Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng tài cưng chiều mẹ đơn thân - Chương 29
” Hazz không ngờ cậu lại có con trai lớn như vậy , càng không ngờ người con gái cậu qua đêm lại là luật sư Tăng ”
” Tôi cũng không ngờ ”
…..
Tăng Khả Tuệ ôm tiểu Nam trong vòng tay , nhìn thằng bé ngủ say mà cô mỉm cười , chỉ cần tiểu Nam bình an thì có bao nhiêu đau khổ cô cũng cam tâm tình nguyện gánh lấy .
Cô đi ra ngoài cửa sổ nhìn vào bầu trời đêm , cô lại nhớ đến anh rồi , nhớ đến những cử chỉ quan tâm cô , nhớ những lúc anh chơi đùa cùng tiểu Nam
” Thiên Nhật xin lỗi anh ” giọt nước mắt lặng lẽ rơi
Sáng hôm sau khi tiểu Nam thức dậy đã không thấy Tăng Khả Tuệ đâu , cậu đi xuống giường tìm kiếm điện thoại của cô .
Qua một lúc tìm kiếm điện thoại trong vali đồ thì cậu mới tìm ra điện thoại của cô , cậu cầm điện thoại chạy vào phòng tắm khóa cửa lại.
Qua một lúc tìm kiếm điện thoại trong vali đồ thì cậu mới tìm ra điện thoại của cô , cậu cầm điện thoại chạy vào phòng tắm khóa cửa lại .
Tiểu Nam mở nguồn điện thoại lên rồi tìm số của Đông Phương Thiên Nhật , cũng may là cậu có đi học nên rất dễ dàng gọi cho anh
Đông Phương Thiên Nhật ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn ngắm ảnh tiểu Nam trong điện thoại.
Anh tự mắng mình ngu khi tiểu Nam lại giống anh như vậy mà anh lại không nhận ra sớm hơn .
reng reng reng
Đông Phương Thiên Nhật hoảng hốt khi số điện thoại của Tăng Khả Tuệ hiện lên
” Alo Khả Tuệ em …”
(” Ba à là con , tiểu Nam ạ ” )
” Tiểu Nam con và mẹ đã đi đâu ? mau nói cho ba biết ”
(” Con không biết đây là đâu hết ạ vì mẹ đi ra ngoài nên con lén lấy điện thoại mẹ mở nguồn gọi cho ba ạ.
Ba ơi mẹ nói sẽ về Mỹ , mẹ nói chỉ có con và mẹ đi thôi , ba không theo tiểu Nam đi Mỹ sao? ” )
” Tiểu Nam con mở định vị điện thoại của mẹ lên , ba sẽ đến đón con và mẹ về ” tay anh rung rung
(” Mở sao ạ , con không biết ” )
“Tiểu Nam con đang ở đâu , khách sạn hay là chung cư ?”
(” Khách sạn ạ ” )
” Tiểu Nam con đi ra ngoài mượn người mở dùng con , nhưng nhớ không được để mẹ biết ”
(” Nhưng con sợ mẹ la ” )
” Tiểu Nam ba xin lỗi để con chịu thiệt thòi nhiều như vậy , ba không biết phải bù đắp thế nào cho con nữa ”
(” Ba , con nhớ ba “) cậu òa lên khóc làm lòng của Đông Phương Thiên Nhật đau nhói
” Tiểu Nam ngoan , nín đi con , mau mượn người mở định vị lên ba sẽ đến đón con về ”
” Tiểu Nam ba xin lỗi để con chịu thiệt thòi nhiều như vậy , ba không biết phải bù đắp thế nào cho con nữa ”
(” Ba , con nhớ ba “) cậu òa lên khóc làm lòng của Đông Phương Thiên Nhật đau nhói
” Tiểu Nam ngoan , nín đi con , mau mượn người mở định vị lên ba sẽ đến đón con về ”
Tiểu Nam cúp máy giấu điện vào trong áo chạy ra ngoài , cậu vừa mở cửa phòng thì thấy một cô nhân viên phục vụ khách sạn
” Cô ơi ”
” Gì vậy bé con ?”
” Cô giúp con mở định vị được không ạ ” cậu lấy điện thoại trong áo ra đưa cho cô phục vụ
” Được ”
Sau khi mở định vị xong Tiểu Nam liền gọi thông báo cho Đông Phương Thiên Nhật , anh vui mừng liền lên xe đi tới nơi đó.
Tăng Khả Tuệ cảm thấy rất lạ khi tiểu Nam cứ nhìn ra cửa , mặt thì lúc nào cũng hớn hở không giống như mấy hôm trước , mấy hôm trước vì thiếu Đông Phương Thiên Nhật cậu lúc nào cũng buồn bã không chịu ăn.
Đông Phương Thiên Nhật ngồi trên xe mà trái tim anh đập loạn xạ , chỉ còn một chút nữa anh sẽ được bế bồng con trai của mình và gặp được người hơn tuần nay anh mong nhớ.
Tăng Khả Tuệ ăn trưa xong liền đem loptop ra để liên hệ với người bên Mỹ về vấn đề việc làm , cô không thể cứ ngồi đây ăn mãi được.
