh.
Chuyện này cũng quá máu chó đấy chứ, người phụ nữ này là em gái của bọn họ sao?
Bữa tiệc tỏ thông báo của nhà họ Nguyễn Cao xem như bị phá hỏng và Nguyễn Cao Khải bị tức giận không nhẹ, sau khi trở về ông cụ ngất xỉu trên giường Các phương tiện truyền thông lớn đều đang đưa tin rằng nhà họ Nguyễn Cao đã tìm thấy cháu gái mất tích nhiều năm.
Hoài Vũ cầm một tờ báo đọc, anh ta sốt ruột vội vàng chạy vào văn phòng chủ tịch, thở hổn hển nói: “Tổng giám đốc Khoa, anh…anh đã xem chưa?”
Hà Tuấn Khoa nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoài Vũ: “Từ khi nào văn phòng của tôi mà cậu lại có thể tuỳ tiện xông vào?”
Chương 246: Cô quay về rồi
Hoài Vũ không quan tâm tới việc bị sếp trách mảng, vội vàng đưa bản tin đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Khoa, anh mau xem, là cô Lâm Hương Giang.”
Con ngươi của Hà Tuấn Khoa co rút lại, nhìn bản tin đó, nói chính xác thì là tấm ảnh trên bản tin.
Hai năm xa cách, anh gặp lại cô, vậy mà lại là trên bản tin!
Hơi thở trong phút chốc trở nên nặng nề, anh đột nhiên giật lấy tờ báo đưa lên trước mắt, nhìn chãm chäm vào người ở trong bức ảnh ở cự ly gần hơn.
Không sai, là cô….
Trong bức ảnh, cô mặc một chiếc váy thiết kế riêng cao cấp, đeo trang sức châu báu chói mắt, cả người sang trọng quý phái, mặc dù cả người ăn mặc đẹp đẽ, cũng không che đi được khí chất tao nhã vốn có trên người cô.
Nhìn cô trong tấm ảnh, anh cảm thấy có chút xa lạ không thể lý giải, cô thay đổi rồi, không còn giống như trước nữa.
Hai năm nay, bởi vì thông báo tìm người mất tích đó không hề bị thu hồi, anh nhận được không ít người đến báo tin, nói gặp được nhưng mỗi lần đều là nhận nhầm người, đều là tin giả.
Khiến anh bây giờ nhìn thấy người phụ nữ trên bản tin, đột nhiên không dám chắc chắn có phải là thật hay không.
“Tổng giám đốc Khoa, anh xem, trong bản tin nói là cô Lâm Hương Giang là cháu gái mất tích nhiều năm của nhà họ Nguyễn Cao, bây giờ cô ấy mới nhận tổ quy tông.” Hoài Vũ nói.
Đôi mắt sắc bén của Hà Tuấn Khoa nheo lại, cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao?
Trong bản tin, anh còn nhìn thấy Nguyễn Cao Cường, anh ta đang đỡ Lâm Hương Giang đi xuống từ cầu thang xoắn ốc ở sảnh bữa tiệc.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bản tin, ánh mắt trở nên lạnh lùng từng chút từng chút một, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thảo nào anh vẫn luôn không tìm được Lâm Hương Giang, hóa ra là bị Nguyễn Cao.
Cường giấu đi rồi!
Điều anh không hiểu là, Lâm Hương Giang sao lại trở thành cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao chứ?
“Säp xếp xe, tôi phải đi gặp cô ấy!” Hà Tuấn Khoa đột ngột đứng dậy.
“Vâng ..” Hoài Vũ đoán được việc đầu tiên anh nhất định muốn đi gặp Lâm Hương Giang, đã có chuẩn bị rồi.
Nhưng anh ta vừa bước đi mấy bước liền bị gọi lại: “Đợi đã”
“Sao vậy? Tổng giám đốc Khoa?”
Hà Tuấn Khoa nhíu chặt mày lại, châm chậm ngồi về chiếc ghế xoay bọc da thật, ánh mắt u sầu quay về nhìn bản tin.
Thân phận của cô bây giờ là Nguyễn Cao Ánh, anh tùy tiện đi qua đó, cô nhất định sẽ không gặp anh.
“Không cần sắp xếp nữa, hôm nay tôi phải xử lý công việc khẩn cấp của công ty”
Anh đổi ý rồi Hoài Vũ sững sờ: “Tổng giám đốc Khoa, anh không muốn đi gặp cô Lâm Hương Giang sao?” Đã tìm kiếm hai năm rồi, bây giờ người ta xuất hiện rồi, đi gặp chứ?
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn anh ta: “Điều gì không nên hỏi thì đừng hỏi, đi ra ngoài đi.”
Hoài Vũ mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại, chỉ có thể thở dài bất lực, quay người rời đi Hai năm nay, anh ta tận mắt nhìn thấy sếp vì tìm Lâm Hương Giang mà điên cuồng bao nhiêu, hoàn toàn như đã thay đổi cả con người vậy, biến thành một người càng thêm lạnh lùng vô tình, chỉ có một chuyện có thể khiến anh xúc động, đó chính là tin tức về Lâm Hương Giang.
Mọi người đều nói Lâm Hương Giang chắc chắn đã chết rồi, chỉ có sếp vững tin rằng cô chỉ là mất tích, ai nói cũng chẳng có tác dụng Người mình mong nhớ ngày đêm cuối cùng xuất hiện rồi, anh lại trở nên rất lạnh lùng.
Trong văn phòng tổng giám đốc to lớn, Hà Tuấn Khoa lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, ai nói anh không muốn gặp cô?
Anh khao khát bay đến bên cạnh cô ngay lúc này, khao khát trói cô quay trở về, mãi mãi không được rời xa anh nữa!
Chỉ là anh có chút sợ hãi, sợ sự kích động của bản thân lại đẩy cô đi.
Nếu như đã trở về rồi, còn táo bạo thông báo với cả thiên hạ, vậy anh cũng không cần phải sợ không tìm thấy cô nữa.
Nhà họ Nguyễn Cao.
Nguyễn Cao Khải trở về sau bữa tiệc, tức giận nằm trên giường, đến giờ vẫn chưa thể dậy được.
Mọi người trong nhà họ cao đều tới thăm ông, toàn bộ đều bị cho đứng người cửa, ông cụ không muốn gặp ai hết.
Chị Khánh được dặn dò đứng ở cửa cản bọn họ lại.
“Ông nội, ông thật sự không muốn gặp.
cháu sao?” Lâm Hương Giang đứng ở cửa, hét vào trong “Cút!” Tiếng ông cụ tức giận quát.
Nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận này, xem ra ông cụ không có gì đáng lo cả, chỉ là cảm thấy bị mất mặt trong bữa tiệc, hờn dỗi chút thôi.
“Chậc chậc, em gái à em cũng lợi hại thật đó, vừa quay về đã làm ông nội tức thành thế này” Câu nói này của Nguyễn Cao Diệp nghe giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Hương Giang liếc anh ta một cái, nhếch miệng nhắc nhở: “Làm ông nội tức giận, cũng không thể thiếu công của anh ba đâu”
Đừng quên rằng, những lời anh ta nói ở bữa tiệc, tương đương với việc lại làm mất mặt ông cụ thêm lần nữa.
Nguyễn Cao Diệp vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, công lao này đừng đẩy lên người tôi”
Lâm Hương Giang cũng lười tranh cãi với anh ta, nhìn Nguyễn Cao Cường một cái: “Anh à, ông nội bây giờ không muốn gặp ai, vậy chúng ta đừng làm phiền ông nữa”
Nguyễn Cao Cường nghĩ một lúc mới gật đầu: “Cũng được” Sau đó nói với ông cụ ở trong phòng: “Ông nội, vậy ông nghỉ ngơi cho tốt, chúng cháu đi trước đây”
Bọn họ đang định rời đi, từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: “Nguyễn Cao Ánh, cháu vào đây cho ông!”
Tiếng hét này của Ông khiến bọn họ đều giật bản cả mình.
Mí mắt Lâm Hương Giang giật gi cụ nhanh như vậy đã tìm cô tính sổ Nguyễn Cao Cường không yên tâm, sợ ông nội trách phạt cô, muốn cùng cô đi vào trong, nhưng ông nội chỉ cho một mình cô vào.
Anh ta chỉ có thể đợi cô ở ngoài cửa, phòng trường hợp lỡ như.
Lâm Hương Giang vào phòng của Nguyễn Cao Khải, trong phòng vừa âm u vừa se lạnh, u ám hệt như ông cụ vậy, tuy là thanh thiên bạch nhật, vẫn khiến cô bị dọa Sợ.
Đột nhiên hối hận đã đi vào một mình, lúc nãy nên kéo theo Nguyễn Cao Cường vào cùng.
“Qua đây!” Một góc nào đó trong căn phòng thình lình xuất hiện một giọng nói lạnh lùng.
Dây thần kinh của Lâm Hương Giang căng lên, châm chậm đi về hướng đó, tới trước giường, nhìn thấy ông cụ đang nãm đó, nhìn chăm chăm cô.
Cô miễn cưỡng lên tiếng: “Ông … nội ..”
“Ông nội cái quái gì, mày có bản lĩnh như vậy, tao đây không xứng làm ông nội mày!”
“Ông nội, ông không muốn nhận người cháu gái này nữa sao? Thế thì không được đâu, ông đã tuyên bố ra bên ngoài thân phận của cháu rồi, mọi người đều biết cháu là cháu gái của ông”
“Cháu … khụ khụ ..” Nguyễn Cao Khải tức nghẹn cả họng, không ngừng ho, suýt chút nữa đã bị cô làm cô tức đến chết.
“Ai da, ông nội, ông sao vậy? Đừng kích động, ông đã có tuổi rồi, nên ôn hòa nhã nhặn thôi” Cô nói xong bèn lấy từ trong tui ra một lọ tỉnh dầu đưa cho ông cụ.
“Ông nội, hương thơm này có thể giúp ông xoa dịu cảm xúc, cháu biếu ông đó”
Ông cụ không hề cảm kích, hất tay cô ra một cái, lọ tinh dầu rơi xuống đất, vỡ tan tành, hương thơm ngào ngạt khäp căn phòng.
Nguyễn Cao Cường ở bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ, mặc kệ tất cả, lao vào: “Sao thế?” Kéo Lâm Hương Giang ra kiểm tra một lượt: “Không sao chứ?”
*Nó thì có thể có chuyện gì? Tao đây suýt bị nó làm cho tức chết đây này!”
Nguyễn Cao Khải tức giận nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Hương Giang vốn đã rất nhạt, bây giờ lại càng không còn cười gì nữa, cô nhìn lọ tinh dầu vỡ tan tành trên mặt đất với vẻ vô cùng tiếc nuối, hờ hững nói: “Ông nội, ông hà cớ gì phải thế này?”
“Mày nói xem, tao để mày về nhà họ Nguyễn Cao này có tác dụng gì?” Nguyễn Cao Khải lạnh lùng quát với giọng không vui vẻ gì Vốn tưởng rằng cô có thể mang về một dự án mới cho tập đoàn Nguyễn Cao, ai ngờ cô lại từ chối trước tất cả mọi người.
“Ông nội, lẽ nào ông nhận cháu chỉ là vì muốn lợi dụng cháu để kiếm tiền cho tập đoàn Nguyễn Cao?”
Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải lạnh lùng: “Không thì sao? Người vô dụng không xứng ở lại nhà họ Nguyễn Cao”
“Vậy thật khiến ông thất vọng rồi, cháu quả thật không có tác dụng gì hết, nhưng cháu đã trở về rồi thì sẽ không đi dễ như vậy đâu” Đã nhận tổ tông rồi, làm sao có thể
Chương 247: Phép tắc của nhà họ Nguyễn Cao
Lâm Hương Giang bị Nguyễn Cao Cường cứ thế kéo ra đến tận cửa mới dừng lại.
Anh ta cau mày, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cao Ánh, em sau này đừng nói chuyện kiểu như vậy với ông nội.”
Lồng ngực Lâm Hương Giang vẫn còn một sự bực tức chưa nén xuống được, cứ nghĩ tới việc lão già đã muốn cô quay về là để trục lợi, sự bực tức đó trong lòng cô lại kìm không nổi.
“Em nói chuyện với ông ta như vậy là đã đủ khách sáo rồi”
“Ông nói cho cùng thì cũng là ông nội của chúng ta…”
“Em coi ông là ông nội, nhưng ông ta coi em là cái gì?” Lâm Hương Giang ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh ta, cảm xúc không được ổn định lắm, giọng điệu cũng cao lên mà cô không hay biết.
Nguyễn Cao Cường nhất thời không biết nói gì, rất nhiều lúc, đối với cách làm việc của ông cụ, anh ta cũng rất bất lực.
“Anh à, em thấy ông đối với anh cũng làm gì có tình cảm ông cháu gì đâu, chỉ coi anh là công cụ kiếm tiên cho nhà họ Nguyễn Cao thôi đúng không?”
“Đủ rồi! Không được nói lại mấy lời kiểu này nữa!” Nguyễn Cao Cường đột nhiên hét lên một tiếng, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng.
Lâm Hương giang bị anh ta quát đến đơ luôn, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn lại: “Em cũng là vì thấy bất bình cho anh? Anh..”
“Cao Ánh à, đây là nhà họ Nguyễn Cao, em nói chuyện thì phải chú ý chừng mực.”
Nguyễn Cao Cường cắt ngang lời cô.
Trong lòng cô càng bực: “Nhà họ Nguyễn Cao thì sao? Lẽ nào còn không được tự do ngôn luận sao?”
“Có những lời không thể nói ở đây được.”
‘Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường nghiêm tức, dường như cô nói sai một câu, lập tức sẽ bị lôi ra và giết vậy.
Lâm Hương Giang đột nhiên nghĩ tới việc ông cụ trước đây từng phái sát thủ tới muốn lấy mạng của cô, còn dã man cử người tới lôi cô tới nhà họ Nguyễn Cao, để bây giờ cô ở đây đến quyền tự do nói chuyện cũng không có, Triều Nguyễn đã biến mất bao nhiêu năm rồi, không ngờ rằng chế độ quản lý ở nhà họ Nguyễn Cao vẫn còn in dấu phong kiến đến vậy!
Thấy cô cuối cùng cũng không nói nữa, Nguyễn Cao Cường nói: “Em ở đây đợi, anh đi lái xe tới”
“Ừm” Cô đáp lời, cúi đầu nhìn bàn chân mình.
Nguyễn Cao Cường biết bản thân mình lúc nãy có chút hung dữ với cô, nhưng đó cũng là để tốt cho cô.
Lâm Hương Giang đợi Nguyễn Cao Cường trong tâm trạng ủ rũ, đằng sau có người tiến đến gần cũng không biết, chỉ đến khi một giọng nói có chút dí dỏm vang lên: “Em gái, ông nội đã đỡ hơn chưa?”
Giọng nói này nghe không vui không buồn, khiến người ta khó chịu một cách kì lạ, cô quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, một người đàn ông ngồi trên xe lăn Lâm Hương Giang cẩn thận nhìn đối phương mấy lần, trong ấn tượng của cô, người này hình như là… anh hai của nhà họ Nguyễn Cao?
“Đỡ hơn rồi” Cô đang không có tâm trạng thêm sự dạy bảo lúc nãy của Cao Cường, nói chuyện cũng không còn hùng hổ như vậy nữa.
Chỉ là thái độ của cô theo Nguyễn Cao Ngạo thấy là rất qua loa, anh ta cau mày lại, đẩy xe lăn gần lại chỗ cô một chút.
“Em gái, em vừa quay về đã khiến ông nội tức đến mức này, em tư không nói cho em biết phép tắc của nhà họ Nguyễn Cao sao?”
Lại phép tắc gì nữa đây? Cho dù là lịch sử nhà họ Nguyễn Cao đã có hơn trăm năm, phát triển đến hôm nay, lẽ nào không nên tiến bộ theo thời gian sao?
“Phép tắc gì? Em không biết” Cô lạnh nhạt nói.
Đáy mắt Nguyễn Cao Ngạo lóe lên một tia chế nhạo, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm cô: “Vậy em vẫn nên mau chóng hiểu cho rõ đi thì tốt hơn, nếu không động đến gia pháp rồi, nói chừng sẽ phải chịu hình phạt giống như mẹ em đó”
Mẹ?
Lâm Hương Giang sững sờ, Nguyễn Cao Cường chưa từng nói với cô về chuyện mẹ của bọn họ, căn bản cô không hề biết bọn họ đã xảy ra những gì.
Có điều nhìn biểu cảm của đối phương, mẹ dường như đã phải chịu hình phạt theo gia pháp?
“Mẹ tôi sao rồi?” Cô nhịn không được mà hỏi.
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Cao Ngạo đầy ý tứ sâu xa, ánh mắt dán chặt lấy cô có chút rợn người, anh ta không hề trả lời, ngược lại hạ thấp giọng nói: “Cô cảm thấy cánh cổng nhà họ Nguyễn Cao dễ vào như vậy sao?”
Anh ta nói xong, cười một tiếng không vui không buồn, sau đó đẩy xe lăn rời đi.
Nụ cười kì dị của anh thật sự khiến Lâm Hương Giang giật bản cả mình, lạnh toát cả sống lưng, nhất thời không thể hoàn hồn ngay được.
Đến khi đằng sau có người tới vỗ vai cô!
“AI” Cô kinh hãi hét lên và quanh người lại.
Nguyễn Cao Cường không hiểu quan sát cô: “Nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Thế mà đã bị dọa sợ rồi?
Hơi thở và nhịp tim Lâm Hương Giang đều tăng nhanh, không vui vẻ gì nói: “Người nhà họ Nguyễn Cao mấy người đều là quỷ sao?” Nói dứt lời, cô tức giận bước lên xe.
Nguyễn Cao Cường nhếch mày lên, nheo mắt nhìn cô, lẽ nào cô không phải người nhà họ Nguyễn Cao sao?
Nguyễn Cao Cường lái xe, đưa cô rời khỏi nhà họ Nguyễn Cao.
Anh ta bình thường không ở đây, những người khác đều có chỗ ở của riêng mình, chỉ có một mình ông cụ ở nhà của nhà họ Nguyễn Cao.
Lâm Hương Giang mới trở về, vậy nên tạm thời ở cùng với Nguyễn Cao Cường.
Thời gian này, cô mở một phòng thí nghiệm của riêng, sẽ bắt đầu tìm phòng.
Trong xe, Lâm Hương Giang vẫn luôn nghĩ đến lời Nguyễn Cao Ngạo vừa nói, mấy lần nhìn Nguyễn Cao Cường, định nói lại thôi.
“Có gì thì cứ nói!” Nguyễn Cao Cường cảm nhận được ánh mắt của cô đã mấy lần nhìn qua “Em chỉ muốn hỏi thử, anh cả anh hai anh ba bọn họ đều là anh trai ruột của chúng †a sao?”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Nguyễn Cao Cường siết chặt lại, biểu cảm trên mặt anh cũng có chút thay đổi”
Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới bình thản nói: “Anh cả với anh em mình là cùng một mẹ, anh hai anh ba với chúng ta không cùng mẹ”
Mối quan hệ này có chút phức tạp, Lâm Hương Giang nghĩ một lúc mới hiểu, bọn họ đều là cùng bố, chỉ có điều anh hai, anh ba và bọn họ là cùng cha khác mẹ.
“Vậy anh cả của chúng ta đâu?”
“Chết rồi” Sắc mặt Nguyễn Cao Cường dần dần trở nên vô tình.
Lâm Hương Giang có chút kinh hãi: “Chết rồi? Tại sao?”
“Cũng bị điên giống như mẹ chúng ta, anh ấy trong một lần phát bệnh đã dùng dao tự giết chính mình” Ngữ khí của anh bình tình như vậy, lại mang chút hiu quạnh.
Trái tim của Lâm Hương Giang như bị rơi xuống đáy vực, sốc đến nỗi không nói nên lời.
Bị điên… anh cả của bọn họ vậy mà lại vì điên mà tự giết chính mình!
Nghĩ đến việc trên người bọn họ có gen bị điên, cô lại có chút tuyệt vọng.
Nguyễn Cao Cường dường như đã tê liệt, hoặc có thể nói là đã tuyệt vọng từ lâu rồi, vậy nên mới bình tĩnh như vậy.
“Nếu em đã trở về rồi, có vài chuyện của nhà họ Nguyễn Cao anh phải nói cho em”
Nguyễn Cao Cường vừa lái xe vừa nói với cô.
Ba của bọn họ tên là Nguyễn Cao Khôi, lúc đầu vì quan hệ giữa hai dòng họ mới cưới mẹ của bọn họ.
Tuy rằng bọn họ không có nền tảng tình cảm nào, nhưng cũng coi như là tôn trọng lẫn nhau.
Mẹ của anh hai vốn dĩ là thư ký của ba, bởi vì một lần say rượu, ba và cô ta đã phát sinh quan hệ, có thai ngoài ý muốn nên mới có anh hai.
Còn mẹ của anh ba Nguyễn Cao Diệp là một y tá, có một lần Nguyễn Cao Khôi bị thương ở bệnh viện là do cô ta phụ trách chăm sóc, có lẽ là vì cô y tá nhỏ vừa xinh đẹp vừa chu đáo, ông ta nhất thời rung động, muốn người ta.
