Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 498
Chương 498
“Cậu à, cậu nói cháu bướng bỉnh và cố chấp giống mẹ, nhưng cháu thấy cháu giống cậu hơn, vì cậu cũng cố chấp và cứng đầu.”
Hoắc Vũ Long giật mình.
Sau đó thở dài không biết làm sao.
“Nếu không ai trong chúng ta thuyết phục được ai, vậy cháu hãy đọc những cuốn sách này. Cậu ra ngoài trước, cháu tự suy nghĩ kỹ đi.”
Hoắc Vũ Long nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm chồng sách cũ.
Thành phố Z.
Trong chiếc xe Rolls-Royce, Ôn Khanh Mộ đeo tai nghe, lắng nghe báo cáo từ các đội.
Tô Lạc Ly đã bị bắt cóc ba ngày.
Trong ba ngày này, đừng nói là tìm được người, dù là một manh mối cũng không có!
Sao anh có thể không lo lắng?
Doãn Cẩn ngồi trên ghế lái phụ, đợi lệnh của Ôn Khanh Mộ.
Lông mày Ôn Khanh Mộ nhíu lại thật chặt, nếu có thể tìm ra manh mối, dù chỉ là một chút thôi thì có lẽ cũng không khó khăn thế này.
Lần này sợ rằng anh đã đụng độ đối thủ.
Ôn Khanh Mộ tháo tai nghe.
“Sếp Ôn, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Lục tìm thật kỹ, không được bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào!”
Ôn Khanh Mộ nghiến răng nghiến lợi.
Doãn Cẩn trầm tư chốc lát rồi quay đầu lại.
“Sếp Ôn, người của chúng ta đã tìm ba ngày ba đêm rồi, mọi người đều rất mệt mỏi. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?”
“Nghỉ ngơi? Một chút manh mối cũng không tìm ra, bây giờ cậu lại bảo với tôi là muốn nghỉ ngơi?”
Hai mắt Ôn Khanh Mộ đỏ ngầu, anh hét lên.
Doãn Cẩn bị tiếng quát của Ôn Khanh Mộ làm cho tê dại da đầu, nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp.
“Sếp Ôn, các anh em thật sự rất mệt, cứ tiếp tục như này hiệu quả cũng không cao, chưa biết chừng sẽ bỏ sót nơi quan trọng, lợi bất cập hại. Hơn nữa anh cũng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, cũng đã đến lúc nên nghỉ ngơi, biết đâu lại nghĩ thông suốt.”
Lời này của Doãn Cẩn khiến Ôn Khanh Mộ bình tĩnh lại.
Doãn Cẩn nói đúng, nếu cứ tiếp tục thì mọi người cũng hao mòn tinh lực, họ chỉ là người bình thường, không có nhiều tinh lực như anh.
Họ kiệt sức cũng không quan trọng, nhưng họ làm việc dưới tình trạng mệt mỏi quá độ chắc chắn sẽ bỏ sót rất nhiều thứ, lỡ như bỏ lỡ Tô Lạc Ly…
“Chia tất cả các đội thành ba nhóm, tám tiếng thay ca một lần, chuẩn bị cơm ngon cho họ, nhất định phải tập trung tinh lực tìm được người cho tôi, không được bỏ sót chỗ nào, dù là một chi tiết nhỏ!”
Ôn Khanh Mộ hơi nheo mắt.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay, anh cũng cần nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi không cần!”
Doãn Cẩn thở dài, cánh tay Ôn Khanh Mộ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thời gian trước lại luôn hôn mê, anh ta thật sự sợ anh sẽ không trụ nổi.
“Sếp Ôn, tôi nghĩ mợ chủ sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt cóc đâu, hoặc là mợ chủ đắc tội ai, hoặc là anh đã đắc tội ai đó. Anh về nhà cẩn thận sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong thời gian này đi, xem có manh mối gì không.”
“Cậu à, cậu nói cháu bướng bỉnh và cố chấp giống mẹ, nhưng cháu thấy cháu giống cậu hơn, vì cậu cũng cố chấp và cứng đầu.”
Hoắc Vũ Long giật mình.
Sau đó thở dài không biết làm sao.
“Nếu không ai trong chúng ta thuyết phục được ai, vậy cháu hãy đọc những cuốn sách này. Cậu ra ngoài trước, cháu tự suy nghĩ kỹ đi.”
Hoắc Vũ Long nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm chồng sách cũ.
Thành phố Z.
Trong chiếc xe Rolls-Royce, Ôn Khanh Mộ đeo tai nghe, lắng nghe báo cáo từ các đội.
Tô Lạc Ly đã bị bắt cóc ba ngày.
Trong ba ngày này, đừng nói là tìm được người, dù là một manh mối cũng không có!
Sao anh có thể không lo lắng?
Doãn Cẩn ngồi trên ghế lái phụ, đợi lệnh của Ôn Khanh Mộ.
Lông mày Ôn Khanh Mộ nhíu lại thật chặt, nếu có thể tìm ra manh mối, dù chỉ là một chút thôi thì có lẽ cũng không khó khăn thế này.
Lần này sợ rằng anh đã đụng độ đối thủ.
Ôn Khanh Mộ tháo tai nghe.
“Sếp Ôn, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Lục tìm thật kỹ, không được bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào!”
Ôn Khanh Mộ nghiến răng nghiến lợi.
Doãn Cẩn trầm tư chốc lát rồi quay đầu lại.
“Sếp Ôn, người của chúng ta đã tìm ba ngày ba đêm rồi, mọi người đều rất mệt mỏi. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?”
“Nghỉ ngơi? Một chút manh mối cũng không tìm ra, bây giờ cậu lại bảo với tôi là muốn nghỉ ngơi?”
Hai mắt Ôn Khanh Mộ đỏ ngầu, anh hét lên.
Doãn Cẩn bị tiếng quát của Ôn Khanh Mộ làm cho tê dại da đầu, nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp.
“Sếp Ôn, các anh em thật sự rất mệt, cứ tiếp tục như này hiệu quả cũng không cao, chưa biết chừng sẽ bỏ sót nơi quan trọng, lợi bất cập hại. Hơn nữa anh cũng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, cũng đã đến lúc nên nghỉ ngơi, biết đâu lại nghĩ thông suốt.”
Lời này của Doãn Cẩn khiến Ôn Khanh Mộ bình tĩnh lại.
Doãn Cẩn nói đúng, nếu cứ tiếp tục thì mọi người cũng hao mòn tinh lực, họ chỉ là người bình thường, không có nhiều tinh lực như anh.
Họ kiệt sức cũng không quan trọng, nhưng họ làm việc dưới tình trạng mệt mỏi quá độ chắc chắn sẽ bỏ sót rất nhiều thứ, lỡ như bỏ lỡ Tô Lạc Ly…
“Chia tất cả các đội thành ba nhóm, tám tiếng thay ca một lần, chuẩn bị cơm ngon cho họ, nhất định phải tập trung tinh lực tìm được người cho tôi, không được bỏ sót chỗ nào, dù là một chi tiết nhỏ!”
Ôn Khanh Mộ hơi nheo mắt.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay, anh cũng cần nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi không cần!”
Doãn Cẩn thở dài, cánh tay Ôn Khanh Mộ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thời gian trước lại luôn hôn mê, anh ta thật sự sợ anh sẽ không trụ nổi.
“Sếp Ôn, tôi nghĩ mợ chủ sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt cóc đâu, hoặc là mợ chủ đắc tội ai, hoặc là anh đã đắc tội ai đó. Anh về nhà cẩn thận sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong thời gian này đi, xem có manh mối gì không.”