* king kong *
Tiểu Nam nghe chuông cửa mà nhảy dựng lên trên giường vì vui mừng , cậu lon ton chạy ra mở cửa
” Ba ”
Tăng Khả Tuệ tay rung cầm cập khi thấy anh xuất hiện nơi này , cô đứng lên lùi về sau
” Tiểu Nam “
Đông Phương Thiên Nhật mắt đỏ hoe bế tiểu Nam lên rồi hôn vào cặp bánh bao của cậu , có niềm hạnh phúc nào hơn khi được bế con trai mình vào lòng
Thư ký Trình đứng bên cạnh nhìn ba con đoàn tụ mà anh không kiềm được nước mắt , anh liên tục lấy tay áo mình lau nước mắt
” Tiểu Nam , ba xin lỗi , để con chịu thiệt thòi như vậy , sau này con muốn gì ba cũng cho con hết ”
” Thật không ? con muốn đi xem sư tử biển thì thế nào? ” cậu ngây ngô hỏi
” Được hết , gì cũng được ” giọng anh nghẹn ngào nói
” Ba ? mẹ kìa ” tiểu Nam ôm lấy cổ anh , nói nhỏ vào tai anh
Đông Phương Thiên Nhật nhìn Tăng Khả Tuệ thì thấy cô hai tay bấu vào nhau , mặt thì cúi xuống
” Khả Tuệ sao em lại bỏ đi ? em có biết hơn tuần nay anh kiếm em khắp nơi không ?” anh đi lại gần
Giọt nước mắt cô lăn xuống , cô cũng đâu có muốn rời xa anh nhưng tại hoàn cảnh bắt cô làm như vậy
” Cậu đem hai vali đồ đó về biệt thự của tôi đi ” anh nói với thư ký Trình
” Không được ” cô lớn tiếng
” Tại sao? em tính bế con của anh đi đâu nữa ? ”
” Thiên Nhật làm ơn đi , hãy để em sống cuộc sống bình thường như trước đây được không? ”
” Được , vậy em đi đi , tiểu Nam là con anh , thằng bé sẽ ở với anh ” anh nhếch môi cười
“Anh điên rồi , tiểu Nam không phải con anh , mau trả thằng bé lại cho em ” cô đi lại bế tiểu Nam
” Cậu bế tiểu Nam đi chơi đi , khi nào tôi gọi thì hãy đến đón tôi ” Anh đưa tiểu Nam cho thư ký Trình
” Dạ vâng” thư ký Trình bế tiểu Nam rời đi
” Dạ vâng” thư ký Trình bế tiểu Nam rời đi
” Tôi cũng không ngờ ”
…..
Tăng Khả Tuệ ôm tiểu Nam trong vòng tay , nhìn thằng bé ngủ say mà cô mỉm cười , chỉ cần tiểu Nam bình an thì có bao nhiêu đau khổ cô cũng cam tâm tình nguyện gánh lấy .
Cô đi ra ngoài cửa sổ nhìn vào bầu trời đêm , cô lại nhớ đến anh rồi , nhớ đến những cử chỉ quan tâm cô , nhớ những lúc anh chơi đùa cùng tiểu Nam
” Thiên Nhật xin lỗi anh ” giọt nước mắt lặng lẽ rơi
Sáng hôm sau khi tiểu Nam thức dậy đã không thấy Tăng Khả Tuệ đâu , cậu đi xuống giường tìm kiếm điện thoại của cô .
Qua một lúc tìm kiếm điện thoại trong vali đồ thì cậu mới tìm ra điện thoại của cô , cậu cầm điện thoại chạy vào phòng tắm khóa cửa lại.
Qua một lúc tìm kiếm điện thoại trong vali đồ thì cậu mới tìm ra điện thoại của cô , cậu cầm điện thoại chạy vào phòng tắm khóa cửa lại .
Tiểu Nam mở nguồn điện thoại lên rồi tìm số của Đông Phương Thiên Nhật , cũng may là cậu có đi học nên rất dễ dàng gọi cho anh
Đông Phương Thiên Nhật ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn ngắm ảnh tiểu Nam trong điện thoại.
Anh tự mắng mình ngu khi tiểu Nam lại giống anh như vậy mà anh lại không nhận ra sớm hơn .
reng reng reng
Đông Phương Thiên Nhật hoảng hốt khi số điện thoại của Tăng Khả Tuệ hiện lên
” Alo Khả Tuệ em …”
(” Ba à là con , tiểu Nam ạ ” )
” Tiểu Nam con và mẹ đã đi đâu ? mau nói cho ba biết ”
(” Con không biết đây là đâu hết ạ vì mẹ đi ra ngoài nên con lén lấy điện thoại mẹ mở nguồn gọi cho ba ạ.
Ba ơi mẹ nói sẽ về Mỹ , mẹ nói chỉ có con và mẹ đi thôi , ba không theo tiểu Nam đi Mỹ sao? ” )
” Tiểu Nam con mở định vị điện thoại của mẹ lên , ba sẽ đến đón con và mẹ về ” tay anh rung rung
(” Mở sao ạ , con không biết ” )
“Tiểu Nam con đang ở đâu , khách sạn hay là chung cư ?”