Vậy nên anh hai và anh ba của bọn họ thật ra là con ngoài giá thú, sau này mẹ của bọn họ bị điên rồi, ông nội cho phép bố cưới mẹ của anh hai về, nhưng lại không nhận mẹ của anh ba.
Đến nay Nguyễn Cao Diệp vẫn là thân phận con ngoài giá thú, có điều là được nhà họ Nguyễn Cao công nhận rồi.
Về ba của bọn họ, Nguyễn Cao Cường nói sau khi mẹ bị điên, sức khỏe của ông ta càng ngày càng kém, sau đó không được bao lâu thì chết vì bệnh rồi.
Hà Tuấn Khoa bảo Hoài Vũ sắp xếp chuyến bay của hãng bay thành phố Cao Hoan.
Đang chuyển bị ra ngoài, Hà Hàm Bội đẩy cửa đi vào: “Nghe nói cuối cùng em đã gỡ bỏ thông báo tìm người mất tích rồi?”
Thông báo tìm người đã được treo hai năm, bởi vì sự xuất hiện của ai đó, anh mới gỡ xuống.
‘m” Hà Tuấn Khoa đơn giản đáp lại một tiếng, không giải thích gì nhiều thêm.
“Em muốn đi tìm cô ta?” Hà Hàm Bội đương nhiên đã nhìn thấy tin Lâm Hương Giang trở thành Nguyễn Cao Ánh rồi.
Hai năm qua đi, chị ta tưởng rằng Lâm Hương Giang sớm đã bỏ mình nơi biển lớn rồi, ai ngờ cô không chỉ không chết, còn trở thành cô chủ nhà họ Nguyễn Cao!
Chương 248: Hóa ra mình nhớ anh đến vậy
Hà Hàm Bội không tin được Nguyễn Cao Ánh đó lại chính là Lâm Hương Giang, cho dù dáng vẻ của hai người họ hoàn toàn giống nhau.
“Người ta bây giờ đã là cô chủ nhà họ Nguyễn Cao rồi, là Nguyễn Cao Ánh, không phải là Lâm Hương Giang gì nữa, em đi tìm cô ta vô ích thôi, cô ta mà muốn nhận em thì sẽ không đến tận bây giờ vẫn không cho em một chút tin tức nào.” Hà Hàm bội lạnh lùng nói.
Lời này coi như là đã chọc trúng nỗi đau trong lòng của Hà Tuấn Khoa, chị cả nói không sai, cô ấy trở về rồi, nhưng lại coi anh như không khí, đừng nói đến một lời giải thích về việc hủy hôn, đến cả một tin nhắn cũng không gửi.
“Mặc kệ cô ấy là ai, em đều phải tìm cô ấy” Ít nhất cũng phải trực tiếp hỏi cho rõ, tại sao lại chạy trốn khỏi hôn lễ.
Hà Hàm Bội cười châm biếm: “Năm đó cô ta không nói một lời nào mà hủy hôn, chắc chản là chột dạ, cô ta chắc chắn đã quyến rũ Tùng Nhân sau lưng em, mấy bức ảnh khiếm nhã đó nói không chừng là thật đó, chuyện kiểu này cô ta cũng phải chưa từng làm”
“Bức ảnh là giả, em đã điều tra rồi, chị cả à sau này chị đừng nhắc đến chuyện này nữa” Anh không tin Lâm Hương Giang vì mấy bức ảnh giả đó mà hủy hôn.
Anh cầm áo khoác lên muốn đi, trực tiếp đi qua Hà Hàm bội đi thẳng ra cửa “Tuấn Khoa! Em thật sự muốn đi tìm cô †a?” Hà Hàm Bội cuối cùng nhịn không nổi mà hét lên.
Anh không hề quay đầu lại, nói: “Cô ấy là mẹ của con em, vì để tốt cho con, em cũng phải tìm cô ấy trở về”
“Em… em tìm cô ta cũng được, nhưng không được phép đưa cô ta về, nhà họ Hạ không chào đón cô tai”
Hà Tuấn Khoa coi như không nghe thấy, trực tiếp đi ra ngoài.
Hà Hàm Bội dùng lực nằm chặt tay lại, sắc mặt khó coi đến vô cùng.
“Cô à, sao sắc mặt cô lại khó coi thế? Cãi nhau với Hà Tuấn Khoa sao?” Lúc An Thu Huyền bước vào, Hà Tuấn Khoa vừa hay đã rời đi.
Ánh mắt Hà Hàm Bội chuyển đến cô ta, đột nhiên siết chặt tay cô ta: “Thu Huyền à, cô đã để con ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa cũng được một năm rồi, sao nó vẫn chưa hề để con vào mắt vậy chứ?”
An Thu Huyền là con gái của chị em tốt của chị ta, biết rõ gốc rễ, nếu như có thể trở thành em dâu là tốt nhất.
Chị ta không còn mong cầu Hà Tuấn Khoa kết hôn với một cô chủ nhà giàu của dòng họ lớn nữa rồi, chỉ cần cười một người con gái xuất thân rõ ràng, dịu dàng ân cần là được rồi.
Chị ta đem hết hi vọng gửi gắm lên người An Thu Huyền, nhưng đến hôm nay, em trai chỉ ta vẫn là nhớ mãi không quên Lâm Hương Giang!
Ánh mắt An Thu Huyền tối đi, thở dài một hơi: “Cô à, con vẫn còn đang cố gắng.”
Hà Hàm Bội không còn kiên nhẫn nữa, nếu hôm nay Lâm Hương Giang đã xuất hiện rồi, cứ tiếp tục đợi thế này, chỉ sợ anh sẽ đưa Lâm Hương Giang trở về.
*Thu Huyền, xem ra cô phải giúp con rồi”
Ánh mắt Hà Hàm Bội thâm sâu, phải khiến bọn họ mau chóng gạo nấu thành cơm mới được.
Lâm Hương Giang rất nhanh đã mở được phòng nghiên cứu và phát triển của mình, cô muốn tạo ra một nhãn hiệu nước hoa thuộc Về riêng mình.
Đương nhiên, đây là nhãn hiệu của riêng cô, không liên quan gì tới nhà họ Nguyễn Cao.
Lúc này cô đang mặc chiếc áo khoác phòng nghiên cứu, chế tạo nước hoa, trợ lý Hoa Xuân bước vào nói: “Chị Ánh, bên ngoài có một người đàn ông đẹp trai nói muốn gặp chị”
Lâm Hương Giang không hề ngẩng đầu, tập trung vào công việc của mình, thuận miệng nói: “Đẹp trai lắm không?”
“Ờm… so với anh trai chị thì, anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng hơn”
Lâm Hương Giang có chút buồn cười, tại sao phải so với Nguyễn Cao Cường?
Có điều trên thế gian này, người có thể so sánh về ngoại hình với anh trai cô chỉ có…
Cô dừng việc trong tay lại, nhìn về phía Hoa Xuân, cau mày lại hỏi: “Anh ấy trông như nào? Có nói anh ấy tên là gì không?”
*À, đúng rồi, anh ấy nói anh ấy họ Hà”
Trái tim của Lâm Hương Giang đột nhiên thắt lại, Hà… Hà Tuấn Khoa sao?
Tay cô run một cái, ống nghiệm trong tay rơi xuống mặt bàn, “bộp” một tiếng làm Hoa Xuân giật bản cả mình.
“Chị Ánh, chị sao thế?”
Lâm Hương Giang kìm nén biểu cảm, cố giấu đi vẻ hoảng loạn trong đáy mắt: “Anh ấy ở đâu?” Anh cuối cùng vẫn tìm tới được sao?
“Ở ngoài cửa ạ, chị muốn gặp anh ấy sao? Vậy để em đưa anh ấy tới phòng khách” Hoa Xuân nói xong định rời đi.
“Đợi đã” Lâm Hương Giang lập tức gọi cô lại.
Hoa Xuân quay đầu nhìn cô, cô im lặng mấy giây sau đó nói: “Chị tự đi”
Lúc Lâm Hương Giang cởi áo khoác phòng nghiên cứu tay cô vẫn còn run, tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi, cho dù có gặp lại anh lần nữa, cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Thực tế là, cô không có cách nào để đối mặt với anh nữa.
Cô không hề thật sự gặp Hà Tuấn Khoa, chỉ là nhìn anh từ một nơi xa xa.
Anh đứng ở cửa phòng nghiên cứu, mặc áo sơ mi màu sẫm, âu phục màu đen với quần dài, dáng người mảnh mai, cao và gầy, trên khuôn mặt lạnh lùng và cao quý là hai hàng lông mày khẽ cau lại.
Anh đút một tay vào túi quần và lặng lẽ đợi cô xuất hiện, dù ở cách xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ và đầy lôi cuốn của người đàn ông.
Nhìn thoáng qua có thể thấy anh gầy đi rất nhiều, rất muốn qua đó giúp anh vuốt hàng lông mày đang cau lại, những cô vẫn là một kẻ nhát gan.
Cô lặng lẽ quay lưng dựa vào tường, hốc mắt nóng ấm, khoang mũi chua xót, muốn yêu lại không dám yêu, tim đau đến khó thở.
Hai năm qua đi, cô ép bản thân phải học kiến thức, chỉ có như vậy mới không nhớ anh và con trai, cho rằng đã quen với những ngày tháng không có bọn họ rồi.
Cho đến hôm nay nhìn thấy anh, mới phát hiện ra chỉ là tự lừa mình dối người thôi, hóa ra bản thân mình vẫn nhớ anh đến thết Cô che miệng lại, không kìm chế nổi hai hàng nước mắt chảy dài.
“Chị Ánh, chị… chị như này là làm sao vậy?” Hoa Xuân vô cùng lo lắng, đang yên đang lành, sao chị ấy tự nhiên lại khóc rồi?
Lâm Hương Giang sợ bị Hà Tuấn Khoa phát hiện, hạ giọng nói: “Hoa Xuân em nhớ cho kĩ, chỉ cần là anh ấy tới tìm, em cứ nói là chị không có ở đây” Nói xong, cô quay người quay về phòng thí nghiệm.
Đầu óc Hoa Xuân mờ mịt, những vẫn là đi làm theo lời cô dặn dò.
Hà Tuấn Khoa đợi được một lúc, người phụ nữ vừa đi vào mới đi ra và nói với anh: “Thật ngại quá, lúc nấy tôi nhớ nhầm rồi, chị Ánh không có ở đây, chị ấy ra ngoài rồi”
“Cô ấy ra ngoài rồi? Khi nào quay trở về?”
Hà Tuấn Khoa hỏi.
Không biết là tại sao, Hoa Xuân cảm thấy người đàn ông này trời sinh chính là kiểu người cao cao tại thượng, sinh ra để ra lệnh, khiến cô ấy có chút sợ hãi khó hiểu, đặc biệt là khi bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chẵm, cô ấy suýt nữa không biết trả lời thế nào, “Chị Ánh chị ấy… chị ấy có chuyện phải làm, chúng tôi cũng không biết lúc nào chị ấy sẽ về, anh đến hôm khác đi”
Hoa Xuân nói liền một hơi rồi vội vàng chạy vào trong.
“Tổng giám đốc Khoa, tôi thấy cô ta chính là đang nói dối!” Hoài Vũ hừ một tiếng.
Giây tiếp theo anh ta liền bị ánh mắt của ông chủ quét qua, chuyện kiểu này còn cần anh ta nhắc nhở sao?
Điều này chứng minh rằng Lâm Hương Giang căn bản không muốn gặp anh!
Cả người Hoài Vũ run lên, ho một tiếng: “Tổng giám đốc Khoa, hay là tôi cứ vào đó tìm cô ấy ra..”
Anh ta còn chưa Khoa đã quay người lùng.
Anh ta vội vàng đuổi theo: “Tổng giám đốc Khoa, chúng ta phải quay về chưa?”
Hà Tuấn Khoa không cho anh ta một câu ói hết câu, Hà Tuấn đi với vẻ mặt lạnh trả lời, nhưng trong vài ngày tiếp, anh đều bảo Hoài Vũ lái xe đến cửa phòng nghiên cứu và đợi gần một ngày trên xe.
Hà Tuấn Khoa sử dụng máy tính xách tay ở phía sau xe để giải quyết công việc, và ra lệnh cho Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào cửa và thông báo cho anh ngay khi có người xuất hiện.
Hoài Vũ chưa từng thấy ông chủ kiên nhắn như vậy, trong lòng không kiềm chế được mà măng Lâm Hương Giang, sao lại có một người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy!
Xem xem cô đã hành hạ một người đàn ông to lớn như ông chủ thành như thế nào rồi!
Lâm Hương Giang hiểu rất rõ tính cách của Hà Tuấn Khoa, quả nhiên anh luôn đứng ở cửa ôm cây đợi thỏ, vậy nên mấy ngày hôm nay cô đều không dám đi cửa chính, tới phòng thí nghiệm toàn là thông qua cửa bên.
Có điều tiếp tục như này không phải là cách tốt, có lẽ cô nên đối mặt với anh rồi, cứ mãi trốn tránh không phải là cách hay.
Mà hôm nay, cô nhận được điện thoại của thầy Phạm Tây Luân, anh t cô, hơn nữa đã xuống máy bay rồi.
Chương 249: Bên cạnh cô đã có người đàn ông khác
Lâm Hương Giang không ngờ rằng thầy Phạm Tây Luân đột nhiên lại tới, cô nhận điện thoại xong bèn chuẩn bị tới sân bay đón anh ta.
Ở cửa phòng nghiên cứu, Hoài Vũ trầm tư một lúc, sau đó quay sang nhìn ông chủ đang làm việc với chiếc máy tính xách tay phía sau và nói: “Tổng giám đốc Khoa, tôi thấy cửa phòng thí nghiệm này không chỉ có một cái, liệu có còn cửa sau không?”
Bọn họ canh giữ nhiều ngày như vậy đều không thấy Lâm Hương Giang, cô không thể cứ luôn không đến phòng thí nghiệm như vậy.
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa đông cứng lại, giọng nói trầm trầm: “Vậy cậu còn không đi tìm”
“Vâng” Hoài Vũ lập tức lái xe về phía sau phòng nghiên cứu.
Cô trong bản tin đó là Nguyễn Cao Ánh, nhưng cô bây giờ là Lâm Hương Giang trong trái tim anh.
Xe của bọn họ theo Lâm Hương Giang một mạch đi tới sân bay.
“Tổng giám đốc Khoa, cô ấy sẽ không vì trốn anh mà rời khỏi đây đấy chứ” Hoài Vũ hỏi.
Đôi mắt Hà Tuấn Khoa lạnh lùng, trên người toát ra một tỉa lạnh lẽo đáng sợ, trong đôi mắt đen nheo lại có chút nguy hiểm: “Cô ấy chạy không nổi đâu.”
Nếu cô đã xuất hiện, làm sao cô có thể dễ dàng biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa!
Lâm Hương Giang vừa bước vào sân bay, Phạm Tây Luân đã nhìn thấy cô, anh ta vẫy tay với cô: “Cao Ánh à, ở đây”
Từ xa, cô nở nụ cười rạng rỡ với anh ta rồi bước tới rất vui vẻ: “Thầy!”
Thầy trò gặp nhau vô cùng vui vẻ, Phạm Tây Luân dang rộng vòng tay với cô, cô cũng đưa tay ra ôm anh ta, họ còn hôn lên má đối phương, đây là một phương thức gặp mặt đơn giản.
“Bé yêu à, em mới rời đi một chút thôi, thầy đã nhớ em chết đi được rồi” Phạm Tây Luân đối diện với học sinh chính là luôn thoải không nghiêm túc như vậy, không hề có một chút dáng dấp nào của người làm thầy.
Lâm Hương Giang biết anh ta cố ý nói như vậy, phối hợp nói: “Em cũng nhớ thầy lắm”
Cách đó không xa, Hà Tuấn Khoa nhìn thấy Lâm Hương Giang ôm ấp một người đàn ông, bọn họ còn hôn nhau!
Cô ấy cười rất tươi với người đàn ông đó, khóe mắt và lông mày của cô ấy tràn đầy niềm vui!
Lòng bàn tay to buông xuống bên hông bị anh nắm chặt lại, dùng quá nhiều lực, trên mu bàn tay nổi hết gân xanh lên!
Khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị lúc này lại lạnh như băng, trong đôi mắt đen láy nổi lên một cơn bão, và toàn thân toát ra sát khí bừng bừng.
Chưa đến hai năm, bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác!
“Lâm Hương Giang!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông tựa như đến từ địa ngục.
Lâm Hương Giang đang chuẩn bị giúp thây xách hành lý, đón anh ta rời khỏi sân bay, ai ngờ ở phía sau vang lên giọng một người đàn ông.
Cô quay lưng lại với anh, cả người không kìm được mà run lên, là anh…
Nụ cười rạng rỡ trên mặt đông cứng lại, đáy mắt lướt qua một tia hoảng loạn, làm sao đây?
Cô vẫn còn chưa quyết định phải đối mặt với anh thế nào!
“Cao Ánh à, người đó có phải là gọi em không?” Phạm Tây Luân nhìn thấy Hà Tuấn Khoa xuất hiện một cách hung dữ, không khỏi thấy kì lạ.
Lâm Hương Giang nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh khi quay đầu lại, thậm chí cô còn nhìn anh với ánh mắt xa lạ Sau khi nhìn anh mấy cái, cô lắc đầu với thầy: “Không quen, không phải tìm em đâu.”
Nói xong liền muốn đưa Phạm Tây Luân rời đi.
“Lâm Hương Giang, em dám nói không quen biết tôi?” Hà Tuấn Khoa chặn trước mặt bọn họ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Lâm Hương Giang đè nén sự kinh hoàng trong lòng, nét mặt giả vờ quan sát đối phương: “Anh gì à, anh nhận nhầm người rồi phải không? Tôi không quen biết anh.”
“Cô Lâm Hương Giang, cô vô lương tâm quá rồi đấy! Tổng giám đốc Khoa của chúng tôi đã đợi cô suốt hai năm nay, câu đầu tiên cô nói lại là không quen biết sao?” Hoài Vũ không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà thêm vào một câu.
Trái tim Lâm Hương Giang có chút nhói đau, anh vẫn luôn đợi cô sao…
“Xin lỗi, tôi là Nguyễn Cao Ánh, không phải Lâm Hương Giang gì đó.” Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Con ngươi của Hà Tuấn Khoa đột nhiên co rút lại, anh nhìn chằm chằm cô lúc, biểu cảm và thái độ của cô đều thể hiện rằng cô không quen biết anh.
Nhưng khuôn mặt trước mắt anh đây chính là người phụ nữ mà anh muốn cưới!
Sao cô có thể dám nói là không phải là Lâm Hương Giang?
“Vì để trốn tránh tôi, đến cả bản thân là ai em cũng không dám thừa nhận sao?” Tia lạnh lẽo trong đáy mắt Hà Tuấn Khoa trào lên, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Sức lực của anh lớn đến mức làm người †a sợ, Lâm Hương Giang cảm nhận được một cơn đau nhói, cổ tay sắp bị anh bẻ gấy tới nơi rồi!
“Anh… anh là ai vậy? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nói không quen biết anh chính là không quen biết anh, bỏ tôi ra!”
Phạm Tây Luân thấy vậy nghiêm mặt lại: “Bỏ cô ấy ra!”
Muốn bước qua kéo Lâm Hương Giang lại, nhưng đi bị Hoài Vũ chặn lại: “Bây giờ là lúc tổng giám đốc Khoa của chúng tôi và cô Lâm Hương Giang giải quyết chuyện tình cảm cá nhân, những người không liên quan mời tránh ra.”
Phạm Tây Luân không thể tới gần, không kìm được tức giận: “Cô ấy nói là không quen biết mấy người!”
Hà Tuấn Khoa siết chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, nheo đôi mắt đại bàng nguy hiểm lại, đến gần cô, nghiến răng lạnh lùng hỏi: “Em nói lại lần nữa, em không quen biết tôi sao?”
“Anh cho rằng anh là aï? Tại sao tôi phải quen biết anh?” Lâm Hương Giang lúc này.
thật sự có chút tức giận, anh làm cô đau rồi, giấy gia muốn thoát ra, lại bị anh siết càng đau hơn.
Đột nhiên, một bóng người tiến đến, giật cô khỏi tay Hà Tuấn Khoa, sau đó được kéo ra phía sau để bảo vệ cô.
Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng Hà Tuấn Khoa với vẻ mặt nghiêm túc và nói: “Tổng giám đốc Khoa, em ấy là em gái tôi Nguyễn Cao Ánh, không phải là Lâm Hương Giang, anh nhận nhầm người rồi.”
Hà Tuấn Khoa nhìn họ chăm chăm bằng ánh mắt lạnh lùng, bờ môi mỏng nhếch lên một cách lạnh lùng Nguyễn Cao Cường đã đến rất đúng lúc!
Nguyễn Cao Cường nghe Hoa Xuân nói Lâm Hương Giang tới sân bay đón thầy, anh ta đúng lúc đang rảnh cũng qua đó, vừa tới thì liền nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đang làm khó cô.
“Nguyễn Cao Cường, thủ đoạn hay lắm, anh giấu cô ấy đi suốt hai năm nay, bây giờ lại biến cô ấy thành em gái của anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hà Tuấn Khoa vẫn luôn không hiểu, Nguyễn Cao Cường tại sao lại phải nhận Lâm Hương Giang làm em gái?
