Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Chương 119: Thực Sự Bay Lên Đầu Cành Rồi 4
Thảm Sơ Tuyết chạy một mạch, tới khi vào trong nhà vệ sinh cô mới dừng lại, cả người dựa vào tường, thở dốc.
Một lúc sau, cô cảm thấy bình tĩnh hơn, cúi đầu lấy thỏi son trong túi ra đưa lên miệng, nhìn về phía gương mà tô lên môi.
Sau đó, chân cô di chuyển, trực tiếp bước vào phòng.
Đúng như cô tưởng tượng, ngoài đạo diễn và giám đốc sản xuất, trong phòng riêng còn có hai người đàn ông trung niên khác hướng mắt quan sát cô.
Thảm Sơ Tuyết sớm đã có chuẩn bị, không nghĩ lung tung nữa, uống liền một mạch ba chén rượu, nói là muốn chuộc tội, trước ánh mắt cười đùa của mấy người đàn ông, cô ngửa cổ uống cạn từng ly.
Mọi người vỗ tay cười nói:” Quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Đã vậy, tôi mời cô ba ly!”
Vừa dút lời, lập tức rót rượu.
Thẩm Sơ Tuyết mặt biến sắc.
Cô theo bản năng nhìn về phía đạo diễn nhưng phát hiện đối phương không nhìn cô mà đang nói cười với người bên cạnh, cứ như mọi chuyện diễn ra ở đây không liên quan gì đến ông ấy.
Tâm trạng Thẩm Sơ Tuyết trùng xuống, cười nhạt đối phó với người đàn ông trước mặt.
Trong nháy mắt, cô không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, cả người choáng váng, lại bị một nhà đầu tư ôm vào lòng.
” Cô thật là thơm!”
Người đàn ông ghé sát tai cô, mơ hồ cười nói.
Đầu Thẩm Sơ Tuyết như nổ tung, nhưng vẫn có tỉnh táo, đưa tay đẩy người đó ra, nhưng cô lại không dùng được tới một nửa sức lực, trong mắt đối phương lại như một đứa trẻ đang làm nũng.
” Lại đây để tôi hôn một cái nào!”
Người đàn ông giữ lấy mặt Thẳm Sơ Tuyết, chuẩn bị hôn lên môi cô.
Nhìn vẻ mặt kinh tởm, Thảm Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy buồn nôn, mở miệng liền nôn ra ngoài.
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông giơ một tay đẩy cô ra xa.
Thẩm Sơ Tuyết ngã nhào, khuỷu tay cô nhói lên.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Thảm Sơ Tuyết đang nằm trên mặt đất, toàn thân yếu ớt, không thể ngắng đầu lên được nên cũng không nhìn thấy ai đang đi vào.
Nhưng căn phòng đang ồn ào tự nhiên im bặt.
Mơ mơ hồ hồ, cô dường như chỉ nghe tiếng đạo diễn hét lên ‘ Thẩm tiên sinh’.
Sau đó cô ấy ngất đi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi Thẩm Sơ Tuyết tỉnh lại, mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ, cảnh vật xung quanh vô cùng ảm đạm, hoàn toàn khác với phòng khách trong khách sạn.
Cô sửng sốt, lập tức ngồi dậy.
“Hự!”
Cô bị đau tím mặt, cúi đầu nhìn xuống, thấy tay trái đang băng bó, còn đeo cả nẹp Nhưng sao, cô lại không mặc gì?
Tới đây, cô không khỏi hét lên một tiếng chói tai ‘ Á’.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
” Tỉnh rồi hả?” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Thảm Nam Châu nhìn cô và nói bình thản.
Thẩm Sơ Tuyết nhìn thấy anh, mặt mở to:” Tại sao lại là anh?”
Thảm Nam Châu khoanh tay, lạnh lùng nói:” Có vấn đề gì không, chứ cô nghĩ là ai?”
Thẩm Sơ Tuyết nghiền chặt răng.
Cô muốn kéo chăn ra khỏi giường, nhưng nghĩ đến trên người không mặc gì, cô không nhịn được tức giận gào lên:”Đi ra ngoài!”
Thảm Nam Châu vẻ mặt bình tĩnh.
Anh không nói lời nào, quay lưng đi ra ngoài.
Thảm Sơ Tuyết bị gãy tay trái, căn bản là không thể cử động tay, bên cạnh có một bộ quần áo phụ nữ mới, cô khó khăn thay nó bằng một tay, rồi lảo đảo đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách, Thẩm Nam Châu ngồi trên ghế salon, trên bàn có một cái laptop và một ly cà phê vẫn còn bốc khói.
“Anh sẽ phải trả giá vì hành động sở khanh của mình!”
Thẩm Sơ Tuyết hung hăng nói lớn rồi đi thẳng ra cửa.
” Sở khanh?”
Lúc này, tiếng của người đàn ông vang lên.
Anh cười nhạo:” Tôi đã làm gì chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết dừng bước.
Cô kiềm chế điều gì đó, hai tay nắm chặt như nắm đắm.
Cô quay lại nhìn anh, nghiên răng: “Đồ khốn nạn, anh đi mà nói với cảnh sát !I”
Thảm Nam Châu nhướng mày.
Anh trầm ngâm một chút rồi nói:” Chẳng lẽ cô cho rằng chúng ta đã làm chuyện đó ư?”
Thẩm Sơ Tuyết choáng váng.
Cô không nghĩ anh ấy sẽ nói thẳng ra như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cô hỏi ngược lại anh.
