Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 845
Chương 845: Toàn bộ cổ phần ở tập đoàn Nguyễn Cao mà anh có
Bàn tay khô ráp nhưng ấm áp của người đàn ông ấy khiến bàn tay lạnh như băng của cô cảm nhận được một chút ấm áp, dường như độ ấm ấy cũng lan tới lòng cô.
Trái tim cô nhói lên, vô thức muốn rút tay về, anh lại dùng sức nắm tay cô thật chặt, không cho phép cô thoát ra.
Đào Hương Vi bỗng ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, lòng bắt đầu trở nên hoảng loạn…
“Cái đó… Anh đi đón Vân Nhi về trước đi, giờ tôi không thể chăm sóc con bé, nhân tiện nhờ anh nói với con bé là tôi không làm chuyện gì xấu, để nó an tâm chờ tôi ra ngoài” Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
“Những chuyện này không cần em dặn, em an tâm ở đây trước, chuyện bên ngoài anh sẽ xử lý” Nguyễn Cao Cường võ tay cô rồi mới buông ra.
“Anh… Nên về hoàn thành hôn lễ đã rồi hãy đi” Đào Hương Vi nói thật khẽ.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường lóe lên: “Đương nhiên anh phải hoàn thành hôn lễ rồi, chuyện của anh không cần em lo” Nói rồi anh đứng dậy ngay.
Nghe thấy lời này, Đào Hương Vi chỉ cảm thấy ngực hơi uất nghẹn, vẫn cúi đầu.
“Anh đi đây.” Nguyễn Cao Cường nói câu cuối cùng.
Đào Hương Vi vẫn không ngẩng đầu, lắng nghe tiếng bước chân xa dần của anh. Khi cửa phòng giam bị đóng lại, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn, cuối cùng chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của người đàn ông khuất sau cửa.
Cô có cảm giác trái tim mình như cũng xa rời theo anh.
Đào Hương Vi không nhịn được vỗ mặt để mình tỉnh táo lại một chút, không thể đang trong lúc hoạn nạn lại nhớ về những điều tốt đẹp của anh ấy được.
Anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy đã thuộc về một cô gái khác rồi, tương lai anh ấy cũng sẽ toàn tâm toàn ý với cô ấy, còn cô thì chỉ là người yêu cũ.
Nếu không có con gái, có lẽ anh ấy sẽ không tới giúp cô.
Đúng vậy, cô nên hiểu vị trí của mình nằm ở đâu mới phải, không nên nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Nguyễn Cao Cường lên xe, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, châm một điếu thuốc. Giữa hai ngón tay rõ từng khớp xương kẹp một đầu thuốc đang cháy đỏ, hai hàng lông mày lại chau thật chặt.
“Tổng giám đốc Cường, giờ chúng ta đi đâu ạ?” Mộ Dung Bạch hỏi.
Nguyễn Cao Cường rít một hơi thuốc lá, sau đó mới mở miệng nói: “Đi gặp Phạm Văn Đồng”
Trực giác nói cho anh biết răng Phạm Văn Đồng không phải đang gạt Đào Hương Vi mà là đang nhăm vào anh.
Phạm Văn Đồng vừa trở lại văn phòng thì Nguyễn Cao Cường đã đến gặp. Anh ta tiếp đãi Nguyễn Cao Cường trong văn phòng của mình.
Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau, Phạm Văn Đồng vắt chéo chân, một tay chống đầu, mỉm cười nhìn Nguyễn Cao Cường trước mặt, lên tiếng: “Tôi đã nói anh sẽ đến gặp tôi mà, nhưng không ngờ lại nhanh thế này”
“Nói đi, anh muốn làm gì?” Nguyễn Cao Cường đi thẳng vào vấn đề, mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Anh nói không đầu không đuôi thì ai mà hiểu, tôi muốn làm gì là làm gì?”
“Đừng vòng vo với tôi, anh bắt cô ấy vào đồn không phải vì muốn tôi làm gì sao?” Nguyễn Cao Cường tỏ ra đã nhìn thấu ý đồ của anh ta.
Phạm Văn Đồng không trả lời ngay mà chỉ nhìn anh, nở nụ cười như có như không.
Lát sau, Phạm Văn Đồng mới trả lời: “Không hổ là người nắm quyền nhà họ Nguyễn Cao, suy nghĩ về vấn đề nhanh hơn người khác, mới đó mà đã đoán được tôi muốn tìm anh để làm việc rồi” Rốt cuộc anh ta cũng thừa nhận.
Phạm Văn Đồng ngồi thẳng lại, tay cũng không chống đầu nữa, hai †ay đan vào nhau đặt trên đùi, nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên nói: “Tôi muốn anh cho tôi toàn bộ cổ phần của tập đoàn Nguyễn Cao”
Nghe vậy, con ngươi của Nguyễn Cao Cường chợt co rút, ánh nhìn lia về phía đối phương như mũi tên sắc, mày hơi nhướng lên, giọng điệu thản nhiên mà đầy lạnh lẽo: “Lặp lại lần nữa”
Phạm Văn Đồng nhìn vào mắt anh một cách khiêu khích: “Tôi nói, tôi muốn toàn bộ cổ phần ở tập đoàn Nguyễn Cao mà anh có”
Bàn tay khô ráp nhưng ấm áp của người đàn ông ấy khiến bàn tay lạnh như băng của cô cảm nhận được một chút ấm áp, dường như độ ấm ấy cũng lan tới lòng cô.