Cánh cổng nhà họ Nguyễn Cao dễ bước vào như vậy sao? Lão già Nguyễn Cao còn công khai tuyên bố cô là cháu gái.
Lẽ nào cô từ đầu tới cuối thật sự là cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao?
“Tổng giám đốc Khoa, xin hãy làm rõ, em ấy chính là em gái của tôi, chúng tôi là anh em ruột cùng huyết thống, vậy nên em ấy và anh không có có quan hệ gì hết, xin anh đừng tới làm phiền em ấy nữa”
Nguyễn Cao Cường nói xong, nằm lấy tay Lâm Hương Giang, rồi lại qua chào hỏi Phạm Tây Luân và cùng rời đi.
Lần này, Hà Tuấn Khoa không hề ngăn cản, giương mắt nhìn Nguyễn Cao Cường đưa người đi, anh đứng nguyên chỗ cũ không nói gì hết.
Hoài Vũ sốt ruột: “Tổng giám đốc Khoa, cứ để cô ấy đi như vậy sao?”
Hà Tuấn Khoa nhìn người phụ nữ đang chầm chậm rời đi, giọng nói không nghe ra chút tức giận nào: “Cậu không nghe thấy Nguyễn Cao Cường nói rằng, cô ấy là Nguyễn Cao Ánh không phải Lâm Hương Giang sao?”
“Nhưng mà..” Hoài Vũ mấp máy môi, lời phía sau đó lại không nói ra được.
Đó rõ ràng chính là Lâm Hương Giang, có điều chỉ là thay đổi thân phận mà thôi.
“Tổng giám đốc Khoa, vậy chúng ta nhận nhầm người rồi sao?”
Hà Tuấn Khoa mím chặt môi, một lúc sau thốt ra một câu: “Người phụ nữ của tôi, tôi làm sao có thể nhận nhầm”
Chương 250: Cô ấy mất trí nhớ rồi
Hà Tuấn Khoa không biết Lâm Hương Giang là thật sự không quen biết anh, hay là giả vờ.
Nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của cô lúc nấy, cô còn không ngừng nói không quen biết anh, đáy lòng anh như bị thứ gì đó lấp kín lại, rất u ám.
Đặc biệt là khi cô cùng với người đàn ông đó nói nói cười cười, ôm ấp thân mật như vậy!
Người phụ nữ đúng thật là không có trái tim, anh vẫn luôn đợi cô, không ngờ răng bên cạnh cô sớm đã có người bầu bạn.
Càng nghĩ, cơn tức giận trong lông ngực anh lại càng không thể kiềm chế nổi.
Lâm Hương Giang, em cho rằng nó sai một câu không quen biết, giữa chúng ta liền kết thúc rồi sao?
Người mà anh muốn có được, thì chỉ có thể là của anh!
“Tôi muốn biết, tất cả mọi chuyện của cô ấy trong hai năm qua, nhanh chóng đi điều tra cho tôi!” Anh ra lệnh cho Hoài Vũ.
Lâm Hương Giang được Nguyễn Cao Cường đưa đi rời khỏi sân bay, sau đó cùng nhau lên xe Từ sau khi gặp Hà Tuấn Khoa, biểu cảm của cô vẫn luôn hoảng hốt.
“Người đàn ông lúc nấy, em quen biết đúng không?” Phạm Tây Luân thấy cô như vậy, không nhịn được mà hỏi.
Lâm Hương Giang đột nhiên hoàn hồn lại, ánh mắt có chút mập mờ, miễn cưỡng nói: “Không quen biết, thật sự là em không quen biết gì anh ta hết, rõ ràng là nhận nhầm người rồi, còn kéo em không buông”
Nguyễn Cao Cường ngồi ở đằng trước lái xe, nhìn cô một cái từ gương chiếu hậu, biểu cảm có chút ý tứ sâu xa, thầy giáo của cô còn có ở đó, anh ta cũng không tiện nói gì.
“Thầy Luân, sao anh đột nhiên lại muốn tới đây?” Nguyễn Cao Cường giúp cô chuyển chủ đi “Tôi tới để thăm học trò tâm đắc nhất của tôi, thuận tiện muốn xem xem quê hương của em ấy đẹp như thế nào”
“Thầy à, thầy đến đúng lúc lảm, gần đây em đang điều chế một loại nước hoa, tới lúc đó xin thầy chỉ dẫn” Lâm Hương Giang cười nói.
“Sao? Muốn thành lập nhãn hiệu của riêng mình rồi à?” Phạm Tây Luân nhìn một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư cô.
“Vẫn là thầy hiểu em” Lâm Hương Giang cũng không giấu anh ta nữa.
Phạm Tây Luân nhướng mày cười cười: “Em có bản lĩnh như v; thấy thấy vui cho em.
“Vậy thì tốt rồi, lúc nghiên cứu và phát triển có vấn đề gì thây cứ nói với em, thầy cứ ở chỗ em ăn uống thoải mái đi, nếu có thời gian em sẽ đưa thầy đi chơi”
“Em tưởng rằng cho thầy chút lợi ích đó, thầy sẽ giúp em sao?”
“Nếu không thì thầy còn muốn thế nào nữa? Em đều có thể thỏa mãn thầy” Giọng điệu của Lâm Hương Giang đầy ngạo mạn.
Phạm Tây Luân lắc lắc đầu, thở dài mấy tiếng: “Quả nhiên là khác rồi, trở thành cô chủ lớn nhà họ Nguyễn Cao, nói chuyện cũng to giòn hơn trước đây rồi”
, thân là thầy của em, Lâm Hương Giang nhún vai, nếu như có thể lựa chọn, cô sẽ không chọn trở thành cô chủ lớn của nhà họ Nguyễn Cao cái gì đâu.
Hoài Vũ rất nhanh đã tra ra tin tức về cuộc sống của Lâm Hương Giang hai năm qua, đưa cho Hà Tuấn Khoa.
Từ tin tức tra được có thể thấy, sau khi xảy ra chuyện ba tháng cô mới đi Pháp, sau đó vẫn luôn sống một cuộc sống du học, không nhìn ra được điểm gì kì lạ.
“Tổng giám đốc Khoa, lúc cô Giang du học là dùng cái tên Nguyễn Cao Ánh này, thành tích học tập của cô ấy rất xuất sả mọi người trong trường đều biết cô y nên tùy tiện hỏi một người, đều có thể biết được chuyện của cô ấy” Hoài Vũ nói.
“Tôi cần phải biết cô ấy học tập xuất sức đến mức nào sao?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.
Hoài Vũ nuốt nước bọt: “Tôi biết mấy tin tức này đều chẳng có tác dụng gì, có điều tôi còn hỏi được một điểm, đó chính là khi cô Lâm Hương Giang đi học, sẽ có bác sĩ tới kiểm tra định kì cho cô ấy, hình như là kiểm tra não bộ của cô ấy, cụ thể là kiểm tra cái gì, cái này tạm thời chưa điều tra ra được”
Hà Tuấn Khoa muốn lấy cái gì đó đập anh ta, tin tức quan trọng nhất thì lại chưa điều tra ra, còn có mặt mũi mà nói.
Bác sĩ làm kiểm tra não. đinh kì cho cô sao? Não của cô có vấn đề gì sao?
Bất chợt lại nhớ tới hôm đó ở sân bay, cô nhìn anh xa lạ như vậy, lẽ nào …
Sự cố lần đó, cô đã bị tổn thương não bộ?
Trên tư liệu điều tra nói ba tháng sau đó cô mới ra nước ngoài, có phải là trong ba tháng đó, cô đang tiếp nhận trị liệu?
Gặp phải sự cố như vậy, không thể nào không bị thương.
Lẽ nào là tổn thương não, cô mất trí nhớ rồi?
Đây là suy đoán cẩu huyết nhất và cũng là suy đoán gay go nhất, nếu như cô thật sự không còn nhớ gì nữa, vậy thì cô nói không quen biết anh cũng là bình thường, vậy thì cô đột nhiên trở thành Nguyễn Cao ánh cũng là lời giải thích hợp lí “Cô ấy với Nguyễn Cao Cường là chuyện thế nào?” Hà Tuấn Khoa hỏi.
*À, đúng rồi, chuyện này tôi cũng đã điều tra rồi, cô Lâm Hương Giang và anh ta quả thật là anh em ruột thịt cùng huyết thống”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa tối lại, các đường nét trên khuôn mặt căng lên, đáp án ngoài ý muốn thế này cũng lại có trong suy đoán của anh rồi Nguyễn Cao Cường không hề nói dối, bọn họ thật sự là anh em, nói như vậy thì trước khi anh ta tiếp cận Lâm Hương Giang, thật ra anh ta đã sớm biết thân thế của cô rồi?
Thế thì rắc rối rồi, cô là người nhà họ Nguyễn Cao, mà Hà Tuấn Khoa và nhà họ Nguyễn Cao trên thương trường vẫn luôn là trạng thái đối đầu.
Chớp mắt một cái, bọn họ đã trở thành kẻ thù rồi?
“Tổng giám đốc Khoa, anh còn muốn tôi đi điều tra gì nữa không?” Hoài Vũ thấy biểu cảm của anh càng ngày càng lạnh lùng, dè dặt hỏi.
“Ra ngoài đi” Giọng nói anh không chút hơi ấm nào.
Hoài Vũ lập tức chuồn mất, nói không chừng giây tiếp theo ông chủ sẽ bùng nổ.
Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm tư liệu điều tra trong tay, trên đó có một bức ảnh Lâm Hương Giang lúc đi du học, cô để tóc ngắn ngang vai, hàng lông mày mang ý cười.
Mặc kệ cô là Lâm Hương Giang hay là Nguyễn Cao Ánh, cô đều là người mà anh muốn cưới!
Từ sau khi Lâm Hương Giang trở thành Nguyễn Cao Ánh, ô vẫn luôn nhãn được rất nhiều lời mời từ các phu nhân bà chủ từ các dòng họ, hoặc là uống trà chiều, hoặc là tham dự bữa tối gia đình, luôn có các loại lí do để mời cô tham gia.
Cô thì lại không có hứng thú với mấy bữa tiệc này, cũng không muốn gặp gỡ ai cả, vậy nên đều từ chối rồi.
Hôm nay, đến mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô chủ nhà nào đó lại là anh trai cô Nguyễn Cao Cường.
“Anh biết em không thích tham gia mấy kiểu hoạt động này mà” Lâm Hương Giang đang chọn hương liệu, cô cầm một cánh hoa lên và ngửi “Anh cũng không thích hoạt động kiểu này, nhưng lần này là là sinh nhật của con gái phu nhân Hoàng Lê, nhà họ Hoàng Lê với nhà họ Nguyễn Cao chúng ta mấy đời thân nhau, ông nội nói rồi, người ta mời cả anh và em cùng nhau tham gia” Nguyễn Cao Cường cũng rất bất lực.
*Ồ, hóa ra là lời ông cụ nói” Nói vậy thì, không đi không được?
*Đi thôi, anh đưa em đi chọn trang phục, trang điểm một chút” Nguyễn Cao Cường lấy đi cánh hoa trong tay cô, sau đó buộc phải đưa cô đi “Ay … anh tự mình đi là được rồi mà? Anh cứ nói là em không khỏe, giúp em mang một món quà qua đó chúc mừng chút là ok rồi”
“Không được.” Nguyễn Cao Cường bắt buộc phải kéo cô đi cùng.
Lâm Hương Giang cuối cùng bị ép cùng với Nguyễn Cao Cường đi tới nhà họ Hoàng Lê.
Cô và Nguyễn Cao Cường vừa xuất hiện, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, nói cho cùng cô đây là cô chủ nhà họ Nguyễn Cao đã trở về, mọi người đối với cô đều rất tò mò.
*Ồ, cuối cùng cô chủ Nguyễn Cao đã chịu ra ngoài rồi, chúng tôi mời mấy lần đều bị từ chối, xem ra vẫn là mặt mũi của phu nhân Hoàng Lê đủ lớn, nếu không sao mà có thể mời được cô chủ Nguyễn Cao đi chứ” Có người ở bên cạnh cười nói với vẻ châm biếm.
Lâm Hương Giang cũng không biết đối phương là ai, lười trả lời lại.
Có điều phu nhân Hoàng Lê nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt lại càng rộng hơn, nhà họ Nguyễn Cao vẫn coi như là nể mặt bà ta.
Phải biết hôm nay là sinh nhật của con gái yêu quý của bà ta, bà ta đặc biệt mời Nguyễn Cao Cường qua đây, chính là muốn làm mối cho bọn họ.
Bà chủ yếu là muốn mời Nguyễn Cao Cường, còn về Nguyễn Cao Ánh, bà ta chỉ là thuận tiện mời thêm, cô không đến cũng chẳng sao.
“Cao Cường à, cậu bây giờ càng ngày càng đẹp trai đấy” Phu nhân Hoàng Lê càng nhìn anh ta càng thấy thích, khao khát được ngay lập tức nhận làm con rể.
“Phu nhân quá khen rồi” Nguyễn Cao Cường có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương, bảo trợ lý dâng quà lên tặng: “Đây là quà tặng cô chủ Hoàng Lê.”
“Quà tặng con bé thì cậu trực tiếp đưa cho nó, đưa cho tôi làm gì?” Phu nhân Hoàng Lê cười nói.
Lâm Hương Giang mở mắt, cô nhìn thấy là một thế giới trắng xoá, vô thức ngỡ răng mình đã chết rồi.
Vậy là cô đã lên thiên đường rồi ư?
Ánh mặt trời ở thiên đường lung linh đến vậy sao? Trong phòng lại còn có cả rèm cửa trắng nữa?
Không khác gì với thế giới con người cả.
Bên cạnh đầu giường còn đặt các thiết bị y tế, ống truyền dịch đang truyền thuốc vào cơ thể cô.
Cô đảo mắt nhìn một vòng, đây rõ ràng là thế giới con người chứ thiên đường cái gì, cô vẫn chưa chết ư?
Cô muốn ngồi dậy nhưng mới cử động một chút đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, vẫn còn rất đau!
Những kí ức trước khi xảy ra vụ tai nạn gào thét ùa về, trong phút chốc cô đã nhớ lại tất cả.
Là cô từ hôn bỏ trốn rồi lái xe đâm vào thanh chắn mà rơi xuống sông Cô chỉ nhớ rằng sau khi xe lăn xuống cô đã hoàn toàn đánh mất ý thức, sau đó xảy ra những chuyện gì nữa thì cô không có chút ấn tượng nào cả.
Xem ra là cô được cứu rồi, là Hà Tuấn Khoa ư?
Trong lòng cô không kìm được mà trào lên một sự bi đát. Thật là quá nghiệp chướng! Cô huỷ hôn bỏ trốn lại tự gây tai nạn cho mình, cuối cùng chẳng phải là vẫn bị anh ấy bắt được sao? Hoàn toàn là cô tự làm tự chịu.
Đang than thở, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bệnh mở ra, sau đó là hai giọng nói vang lên.
“Bác sĩ, đã một tuần trôi qua rồi sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Giọng Nguyễn Cao Cường rất thiếu kiên nhẫn.
Lâm Hương Giang hôn mê lâu như vậy, tâm trạng anh ta cũng ngày một nặng nề hơn, anh ta làm gì còn tâm trạng mà giữ phong thái nho nhã một của quý ông.
Anh ta thậm chí còn hoài nghỉ năng lực của các bác sĩ này, nếu như cô còn không tỉnh lại anh ta nhất định sẽ sa thải họ.
Vị bác sĩ rất kiên nhãn nói: “Tổng giám đốc Cường, chúng tôi cũng muốn cô ấy sớm tỉnh lại nhất có thể, nhưng anh cũng biết đấy, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, phần đầu của cô ấy bị va đập không nhẹ, chấn động não tương đối nặng, khi nào tỉnh lại được chúng tôi cũng không dám kết luận.”
“Đừng có nói những lời thừa thãi này với tôi, cái tôi cần là kết quả! Cho các anh thêm hai ngày, cô ấy còn không tỉnh lại thì các anh cút đi hết cho tôi!”
Nét mặt vị bác sĩ khổ sở: “Anh có thể sa thải chúng tôi, nhưng tình trạng của cô Lâm Hương Giang như vậy thì anh có đổi đến bao nhiêu bác sĩ cũng vậy thôi.”
Nguyễn Cao Cường trừng đôi mắt anh tuấn lạnh lùng nheo lại nhìn vị bác sĩ, anh ta đang doạ dẫm anh đấy ư?
Lâm Hương Giang nằm trên giường bệnh lắng nghe hết đầu đuôi câu chuyện của hai người, cô cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đã đi đến phía này, vị bác sĩ phát hiện ra cô tỉnh lại trước, anh ta vô cùng kích động nói: “Tổng giám đốc Cường, tỉnh rồi tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi..” Thế này thì tốt quá, không phải sợ bị sa thải nữa.
Nguyễn Cao Cường căng như dây đàn, anh ta vội vã nhìn đến, quả nhiên trông thấy Lâm Hương Giang đã mở mắt.
Ngay sau đó, anh ta lao vọt tới: “Lâm Hương Giang, em…em tỉnh rồi” Hơi thở của anh càng ngày càng dồn lồng ngực phập phồng, rõ ràng anh cũng rất kích động.
Lâm Hương Giang hơi ngạc nhiên, cũng có đôi phân khó hiểu, cô nhìn Nguyễn Cao Cường không chớp mắt, tại sao người cứu cô lại không phải là Hà Tuấn Khoa?
Thấy cô không lên tiếng còn đang ngơ ngác nhìn mình, Nguyễn Cao Cường trong lòng nặng trĩu, anh ta do dự hỏi: “Lâm Hương Giang, em sao vậy? Sao em lại nhìn anh như thế? Em không nhận ra anh ư?”
Lâm Hương Giang nghe xong, trong đầu cô có suy nghĩ gì vụt qua, cô vẫn như vậy nhìn anh ta không lên tiếng.
Nguyễn Cao Cường lại bắt đầu sốt ruột, lạnh lùng liếc nhìn vị bác sĩ: “Anh còn ngẩn người ở đấy làm gì? Còn không đến xem xem tình hình cô ấy thế nào?”
Em gái anh không phải là bị va đập vào não bộ nên biến thành kẻ ngốc rồi chứ?
*À à, vâng…”
Bác sĩ ngay lập tức kiểm tra tình trạng số liệu trên các hạng mục sức khoẻ của Lâm Hương Giang, nhịp tim hô hấp đều bình thường, chỉ không biết được não bộ có vấn đề gì.
“Cô Lâm Hương Giang, cô có nhận ra anh ta là ai không?” Bác sĩ chỉ vào Nguyễn Cao Cường rồi hỏi cô Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Cường, rồi lại nhìn vị bác sĩ, cô trầm mặc hồi lâu rồi mới lắc đầu.
Sợi dây thần kinh vẫn đang căng cứng của Nguyễn Cao Cường cuối cùng cũng đứt, cô không nhận ra anh ta nữa!
“Vậy cô còn nhớ mình đã xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như chuyện trước khi hôn mê?” Vị bác sĩ hỏi.
Lâm Hương Giang vẫn lắc đầu.
Vậy là cô không còn nhớ gì nữa?
Hơi thở của Nguyễn Cao Cường càng nặng nề hơn, đừng nói với anh ta là em gái anh ta mất trí nhớ rồi Sau cùng vị bác sĩ h‹ Thế thì cô cũng nên nhớ được mình là ai chứ?”
Lâm Hương Giang cuối cùng cũng lên tiếng, cổ họng khản đặc: “Tôi là ai?”
Vẻ mặt vị bác sĩ rất nghiêm trọng, thôi xong rồi, đến cả chính mình là ai cô ấy cũng không nhớ nữa, xem ra đây là kết quả của việc não bộ bị va đập.
“Bác sĩ, tình trạng em ấy thế này là sao?”
Nguyễn Cao Cường thô lỗ hỏi Bác sĩ lại thở dài một hơi: “Nếu như tôi không nhầm thì cô Lâm Hương Giang đây đã mất trí nhớ rồi”
“Mất trí nhớ..” Cơ thể Nguyễn Cao Cường run rẩy, anh không dám tin nổi nhìn về phía Lâm Hương Giang, kinh ngạc hồi lâu cũng không tài nào hoàn hồn được.
“Tốt nhất là đi làm kiểm tra não bộ rồi mới quyết định được”
“Thế thì anh còn nói thừa thãi cái gì nữa, mau đi làm đi!”
Vị bác sĩ không dám nói gì thêm, anh ta lập tức đi sắp xếp Lâm Hương Giang ngay sau đó bị đưa đi làm kiểm tra não bộ, Nguyễn Cao Cường đứng ngoài phòng bệnh, thân hình cao ráo dựa vào bức tường, đôi chân mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu như cô đã mất trí nhớ không còn nhớ được chuyện gì nữa thật thì anh ta có cần phải nói cho cô tất cả những chuyện đã qua không?
Nhưng trong lòng anh lại có một giọng nói đang bảo rằng cô ấy đã không còn nhớ gì thì cũng không nhất thiết phải nói cho cô ấy, chỉ để cô ấy biết rằng cô ấy là Nguyễn Cao Ánh, là em gái anh, để cô trở lại bên cạnh mình như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Đăng nào cô ấy cũng không muốn gả cho Hà Tuấn Khoa nữa.
