Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Chương 97: Cô Ấy Nói Anh Ta Là Người Tốt
Bên ngoài bệnh viện, phía bên kia đường có một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng lại.
Cố Manh Manh sớm đã đợi trước rất lâu, sau khi nhìn thấy biển số xe, liền chậm rãi chạy sang.
Tài xế xuống xe, rất cung kính gọi: “Tiểu phu nhân.”
Dút lời, liền mỏ cửa xe sau cho cô.
“Cảm ơn.”
Cố Manh Manh nói, khom lưng tiến vào trong xe.
Trong xe rất yên tĩnh, Lục Tư Thần ngồi yên vị trong xe, trên đùi anh đang để một máy tính xách tay, anh ấy chắc là đang xem văn kiện, nhìn từ mặt bên, trông hình dáng anh mang vẻ ngời ngời tuần tú của một đao phủ khắc hạ.
“Lục Tư Thần!”
Cô Manh Manh gọi anh.
Lục Tư Thần rất bình tĩnh quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Đợi rất lâu rồi?”
“Không sao đâu, tôi cũng vừa mới từ trong bệnh viện ra.”
Cố Manh Manh trả lời.
Cô len lén nhìn thoáng màn hình máy tính, tiếc là tất cả đều là chữ nước ngoài, một chút cô cũng không hiểu.
“Bạn của cô đâu?”
Lúc này, giọng của Lục Tư Thần truyền tới.
Cố Manh Manh trả lời: “Ah, ơ, cái đó, cô ấy, cô ấy đã đi về rồi.
Lực Tư Thần thu mày.
“Thật sao?”
Anh ta cau mắt, ánh mắt dò xét nhìn cô.
Cố Manh Manh lại đột nhiên giương tay ôm lấy cánh tay của anh, mềm nhữn nũng nịu: “Lục Tư Thần, tôi đói quá, hay là anh đưa tôi đi ăn cái gì đó nha?”
Lục Tư Thần hừ lạnh, thong thả ung dung nói: “Manh Manh, đây không giống dáng vẻ bình thường của cô.”
“Hả2”
Cố Manh Manh ngắẳng đầu lên, ánh mắt không hiểu nhìn anh.
Lục Tư Thần khép máy tính lại, đưa tay xoa xoa cái đầu dưa nhỏ của cô, chầm chậm nói: “Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ ở lại trông nom bạn của cô.”
Cố Manh Manh nghe hiểu rồi.
Thế nhưng, vì để không để Lục Tư Thần sinh nghi, cô đành phải phớt lờ đi, cố ý phẫn nộ nói: “Anh không nói chuyện này nữa được không, vừa nhắc tới đã làm người ta bực mình, sức khỏe của Thâm Sơ Tuyết rất tệ, vốn dĩ là bệnh viện muốn cô ta ở lại để tĩnh dưỡng, kết quả cô ta sống chết cũng không chịu, nhất định phải xuất viện, nói là ngày mai phải vào đoàn kịch, cô ấy không muốn để lại ấn tượng xấu với đạo diễn…”
“Rất là chuyên nghiệp.”
Lục Tư Thần sau khi nghe Manh Manh nói một mạch, đánh giá như vậy.
Cố Manh Manh rất kinh ngạc nhìn anh.
Lục Tư Thần bắt cô kéo vào lòng ngực, tiếp tục nói: “Tốt rồi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa, cô không phải đói rồi sao? Muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được nhé…”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần kéo môi dưới cô trề ra, buồn cười nhìn cô: “Thật không thèm ăn gì sao?”
“Không.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
“Thật sao?”
Lục Tư Thần trầm giọng, nhìn đôi môi cánh hoa đỏ hồng của cô, con ngươi dần dần thu nhỏ lại.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác tiểu nha đầu vẫn không tự _ hiểu, đôi môi nhỏ cứ mở ra khép lại: “Oh, bằng không chúng ta đi ăn vịt quay đi, được không hả? Tôi lần trước nằm mơ, sau đó cứ nghĩ đến…”
Lục Tư Thần đột nhiên hôn cô.
Nụ hôn của anh khí thế hung hăng, mạnh bạo đến mức khiến người ta dường như không thể thở được.
Cố Manh Manh bị anh siết lầy thật chặt trong lòng ngực, ngoài nhãn cầu ra thì còn lại đều không thể cựa quậy.
Qua một lúc lâu.
Thật như là đã vừa qua nửa thế kỷ, đợi tới lúc Lục Tư Thần vừa lòng thỏa ý buông người ra, cả đôi môi nhỏ của Manh Manh đều đã sưng hết lên.
“AnhI”
Cố Manh Manh chằm chằm nhìn anh, tức đến vô độ, tắm thân nhỏ bé nhát thời bị khuất phục.