Trái tim cô nhói lên, vô thức muốn rút tay về, anh lại dùng sức nắm tay cô thật chặt, không cho phép cô thoát ra.
Đào Hương Vi bỗng ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, lòng bắt đầu trở nên hoảng loạn…
“Cái đó… Anh đi đón Vân Nhi về trước đi, giờ tôi không thể chăm sóc con bé, nhân tiện nhờ anh nói với con bé là tôi không làm chuyện gì xấu, để nó an tâm chờ tôi ra ngoài” Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
“Những chuyện này không cần em dặn, em an tâm ở đây trước, chuyện bên ngoài anh sẽ xử lý” Nguyễn Cao Cường võ tay cô rồi mới buông ra.
“Anh… Nên về hoàn thành hôn lễ đã rồi hãy đi” Đào Hương Vi nói thật khẽ.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường lóe lên: “Đương nhiên anh phải hoàn thành hôn lễ rồi, chuyện của anh không cần em lo” Nói rồi anh đứng dậy ngay.
Nghe thấy lời này, Đào Hương Vi chỉ cảm thấy ngực hơi uất nghẹn, vẫn cúi đầu.
“Anh đi đây.” Nguyễn Cao Cường nói câu cuối cùng.
Đào Hương Vi vẫn không ngẩng đầu, lắng nghe tiếng bước chân xa dần của anh. Khi cửa phòng giam bị đóng lại, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn, cuối cùng chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của người đàn ông khuất sau cửa.
Cô có cảm giác trái tim mình như cũng xa rời theo anh.
Đào Hương Vi không nhịn được vỗ mặt để mình tỉnh táo lại một chút, không thể đang trong lúc hoạn nạn lại nhớ về những điều tốt đẹp của anh ấy được.
Anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy đã thuộc về một cô gái khác rồi, tương lai anh ấy cũng sẽ toàn tâm toàn ý với cô ấy, còn cô thì chỉ là người yêu cũ.
Nếu không có con gái, có lẽ anh ấy sẽ không tới giúp cô.
Đúng vậy, cô nên hiểu vị trí của mình nằm ở đâu mới phải, không nên nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Nguyễn Cao Cường lên xe, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, châm một điếu thuốc. Giữa hai ngón tay rõ từng khớp xương kẹp một đầu thuốc đang cháy đỏ, hai hàng lông mày lại chau thật chặt.
“Tổng giám đốc Cường, giờ chúng ta đi đâu ạ?” Mộ Dung Bạch hỏi.
Nguyễn Cao Cường rít một hơi thuốc lá, sau đó mới mở miệng nói: “Đi gặp Phạm Văn Đồng”
Trực giác nói cho anh biết răng Phạm Văn Đồng không phải đang gạt Đào Hương Vi mà là đang nhăm vào anh.
Phạm Văn Đồng vừa trở lại văn phòng thì Nguyễn Cao Cường đã đến gặp. Anh ta tiếp đãi Nguyễn Cao Cường trong văn phòng của mình.
Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau, Phạm Văn Đồng vắt chéo chân, một tay chống đầu, mỉm cười nhìn Nguyễn Cao Cường trước mặt, lên tiếng: “Tôi đã nói anh sẽ đến gặp tôi mà, nhưng không ngờ lại nhanh thế này”
“Nói đi, anh muốn làm gì?” Nguyễn Cao Cường đi thẳng vào vấn đề, mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Anh nói không đầu không đuôi thì ai mà hiểu, tôi muốn làm gì là làm gì?”
“Đừng vòng vo với tôi, anh bắt cô ấy vào đồn không phải vì muốn tôi làm gì sao?” Nguyễn Cao Cường tỏ ra đã nhìn thấu ý đồ của anh ta.
Phạm Văn Đồng không trả lời ngay mà chỉ nhìn anh, nở nụ cười như có như không.
Lát sau, Phạm Văn Đồng mới trả lời: “Không hổ là người nắm quyền nhà họ Nguyễn Cao, suy nghĩ về vấn đề nhanh hơn người khác, mới đó mà đã đoán được tôi muốn tìm anh để làm việc rồi” Rốt cuộc anh ta cũng thừa nhận.
Phạm Văn Đồng ngồi thẳng lại, tay cũng không chống đầu nữa, hai †ay đan vào nhau đặt trên đùi, nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên nói: “Tôi muốn anh cho tôi toàn bộ cổ phần của tập đoàn Nguyễn Cao”
Nghe vậy, con ngươi của Nguyễn Cao Cường chợt co rút, ánh nhìn lia về phía đối phương như mũi tên sắc, mày hơi nhướng lên, giọng điệu thản nhiên mà đầy lạnh lẽo: “Lặp lại lần nữa”
Phạm Văn Đồng nhìn vào mắt anh một cách khiêu khích: “Tôi nói, tôi muốn toàn bộ cổ phần ở tập đoàn Nguyễn Cao mà anh có”