Không bao lâu sau Lâm Hương Giang đã được đẩy ra ngoài.
“Thế nào rồi?” Anh lập tức gặng hỏi.
“Đã kiểm tra, đúng là do não bộ bị va đập dẫn đến mất trí nhớ, còn về việc cô ấy có thể hồi phục trí nhớ hay không chúng tôi cũng không dám nói.”
Bác sĩ còn tưởng rằng lần này lại bị măng nữa, kì lạ là Nguyễn Cao Cường lại bình tĩnh khác thường, anh phẩy tay bảo bọn họ đưa Lâm Hương Giang về phòng bệnh.
Các bác sĩ đi cả, Nguyễn Cao Cường ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Lâm Hương Giang muốn nói điều gì mấy lần rồi lại thôi.
Ngược lại cô rất bình tĩnh nhìn anh hỏi: “Là anh cứu tôi à?”
*Ừ” Anh rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Lâm Hương Giang đã để ý đến chuyện sau khi cô tỉnh lại được một lát, bên cạnh chỉ thấy Nguyễn Cao Cường chứ không thấy hình bóng của Hà Tuấn Khoa đâu.
Cô đoán rằng Nguyễn Cao Cường đã cứu cô nhưng lại không thông báo cho Hà Tuấn Khoa.
“Cao Ánh..”
“Tên tôi là Cao Ánh à?” Cô giả bộ không hay biết hỏi Nguyễn Cao Cường ngừng lại mấy giây, khi đối mặt với cô trong lòng anh như có thứ gì vừa vụt qua, anh ta tiếp tục nói: “Đúng vậy, em là Nguyễn Cao Ánh, anh là anh trai em, Nguyễn Cao Cường”
“Anh trai? Lâm Hương Giang khẽ thốt lên một tiếng.
Nguyễn Cao Cường cũng không biết mình bị làm sao, nghe cô gọi tiếng anh trai này thì dường như trong lòng anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi, anh ta còn nổi lòng tham mong rằng sau này cô sẽ gọi anh ta như vậy nữa.
Trong đáy anh ta mắt chứa đầy sự dịu dàng, anh ta đưa tay ra vô cùng cưng chiều xoa đầu cô: “Không ăn uống gì lâu như vậy em đói rồi chứ hả, anh bảo người đi chuẩn bị đồ ăn em thích nhé được không?”
Lâm Hương Giang xém chút nữa thì không chịu nổi được sự nhiệt tình khi Nguyễn Cao Cường xem cô như cô em gái nhỏ của anh, cô giả vờ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”
“Anh trai, anh có thể kể cho em nghe chuyện trước kia không?”
Trong mắt Nguyễn Cao Cường vụt qua một nét u ám, trên miệng vẫn giữ nét tươi cười: “Không vội, đợi em ăn no, nghỉ ngơi đầy ¡ anh sẽ kể cho em nghe từng chút một”
, vậy được ạ”” Rất kỳ quặc, liệu anh ta sẽ nói cho cô biết cô là Lâm Hương Giang chứ?
Trực giác bảo cô rằng anh ấy nhất định sẽ để cô từ biệt quá khứ, từ nay trở đi, cô là Nguyễn Cao Ánh.
Đây cũng là điều cô muốn, không phải là muốn quay về nhà họ Nguyễn Cao, cũng không phải muốn nhận anh trai, mà là… không muốn làm Lâm Hương Giang nữa.
Như vậy thì quan hệ giữa cô và Hà Tuấn Khoa cũng coi như đã đoạn tuyệt.
Đôi hàng mi rủ xuống che đi sự đau khổ trong đáy mắt, cô không thể ở bên cạnh anh, cô chẳng thể biết được ngày nào mình sẽ phát điên.
Chương 242: Cô ấy chỉ mất tích thôi
Một tháng sau.
Hôm nay, Hà Tuấn Khoa bảo thư kí gửi đi một bản thông báo tìm người trên khắp các phương tiện truyền thông lớn, nội dung là tìm kiếm vợ chưa cưới Lâm Hương Giang, người cung cấp manh mối có thể nhận được thù lao hậu hĩnh.
Ngay lập tức thông báo tìm người này đã làm dấy lên dư luận.
Chuyện Lâm Hương Giang huỷ hôn mọi người cũng có nghe nói, cho đến tin tức cô gặp tai nạn dù đã bị bưng bít nhưng khắp đường phố đâu đâu cũng có lời đồn đại.
Trông thấy thông báo này, mọi người đã có thể khẳng định cô gặp chuyện rồi.
Sau khi Hà Hàm Bội thấy bản thông báo, chị ta mặt mày nhăn nhó đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc, đi thẳng vào.
Hà Tuấn Khoa đang ngồi trước bàn làm việc, từng khớp bàn tay khẳng khiu đang cầm cây bút kí tên, trước mặt anh đặt văn kiện, rất rõ ràng đang xử lý công việc.
Hà Hàm Bội đập tờ báo mới nhất đang cầm trong tay xuống trước mặt anh: “Em nói xem đây là ý gì?”
Trên báo, mấy chữ thông báo tìm người rất bắt mắt, anh đã tốn một số tiền khổng lồ để mua một trang báo chỉ để đăng mẩu thông báo này, để tìm cô gái tên Lâm Hương Giang kia.
Hà Tuấn Khoa mặt không đổi sắc: “Chị không phải đã nhìn rất rõ rồi đó ư?”
Ánh mắt Hà Hàm Bội trở nên sắc bén: “Cô ta đã chết rồi, em còn đăng thông báo.
cái gì nữa?”
Chị ta trừng mắt nhìn chàng trai trước mặt, một tháng nay anh đã gầy đi rất nhiều, cũng lạnh lùng hơn trước, dường như không còn Lâm Hương Giang anh cũng không còn niềm vui sống nữa.
Hà Tuấn Khoa vừa rồi gương mặt còn không chút cảm xúc vậy mà nghe thấy câu nói này, ánh mắt anh tuấn toát lên sự lạnh lùng: “Cô ấy chưa chết” Giọng nói trầm thấp nhấn mạnh.
“Tro cốt của cô ta chẳng phải em đã trông thấy rồi sao? Sao em còn chưa chịu chấp nhận sự thật?”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa càng thêm lạnh lẽo: “Chị cả, chị đừng nghĩ mang một đám tro cốt không rõ lai lịch ra là lừa được emt Chưa nhìn thấy xác của cô ấy trước mặt, em sẽ không thừa nhận rằng cô ấy đã chế “Em..” Hà Hàm Bội không biết phải nói anh thế nào, tại sao anh lại cố chấp đến thế chứ?
Tro cốt chị ta đưa cho anh đúng là không phải của Lâm Hương Giang, lúc đó chị ta làm vậy chẳng phải là để khiến anh từ bỏ.
Hiện giờ xem ra anh đã phấn chấn trở lại nhưng anh hoàn toàn chưa từ bỏ Lâm Hương Giang.
“Đã một tháng trôi qua rồi, cô ta đã rơi xuống nước lâu như thế, bây giờ e là đến cả một cái xác hoàn chỉnh cũng không còn đâu!” Chị ta nhắc nhở cho anh tỉnh táo lên một chút.
“Không có thi thể thì chỉ có thể nói là mất tích, đoạn thông báo tìm người này có hiệu lực vô hạn, cho đến khi tìm được cô ấy thì thôi” Hà Tuấn Khoa nói rõ ràng từng chữ, vô cùng kiên định.
Hà Hàm Bội lại nghẹn lời, không dám tin mà trừng mắt nhìn anh.
Một lúc lâu sau, chị ta mới hồi lại được hơi thở mắc nghẹn trong lồng ngực, chị ta không khách khí mà nói: “Em rõ ràng là bị điên rồi” Chị ta bỏ lại câu nói này rồi lạnh lùng quay mặt rời đi.
Chị ta biết có nói thêm nữa cũng vô dụng, đành cầu nguyện cho Lâm Hương Giang đừng có xuất hiện.
Hà Tuấn Khoa lại chẳng có lòng dạ nào để tiếp tục xử lý công việc nữa, vầng trán cao anh tuấn lộ ra vẻ u ám, đôi mắt anh tuấn nhìn chằm chằm vào thông báo tìm người.
Mỗi ngày anh đều đang tự thôi miên để khiến mình vững tin rằng cô chỉ đang mất tích mà thôi.
Anh tin rằng cô sẽ quay trở về, anh và con trai đều đang chờ đợi cô.
Trải qua một tháng trị liệu, Lâm Hương Giang hồi phục rất tốt.
Cô y tá đang giúp cô thay thuốc, cô ngồi cạnh đầu giường, chiếc tỉ vi treo trên bức tường đối diện đang phát các chương trình truyền hình.
Trên tỉ vi bất ngờ phát bản tin giải trí…
“Bản tin mới nhất ngày hôm nay, tổng giám đốc Hà Tuấn Khoa của tập đoàn Khoa Đăng đã tốn một khoản lớn để mua một mặt báo để đăng một mẩu thông báo tìm người, nội dung là tìm kiếm vợ chưa cưới của mình..”
Lâm Hương Giang vô cùng kinh ngạc nhìn tỉ vi, Hà Tuấn Khoa vì tìm cô mà lại gửi thông báo tìm người.
Anh làm như vậy có phải điên rồ quá rồi không?
Cô y tá giúp cô thay thuốc cũng đã nghe thấy bản tin, cô ta tặc lưỡi thở dài mấy tiếng: “Kẻ có tiền đúng là tuỳ hứng, tìm người thôi mà cũng việc bé xé ra to.”
“Cô Nguyễn Cao Ánh, cô thấy có phải không?
“Hả? Đúng vậy..” Lâm Hương Giang cụp mắt xuống, cô sợ cô y tá kia sẽ nhận ra mình chính là người cần tìm trên bản tin tìm người kia.
Cô ý tá thấy cô tiếp lời thì không kìm được nổi hứng lên: “Chắc chắn cô không biết cái anh tổng giám đốc Khoa này, nghe đồn anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, có nhan sắc lại nhiều tiền của, là tiêu chuẩn của một người đàn ông độc thân hạng kim cương, mà tiếc ghê, người đàn ông đẹp trai như thế còn chẳng phải đã bị huỷ hôn rồi”
Nghe cô y tá liến thoảng liên hồi bên tai mình về việc Hà Tuấn Khoa bị huỷ hôn bi thảm đến thế nào, Lâm Hương Giang vẫn chỉ cụp đôi hàng mi.
Tại sao nghe từ miệng cô y tá nói thì cô hoàn toàn đã biến thành một người phụ nữ phụ bạc rồi.
“Hừ, cũng không hiểu cái cô gái tên là Lâm Hương Giang này có phải đầu óc có vấn đề không, một người đàn ông ưu tú như thế còn không chịu lấy, rõ là muốn tìm chỗ chết mà” Cô y tá kích động, giống như người bị huỷ hôn là cô ta vậy.
Lâm Hương Giang không lên tiếng, cô còn có thể nói gì nữa?
Cô cũng cảm thấy mình đúng là đi tìm chỗ chết nhưng cô không hối hận về việc mình huỷ hôn.
“Đã thay thuốc xong rồi à?” Không rõ Nguyễn Cao Cường tới từ lúc nào, anh nửa cười nửa không đứng phía sau lưng cô.
Cô y tá trông thấy anh lại có chút xấu hổ, âm thanh dịu dàng hơn so với khi nấy: “Vâng, xong rồi, tổng…tổng giám đốc Cường”
“Vậy thì cô ra ngoài đi” Nguyễn Cao Cường dáng vẻ không chút hiểu biết sự tình.
Khuôn mặt cô y tá khó coi hơn vài phần nhưng không dám có nửa lời oán thán, cô ta gật đầu, thu dọn thuốc rồi rời đi.
Cho đến lúc nhìn thấy cô ý tá bước ra khỏi cửa, Lâm Hương Giang mới không nhịn được mà bật cười khúc khích.
“Em cười cái gì?” Nguyễn Cao Cường đi đến trước mặt cô.
“Anh thật chán chết”
Anh nhíu mày không hiểu: “Anh sao lại chán chết chứ?”
“Anh không trông thấy cô y tá vừa nhìn thấy anh đã đỏ mặt rồi à?” Lâm Hương Giang nói.
“Vậy thì sao?”
Lâm Hương Giang hết cách lắc đầu: “Rõ ràng là cô ta thích anh, ái mộ anh, đến điều này anh cũng không nhìn ra nữa à?”
“Anh không thích cô ta” Anh ta lại rất thẳng thắn.
“Vậy anh thích ai?” Lâm Hương Giang tò mò buột miệng hỏi, cô nhớ đến hình ảnh anh ta đã từng khóc lóc van xin được gặp cô Vi của anh ta.
Đôi mắt anh tuấn của Nguyễn Cao Cường hơi trầm xuống, một cảm xúc phức tạp vụt qua nhưng anh ta che giấu rất tốt.
“Không có ai, cả đời anh sẽ không thích người con gái nào hết” Anh ta đã không còn tư cách thích một người như vậy nữa.
Lâm Hương Giang dường như trong nháy mắt đã nghe hiểu ý của anh ta, đường cong trên khoé môi từ từ hạ xuống, nụ cười trong ánh mắt cũng biến mất.
Cô nhớ rằng anh đã từng nói, anh ta mang trên người 50% gen bệnh điên…
Cô không kìm được mà đưa tay ra nằm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của anh ta: “Anh trai..” Cô thấp giọng giống như đang an ủi nhưng lại không biết phải nói gì Nguyễn Cao Cường rất mau chóng bỏ qua cảm giác kiềm chế đó, anh ta nở một nụ cười với cô, hồi phục lại trạng thái bình thường: “Cao Ánh, anh thấy em hồi phục cũng tốt đó, xuất viện rồi anh đưa em ra nước ngoài nhé.”
Lâm Hương Giang hơi ngẩn người: “Ra nước ngoài?”
Anh ta không chuẩn bị đưa cô về nhà Nguyễn Cao ư?
Bình thường anh cũng rất hiếm khi nhắc đến nhà Nguyễn Cao, nhà Nguyễn Cao cũng không có ai tới thăm cô.
Cô có thể cảm nhận được rãng thật ra trong lòng anh rất bài xích nhà Nguyễn Cao, anh ta chỉ là muốn nhận em gái chứ không có ý muốn đưa cô trở về căn nhà đó.
Lâm Hương Giang vẫn đang trầm mặc dựa vào tình trạng hiện tại của cô, ra nước ngoài thực đúng là một lựa chọn không tồi.
Vả lại cô giả bộ mình đã lãng quên tất cả chẳng phải là vì muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hà Tuấn Khoa ư?
Người duy nhất cô nhớ đến là con trai mình… có lẽ sau này hai mẹ con sẽ rất khó để gặp nhau rồi.
Con trai cô ở cạnh Hà Tuấn Khoa, cô cũng không cần lo lắng.
“Em không muốn à?” Nguyễn Cao Cường thấy cô không lên tiếng liền thấp giọng hỏi.
“Em muốn” Cô lập tức đáp lời rồi hỏi tiếp: “Anh sắp đưa em đi đâu vậy?”
“Chuyện này thì xem sự lựa chọn của em, anh muốn đưa em ra nước ngoài học thêm chút kiến thức, em có hứng thú với việc gì nào?”
Lâm Hương Giang nhíu mày ngẫm nghĩ, tiếp tục học thiết kế kiến trúc đúng là không phù hợp nữa, đó là cô của ngày xưa rồi Bây giờ cô đã có thân phận mới, cô nên học thêm những điều khác biệt.
Chương 243: Trở lại bên cạnh anh ta đi!
Lâm Hương Giang chấp nhận sự sắp đặt của Nguyễn Cao Cường đi nước Pháp du học, không muốn học thiết kế kiến trúc nữa nên cô nghĩ đến công việc trước đây của ba mình.
Người ba nuôi cô khôn lớn là một người điều chế nước hoa rất ưu tú, các loại nước hoa được tay ông làm ra đều là những loại đặc biệt nhất.
Mà ba cô là một người rất tuỳ hứng và có hơi kiêu ngạo, ông vui vẻ thì sẽ đồng ý, ông đã không vui thì ai van xin cũng không có tác dụng gì, vì thế ông cũng đã đắc tội với không ít người.
Hiện giờ nhớ lại cô chỉ cảm thấy chuyện như đã xảy ra từ kiếp nào, ba đã đặc biệt vì cô mà điều chế ra một loại nước hoa độc nhất vô nhị mà đến tận bây giờ cô vẫn còn cất giữ.
Ba đã không còn nữa, cô muốn kế thừa sự nghiệp điều chế nước hoa của ông.
Ngày đi nước ngoài, Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường đến sân bay chuẩn bị lên máy bay, anh ta nói muốn cùng cô đi đến trường nếu không anh ta không an tâm.
Còn một lúc nữa mới tới giờ lên máy bay, Lâm Hương Giang vào nhà vệ sinh một chuyến.
Sắp phải rời xa nơi này rồi, tâm trạng cô suy sụp nói không nên lời, nhớ con trai, cũng hơi nhớ người kia nữa.
Cô đeo khẩu trang lên bước ra ngoài, cúi đầu nghĩ ngợi, khi tới ngã rẽ cô bất ngờ đâm sầm vào một bức tường thịt. Cô bỗng hoàn hồn, vô thức tạ lỗi: “Xin lỗi: *Đi đứng kiểu gì thế? Không phải là cố ý đấy chứ: ây là âm thanh của Hoài Vũ.
Thế nhưng âm thanh kia vang lên từ sau lưng người mà cô đâm phải, mà cô đâm phải là…
Trong giây lát tim cô đập loạn nhịp, cô đã ngửi thấy mùi hương nam tính thanh mát quen thuộc trên người anh, đó là mùi hương mà cô hằng mong nhớ.
Đầu cô càng cúi gãm xuống, may mà y thì người hôm nay cô không buộc cao tóc lên, chiếc khẩu trang thêm cả mái tóc buông dài dường như đã che kín cả gương mặt cô.
Cô hoảng loạn gật đầu coi như tạ lỗi thêm lần nữa rồi vội vã rời đi.
Hơi thở dồn dập, bước chân cũng vô cùng lộn xộn, cô rất sợ bị anh nhận ra!
“Bây giờ mọi người đúng là càng ngày càng thiếu lễ độ!” Hoài Vũ không kìm được.
mà oán thán, sau đó anh tươi cười nhìn về phía ông chủ của mình: “Giám đốc Khoa, anh không sao chứ?”
Hà Tuấn Khoa dùng đôi mắt anh tuấn sắc lạnh nhìn về bóng hình nhỏ bé đang luống cuống bỏ chạy, anh cứ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm.
Vừa rồi khi cô đâm vào anh, anh đang mải nghĩ ngợi, nhất thời chưa nhìn rõ bóng dáng cô.
Anh lờ mờ đưa mắt liếc một cái, chỉ biết cô đang đeo khẩu trang.
Bóng dáng đó quả thực quá giống với Lâm Hương Giang…
Thế nhưng trong chớp mắt, cô đã biến mất ở phía bên kia, anh vội vàng hoàn hồn lại, người kia có phải là cô không!
Bảng không, cô gái này tại sao lại vội vã trốn đi như vậy?
Khuôn mặt anh tuấn của Hà Tuấn Khoa nặng tíu, anh sải đôi chân dài đuổi theo: “Đứng lại!”
Lâm Hương Giang vừa rẽ sang phía khác liền nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau, cô căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Bỏ chạy cũng không có tác dụng gì, cô lo lắng nhìn khắp bốn phía, cô buộc phải trốn ngay đi.
Cô nhìn thấy bên cạnh mình có một chiếc thùng rác vừa cọ rửa sạch sẽ được người lao công đưa đến, cô không còn kịp suy nghĩ gì thêm, đợi người lao công vừa đi cô liền nhảy vào bên trong, vừa hay chiếc thùng rác chứa vừa người cô.
Vừa trốn xong, phía bên ngoài liền nghe thấy tiếng bước chân chạy đến, người đàn ông dùng âm thanh trầm thấp lại có hơi sốt sắng nói: “Lâm Hương Giang, có phải em đấy không! Em ra đây cho anh!”
Lâm Hương Giang chưa từng nghĩ rằng chính bản thân mình sẽ có một ngày trốn trong thùng rác để tránh mặt anh.
Cô cần chặt răng vào nằm đấm của mình, cô sợ mình sẽ không kìm được mà phát ra âm thanh.
Hà Tuấn Khoa không tìm thấy cô, anh lại hét lớn: “Em ra đây nói rõ ràng cho anh vì sao lại muốn huỷ hôn? Chỉ cần em chịu xuất hiện, anh có thể đồng ý không kết hôn, chỉ cần em muốn anh đều có thể đồng ý, chỉ cần em xuất hiện thôi!”
Sân bay rộng lớn người qua kẻ lại nhưng lại không có hình bóng mà anh quen thuộc, không có người con gái anh cần tìm.
Hoài Vũ đứng không xa không dám lại gần, từ đẳng xa nhìn vị boss sắp phát điên của mình, anh không nhịn được mà cay sống mũi.