(” Khách sạn ạ ” )
” Tiểu Nam con đi ra ngoài mượn người mở dùng con , nhưng nhớ không được để mẹ biết ”
(” Nhưng con sợ mẹ la ” )
” Tiểu Nam ba xin lỗi để con chịu thiệt thòi nhiều như vậy , ba không biết phải bù đắp thế nào cho con nữa ”
(” Ba , con nhớ ba “) cậu òa lên khóc làm lòng của Đông Phương Thiên Nhật đau nhói
” Tiểu Nam ngoan , nín đi con , mau mượn người mở định vị lên ba sẽ đến đón con về ”
” Tiểu Nam ba xin lỗi để con chịu thiệt thòi nhiều như vậy , ba không biết phải bù đắp thế nào cho con nữa ”
(” Ba , con nhớ ba “) cậu òa lên khóc làm lòng của Đông Phương Thiên Nhật đau nhói
” Tiểu Nam ngoan , nín đi con , mau mượn người mở định vị lên ba sẽ đến đón con về ”
Tiểu Nam cúp máy giấu điện vào trong áo chạy ra ngoài , cậu vừa mở cửa phòng thì thấy một cô nhân viên phục vụ khách sạn
” Cô ơi ”
” Gì vậy bé con ?”
” Cô giúp con mở định vị được không ạ ” cậu lấy điện thoại trong áo ra đưa cho cô phục vụ
” Được ”
Sau khi mở định vị xong Tiểu Nam liền gọi thông báo cho Đông Phương Thiên Nhật , anh vui mừng liền lên xe đi tới nơi đó.
Tăng Khả Tuệ cảm thấy rất lạ khi tiểu Nam cứ nhìn ra cửa , mặt thì lúc nào cũng hớn hở không giống như mấy hôm trước , mấy hôm trước vì thiếu Đông Phương Thiên Nhật cậu lúc nào cũng buồn bã không chịu ăn.
Đông Phương Thiên Nhật ngồi trên xe mà trái tim anh đập loạn xạ , chỉ còn một chút nữa anh sẽ được bế bồng con trai của mình và gặp được người hơn tuần nay anh mong nhớ.
Tăng Khả Tuệ ăn trưa xong liền đem loptop ra để liên hệ với người bên Mỹ về vấn đề việc làm , cô không thể cứ ngồi đây ăn mãi được.
* king kong *
Tiểu Nam nghe chuông cửa mà nhảy dựng lên trên giường vì vui mừng , cậu lon ton chạy ra mở cửa
” Ba ”
Tăng Khả Tuệ tay rung cầm cập khi thấy anh xuất hiện nơi này , cô đứng lên lùi về sau
” Tiểu Nam “
Đông Phương Thiên Nhật mắt đỏ hoe bế tiểu Nam lên rồi hôn vào cặp bánh bao của cậu , có niềm hạnh phúc nào hơn khi được bế con trai mình vào lòng
Thư ký Trình đứng bên cạnh nhìn ba con đoàn tụ mà anh không kiềm được nước mắt , anh liên tục lấy tay áo mình lau nước mắt
” Tiểu Nam , ba xin lỗi , để con chịu thiệt thòi như vậy , sau này con muốn gì ba cũng cho con hết ”
” Thật không ? con muốn đi xem sư tử biển thì thế nào? ” cậu ngây ngô hỏi
” Được hết , gì cũng được ” giọng anh nghẹn ngào nói
” Ba ? mẹ kìa ” tiểu Nam ôm lấy cổ anh , nói nhỏ vào tai anh
Đông Phương Thiên Nhật nhìn Tăng Khả Tuệ thì thấy cô hai tay bấu vào nhau , mặt thì cúi xuống
” Khả Tuệ sao em lại bỏ đi ? em có biết hơn tuần nay anh kiếm em khắp nơi không ?” anh đi lại gần
Giọt nước mắt cô lăn xuống , cô cũng đâu có muốn rời xa anh nhưng tại hoàn cảnh bắt cô làm như vậy
” Cậu đem hai vali đồ đó về biệt thự của tôi đi ” anh nói với thư ký Trình
” Không được ” cô lớn tiếng
” Tại sao? em tính bế con của anh đi đâu nữa ? ”
” Thiên Nhật làm ơn đi , hãy để em sống cuộc sống bình thường như trước đây được không? ”
” Được , vậy em đi đi , tiểu Nam là con anh , thằng bé sẽ ở với anh ” anh nhếch môi cười
“Anh điên rồi , tiểu Nam không phải con anh , mau trả thằng bé lại cho em ” cô đi lại bế tiểu Nam
” Cậu bế tiểu Nam đi chơi đi , khi nào tôi gọi thì hãy đến đón tôi ” Anh đưa tiểu Nam cho thư ký Trình
” Dạ vâng” thư ký Trình bế tiểu Nam rời đi
” Dạ vâng” thư ký Trình bế tiểu Nam rời đi