Thảm Sơ Tuyết chạy một mạch, tới khi vào trong nhà vệ sinh cô mới dừng lại, cả người dựa vào tường, thở dốc.
Một lúc sau, cô cảm thấy bình tĩnh hơn, cúi đầu lấy thỏi son trong túi ra đưa lên miệng, nhìn về phía gương mà tô lên môi.
Sau đó, chân cô di chuyển, trực tiếp bước vào phòng.
Đúng như cô tưởng tượng, ngoài đạo diễn và giám đốc sản xuất, trong phòng riêng còn có hai người đàn ông trung niên khác hướng mắt quan sát cô.
Thảm Sơ Tuyết sớm đã có chuẩn bị, không nghĩ lung tung nữa, uống liền một mạch ba chén rượu, nói là muốn chuộc tội, trước ánh mắt cười đùa của mấy người đàn ông, cô ngửa cổ uống cạn từng ly.
Mọi người vỗ tay cười nói:” Quả nhiên là nữ trung hào kiệt. Đã vậy, tôi mời cô ba ly!”
Vừa dút lời, lập tức rót rượu.
Thẩm Sơ Tuyết mặt biến sắc.
Cô theo bản năng nhìn về phía đạo diễn nhưng phát hiện đối phương không nhìn cô mà đang nói cười với người bên cạnh, cứ như mọi chuyện diễn ra ở đây không liên quan gì đến ông ấy.
Tâm trạng Thẩm Sơ Tuyết trùng xuống, cười nhạt đối phó với người đàn ông trước mặt.
Trong nháy mắt, cô không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, cả người choáng váng, lại bị một nhà đầu tư ôm vào lòng.
” Cô thật là thơm!”
Người đàn ông ghé sát tai cô, mơ hồ cười nói.
Đầu Thẩm Sơ Tuyết như nổ tung, nhưng vẫn có tỉnh táo, đưa tay đẩy người đó ra, nhưng cô lại không dùng được tới một nửa sức lực, trong mắt đối phương lại như một đứa trẻ đang làm nũng.
” Lại đây để tôi hôn một cái nào!”
Người đàn ông giữ lấy mặt Thẳm Sơ Tuyết, chuẩn bị hôn lên môi cô.
Nhìn vẻ mặt kinh tởm, Thảm Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy buồn nôn, mở miệng liền nôn ra ngoài.
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông giơ một tay đẩy cô ra xa.
Thẩm Sơ Tuyết ngã nhào, khuỷu tay cô nhói lên.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Thảm Sơ Tuyết đang nằm trên mặt đất, toàn thân yếu ớt, không thể ngắng đầu lên được nên cũng không nhìn thấy ai đang đi vào.
Nhưng căn phòng đang ồn ào tự nhiên im bặt.
Mơ mơ hồ hồ, cô dường như chỉ nghe tiếng đạo diễn hét lên ‘ Thẩm tiên sinh’.
Sau đó cô ấy ngất đi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi Thẩm Sơ Tuyết tỉnh lại, mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ, cảnh vật xung quanh vô cùng ảm đạm, hoàn toàn khác với phòng khách trong khách sạn.
Cô sửng sốt, lập tức ngồi dậy.
“Hự!”
Cô bị đau tím mặt, cúi đầu nhìn xuống, thấy tay trái đang băng bó, còn đeo cả nẹp Nhưng sao, cô lại không mặc gì?
Tới đây, cô không khỏi hét lên một tiếng chói tai ‘ Á’.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
” Tỉnh rồi hả?” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Thảm Nam Châu nhìn cô và nói bình thản.
Thẩm Sơ Tuyết nhìn thấy anh, mặt mở to:” Tại sao lại là anh?”
Thảm Nam Châu khoanh tay, lạnh lùng nói:” Có vấn đề gì không, chứ cô nghĩ là ai?”
Thẩm Sơ Tuyết nghiền chặt răng.
Cô muốn kéo chăn ra khỏi giường, nhưng nghĩ đến trên người không mặc gì, cô không nhịn được tức giận gào lên:”Đi ra ngoài!”
Thảm Nam Châu vẻ mặt bình tĩnh.
Anh không nói lời nào, quay lưng đi ra ngoài.
Thảm Sơ Tuyết bị gãy tay trái, căn bản là không thể cử động tay, bên cạnh có một bộ quần áo phụ nữ mới, cô khó khăn thay nó bằng một tay, rồi lảo đảo đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách, Thẩm Nam Châu ngồi trên ghế salon, trên bàn có một cái laptop và một ly cà phê vẫn còn bốc khói.
“Anh sẽ phải trả giá vì hành động sở khanh của mình!”
Thẩm Sơ Tuyết hung hăng nói lớn rồi đi thẳng ra cửa.
” Sở khanh?”
Lúc này, tiếng của người đàn ông vang lên.
Anh cười nhạo:” Tôi đã làm gì chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết dừng bước.
Cô kiềm chế điều gì đó, hai tay nắm chặt như nắm đắm.
Cô quay lại nhìn anh, nghiên răng: “Đồ khốn nạn, anh đi mà nói với cảnh sát !I”
Thảm Nam Châu nhướng mày.
Anh trầm ngâm một chút rồi nói:” Chẳng lẽ cô cho rằng chúng ta đã làm chuyện đó ư?”
Thẩm Sơ Tuyết choáng váng.
Cô không nghĩ anh ấy sẽ nói thẳng ra như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cô hỏi ngược lại anh.