Boss phải chăng nhớ Lâm Hương Giang quá rồi, nhớ đến mức nằm mơ giữa ban ngày, người phụ nữ khi nấy làm sao có thể là cô ấy được?
Nhưng anh không dám nói, anh sợ mình làm hỏng giấc mơ của boss.
Hà Tuấn Khoa không hề động đậy đứng yên tại đó hồi lâu mong rằng cô có thể xuất hiện, nhưng thứ nhắc nhở anh rời đi là thông tin nhắc nhở lên máy bay.
Ánh mắt của người đàn ông dần dân u ám, bàn tay đặt dọc theo thân người nằm chặt lại, bỗng nhiên anh dùng nắm đấm đấm vào mảng tường bên cạnh mình.
Hoài Vũ trông thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, anh vội vã chạy đến: “Giám đốc Khoa, anh nhìn nhầm rồi, cô gái vừa nãy không phải Lâm Hương Giang đâu, hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã nhận được tin báo có người trông thấy cô ấy rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến đó tìm cô ấy mà”
Ánh mắt anh tuấn của Hà Tuấn Khoa lại có một tia sáng loé lên, đúng thế, lần này anh đi chính là để tìm cô, người khi nấy không phải cô.
Rất mau chóng, tiếng bước chân rời đi vang lên, mà Lâm Hương Giang vẫn còn ở trong thùng rác không chui ra.
Cho đến khi Nguyễn Cao Cường bước đến mở thùng rác ra, nhìn cô đang ngồi trong đó, anh mới khẽ thở dài một tiếng: “Người ta đi rồi, ra đi, ở trong đó không thấy hôi à?”
Thế nhưng anh lại trông thấy một cô gái đầm đìa nước mắt đang trốn trong thùng rác.
Lâm Hương Giang vẫn sống chết cắn chặt răng vào nắm đấm, không để bản thân phát ra âm thanh, nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt cô.
Hoá ra là anh đi tìm cô.
Cô vẫn luôn chú ý tới chuyện thông báo tìm người anh đăng không hề được gỡ xuống, nhiều khả năng là tìm không thấy cô anh sẽ không buông bỏ sự cố chấp này.
Nguyễn Cao Cường trầm mặc, anh hiểu rõ sự đau khổ của cô, hiểu rõ nỗi đau của chuyện rõ ràng yêu đến sâu đậm nhưng lại không thể không từ bỏ.
Anh đã từng trải qua…
Anh vươn tay ra kéo cô dậy, dáng vẻ dịu dàng giúp cô lau nước mắt trên mặt: “Đồ ngốc, nếu như thật sự quá đau khổ thì hãy quay về bên anh ta đi!”
Lúc này, Lâm Hương Giang không tài nào tiếp tục giả bộ mất trí nhớ nữa, cô lao vào lòng anh mặc sức khóc lóc đau đớn: “Tại sao… tại sao em lại là người nhà Nguyễn Cao.
các anh?”
Cô chỉ muốn làm một Lâm Hương Giang bình thường, chứ ko phải là Nguyễn Cao Ánh.
Khóc xong rồi cuối cùng Lâm Hương.
Giang cũng cùng Nguyễn Cao Cường lên máy bay tới nước Pháp.
Từ cửa sổ nhìn xuống mảnh đất mình đang từ từ rời xa, trong lòng lại bình tĩnh khó nói nên lời, tuy rằng không nỡ nhưng cô vẫn muốn ra đi “Anh trai, anh nói xem sau này chúng ta đều phát điên rồi, phát điên giống mẹ thì phải làm thế nào đây?” Cô bất ngờ khẽ lên tiếng hỏi Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nặng trĩu, anh ta nằm lấy tay cô: “Em không cần nghĩ nhiều như vậy, trước đây anh đã từng hỏi bác sĩrồi, kể cả chúng ta có gen này, nhưng không chắc sẽ phát điên, chỉ cần em giữ được tâm trạng hoà nhã, không chịu sự kích thích nào thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Chỉ có điều, trên người họ mang theo bộ gen này cũng được coi là nhân vật nguy hiểm, đầu tiên chính là không được có con.
“Thật ra em không nhất thiết phải huỷ hôn, sau khi gả cho anh ấy thì nói thật tình trạng của em cho anh ta, anh tin rằng anh ta sẽ không ép em đẻ con đâu”
“Nhưng em ghét bỏ bản thân mình, em cũng không thể nào quyết định được mình sẽ phát bệnh hay không?” Chủ yếu là vì cô không muốn liên luy đến anh, không muốn để anh trông thấy mình biến thành một kẻ điên.
“Anh đã đi khám rồi, bọn họ có nói bệnh này có chữa được hay không?”
Nguyễn Cao Cường mím môi nhìn cô hồi lâu, lắc đầu: “Trước mắt thì không.”
Lâm Hương Giang cũng chỉ tiện mồm hỏi, tuy răng cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe câu trả lời của anh ta, trái tìm cô như rơi xuống tận đáy.
Lại là một hồi trâm mặc, cô nghĩ ra chuyện gì lại lên tiếng hỏi: “Vậy… mẹ chúng ta vì sao lại phát điên vậy?”
Khuôn mặt bình tĩnh của Nguyễn Cao Cường trong phút chốc liền thay đổi, đôi mắt anh ta cũng loé lên một ánh nhìn phức tạp.
Vì anh ta đang nắm tay cô nên cô cảm nhận được cơ thể anh ta đột nhiên căng cứng, câu hỏi này dường như là một chuyện cấm ky.
“Sao vậy anh? Không thể nói cho em biết ư?”
Nguyễn Cao Cường hô hấp chùng xuống nói: “Lâm Hương Giang, có những chuyện vẫn là không biết thì tốt hơn”
Anh ta không biết rằng thái độ như vậy của mình khiến Lâm Hương Giang tăng thêm lo lắng sau này không hiểu mình sẽ vì sao mà phát bệnh.
Chương 244: Nhận tổ quy tông
Hai năm sau, nước Pháp.
“Bay giờ tôi tuyên bố người đạt được huy chương vàng trong cuộc thi điều chế nước hoa lần này chính là – cô Nguyễn Cao Ánh!”
Dưới sân khấu tiếng võ tay như sấm dậy, dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, Lâm Hương Giang nhấc váy bước lên sân khấu.
Nguyễn Cao Cường nhìn về phía cô đang đi lên sân khấu, hai năm không gặp, khí chất trên người cô đã nhiều thêm sự thanh lịch và tự tin.
Hôm nạy là ngày cô hoàn thành khóa học, cũng là ngày cô đạt được huy chương vàng của cuộc thi điều chế nước hoa, anh ta bay qua để chúc mừng.
Lâm Hương Giang nhận lấy huy chương, sau đó bước xuống sân khấu ôm lấy người hướng dẫn Phạm Tây Luân, lại một tràng pháo tay vang lên.
“Chúc mừng em” Phạm Tây Luân khế cười nói.
Trong mắt Lâm Hương Giang khó che giấu được những giọt nước mắt của sự xúc động: “Cảm ơn thầy hai năm nay đã chỉ bảo”
“Em vô cùng xuất sắc, đây cũng là kết quả mà bản thân em nỗ lực” Trong mắt Phạm Tây Luân là sự tán thưởng, nếu như không phải cô có khả năng trời phú trong lĩnh vực này, anh ta còn chưa nhất định sẽ thu nhận cô làm học sinh.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, để chúc mừng, Nguyễn Cao Cường đã mời các vị khách.
Anh ta đặc biệt đặt trước một nhà hàng Trung Quốc, Lâm Hương Giang có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Lâm Hương Giang mời thầy giáo hướng dẫn Phạm Tây Luân, ba người cùng nhau tiến vào ghế ngồi.
Sau khi món ăn được dọn đầy bàn, Nguyễn Cao Cường lại gọi thêm một chai rượu vang.
“Cao Ánh, chúc mừng em hoàn thành khóa học” Nguyễn Cao Cường nâng ly rượu chúc mừng cô.
“Cảm ơn” Lâm Hương Giang và anh ta cụng ly, sau đó uống hết.
Phạm Tây Luân chưa từng ăn qua món ăn Trung Quốc, hôm nay là lần đầu tiên nếm thử, cảm nhận có chút kỳ lạ: “Món ăn này không tệ, có chút chua còn có chút ngọt.”
“Thầy ơi, đây là thịt heo chua ngọt” Lâm Hương Giang rót cho anh ta một ly rượu, cười nhìn anh ta: “Thầy, thầy không uống với em một ly sao?”
“Ban nãy thầy đã chúc mừng em rồi”
Lâm Hương Giang biết ý tứ của anh ta, lại chúc mừng khen ngợi, cô nên tự hào.
“Vậy em tự uống một mình” Hôm nay cô thật sự rất vui, một mình uống cạn ly rượu.
Nguyễn Cao Cường không ngăn cản, nồng độ cồn của rượu vang không cao, uống hết cả một chai cũng không có vấn đề gì Bữa ăn này cả ba người đều rất vui vẻ, đặc biệt là Lâm Hương Giang, cả buổi tối cười tới mức miệng không khép lại được.
Cô tự mình uống hết hai chai rượu, nếu không phải Nguyễn Cao Cường ngăn lại, cô còn muốn uống thêm.
Lúc này gò má cô có chút ửng đỏ, nhưng vẫn chưa say, sau khi vẫy tay tạm biệt với thầy giáo hướng dẫn, Nguyễn Cao Cường dìu cô lên xe.
*Vui cũng không cần phải uống nhiều như thế, bản thân không có chút chừng mực nào sao?” Ở trong xe, Nguyễn Cao Cường đột nhiên không kìm nén được hạ giọng quở trách, trong mắt lại không hề có chút hung dữ, chỉ có âm thầm chịu đựng.
“Anh trai tốt của em, hiếm khi em vui được như vậy, tại sao anh lại không uống cùng em thêm mấy ly?” Lâm Hương Giang không ngay ngắn ngã lên trên người của anh tạ Nguyễn Cao Cường hít một hơi: “Em nhìn xem bộ dạng của em lúc này đi, chỗ nào giống như một người điều chế nước hoa?”
“Vậy anh nói xem người điều chế nước hoa có bộ dạng như thế nào?”
“Ít nhất cũng phải giống như thầy giáo hướng dẫn kia của em.”
Phạm Tây Luân?
Cô cười ha ha ra tiếng: “Anh, anh biết anh ta là loại người như thế nào không? Đừng nhìn hiện tại anh ta còn đối xử bình thường với em, trước đây khi anh ta còn chưa trở thành thầy giáo hướng dẫn của em, tính tình của anh ta đã rất tệ hại rồi, nhất định là một tên hoang tưởng, tới bây giờ anh ta chỉ nhận một học trò như em, anh biết lý do vì sao không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh ta quá điên cuồng ngạo mạn, không xem trọng những học trò khác của anh ta”
Nói tới Phạm Tây Luân, đó rõ ràng là thân thoại của trường học bọn họ, cũng là người điều chế nước hoa bậc nhất trong giới điều chế nước hoa, tuổi còn trẻ đã lấy được vô số giải thưởng, bây giờ cũng chưa quá ba mươi bảy tuổi, là một ông chú vô cùng hấp dẫn quyến rũ cùng với tài năng xuất chúng.
“Vậy tại sao anh ta lại chọn em làm học trò?” Nguyễn Cao Cường hiếu kỳ hỏi.
Lâm Hương Giang nghĩ ngợi: “Đại khái là vì da mặt em đủ dày đó.”
Trở thành học trò của anh ta cũng không hề dễ dàng, trước đây mỗi người cô đều mặt dày đi bám dính lấy Phạm Tây Luân, đem nước hoa mà mình điều chế, bất kể là thơm hay hỏng đều đem đi tìm anh ta đánh giá.
Cô van xin anh ta nửa năm, đột nhiên có một ngày, anh ta lại đáp ứng chấp nhận cô làm học trò.
“Anh, lần này anh tới ở lại thêm mấy ngày đi, sau này em có thời gian rảnh, dẫn anh đi dạo chơi” Lâm Hương Giang đưa ra lời mời.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm đi một chút: “Anh cũng muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng mà…”
“Anh có chuyện gì quan trọng cần phải giải quyết sao?” Lâm Hương Giang vẫn luôn dựa vào vai, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nguyễn Cao Cường và cô mắt đối mắt nhìn nhau chằm chăm, sắc mặt trong phút chốc trở nên nghiêm trọng, ngay cả giọng điệu cũng trầm xuống: “Cao Ánh, ông nội muốn em quay về.”
Lâm Hương Giang nghe xong liền sững sờ, đầu óc quay cuồng một lúc vẫn chưa bình thường trở lại: “Quay về? Về đâu?”
Nguyễn Cao Cường im lặng vài giây mới nói tiếp: “Nhà họ Nguyễn Cao.”
Sau đó, đầu óc cô quay cuồng, chuyển thành cô im lặng, ngồi thẳng người, không dựa vào vai anh ta nữa, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhạt đi Như có như không cắn cản môi: “Ông cụ biết hôm nay em hoàn thành khóa học?”
“Trong nhà họ Nguyễn Cao, không có chuyện gì có thể giấu được ông ta cả”
Nguyễn Cao Cường vẫn như cũ trầm thấp, nghe không ra được hỉ nộ vui buồn Lâm Hương Giang yên lặng nhìn anh ta, chốc lát nói: “Anh, tại sao em cảm thấy anh ngồi ở vị trí gia chủ nhà họ Nguyễn Cao này không có tác dụng gì?”
Ông cụ còn sống, anh ta gia chủ này vẫn còn phải chấp nhận sự trói buộc.
Làm sao Nguyễn Cao Cường không hiểu rõ sự bất lực của bản thân khi làm gia chủ của nhà này, nhưng chung quy để người khác ngồi vào còn tốt hơn.
“Cao Ánh, em nên hiểu rõ, anh cũng không muốn em quay về” Quay về căn nhà đó, anh ta thà để cô lang thang bên ngoài.
Lâm Hương Giang quay đầu nhìn về phía phong cảnh đường xá phía bên ngoài cửa sổ xe đang lao vun vút, rời khỏi nơi đó hai năm, chưa từng có suy nghĩ là không thể.
Ngoài ra con trai của cô vẫn đang ở đó.
Thật sự quay về cũng không phải là gì quá to tát, thời gian hai năm đã khiến cho rất nhiều chuyện thay đổi.
Nếu như phải đối diện với Hà Tuấn Khoa, cô cũng đã có sự chuẩn bị trong lòng.
“Vậy thì trở về thôi” Không biết qua bao lâu, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe nhàn nhạt nói.
Nguyễn Cao Cường nheo nheo mắt, trái tim thắt lại: “Nếu như em không muốn, anh thay em từ chối”
Cô qua đầu đối diện với anh ta, mỉm cười: “Có thể từ chối sao? Dựa vào thủ đoạn xử lý mọi chuyện của ông cụ, ông ta nhất định sẽ phái người qua đây trực tiếp bắt ép đưa em về, không phải sao?”
Nguyễn Cao Cường không có cách nào trả lời, rõ ràng lời cô nói không sai.
Ba ngày sau, Lâm Hương Giang hoàn thành thủ tục, cùng với Nguyễn Cao Cường xuất phát lộ trình quay về nước.
Trong tiếng máy bay gầm rú, cô tạm biệt nước Pháp.
Ở sân bay, chào tạm biệt với thầy giáo hướng dẫn Phạm Tây Luân, anh ta nói có thời gian sẽ đi thăm cô.
Lúc Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường trở về nhà họ Nguyễn Cao đã là chạng vạng nhá nhem tối, Nguyễn Cao Khải đang chuẩn bị ăn tối.
Ông cụ so với hai năm trước còn gầy gò hơn, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt đục ngầu kia còn vô cùng sắc bén và âm u, không khỏi khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
Nguyễn Cao Khải đánh giá Lâm Hương Giang một lượt từ trên xuống dưới: “Thật sự là càng sống lại càng thụt lùi, làm sao mà so với trước đây nhìn có vẻ còn ngây thơ hơn vậy?”
Đôi mắt Lâm Hương Giang giật giật: “Cháu có thể lý hiểu là so với trước đây cháu trẻ trung hơn đúng không?”
Nguyễn Cao Khải liếc cô, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Cao Cường đưa cháu ra nước ngoài du học, nghe nói học hành vẫn ổn?”
“Tàm tạm thôi ạ, đúng rồi, cháu còn đặc biệt điều chế cho ông một bình nước hoa, có thể cải thiện giấc ngủ, xoa dịu tinh thần” Lâm Hương Giang nhờ chị Khánh chuyển chiếc chai nhỏ tỉnh xảo trên tay đưa cho ông cụ.
Nguyễn Cao Khải tràn đầy nghỉ ngờ nhận lấy, ngửi ngửi, đột nhiên nhíu mày, vô cùng chán ghét bắt chị Khánh cầm đi: “Cái gì thế này, nặng mùi quá!
“Ông nên đặt ở đầu giường, trước khi ngủ ngửi qua, ba ngày sau đảm bảo có hiệu quả.”
Khuôn mặt Nguyễn Cao Khải vẫn còn sự chán ghét, không tiếp tục truy hỏi cuộc sống du học của cô nữa, mà ngồi thẳng người, gương mặt già nua nói: “Nếu đã trở về thì chuẩn bị đi, mấy ngày nữa nhận tổ quy tông.”
Chương 245: Em gái của bọn họ
Lâm Hương Giang cho rằng điều được người xưa gọi là nhận tổ quy tông là đến sảnh đường của gia tộc nhà họ Nguyễn Cao để cúng tổ tiên và làm lẽ.
Thật ra cũng không đơn giản như vậy, không chỉ thờ cúng tổ tiên mà còn tổ chức một bữa tiệc linh đình trong khách sạn rồi mời tất cả người thân, bạn bè đến dự và công bố thân phận của cô cho mọi người biết.
Trong phòng khách sạn, nhân viên giúp cô mặc bộ váy đã được may cao cấp, chuyên viên trang điểm cũng đã trang điểm xong cho cô. Bây giờ, chỉ còn chờ bữa tiệc bắt đầu.
Nhìn Lâm Hương Giang có vẻ hơi thờ ơ, cô để nhận viên tuỳ ý trang điểm, mặc quần áo Khi Nguyễn Cao Cường bước vào phòng, những gì đập vào mắt anh là vẻ mặt vô hồn của cô Nguyễn Cao Cường biết rằng Lâm Hương Giang không muốn thông báo với cả thế giới răng cô là Nguyễn Cao Ánh, nhưng đó là ý của ông nội nên bọn họ không thể cãi lời ông được.
“Anh đến rồi à” Lâm Hương Giang mở miệng chủ động chào Nguyễn Cao Cương Nguyễn Cao Cường gật đầu, nhân viên công tác giúp cô thay quần áo xong đều đi ra ngoài.
Nguyễn Cao Cường đứng phía sau Lâm Hương Giang: “Nếu em không muốn đi ra ngoài, bây giờ anh có thể đưa em đi.”
Lâm Hương Giang nghe thấy lời này thì sững sờ, ngay lập tức quay đầu nhìn Nguyễn Cao Cường không chớp mắt, một lúc sau mới cong môi lên, thản nhiên nói: “Đi? Anh thật sự có thể đưa em ra khỏi đây được không?”
“Nếu là vì em gái của mình, anh có thể thử xem” Hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên anh chống đối lại ông nội.
Lâm Hương Giang nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt đen của Nguyễn Cao Cường, bây giờ chỉ cần cô gật đầu, anh nhất định sẽ đưa cô đi.
Sau vài giây im lặng, Lâm Hương Giang cười läc đầu: “Anh à, anh không thể luôn nghĩ cho em như thế, em không muốn anh phải khó xử.”
Bây giờ cô đã quay về nhà họ Nguyễn Cao rồi, lúc này cô mà trốn đi thì có ích lợi gì?
Bên cạnh đó, cô cũng không phải không muốn gặp người khác nhưng mà trong lòng cô lại không tránh được sự lo lắng. Nhà họ.
Nguyễn Cao mở tiệc phô trương lớn như vậy, người kia chắc chẳn sẽ biết cô đã trở về.
“Cô chủ, cậu Tư, ông cụ mời hai người ra ngoài tham gia bữa tiệc.” Một tên thuộc hạ đi đến thông báo.
Lâm Hương Giang hít sâu một hơi rồi nói “Đi thôi” Cô chìa tay ra trước mặt Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường không nắm tay cô ngay lập tức, nhưng đôi mắt phượng âm trầm của anh ta nhìn thẳng vào cô : “Em nghĩ kĩrồi hả?”
Chỉ cần ra khỏi đây và công bố thân phận của cô cho mọi người biết, từ giờ trở đi Lâm Hương Giang sẽ trở thành Nguyễn Cao Ánh.
“Tất nhiên” Đối với quyết định này, đã không còn chỗ cho sự hối hận.
Nguyễn Cao Cường nắm chặt tay cô: “Được rồi, từ nay về sau ở nhà họ Nguyễn Cao em sẽ có anh trai bảo vệ em” Anh ta vừa nói xong liền đưa cô ra ngoài.
Lâm Hương Giang cũng có chút không rõ mối quan hệ trong nhà, cô biết mọi người nhà Nguyễn Cao khá tốt, nhưng mà… nhìn dáng vẻ của Nguyễn Cao Cường lúc này, nhà họ Nguyễn Cao giống như bước hang hổ nguy hiểm, vào thì dễ mà ra thì khó?