Lục Tư Thần tiến gần sát lại bên tai cô, giọng nói ấm nóng, hơi thở ấm áp: “Tiểu nha đầu vẫn rất ngọt!”
Lời ân ái khiến người ta đỏ mặt hanh tai.
Cố Manh Manh không khỏi xấu hổ, không ngừng chui tọt vào lòng ngực của anh.
Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô, chậm rãi nói: “Nghe theo cô, đi ăn Vịt quay.”
Lúc này cũng đúng giờ cơm, khi Cố Manh Manh đến, bên ngoài tiệm vịt quay toàn là những khách hàng đang xếp hàng chờ đợi.
“Hả, nhiều người đến như vậy al”
Cố Manh Manh vừa nhìn một cái, cả người đều có chút ủ rũ.
Lục Tư Thần không nói gì, kéo tay cố tiếp tục đi về phía trước.
Người con trai tướng mạo khôi ngô soái khí, một mạch đi tới, không ít khách hàng liên tiếp quay lại ngắm nhìn, nhất là mấy TN TT TK co lIS À HA ⁄ ì cô tiêu nữ sinh, lại càng kêu lên cuồng quít.
Cố Manh Manh có nhiều phần đắc ý, cánh tay nhỏ khoác lấy tay người con trai.
Bước vào trong quán, trưởng quán bắt ngờ tự thân ra đón.
Ông ta cười với vẻ mặt sáng rực, nói: “Hoan nghênh quang lâm, Lục tiên sinh, ngài có thể đích thân đến cái tiệm nhỏ bé này, thật là lấy làm vinh hành a!”
Lục Tư Thần không phản ứng gì, trên khuôn mặt tuấn tú cả một phiến lãnh đạm.
Trưởng quán lúng túng một chút, hấp tấp nói: “Mời ngài đến bên này!”
Dút lời, liền đi trước dẫn đường.
Cố Manh Manh nhìn quanh bốn phía, phát hiện công việc buôn bán của quán vịt quay này thật rất tốt, toàn bộ đại sảnh dường như không còn chỗ ngồi.
Lúc sau, họ tiền vào một gian ghé lô lịch sự tao nhã.
Lục Tư Thần và Cố Manh Manh ngồi xuống, một phục vụ xinh đẹp liền tiến lại, mời hai người họ chọn món.
Bên ngoài bệnh viện, phía bên kia đường có một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng lại.
Cố Manh Manh sớm đã đợi trước rất lâu, sau khi nhìn thấy biển số xe, liền chậm rãi chạy sang.
Tài xế xuống xe, rất cung kính gọi: “Tiểu phu nhân.”
Dút lời, liền mỏ cửa xe sau cho cô.
“Cảm ơn.”
Cố Manh Manh nói, khom lưng tiến vào trong xe.
Trong xe rất yên tĩnh, Lục Tư Thần ngồi yên vị trong xe, trên đùi anh đang để một máy tính xách tay, anh ấy chắc là đang xem văn kiện, nhìn từ mặt bên, trông hình dáng anh mang vẻ ngời ngời tuần tú của một đao phủ khắc hạ.
“Lục Tư Thần!”
Cô Manh Manh gọi anh.
Lục Tư Thần rất bình tĩnh quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Đợi rất lâu rồi?”
“Không sao đâu, tôi cũng vừa mới từ trong bệnh viện ra.”
Cố Manh Manh trả lời.
Cô len lén nhìn thoáng màn hình máy tính, tiếc là tất cả đều là chữ nước ngoài, một chút cô cũng không hiểu.
“Bạn của cô đâu?”
Lúc này, giọng của Lục Tư Thần truyền tới.
Cố Manh Manh trả lời: “Ah, ơ, cái đó, cô ấy, cô ấy đã đi về rồi.
Lực Tư Thần thu mày.
“Thật sao?”
Anh ta cau mắt, ánh mắt dò xét nhìn cô.
Cố Manh Manh lại đột nhiên giương tay ôm lấy cánh tay của anh, mềm nhữn nũng nịu: “Lục Tư Thần, tôi đói quá, hay là anh đưa tôi đi ăn cái gì đó nha?”
Lục Tư Thần hừ lạnh, thong thả ung dung nói: “Manh Manh, đây không giống dáng vẻ bình thường của cô.”
“Hả2”
Cố Manh Manh ngắẳng đầu lên, ánh mắt không hiểu nhìn anh.
Lục Tư Thần khép máy tính lại, đưa tay xoa xoa cái đầu dưa nhỏ của cô, chầm chậm nói: “Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ ở lại trông nom bạn của cô.”