Sảnh tiệc của khách sạn được trang trí nguy nga rực rỡ, khách được mời đến hôm nay rất đông. Bởi vì mọi người nghe tin nhà họ Nguyễn Cao đã tìm lại được cháu gái đã mất tích nhiều năm nên đều đến đây vì sự tò mò muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà họ Nguyễn Cao.
Lúc trước có nhiều người như vậy, Nguyễn Cao Ngạo sẽ không bao giờ tham dự, dù sao thì anh ta đi lại cũng không thuận tiện và anh ta luôn cảm thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt thương hại.
Nhưng hôm nay anh ta lại muốn xem cô em gái mất tích đã lâu trông như thế nào, đặc biệt cô ấy cũng là em gái của Nguyễn Cao Cường.
Anh ta đã thuê người nhìn chằm chăm Nguyễn Cao Cường lâu như vậy, tại sao anh ta lại không phát hiện ra chuyện Nguyễn Cao.
Cường tìm thấy em gái của mình?
Xem ra sau khi trở về anh ta phải thay những người đó rồi, bọn họ đều là kẻ vô dụng.
Chị Khánh đỡ Nguyễn Cao Khải lên sân khấu, ông cụ nói với người thân và bạn bè: “Mọi người, tôi nghĩ các vị đều biết, hôm nay tôi mời mọi người đến để nói thông báo rằng nhà chúng tôi đã tìm thấy cháu gái mất tích nhiều năm”
Giọng nói già nua của Nguyễn Cao Khải tiếp tục vang lên không nhanh không chậm: “Bây giờ, tôi sẽ để cháu gái tôi ra ngoài gặp mặt tất cả các vị.”
Ngay lập tức, Lâm Hương Giang cùng với Nguyễn Cao Cường xuất hiện từ cầu thang xoắn ốc của sảnh tiệc và bước xuống từng bước một.
Váy trên người Lâm Hương Giang là do Nguyễn Cao Khải tự mình đặt may, trông cực kỳ sang trọng và chói mắt, cộng với vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp của cô, sau khi ăn mặc như thế này, quả thật không khác gì một cô công chúa.
Người thân và bạn bè đều nhìn chảm chằm cô, khí chất này thực sự chỉ xuất hi: trên người đám con cháu nhà quyền quý.
Ngay khi Lâm Hương Giang bước ra, cô đã cảm nhận được sự chú ý từ mọi hướng, không phải cô lo lắng mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Một bộ váy như vậy không phải là thứ cô muốn, bây giờ cô đã trở thành Nguyễn Cao.
Ánh, không hiểu sao điều này khiến cô cảm thấy áp lực không thể giải thích được.
Cô kéo tay Nguyễn Cao Cường đi đến trước mặt ông cụ , và ở trước mặt mọi người gọi: “Ông nội.”
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Nguyễn Cao Khải hiếm có khi nào lạnh lùng như mọi khi, khi ông cụ nhìn thấy váy Lâm Hương Giang mặc mới coi như vừa lòng ông.
“Đến, đến bên cạnh ông nội” Nguyễn Cao Khải đưa tay về phía cô.
Lâm Hương Giang do dự một chút, Nguyễn Cao Cường thì thầm vào tai cô: “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Có Nguyễn Cao Cường ở bên cạnh, Lâm Hương Giang cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Lúc này, cô mới đi đến bên cạnh ông cụ đứng.
“Mọi người, cô ấy là cháu gái tôi Nguyễn Cao Ánh, vừa du học ở nước Pháp về, bây giờ là một nhà pha chế nước hoa có tiếng. Trong tương lai, cháu tôi sẽ thành lập thương hiệu nước hoa của riêng mình ở tập đoàn Nguyễn Cao. Mong mọi người quan tâm đến cháu gái tôi nhiều hơn”
Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn ông cụ đầy mưu mô bên cạnh, từ khi nào cô nói rằng bản thân sẽ thành lập một nhãn hiệu nước hoa ở tập đoàn Nguyễn Cao.
Ngay cả khi Lâm Hương Giang muốn tạo ra thương hiệu của riêng mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc công ty thuộc về tập đoàn Nguyễn Cao.
Nguyễn Cao Khải còn tuyên bố điều này trước công chúng, dường như ông cụ lại muốn mở ra một con đường mới cho tập đoàn Nguyễn Cao để kiếm tiền.
Cái gì mà muốn cô nhận tổ quy tông, hoá ra là muốn đón cô về để tạo ra lợi ích cho tập đoàn Nguyễn Cao. Đúng là một ông già cổ hủ nham hiểm!
Chẳng trách vừa nấy Nguyễn Cao Cường không muốn cô ra như vậy, cái gọi là công nhận người cháu gái của ông cụ cũng không có bao nhiêu tình cảm chân thật trong đó.
“Ông ơi, chắc ông nhớ nhầm rồi. Cháu không muốn thành lập một thương hiệu nước hoa mà chỉ muốn mở một phòng nghiên cứu độc lập. Cháu vừa mới tốt nghiệp xong và có lẽ cháu phải học từ ba đến năm năm nữa mới có tư cách thành lập được một nhãn hiệu” Vậy mà cô không giữ cho ông cụ chút mặt mũi nào, trực tiếp phủ định lời ông cụ nói.
Trong một lúc, mọi người dưới khán đài im lặng và bầu không khí trong hội trường có chút khó xử.
Nguyễn Cao Ngạo đã rất sốc khi nhìn thấy Lâm Hương Giang bước ra, anh ta còn nghĩ cô là người phụ nữ của Nguyễn Cao Cường, nhưng anh ta lại không ngờ rãng cô chính là Nguyễn Cao Ánh!
Ban đầu anh ta lo lẳng rằng Nguyễn Cao Cường sẽ có thêm một người em gái phụ giúp, khi đó công việc của anh ta sẽ nâng lên một tầm cao mới. Bây giờ, khi Nguyễn Cao Ngạo nhìn thấy Lâm Hương Giang ở trước mặt mọi người phản bác lại lời nói của ông cụ, anh ta không khỏi âm thầm cười khinh thường trong lòng.
Hôm nay có trò hay để xem.
Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải trở nên âm trầm, ông lạnh lùng nhìn chăm chăm Lâm Hương Giang, con nhóc chết tiệt, dám làm ông ta xấu hổ ở nơi công cộng “Š… thật xin lỗi… xin lỗi mọi người… tôi đến muộn…” Ngoài miệng Nguyễn Cao Diệp nói xin lỗi, nhưng anh ta vẫn thể hiện dáng vẻ không quan tâm đến ai ung dung bước vào.
“Uầy… ông nội, người phụ nữ bên cạnh ông sao nhìn quen mặt như vậy?”
Nguyễn Cao Diệp cái gì cũng không biết, nhìn chãm chäm vào Lâm Hương Giang một lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra cô: “Uầy! Cô không phải là người phụ nữ đã có mối quan hệ với em tư của tôi trước đó sao? Sao cô lại ở chỗ này?”
Lời Nguyễn Cao Diệp vừa nói ra lộ ra mùi vị bát quái khiến những người có mặt ở đây không khỏi nhỏ giọng xì xào.
Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải thậm chí còn khó nhìn hơn. Một bữa tiệc tối thịnh soạn, hai người này đều muốn gương mặt già nua của ông mất hết sao?
Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Diệp nở nụ cười với vẻ mặt vô hại: “Có vẻ như anh là anh ba phải không?”
“Cái gì! Anh ba, cô…” Nguyễn Cao Diệp đang nói một nửa thì dừng lại giữa chừng, kinh ngạc nhìn cô.
“Cô … Cô sẽ không phải…” Đứa em gái đã mất tích nhiều năm của nhà bọn họ chứ?
“Xin chào anh ba, em là Cao Ánh” Cô cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ bị kinh ngạc không nhẹ của Nguyễn Cao Diệp.
Nguyễn Cao Diệp hoàn toàn không nói nên lời, cả người anh ta như bị sét đánh.
Chuyện này cũng quá máu chó đấy chứ, người phụ nữ này là em gái của bọn họ sao?
Bữa tiệc tỏ thông báo của nhà họ Nguyễn Cao xem như bị phá hỏng và Nguyễn Cao Khải bị tức giận không nhẹ, sau khi trở về ông cụ ngất xỉu trên giường Các phương tiện truyền thông lớn đều đang đưa tin rằng nhà họ Nguyễn Cao đã tìm thấy cháu gái mất tích nhiều năm.
Hoài Vũ cầm một tờ báo đọc, anh ta sốt ruột vội vàng chạy vào văn phòng chủ tịch, thở hổn hển nói: “Tổng giám đốc Khoa, anh…anh đã xem chưa?”
Hà Tuấn Khoa nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoài Vũ: “Từ khi nào văn phòng của tôi mà cậu lại có thể tuỳ tiện xông vào?”
Chương 246: Cô quay về rồi
Hoài Vũ không quan tâm tới việc bị sếp trách mảng, vội vàng đưa bản tin đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Khoa, anh mau xem, là cô Lâm Hương Giang.”
Con ngươi của Hà Tuấn Khoa co rút lại, nhìn bản tin đó, nói chính xác thì là tấm ảnh trên bản tin.
Hai năm xa cách, anh gặp lại cô, vậy mà lại là trên bản tin!
Hơi thở trong phút chốc trở nên nặng nề, anh đột nhiên giật lấy tờ báo đưa lên trước mắt, nhìn chãm chäm vào người ở trong bức ảnh ở cự ly gần hơn.
Không sai, là cô….
Trong bức ảnh, cô mặc một chiếc váy thiết kế riêng cao cấp, đeo trang sức châu báu chói mắt, cả người sang trọng quý phái, mặc dù cả người ăn mặc đẹp đẽ, cũng không che đi được khí chất tao nhã vốn có trên người cô.
Nhìn cô trong tấm ảnh, anh cảm thấy có chút xa lạ không thể lý giải, cô thay đổi rồi, không còn giống như trước nữa.
Hai năm nay, bởi vì thông báo tìm người mất tích đó không hề bị thu hồi, anh nhận được không ít người đến báo tin, nói gặp được nhưng mỗi lần đều là nhận nhầm người, đều là tin giả.
Khiến anh bây giờ nhìn thấy người phụ nữ trên bản tin, đột nhiên không dám chắc chắn có phải là thật hay không.
“Tổng giám đốc Khoa, anh xem, trong bản tin nói là cô Lâm Hương Giang là cháu gái mất tích nhiều năm của nhà họ Nguyễn Cao, bây giờ cô ấy mới nhận tổ quy tông.” Hoài Vũ nói.
Đôi mắt sắc bén của Hà Tuấn Khoa nheo lại, cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao?
Trong bản tin, anh còn nhìn thấy Nguyễn Cao Cường, anh ta đang đỡ Lâm Hương Giang đi xuống từ cầu thang xoắn ốc ở sảnh bữa tiệc.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bản tin, ánh mắt trở nên lạnh lùng từng chút từng chút một, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thảo nào anh vẫn luôn không tìm được Lâm Hương Giang, hóa ra là bị Nguyễn Cao.
Cường giấu đi rồi!
Điều anh không hiểu là, Lâm Hương Giang sao lại trở thành cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao chứ?
“Säp xếp xe, tôi phải đi gặp cô ấy!” Hà Tuấn Khoa đột ngột đứng dậy.
“Vâng ..” Hoài Vũ đoán được việc đầu tiên anh nhất định muốn đi gặp Lâm Hương Giang, đã có chuẩn bị rồi.
Nhưng anh ta vừa bước đi mấy bước liền bị gọi lại: “Đợi đã”
“Sao vậy? Tổng giám đốc Khoa?”
Hà Tuấn Khoa nhíu chặt mày lại, châm chậm ngồi về chiếc ghế xoay bọc da thật, ánh mắt u sầu quay về nhìn bản tin.
Thân phận của cô bây giờ là Nguyễn Cao Ánh, anh tùy tiện đi qua đó, cô nhất định sẽ không gặp anh.
“Không cần sắp xếp nữa, hôm nay tôi phải xử lý công việc khẩn cấp của công ty”
Anh đổi ý rồi Hoài Vũ sững sờ: “Tổng giám đốc Khoa, anh không muốn đi gặp cô Lâm Hương Giang sao?” Đã tìm kiếm hai năm rồi, bây giờ người ta xuất hiện rồi, đi gặp chứ?
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn anh ta: “Điều gì không nên hỏi thì đừng hỏi, đi ra ngoài đi.”
Hoài Vũ mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại, chỉ có thể thở dài bất lực, quay người rời đi Hai năm nay, anh ta tận mắt nhìn thấy sếp vì tìm Lâm Hương Giang mà điên cuồng bao nhiêu, hoàn toàn như đã thay đổi cả con người vậy, biến thành một người càng thêm lạnh lùng vô tình, chỉ có một chuyện có thể khiến anh xúc động, đó chính là tin tức về Lâm Hương Giang.
Mọi người đều nói Lâm Hương Giang chắc chắn đã chết rồi, chỉ có sếp vững tin rằng cô chỉ là mất tích, ai nói cũng chẳng có tác dụng Người mình mong nhớ ngày đêm cuối cùng xuất hiện rồi, anh lại trở nên rất lạnh lùng.
Trong văn phòng tổng giám đốc to lớn, Hà Tuấn Khoa lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, ai nói anh không muốn gặp cô?
Anh khao khát bay đến bên cạnh cô ngay lúc này, khao khát trói cô quay trở về, mãi mãi không được rời xa anh nữa!
Chỉ là anh có chút sợ hãi, sợ sự kích động của bản thân lại đẩy cô đi.
Nếu như đã trở về rồi, còn táo bạo thông báo với cả thiên hạ, vậy anh cũng không cần phải sợ không tìm thấy cô nữa.
Nhà họ Nguyễn Cao.
Nguyễn Cao Khải trở về sau bữa tiệc, tức giận nằm trên giường, đến giờ vẫn chưa thể dậy được.
Mọi người trong nhà họ cao đều tới thăm ông, toàn bộ đều bị cho đứng người cửa, ông cụ không muốn gặp ai hết.
Chị Khánh được dặn dò đứng ở cửa cản bọn họ lại.
“Ông nội, ông thật sự không muốn gặp.
cháu sao?” Lâm Hương Giang đứng ở cửa, hét vào trong “Cút!” Tiếng ông cụ tức giận quát.
Nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận này, xem ra ông cụ không có gì đáng lo cả, chỉ là cảm thấy bị mất mặt trong bữa tiệc, hờn dỗi chút thôi.
“Chậc chậc, em gái à em cũng lợi hại thật đó, vừa quay về đã làm ông nội tức thành thế này” Câu nói này của Nguyễn Cao Diệp nghe giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Hương Giang liếc anh ta một cái, nhếch miệng nhắc nhở: “Làm ông nội tức giận, cũng không thể thiếu công của anh ba đâu”
Đừng quên rằng, những lời anh ta nói ở bữa tiệc, tương đương với việc lại làm mất mặt ông cụ thêm lần nữa.
Nguyễn Cao Diệp vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, công lao này đừng đẩy lên người tôi”
Lâm Hương Giang cũng lười tranh cãi với anh ta, nhìn Nguyễn Cao Cường một cái: “Anh à, ông nội bây giờ không muốn gặp ai, vậy chúng ta đừng làm phiền ông nữa”
Nguyễn Cao Cường nghĩ một lúc mới gật đầu: “Cũng được” Sau đó nói với ông cụ ở trong phòng: “Ông nội, vậy ông nghỉ ngơi cho tốt, chúng cháu đi trước đây”
Bọn họ đang định rời đi, từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: “Nguyễn Cao Ánh, cháu vào đây cho ông!”
Tiếng hét này của Ông khiến bọn họ đều giật bản cả mình.
Mí mắt Lâm Hương Giang giật gi cụ nhanh như vậy đã tìm cô tính sổ Nguyễn Cao Cường không yên tâm, sợ ông nội trách phạt cô, muốn cùng cô đi vào trong, nhưng ông nội chỉ cho một mình cô vào.
Anh ta chỉ có thể đợi cô ở ngoài cửa, phòng trường hợp lỡ như.
Lâm Hương Giang vào phòng của Nguyễn Cao Khải, trong phòng vừa âm u vừa se lạnh, u ám hệt như ông cụ vậy, tuy là thanh thiên bạch nhật, vẫn khiến cô bị dọa Sợ.
Đột nhiên hối hận đã đi vào một mình, lúc nãy nên kéo theo Nguyễn Cao Cường vào cùng.
“Qua đây!” Một góc nào đó trong căn phòng thình lình xuất hiện một giọng nói lạnh lùng.
Dây thần kinh của Lâm Hương Giang căng lên, châm chậm đi về hướng đó, tới trước giường, nhìn thấy ông cụ đang nãm đó, nhìn chăm chăm cô.
Cô miễn cưỡng lên tiếng: “Ông … nội ..”
“Ông nội cái quái gì, mày có bản lĩnh như vậy, tao đây không xứng làm ông nội mày!”
“Ông nội, ông không muốn nhận người cháu gái này nữa sao? Thế thì không được đâu, ông đã tuyên bố ra bên ngoài thân phận của cháu rồi, mọi người đều biết cháu là cháu gái của ông”
“Cháu … khụ khụ ..” Nguyễn Cao Khải tức nghẹn cả họng, không ngừng ho, suýt chút nữa đã bị cô làm cô tức đến chết.
“Ai da, ông nội, ông sao vậy? Đừng kích động, ông đã có tuổi rồi, nên ôn hòa nhã nhặn thôi” Cô nói xong bèn lấy từ trong tui ra một lọ tỉnh dầu đưa cho ông cụ.
“Ông nội, hương thơm này có thể giúp ông xoa dịu cảm xúc, cháu biếu ông đó”
Ông cụ không hề cảm kích, hất tay cô ra một cái, lọ tinh dầu rơi xuống đất, vỡ tan tành, hương thơm ngào ngạt khäp căn phòng.
Nguyễn Cao Cường ở bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ, mặc kệ tất cả, lao vào: “Sao thế?” Kéo Lâm Hương Giang ra kiểm tra một lượt: “Không sao chứ?”
*Nó thì có thể có chuyện gì? Tao đây suýt bị nó làm cho tức chết đây này!”
Nguyễn Cao Khải tức giận nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Hương Giang vốn đã rất nhạt, bây giờ lại càng không còn cười gì nữa, cô nhìn lọ tinh dầu vỡ tan tành trên mặt đất với vẻ vô cùng tiếc nuối, hờ hững nói: “Ông nội, ông hà cớ gì phải thế này?”
“Mày nói xem, tao để mày về nhà họ Nguyễn Cao này có tác dụng gì?” Nguyễn Cao Khải lạnh lùng quát với giọng không vui vẻ gì Vốn tưởng rằng cô có thể mang về một dự án mới cho tập đoàn Nguyễn Cao, ai ngờ cô lại từ chối trước tất cả mọi người.
“Ông nội, lẽ nào ông nhận cháu chỉ là vì muốn lợi dụng cháu để kiếm tiền cho tập đoàn Nguyễn Cao?”
Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải lạnh lùng: “Không thì sao? Người vô dụng không xứng ở lại nhà họ Nguyễn Cao”
“Vậy thật khiến ông thất vọng rồi, cháu quả thật không có tác dụng gì hết, nhưng cháu đã trở về rồi thì sẽ không đi dễ như vậy đâu” Đã nhận tổ tông rồi, làm sao có thể
Chương 247: Phép tắc của nhà họ Nguyễn Cao
Lâm Hương Giang bị Nguyễn Cao Cường cứ thế kéo ra đến tận cửa mới dừng lại.
Anh ta cau mày, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cao Ánh, em sau này đừng nói chuyện kiểu như vậy với ông nội.”
Lồng ngực Lâm Hương Giang vẫn còn một sự bực tức chưa nén xuống được, cứ nghĩ tới việc lão già đã muốn cô quay về là để trục lợi, sự bực tức đó trong lòng cô lại kìm không nổi.
“Em nói chuyện với ông ta như vậy là đã đủ khách sáo rồi”
“Ông nói cho cùng thì cũng là ông nội của chúng ta…”
“Em coi ông là ông nội, nhưng ông ta coi em là cái gì?” Lâm Hương Giang ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh ta, cảm xúc không được ổn định lắm, giọng điệu cũng cao lên mà cô không hay biết.
Nguyễn Cao Cường nhất thời không biết nói gì, rất nhiều lúc, đối với cách làm việc của ông cụ, anh ta cũng rất bất lực.
“Anh à, em thấy ông đối với anh cũng làm gì có tình cảm ông cháu gì đâu, chỉ coi anh là công cụ kiếm tiên cho nhà họ Nguyễn Cao thôi đúng không?”
“Đủ rồi! Không được nói lại mấy lời kiểu này nữa!” Nguyễn Cao Cường đột nhiên hét lên một tiếng, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng.
Lâm Hương giang bị anh ta quát đến đơ luôn, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn lại: “Em cũng là vì thấy bất bình cho anh? Anh..”
“Cao Ánh à, đây là nhà họ Nguyễn Cao, em nói chuyện thì phải chú ý chừng mực.”
Nguyễn Cao Cường cắt ngang lời cô.
Trong lòng cô càng bực: “Nhà họ Nguyễn Cao thì sao? Lẽ nào còn không được tự do ngôn luận sao?”
“Có những lời không thể nói ở đây được.”
‘Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường nghiêm tức, dường như cô nói sai một câu, lập tức sẽ bị lôi ra và giết vậy.
Lâm Hương Giang đột nhiên nghĩ tới việc ông cụ trước đây từng phái sát thủ tới muốn lấy mạng của cô, còn dã man cử người tới lôi cô tới nhà họ Nguyễn Cao, để bây giờ cô ở đây đến quyền tự do nói chuyện cũng không có, Triều Nguyễn đã biến mất bao nhiêu năm rồi, không ngờ rằng chế độ quản lý ở nhà họ Nguyễn Cao vẫn còn in dấu phong kiến đến vậy!
Thấy cô cuối cùng cũng không nói nữa, Nguyễn Cao Cường nói: “Em ở đây đợi, anh đi lái xe tới”
“Ừm” Cô đáp lời, cúi đầu nhìn bàn chân mình.
Nguyễn Cao Cường biết bản thân mình lúc nãy có chút hung dữ với cô, nhưng đó cũng là để tốt cho cô.
Lâm Hương Giang đợi Nguyễn Cao Cường trong tâm trạng ủ rũ, đằng sau có người tiến đến gần cũng không biết, chỉ đến khi một giọng nói có chút dí dỏm vang lên: “Em gái, ông nội đã đỡ hơn chưa?”
Giọng nói này nghe không vui không buồn, khiến người ta khó chịu một cách kì lạ, cô quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, một người đàn ông ngồi trên xe lăn Lâm Hương Giang cẩn thận nhìn đối phương mấy lần, trong ấn tượng của cô, người này hình như là… anh hai của nhà họ Nguyễn Cao?
“Đỡ hơn rồi” Cô đang không có tâm trạng thêm sự dạy bảo lúc nãy của Cao Cường, nói chuyện cũng không còn hùng hổ như vậy nữa.
Chỉ là thái độ của cô theo Nguyễn Cao Ngạo thấy là rất qua loa, anh ta cau mày lại, đẩy xe lăn gần lại chỗ cô một chút.
“Em gái, em vừa quay về đã khiến ông nội tức đến mức này, em tư không nói cho em biết phép tắc của nhà họ Nguyễn Cao sao?”
Lại phép tắc gì nữa đây? Cho dù là lịch sử nhà họ Nguyễn Cao đã có hơn trăm năm, phát triển đến hôm nay, lẽ nào không nên tiến bộ theo thời gian sao?
“Phép tắc gì? Em không biết” Cô lạnh nhạt nói.
Đáy mắt Nguyễn Cao Ngạo lóe lên một tia chế nhạo, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm cô: “Vậy em vẫn nên mau chóng hiểu cho rõ đi thì tốt hơn, nếu không động đến gia pháp rồi, nói chừng sẽ phải chịu hình phạt giống như mẹ em đó”
Mẹ?
Lâm Hương Giang sững sờ, Nguyễn Cao Cường chưa từng nói với cô về chuyện mẹ của bọn họ, căn bản cô không hề biết bọn họ đã xảy ra những gì.
Có điều nhìn biểu cảm của đối phương, mẹ dường như đã phải chịu hình phạt theo gia pháp?
“Mẹ tôi sao rồi?” Cô nhịn không được mà hỏi.
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Cao Ngạo đầy ý tứ sâu xa, ánh mắt dán chặt lấy cô có chút rợn người, anh ta không hề trả lời, ngược lại hạ thấp giọng nói: “Cô cảm thấy cánh cổng nhà họ Nguyễn Cao dễ vào như vậy sao?”
Anh ta nói xong, cười một tiếng không vui không buồn, sau đó đẩy xe lăn rời đi.
Nụ cười kì dị của anh thật sự khiến Lâm Hương Giang giật bản cả mình, lạnh toát cả sống lưng, nhất thời không thể hoàn hồn ngay được.
Đến khi đằng sau có người tới vỗ vai cô!
“AI” Cô kinh hãi hét lên và quanh người lại.
Nguyễn Cao Cường không hiểu quan sát cô: “Nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Thế mà đã bị dọa sợ rồi?
Hơi thở và nhịp tim Lâm Hương Giang đều tăng nhanh, không vui vẻ gì nói: “Người nhà họ Nguyễn Cao mấy người đều là quỷ sao?” Nói dứt lời, cô tức giận bước lên xe.
Nguyễn Cao Cường nhếch mày lên, nheo mắt nhìn cô, lẽ nào cô không phải người nhà họ Nguyễn Cao sao?
Nguyễn Cao Cường lái xe, đưa cô rời khỏi nhà họ Nguyễn Cao.
Anh ta bình thường không ở đây, những người khác đều có chỗ ở của riêng mình, chỉ có một mình ông cụ ở nhà của nhà họ Nguyễn Cao.
Lâm Hương Giang mới trở về, vậy nên tạm thời ở cùng với Nguyễn Cao Cường.
Thời gian này, cô mở một phòng thí nghiệm của riêng, sẽ bắt đầu tìm phòng.
Trong xe, Lâm Hương Giang vẫn luôn nghĩ đến lời Nguyễn Cao Ngạo vừa nói, mấy lần nhìn Nguyễn Cao Cường, định nói lại thôi.
“Có gì thì cứ nói!” Nguyễn Cao Cường cảm nhận được ánh mắt của cô đã mấy lần nhìn qua “Em chỉ muốn hỏi thử, anh cả anh hai anh ba bọn họ đều là anh trai ruột của chúng †a sao?”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Nguyễn Cao Cường siết chặt lại, biểu cảm trên mặt anh cũng có chút thay đổi”
Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới bình thản nói: “Anh cả với anh em mình là cùng một mẹ, anh hai anh ba với chúng ta không cùng mẹ”
Mối quan hệ này có chút phức tạp, Lâm Hương Giang nghĩ một lúc mới hiểu, bọn họ đều là cùng bố, chỉ có điều anh hai, anh ba và bọn họ là cùng cha khác mẹ.
“Vậy anh cả của chúng ta đâu?”
“Chết rồi” Sắc mặt Nguyễn Cao Cường dần dần trở nên vô tình.
Lâm Hương Giang có chút kinh hãi: “Chết rồi? Tại sao?”
“Cũng bị điên giống như mẹ chúng ta, anh ấy trong một lần phát bệnh đã dùng dao tự giết chính mình” Ngữ khí của anh bình tình như vậy, lại mang chút hiu quạnh.
Trái tim của Lâm Hương Giang như bị rơi xuống đáy vực, sốc đến nỗi không nói nên lời.
Bị điên… anh cả của bọn họ vậy mà lại vì điên mà tự giết chính mình!
Nghĩ đến việc trên người bọn họ có gen bị điên, cô lại có chút tuyệt vọng.
Nguyễn Cao Cường dường như đã tê liệt, hoặc có thể nói là đã tuyệt vọng từ lâu rồi, vậy nên mới bình tĩnh như vậy.
“Nếu em đã trở về rồi, có vài chuyện của nhà họ Nguyễn Cao anh phải nói cho em”
Nguyễn Cao Cường vừa lái xe vừa nói với cô.
Ba của bọn họ tên là Nguyễn Cao Khôi, lúc đầu vì quan hệ giữa hai dòng họ mới cưới mẹ của bọn họ.
Tuy rằng bọn họ không có nền tảng tình cảm nào, nhưng cũng coi như là tôn trọng lẫn nhau.
Mẹ của anh hai vốn dĩ là thư ký của ba, bởi vì một lần say rượu, ba và cô ta đã phát sinh quan hệ, có thai ngoài ý muốn nên mới có anh hai.
Còn mẹ của anh ba Nguyễn Cao Diệp là một y tá, có một lần Nguyễn Cao Khôi bị thương ở bệnh viện là do cô ta phụ trách chăm sóc, có lẽ là vì cô y tá nhỏ vừa xinh đẹp vừa chu đáo, ông ta nhất thời rung động, muốn người ta.
Vậy nên anh hai và anh ba của bọn họ thật ra là con ngoài giá thú, sau này mẹ của bọn họ bị điên rồi, ông nội cho phép bố cưới mẹ của anh hai về, nhưng lại không nhận mẹ của anh ba.
Đến nay Nguyễn Cao Diệp vẫn là thân phận con ngoài giá thú, có điều là được nhà họ Nguyễn Cao công nhận rồi.
Về ba của bọn họ, Nguyễn Cao Cường nói sau khi mẹ bị điên, sức khỏe của ông ta càng ngày càng kém, sau đó không được bao lâu thì chết vì bệnh rồi.
Hà Tuấn Khoa bảo Hoài Vũ sắp xếp chuyến bay của hãng bay thành phố Cao Hoan.
Đang chuyển bị ra ngoài, Hà Hàm Bội đẩy cửa đi vào: “Nghe nói cuối cùng em đã gỡ bỏ thông báo tìm người mất tích rồi?”
Thông báo tìm người đã được treo hai năm, bởi vì sự xuất hiện của ai đó, anh mới gỡ xuống.
‘m” Hà Tuấn Khoa đơn giản đáp lại một tiếng, không giải thích gì nhiều thêm.
“Em muốn đi tìm cô ta?” Hà Hàm Bội đương nhiên đã nhìn thấy tin Lâm Hương Giang trở thành Nguyễn Cao Ánh rồi.
Hai năm qua đi, chị ta tưởng rằng Lâm Hương Giang sớm đã bỏ mình nơi biển lớn rồi, ai ngờ cô không chỉ không chết, còn trở thành cô chủ nhà họ Nguyễn Cao!
Chương 248: Hóa ra mình nhớ anh đến vậy
Hà Hàm Bội không tin được Nguyễn Cao Ánh đó lại chính là Lâm Hương Giang, cho dù dáng vẻ của hai người họ hoàn toàn giống nhau.
“Người ta bây giờ đã là cô chủ nhà họ Nguyễn Cao rồi, là Nguyễn Cao Ánh, không phải là Lâm Hương Giang gì nữa, em đi tìm cô ta vô ích thôi, cô ta mà muốn nhận em thì sẽ không đến tận bây giờ vẫn không cho em một chút tin tức nào.” Hà Hàm bội lạnh lùng nói.
Lời này coi như là đã chọc trúng nỗi đau trong lòng của Hà Tuấn Khoa, chị cả nói không sai, cô ấy trở về rồi, nhưng lại coi anh như không khí, đừng nói đến một lời giải thích về việc hủy hôn, đến cả một tin nhắn cũng không gửi.
“Mặc kệ cô ấy là ai, em đều phải tìm cô ấy” Ít nhất cũng phải trực tiếp hỏi cho rõ, tại sao lại chạy trốn khỏi hôn lễ.
Hà Hàm Bội cười châm biếm: “Năm đó cô ta không nói một lời nào mà hủy hôn, chắc chản là chột dạ, cô ta chắc chắn đã quyến rũ Tùng Nhân sau lưng em, mấy bức ảnh khiếm nhã đó nói không chừng là thật đó, chuyện kiểu này cô ta cũng phải chưa từng làm”
“Bức ảnh là giả, em đã điều tra rồi, chị cả à sau này chị đừng nhắc đến chuyện này nữa” Anh không tin Lâm Hương Giang vì mấy bức ảnh giả đó mà hủy hôn.
Anh cầm áo khoác lên muốn đi, trực tiếp đi qua Hà Hàm bội đi thẳng ra cửa “Tuấn Khoa! Em thật sự muốn đi tìm cô †a?” Hà Hàm Bội cuối cùng nhịn không nổi mà hét lên.
Anh không hề quay đầu lại, nói: “Cô ấy là mẹ của con em, vì để tốt cho con, em cũng phải tìm cô ấy trở về”
“Em… em tìm cô ta cũng được, nhưng không được phép đưa cô ta về, nhà họ Hạ không chào đón cô tai”
Hà Tuấn Khoa coi như không nghe thấy, trực tiếp đi ra ngoài.
Hà Hàm Bội dùng lực nằm chặt tay lại, sắc mặt khó coi đến vô cùng.
“Cô à, sao sắc mặt cô lại khó coi thế? Cãi nhau với Hà Tuấn Khoa sao?” Lúc An Thu Huyền bước vào, Hà Tuấn Khoa vừa hay đã rời đi.
Ánh mắt Hà Hàm Bội chuyển đến cô ta, đột nhiên siết chặt tay cô ta: “Thu Huyền à, cô đã để con ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa cũng được một năm rồi, sao nó vẫn chưa hề để con vào mắt vậy chứ?”
An Thu Huyền là con gái của chị em tốt của chị ta, biết rõ gốc rễ, nếu như có thể trở thành em dâu là tốt nhất.
Chị ta không còn mong cầu Hà Tuấn Khoa kết hôn với một cô chủ nhà giàu của dòng họ lớn nữa rồi, chỉ cần cười một người con gái xuất thân rõ ràng, dịu dàng ân cần là được rồi.
Chị ta đem hết hi vọng gửi gắm lên người An Thu Huyền, nhưng đến hôm nay, em trai chỉ ta vẫn là nhớ mãi không quên Lâm Hương Giang!
Ánh mắt An Thu Huyền tối đi, thở dài một hơi: “Cô à, con vẫn còn đang cố gắng.”
Hà Hàm Bội không còn kiên nhẫn nữa, nếu hôm nay Lâm Hương Giang đã xuất hiện rồi, cứ tiếp tục đợi thế này, chỉ sợ anh sẽ đưa Lâm Hương Giang trở về.
*Thu Huyền, xem ra cô phải giúp con rồi”
Ánh mắt Hà Hàm Bội thâm sâu, phải khiến bọn họ mau chóng gạo nấu thành cơm mới được.
Lâm Hương Giang rất nhanh đã mở được phòng nghiên cứu và phát triển của mình, cô muốn tạo ra một nhãn hiệu nước hoa thuộc Về riêng mình.
Đương nhiên, đây là nhãn hiệu của riêng cô, không liên quan gì tới nhà họ Nguyễn Cao.
Lúc này cô đang mặc chiếc áo khoác phòng nghiên cứu, chế tạo nước hoa, trợ lý Hoa Xuân bước vào nói: “Chị Ánh, bên ngoài có một người đàn ông đẹp trai nói muốn gặp chị”
Lâm Hương Giang không hề ngẩng đầu, tập trung vào công việc của mình, thuận miệng nói: “Đẹp trai lắm không?”
“Ờm… so với anh trai chị thì, anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng hơn”
Lâm Hương Giang có chút buồn cười, tại sao phải so với Nguyễn Cao Cường?
Có điều trên thế gian này, người có thể so sánh về ngoại hình với anh trai cô chỉ có…
Cô dừng việc trong tay lại, nhìn về phía Hoa Xuân, cau mày lại hỏi: “Anh ấy trông như nào? Có nói anh ấy tên là gì không?”
*À, đúng rồi, anh ấy nói anh ấy họ Hà”
Trái tim của Lâm Hương Giang đột nhiên thắt lại, Hà… Hà Tuấn Khoa sao?
Tay cô run một cái, ống nghiệm trong tay rơi xuống mặt bàn, “bộp” một tiếng làm Hoa Xuân giật bản cả mình.
“Chị Ánh, chị sao thế?”
Lâm Hương Giang kìm nén biểu cảm, cố giấu đi vẻ hoảng loạn trong đáy mắt: “Anh ấy ở đâu?” Anh cuối cùng vẫn tìm tới được sao?
“Ở ngoài cửa ạ, chị muốn gặp anh ấy sao? Vậy để em đưa anh ấy tới phòng khách” Hoa Xuân nói xong định rời đi.
“Đợi đã” Lâm Hương Giang lập tức gọi cô lại.
Hoa Xuân quay đầu nhìn cô, cô im lặng mấy giây sau đó nói: “Chị tự đi”
Lúc Lâm Hương Giang cởi áo khoác phòng nghiên cứu tay cô vẫn còn run, tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi, cho dù có gặp lại anh lần nữa, cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Thực tế là, cô không có cách nào để đối mặt với anh nữa.
Cô không hề thật sự gặp Hà Tuấn Khoa, chỉ là nhìn anh từ một nơi xa xa.
Anh đứng ở cửa phòng nghiên cứu, mặc áo sơ mi màu sẫm, âu phục màu đen với quần dài, dáng người mảnh mai, cao và gầy, trên khuôn mặt lạnh lùng và cao quý là hai hàng lông mày khẽ cau lại.
Anh đút một tay vào túi quần và lặng lẽ đợi cô xuất hiện, dù ở cách xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ và đầy lôi cuốn của người đàn ông.
Nhìn thoáng qua có thể thấy anh gầy đi rất nhiều, rất muốn qua đó giúp anh vuốt hàng lông mày đang cau lại, những cô vẫn là một kẻ nhát gan.
Cô lặng lẽ quay lưng dựa vào tường, hốc mắt nóng ấm, khoang mũi chua xót, muốn yêu lại không dám yêu, tim đau đến khó thở.
Hai năm qua đi, cô ép bản thân phải học kiến thức, chỉ có như vậy mới không nhớ anh và con trai, cho rằng đã quen với những ngày tháng không có bọn họ rồi.
Cho đến hôm nay nhìn thấy anh, mới phát hiện ra chỉ là tự lừa mình dối người thôi, hóa ra bản thân mình vẫn nhớ anh đến thết Cô che miệng lại, không kìm chế nổi hai hàng nước mắt chảy dài.
“Chị Ánh, chị… chị như này là làm sao vậy?” Hoa Xuân vô cùng lo lắng, đang yên đang lành, sao chị ấy tự nhiên lại khóc rồi?
Lâm Hương Giang sợ bị Hà Tuấn Khoa phát hiện, hạ giọng nói: “Hoa Xuân em nhớ cho kĩ, chỉ cần là anh ấy tới tìm, em cứ nói là chị không có ở đây” Nói xong, cô quay người quay về phòng thí nghiệm.
Đầu óc Hoa Xuân mờ mịt, những vẫn là đi làm theo lời cô dặn dò.
Hà Tuấn Khoa đợi được một lúc, người phụ nữ vừa đi vào mới đi ra và nói với anh: “Thật ngại quá, lúc nấy tôi nhớ nhầm rồi, chị Ánh không có ở đây, chị ấy ra ngoài rồi”
“Cô ấy ra ngoài rồi? Khi nào quay trở về?”
Hà Tuấn Khoa hỏi.
Không biết là tại sao, Hoa Xuân cảm thấy người đàn ông này trời sinh chính là kiểu người cao cao tại thượng, sinh ra để ra lệnh, khiến cô ấy có chút sợ hãi khó hiểu, đặc biệt là khi bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chẵm, cô ấy suýt nữa không biết trả lời thế nào, “Chị Ánh chị ấy… chị ấy có chuyện phải làm, chúng tôi cũng không biết lúc nào chị ấy sẽ về, anh đến hôm khác đi”
Hoa Xuân nói liền một hơi rồi vội vàng chạy vào trong.
“Tổng giám đốc Khoa, tôi thấy cô ta chính là đang nói dối!” Hoài Vũ hừ một tiếng.
Giây tiếp theo anh ta liền bị ánh mắt của ông chủ quét qua, chuyện kiểu này còn cần anh ta nhắc nhở sao?
Điều này chứng minh rằng Lâm Hương Giang căn bản không muốn gặp anh!
Cả người Hoài Vũ run lên, ho một tiếng: “Tổng giám đốc Khoa, hay là tôi cứ vào đó tìm cô ấy ra..”
Anh ta còn chưa Khoa đã quay người lùng.
Anh ta vội vàng đuổi theo: “Tổng giám đốc Khoa, chúng ta phải quay về chưa?”
Hà Tuấn Khoa không cho anh ta một câu ói hết câu, Hà Tuấn đi với vẻ mặt lạnh trả lời, nhưng trong vài ngày tiếp, anh đều bảo Hoài Vũ lái xe đến cửa phòng nghiên cứu và đợi gần một ngày trên xe.
Hà Tuấn Khoa sử dụng máy tính xách tay ở phía sau xe để giải quyết công việc, và ra lệnh cho Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào cửa và thông báo cho anh ngay khi có người xuất hiện.
Hoài Vũ chưa từng thấy ông chủ kiên nhắn như vậy, trong lòng không kiềm chế được mà măng Lâm Hương Giang, sao lại có một người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy!
Xem xem cô đã hành hạ một người đàn ông to lớn như ông chủ thành như thế nào rồi!
Lâm Hương Giang hiểu rất rõ tính cách của Hà Tuấn Khoa, quả nhiên anh luôn đứng ở cửa ôm cây đợi thỏ, vậy nên mấy ngày hôm nay cô đều không dám đi cửa chính, tới phòng thí nghiệm toàn là thông qua cửa bên.
Có điều tiếp tục như này không phải là cách tốt, có lẽ cô nên đối mặt với anh rồi, cứ mãi trốn tránh không phải là cách hay.
Mà hôm nay, cô nhận được điện thoại của thầy Phạm Tây Luân, anh t cô, hơn nữa đã xuống máy bay rồi.
Chương 249: Bên cạnh cô đã có người đàn ông khác
Lâm Hương Giang không ngờ rằng thầy Phạm Tây Luân đột nhiên lại tới, cô nhận điện thoại xong bèn chuẩn bị tới sân bay đón anh ta.