Cố Manh Manh nghe hiểu rồi.
Thế nhưng, vì để không để Lục Tư Thần sinh nghi, cô đành phải phớt lờ đi, cố ý phẫn nộ nói: “Anh không nói chuyện này nữa được không, vừa nhắc tới đã làm người ta bực mình, sức khỏe của Thâm Sơ Tuyết rất tệ, vốn dĩ là bệnh viện muốn cô ta ở lại để tĩnh dưỡng, kết quả cô ta sống chết cũng không chịu, nhất định phải xuất viện, nói là ngày mai phải vào đoàn kịch, cô ấy không muốn để lại ấn tượng xấu với đạo diễn…”
“Rất là chuyên nghiệp.”
Lục Tư Thần sau khi nghe Manh Manh nói một mạch, đánh giá như vậy.
Cố Manh Manh rất kinh ngạc nhìn anh.
Lục Tư Thần bắt cô kéo vào lòng ngực, tiếp tục nói: “Tốt rồi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa, cô không phải đói rồi sao? Muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được nhé…”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần kéo môi dưới cô trề ra, buồn cười nhìn cô: “Thật không thèm ăn gì sao?”
“Không.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
“Thật sao?”
Lục Tư Thần trầm giọng, nhìn đôi môi cánh hoa đỏ hồng của cô, con ngươi dần dần thu nhỏ lại.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác tiểu nha đầu vẫn không tự _ hiểu, đôi môi nhỏ cứ mở ra khép lại: “Oh, bằng không chúng ta đi ăn vịt quay đi, được không hả? Tôi lần trước nằm mơ, sau đó cứ nghĩ đến…”
Lục Tư Thần đột nhiên hôn cô.
Nụ hôn của anh khí thế hung hăng, mạnh bạo đến mức khiến người ta dường như không thể thở được.
Cố Manh Manh bị anh siết lầy thật chặt trong lòng ngực, ngoài nhãn cầu ra thì còn lại đều không thể cựa quậy.
Qua một lúc lâu.
Thật như là đã vừa qua nửa thế kỷ, đợi tới lúc Lục Tư Thần vừa lòng thỏa ý buông người ra, cả đôi môi nhỏ của Manh Manh đều đã sưng hết lên.
“AnhI”
Cố Manh Manh chằm chằm nhìn anh, tức đến vô độ, tắm thân nhỏ bé nhát thời bị khuất phục.
Lục Tư Thần tiến gần sát lại bên tai cô, giọng nói ấm nóng, hơi thở ấm áp: “Tiểu nha đầu vẫn rất ngọt!”
Lời ân ái khiến người ta đỏ mặt hanh tai.
Cố Manh Manh không khỏi xấu hổ, không ngừng chui tọt vào lòng ngực của anh.
Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô, chậm rãi nói: “Nghe theo cô, đi ăn Vịt quay.”
Lúc này cũng đúng giờ cơm, khi Cố Manh Manh đến, bên ngoài tiệm vịt quay toàn là những khách hàng đang xếp hàng chờ đợi.
“Hả, nhiều người đến như vậy al”
Cố Manh Manh vừa nhìn một cái, cả người đều có chút ủ rũ.
Lục Tư Thần không nói gì, kéo tay cố tiếp tục đi về phía trước.
Người con trai tướng mạo khôi ngô soái khí, một mạch đi tới, không ít khách hàng liên tiếp quay lại ngắm nhìn, nhất là mấy TN TT TK co lIS À HA ⁄ ì cô tiêu nữ sinh, lại càng kêu lên cuồng quít.
Cố Manh Manh có nhiều phần đắc ý, cánh tay nhỏ khoác lấy tay người con trai.
Bước vào trong quán, trưởng quán bắt ngờ tự thân ra đón.
Ông ta cười với vẻ mặt sáng rực, nói: “Hoan nghênh quang lâm, Lục tiên sinh, ngài có thể đích thân đến cái tiệm nhỏ bé này, thật là lấy làm vinh hành a!”
Lục Tư Thần không phản ứng gì, trên khuôn mặt tuấn tú cả một phiến lãnh đạm.
Trưởng quán lúng túng một chút, hấp tấp nói: “Mời ngài đến bên này!”
Dút lời, liền đi trước dẫn đường.
Cố Manh Manh nhìn quanh bốn phía, phát hiện công việc buôn bán của quán vịt quay này thật rất tốt, toàn bộ đại sảnh dường như không còn chỗ ngồi.
Lúc sau, họ tiền vào một gian ghé lô lịch sự tao nhã.
Lục Tư Thần và Cố Manh Manh ngồi xuống, một phục vụ xinh đẹp liền tiến lại, mời hai người họ chọn món.