Ở cửa phòng nghiên cứu, Hoài Vũ trầm tư một lúc, sau đó quay sang nhìn ông chủ đang làm việc với chiếc máy tính xách tay phía sau và nói: “Tổng giám đốc Khoa, tôi thấy cửa phòng thí nghiệm này không chỉ có một cái, liệu có còn cửa sau không?”
Bọn họ canh giữ nhiều ngày như vậy đều không thấy Lâm Hương Giang, cô không thể cứ luôn không đến phòng thí nghiệm như vậy.
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa đông cứng lại, giọng nói trầm trầm: “Vậy cậu còn không đi tìm”
“Vâng” Hoài Vũ lập tức lái xe về phía sau phòng nghiên cứu.
Cô trong bản tin đó là Nguyễn Cao Ánh, nhưng cô bây giờ là Lâm Hương Giang trong trái tim anh.
Xe của bọn họ theo Lâm Hương Giang một mạch đi tới sân bay.
“Tổng giám đốc Khoa, cô ấy sẽ không vì trốn anh mà rời khỏi đây đấy chứ” Hoài Vũ hỏi.
Đôi mắt Hà Tuấn Khoa lạnh lùng, trên người toát ra một tỉa lạnh lẽo đáng sợ, trong đôi mắt đen nheo lại có chút nguy hiểm: “Cô ấy chạy không nổi đâu.”
Nếu cô đã xuất hiện, làm sao cô có thể dễ dàng biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa!
Lâm Hương Giang vừa bước vào sân bay, Phạm Tây Luân đã nhìn thấy cô, anh ta vẫy tay với cô: “Cao Ánh à, ở đây”
Từ xa, cô nở nụ cười rạng rỡ với anh ta rồi bước tới rất vui vẻ: “Thầy!”
Thầy trò gặp nhau vô cùng vui vẻ, Phạm Tây Luân dang rộng vòng tay với cô, cô cũng đưa tay ra ôm anh ta, họ còn hôn lên má đối phương, đây là một phương thức gặp mặt đơn giản.
“Bé yêu à, em mới rời đi một chút thôi, thầy đã nhớ em chết đi được rồi” Phạm Tây Luân đối diện với học sinh chính là luôn thoải không nghiêm túc như vậy, không hề có một chút dáng dấp nào của người làm thầy.
Lâm Hương Giang biết anh ta cố ý nói như vậy, phối hợp nói: “Em cũng nhớ thầy lắm”
Cách đó không xa, Hà Tuấn Khoa nhìn thấy Lâm Hương Giang ôm ấp một người đàn ông, bọn họ còn hôn nhau!
Cô ấy cười rất tươi với người đàn ông đó, khóe mắt và lông mày của cô ấy tràn đầy niềm vui!
Lòng bàn tay to buông xuống bên hông bị anh nắm chặt lại, dùng quá nhiều lực, trên mu bàn tay nổi hết gân xanh lên!
Khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị lúc này lại lạnh như băng, trong đôi mắt đen láy nổi lên một cơn bão, và toàn thân toát ra sát khí bừng bừng.
Chưa đến hai năm, bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác!
“Lâm Hương Giang!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông tựa như đến từ địa ngục.
Lâm Hương Giang đang chuẩn bị giúp thây xách hành lý, đón anh ta rời khỏi sân bay, ai ngờ ở phía sau vang lên giọng một người đàn ông.
Cô quay lưng lại với anh, cả người không kìm được mà run lên, là anh…
Nụ cười rạng rỡ trên mặt đông cứng lại, đáy mắt lướt qua một tia hoảng loạn, làm sao đây?
Cô vẫn còn chưa quyết định phải đối mặt với anh thế nào!
“Cao Ánh à, người đó có phải là gọi em không?” Phạm Tây Luân nhìn thấy Hà Tuấn Khoa xuất hiện một cách hung dữ, không khỏi thấy kì lạ.
Lâm Hương Giang nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh khi quay đầu lại, thậm chí cô còn nhìn anh với ánh mắt xa lạ Sau khi nhìn anh mấy cái, cô lắc đầu với thầy: “Không quen, không phải tìm em đâu.”
Nói xong liền muốn đưa Phạm Tây Luân rời đi.
“Lâm Hương Giang, em dám nói không quen biết tôi?” Hà Tuấn Khoa chặn trước mặt bọn họ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Lâm Hương Giang đè nén sự kinh hoàng trong lòng, nét mặt giả vờ quan sát đối phương: “Anh gì à, anh nhận nhầm người rồi phải không? Tôi không quen biết anh.”
“Cô Lâm Hương Giang, cô vô lương tâm quá rồi đấy! Tổng giám đốc Khoa của chúng tôi đã đợi cô suốt hai năm nay, câu đầu tiên cô nói lại là không quen biết sao?” Hoài Vũ không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà thêm vào một câu.
Trái tim Lâm Hương Giang có chút nhói đau, anh vẫn luôn đợi cô sao…
“Xin lỗi, tôi là Nguyễn Cao Ánh, không phải Lâm Hương Giang gì đó.” Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Con ngươi của Hà Tuấn Khoa đột nhiên co rút lại, anh nhìn chằm chằm cô lúc, biểu cảm và thái độ của cô đều thể hiện rằng cô không quen biết anh.
Nhưng khuôn mặt trước mắt anh đây chính là người phụ nữ mà anh muốn cưới!
Sao cô có thể dám nói là không phải là Lâm Hương Giang?
“Vì để trốn tránh tôi, đến cả bản thân là ai em cũng không dám thừa nhận sao?” Tia lạnh lẽo trong đáy mắt Hà Tuấn Khoa trào lên, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Sức lực của anh lớn đến mức làm người †a sợ, Lâm Hương Giang cảm nhận được một cơn đau nhói, cổ tay sắp bị anh bẻ gấy tới nơi rồi!
“Anh… anh là ai vậy? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nói không quen biết anh chính là không quen biết anh, bỏ tôi ra!”
Phạm Tây Luân thấy vậy nghiêm mặt lại: “Bỏ cô ấy ra!”
Muốn bước qua kéo Lâm Hương Giang lại, nhưng đi bị Hoài Vũ chặn lại: “Bây giờ là lúc tổng giám đốc Khoa của chúng tôi và cô Lâm Hương Giang giải quyết chuyện tình cảm cá nhân, những người không liên quan mời tránh ra.”
Phạm Tây Luân không thể tới gần, không kìm được tức giận: “Cô ấy nói là không quen biết mấy người!”
Hà Tuấn Khoa siết chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, nheo đôi mắt đại bàng nguy hiểm lại, đến gần cô, nghiến răng lạnh lùng hỏi: “Em nói lại lần nữa, em không quen biết tôi sao?”
“Anh cho rằng anh là aï? Tại sao tôi phải quen biết anh?” Lâm Hương Giang lúc này.
thật sự có chút tức giận, anh làm cô đau rồi, giấy gia muốn thoát ra, lại bị anh siết càng đau hơn.
Đột nhiên, một bóng người tiến đến, giật cô khỏi tay Hà Tuấn Khoa, sau đó được kéo ra phía sau để bảo vệ cô.
Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng Hà Tuấn Khoa với vẻ mặt nghiêm túc và nói: “Tổng giám đốc Khoa, em ấy là em gái tôi Nguyễn Cao Ánh, không phải là Lâm Hương Giang, anh nhận nhầm người rồi.”
Hà Tuấn Khoa nhìn họ chăm chăm bằng ánh mắt lạnh lùng, bờ môi mỏng nhếch lên một cách lạnh lùng Nguyễn Cao Cường đã đến rất đúng lúc!
Nguyễn Cao Cường nghe Hoa Xuân nói Lâm Hương Giang tới sân bay đón thầy, anh ta đúng lúc đang rảnh cũng qua đó, vừa tới thì liền nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đang làm khó cô.
“Nguyễn Cao Cường, thủ đoạn hay lắm, anh giấu cô ấy đi suốt hai năm nay, bây giờ lại biến cô ấy thành em gái của anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hà Tuấn Khoa vẫn luôn không hiểu, Nguyễn Cao Cường tại sao lại phải nhận Lâm Hương Giang làm em gái?
Cánh cổng nhà họ Nguyễn Cao dễ bước vào như vậy sao? Lão già Nguyễn Cao còn công khai tuyên bố cô là cháu gái.
Lẽ nào cô từ đầu tới cuối thật sự là cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao?
“Tổng giám đốc Khoa, xin hãy làm rõ, em ấy chính là em gái của tôi, chúng tôi là anh em ruột cùng huyết thống, vậy nên em ấy và anh không có có quan hệ gì hết, xin anh đừng tới làm phiền em ấy nữa”
Nguyễn Cao Cường nói xong, nằm lấy tay Lâm Hương Giang, rồi lại qua chào hỏi Phạm Tây Luân và cùng rời đi.
Lần này, Hà Tuấn Khoa không hề ngăn cản, giương mắt nhìn Nguyễn Cao Cường đưa người đi, anh đứng nguyên chỗ cũ không nói gì hết.
Hoài Vũ sốt ruột: “Tổng giám đốc Khoa, cứ để cô ấy đi như vậy sao?”
Hà Tuấn Khoa nhìn người phụ nữ đang chầm chậm rời đi, giọng nói không nghe ra chút tức giận nào: “Cậu không nghe thấy Nguyễn Cao Cường nói rằng, cô ấy là Nguyễn Cao Ánh không phải Lâm Hương Giang sao?”
“Nhưng mà..” Hoài Vũ mấp máy môi, lời phía sau đó lại không nói ra được.
Đó rõ ràng chính là Lâm Hương Giang, có điều chỉ là thay đổi thân phận mà thôi.
“Tổng giám đốc Khoa, vậy chúng ta nhận nhầm người rồi sao?”
Hà Tuấn Khoa mím chặt môi, một lúc sau thốt ra một câu: “Người phụ nữ của tôi, tôi làm sao có thể nhận nhầm”
Chương 250: Cô ấy mất trí nhớ rồi
Hà Tuấn Khoa không biết Lâm Hương Giang là thật sự không quen biết anh, hay là giả vờ.
Nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của cô lúc nấy, cô còn không ngừng nói không quen biết anh, đáy lòng anh như bị thứ gì đó lấp kín lại, rất u ám.
Đặc biệt là khi cô cùng với người đàn ông đó nói nói cười cười, ôm ấp thân mật như vậy!
Người phụ nữ đúng thật là không có trái tim, anh vẫn luôn đợi cô, không ngờ răng bên cạnh cô sớm đã có người bầu bạn.
Càng nghĩ, cơn tức giận trong lông ngực anh lại càng không thể kiềm chế nổi.
Lâm Hương Giang, em cho rằng nó sai một câu không quen biết, giữa chúng ta liền kết thúc rồi sao?
Người mà anh muốn có được, thì chỉ có thể là của anh!
“Tôi muốn biết, tất cả mọi chuyện của cô ấy trong hai năm qua, nhanh chóng đi điều tra cho tôi!” Anh ra lệnh cho Hoài Vũ.
Lâm Hương Giang được Nguyễn Cao Cường đưa đi rời khỏi sân bay, sau đó cùng nhau lên xe Từ sau khi gặp Hà Tuấn Khoa, biểu cảm của cô vẫn luôn hoảng hốt.
“Người đàn ông lúc nấy, em quen biết đúng không?” Phạm Tây Luân thấy cô như vậy, không nhịn được mà hỏi.
Lâm Hương Giang đột nhiên hoàn hồn lại, ánh mắt có chút mập mờ, miễn cưỡng nói: “Không quen biết, thật sự là em không quen biết gì anh ta hết, rõ ràng là nhận nhầm người rồi, còn kéo em không buông”
Nguyễn Cao Cường ngồi ở đằng trước lái xe, nhìn cô một cái từ gương chiếu hậu, biểu cảm có chút ý tứ sâu xa, thầy giáo của cô còn có ở đó, anh ta cũng không tiện nói gì.
“Thầy Luân, sao anh đột nhiên lại muốn tới đây?” Nguyễn Cao Cường giúp cô chuyển chủ đi “Tôi tới để thăm học trò tâm đắc nhất của tôi, thuận tiện muốn xem xem quê hương của em ấy đẹp như thế nào”
“Thầy à, thầy đến đúng lúc lảm, gần đây em đang điều chế một loại nước hoa, tới lúc đó xin thầy chỉ dẫn” Lâm Hương Giang cười nói.
“Sao? Muốn thành lập nhãn hiệu của riêng mình rồi à?” Phạm Tây Luân nhìn một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư cô.
“Vẫn là thầy hiểu em” Lâm Hương Giang cũng không giấu anh ta nữa.
Phạm Tây Luân nhướng mày cười cười: “Em có bản lĩnh như v; thấy thấy vui cho em.
“Vậy thì tốt rồi, lúc nghiên cứu và phát triển có vấn đề gì thây cứ nói với em, thầy cứ ở chỗ em ăn uống thoải mái đi, nếu có thời gian em sẽ đưa thầy đi chơi”
“Em tưởng rằng cho thầy chút lợi ích đó, thầy sẽ giúp em sao?”
“Nếu không thì thầy còn muốn thế nào nữa? Em đều có thể thỏa mãn thầy” Giọng điệu của Lâm Hương Giang đầy ngạo mạn.
Phạm Tây Luân lắc lắc đầu, thở dài mấy tiếng: “Quả nhiên là khác rồi, trở thành cô chủ lớn nhà họ Nguyễn Cao, nói chuyện cũng to giòn hơn trước đây rồi”
, thân là thầy của em, Lâm Hương Giang nhún vai, nếu như có thể lựa chọn, cô sẽ không chọn trở thành cô chủ lớn của nhà họ Nguyễn Cao cái gì đâu.
Hoài Vũ rất nhanh đã tra ra tin tức về cuộc sống của Lâm Hương Giang hai năm qua, đưa cho Hà Tuấn Khoa.
Từ tin tức tra được có thể thấy, sau khi xảy ra chuyện ba tháng cô mới đi Pháp, sau đó vẫn luôn sống một cuộc sống du học, không nhìn ra được điểm gì kì lạ.
“Tổng giám đốc Khoa, lúc cô Giang du học là dùng cái tên Nguyễn Cao Ánh này, thành tích học tập của cô ấy rất xuất sả mọi người trong trường đều biết cô y nên tùy tiện hỏi một người, đều có thể biết được chuyện của cô ấy” Hoài Vũ nói.
“Tôi cần phải biết cô ấy học tập xuất sức đến mức nào sao?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.
Hoài Vũ nuốt nước bọt: “Tôi biết mấy tin tức này đều chẳng có tác dụng gì, có điều tôi còn hỏi được một điểm, đó chính là khi cô Lâm Hương Giang đi học, sẽ có bác sĩ tới kiểm tra định kì cho cô ấy, hình như là kiểm tra não bộ của cô ấy, cụ thể là kiểm tra cái gì, cái này tạm thời chưa điều tra ra được”
Hà Tuấn Khoa muốn lấy cái gì đó đập anh ta, tin tức quan trọng nhất thì lại chưa điều tra ra, còn có mặt mũi mà nói.
Bác sĩ làm kiểm tra não. đinh kì cho cô sao? Não của cô có vấn đề gì sao?
Bất chợt lại nhớ tới hôm đó ở sân bay, cô nhìn anh xa lạ như vậy, lẽ nào …
Sự cố lần đó, cô đã bị tổn thương não bộ?
Trên tư liệu điều tra nói ba tháng sau đó cô mới ra nước ngoài, có phải là trong ba tháng đó, cô đang tiếp nhận trị liệu?
Gặp phải sự cố như vậy, không thể nào không bị thương.
Lẽ nào là tổn thương não, cô mất trí nhớ rồi?
Đây là suy đoán cẩu huyết nhất và cũng là suy đoán gay go nhất, nếu như cô thật sự không còn nhớ gì nữa, vậy thì cô nói không quen biết anh cũng là bình thường, vậy thì cô đột nhiên trở thành Nguyễn Cao ánh cũng là lời giải thích hợp lí “Cô ấy với Nguyễn Cao Cường là chuyện thế nào?” Hà Tuấn Khoa hỏi.
*À, đúng rồi, chuyện này tôi cũng đã điều tra rồi, cô Lâm Hương Giang và anh ta quả thật là anh em ruột thịt cùng huyết thống”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa tối lại, các đường nét trên khuôn mặt căng lên, đáp án ngoài ý muốn thế này cũng lại có trong suy đoán của anh rồi Nguyễn Cao Cường không hề nói dối, bọn họ thật sự là anh em, nói như vậy thì trước khi anh ta tiếp cận Lâm Hương Giang, thật ra anh ta đã sớm biết thân thế của cô rồi?
Thế thì rắc rối rồi, cô là người nhà họ Nguyễn Cao, mà Hà Tuấn Khoa và nhà họ Nguyễn Cao trên thương trường vẫn luôn là trạng thái đối đầu.
Chớp mắt một cái, bọn họ đã trở thành kẻ thù rồi?
“Tổng giám đốc Khoa, anh còn muốn tôi đi điều tra gì nữa không?” Hoài Vũ thấy biểu cảm của anh càng ngày càng lạnh lùng, dè dặt hỏi.
“Ra ngoài đi” Giọng nói anh không chút hơi ấm nào.
Hoài Vũ lập tức chuồn mất, nói không chừng giây tiếp theo ông chủ sẽ bùng nổ.
Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm tư liệu điều tra trong tay, trên đó có một bức ảnh Lâm Hương Giang lúc đi du học, cô để tóc ngắn ngang vai, hàng lông mày mang ý cười.
Mặc kệ cô là Lâm Hương Giang hay là Nguyễn Cao Ánh, cô đều là người mà anh muốn cưới!
Từ sau khi Lâm Hương Giang trở thành Nguyễn Cao Ánh, ô vẫn luôn nhãn được rất nhiều lời mời từ các phu nhân bà chủ từ các dòng họ, hoặc là uống trà chiều, hoặc là tham dự bữa tối gia đình, luôn có các loại lí do để mời cô tham gia.
Cô thì lại không có hứng thú với mấy bữa tiệc này, cũng không muốn gặp gỡ ai cả, vậy nên đều từ chối rồi.
Hôm nay, đến mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô chủ nhà nào đó lại là anh trai cô Nguyễn Cao Cường.
“Anh biết em không thích tham gia mấy kiểu hoạt động này mà” Lâm Hương Giang đang chọn hương liệu, cô cầm một cánh hoa lên và ngửi “Anh cũng không thích hoạt động kiểu này, nhưng lần này là là sinh nhật của con gái phu nhân Hoàng Lê, nhà họ Hoàng Lê với nhà họ Nguyễn Cao chúng ta mấy đời thân nhau, ông nội nói rồi, người ta mời cả anh và em cùng nhau tham gia” Nguyễn Cao Cường cũng rất bất lực.
*Ồ, hóa ra là lời ông cụ nói” Nói vậy thì, không đi không được?
*Đi thôi, anh đưa em đi chọn trang phục, trang điểm một chút” Nguyễn Cao Cường lấy đi cánh hoa trong tay cô, sau đó buộc phải đưa cô đi “Ay … anh tự mình đi là được rồi mà? Anh cứ nói là em không khỏe, giúp em mang một món quà qua đó chúc mừng chút là ok rồi”
“Không được.” Nguyễn Cao Cường bắt buộc phải kéo cô đi cùng.
Lâm Hương Giang cuối cùng bị ép cùng với Nguyễn Cao Cường đi tới nhà họ Hoàng Lê.
Cô và Nguyễn Cao Cường vừa xuất hiện, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, nói cho cùng cô đây là cô chủ nhà họ Nguyễn Cao đã trở về, mọi người đối với cô đều rất tò mò.
*Ồ, cuối cùng cô chủ Nguyễn Cao đã chịu ra ngoài rồi, chúng tôi mời mấy lần đều bị từ chối, xem ra vẫn là mặt mũi của phu nhân Hoàng Lê đủ lớn, nếu không sao mà có thể mời được cô chủ Nguyễn Cao đi chứ” Có người ở bên cạnh cười nói với vẻ châm biếm.
Lâm Hương Giang cũng không biết đối phương là ai, lười trả lời lại.
Có điều phu nhân Hoàng Lê nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt lại càng rộng hơn, nhà họ Nguyễn Cao vẫn coi như là nể mặt bà ta.
Phải biết hôm nay là sinh nhật của con gái yêu quý của bà ta, bà ta đặc biệt mời Nguyễn Cao Cường qua đây, chính là muốn làm mối cho bọn họ.
Bà chủ yếu là muốn mời Nguyễn Cao Cường, còn về Nguyễn Cao Ánh, bà ta chỉ là thuận tiện mời thêm, cô không đến cũng chẳng sao.
“Cao Cường à, cậu bây giờ càng ngày càng đẹp trai đấy” Phu nhân Hoàng Lê càng nhìn anh ta càng thấy thích, khao khát được ngay lập tức nhận làm con rể.
“Phu nhân quá khen rồi” Nguyễn Cao Cường có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương, bảo trợ lý dâng quà lên tặng: “Đây là quà tặng cô chủ Hoàng Lê.”
“Quà tặng con bé thì cậu trực tiếp đưa cho nó, đưa cho tôi làm gì?” Phu nhân Hoàng Lê cười nói.